Đêm giao thừa đầu tiên của tôi với Việt, cũng là đêm giao thừa cuối cùng của thời học trò đã trôi qua với bao cảm xúc như thế. Phương vẫn cùng Thắng cười nói hớn hở, mặc cho hai người chúng tôi yên lặng bước bên nhau...
“Tớ về nhé! Chúc cậu một năm mới vui vẻ!”
Tôi mỉm cười, hơi gật đầu nhìn Việt trước khi quay người mở cửa. Qua giao thừa, con ngõ nhỏ lại trở về với đúng diện mạo bình yên vốn có của nó. Trời cũng mưa mau hơn, như vùi cái lưu luyến bịn rịn của chúng tôi thật sâu trong màn đêm thăm thẳm.
“Khoan…”
Việt bất ngờ gọi giật. Vẻ quyến luyến của cậu khiến tim tôi hơi nhói lên.
“Sao vậy?”
“Tớ…” Cậu cười ngượng ngùng, rồi rút trong túi ra một hộp quà nhỏ đưa đến trước mặt tôi. “Tặng cậu!”
Tôi mở to mắt nhìn Việt, không khỏi cảm thấy vừa vui sướng vừa bất ngờ.
“Sao… bỗng dưng lại tặng quà cho tớ?”
“Cậu mở ra luôn đi!”
Lẫn trong bóng tối mà tôi vẫn cảm thấy mặt Việt đang đỏ bừng. Đó là một sợi dây chuyền với mặt trái tim nạm đá lấp lánh. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường, hai chữ M và V khắc lồng với nhau cứ thoắt ẩn thoắt hiện, khiến tôi thoáng chút ngơ ngẩn.
“Cái này… có đắt tiền lắm không?” Tôi lắp bắp hỏi Việt.
Nhưng cậu chỉ phì cười:
“Đến trái tim xịn của tớ còn có thể tặng không cho cậu được, thì cái này có đáng gì!”
Tôi ôm hai má đã nóng ran của mình, lí nhí:
“Cảm ơn cậu nhiều!”
“Đeo luôn nhé?”
Tôi gật đầu, tháo khăn ra rồi khẽ xoay lưng lại để Việt choàng nó qua cổ mình. Hơi thở quen thuộc của cậu phả lên gáy tôi, còn những ngón tay thì run run, lóng ngóng mãi vẫn chưa cài nổi móc. Sự lúng túng này của Việt làm tôi bất giác cũng bối rối theo, đành lên giọng chữa thẹn:
“Tự nhiên nhận quà của cậu như vậy, tớ ngại…”
“Không phải tự nhiên đâu…!”
Đợi khi tôi quay đầu lại, Việt mới nói khẽ:
“Hôm nay, là Lễ tình nhân Valentine mà.”
Ba chữ “Lễ tình nhân” khiến tim tôi vừa bình ổn trở lại, đã một lần nữa đập mạnh.
“Tớ… tớ không biết!”
“Ừ, ngày 14/2 hàng năm là dịp để mọi người bày tỏ tình cảm với nhau. Cho nên… quà của tớ, cậu không thể không nhận được…”
Dịp để bày tỏ tình cảm sao? Thảo nào hôm trước ra đường thấy mấy hàng lưu niệm đầu phố treo biển "Happy Valentine's Day" gì đó, toàn một màu hồng. Tôi mân mê sợi dây mát lạnh trên cổ, có chút áy náy vì sự vô tâm của mình.
“Tiếc quá… Tớ lại chưa chuẩn bị gì để tặng cậu bây giờ cả…”
Nhưng Việt như thể không hề quan tâm đến điều ấy. Trong ánh điện nhập nhèm trước cửa, tôi vẫn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cậu. Và đôi mắt thì ánh lên niềm hạnh phúc vô bờ…
“Không… Chỉ cần lời nói vừa rồi của cậu thôi, là quá đủ với tớ rồi!”
***
Đến tận lúc này đây tôi vẫn không sao hiểu nổi, rằng mình đã lấy ở đâu ra cái sự dạn dĩ ấy?! Khi Việt còn đang ngượng nghịu cúi đầu, tôi đã lẳng lặng bước đến trước mặt cậu.
Kiễng chân lên. Và...
… nụ hôn đầu tiên trong đời tôi, đã được trao cho Việt theo cách đó.
Hình như tôi đã đụng phải mũi của cậu, rồi sau đó thì chẳng còn cảm nhận được bất cứ điều gì. Cứ như thể mọi giác quan của mình trong phút chốc đồng loạt bị tê liệt, và cả thế giới ngoài kia cũng trở nên hỗn loạn, lùng bùng. Chỉ biết đến lúc rời đi, thì cả người tôi đã run lẩy bẩy, chân tay xụi lơ, ngay đến thở cũng không nổi nữa.
Việt cũng không khá hơn. Cậu thậm chí còn đờ người ra hẳn một lúc lâu, đến tận khi tôi đã bình tĩnh trở lại rồi khẽ chọc chọc nhẹ vào tay, Việt vẫn còn chưa tỉnh.
Tôi đem tâm trạng vừa ngại ngùng vừa sung sướng nhìn theo bóng Việt đang xa dần. Cứ nghĩ cậu ấy sẽ phản ứng khác cơ, không ngờ lại tỏ ra thẹn thùng còn hơn cả tôi vậy. Chỉ thế thôi đã hối hả chạy mất, cứ như mới vừa bị… cưỡng ép, và kẻ "xấu xa" rắp tâm lấy cắp nụ hôn đầu trong sáng của cậu ta, chẳng phải ai khác, chính là tôi.
Đêm giao thừa và Valentine gì đó năm nay, đúng thật là đáng nhớ vô cùng…!
Trời về đêm càng thêm lạnh. Mưa lúc này đã mau đến mức sờ tay lên vai thôi cũng thấy ướt đầm. Hơn 1 giờ rồi, muộn quá! Còn đang lúi húi chưa biết mình nên gọi cửa hay tự mở khóa đi vào, tôi bỗng rùng mình vì một làn gió lạnh thổi qua, làn gió ẩm ướt cuốn theo một mùi hương thoang thoảng...
Phải! Chính là cái mùi dìu dịu man mát ấy, thứ mà tôi dù chỉ ngửi qua có một lần thôi, cũng vĩnh viễn không quên...!
***
Ánh sáng vàng vọt từ ngọn đèn đường lập tức bị che kín. Tôi chỉ kịp nghe tim mình nhảy vọt.
Trong tích tắc, cả người tôi đã bị đẩy vào chính tường bao quanh sân nhà mình, mạnh đến mức toàn bộ tim phổi cũng rung lên. Đau nhói.
Tôi, đã hoảng hốt đến cực điểm rồi!
“Ai…!”
Tiếng hét còn chưa bật ra đã lập tức bị chặn lại. Cái mùi dịu mát đầy ám ảnh nọ bỗng đột ngột ào tới, một đường xông thẳng lên tận óc tôi. Nồng đến choáng váng.
Và khi thần trí tôi vừa mới nhận thức được hơi thở nóng rực đầy xa lạ đang phả vào mặt mình kia là của ai, cũng là lúc dạ dày liền quặn lên một nỗi sợ hãi nghẹt thở.
Không…
Con cầu xin ông trời…
Cầu xin ông…!
…
Nửa đêm về sáng ngày mùng 1 Tết năm Ất Dậu 2005.
Ngày đầu tiên tôi có cảm giác trái tim mình đã được chữa lành sau bấy nhiêu năm bị cái gai nhức nhối nào đó cắm xuống.
Ngày đầu tiên tôi đã hoàn toàn quên đi hình bóng của một người, mà toàn tâm toàn ý hướng tới một người.
Ngày đầu tiên tôi hiểu thế nào là niềm hạnh phúc thực sự khi có thể cùng người mình thích hòa hợp tình cảm, hiểu thế nào là rung động tận sâu thẳm tâm can.
Và… cũng là cái mà ngày cõi lòng mãi mới bình yên được của tôi lại bị một cơn bão lớn tràn qua.
Xơ xác.
Và tan nát.
***
“Chát!”
Tôi dùng hết sức bình sinh còn lại trong người mình hiện giờ, vung tay tát Minh một cái thật mạnh. Đến mức cả cánh tay cũng tê bại đi, còn bàn tay thì bỏng rát.
Dựa lưng vào bức tường gạch lạnh lẽo, tôi cắn răng thở dốc, cố gắng lắm mới không khiến mình ngã khuỵu, cả người run bắn lên. Cái cảm giác đau đớn trên môi vẫn chưa đỡ đi, và ngập trong khoang miệng đều là cái mùi thơm mát đáng sợ ấy.
Lẫn trong màn mưa đêm buốt giá, bóng dáng Minh dần hiện ra. Cậu chỉ mặc độc một chiếc áo len cổ tròn mỏng dính. Không khăn quàng. Không áo khoác. Và mái tóc thì sũng nước, dính bệt. Hai gò má cậu trắng bệch. Nổi bật lên là năm dấu tay tím ngắt của tôi. Từng giọt mưa đang thi nhau men theo đó mà chảy xuống.
Minh từ từ ngẩng mặt. Nhưng tôi còn chưa kịp nhìn thấy biểu cảm nào từ cậu, thì cái bóng cao gầy kia một lần nữa đã áp sát lấy tôi, vây bọc đến không còn kẽ hở. Chán ghét, nhưng trên hết là hoảng loạn khiến tôi như phát điên, tìm mọi cách để vùng chạy hoặc ít nhất cũng là thoát khỏi vòng tay cậu. Nhưng điều đó chỉ khiến Minh càng thêm kích động. Lúc này, cậu ấy dường như còn điên cuồng hơn cả tôi.
Đến khi tôi nhận thức được điều tồi tệ gì đang xảy đến với mình thế này... thì hơi thở đã lại bị nuốt trọn.
Minh hôn rất mãnh liệt, so với vừa xong còn dữ dội gấp mấy lần. Lưỡi cậu xộc vào thật sâu trong miệng tôi, bít chặt mọi đường thở. Vừa đụng phải lưỡi tôi liền ra sức giày xéo. Trong một thoáng đã xóa sạch mọi dư âm còn lại về cái chạm môi đầu tiên đầy ngọt ngào với Việt.
Tôi khóc không thành tiếng, chỉ có thể liên tục đấm mạnh lên lồng ngực lạnh toát của Minh trước khi cả hai tay cũng bị cậu tóm lấy, ghì chặt lại. Mặc kệ tôi có giãy giụa đến thế nào Minh vẫn không mềm lòng.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, sự đau nhức ở hai cổ tay, cảm giác khó chịu khi bị ép buộc, sợ hãi, ngạt thở, bất lực… khiến tôi dần buông xuôi mọi phản ứng chống cự. Sợi dây chuyền với mặt hình trái tim mỗi lúc mỗi cọ xát mạnh mẽ vào da thịt tôi. Tựa như một cái thòng lọng lạnh lẽo, đang thản nhiên giương mắt mà chứng kiến, mà phán xét loại hành động tội lỗi tôi đang làm này.
Nghĩ tới đây, một trận chua xót từ sâu trong ngực bỗng cuộn lên như thác lũ, trào ngược đến tận họng tôi. Từng dòng lệ nóng hổi hòa lẫn với những giọt mưa buốt giá ào ạt tràn xuống, dính cả sang mặt Minh, chan đầy cái hôn táo tợn đó của cậu. Tôi bắt đầu khóc, như mưa gió. Những tiếng thổn thức, tiếng nấc nghẹn liên tục bật ra, mà tôi tưởng chừng đã có lúc nó hoàn toàn chặn đứng chút không khí ít ỏi mà tôi phải gắng lắm mới giành được.
Tớ xin lỗi, Việt!
Tớ thực sự xin lỗi…!
…
Vào chính cái lúc tôi đã tuyệt vọng đến cùng cực rồi, Minh đột ngột buông ra.
Cậu rời môi khỏi môi tôi, hai cánh tay cũng đờ đẫn mà buông thõng. Toàn thân cậu rũ xuống, bần thần lùi lại phía sau.
Tôi ngồi thụp xuống, đem hai bàn tay đang run rẩy của mình bưng lên mặt, rồi nặng nhọc vùi sâu giữa hai gối.
Chúng tôi cứ thế đối diện nhau, nhưng chẳng ai mở miệng ra nói một lời nào. Chỉ có tiếng mưa xuân cứ mãi tuôn rơi, đều đều tí tách.
Rồi bỗng nhiên Minh bước lại gần, khẽ hạ một gối xuống, nắm lấy cánh tay tôi. Những vết máu bầm vì bị cậu siết mạnh ban nãy vẫn còn nguyên tại đó, dưới ánh đèn đường hiu hắt trông càng nhức nhối, thê thảm.
Cảm giác nhồn nhột ươn ướt từ cổ tay truyền tới đã đánh thức tôi khỏi sự thẫn thờ. Minh đang hôn lên nó. Đôi mắt buồn bã của cậu cũng nhắm lại. Bờ môi buốt lạnh mới rồi còn đang giận dữ như muốn trừng phạt tôi, nay trở nên tôn thờ và trân quý đến độ, trong một thoáng, tôi đã thực sự cho rằng mọi chuyện vừa xảy ra đều chỉ là một giấc mơ mà thôi. Một giấc mơ hoang đường, lộn xộn!
Tôi ngẩn ngơ ngước mắt lên nhìn Minh. Một giây thôi liền bị cậu thu hút.
Và cậu thì vẫn đang an ủi sự đau rát trên cổ tay tôi bằng những nụ hôn đầy thành kính, cùng cái giọng trầm nhẹ với ngữ điệu từ tốn không lẫn đi đâu được…
“Cho tôi... xin lỗi...!”
***
“Hai người… đã nói chuyện xong chưa?”
Một giọng nói đầy bình tĩnh khác vang lên giữa đêm khuya, thẳng thừng đập tan cơn mộng mị nãy giờ vẫn vây bọc lấy tôi bên bờ tường của con ngõ nhỏ.
Việt?!
Ngay lập tức, tôi giằng tay mình khỏi tay Minh một cách thô bạo rồi đứng bật dậy. Vội vàng đến mức hai chân cũng vì thế mà trở nên loạng choạng, và tôi thì phải đưa tay bụm chặt lấy miệng mình để không vì quá kinh ngạc mà thốt lên.
Không phải Việt đã về nhà từ nãy giờ rồi sao? Sao bỗng dưng lại có mặt ở đây?! Nhưng… hơn tất cả, cậu ấy… đã thấy những gì rồi?!
Chỉ trong có khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, mà tim tôi như đã trải qua đến chục lần sinh tử. Vui mừng hơn bao giờ hết, nhưng cũng ngay tức khắc, lo sợ hơn bao giờ hết! Hai chân vừa mới tìm lại được cử động đã liền bị chôn chặt. Cả ba người chúng tôi đều đứng trân tại chỗ. Không ai tìm ra nổi một phản ứng nào cho mình trước tình huống khó xử này.
Cuối cùng, người đầu tiên lên tiếng, là Việt.
“Xong rồi thì về thôi….”
Việt vươn tay ra. Bàn tay cậu ướt đẫm nước mưa, lạnh buốt như một cục đá. Vừa chạm vào tay tôi liền siết lại thật chặt.
Tôi không nhìn ra vẻ mặt của Việt lúc này, không dám nhìn thì đúng hơn, chỉ biết cúi gằm bước theo cậu. Cảm thấy cái lạnh từ tay Việt đang mỗi lúc một tỏa ra, lên khắp người tôi rồi len lỏi vào tận sâu trong lồng ngực…
…
“Tôi yêu Thanh Mai!”
Chỉ có bốn từ vang lên.
Mà cả người tôi, chết lặng.
Cánh tay còn lại bên hông đã bị Minh nắm lấy từ bao giờ. Tay cậu cũng lạnh không kém tay Việt, đang cố sức giữ chặt khuỷu tôi đến phát run. Dấu vết của cái tát ban nãy vẫn còn đọng lại trên má Minh, càng khiến ánh mắt đen thẳm chất đầy bi thương của cậu thêm ám ảnh.
Nỗi bi thương ấy cứ lớn lên, lớn lên mãi… Như thể đã tới cực hạn của sự chịu đựng.
Đúng lúc ấy, một cái siết mạnh bỗng khiến tôi bừng tỉnh. Cái siết mỗi lúc một trở nên gắt gao hơn. Và tôi đã đau đến mức tưởng chừng tất cả xương bên trong đó đang đồng loạt nứt vụn.
Còn chưa kịp kêu lên, thì Việt đã thả tay tôi ra rồi chầm chậm quay người lại. Chưa bao giờ tôi thấy Việt lại tỏ ra lạnh lùng đến mức ấy. Có vẻ cậu cũng như Minh, đã bị dồn tới cực hạn rồi.
Nhưng, là kiềm chế đến cực hạn.
***
“Cậu đùa cái gì vậy?!”
Việt gằn lên từng tiếng, không hề che đậy tia tàn nhẫn vừa vụt qua.
“Tôi không đùa!” Minh vẫn giữ chặt lấy tay tôi, mặt cũng ngẩng cao lên nhìn Việt, không rõ là thừa nhận hay thách thức. “Tôi cũng yêu bạn ấy! So với cậu, còn lâu hơn và nhiều hơn nữa kìa!”
“Bốp!”
Tôi chỉ kịp nhìn thấy Việt nhào tới. Rồi sau đó, Minh ngã dúi sang một bên. Khóe miệng cậu tím bầm. Một tia máu đang dần tràn ra từ đó, chảy xuống chậm chạp.
Tình huống tồi tệ này khiến mặt tôi tái dại đi, chân tay cũng luống cuống hẳn. Tôi không dám chạy lên đỡ Minh, sợ rằng điều đó sẽ khiến Việt càng thêm tức giận, chỉ có thể níu chặt lấy cánh tay vừa thu về của Việt, bằng mọi giá không để cậu vung lên thêm nữa.
“Đừng, Việt! Làm ơn… Đừng đánh nhau!”
Nhưng lúc này, cậu đã hoàn toàn mất tự chủ rồi.
“Tất nhiên là tôi biết! Biết tất cả mọi chuyện về cậu. Biết cả việc cậu đã thích Mai thế nào. Nhưng giờ Mai là bạn gái của tôi! Dù cậu có đổi ý muốn quay lại cũng đã quá trễ rồi! Cậu hiểu chứ?!"
Tôi sững sờ nhìn Việt.
Lần đầu tiên, cái cảm giác thuở nào tôi đã từng trải qua với Vân Anh đột nhiên quay trở lại.
Cái cảm giác như mình vừa bị đâm một nhát, vì một người mình tin tưởng nhất ấy...!