Mùng 8 tháng 3 năm ấy, lớp tôi tổ chức liên hoan. Từ cấp hai đến giờ, đây vẫn được coi là “ngày hội phát chẩn thường niên”, con gái trong lớp xếp hàng lên nhận hoa và quà do tụi con trai hùn vào mua tặng. Mấy năm cấp hai thì mỗi đứa được một bông hồng. Năm ngoái thì trùng vào đợt hội trại nên không tổ chức. Còn năm nay, lớp đông con trai nên ngoài hoa ra còn tặng thêm một món quà nhỏ.
Tôi đứng trước mặt Minh, tất nhiên không hề nhìn cậu ấy.
“Tặng cậu!”
“Cảm ơn!”
Đó là đoạn đối thoại đầu tiên của hai đứa tôi từ khi bước chân vào cấp ba đến giờ. Nhận “phát chẩn” xong, tôi lập tức xoay người về chỗ. Còn Minh tiếp tục gọi tên bạn gái tiếp theo.
“Eo ơi! Cậu lạnh lùng thật đấy!” Phương nhăn mũi nhìn tôi. “Ít nhất cũng phải cười một cái chứ!”
“Như thế này à?” Tôi nhe răng.
“Thôi!”
Phương làm mặt xấu quay đi, còn tôi nhét món quà vào cặp. Là một cuốn sổ tay mới tinh bọc kín nilon, và… có mùi thơm của cậu ấy. Bao nhiêu năm rồi mà nhà Minh vẫn không đổi loại nước xả vải khác nhỉ… Mùi thơm tôi đã ngửi thấy lần đầu khi ngã vào cậu ấy năm lớp 9. Mùi thơm của mẩu giấy hẹn đã ướt nhòe.
Và mùi thơm của tình cảm đầu đời vụng dại, thứ đã mãi mãi nằm ở một góc nào đó thật sâu trong trái tim tôi…
Tan học, Phương bảo tôi chờ nó đi vệ sinh một lúc. Đến khi quay lại cũng đã muộn, trên hành lang chỉ còn lác đác vài người. Đi qua khúc ngoặt xuống cầu thang, chợt tôi nghe tiếng gọi tên mình:
“Mai ơi! Đợi một chút!”
Là mấy cậu con trai ở tổ bốn. Có cả Việt.
“Có chuyện gì vậy?”
Đám con trai không trả lời, chỉ cười cười huých vai nhau. Rồi Việt ngại ngùng tiến lên, đưa ra trước mặt tôi một bó hồng cầm tay nho nhỏ.
“Tớ… tặng cậu!”
Việt cúi gằm xuống, giọng cậu ấy như lạc đi, mặt cũng đỏ ửng. Những bông hoa đỏ rực, đẹp đến nhói lòng hơi rung rinh theo sự run rẩy của tay cậu. Tôi ngẩn người nhìn Việt, mặc cho Phương đứng bên ra sức làm dấu.
Cảnh tượng này, cách đây hai năm tôi đã từng trải qua. Nhưng trong vai của Việt.
Lần đó, tôi cũng lấy hết dũng cảm để đối mặt với người mình thích, hồi hộp đến nghẹt thở khi chờ đợi phản ứng của người ấy…
Tôi giơ cả hai tay ra nhận lấy đóa hoa, đưa lên mũi hít hà. Ngọt ngào và thơm ngát. Hoàn toàn át đi mùi thơm xưa cũ nào đó trong tiềm thức của tôi.
“Cảm ơn cậu!”
Tôi mỉm cười, nhìn niềm vui sướng đang bừng lên, liên tục nhảy múa trong mắt Việt.
Cuối cùng thì, tôi vẫn cứ là một đứa con gái hèn nhát. Tôi sợ bị tổn thương. Và sợ cả việc sẽ làm tổn thương một người nào đó đang nín thở diễn lại vai của mình trước đây nữa...
Vậy là mùa xuân năm mười bảy tuổi, tôi đã quen bạn trai đầu tiên trong cuộc đời mình.
***
“Mai! Từ giờ để tớ… sang đón cậu đi học mỗi ngày được không?”
Việt lắp bắp hỏi tôi khi vừa xuống nhà xe. Từ sau vụ 8 tháng 3 nọ, cậu trở nên dạn dĩ hơn hẳn, dù mỗi khi giáp mặt nhau vẫn còn đôi chút bẽn lẽn. Phản ứng của tôi hôm nhận hoa có lẽ đã cổ vũ cậu ấy rất nhiều.
“Nhà cậu ở Bạch Đằng mà? Ngược đường như vậy, phiền cho cậu lắm!”
Tôi vội vã từ chối.
“Tớ chỉ cần đi sớm hơn nửa tiếng là được thôi! Khi về cũng chỉ muộn hơn nửa tiếng. Không phiền gì đâu!”
Tôi ỉu xìu trước vẻ nhiệt tình trong mắt Việt, bắt đầu cảm thấy hối hận vì sự mềm lòng của mình ngày hôm đó. Chỉ là không muốn cư xử phũ phàng làm tổn thương đến cậu ấy thôi, chứ tôi đâu có thích Việt bằng cái tình cảm… như đã từng thích Minh chứ?! Sau lần ấy tôi cũng đâu có chủ động tiếp xúc trò chuyện gì với cậu?! Chẳng nhẽ Việt không hiểu?!
“Đúng thế! Chả vui muốn chết chứ phiền cái gì?!” Cái Phương ngồi cạnh từ đâu nhảy ra, xen vào câu chuyện của chúng tôi. “Còn cậu nữa, có vệ sĩ riêng đưa đi đón về tớ đây cầu còn chẳng nổi nữa là…!”
“Phải đấy! Mai đồng ý nhé!” Việt hồ hởi.
Hai cái người này, có cần vừa tấn công vừa gán ghép dữ dội như thế không?! Tôi chỉ còn nước giả điếc, cắm mặt bước mau đến chỗ để xe của mình, vứt lại đằng sau một câu nói cùn:
“Nhưng… Vẫn là bất tiện! Thôi tớ về trước nhé!”
Lúc dắt xe ra cổng, tôi tình cờ chạm mặt Minh. Cậu ấy vẫn như xưa: mặc đồng phục luôn bỏ trong quần nghiêm chỉnh, thích đi giày vải, tay áo luôn xắn cao, và không hề bỏ tôi vào trong mắt…
Hai chúng tôi lướt qua nhau, rồi cùng đạp xe trên con đường về nhà lặng lẽ. Tôi đi trước. Minh đi sau. Cái khoảng cách ấy cứ thế giữ đều đặn suốt từ trường về tới tận nhà.
Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy đường về hôm nay vừa gần, mà lại xa đến như vậy.
Gần vì khoảng cách giữa hai chúng tôi.
Còn xa… cũng chính là vì khoảng cách ấy...
... vĩnh viễn không tài nào thu hẹp!
***
Hôm sau, tôi vừa ra tới đầu ngõ đã thấy Việt từ đâu vượt lên.
“Chào cậu!” Việt vui vẻ.
Tôi gật đầu chào lại, cảm thấy hơi bất ngờ.
“Tớ… đi mua mấy thứ, tiện đường qua đây thôi…!”
Việt đi song song với tôi, liên tục gãi đầu gãi tai làm bộ tình cờ. Đúng là… có Chúa mới tin được. Tôi cười khổ, nhưng lại chẳng nỡ bóc mẽ cậu ấy, đành yên lặng đi tiếp. Tan học, Việt lại tiếp tục kiếm thêm lý do để về chung đường với tôi. Kiểu này thì, làm sao tôi có thể từ chối được nhỉ? Chỉ có thể ậm ừ, lòng thầm mong vụ bám đuôi sẽ sớm kết thúc.
Nhưng tôi đã nhầm. Chuyện này cứ lặp đi lặp lại, ngày này qua ngày khác, suốt một tháng rồi!
“Này Mai! Cậu có thể đừng vô tình đến mức ấy được không?” Phương quay sang kéo áo tôi ngay khi trống hết tiết vừa điểm. “Đồng ý luôn đi cho rồi. Thấy tên đó ngày ngày mải miết theo đuổi cậu như vậy, sao mà tội quá!”
Tôi nằm bò ra bàn, tiếp tục giả điếc. Sự tấn công dồn dập của cậu ấy thời gian gần đây thực khiến tôi tiến thoái lưỡng nan. Ngoài thở dài và cười khổ ra, thì chẳng biết phải làm gì nữa cả!
Việt tốt bụng, chu đáo, nhiệt tình, ngoại hình không tệ, học lực khá, và kiên nhẫn với tôi đến như thế, đúng là chẳng có gì để chê hết. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn không thích cậu ấy được. Hay nói chính xác hơn, cái “thích” tôi dành cho cậu ấy, hoàn toàn khác với cái “thích” cậu ấy dành cho tôi.
Lần đầu tiên suốt từ hồi lớp 10 tới giờ, tôi quay xuống. Việt đang ngồi nói chuyện gì đó với mấy cậu bạn cùng bàn. Vừa bắt gặp ánh mắt của tôi, mặt cậu ấy đã đỏ lựng. Mấy gã quỷ kế bên lập tức huýt sáo.
Tôi quay vội lên, đã nghe phía sau vang lên tiếng xô ghế mạnh bạo. Minh vừa đứng dậy. Cậu lạnh lùng xoay lưng bước ra khỏi cửa lớp, bỏ lại sau bao cái nhìn khó hiểu của bạn bè.
Tôi nằm gục xuống bàn đầy chán chường. Không hiểu sao mỗi lần đụng phải vấn đề nào đó liên quan đến Minh, tôi đều cảm thấy vô cùng nặng nề, hít thở cũng khó nhọc.
Giả như người vừa đỏ mặt khi nhìn tôi là Minh, hẳn tôi sẽ hạnh phúc biết mấy…
Giả như người mỗi ngày đều đi về cùng tôi là Minh, hẳn tôi sẽ hạnh phúc biết mấy…
Giả như người thích tôi ấy… Là Minh…!
***
Nửa tháng nữa lại qua đi, Việt vẫn kiên trì như vậy. Cuối cùng, người phải bỏ cuộc trước, lại là tôi.
Một buổi chiều tan học, vừa dừng xe trước cửa nhà, tôi đã quay sang nói với Việt:
“Việt! Tớ có thể nói chuyện với cậu một chút không?”
Vẻ nghiêm túc đột ngột của tôi dường như làm Việt hơi hoảng, nhưng rồi cậu ấy vẫn gật đầu. Chúng tôi cất tạm xe rồi thả bộ ra vườn hoa gần đó.
“Việt à, tớ…”
Lời nói của tôi còn chưa kịp cất lên, đã bị người con trai đi cạnh cắt ngang mất:
“Tớ thích cậu!”
Tôi nhìn cậu ấy. Và cậu ấy, thật hiếm hoi, cũng nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Tớ thích cậu. Thích khuôn mặt. Thích dáng điệu. Thích giọng nói. Thích cái cách cậu không bao giờ quay xuống. Thích sự trầm tư, hay tách mình ra khỏi đám đông của cậu. Dù tớ biết rõ cậu không thích tớ, nhưng đến cả sự nhàn nhạt lạnh lùng đó của cậu cũng khiến tớ không rời mắt được. Vậy nên…”
Việt đứng thẳng người dậy, bàn tay hơi thô cứng của cậu rất nhanh đã nắm lấy tay tôi. Lần đầu tiên trong đời chạm vào con trai khiến tôi run bắn, vội vã giật ra nhưng không được. Việt nắm rất chặt, chặt đến mức tôi có cảm giác tay mình cũng trở nên tê liệt, còn tim lại đập dồn vì sự cố bất ngờ này.
Một lúc sau, mãi khi tôi đã không còn giãy nữa, mặt cũng đỏ bừng vì ngượng, Việt mới tiếp tục:
“… Vậy nên, hãy cho phép tớ được tiếp tục thích cậu, có được không?”
“Không được…!” Tôi lí nhí trả lời, dường như đã bị sự bối rối và xấu hổ ép đến cùng cực.
“Cậu… ghét tớ đến vậy sao?”
“Tớ không ghét cậu. Nhưng tớ biết cảm giác thích một người không thích mình khó chịu và đau đớn thế nào. Tớ không muốn làm tổn thương cậu. Làm ơn… đừng thích tớ nữa!”
Cuối cùng thì cũng nói ra được rồi…! Tôi ngước đôi mắt thê thảm lên nhìn Việt. Những lời này chắc chắn sẽ làm cậu ấy đau. Nhưng tôi không muốn mình trở thành kẻ nói dối!
Việt nuốt khan một tiếng. Yết hầu ở cổ cũng lay động. Cậu ấy không nói gì, cũng không buông tôi ra, cứ câm lặng nhìn tôi một hồi. Có lẽ đây chính là thời khắc khó khăn của Việt. Đến mai rồi cậu ấy cũng sẽ lại tránh mặt tôi, như tôi đã từng tránh mặt Minh thôi…
Sống mũi tôi bất giác trở nên cay cay…
…
“Xin lỗi, nhưng tớ vẫn không thể thôi thích cậu được!”
Việt bỗng nhiên siết chặt lấy tay tôi một cái.
“Tớ vẫn sẽ theo đuổi cậu. Và cậu hãy cứ thoải mái cự tuyệt tớ, cho đến khi một trong hai chúng ta cảm thấy mệt mỏi. Lúc ấy, tớ sẽ buông tay để cậu ra đi. Mà cũng có thể…”
“… để ôm cậu vào lòng!”
Lời nói đầy chân thành này của Việt khiến tôi hoàn toàn chấn động.
Chẳng hiểu sao nước mắt lại chảy ra. Cứ chảy mãi. Chảy mãi...
Chúng tôi yên lặng đi bên nhau trên suốt quãng đường về nhà. Từ đầu đến cuối, tay tôi vẫn cứ nằm yên trong tay Việt mà không hề biết rằng, mình đã bỏ lại phía sau lưng kia, một trái tim khác đang rỉ máu…!
Mùng tháng năm ấy, lớp tôi tổ chức liên hoan. Từ cấp hai đến giờ, đây vẫn được coi là “ngày hội phát chẩn thường niên”, con gái trong lớp xếp hàng lên nhận hoa và quà do tụi con trai hùn vào mua tặng. Mấy năm cấp hai thì mỗi đứa được một bông hồng. Năm ngoái thì trùng vào đợt hội trại nên không tổ chức. Còn năm nay, lớp đông con trai nên ngoài hoa ra còn tặng thêm một món quà nhỏ.
Tôi đứng trước mặt Minh, tất nhiên không hề nhìn cậu ấy.
“Tặng cậu!”
“Cảm ơn!”
Đó là đoạn đối thoại đầu tiên của hai đứa tôi từ khi bước chân vào cấp ba đến giờ. Nhận “phát chẩn” xong, tôi lập tức xoay người về chỗ. Còn Minh tiếp tục gọi tên bạn gái tiếp theo.
“Eo ơi! Cậu lạnh lùng thật đấy!” Phương nhăn mũi nhìn tôi. “Ít nhất cũng phải cười một cái chứ!”
“Như thế này à?” Tôi nhe răng.
“Thôi!”
Phương làm mặt xấu quay đi, còn tôi nhét món quà vào cặp. Là một cuốn sổ tay mới tinh bọc kín nilon, và… có mùi thơm của cậu ấy. Bao nhiêu năm rồi mà nhà Minh vẫn không đổi loại nước xả vải khác nhỉ… Mùi thơm tôi đã ngửi thấy lần đầu khi ngã vào cậu ấy năm lớp . Mùi thơm của mẩu giấy hẹn đã ướt nhòe.
Và mùi thơm của tình cảm đầu đời vụng dại, thứ đã mãi mãi nằm ở một góc nào đó thật sâu trong trái tim tôi…
Tan học, Phương bảo tôi chờ nó đi vệ sinh một lúc. Đến khi quay lại cũng đã muộn, trên hành lang chỉ còn lác đác vài người. Đi qua khúc ngoặt xuống cầu thang, chợt tôi nghe tiếng gọi tên mình:
“Mai ơi! Đợi một chút!”
Là mấy cậu con trai ở tổ bốn. Có cả Việt.
“Có chuyện gì vậy?”
Đám con trai không trả lời, chỉ cười cười huých vai nhau. Rồi Việt ngại ngùng tiến lên, đưa ra trước mặt tôi một bó hồng cầm tay nho nhỏ.
“Tớ… tặng cậu!”
Việt cúi gằm xuống, giọng cậu ấy như lạc đi, mặt cũng đỏ ửng. Những bông hoa đỏ rực, đẹp đến nhói lòng hơi rung rinh theo sự run rẩy của tay cậu. Tôi ngẩn người nhìn Việt, mặc cho Phương đứng bên ra sức làm dấu.
Cảnh tượng này, cách đây hai năm tôi đã từng trải qua. Nhưng trong vai của Việt.
Lần đó, tôi cũng lấy hết dũng cảm để đối mặt với người mình thích, hồi hộp đến nghẹt thở khi chờ đợi phản ứng của người ấy…
Tôi giơ cả hai tay ra nhận lấy đóa hoa, đưa lên mũi hít hà. Ngọt ngào và thơm ngát. Hoàn toàn át đi mùi thơm xưa cũ nào đó trong tiềm thức của tôi.
“Cảm ơn cậu!”
Tôi mỉm cười, nhìn niềm vui sướng đang bừng lên, liên tục nhảy múa trong mắt Việt.
Cuối cùng thì, tôi vẫn cứ là một đứa con gái hèn nhát. Tôi sợ bị tổn thương. Và sợ cả việc sẽ làm tổn thương một người nào đó đang nín thở diễn lại vai của mình trước đây nữa...
Vậy là mùa xuân năm mười bảy tuổi, tôi đã quen bạn trai đầu tiên trong cuộc đời mình.
“Mai! Từ giờ để tớ… sang đón cậu đi học mỗi ngày được không?”
Việt lắp bắp hỏi tôi khi vừa xuống nhà xe. Từ sau vụ tháng nọ, cậu trở nên dạn dĩ hơn hẳn, dù mỗi khi giáp mặt nhau vẫn còn đôi chút bẽn lẽn. Phản ứng của tôi hôm nhận hoa có lẽ đã cổ vũ cậu ấy rất nhiều.
“Nhà cậu ở Bạch Đằng mà? Ngược đường như vậy, phiền cho cậu lắm!”
Tôi vội vã từ chối.
“Tớ chỉ cần đi sớm hơn nửa tiếng là được thôi! Khi về cũng chỉ muộn hơn nửa tiếng. Không phiền gì đâu!”
Tôi ỉu xìu trước vẻ nhiệt tình trong mắt Việt, bắt đầu cảm thấy hối hận vì sự mềm lòng của mình ngày hôm đó. Chỉ là không muốn cư xử phũ phàng làm tổn thương đến cậu ấy thôi, chứ tôi đâu có thích Việt bằng cái tình cảm… như đã từng thích Minh chứ?! Sau lần ấy tôi cũng đâu có chủ động tiếp xúc trò chuyện gì với cậu?! Chẳng nhẽ Việt không hiểu?!
“Đúng thế! Chả vui muốn chết chứ phiền cái gì?!” Cái Phương ngồi cạnh từ đâu nhảy ra, xen vào câu chuyện của chúng tôi. “Còn cậu nữa, có vệ sĩ riêng đưa đi đón về tớ đây cầu còn chẳng nổi nữa là…!”
“Phải đấy! Mai đồng ý nhé!” Việt hồ hởi.
Hai cái người này, có cần vừa tấn công vừa gán ghép dữ dội như thế không?! Tôi chỉ còn nước giả điếc, cắm mặt bước mau đến chỗ để xe của mình, vứt lại đằng sau một câu nói cùn:
“Nhưng… Vẫn là bất tiện! Thôi tớ về trước nhé!”
Lúc dắt xe ra cổng, tôi tình cờ chạm mặt Minh. Cậu ấy vẫn như xưa: mặc đồng phục luôn bỏ trong quần nghiêm chỉnh, thích đi giày vải, tay áo luôn xắn cao, và không hề bỏ tôi vào trong mắt…
Hai chúng tôi lướt qua nhau, rồi cùng đạp xe trên con đường về nhà lặng lẽ. Tôi đi trước. Minh đi sau. Cái khoảng cách ấy cứ thế giữ đều đặn suốt từ trường về tới tận nhà.
Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy đường về hôm nay vừa gần, mà lại xa đến như vậy.
Gần vì khoảng cách giữa hai chúng tôi.
Còn xa… cũng chính là vì khoảng cách ấy...
... vĩnh viễn không tài nào thu hẹp!
Hôm sau, tôi vừa ra tới đầu ngõ đã thấy Việt từ đâu vượt lên.
“Chào cậu!” Việt vui vẻ.
Tôi gật đầu chào lại, cảm thấy hơi bất ngờ.
“Tớ… đi mua mấy thứ, tiện đường qua đây thôi…!”
Việt đi song song với tôi, liên tục gãi đầu gãi tai làm bộ tình cờ. Đúng là… có Chúa mới tin được. Tôi cười khổ, nhưng lại chẳng nỡ bóc mẽ cậu ấy, đành yên lặng đi tiếp. Tan học, Việt lại tiếp tục kiếm thêm lý do để về chung đường với tôi. Kiểu này thì, làm sao tôi có thể từ chối được nhỉ? Chỉ có thể ậm ừ, lòng thầm mong vụ bám đuôi sẽ sớm kết thúc.
Nhưng tôi đã nhầm. Chuyện này cứ lặp đi lặp lại, ngày này qua ngày khác, suốt một tháng rồi!
“Này Mai! Cậu có thể đừng vô tình đến mức ấy được không?” Phương quay sang kéo áo tôi ngay khi trống hết tiết vừa điểm. “Đồng ý luôn đi cho rồi. Thấy tên đó ngày ngày mải miết theo đuổi cậu như vậy, sao mà tội quá!”
Tôi nằm bò ra bàn, tiếp tục giả điếc. Sự tấn công dồn dập của cậu ấy thời gian gần đây thực khiến tôi tiến thoái lưỡng nan. Ngoài thở dài và cười khổ ra, thì chẳng biết phải làm gì nữa cả!
Việt tốt bụng, chu đáo, nhiệt tình, ngoại hình không tệ, học lực khá, và kiên nhẫn với tôi đến như thế, đúng là chẳng có gì để chê hết. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn không thích cậu ấy được. Hay nói chính xác hơn, cái “thích” tôi dành cho cậu ấy, hoàn toàn khác với cái “thích” cậu ấy dành cho tôi.
Lần đầu tiên suốt từ hồi lớp tới giờ, tôi quay xuống. Việt đang ngồi nói chuyện gì đó với mấy cậu bạn cùng bàn. Vừa bắt gặp ánh mắt của tôi, mặt cậu ấy đã đỏ lựng. Mấy gã quỷ kế bên lập tức huýt sáo.
Tôi quay vội lên, đã nghe phía sau vang lên tiếng xô ghế mạnh bạo. Minh vừa đứng dậy. Cậu lạnh lùng xoay lưng bước ra khỏi cửa lớp, bỏ lại sau bao cái nhìn khó hiểu của bạn bè.
Tôi nằm gục xuống bàn đầy chán chường. Không hiểu sao mỗi lần đụng phải vấn đề nào đó liên quan đến Minh, tôi đều cảm thấy vô cùng nặng nề, hít thở cũng khó nhọc.
Giả như người vừa đỏ mặt khi nhìn tôi là Minh, hẳn tôi sẽ hạnh phúc biết mấy…
Giả như người mỗi ngày đều đi về cùng tôi là Minh, hẳn tôi sẽ hạnh phúc biết mấy…
Giả như người thích tôi ấy… Là Minh…!
Nửa tháng nữa lại qua đi, Việt vẫn kiên trì như vậy. Cuối cùng, người phải bỏ cuộc trước, lại là tôi.
Một buổi chiều tan học, vừa dừng xe trước cửa nhà, tôi đã quay sang nói với Việt:
“Việt! Tớ có thể nói chuyện với cậu một chút không?”
Vẻ nghiêm túc đột ngột của tôi dường như làm Việt hơi hoảng, nhưng rồi cậu ấy vẫn gật đầu. Chúng tôi cất tạm xe rồi thả bộ ra vườn hoa gần đó.
“Việt à, tớ…”
Lời nói của tôi còn chưa kịp cất lên, đã bị người con trai đi cạnh cắt ngang mất:
“Tớ thích cậu!”
Tôi nhìn cậu ấy. Và cậu ấy, thật hiếm hoi, cũng nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Tớ thích cậu. Thích khuôn mặt. Thích dáng điệu. Thích giọng nói. Thích cái cách cậu không bao giờ quay xuống. Thích sự trầm tư, hay tách mình ra khỏi đám đông của cậu. Dù tớ biết rõ cậu không thích tớ, nhưng đến cả sự nhàn nhạt lạnh lùng đó của cậu cũng khiến tớ không rời mắt được. Vậy nên…”
Việt đứng thẳng người dậy, bàn tay hơi thô cứng của cậu rất nhanh đã nắm lấy tay tôi. Lần đầu tiên trong đời chạm vào con trai khiến tôi run bắn, vội vã giật ra nhưng không được. Việt nắm rất chặt, chặt đến mức tôi có cảm giác tay mình cũng trở nên tê liệt, còn tim lại đập dồn vì sự cố bất ngờ này.
Một lúc sau, mãi khi tôi đã không còn giãy nữa, mặt cũng đỏ bừng vì ngượng, Việt mới tiếp tục:
“… Vậy nên, hãy cho phép tớ được tiếp tục thích cậu, có được không?”
“Không được…!” Tôi lí nhí trả lời, dường như đã bị sự bối rối và xấu hổ ép đến cùng cực.
“Cậu… ghét tớ đến vậy sao?”
“Tớ không ghét cậu. Nhưng tớ biết cảm giác thích một người không thích mình khó chịu và đau đớn thế nào. Tớ không muốn làm tổn thương cậu. Làm ơn… đừng thích tớ nữa!”
Cuối cùng thì cũng nói ra được rồi…! Tôi ngước đôi mắt thê thảm lên nhìn Việt. Những lời này chắc chắn sẽ làm cậu ấy đau. Nhưng tôi không muốn mình trở thành kẻ nói dối!
Việt nuốt khan một tiếng. Yết hầu ở cổ cũng lay động. Cậu ấy không nói gì, cũng không buông tôi ra, cứ câm lặng nhìn tôi một hồi. Có lẽ đây chính là thời khắc khó khăn của Việt. Đến mai rồi cậu ấy cũng sẽ lại tránh mặt tôi, như tôi đã từng tránh mặt Minh thôi…
Sống mũi tôi bất giác trở nên cay cay…
…
“Xin lỗi, nhưng tớ vẫn không thể thôi thích cậu được!”
Việt bỗng nhiên siết chặt lấy tay tôi một cái.
“Tớ vẫn sẽ theo đuổi cậu. Và cậu hãy cứ thoải mái cự tuyệt tớ, cho đến khi một trong hai chúng ta cảm thấy mệt mỏi. Lúc ấy, tớ sẽ buông tay để cậu ra đi. Mà cũng có thể…”
“… để ôm cậu vào lòng!”
Lời nói đầy chân thành này của Việt khiến tôi hoàn toàn chấn động.
Chẳng hiểu sao nước mắt lại chảy ra. Cứ chảy mãi. Chảy mãi...
Chúng tôi yên lặng đi bên nhau trên suốt quãng đường về nhà. Từ đầu đến cuối, tay tôi vẫn cứ nằm yên trong tay Việt mà không hề biết rằng, mình đã bỏ lại phía sau lưng kia, một trái tim khác đang rỉ máu…!