Đêm đó về nhà, tôi đột nhiên lên cơn sốt cao. Cả ngày chỉ nằm bẹp trên giường, nửa mê nửa tỉnh. Một phần do dầm mưa mà nhiễm lạnh, nhưng chủ yếu cũng vì tôi cả nghĩ quá.
Trong cơn mộng mị, tất thảy những gì vừa xảy ra cứ liên tục hiện lên trong hình dáng của những mảng màu nhòe nhoẹt. Chúng ra sức lắc lư, đảo qua đảo lại trước mắt tôi. Nụ hôn của Minh, mùi thơm dịu của cậu, ánh nhìn đen láy đầy tha thiết ấy… Rồi cái siết tay đau điếng của Việt, nụ cười rạng rỡ như một tia nắng ấm, khoảnh khắc rung động khi đứng giữa cả thế giới mà vẫn chỉ nhìn thấy mỗi mình nhau…
Dù có là mơ, tôi cũng liên tục tự nhắc mình tỉnh lại. Đúng thế, Minh không đời nào lại thích tôi được. Suốt từng ấy năm, cậu ta đã bao giờ nhìn tôi bằng quá nửa con mắt đâu? Mẫu người gã đó thích nếu không phải xinh xắn nữ tính như Quyên, thì cũng thu hút và năng động cỡ Vân Anh kìa. Chỉ có thể là bản thân tôi đã tương tư cậu ta quá lâu, tới mức không biết xấu hổ mà tự tưởng tượng ra mấy cái hành động tội lỗi ấy. Còn Việt nữa, cậu ấy luôn đối với tôi rất tử tế và dịu dàng, sẽ không bao giờ có chuyện cố ý làm đau tôi như vậy, càng không thể làm ra hành động nào khuất tất. Chắc chắn, đây chỉ là một cơn ác mộng tệ hại do đầu óc xấu xa của tôi tự vẽ ra mà thôi…!
Một cơn ớn lạnh từ đâu đột ngột tràn tới khiến tôi co rúm lại. Cái lạnh toát ra tận sâu bên trong, như thể vừa bị ai đó nhét cả cục nước đá vào ngực. Đầu đau muốn vỡ tung, quay cuồng tới mức tôi phải cố hết sức mới lật được người mà quờ quạng tất cả những gì có trong tầm với của mình, chăn, gối, áo len, áo khoác… và trùm lên người. Cũng chẳng biết bây giờ là mấy giờ. Còn tối hay đã sáng. Là mơ hay là thật.
Đến khi mẹ phát hiện ra, thì tôi đã sốt gần bốn mươi độ rồi.
Cái tết cuối cùng của thời học trò, xem chừng cũng chẳng quá mức đẹp đẽ như ai đó đã từng nghĩ.
***
“Cậu tỉnh rồi à?”
Tôi vừa mới mở mắt, còn chưa hết lờ đờ đã gặp ngay bộ dạng sốt sắng của Việt.
“Cảm thấy trong người thế nào rồi? Còn khó chịu lắm không?”
Bàn tay thường ngày ấm áp của cậu vội vã đặt lên cái trán đang rực lửa của tôi. Như một que kem giữa trưa hè oi bức, mát lạnh và dễ chịu...
Đang định ngồi dậy, thì một cơn choáng váng ập tới khiến tôi lại đổ người xuống, phải nhíu mày một lúc lâu mới đỡ đi cái cảm giác chông chênh. Có vẻ như lần này tôi ốm rất nặng. Toàn thân kiệt quệ, chân tay xụi lơ, đến cả cổ họng cũng khô rát mãi chẳng tìm thấy tiếng nói.
“Đừng! Cậu vẫn còn đang sốt cao lắm. Cần gì để tớ lấy cho! Nước nhé?”
Tôi khó nhọc gật đầu, cố mở mắt ra nhìn theo bóng lưng quen thuộc của Việt. Tận khi nuốt xuống được chút nước ấm rồi, đầu óc tôi mới tỉnh táo lại đôi chút mà rời rạc mở miệng.
“Mấy giờ rồi…?”
“6 giờ. Cậu nằm yên đấy nhé, đợi tớ mang cháo lên cho!”
6 giờ? Vậy là tôi mê man đã gần một ngày rồi. Giờ tôi mới phát hiện ra trên tay mình vẫn còn cắm nguyên cây kim truyền dịch. Từng giọt từ bình truyền đang tí tách nhỏ xuống, đều đều và chậm rãi. Khắp phòng chỉ được chiếu sáng bởi một bóng đèn ngủ lờ mờ được gắn trên vách tường. Bốn bề đều phủ kín rèm để cản gió. Chăn chiếu thuốc men cũng bừa bãi lung tung.
Vẻ u ám thê lương trên đây như đối lập hoàn toàn với cái không khí tết nhất tưng bừng bên dưới. Những tiếng cười nói, bát đũa lách cách nãy giờ cứ liên tiếp vọng lên, ra sức đập vào tai tôi. Phải rồi… Bố là trưởng họ, mùng 1 tết năm nào nhà tôi chẳng tấp nập bà con đến thắp hương chúc tụng. Mùi thức ăn, mùi nhang khói xông lên càng thêm nhắc nhở tôi rằng, hôm nay là ngày đầu năm mới đấy!
Đầu năm mới mà đã ốm một trận thừa sống thiếu chết thế này rồi, sao mà không chạnh lòng cho được…?!
Tôi nằm thần ra một lúc, cố gạt đi những suy nghĩ linh tinh đang bủa vây lấy cái đầu nặng trịch của mình. Không phải mơ! Là thật! Đúng là đêm qua, Minh đã hôn tôi, còn nói lời yêu tôi nữa. Và Việt thì, cũng đột nhiên tỏ ra khó hiểu…
Rốt cuộc đã có những chuyện gì xảy ra mà tôi không biết đây?! Ngay lúc ấy, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ phải hỏi Việt mọi thứ, cho thật rõ ràng. Rằng cậu ấy biết, là biết những gì? Cậu ấy giấu, là giấu những gì?
Nhưng… đến khi mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt đầy lo âu của Việt, nhìn bàn tay cậu vẫn nhẹ nắm lấy tay tôi không rời, thì cái ham muốn được biết rõ sự thật kia chẳng hiểu vì sao lại nguội đi không ít.
Biết được rồi thì sẽ thế nào?
Mọi chuyện, liệu có tốt hơn bây giờ hay không?!
***
“Tớ vào đây.”
Việt vừa nói vừa dùng chân đẩy cửa phòng tôi, trên tay là một khay đồ ăn nóng hổi. Mẹ đi ngay sau Việt, rồi tới một bà bác lạ mặt mà theo cung cách của họ, tôi đoán là vị y sĩ nào đó mẹ vừa mời về.
“Được rồi.” Vị y sĩ nọ rút kim truyền ra khỏi tay tôi. “Ăn uống nghỉ ngơi vào là khỏe thôi.”
“Vâng phiền chị quá! Con bé này sớm ngày ra đã khiến mọi người phát hoảng rồi! Đúng hôm nhà có việc nữa, thật tình…!”
“Có cậu con rể tương lai đẹp trai lại còn tận tình thế kia, còn lo gì nữa!”
Đang sốt, mà tôi vẫn nghe khuôn mặt vốn đã bỏng rát của mình tiếp tục cháy lên hừng hực. Nhìn sang Việt, cậu ấy vẫn tỉnh bơ. Ngoài nụ cười mỉm chuẩn mực ra, đến một tia ngại ngùng cũng không có.
Thiệt tình… Là do tôi bị ốm nên phong độ sa sút, hay chỉ sau có một đêm mà “cấp bậc” của cậu đã tăng lên chóng mặt?!
…
Sau khi rờ nắn chán chê, rồi than phiền xót xa thêm một hồi, mẹ cũng xuống nhà tiếp tục chuẩn bị cho bữa cơm chiều dang dở. Còn lại Việt với một bát cháo gà nghi ngút khói, một cốc nước cam và mấy quả nho đen, thoạt trông rất ngon mắt. À… Ý tôi là mấy món kia rất ngon mắt, không bao gồm cả cậu!
“Cậu ngồi được không?”
Tôi gật đầu, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết phải mở lời thế nào. Chỉ lặng lẽ xúc từng thìa cháo, cố sức nuốt xuống cái thứ đắng nghét mà nhạt nhẽo ấy. Việt cũng không nói gì, chỉ ngồi yên bên cạnh nhìn tôi ăn. Đến tận khi tôi không thể nuốt thêm được gì, cậu mới đứng lên thu dọn, rửa ráy.
Cái vẻ tận tụy và chu đáo thật hiếm thấy ở một chàng trai độ tuổi này khiến tôi không khỏi cảm động. Đón chiếc khăn bông ướt nóng từ tay Việt, tôi khẽ cúi mặt xuống, mấp máy môi.
“Cảm ơn cậu…!”
Việt đang xếp lại mấy bình nước trên bàn bỗng nhiên dừng tay lại. Cậu đưa mắt nhìn tôi một hồi. Lâu đến mức tôi cũng phải nặng nề ngẩng mặt lên mà cố nở ra một cười nhạt nhẽo với cậu.
“Có gì sao?”
Cậu lắc đầu, cười khổ.
“Có vẻ như Mai rất thích nói hai từ cảm ơn và xin lỗi với tớ nhỉ? Đó là thói quen của cậu, hay… cậu thực sự vẫn chỉ coi tớ như người ngoài, không hơn?”
Tôi ngây ra trước thái độ lạ lùng này của Việt, nhất thời chẳng biết phải phản ứng thế nào. Không phải tôi xem Việt như người ngoài, nhưng cũng đâu thể coi những gì cậu ấy làm cho mình là đương nhiên?! Tôi cảm kích tấm lòng của cậu ấy. Cảm kích thật mà!
“Tớ…”
Tôi còn đang lúng túng, thì Việt đã bước ra cạnh giường. Hai tay cũng khoanh lại trước ngực, đầy vẻ nghiêm túc.
“Thay vào đó, sao cậu không nói thích tớ đi?”
Hả?
“Nói Việt ơi, tớ thích cậu chẳng hạn. Không thì cứ trực tiếp hôn tớ một cái là được rồi. Đảm bảo sẽ có hiệu quả gấp trăm lần mấy lời khách sáo ban nãy!”
Từ… từ lúc nào mà anh chàng này đã có thể nói ra mấy lời mắc cỡ ấy một cách thản nhiên như vậy nhỉ? Tôi nuốt nước miếng đánh ực, lập tức nhớ ra hình như đêm qua mình đã trộm mất nụ hôn có lẽ là đầu đời của cậu ấy thì phải. Giờ nghĩ lại… thật chỉ muốn độn thổ!
“Đùa chút thôi mà!”
Việt cười xòa, đưa tay xoa đầu tôi. Một nụ cười ấm áp như tia nắng giữa trời đông, vô tư và vui vẻ.
Phải... Là tôi, đã từng nghĩ như thế…!
***
Li bì đến ngày thứ ba thì tôi dứt sốt. Từ đó tới giờ, Việt hầu như ở nhà tôi cả ngày, đến mức tôi cũng phải ái ngại mà hỏi cậu:
“Qua đây suốt như vậy, bố mẹ cậu sẽ không vui đâu!”
Kể ra thì quen nhau cũng đã gần một năm, nhưng tôi vẫn chưa vào chơi nhà cậu một lần nào. Chỉ biết nó nằm tít sâu trong một con hẻm nhỏ trên đường Bạch Đằng, gần phía Nhà Hát Lớn. Việt rất ít khi nói về bố mẹ, lần nào cũng có ý né tránh nên tôi cũng không muốn hỏi kỹ. Chỉ biết cậu là con một. Vài lần gọi điện đến tôi cũng gặp mẹ cậu, có vẻ là một người phụ nữ khá trầm lặng.
“Thế Mai có vui không?”
“Tớ thì tất nhiên là… Mà đang nói chuyện nhà cậu cơ mà!”
“Không có chuyện đó!”
Việt cười cười, trả lời qua quýt rồi sà xuống chiếu bạc của bố với anh trai tôi. Những tiếng xào bài, cười cợt hô hố ha há mau chóng vang lên, náo động cả phòng khách. Lại cái kiểu đánh trống lảng ấy…! Nhìn vẻ hào hứng của cậu, tôi đành tặc lưỡi mà thu lại mấy lời càu nhàu của mình. Dưới bếp, mẹ đang tíu tít xào xào nấu nấu. Mùi thức ăn xông lên thơm om khiến cho không khí tết càng trở nên rộn rã tất bật.
Tôi khoác thêm chiếc áo len dày, xỏ dép rồi lạch bạch bước ra sân. Mấy ngày rồi mới được ra ngoài hít thở khí trời thế này khiến cho tâm trạng tôi thoáng chốc liền trở nên nhẹ nhõm. Cây đào trước cổng hôm rồi vẫn còn nguyên những nụ nay đã nở bung, nhuộm đỏ cả một góc trời. Mưa cũng đã tạnh hẳn, chỉ còn lưu lại chút hơi thở của mùa xuân trên những cành lộc biếc tươi non, gửi vào trong gió những hương vị sinh sôi của nhựa sống…
Mắt tôi bỗng dừng lại tại thứ gì đó màu hồng đào nằm lẫn trong đống lá khô bên vệ đường. Thoạt trông khá giống thẻ kẹp sách. Tôi nhíu mày tò mò, liền cúi xuống nhặt lên.
Đúng là một chiếc thẻ kẹp sách làm bằng giấy bìa cứng có vân chìm rất đẹp. Trên đầu còn được đục lỗ thắt dây cẩn thận.
Có điều, nó đã bị xé rách.
For my little love!
Tim tôi chợt nảy lên một cái thật mạnh khi nhìn thấy tuồng chữ phóng khoáng bằng bút mực đen kia. Mũi cũng tức khắc cảm thấy một mùi thơm dịu nhẹ đang quanh quẩn. Tôi vội ngó sang hai bên, nhưng ngoài những tốp người quần là áo lượt lác đác du xuân, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của người mình định tìm.
…
“Có chuyện gì thế? Sao lại đứng đờ ra đây thế này?”
Giọng nói dịu dàng của Việt cất lên ngay bên tai làm tôi một phen hốt hoảng. Theo phản xạ, lập tức giấu biến thứ đang cầm ra sau lưng.
“Không có gì. Tớ đi lại cho dãn gân cốt tí thôi!”
“Ừ. Mẹ gọi vào ăn cơm đấy.”
Việt mỉm cười đưa tay dựng cao cổ áo lên cho tôi, không một lời vặn vẹo. Thái độ này của cậu khiến tôi có đôi chút hổ thẹn, cảm thấy thứ rách tươm đang được che che đậy đậy kia mỗi lúc một nóng rực lên.
Tại sao… tôi lại phải giấu cơ chứ?!
Cũng giống như chuyện xấu giữa tôi với Minh đêm giao thừa hôm đó, chính là một cái bóng rất lớn bao trùm lên mối quan hệ của tôi với Việt.
Mà sao chúng tôi đều chọn đi đường vòng? Chỉ một lời làm cho rõ cũng chẳng thể thốt ra được với nhau?
***
“Cậu vừa cầu gì thế?”
“Khỏe mạnh, bình an, học tốt, thi đỗ.”
“Chỉ vậy thôi à?”
Việt xụ mặt nhìn tôi. Cái vẻ trẻ con của cậu lúc này khiến mấy vị khách đang vãn cảnh chùa xung quanh cũng phải quay đầu lại mà phì cười. Chiều nay, bố mẹ bảo tôi dẫn Việt ra chùa đầu ngõ lễ Phật cầu may. Tết năm nào tôi cũng cùng gia đình ra đây thắp hương xin quẻ.
Mùng 3 rồi nhưng lượng khách thập phương đổ về đây vẫn rất đông. Chúng tôi phải chờ mãi mới chen được vào ban Đức Thánh Trần. Dù mọi người hay nói rằng Bụt chùa nhà không thiêng, nhưng không hiểu sao ngôi chùa nằm ngay trước nhà này lại tương linh với tôi lắm.
Rồng cuộn trong hang rắn
Quay mình khó lộn đầu
Tôi mở thẻ mình vừa rút được ra, ngay lập tức đã thất vọng. Quẻ xấu ư? Chưa bao giờ tôi rút được quẻ xấu cả. Ngay cả năm tôi thi trượt cấp ba Thăng Long cũng chỉ quẻ trung bình là cùng. Hỏi sang Việt, cậu chỉ nhún vai:
“Quẻ tớ trung bình. Vậy là được rồi!”
Tôi tần ngần một hồi trước tấm thẻ giấy trên tay. Cuối cùng cũng cuyết định quay trở vào, thành tâm khấn vái rồi xin rút lại một lần nữa.
Quẻ 8 (Rất Xấu)
Thuyền nát lên thác
Nhận thấy thuyền chèo lên thác khó
Lên qua thác đã hãy vui mừng
Qua thác trước rồi tưởng rảnh sự
Thác sau lại thấy khó vô cùng
“Thôi không sao đâu mà!” Việt cầm lấy quẻ tôi mới rút, nhẹ giọng vỗ về. “Nhiều khi nó cũng phụ thuộc vào xác suất nữa. Mình xin hóa đi!”
Nhìn tờ giấy ghi những dòng phú đáng sợ nọ cháy bùng trên tay Việt, lòng tôi đột nhiên xuất hiện một dự cảm không đâu.
Thuyền nát lên thác ư…?
Đốm lửa rần rật cháy rồi đột ngột lịm đi, vừa đủ soi tỏ một tia phức tạp thoáng qua trong mắt cậu.
…
Chúng tôi rời khỏi chùa thì trời đã sẩm tối. Trước cổng tam quan vẫn đông nghẹt người, lũ lượt tay xách nách mang đi vào lễ Phật. Tôi phải níu chặt lấy tay Việt mới không bị dòng người cuốn ra xa.
Giữa chốn đông đúc đó, tôi chợt nghe một tiếng gọi nhỏ, ngay sát bên tai. Tiếng gọi đã lâu lắm rồi không còn xuất hiện trong cuộc sống của tôi, gần như đã quên mất.
“Mai!”
Tôi quay đầu lại.
Vân Anh?!
Đêm đó về nhà, tôi đột nhiên lên cơn sốt cao. Cả ngày chỉ nằm bẹp trên giường, nửa mê nửa tỉnh. Một phần do dầm mưa mà nhiễm lạnh, nhưng chủ yếu cũng vì tôi cả nghĩ quá.
Trong cơn mộng mị, tất thảy những gì vừa xảy ra cứ liên tục hiện lên trong hình dáng của những mảng màu nhòe nhoẹt. Chúng ra sức lắc lư, đảo qua đảo lại trước mắt tôi. Nụ hôn của Minh, mùi thơm dịu của cậu, ánh nhìn đen láy đầy tha thiết ấy… Rồi cái siết tay đau điếng của Việt, nụ cười rạng rỡ như một tia nắng ấm, khoảnh khắc rung động khi đứng giữa cả thế giới mà vẫn chỉ nhìn thấy mỗi mình nhau…
Dù có là mơ, tôi cũng liên tục tự nhắc mình tỉnh lại. Đúng thế, Minh không đời nào lại thích tôi được. Suốt từng ấy năm, cậu ta đã bao giờ nhìn tôi bằng quá nửa con mắt đâu? Mẫu người gã đó thích nếu không phải xinh xắn nữ tính như Quyên, thì cũng thu hút và năng động cỡ Vân Anh kìa. Chỉ có thể là bản thân tôi đã tương tư cậu ta quá lâu, tới mức không biết xấu hổ mà tự tưởng tượng ra mấy cái hành động tội lỗi ấy. Còn Việt nữa, cậu ấy luôn đối với tôi rất tử tế và dịu dàng, sẽ không bao giờ có chuyện cố ý làm đau tôi như vậy, càng không thể làm ra hành động nào khuất tất. Chắc chắn, đây chỉ là một cơn ác mộng tệ hại do đầu óc xấu xa của tôi tự vẽ ra mà thôi…!
Một cơn ớn lạnh từ đâu đột ngột tràn tới khiến tôi co rúm lại. Cái lạnh toát ra tận sâu bên trong, như thể vừa bị ai đó nhét cả cục nước đá vào ngực. Đầu đau muốn vỡ tung, quay cuồng tới mức tôi phải cố hết sức mới lật được người mà quờ quạng tất cả những gì có trong tầm với của mình, chăn, gối, áo len, áo khoác… và trùm lên người. Cũng chẳng biết bây giờ là mấy giờ. Còn tối hay đã sáng. Là mơ hay là thật.
Đến khi mẹ phát hiện ra, thì tôi đã sốt gần bốn mươi độ rồi.
Cái tết cuối cùng của thời học trò, xem chừng cũng chẳng quá mức đẹp đẽ như ai đó đã từng nghĩ.
“Cậu tỉnh rồi à?”
Tôi vừa mới mở mắt, còn chưa hết lờ đờ đã gặp ngay bộ dạng sốt sắng của Việt.
“Cảm thấy trong người thế nào rồi? Còn khó chịu lắm không?”
Bàn tay thường ngày ấm áp của cậu vội vã đặt lên cái trán đang rực lửa của tôi. Như một que kem giữa trưa hè oi bức, mát lạnh và dễ chịu...
Đang định ngồi dậy, thì một cơn choáng váng ập tới khiến tôi lại đổ người xuống, phải nhíu mày một lúc lâu mới đỡ đi cái cảm giác chông chênh. Có vẻ như lần này tôi ốm rất nặng. Toàn thân kiệt quệ, chân tay xụi lơ, đến cả cổ họng cũng khô rát mãi chẳng tìm thấy tiếng nói.
“Đừng! Cậu vẫn còn đang sốt cao lắm. Cần gì để tớ lấy cho! Nước nhé?”
Tôi khó nhọc gật đầu, cố mở mắt ra nhìn theo bóng lưng quen thuộc của Việt. Tận khi nuốt xuống được chút nước ấm rồi, đầu óc tôi mới tỉnh táo lại đôi chút mà rời rạc mở miệng.
“Mấy giờ rồi…?”
“ giờ. Cậu nằm yên đấy nhé, đợi tớ mang cháo lên cho!”
giờ? Vậy là tôi mê man đã gần một ngày rồi. Giờ tôi mới phát hiện ra trên tay mình vẫn còn cắm nguyên cây kim truyền dịch. Từng giọt từ bình truyền đang tí tách nhỏ xuống, đều đều và chậm rãi. Khắp phòng chỉ được chiếu sáng bởi một bóng đèn ngủ lờ mờ được gắn trên vách tường. Bốn bề đều phủ kín rèm để cản gió. Chăn chiếu thuốc men cũng bừa bãi lung tung.
Vẻ u ám thê lương trên đây như đối lập hoàn toàn với cái không khí tết nhất tưng bừng bên dưới. Những tiếng cười nói, bát đũa lách cách nãy giờ cứ liên tiếp vọng lên, ra sức đập vào tai tôi. Phải rồi… Bố là trưởng họ, mùng tết năm nào nhà tôi chẳng tấp nập bà con đến thắp hương chúc tụng. Mùi thức ăn, mùi nhang khói xông lên càng thêm nhắc nhở tôi rằng, hôm nay là ngày đầu năm mới đấy!
Đầu năm mới mà đã ốm một trận thừa sống thiếu chết thế này rồi, sao mà không chạnh lòng cho được…?!
Tôi nằm thần ra một lúc, cố gạt đi những suy nghĩ linh tinh đang bủa vây lấy cái đầu nặng trịch của mình. Không phải mơ! Là thật! Đúng là đêm qua, Minh đã hôn tôi, còn nói lời yêu tôi nữa. Và Việt thì, cũng đột nhiên tỏ ra khó hiểu…
Rốt cuộc đã có những chuyện gì xảy ra mà tôi không biết đây?! Ngay lúc ấy, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ phải hỏi Việt mọi thứ, cho thật rõ ràng. Rằng cậu ấy biết, là biết những gì? Cậu ấy giấu, là giấu những gì?
Nhưng… đến khi mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt đầy lo âu của Việt, nhìn bàn tay cậu vẫn nhẹ nắm lấy tay tôi không rời, thì cái ham muốn được biết rõ sự thật kia chẳng hiểu vì sao lại nguội đi không ít.
Biết được rồi thì sẽ thế nào?
Mọi chuyện, liệu có tốt hơn bây giờ hay không?!
“Tớ vào đây.”
Việt vừa nói vừa dùng chân đẩy cửa phòng tôi, trên tay là một khay đồ ăn nóng hổi. Mẹ đi ngay sau Việt, rồi tới một bà bác lạ mặt mà theo cung cách của họ, tôi đoán là vị y sĩ nào đó mẹ vừa mời về.
“Được rồi.” Vị y sĩ nọ rút kim truyền ra khỏi tay tôi. “Ăn uống nghỉ ngơi vào là khỏe thôi.”
“Vâng phiền chị quá! Con bé này sớm ngày ra đã khiến mọi người phát hoảng rồi! Đúng hôm nhà có việc nữa, thật tình…!”
“Có cậu con rể tương lai đẹp trai lại còn tận tình thế kia, còn lo gì nữa!”
Đang sốt, mà tôi vẫn nghe khuôn mặt vốn đã bỏng rát của mình tiếp tục cháy lên hừng hực. Nhìn sang Việt, cậu ấy vẫn tỉnh bơ. Ngoài nụ cười mỉm chuẩn mực ra, đến một tia ngại ngùng cũng không có.
Thiệt tình… Là do tôi bị ốm nên phong độ sa sút, hay chỉ sau có một đêm mà “cấp bậc” của cậu đã tăng lên chóng mặt?!
…
Sau khi rờ nắn chán chê, rồi than phiền xót xa thêm một hồi, mẹ cũng xuống nhà tiếp tục chuẩn bị cho bữa cơm chiều dang dở. Còn lại Việt với một bát cháo gà nghi ngút khói, một cốc nước cam và mấy quả nho đen, thoạt trông rất ngon mắt. À… Ý tôi là mấy món kia rất ngon mắt, không bao gồm cả cậu!
“Cậu ngồi được không?”
Tôi gật đầu, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết phải mở lời thế nào. Chỉ lặng lẽ xúc từng thìa cháo, cố sức nuốt xuống cái thứ đắng nghét mà nhạt nhẽo ấy. Việt cũng không nói gì, chỉ ngồi yên bên cạnh nhìn tôi ăn. Đến tận khi tôi không thể nuốt thêm được gì, cậu mới đứng lên thu dọn, rửa ráy.
Cái vẻ tận tụy và chu đáo thật hiếm thấy ở một chàng trai độ tuổi này khiến tôi không khỏi cảm động. Đón chiếc khăn bông ướt nóng từ tay Việt, tôi khẽ cúi mặt xuống, mấp máy môi.
“Cảm ơn cậu…!”
Việt đang xếp lại mấy bình nước trên bàn bỗng nhiên dừng tay lại. Cậu đưa mắt nhìn tôi một hồi. Lâu đến mức tôi cũng phải nặng nề ngẩng mặt lên mà cố nở ra một cười nhạt nhẽo với cậu.
“Có gì sao?”
Cậu lắc đầu, cười khổ.
“Có vẻ như Mai rất thích nói hai từ cảm ơn và xin lỗi với tớ nhỉ? Đó là thói quen của cậu, hay… cậu thực sự vẫn chỉ coi tớ như người ngoài, không hơn?”
Tôi ngây ra trước thái độ lạ lùng này của Việt, nhất thời chẳng biết phải phản ứng thế nào. Không phải tôi xem Việt như người ngoài, nhưng cũng đâu thể coi những gì cậu ấy làm cho mình là đương nhiên?! Tôi cảm kích tấm lòng của cậu ấy. Cảm kích thật mà!
“Tớ…”
Tôi còn đang lúng túng, thì Việt đã bước ra cạnh giường. Hai tay cũng khoanh lại trước ngực, đầy vẻ nghiêm túc.
“Thay vào đó, sao cậu không nói thích tớ đi?”
Hả?
“Nói Việt ơi, tớ thích cậu chẳng hạn. Không thì cứ trực tiếp hôn tớ một cái là được rồi. Đảm bảo sẽ có hiệu quả gấp trăm lần mấy lời khách sáo ban nãy!”
Từ… từ lúc nào mà anh chàng này đã có thể nói ra mấy lời mắc cỡ ấy một cách thản nhiên như vậy nhỉ? Tôi nuốt nước miếng đánh ực, lập tức nhớ ra hình như đêm qua mình đã trộm mất nụ hôn có lẽ là đầu đời của cậu ấy thì phải. Giờ nghĩ lại… thật chỉ muốn độn thổ!
“Đùa chút thôi mà!”
Việt cười xòa, đưa tay xoa đầu tôi. Một nụ cười ấm áp như tia nắng giữa trời đông, vô tư và vui vẻ.
Phải... Là tôi, đã từng nghĩ như thế…!
Li bì đến ngày thứ ba thì tôi dứt sốt. Từ đó tới giờ, Việt hầu như ở nhà tôi cả ngày, đến mức tôi cũng phải ái ngại mà hỏi cậu:
“Qua đây suốt như vậy, bố mẹ cậu sẽ không vui đâu!”
Kể ra thì quen nhau cũng đã gần một năm, nhưng tôi vẫn chưa vào chơi nhà cậu một lần nào. Chỉ biết nó nằm tít sâu trong một con hẻm nhỏ trên đường Bạch Đằng, gần phía Nhà Hát Lớn. Việt rất ít khi nói về bố mẹ, lần nào cũng có ý né tránh nên tôi cũng không muốn hỏi kỹ. Chỉ biết cậu là con một. Vài lần gọi điện đến tôi cũng gặp mẹ cậu, có vẻ là một người phụ nữ khá trầm lặng.
“Thế Mai có vui không?”
“Tớ thì tất nhiên là… Mà đang nói chuyện nhà cậu cơ mà!”
“Không có chuyện đó!”
Việt cười cười, trả lời qua quýt rồi sà xuống chiếu bạc của bố với anh trai tôi. Những tiếng xào bài, cười cợt hô hố ha há mau chóng vang lên, náo động cả phòng khách. Lại cái kiểu đánh trống lảng ấy…! Nhìn vẻ hào hứng của cậu, tôi đành tặc lưỡi mà thu lại mấy lời càu nhàu của mình. Dưới bếp, mẹ đang tíu tít xào xào nấu nấu. Mùi thức ăn xông lên thơm om khiến cho không khí tết càng trở nên rộn rã tất bật.
Tôi khoác thêm chiếc áo len dày, xỏ dép rồi lạch bạch bước ra sân. Mấy ngày rồi mới được ra ngoài hít thở khí trời thế này khiến cho tâm trạng tôi thoáng chốc liền trở nên nhẹ nhõm. Cây đào trước cổng hôm rồi vẫn còn nguyên những nụ nay đã nở bung, nhuộm đỏ cả một góc trời. Mưa cũng đã tạnh hẳn, chỉ còn lưu lại chút hơi thở của mùa xuân trên những cành lộc biếc tươi non, gửi vào trong gió những hương vị sinh sôi của nhựa sống…
Mắt tôi bỗng dừng lại tại thứ gì đó màu hồng đào nằm lẫn trong đống lá khô bên vệ đường. Thoạt trông khá giống thẻ kẹp sách. Tôi nhíu mày tò mò, liền cúi xuống nhặt lên.
Đúng là một chiếc thẻ kẹp sách làm bằng giấy bìa cứng có vân chìm rất đẹp. Trên đầu còn được đục lỗ thắt dây cẩn thận.
Có điều, nó đã bị xé rách.
For my little love!
Tim tôi chợt nảy lên một cái thật mạnh khi nhìn thấy tuồng chữ phóng khoáng bằng bút mực đen kia. Mũi cũng tức khắc cảm thấy một mùi thơm dịu nhẹ đang quanh quẩn. Tôi vội ngó sang hai bên, nhưng ngoài những tốp người quần là áo lượt lác đác du xuân, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của người mình định tìm.
…
“Có chuyện gì thế? Sao lại đứng đờ ra đây thế này?”
Giọng nói dịu dàng của Việt cất lên ngay bên tai làm tôi một phen hốt hoảng. Theo phản xạ, lập tức giấu biến thứ đang cầm ra sau lưng.
“Không có gì. Tớ đi lại cho dãn gân cốt tí thôi!”
“Ừ. Mẹ gọi vào ăn cơm đấy.”
Việt mỉm cười đưa tay dựng cao cổ áo lên cho tôi, không một lời vặn vẹo. Thái độ này của cậu khiến tôi có đôi chút hổ thẹn, cảm thấy thứ rách tươm đang được che che đậy đậy kia mỗi lúc một nóng rực lên.
Tại sao… tôi lại phải giấu cơ chứ?!
Cũng giống như chuyện xấu giữa tôi với Minh đêm giao thừa hôm đó, chính là một cái bóng rất lớn bao trùm lên mối quan hệ của tôi với Việt.
Mà sao chúng tôi đều chọn đi đường vòng? Chỉ một lời làm cho rõ cũng chẳng thể thốt ra được với nhau?
“Cậu vừa cầu gì thế?”
“Khỏe mạnh, bình an, học tốt, thi đỗ.”
“Chỉ vậy thôi à?”
Việt xụ mặt nhìn tôi. Cái vẻ trẻ con của cậu lúc này khiến mấy vị khách đang vãn cảnh chùa xung quanh cũng phải quay đầu lại mà phì cười. Chiều nay, bố mẹ bảo tôi dẫn Việt ra chùa đầu ngõ lễ Phật cầu may. Tết năm nào tôi cũng cùng gia đình ra đây thắp hương xin quẻ.
Mùng rồi nhưng lượng khách thập phương đổ về đây vẫn rất đông. Chúng tôi phải chờ mãi mới chen được vào ban Đức Thánh Trần. Dù mọi người hay nói rằng Bụt chùa nhà không thiêng, nhưng không hiểu sao ngôi chùa nằm ngay trước nhà này lại tương linh với tôi lắm.
Rồng cuộn trong hang rắn
Quay mình khó lộn đầu
Tôi mở thẻ mình vừa rút được ra, ngay lập tức đã thất vọng. Quẻ xấu ư? Chưa bao giờ tôi rút được quẻ xấu cả. Ngay cả năm tôi thi trượt cấp ba Thăng Long cũng chỉ quẻ trung bình là cùng. Hỏi sang Việt, cậu chỉ nhún vai:
“Quẻ tớ trung bình. Vậy là được rồi!”
Tôi tần ngần một hồi trước tấm thẻ giấy trên tay. Cuối cùng cũng cuyết định quay trở vào, thành tâm khấn vái rồi xin rút lại một lần nữa.
Quẻ (Rất Xấu)
Thuyền nát lên thác
Nhận thấy thuyền chèo lên thác khó
Lên qua thác đã hãy vui mừng
Qua thác trước rồi tưởng rảnh sự
Thác sau lại thấy khó vô cùng
“Thôi không sao đâu mà!” Việt cầm lấy quẻ tôi mới rút, nhẹ giọng vỗ về. “Nhiều khi nó cũng phụ thuộc vào xác suất nữa. Mình xin hóa đi!”
Nhìn tờ giấy ghi những dòng phú đáng sợ nọ cháy bùng trên tay Việt, lòng tôi đột nhiên xuất hiện một dự cảm không đâu.
Thuyền nát lên thác ư…?
Đốm lửa rần rật cháy rồi đột ngột lịm đi, vừa đủ soi tỏ một tia phức tạp thoáng qua trong mắt cậu.
…
Chúng tôi rời khỏi chùa thì trời đã sẩm tối. Trước cổng tam quan vẫn đông nghẹt người, lũ lượt tay xách nách mang đi vào lễ Phật. Tôi phải níu chặt lấy tay Việt mới không bị dòng người cuốn ra xa.
Giữa chốn đông đúc đó, tôi chợt nghe một tiếng gọi nhỏ, ngay sát bên tai. Tiếng gọi đã lâu lắm rồi không còn xuất hiện trong cuộc sống của tôi, gần như đã quên mất.
“Mai!”
Tôi quay đầu lại.
Vân Anh?!