Cái mũi hồng như cây củ cải, thật sự là làm mất hết tôn nghiêm đại luật sư của hắn, nhưng mà cũng chẳng làm được gì, trời mùa đông ngày càng lạnh, dù hắn có mang găng thì tay chân vẫn cứ lạnh lẽo thế, phòng làm việc có hệ thống sưởi hơi, nhiệt độ mở cao đến muốn đổ mồ hôi, buổi tối ở phòng sách ngồi xem máy tính, trên đùi vẫn luôn để một cái thảm lông ngắn.
Hắn rất sợ lạnh, mùa đông vừa đến, liền cuộn tròn trong chăn ngủ, một cái chăn dày cũng chả tác dụng gì.
Nhớ tới thời sinh viên ở Harvard, Chiêm Lạc thỉnh thoảng cùng hắn thảo luận bài tập đến tận khuya, nên ở lại qua đêm. Giường không lớn, hai người ngủ có vẻ chật chội, đại đa số đều là lưng hắn dán vào lồng ngực Chiêm Lạc.
Tuy rằng hắn ghét cùng người khác tiếp xúc thân mật, nhưng Chiêm Lạc trên người luôn mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, lại có thể khiến cho ban đêm dài đằng đẵng lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn. Những buổi tối có Chiêm Lạc, hắn ngủ thật sự yên bình.
Bởi vì mùa đông lạnh giá đến mà Ôn Đình Vực khổ não, thỉnh thoảng nhịn không được nghĩ, nếu có một người ngủ bên cạnh thì thật tốt biết bao. Hắn cũng không biết bản thân rốt cuộc là lạnh hay là cô đơn.
Chỉ có điều, lạnh so với cô đơn thì dễ giải quyết hơn.
Đương nhiên, thân đơn bóng chiếc, đều là hắn tự làm tự chịu, hắn cũng không nghĩ có gì không thích hợp. Mọi người đều nghĩ hắn lạnh lùng, sở dĩ đã tránh xa hắn, càng xa lánh thì hắn lại càng lạnh lùng, mà càng lạnh lùng thì lại càng làm mọi người tránh hắn, như vậy hắn đành cam chịu cái vòng luẩn quẩn ác tính này…
Hắn quen biết rất nhiều người, nhưng bạn bè chân chính thì một người cũng chẳng có.
Tuy rằng thật lâu trước đây hắn từng có một người, đó là Chiêm Lạc.
Nhớ tới quá khứ đau thương bị Chiêm Lạc phản bội, hắn lại tức giận đem thịt xông khói với bánh mỳ nướng còn dở quẳng vào thùng rác. Hôm nay có phiên tòa, thật mệt mỏi, nhưng mà như thế cũng tốt, đỡ có thời gian rảnh rỗi nghĩ linh tinh, ảnh hưởng đến sự bình tĩnh với lý trí của luật sư chuyên nghiệp.
Vội vã ăn rồi thu dọn mấy thứ, đi xuống cầu thang vào ga-ra lấy xe, hắn thật ngoài ý muốn gặp Chiêm Lạc với chiếc PORSCHE.
Bình thường, Chiêm Lạc đều đi sớm hơn hắn, chưa từng chạm mặt nhau, Ôn Đình Vực hơi ngừng lại, chiếc xe kia đi đến bên cạnh hắn thì có người kéo cửa kính xe xuống cao hứng chào hỏi hắn, “Ôn luật sư, sớm a.”
Ôn Đình Vực ngẩn người. Chiêm Lạc đương nhiên chả có khả năng nhiệt tình đối với hắn như thế, người nói chuyện tinh tế, vẻ mặt phấn khởi, rõ ràng đó là Nhan Vũ mà Chiêm Lạc “luyến tiếc chạm vào”.
Mấy ngày trước, chính y nói sẽ không động tay với Nhan Vũ, hiện tại… hắn đột nhiên rất muốn cười.
“Sớm.” Hắn lên tiếng, bước nhanh qua chiếc xe có hai người bên trong, liếc mắt một cái cũng không thèm.
Người ta cùng nhau yêu đương, sau đó buổi sáng thì ngọt ngọt ngào ngào, hắn việc gì phải nhớ lại quá khứ làm gì, có mình hắn cô đơn chiếc bóng thật khó coi.
Chỉ là, hiện tại so với Nhan Vũ hắn chỉ hơn có mấy tuổi, vậy mà trông cứ cứng nhắc như một lão già, trang phục tây âu phẳng phiu nghiêm túc vạn năm không đổi, kiểu tóc cổ lỗ, trên mặt cũng như quét lên một tầng cao su, cứng đờ, thiếu cảm xúc.
Người có người yêu và kẻ không ai để ý, quả thực là không giống nhau.
Đại khái quyết định kết hôn là đúng, Ôn Đình Vực vừa mở khóa xe vừa mơ hồ nghĩ… ít nhất… có người làm bạn, có người nguyện ý yêu hắn, nguyện nghe hắn nói.
Tô Di là một cô gái không tệ, đúng thế…
Phiên tòa sáng nay không khó đối phó, luật sư đối phương cũng thật dây dưa, oán hận hắn chất chứa đã lâu, thái độ ác liệt, liên kết với bọn côn đồ, khi hắn vừa ra khỏi tòa thì bị chúng lao vào đánh. Dù sao thì đó cũng thành thói quen rồi, chuyện hắn bị mọi người ghét cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Ngoại trừ vợ tương lai thì sẽ chẳng có ai thích hắn.
Ai, Tô Di, sẽ chỉ có một mình em thôi đúng không?
Nhưng mà với hắn, tình yêu không quan trọng, quan trọng là…
“Ôn luật sư!”
Ôn Đình Vực lạnh cả người, có chút đau đầu, hắn ngày hôm nay đã đủ phiền lắm rồi, nếu không phải là hắn đi mua áo khoác thì sẽ không phải gặp người không muốn gặp.
Sớm biết thế thì lái xe về thẳng nhà luôn, thế nhưng sáng sớm trời bắt đầu lạnh, mà trên người hắn áo khoác không đủ, phải đến cửa hàng có tiếng chuyên cung cấp đồ dùng hàng ngày với quần áo bốn mùa cho hắn.
Không thể tránh được, hắn xoay người, phía sau ngoại trừ Nhan Vũ quả nhiên còn có Chiêm Lạc. Hắn biết, nếu như không có Chiêm Lạc đi cùng thì Nhan Vũ thế nào có thể đế cửa hàng sang trọng như thế này.
Được rồi, hắn thừa nhận hắn lòng dạ hẹp hòi, ngực khó chịu là bởi vì hắn cô đơn, nên căm ghét thấy người khác có đôi có cặp, chỉ như vậy mà thôi, không có lí do nào khác cả.
“Ôn luật sư, anh cũng mua quần áo à? Thật khéo a….”
Nhan Vũ mỗi lần thấy hắn thì vui mừng lộ rõ trên mặt, hại hắn không cách nào khác tránh mặt, chỉ có thể cứng ngắc gật đầu “Ừ” một tiếng trả lời.
Chiêm Lạc xoay người chìa ra cái áo lông cừu, “Tiểu Vũ xem thử cái này xem nào.”
“Thật đắt… không được đâu…” Nhan Vũ liếc mắt nhìn giá tiền, cắn môi, bộ dạng có chút e dè, thoạt nhìn thật ngây thơ, làm cho người ta muốn yêu thương.
Ôn Đình Vực hoảng hốt, so với nó thì hắn quả thật là xấu xí không tả được.
“Thì sao chứ, vốn dĩ là tôi định tặng quà cho cậu mà.” Sau đó y mỉm cười đẩy Nhan Vũ vào phòng thử đồ.
Chiêm Lạc thể hiện đủ loại cảm xúc khiến Ôn Đình Vực đột nhiên muốn cười.
Ngày hôm nay làm sao vậy, vì sao luôn bắt gặp hai người này ngọt ngào anh anh em em?
Trời lạnh như thế này, mặc lại áo, Ôn Đình Vực để áo khoác về vị trí cũ, xoay người muốn đi lại bị Chiêm Lạc tỉnh bơ chặn đường.
Ôn Đình Vực nhịn không được trừng mắt, ngày xa vô oán, ngày gần vô cừu, y muốn làm cái gì?
Thế nhưng Chiêm Lạc yên lặng nhìn hắn nửa ngày, đưa tay véo mũi hắn một cái, vẻ mặt trìu mến, “Sao lại hồng như thế này, lại bị viêm mũi à?”
Đâu chỉ mũi của Ôn Đình Vực đỏ lên, mà nháy mắt cả khuôn mặt hắn đỏ bừng, vừa tức vừa xấu hổ hét: “Phiền cậu quan tâm!”
Tâm thần à, dùng cái loại ngôn ngữ dành cho phụ nữ với hắn! Hắn là một thằng đàn ông cao một trăm tám mươi cm, khí thế hiên ngang, bị người giả vờ “yêu thương”, cảm thấy cả lưng nổi da gà, chán ghét vô cùng.
Chiêm Lạc thế mà lại cười rộ lên, “Học trưởng, buổi tối anh ngủ rất lạnh đúng không? Hệ thống sưởi thiếu, có cần một người giúp anh làm ấm giường không?”
Ôn Đình Vực cảm giác như huyết quản mình phình to, cùng với kẻ nắm rõ nhược điểm của mình tranh cãi, thực sự là không có phần thắng.
“Đa tạ nhắc nhở.” Lãnh đạm đẩy người trước mặt ra, nhiệt độ trên mặt cuối cùng cũng hạ xuống, dáng vẻ nghiêm trang của hắn cùng với vẻ mặt đỏ bừng thật sự rất buồn cười, “Tôi gần đây bận rộn chuẩn bị cử hành hôn lễ, Chiêm đại luật sư nếu có hứng thú, hoan nghênh cậu đến.”
“A?” Dáng vẻ tươi cười của Chiêm Lạc tựa như cứng lại trong nửa giây, “Anh kết hôn cùng với vị hôn thê xinh đẹp kia sao? Thật đáng chúc mừng, chỉ có điều…” Hơi dừng một chút, môi y để sát vào tai hắn, cố tình thấp giọng, “Hưởng qua mùi vị của tôi, anh giờ đối với phụ nữ, thực sự có được không?”
Nếu không phải vì đây là nơi công cộng, phải bình tĩnh bảo trì hình tượng thì Ôn Đình Vực đã sớm một quyền tống thẳng vào khuôn mặt chuyên gây chuyện đối diện rồi.
“Không cần lo lắng, sinh hoạt hôn nhân của chúng tôi sau sẽ hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng tôi cũng thật lòng khuyên Chiêm đại luật sư cẩn thật một chút, lạm dùng tình dục dễ mặc HIV, sẽ chết sớm đấy.” Vốn muốn kết thúc, nhưng mắt thấy Nhan Vũ tươi trẻ hơn người từ phòng thử đồ đi ra, hắn nhất thời không quản được miệng mình.
Chiêm Lạc ánh mắt tối đi, “Lạm…”
Ôn Đình Vực thu lại vẻ mặt si ngốc, chạy ra khỏi cửa hàng.
Có cái gì mà tức, quản chuyện sống chết của bọn họ làm gì, đàn ông với đàn ông thì có kết quả gì? Như hắn này, tìm một người phụ nữ hoàn hảo lấy làm vợ, tạo nên thành một gia đình, như vậy mới là mục tiêu mà đàn ông bình thường theo đuổi.
Tô Di à Tô Di… Thay anh đem cái đám buồn chán suốt ngày chờ chê cười anh tát vào miệng chúng đi!
Hiện tại đối với hắn mà nói, cái tên này tựa như cây cỏ cứu người.
Thế nhưng, ngay cả cái gốc rễ của cây cỏ cứu người này cũng không nguyện ý vì hắn lay động.
Sau vài ngày hướng tới Chiêm Lạc khoe mẽ cái “Tuyên ngôn kết hôn”, thì cha của Tô Di hổ thẹn hướng hắn xin lỗi, nói rằng trong khoảng thời gian ngắn nhất, sẽ đem cô ấy cùng người phụ nữ model bỏ trốn kia bắt trở về. Cảm giác của Ôn Đình Vực, không khác gì bị thiên thạch từ trên trời rơi trúng ngay đỉnh đầu, trước mắt một mảng màu đen, nửa ngày nói không ra lời.
“Thực xin lỗi, Đình Vực, khiến cháu chê cười rồi, là bác không biết dạy con… Bác đã cho người đi tìm tung tích của hai đứa nó, rất nhanh sẽ có kết quả…”
“Chờ tìm được tiểu Di trở về, nhất định sẽ bảo nó xin lỗi cháu, nếu cháu không chê, hôn lễ…”
Mặc kệ ông ta nói cái gì, Ôn Đình Vực đều khiến người khác phát hoảng với cái biểu tình cứng ngắc, ngay khi nghe Tô thẩm phán đề cập tới hôn lễ, hắn máy móc lắc đầu, “Không cần, tùy cô ấy yêu ai thì yêu.”
Tô Di tốt xấu gì cũng coi như có tình có nghĩa, không đến mức không nói tiếng nào mà bỏ trốn… ít nhất… còn để lại cho hắn một lá thư, đại để là nói với hắn nguyên nhân hắn bị cho leo cây, khiến hắn chết không minh bạch.
Ôn Đình Vực tuy rằng rất thông mình nhưng mà lá thư này khiến hắn không hiểu.
Nói cái gì mà “Anh cho tới bây giờ chưa từng yêu em, cũng không yêu bất cứ ai”, “Em đối với anh mà nói, có khác gì mấy đồ gia dụng quý giá anh mua về chứ, chỉ dùng để đi khoe khoang với người khác”, “Em chỉ muốn cùng người yêu em ở một chỗ”…
Nói như hắn là kẻ bạc tình lạnh lùng vậy, thế nhưng, hắn nghĩ bản thân chỉ là một kẻ bị vứt bỏ đầy đáng thương.
Dù thế nào đi nữa thì hắn biết rõ một chuyện đó là ——- Tô Di thật sự không yêu hắn.
Trên thế giới này, thì ra chẳng có ai tình nguyện yêu hắn! Đúng vậy, hắn sớm đã biết, căn bản, cho tới bây giờ cũng sẽ không có người nào thích hắn.
Đủ rồi! Mùa đông năm nay thật lạnh.
Là đàn ông mà bị hôn thê mạnh mẽ vứt bỏ thì nên đi uống chút rượu, Ôn Đình Vực cũng không ngoại lệ.
Trong trường hợp có người giống như vậy thì đều là có một hai người bạn để khóc lóc kể lể, lúc uống rượu sẽ có người cùng uống và khuyên giải rằng “Trên đời làm gì có chỗ nào không có cỏ chứ”, rồi sẽ mau tay mau chân giúp hắn giới thiệu bạn gái.
Mà Ôn Đình Vực từ đầu tới cuối chỉ có một người.
Chuyện này đúng là chỉ cần nửa ngày thì cả Sở đều biết, nhưng đến nửa người cũng chẳng có ai hướng đến hắn an ủi.
Hắn cũng tập mãi thành thói quen, không cảm thấy có gì sai, chỉ là trốn ở nhà uống rượu, nghĩ thấy hơi chút bi thảm. Quán bar cũng không dám đi, sợ bộ dạng chán nản của mình sẽ khiến người khác chê cười.
Nói vậy chứ người chờ chê cười hắn đã sớm xếp thành một hàng dài, chỉ là không ai để lộ ra, cứ thử một ngày nào đó bị họ nắm được nhược điểm xem.
Mà tốt nhất đừng có tìm tới hắn, hắn không cần mấy loại đồng tình hiếm lạ này, hắn cũng chỉ là một kẻ trầm luân mà đến nông nỗi này.
Vô luận là ai ở phía sau làm phiền, hắn cũng sẽ không khách khí!
Thế nhưng… Ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, một người tình nguyện để ý tới hắn cũng không có, thật đau khổ.
Uống rượu nhiều hơn, đầu bắt đầu mơ hồ, ghé vào sofa khóc nức nở, một đống nước mắt nước mũi, thật mất mặt, chỉ là… dù sao thì cũng chả ai thấy, lén khóc cũng không sao.
Ở trước mặt mọi người giữ hình tượng, không kẻ nào có thể thấy dáng vẻ chật vật của hắn như vậy…
Sai, Chiêm Lạc từng thấy qua!
Vừa nghĩ tới Chiêm Lạc, thần trí hắn hỗn loạn, cũng lập tức tỉnh táo lại, nghiến răng nghiến lợi, “Chiêm Lạc… tên khốn kiếp này…” Trong nháy mắt, hắn đem Tô Di cùng hôn lễ ném lên tận chín tầng mây.
Tên khốn nạn, uổng phí hắn tin tưởng như vậy, lại có thể cưỡng bức hắn… thật sự là đối với hắn bội tình bạc nghĩa.
Chờ một chút, vì sao lại dùng từ “bội tình bạc nghĩa”? Lẽ nào, hắn còn muốn Chiêm Lạc phải chịu trách nhiệm?
Mặc kệ, dù thế nào thì tên khốn đấy cũng quá phận… còn có bao nhiêu phần quá phận… hắn cũng không rõ, dù sao… Chiêm Lạc đồ cặn bã kia không chỉ một lần làm hắn khóc.
Người khiến Ôn Đình Vực hắn khóc… kỳ thực… đều là những người đối với hắn thật quan trọng…
Mà lúc này, anh chàng vô tội đang bị nguyền rủa nghìn vạn lần đang đứng ở ngoài cửa, tai dán lên cánh cửa nghe ngóng một hồi, rồi từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa, dễ dàng mở cửa.
Đừng có hỏi y thế nào có được cái chìa khóa dự bị, y – Chiêm Lạc muốn cái gì thì mấy thứ đó chẳng thể nào thoát được tay y.
“Ô…” Ngửi thấy mùi rượu khắp phòng, rồi lại thấy sofa một vật này nọ, hắn biết hắn đã đoán đúng.
Ngay cả tinh thần sa sút cũng phải chọn nơi không ai nhìn thấy mới được, quả đúng là phong cách của cái tên chết vì sĩ diện này.
“Rõ ràng tửu lượng kém đến một chén đã gục lại còn học đòi người ta uống cho đã thế này.” Y đi qua, hai bước đá văng đống vỏ chai rơi lả tả trên mặt đất, kéo “đông tây” trên sofa lại, “Này!”
Cứ nghĩ đến tên này là vì người vợ chưa cưới kia mà muốn chết không muốn sống, trong lòng y lại tràn đầy khó chịu, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt Ôn Đình Vực khóc đến bẩn thế, lại lập tức mềm lòng, thanh âm tức thì dịu dàng đi một trăm lần, “Làm sao vậy?”
Ôn Đình Vực say đến không còn biết gì, mơ mơ màng màng mở mắt, thấy khuôn mặt hết sức quen, nghĩ một lúc cũng chẳng nhớ ra được đó là ai, cũng chẳng thèm lo lắng sao người này lại xuất hiện trong nhà mình, theo bản năng thút thít một chút, thành thật lên án, “Cô ấy không nên bỏ tôi…”
“Ừ, ừ…” Chiêm Lạc một trận khó chịu, “Cô ấy không nên bỏ anh, anh là kẻ xui xẻo.”
Ôn Đình Vực ngẩn ngơ, nước mắt rơi càng dữ, “Tôi biết… cô ấy.. cô ấy cho tới bây giờ đều ghét tôi…”
“Ô…” Chiêm Lạc đưa tay đỡ thấy thắt lưng hắn, đem hắn ôm lấy, “Được rồi, anh biết là tốt rồi, đừng uống nữa, đi rửa mặt rồi đi ngủ.”
“Tôi không muốn cô ấy ghét tôi…”
“A!” Không yên lòng hừ một tiếng, nhăn mặt, y đem quần áo như lên mốc của hắn thoát ra, dễ dàng nhấc bổng thân hình mạnh mẽ của người đàn ông này lên.
“Ghét tôi… vì, vì sao… còn muốn trêu đùa tôi…”
“Tôi thế nào biết?” Lòng phụ nữ như kim đáy biển mà! Không thể nào nhịn được việc nghe người này lải nhải về người phụ nữ kia, y hung hăng quăng người kia lên sàn nhà, khiến hắn thanh tỉnh lại chút ít, chẳng qua bỏ đi chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi, có gì đáng giá mà hắn phải khóc chứ.
Nhưng mà khuôn mặt nước mắt lưng tròng của Ôn Đình Vực thực sự khiến y động tâm, hại y thật không biết là nên trực tiếp ném người này xuống đất hay là ôm đến bên giường nữa.
“Không ai thích tôi cả.” Giọng Ôn Đình Vực thê thảm, hại tim Chiêm Lạc hung hăng nhảy một chút, rồi lại có điểm đau lòng.
Ai, lạnh lùng các thứ trên mặt người này, sớm bị nước mắt xóa sạch, thoạt nhìn tựa như con chó con bị ném ven đường, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
“Sẽ không đâu!” Bắt đầu do dự ôm hắn vào phòng tắm rửa sạch một chút, hay là tìm một chỗ nào đấy thoải mái đem hắn đè xuống?
Đừng nói y lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thời điểm này mà không làm cái gì, thì sinh lí của y tuyệt đối có vấn đề.
“Tất cả mọi người đều ghét… tôi…”
Ôn Đình Vực nức nở, khiến Chiêm Lạc đồng tình bật cười, “Ừ… thì ra anh cũng hiểu.”
Mặc kệ thế nào, đem hắn đi vào phòng ngủ, này còn có thể nhàn hạ thoải mái giúp hắn tắm rửa!
Một người đàn ông lớn như vậy rồi còn khóc đến nỗi cái mũi hồng cả lên, như con cún con, bộ dáng ướt sũng, Chiêm Lạc nhìn thấy đáng yêu vô cùng, đem hắn đặt trên giường, rồi lại nhịn không được hôn lên chóp mũi lành lạnh của hắn.
Ôn Đình Vực uống rượu vào thì như bùn nhão, lặp đi lặp lại tự hỏi mấy cái vấn đề đau khổ, hoàn toàn không có nửa điểm ý thức được nguy hiểm, tròng mắt hồng hồng suy nghĩ, mặc cho Chiêm Lạc như đại dã lang đặt ở phía dưới, dùng cái biểu tình thèm nhỏ dãi, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của hắn nửa ngày.
“Anh nếu cứ đáng yêu như thế này thì thật tốt.” Chiêm Lạc đại dã lang đến bây giờ đã hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu là đến đây để châm chọc khiêu khích, lòng tràn đầy suy nghĩ, hắn bình thường luôn là một học trưởng lạnh như băng, cổ hủ, hiện tại thì như tiểu động vật vô hại, đáng yêu, y phải ăn mấy lần mới được.
Đem quần áo Ôn Đình Vực lột sạch, y một bên vừa lấy môi ngăn chặn hắn thì thào tự nói, hung hăng đem đầu lưỡi đẩy vào lục lọi, quấn quýt, mút, thỏa thích dây dưa, một bên vuốt ve, xoa nắn cái lưng trơn nhẵn của hắn, tình dục bừng bừng phấn chấn đem hắn đặt trên giường rồi từ từ trèo lên.
Ai, cho dù như vậy là hành vi của tiểu nhân, nhưng mà cũng không thể nói.
Nếu như đây là đôi bên cùng dây dưa nguyện ý, y thế nào lại không muốn chứ!
Thế nhưng, tên này thực sự làm y không từ bỏ được, không chỉ cái tính cách siêu cấp ác liệt, khó đối phó, lại còn đối với y đầy một bụng oán hận, hại y cũng phải dùng thủ đoạn ác liệt ăn sạch sẽ.
Chiêm Lạc có phần mất mát mà âm thầm thở dài, thú tính quá, tàn bạo quá khiến Ôn Đình Vực mơ mơ màng màng có điểm khó thở, y mới lưu luyến dời môi, đổi tập kích hai điểm nổi lên trên bộ ngực bằng phẳng cường tráng kia, cứ cắn cắn trêu chọc.
Cảm giác được Ôn Đình Vực theo bản năng run rẩy cùng rên rỉ, cái loại cảm giác này khiến y nhịn không được hưng phấn, đem người dưới thân ôm càng chặt hơn, vừa tiếp tục hôn lên bờ ngực ấy, vừa chậm rãi di chuyển tay xuống dưới, chuẩn bị tiến thêm một bước xâm nhập.
Đang tích cực bôi trơn một nửa, lại nghe thấy Ôn Đình Vực trong lòng hắn bất an giãy dụa mở miệng, mặc dù có điểm mơ hồ, nhưng cũng đủ để hắn nghe được rõ ràng.
“Chiêm Lạc…”
–o0o–