(Chap này sẽ nghiêng về đoạn của Kiệt-Trân nhé)
Tingggggg.....ông quản gia ội vàng ra mở cửa xe cho họ còn hắn thò lo bế xóc nó vào nhà.
-Tôi tự đi được mà.
-.....
Biết là không cản được hắn nên nó đành lặng im tựa mình vào hắn (Không tựa vào là có nước té SML nghe bà chị 😂).
-Xem ra 2 đứa này tình thương mến thương quá rồi.
-Thôi nhanh vào nhà tao còn đi công việc. Tử Kiệt hối thúc.
Cả bọn đi vào nhà, 30 phút sau... Thế Khải và hắn đang xem tivi thì:
-Tao có việc phải đi ra ngoài một chút.
-Okay eiu. (Tg: Gớm quá mấy cha/ 2ổng: Kệ cha đi con ple).
Tử Kiệt vội vả đi ra gara lấy con môtô vừa tậu lao vút ra đường.
------>
-Ê mày còn đau không? Trân Trân lo lắng cho nó.
-Đỡ đau rồi.
-Mày lo mà đi đứng cho cẩn thận vào. Mới vào trường mà té những 2 lần. Thi Thi giáo huấn nó.
-Yesir. Nó vừa nói vừa giơ tay như kiểu chào quân đội làm cho tụi kia cười rộn hếy cả lên.
-À mà tụi bây ở nhà nhé. Tao đi shopping chút đây. Tao cần mua thêm 1 ít đồ.
-Mày đi chung với nó đi Thi.
-Vậy thì si chăm sóc cho mày chứ?
-Tao tự chăm sóc cho tao được. Tao bị trật chứ có liệt đâu.
-Nhưng...
-Đi nhanh... Nó trừng mắt nhìn Trân Trân.
-Ừ.
Nói rồi 2 đứa đi về phòng thay đồ rồi đi vào gara lấy chiếc ôtô thẳng tiến tới JoJo - một trong những trung tâm thương mại lớn ở đây.
Sau vài phút lượn trên đường thì 2 chị nhà ta đã tới TTTM JoJo.
-Oa...lớn quá điiiiiii Trân Trân thích thú.
-Thôi đi lựa đồ nhanh kẻo người ta lựa hết bây giờ.
Nghe pến đây bà Trân Trân vệi kéo Thi Thi chạy vụt đi làm cho bả xém úp SML.
-Oa...cái váy hồng kia đẹp quá xá. Đôi giày trắng đó nữa...cái ái khoát kia nữa....
-Mày dọn cái shop này về nhà luôn đi.
-Mày ghẹo tao nữa ahhhhhhhh.
-Thôi lựa tiếp đi tao đi WC chút. Thi Thi nói rồi quay đi.
-Nhanh về nhé.....
Thi Thi hướng về phía WC thì bỗng thấy một cặp đôi đang rất tình tứ:
-Nói "A" nào.
Thế rồi người đó đút cho cô gái 1 miếng bánh.
-Anh nhắm mắt lại nào.
Thế rồi cô ấy hôn vào môi của người đó.
-Man. Chuyện gì ang xảy ra trước mắt của tao vậy. Mau....phải mau lên.... Rồi Thi Thi chạy về chổ Trân Trân kéo Trân Trân đi chỗ khác. Lúc này cặp tì h nhân ấy cũng vừa tới nơi và cô gái ấy đột nhiên quát lớn:
-Chiếc váy hồng tôi vừa đặt tối hôm qua đâu?
-Quí khách thông cảm. Tối hôm qua tôi không nhận được đơn đặt hàng của quí khách ạ!
-Cô mau kiểm tra lại đi. Người đặt là Thái Bích Ngọc.
-Thôi em. Không có thì mình i chổ khác.
-Xin lỗi quí khách. Do nhân viên quá sơ xuất nên đã không ghi lại đơn đặt hàng của quí khách. Thật lòng xin lỗi quí khách.
-Không. Mau lấy nó lại cho tôi.
-Dạ....
-Đừng làm khó...
-Anh không thương em...
-Không phải vậy...
-À..người mua chiếc váy ấy cũng vừa rồi khỏi đây thôi ạ. Hình như là cô ấy mặt váy xanh biển và đang đi về hướng nhà ăn ạ.
Chưa đợi nhân viên nói xong cô gái đã kéo chàng trai ấy đi thật nhanh xuống nhà ăn.
-Oa...gà rán thân yêu của chụy.
-Thôi đi cô nương ăn nhiều dô mập rồi coi chừng anh hai tao không thèm nhìn bây giờ.
-Ăn 1 miếng thôi rồi tao lại đi tập gym mà.
-Thôi lạy....ăn nhanh đi bà.
----->
Cả cái TTTM chật kín người (Dù bây giờ là ngày thường).
-Tì ơi. Bỏ đi em
-Không.....
-A hình như là cô ấy.
Lúc này thì 2 tụi nó đang đứng ở trước cửa ra vào....
-Cô mặc váy xanh kia.
-Hể?
-Mau trả cai váy hồng cho tôi.
-Váy gì?
-Cái váy mà cô vừa mới mua pấy. Tôi đã đặt nó từ hôm qua rồi nhưng vì lỗi của nhân viên nên giờ nó mới nằm trong tay cô.
-Cô đùa...
-Không.
-Tôi không trả. Tôi đã lấy nó rồi.
-Bạn tôi pã đườbg hoàng mua nó chứ có cướp giật gì từ tay cô.
-Không nói nhiều đưa đây mau. Nói rồi cô ấy lao vào giật túi đồ trên tay Trân Trân.
-Em à....đừng đánh nhau chứ (Nãy giờ ổng đi wc).
"A chết rồi anh hai".
-Cô buông cô ấy ra. Nói rồi Tử Kiệt hất tay Trân Trân ra làm cô lảo đảo té xuống đất. Do thấy ồn ào mọi người kéo đến xem đông nghẹt cả lối đi.
-A Trân Trân, Thi Thi sao hai em ở đây?
-Ở đây ở đâu có liên quan gì đến anh. Thi Thi lạnh lùng nóu rồi đỡ Trân Trân đứng dậy. Lúc này lòng Trân Trân như bị kim châm nhói lên từng đợt.
-Anh xin lỗi.
-Không cần.
-Ai vậy?
-Em gái anh!
-Còn cô ấy? Thi Thi hỏi.
-Người anh yêu.
"Em gái anh"...."Người anh yêu".
-Anh mau kêu hai tụi nó đưa váy cho em đi.
-Hai đứa có thể đưa chiếc váy hồng đó cho anh không?
-Không th....
-Cứ việc....
Nói rồi Trân Trân nắm tay Thi Thi chen lẫn vào dòng người và rời khỏi TTTM. Để lại Tử Kiệt và cô người yêu giữa đám đông:
-Có cái váy mà làm thấy ghê..
-Làm như ai die vậy....
....
....
"Không ổn rồi"
Sau khi đưa cô người yêu bé bổbg về nhà thì Tử Kiệt cũng lết cái thân già về nhà...vừa về thì muôn ngàn ánh mắt lửa đạn chỉa vào....
-Mày tệ quá....
-Không xứng làm anh em của tao..
-Tệ...
-Trân Trân đâu?
-Trên phòng.
Tử Kiệt lặng lẽ lên phòng Trân Trân....trong đầu nặng trịt những lo nghĩ...bởi Tử Kiệt biết vốn dĩ Trân Trân rất thích mình...
"Cốc cốc"
-Cửa không khóa.
-...
-Ra ngoài đi.
-Anh xin lỗi.
-Muộn rồi...Anh đúng là dối trá. Có người yêu mà lại đồng ý đính hôn với tôi. Anh cũng biết là tôi thích...à...yêu anh mà.
-Anh....Xin lỗi.
-Muộn rồi.
-Từ giờ anh không cần phải xin lỗi, quan tâm hay suy nghĩ gì về tôi khi trong anh tôi không có giá trị.
-Ra khỏi phòng tôi ngay đi.
....
-Anh không đi thì tôi đi...
-Thôi. Em nghĩ ngơi anh sẽ đi ngay
Nói rồi Tử Kiệt đi xuống nhà còn Trân Trân thay vì gương mặt lạnh lẽo lúc nãy thì bây giờ là một gương mặt tối tăm và giàn giụa nước mắt...."Từ nay em đã hiểu được vị trí của mình...trong anh".
Tingggggg.....ông quản gia ội vàng ra mở cửa xe cho họ còn hắn thò lo bế xóc nó vào nhà.
-Tôi tự đi được mà.
-.....
Biết là không cản được hắn nên nó đành lặng im tựa mình vào hắn (Không tựa vào là có nước té SML nghe bà chị 😂).
-Xem ra 2 đứa này tình thương mến thương quá rồi.
-Thôi nhanh vào nhà tao còn đi công việc. Tử Kiệt hối thúc.
Cả bọn đi vào nhà, 30 phút sau... Thế Khải và hắn đang xem tivi thì:
-Tao có việc phải đi ra ngoài một chút.
-Okay eiu. (Tg: Gớm quá mấy cha/ 2ổng: Kệ cha đi con ple).
Tử Kiệt vội vả đi ra gara lấy con môtô vừa tậu lao vút ra đường.
------>
-Ê mày còn đau không? Trân Trân lo lắng cho nó.
-Đỡ đau rồi.
-Mày lo mà đi đứng cho cẩn thận vào. Mới vào trường mà té những 2 lần. Thi Thi giáo huấn nó.
-Yesir. Nó vừa nói vừa giơ tay như kiểu chào quân đội làm cho tụi kia cười rộn hếy cả lên.
-À mà tụi bây ở nhà nhé. Tao đi shopping chút đây. Tao cần mua thêm 1 ít đồ.
-Mày đi chung với nó đi Thi.
-Vậy thì si chăm sóc cho mày chứ?
-Tao tự chăm sóc cho tao được. Tao bị trật chứ có liệt đâu.
-Nhưng...
-Đi nhanh... Nó trừng mắt nhìn Trân Trân.
-Ừ.
Nói rồi 2 đứa đi về phòng thay đồ rồi đi vào gara lấy chiếc ôtô thẳng tiến tới JoJo - một trong những trung tâm thương mại lớn ở đây.
Sau vài phút lượn trên đường thì 2 chị nhà ta đã tới TTTM JoJo.
-Oa...lớn quá điiiiiii Trân Trân thích thú.
-Thôi đi lựa đồ nhanh kẻo người ta lựa hết bây giờ.
Nghe pến đây bà Trân Trân vệi kéo Thi Thi chạy vụt đi làm cho bả xém úp SML.
-Oa...cái váy hồng kia đẹp quá xá. Đôi giày trắng đó nữa...cái ái khoát kia nữa....
-Mày dọn cái shop này về nhà luôn đi.
-Mày ghẹo tao nữa ahhhhhhhh.
-Thôi lựa tiếp đi tao đi WC chút. Thi Thi nói rồi quay đi.
-Nhanh về nhé.....
Thi Thi hướng về phía WC thì bỗng thấy một cặp đôi đang rất tình tứ:
-Nói "A" nào.
Thế rồi người đó đút cho cô gái 1 miếng bánh.
-Anh nhắm mắt lại nào.
Thế rồi cô ấy hôn vào môi của người đó.
-Man. Chuyện gì ang xảy ra trước mắt của tao vậy. Mau....phải mau lên.... Rồi Thi Thi chạy về chổ Trân Trân kéo Trân Trân đi chỗ khác. Lúc này cặp tì h nhân ấy cũng vừa tới nơi và cô gái ấy đột nhiên quát lớn:
-Chiếc váy hồng tôi vừa đặt tối hôm qua đâu?
-Quí khách thông cảm. Tối hôm qua tôi không nhận được đơn đặt hàng của quí khách ạ!
-Cô mau kiểm tra lại đi. Người đặt là Thái Bích Ngọc.
-Thôi em. Không có thì mình i chổ khác.
-Xin lỗi quí khách. Do nhân viên quá sơ xuất nên đã không ghi lại đơn đặt hàng của quí khách. Thật lòng xin lỗi quí khách.
-Không. Mau lấy nó lại cho tôi.
-Dạ....
-Đừng làm khó...
-Anh không thương em...
-Không phải vậy...
-À..người mua chiếc váy ấy cũng vừa rồi khỏi đây thôi ạ. Hình như là cô ấy mặt váy xanh biển và đang đi về hướng nhà ăn ạ.
Chưa đợi nhân viên nói xong cô gái đã kéo chàng trai ấy đi thật nhanh xuống nhà ăn.
-Oa...gà rán thân yêu của chụy.
-Thôi đi cô nương ăn nhiều dô mập rồi coi chừng anh hai tao không thèm nhìn bây giờ.
-Ăn 1 miếng thôi rồi tao lại đi tập gym mà.
-Thôi lạy....ăn nhanh đi bà.
----->
Cả cái TTTM chật kín người (Dù bây giờ là ngày thường).
-Tì ơi. Bỏ đi em
-Không.....
-A hình như là cô ấy.
Lúc này thì 2 tụi nó đang đứng ở trước cửa ra vào....
-Cô mặc váy xanh kia.
-Hể?
-Mau trả cai váy hồng cho tôi.
-Váy gì?
-Cái váy mà cô vừa mới mua pấy. Tôi đã đặt nó từ hôm qua rồi nhưng vì lỗi của nhân viên nên giờ nó mới nằm trong tay cô.
-Cô đùa...
-Không.
-Tôi không trả. Tôi đã lấy nó rồi.
-Bạn tôi pã đườbg hoàng mua nó chứ có cướp giật gì từ tay cô.
-Không nói nhiều đưa đây mau. Nói rồi cô ấy lao vào giật túi đồ trên tay Trân Trân.
-Em à....đừng đánh nhau chứ (Nãy giờ ổng đi wc).
"A chết rồi anh hai".
-Cô buông cô ấy ra. Nói rồi Tử Kiệt hất tay Trân Trân ra làm cô lảo đảo té xuống đất. Do thấy ồn ào mọi người kéo đến xem đông nghẹt cả lối đi.
-A Trân Trân, Thi Thi sao hai em ở đây?
-Ở đây ở đâu có liên quan gì đến anh. Thi Thi lạnh lùng nóu rồi đỡ Trân Trân đứng dậy. Lúc này lòng Trân Trân như bị kim châm nhói lên từng đợt.
-Anh xin lỗi.
-Không cần.
-Ai vậy?
-Em gái anh!
-Còn cô ấy? Thi Thi hỏi.
-Người anh yêu.
"Em gái anh"...."Người anh yêu".
-Anh mau kêu hai tụi nó đưa váy cho em đi.
-Hai đứa có thể đưa chiếc váy hồng đó cho anh không?
-Không th....
-Cứ việc....
Nói rồi Trân Trân nắm tay Thi Thi chen lẫn vào dòng người và rời khỏi TTTM. Để lại Tử Kiệt và cô người yêu giữa đám đông:
-Có cái váy mà làm thấy ghê..
-Làm như ai die vậy....
....
....
"Không ổn rồi"
Sau khi đưa cô người yêu bé bổbg về nhà thì Tử Kiệt cũng lết cái thân già về nhà...vừa về thì muôn ngàn ánh mắt lửa đạn chỉa vào....
-Mày tệ quá....
-Không xứng làm anh em của tao..
-Tệ...
-Trân Trân đâu?
-Trên phòng.
Tử Kiệt lặng lẽ lên phòng Trân Trân....trong đầu nặng trịt những lo nghĩ...bởi Tử Kiệt biết vốn dĩ Trân Trân rất thích mình...
"Cốc cốc"
-Cửa không khóa.
-...
-Ra ngoài đi.
-Anh xin lỗi.
-Muộn rồi...Anh đúng là dối trá. Có người yêu mà lại đồng ý đính hôn với tôi. Anh cũng biết là tôi thích...à...yêu anh mà.
-Anh....Xin lỗi.
-Muộn rồi.
-Từ giờ anh không cần phải xin lỗi, quan tâm hay suy nghĩ gì về tôi khi trong anh tôi không có giá trị.
-Ra khỏi phòng tôi ngay đi.
....
-Anh không đi thì tôi đi...
-Thôi. Em nghĩ ngơi anh sẽ đi ngay
Nói rồi Tử Kiệt đi xuống nhà còn Trân Trân thay vì gương mặt lạnh lẽo lúc nãy thì bây giờ là một gương mặt tối tăm và giàn giụa nước mắt...."Từ nay em đã hiểu được vị trí của mình...trong anh".