PART 28– Mất…mất đi ý thức sao? Ko được con sẽ làm cho Ngọc tỉnh dậy.
Hắn nóiMọi người đến phòng hồi sức đặt biệt.
Căn phòng này là phòng VIP mà ba mẹ nó đặt, căn phòng rộng màu kem,có ánhđèn vàng.
Chiếc máy lạnh đặt ở trên cao luôn mở với nhiệt độ là 24 độ, ở bên trái phòng vào một chiếc giường.
Xungquanh là nhiều máy móc hiện đại.
Đặt kế bên chiếc giường là chiếc bàn gỗ có bình nước và 4 cái li thủy tinh.
Còn trangtrí thêm một bình hoa hồng.
Bên tay phải góc trong cùng là WC.
Lại gần giường nó nhìn gương mặt xanh xao và đôimắt nhắm nghiền của nó làm hắn cảm thấy xót xa.
Vuốt nhẹ mái tóc nó hắn nói:– Mọi người đi nghỉ đi.
Con sẽ ở đây với Ngọc– Vậy ta về trước,mấy đứa ở lại nhé.
Các vị phụ huynh nói và đi ra cửa– Để tụi này đi mua gì đó để lót bụng.
Cả đám dắt nhau điTrong phòng chỉ con mình nó và hắn.
Hắn khẽ thì thầm bên tai nó:– Ngọc này, bà có nhớ lúc mình còn nhỏ ko? Lúc đó tui cũng nằm viện như thế này bà cũng kể chuyện cho tui nghe đó.
Bà có nhớ lúc mình còn nhỏ ko? Cái năm mà mình 10 tuổi ấy.
Năm đó tui với bà được tổ chức sinh nhật chung.
Haiđứa minh so quà với nhau.
Đứa nào thích cái này thì lấy cái này,thích cái kia thì lấy cái kia.
Tui đã đổi lấy con gấu bàthích nhất còn bà thì lấy cái quả cầu tiết mà tui thích nhất.
Đến bay giờ mình còn giữ nó, rồi còn lúc Tết năm đó nữatui với bà ko hẹn mà gặp mặc đồ đôi.
Bà mặc chiếc áo dài màu hồng còn tui cũng mặc chiếc áo màu xanh.
( áo dài củanam mà ngày xưa người ta hay mặc ấy.
Mình ko biết gọi sao đó nhu thế nào nữa.
Mấy bạn xem ti vi mà chiếu truyện cổtích Việt Nam thì sẽ thấy mấy người con trai mặc cái sao giống như áo dài đỗi khi đám cưới ấy).
Mà hai bộ đồ ấy do mẹbà thiết kế, ko có cái thứ hai.
Chắc là do ba mẹ mình sắp đặt ấy nhỉ? Tui nghĩ lúc đầu bà nghĩ rằng tui thích Nga đúng ko.
Ko phải đâu,giữa tui và Nga ko có gì hết.
Chính Nga cũng đã có bạn trai rồi, bà mau tỉnh dậy nhé.
Vừa lúc đó cả đám kia về, Phương Nga lại gần nó và nói:– Chị ơi,em Phương Nga đây.
Em có bạn trai rồi giữa em và anh Phong ko có gì đâu chị ơi.
Em xin chị chị đừng ngủnữa.
Em biết lỗi em gây ra là rất lớn, em xin lỗi chị.
Tha lỗi cho em nhé chị ơi.
Nước mắt lăn dài trên mặt NgaCả Kim cũng nói với nó:– Ngọc à,tỉnh dậy đi em.
Em mà mất đi thì tụi chị sống ra sao hả? Em cứu ngủ như vậy ba mẹ buồn lắm có biết ko? Mẹem nghe em bị mất trí nhớ bà đã rất buồn.
Bà tưởng rằng bà giấu chuyện em còn sống sẽ để em nhận ra tình cảm củamình vậy mà em lại muốn quên mọi thứ.
Tỉnh dậy đi em.
Chị xin emXong rồi,kể cả hắn cũng ra ngoài cũng mọi người.
Đâu ai biết rằng người nằm trên giường bệnh kia vẫn còn rất ý thứcđược và nghe hết tất cả.
Một giọt nước mắt khẽ rơi trên khuôn mặt của co gái bé nhỏ.
Ngày hôm sau, chinh buổi tối ngày hôm đó mẹ nó đã đến.
Bà vuốt mái tóc và gương mặt của đứa con thân yêu,tim bàđau nhói.
Bà rất sợ cảm giác này,bà rất sợ nó im lặng.
Giống như ngày đó,khi mẹ bà sắp lìa khỏi thế giới này bẹ bà cũngim lặng.
Bà sợ nó sẽ rời xa bà, đứa con này là bảo bối của bà là hạt ngojc quý của cả gia đình bà.
Bà và chồng đã cố gắngvưown lên từ hai ban tay trắng để trơr thành tập đoàn giàu nhất thế giới với mong muốn con bà sẽ được sống cuộc sốngsung sướng ko cực khổ, lúc nào cũng vui cười.
Nước mắt bà lăn dài trên gò má, bà nói với giọng nhẹ nhàng:
Hắn nóiMọi người đến phòng hồi sức đặt biệt.
Căn phòng này là phòng VIP mà ba mẹ nó đặt, căn phòng rộng màu kem,có ánhđèn vàng.
Chiếc máy lạnh đặt ở trên cao luôn mở với nhiệt độ là 24 độ, ở bên trái phòng vào một chiếc giường.
Xungquanh là nhiều máy móc hiện đại.
Đặt kế bên chiếc giường là chiếc bàn gỗ có bình nước và 4 cái li thủy tinh.
Còn trangtrí thêm một bình hoa hồng.
Bên tay phải góc trong cùng là WC.
Lại gần giường nó nhìn gương mặt xanh xao và đôimắt nhắm nghiền của nó làm hắn cảm thấy xót xa.
Vuốt nhẹ mái tóc nó hắn nói:– Mọi người đi nghỉ đi.
Con sẽ ở đây với Ngọc– Vậy ta về trước,mấy đứa ở lại nhé.
Các vị phụ huynh nói và đi ra cửa– Để tụi này đi mua gì đó để lót bụng.
Cả đám dắt nhau điTrong phòng chỉ con mình nó và hắn.
Hắn khẽ thì thầm bên tai nó:– Ngọc này, bà có nhớ lúc mình còn nhỏ ko? Lúc đó tui cũng nằm viện như thế này bà cũng kể chuyện cho tui nghe đó.
Bà có nhớ lúc mình còn nhỏ ko? Cái năm mà mình 10 tuổi ấy.
Năm đó tui với bà được tổ chức sinh nhật chung.
Haiđứa minh so quà với nhau.
Đứa nào thích cái này thì lấy cái này,thích cái kia thì lấy cái kia.
Tui đã đổi lấy con gấu bàthích nhất còn bà thì lấy cái quả cầu tiết mà tui thích nhất.
Đến bay giờ mình còn giữ nó, rồi còn lúc Tết năm đó nữatui với bà ko hẹn mà gặp mặc đồ đôi.
Bà mặc chiếc áo dài màu hồng còn tui cũng mặc chiếc áo màu xanh.
( áo dài củanam mà ngày xưa người ta hay mặc ấy.
Mình ko biết gọi sao đó nhu thế nào nữa.
Mấy bạn xem ti vi mà chiếu truyện cổtích Việt Nam thì sẽ thấy mấy người con trai mặc cái sao giống như áo dài đỗi khi đám cưới ấy).
Mà hai bộ đồ ấy do mẹbà thiết kế, ko có cái thứ hai.
Chắc là do ba mẹ mình sắp đặt ấy nhỉ? Tui nghĩ lúc đầu bà nghĩ rằng tui thích Nga đúng ko.
Ko phải đâu,giữa tui và Nga ko có gì hết.
Chính Nga cũng đã có bạn trai rồi, bà mau tỉnh dậy nhé.
Vừa lúc đó cả đám kia về, Phương Nga lại gần nó và nói:– Chị ơi,em Phương Nga đây.
Em có bạn trai rồi giữa em và anh Phong ko có gì đâu chị ơi.
Em xin chị chị đừng ngủnữa.
Em biết lỗi em gây ra là rất lớn, em xin lỗi chị.
Tha lỗi cho em nhé chị ơi.
Nước mắt lăn dài trên mặt NgaCả Kim cũng nói với nó:– Ngọc à,tỉnh dậy đi em.
Em mà mất đi thì tụi chị sống ra sao hả? Em cứu ngủ như vậy ba mẹ buồn lắm có biết ko? Mẹem nghe em bị mất trí nhớ bà đã rất buồn.
Bà tưởng rằng bà giấu chuyện em còn sống sẽ để em nhận ra tình cảm củamình vậy mà em lại muốn quên mọi thứ.
Tỉnh dậy đi em.
Chị xin emXong rồi,kể cả hắn cũng ra ngoài cũng mọi người.
Đâu ai biết rằng người nằm trên giường bệnh kia vẫn còn rất ý thứcđược và nghe hết tất cả.
Một giọt nước mắt khẽ rơi trên khuôn mặt của co gái bé nhỏ.
Ngày hôm sau, chinh buổi tối ngày hôm đó mẹ nó đã đến.
Bà vuốt mái tóc và gương mặt của đứa con thân yêu,tim bàđau nhói.
Bà rất sợ cảm giác này,bà rất sợ nó im lặng.
Giống như ngày đó,khi mẹ bà sắp lìa khỏi thế giới này bẹ bà cũngim lặng.
Bà sợ nó sẽ rời xa bà, đứa con này là bảo bối của bà là hạt ngojc quý của cả gia đình bà.
Bà và chồng đã cố gắngvưown lên từ hai ban tay trắng để trơr thành tập đoàn giàu nhất thế giới với mong muốn con bà sẽ được sống cuộc sốngsung sướng ko cực khổ, lúc nào cũng vui cười.
Nước mắt bà lăn dài trên gò má, bà nói với giọng nhẹ nhàng: