PART 18Lúc hắn 5 tuổi là 11 năm về trước, có một cô bé vào ở nhà hắn với tư cách là con của một người bạn.
Cô gái ấy tênPhụng Nhi
- Trương Phụng Nhi.
Co bé đó dễ thương lắm, sống với nhau 6 năm co bé đó thích hắn rất nhiều.
Cô luôn tìmcách ơn bên anh mọi lúc, mọi nơi.
Sau một thời gian cô bé ấy ko sống ở nhà anh nữa, vài tuần sau anh nghe tin cô béấy đã chết vì xe tải tông phải.
Bỗng nhiên anh thấy mặc cảm và luôn dằn vặt bản thân đã ko thích cô ấy để cô ấy phảichết.
Dù m.n đã nói rằng ko phải lỗi của anh nhưng anh vẫn ko nghe.
Từ đó anh cất cô vào một góc của kí ức.* quay về hiện tại*Vừa nhìn thấy Phương Nga anh cứu tưởng là cô bé ngày nào.
Thấy biểu hiện kì lạ và ánh mắt của hắn nhìn cô gái tênPhương Nga đó nó cảm thấy bứt rứt và khó chịu.
Cảm giác như là hắn yêu cô gái ấy và cảm thấy mặc cảm vì điều gì đó.Cô giáo chuẩn bị chia nhóm thì hắn đột ngột len tiếng:– Thưa cô, em muốn được chung nhóm với bạn Phương Nga và Ngọc.Cả co giáo và mấy đứa kia cũng ngạc nhiên,ai cũng có chung một suy nghĩ: ” mới gặp mà đã muốn làm quen rồi sao?”Phương Nga nở nụ cười tươi nhất có thể tiến về phía hắn:– Chào anh, em là em của chị Nhi.Đằng sau nụ cười thiên thần của Nga đâu ai biết rằng là cả một âm mưu đen tối.
Hắn nghe nói tới Phụng Nhi thì sựctỉnh,trong đầu anh bay giờ chỉ có một suy nghĩ: ” minh phải bù đắp cho em của Phụng Nhi”.
Và giây phút đó,hắn đãvô tình quên luôn cả nó.
Nó vơis chỉ số IQ cao ngất ngưỡng và tài đoán trúng tâm lí của người khác ko khó gì để giuspnó biết hắn đang nợ chị của Phương Nga một lỗi gì đó rất lớn.
Nó cảm thấy cô gái này ko thật thà, hình như đang âmmưu chuyện gì đó.
Gạt nỗi lo lắng sang một bên nó định nói với hắn là đi thoi thì khi ngước lên đã thấy phía trước làNga và hắn đang đang nói cười vui vẻ, quen luôn cả sự có mawjt của nó.
Mọi hành động đó đều ko qua mắt được Kimnên nhỏ đã nói cô để nhỏ đi cùng nó và hai người kia.
Co giáo đồng ý.
Chiếc lao lần nữa được phát lên:– Được rồi bây giờ từng nhóm sẽ đi vào các hướng khác nhau.
Chúng ta có 20 nhóm sẽ đi hai mươi con đường khácnhau.
Mỗi con đường có một lối thoát riêng, các em phải tựu lo cho bản thân.
Có nhớ chưa? Được rồi đi thôi.Nó nhìn hắn cười buồn, đành bước về phía trước với tâm trạng ko hề vui vẻ.
Nhìn nó nhu vậy Kim chỉ muốn đến và tátcho hai người kia một cái thật đau,dám lam bạn cô buồn sao? Từ trước đeesn bây giờ chua có ai dám làm phật ý nó vàcũng ko ai muốn làm nos buồn.
Vì sao ư?? Bởi vì đằng sau nụ cười của nó là cả một bầu tâm sự, nó che giấu cảm xúc rấttốt.
Luôn muốn cho người khác hạnh phúc, còn nếu nó buồn thi ko ai biết hết lúc nào cũng tươi cười.
Nhiều khi nhìnnó cố gắng cười để gồng mình chống chọi với kí ức đau khổ năm xưa ai cũng xót xa.
Cô gái ấy tênPhụng Nhi
- Trương Phụng Nhi.
Co bé đó dễ thương lắm, sống với nhau 6 năm co bé đó thích hắn rất nhiều.
Cô luôn tìmcách ơn bên anh mọi lúc, mọi nơi.
Sau một thời gian cô bé ấy ko sống ở nhà anh nữa, vài tuần sau anh nghe tin cô béấy đã chết vì xe tải tông phải.
Bỗng nhiên anh thấy mặc cảm và luôn dằn vặt bản thân đã ko thích cô ấy để cô ấy phảichết.
Dù m.n đã nói rằng ko phải lỗi của anh nhưng anh vẫn ko nghe.
Từ đó anh cất cô vào một góc của kí ức.* quay về hiện tại*Vừa nhìn thấy Phương Nga anh cứu tưởng là cô bé ngày nào.
Thấy biểu hiện kì lạ và ánh mắt của hắn nhìn cô gái tênPhương Nga đó nó cảm thấy bứt rứt và khó chịu.
Cảm giác như là hắn yêu cô gái ấy và cảm thấy mặc cảm vì điều gì đó.Cô giáo chuẩn bị chia nhóm thì hắn đột ngột len tiếng:– Thưa cô, em muốn được chung nhóm với bạn Phương Nga và Ngọc.Cả co giáo và mấy đứa kia cũng ngạc nhiên,ai cũng có chung một suy nghĩ: ” mới gặp mà đã muốn làm quen rồi sao?”Phương Nga nở nụ cười tươi nhất có thể tiến về phía hắn:– Chào anh, em là em của chị Nhi.Đằng sau nụ cười thiên thần của Nga đâu ai biết rằng là cả một âm mưu đen tối.
Hắn nghe nói tới Phụng Nhi thì sựctỉnh,trong đầu anh bay giờ chỉ có một suy nghĩ: ” minh phải bù đắp cho em của Phụng Nhi”.
Và giây phút đó,hắn đãvô tình quên luôn cả nó.
Nó vơis chỉ số IQ cao ngất ngưỡng và tài đoán trúng tâm lí của người khác ko khó gì để giuspnó biết hắn đang nợ chị của Phương Nga một lỗi gì đó rất lớn.
Nó cảm thấy cô gái này ko thật thà, hình như đang âmmưu chuyện gì đó.
Gạt nỗi lo lắng sang một bên nó định nói với hắn là đi thoi thì khi ngước lên đã thấy phía trước làNga và hắn đang đang nói cười vui vẻ, quen luôn cả sự có mawjt của nó.
Mọi hành động đó đều ko qua mắt được Kimnên nhỏ đã nói cô để nhỏ đi cùng nó và hai người kia.
Co giáo đồng ý.
Chiếc lao lần nữa được phát lên:– Được rồi bây giờ từng nhóm sẽ đi vào các hướng khác nhau.
Chúng ta có 20 nhóm sẽ đi hai mươi con đường khácnhau.
Mỗi con đường có một lối thoát riêng, các em phải tựu lo cho bản thân.
Có nhớ chưa? Được rồi đi thôi.Nó nhìn hắn cười buồn, đành bước về phía trước với tâm trạng ko hề vui vẻ.
Nhìn nó nhu vậy Kim chỉ muốn đến và tátcho hai người kia một cái thật đau,dám lam bạn cô buồn sao? Từ trước đeesn bây giờ chua có ai dám làm phật ý nó vàcũng ko ai muốn làm nos buồn.
Vì sao ư?? Bởi vì đằng sau nụ cười của nó là cả một bầu tâm sự, nó che giấu cảm xúc rấttốt.
Luôn muốn cho người khác hạnh phúc, còn nếu nó buồn thi ko ai biết hết lúc nào cũng tươi cười.
Nhiều khi nhìnnó cố gắng cười để gồng mình chống chọi với kí ức đau khổ năm xưa ai cũng xót xa.