“Em nói em mặt dày muốn ở bên anh ấy, em nói anh ấy căn bản không coi em ra gì, em nói vì yêu mà em hạ lưu, nhưng em lại thương anh ấy, dù thế nào cũng thương. Nhưng không ai tin em hết. Trong mắt họ, em là cô gái vô tội mắc mưu sẩy chân, Lý Tín Như là phường ác ôn tội ác tày trời.”
Kết quả điều tra hoàn toàn không đạt được.
Bằng chứng vắng mặt Trình Minh cung cấp hết sức đầy đủ.
Cậu em trực tối thứ tư làm chứng xác nhận hôm đó quả thật là Trình Minh luôn ở quán bar này. Anh ta uống say, đến gần một giờ Vương Tiểu Phong gọi vài cậu em đỡ anh ta vào phòng ngủ. Mãi đến hơn bảy giờ sáng hôm sau anh ta mới rời khỏi đây.
Chờ tôi quay lại từ phòng quản lý, Trình Minh và Lưu Ly đã bắt đầu khiêu vũ.
Mình tôi ngơ ngẩn ngồi về chỗ cũ, từ xa ngắm đôi nam nữ như mặc áo đôi màu đen ôm nhau xoay tròn trong sương khói nhân tạo. Trình Minh cao lớn cường tráng, trong vòng tay anh ta, Hứa Lưu Ly lại càng thêm thanh mảnh xinh xắn, đúng là hình tượng đôi lứa mẫu mực trong phim truyện tình yêu. Trình Minh nói gì đó với Lưu Ly mà cô nàng ngẩng đầu lên cười với anh ta.
Tôi nghịch bật lửa trong tay một lát, sau đó đứng lên, rời khỏi đó.
Bước đi không có mục đích trên con đường gió lạnh cắt da cắt thịt, tâm trạng của tôi gần như mờ mịt. Sau đó tôi lại nghĩ, không biết cảm giác này có phải cô đơn trong truyền thuyết hay không. Tôi muốn có người dạo bước cùng tôi, trò chuyện với tôi, khiến tôi vui vẻ, tôi cần một cơ thể sưởi ấm, một vòng ôm khiến tôi nhẹ nhõm, tôi hi vọng bên tôi có chút dịu hiền và một nụ cười. Thế nhưng hôm nay, tôi lại không muốn sự dịu hiền và nụ cười có thể dùng tiền mua được ấy.
Ngay khi cơ thể tôi sắp đóng băng, tôi giơ tay vẫy một chiếc taxi.
Về đến nhà cũng gần mười một giờ. Tôi cởi vest, thay một chiếc áo len cũ, ngồi trên giường, ngẩn cả ra. Tôi không biết mình muốn làm gì.
Ngay lúc này, di động đổ chuông. Tôi cầm lên theo phản xạ.
“A lô?”
“Anh Trần Tử Ngư phải không?”
Là giọng nữ trẻ tuổi, lúc nói miệng lưỡi hơi khó nghe.
“Là tôi, ai đó?”
Bên kia di động truyền đến một hồi trầm mặc rất dài.
“A lô? A lô? Nói gì đi chứ.” Tôi nói.
Bên kia nghe rất ồn ào huyên náo, nhưng cho dù như thế, một âm thanh rất khẽ vẫn truyền vào tai tôi. Tôi nghe một lát mới phát hiện ra đây là tiếng nghẹn ngào kiềm chế của một cô gái.
“Anh từng nói, em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.” Giọng cô gái hơi khàn.
“Lý Nhiễm?” Tôi lập tức nhận ra. Thật ra tôi đã sớm nhận ra giọng cô ta mới đúng. Thế nhưng lúc này tôi không thể ngờ rằng thiếu nữ vừa sáng sủa vừa mạnh mẽ ấy và tiếng khóc nấc yếu đuối này là một được.
“Em sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh có thể đến đây một lát không?” Cô nói tên một quán bar.
“Được, anh đến ngay đây.”
…
Chờ lúc tôi vất vả lắm mới tìm được chỗ đó thì Lý Nhiễm đang nằm gối tay lên quầy bar mà ngủ. Cô ta vẫn mặc chiếc áo gió màu trắng, đầu đè lên cánh tay, đôi mi dài phủ xuống mặt. Trông cô thế này giống như học sinh tiểu học ngủ gật trên lớp vậy, cho dù tại nơi khói thuốc sặc sụa như thế này.
“Lý Nhiễm!” Tôi lắc mạnh để gọi cô ta dậy.
Cô mở mắt, chớp chớp nhìn tôi có vẻ ngu ngơ, như thể đang lấy làm lạ vì sao tôi lại ở đây vậy.
“Em gọi điện kêu anh đến, có chuyện gì không?” Tôi hỏi.
Hình như đến lúc này Lý Nhiễm mới hoàn toàn tỉnh lại. Cô lấy tay sửa tóc, đứng thẳng dậy.
“Cho em mượn chút tiền được không?” Lý Nhiễm khe khẽ nói với tôi.
“Cái gì?”
Cô hơi ngượng ngùng, chỉ vào chén rượu trước mặt.
“Em quá chén, không đủ tiền trả…”
“Gọi anh đến đây là vì trả tiền giúp em?”
Cô cúi đầu: “Em không biết có thể gọi cho ai…”
Tôi bất lực.
Dưới tình hình này nếu tiếp tục làm khó thiếu nữ trông rất đáng thương tội nghiệp này thì tin rằng tất cả đều sẽ chỉ trích tôi không đúng. Tôi chỉ biết tự nhủ, cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân không nhiều, không ngờ lại cho tôi nhặt được một lần, đây là vinh hạnh của tôi mới đúng.
“Cám ơn anh.” Cô thấy tôi lấy ví ra, đứng bên tội nghiệp nói: “Em sẽ trả lại anh.”
Tôi gật đầu: “Giờ đi được rồi chứ.”
Cô lắc đầu: “Em không dậy được, đầu choáng lắm.”
Tôi đành phải qua đỡ cô.
Lý Nhiễm mềm mại dựa vào lòng tôi.
“Đừng đưa em về nhà.” Cô nhắm mắt lại nói.
“Không về nhà thì đi đâu.” Tôi nổi giận.
“Đâu cũng được. Em không muốn về nhà.”
“Đừng kiếm chuyện nữa.”
Cô đột nhiên giãy giụa trong lòng tôi: “Buông tôi ra! Tôi không đi với anh! Buông tôi ra!”
Mọi người chung quanh đều ném đến phía chúng tôi những ánh mắt hóng hớt tò mò, tôi đột nhiên biến thành tội phạm hiếp *** bắt cóc phụ nữ.
Tôi dùng hết sức bình sinh kiểm soát cô ả chặt chẽ trong lòng mình: “Được được được, chúng ta không về nhà, không về nhà.”
Lúc này Lý Nhiễm mới chịu xuôi, lại vùi mặt vào lòng tôi: “Em không muốn về, thật đấy.”
“Vậy đi khách sạn thuê phòng với anh.” Tôi dọa: “Thích gì cũng chiều.”
Tôi còn đang đợi Lý Nhiễm mắng mình hạ lưu, song không ngờ cô ta không nói tiếng nào, như thể ngầm đồng ý. Tôi hoảng sợ.
…
Lên xe taxi, tôi báo với tài xế địa chỉ nhà cô.
Đột nhiên cô ta nhảy dựng lên ở ghế sau: “Trần Tử Ngư! Em bảo là không về nhà rồi cơ mà! Vì sao anh lại gạt em? Vì sao lại gạt em? Em muốn xuống xe, em muốn xuống xe!” Nói xong cô liền mở cửa xe, như thể muốn nhảy xuống vậy. Cả tôi và tài xế đều phát hoảng. Tôi liều chết giật cổ tay Lý Nhiễm, kéo cửa xe lên, tài xế lập tức tấp xe vào lề đường.
“Tao bảo này, hai đứa vợ chồng son chúng bây cãi nhau thì đừng lấy xe của tao ra đùa!” Tài xế quay sang mắng to: “Con mẹ nó tao còn phải kiếm tiền nuôi vợ nuôi con, bây nói xem nghịch dại thế này tai nạn chết người thì sao? Xe này để chúng bây nhảy lên giỡn chơi à?”
“Cháu xin lỗi cháu xin lỗi.” Tôi cố gắng giải thích: “Con trẻ không hiểu chuyện, chú đừng giận, đừng so đo với cô ta.”
Con ranh điên này. Tôi bó tay, đành phải quyết định tạm thời đưa cô ta về cái ổ chó của mình, đợi tỉnh rượu rồi bàn tiếp.
“Đây là nhà anh ạ?”
Cô ả sặc sụa mùi rượu nằm trên giường tôi, quan sát chung quanh, thản nhiên bình luận: “Bừa quá, bẩn quá, chỗ ở của đàn ông độc thân đúng là y sì ổ chó.”
Tôi vội vàng thu dọn tất thối để mấy ngày chưa giặt và quần lót bẩn ném vào chậu nhựa, sau đó lại tìm một cái túi nilon lớn ném nào là cà mèn nào là lon bia rỗng nào là báo chí dính đầy vết dầu mỡ vào trong. Nghe thấy câu đó, tôi trả lời: “Phải, chính là ổ chó, vốn có một con chó đực sống, nay lại thêm một con chó cái tới nữa.”
Lý Nhiễm cười phá lên the thé. Như thể tôi vừa nói câu gì đó vô cùng hài hước vậy.
Tôi ôm một đống quần áo bẩn vào WC, ném vào trong máy giặt, xả chút nước, lại dốc chút bột giặt vào ngâm.
Lý Nhiễm nói phía sau tôi: “Đừng đừng, bộ màu đen này của anh không được giặt với sơ mi trắng, sẽ phai màu đấy.”
“Vậy à?” Tôi đành phải vớt bộ đồ màu đen ướt sũng kia ra, ngâm riêng sang một chậu, đột nhiên nghĩ tới gì đó, tôi xoay người lại nhìn Lý Nhiễm đứng phía sau: “Sao đã dậy rồi? Không phải dặt dẹo lả ra rồi đấy à?”
“Vâng, giờ vẫn thấy choáng.”
“Vậy còn không mau đi nằm?”
Cô bĩu vành môi tròn tròn đáng yêu: “Mình em ngủ giường lạ sẽ sợ hãi.”
Cô? Còn biết sợ? Người sợ phải là tôi mới đúng.
Tôi gần như muốn cười mỉa nói ra những lời này. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt trong sáng đáng yêu kia, tôi lại nhịn xuống.
“Giường anh không có ma, em sợ cái gì?” Tôi nhã nhặn nói.
“Không biết.” Cô kéo góc áo tôi: “Anh mau vào với em đi, người ta thật là choáng đầu lắm đó.”
Người ta…
Tôi ớn lạnh sống lưng.
Vì thế tôi đành phải buông đống quần áo bẩn trong tay, rút ra một cái khăn mặt lau tay qua loa rồi đi cùng cô ta về giường, trong lòng bất an. Tôi thật sự thấy hơi sờ sợ.
…
Lý Nhiễm ngồi trên giường, cởi áo khoác rồi bắt đầu cởi áo len, cởi đến lúc chỉ còn một chiếc áo sơ mi nhỏ. Khi cô bắt đầu cởi nút quần bò, tôi ngăn cô ta lại.
“Em làm gì thế?”
“Ngủ á.”
“Cứ thế này ngủ không được sao?”
“Quần bò mặc nhiều ngày rồi, sẽ làm bẩn chăn của anh.”
“Không sao, dù sao giường cũng không sạch.”
Cô khẽ cắn môi dưới, nâng mắt lên nhìn tôi, nở nụ cười.
“Anh căng thẳng làm chi?”
“Anh không căng thẳng.”
“Anh đang sợ gì?”
“Anh? Sợ?”
“Mặt anh đỏ kìa.” Cô cười khúc khích: “Cảnh sát Trần đáng yêu quá.”
Tôi không thể khẳng định, có lẽ mặt tôi thật sự rất đỏ, song không phải vì căng thẳng.
Chỉ là tôi rất, rất xấu hổ. Dù có chậm hiểu thế nào thì tôi cũng biết cô ấy đang khiêu khích mình.
Nhầm rồi nhé.
Cô gái ngây thơ, cám dỗ, không trung thực này, hoàn toàn nhầm rồi.
Cô tưởng sức quyến rũ của mình có thể dễ dàng chinh phục bất cứ thằng đàn ông nào sao? Có lẽ là vậy. Nhưng tôi khác với những thằng đàn ông khác nhé, từ năm mười tuổi, tôi đã biết mình khác những thằng bé khác rồi nhé.
Tôi đi đến cửa sổ, nhìn từ khung cửa sổ nho nhỏ đầy bụi bặm kia ra con phố tối đen đêm khuya, gió đông lạnh buốt gào thét bên ngoài, những chiếc đèn đường lừ đà lừ đừ, thỉnh thoảng có tiếng động cơ xe công suất lớn rú vụt qua.
Đại khái Lý Nhiễm cho rằng bây giờ tôi đang đấu tranh nội tâm, đang liều mạng kiềm chế thú tính dã man đáng sợ trong người để không bùng phát.
“Bây giờ em rất nguy hiểm.” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nói.
“Ồ?” Cô thấy hứng thú.
“Em có biết bây giờ mình đang làm gì không?”
“Em… Em không biết lắm.” Cô biếng nhác: “Em say rượu, choáng đầu, tư duy khó tránh khỏi hỗn loạn.”
“Bây giờ em có liên quan đến một vụ án mạng, mà anh là cảnh sát phụ trách vụ án này. Em nằm trên giường anh cởi quần áo, em có biết anh có thể truy tố em dính líu đến chuyện cản trở người thi hành công vụ hay không?”
“Anh sẽ làm vậy ư?” Cô không tin.
“Có lẽ có, có lẽ không.” Tôi quay đầu lại nhìn cô: “Còn phụ thuộc vào em. Chỉ cần em phối hợp với công việc của anh, anh có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Cô ngồi trên giường, ngẩn người nhìn tôi.
Trong đôi mắt cô có vẻ xa cách rất kỳ lạ.
Tôi cảm giác mình từng nhìn thấy ánh mắt ấy ở đâu đó. Giống như đã từng quen biết, nhưng lại không thể nhớ được chính xác.
Chúng tôi nhìn nhau, sau đó cô đột nhiên cười phá lên.
“Em thích dáng vẻ vừa rồi của anh, Trần Tử Ngư.” Cô vừa cười vừa nói: “Thật là ánh mắt lạnh lùng vô tình. Anh biết không, em thích lắm. Thích đến mức đòi mạng.” Cô cười như rút gân, cười đến độ vùi mặt vào gối, bả vai thoáng run rẩy.
Tôi thì đứng bên khó hiểu.
Vất vả lắm mới đợi cô ta cười sặc sụa trong men say xong, cô mới từ trong chăn ngẩng đầu lên, mặt rất đỏ, cười trông như mếu.
“Được rồi, em quyết định phối hợp với công việc của anh.” Lý Nhiễm nói.
“Vì sao em không muốn về nhà?” Tôi hỏi.
“Anh chưa gặp cô nào hận đời bao giờ à? Đâu có nhiều lý do như vậy.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh vẫn như trước, chỉ muốn hỏi em chuyện anh muốn biết.” Cô nói: “Ai cũng vậy hết. Ai cũng chỉ muốn chiếm được một vài lợi ích từ chỗ em. Ai cũng có mục đích. Chẳng ai thật lòng quan tâm em cả. Như cha mẹ em, họ không thể lấy được chút lợi ích gì từ em nên không còn chút kỳ vọng nào vào em nữa. Em chính là ký sinh trùng, ngoại trừ phá hoại ra thì hoàn toàn không có chút tác dụng gì với xã hội. Ba em thấy em là một của nợ lớn, nhưng ông ấy biết làm thế nào chứ, chẳng thể tống em ra khỏi nhà được. Ba sợ em đi làm gái bán hoa, làm mất mặt ông nên không thể không tạm thời tiếp tục nuôi em. Ông ấy đang ở trong một căn hộ đẹp đẽ, lại thêm một cô con gái giàu có, vốn nên là lúc hài lòng thoả dạ an hưởng tuổi già, nhưng em chính là nốt ruồi trong hạnh phúc tuổi già của ba em. Cho nên chi bằng em cứ ngoan ngoãn một chút, tự biến đi để đỡ khỏi lượn lờ trước mắt khiến ông ấy thêm phiền lòng, xem như một cách báo hiếu của em chăng?”
“Em không thể nói về ba mình như vậy.”
“Vì sao lại không thể.” Cô cao giọng: “Ông ấy là ba em chứ không phải ba anh.”
“Mẹ em thì sao, em đi cả đêm không về không phải khiến mẹ em lo lắng muốn chết hay sao?”
“Em ghét nhất mẫu phụ nữ như mẹ em hoặc như Lý Mai.” Cô nghiến răng, tôi để ý tới chuyện cô ta không gọi Lý Mai là chị: “Mẹ em bị ba em ức hiếp cả đời nhưng bà vẫn làm ôsin nấu cơm cả đời cho ba em. Hồi trẻ chắc cũng từng phản kháng một hai lần, nhưng càng về già lại càng giống như đã hoàn toàn chết lặng. Càng lớn tuổi, mẹ lại càng sợ ba. Anh không biết mẹ em sợ ba em đến thế nào đâu! Một ánh mắt hay một sắc mặt của ba đều khiến mẹ tim đập dồn dập, hoàn toàn không có chính kiến, mọi chuyện luôn nhìn ý ba mà làm. Cách thể hiện sự bất mãn duy nhất của bà chính là khóc. Em ngán tận họng nhìn thấy cảnh mẹ đứng trong bếp lau nước mắt rồi! Ngay cả khóc bà cũng không dám để ba nhìn thấy! Mẹ em khóc hoàn toàn không có tiếng! Em ghét vô cùng tận! Lý Mai giống hệt mẹ em! Không tiền đồ giống nhau như đúc! Em chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào chỉ biết cúi đầu nhẫn nhục, bấm bụng chịu đựng như hai người đó cả! Lý Mai căm thù Lý Tín Như chơi bời bên ngoài nhưng lại không dám can thiệp, trước mặt người ta còn ra vẻ hạnh phúc, em vừa nhìn đã thấy kinh tởm. Mẹ em cũng thế, bà thấy ba mắng em, đuổi em đi nhưng căn bản không dám giơ tay ra kéo em về. Đương nhiên bà cũng lo một mình em ra ngoài sẽ có nguy hiểm, nhưng bà còn sợ ba em trong cơn giận dữ hơn.”
“Cho nên…” Cô cười mỉa: “Chắc giờ mẹ em vẫn đang đứng trong bếp lau nước mắt đấy.”
Lúc đầu tôi cảm thấy trái tim cô gái này cứng rắn hơn sắt, nhưng sau đó tôi lại cảm thấy có lẽ cô ta không phải là không đau lòng trước nước mắt người mẹ, nhưng dẫu đau lòng tới tột cùng thì cũng bất lực, không thay đổi được bất cứ chuyện gì nên chỉ biết lấy tổn thương ra bảo vệ mình, lấy cái thái độ gọi là tươi cười mà rạch thêm một nhát vào vết thương đang rỉ máu. Do tự tay rạch nên dường như có thể dùng nó để che lấp nỗi đau đớn khi bị tổn thương. Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, trong lòng cũng để lại sẹo, rồi dần dần trở nên cứng rắn.
“Nỗi khổ của mẹ em là nỗi khổ của mẹ em, chuyện đó do ba em tạo thành. Nhưng nỗi khổ của chị em là do Lý Tín Như tạo thành. Anh có thể nói như vậy không?” Tôi hỏi.
Suy nghĩ một lát, cô nói: “Có lẽ là vậy. Có lẽ chỉ vì trời sinh phụ nữ yếu đuối.”
“Em có yếu đuối không?”
“Em ghét yếu đuối.” Cô nói, nhưng tôi cảm thấy cô không chỉ ghét mà giọng điệu quả thật là căm thù.
“Vậy nỗi khổ của em thì sao? Do ai tạo thành?” Tôi hỏi.
Lý Nhiễm ngẩn ra.
“Ai nói em khổ? Sao anh biết em khổ?” Như thể cô vừa nghe chuyện cười xong.
“Đương nhiên anh biết. Ai cũng nhìn ra được.” Tôi nhìn cô thương hại: “Em trẻ trung, xinh đẹp, thông minh, có rất nhiều thiên phú mà phụ nữ không có, nhất định có rất nhiều chàng trai thích em, thế nhưng em lại tự làm khó mình. Vì sao em phải làm vậy?”
“Em không tự làm khó mình.” Cô nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười: “Trần Tử Ngư anh nhầm rồi, em không tự làm khó mình.”
Tôi nhầm?
“Anh tưởng bây giờ em ngồi trên giường anh cởi quần áo chính là đang tự làm khó mình?” Cô cười phá lên.
Cười một lát, Lý Nhiễm nói: “Vì sao anh không nghĩ rằng, là vì em thích anh?”
Lúc ấy tôi nhất định đã ngơ ra.
“Không phải anh từng hỏi em, Lý Tín Như cưỡng hiếp em ở đâu ư?” Cô mỉm cười: “Bây giờ em có thể nói cho anh biết.”
“Đó là một tối cuối tuần, em đi từ ký túc xá trường đại học về nhà chị. Hồi đó Lý Tín Như vẫn chưa mua căn hộ đẹp đẽ đó cho nhà em, em ghét về nhà mình, nó vừa tối lại vừa nhỏ, còn phải dùng chung WC và bếp với hàng xóm. Cho nên hồi đó, cứ cuối tuần là em đến nhà chị, dù sao thì nhà chị có nhiều phòng, hơn nữa chị chăm lo vừa sạch sẽ vừa đẹp mắt.
“Lý Tín Như thường không có nhà, thỉnh thoảng em nhìn thấy anh ấy, anh ấy rất tốt với em nhưng cũng chẳng đặc biệt chú ý. Nhưng vào một tối cuối tuần… tối hôm đó, em vốn đã ngủ nhưng lại nghe thấy tiếng chị mình và Lý Tín Như bắt đầu cãi cọ. Em nằm trên giường, vừa thấy hơi sợ lại có chút căng thẳng. Họ cãi nhau gì đó nhưng em không nghe rõ, thế nhưng sau đó em nghe thấy tiếng đóng sầm cửa vào, sau đó mọi thứ tĩnh lặng.
“Em lấy tay kéo chăn, nhìn lên trần nhà trong bóng tối, đợi một lát. Không xảy ra chuyện gì cả. Không biết đã có sức mạnh gì dụ dỗ mà em lại ngồi dậy, kéo cửa ra ngoài xem. Trong nhà rất tĩnh lặng như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Em thấy hơi tò mò nên đi chân trần khe khẽ bước lên tầng trên. Đến bây giờ em vẫn còn nhớ cảm giác lạnh giá của sàn gỗ dưới chân. Em ngẩng đầu nhìn lên trên, không biết có phải bây giờ Lý Mai đang khóc hay không. Có phải em nên đi an ủi chị mình một chút hay không. Em đứng ngoài cửa phòng ngủ của chị, tần ngần do dự. Hoặc là Lý Mai hi vọng em sẽ vờ như không biết gì hết? Lúc này em lại thấy trong phòng làm việc của Lý Tín Như đang sáng đèn. Em vô thức đi qua.”
Vừa nói, Lý Nhiễm vừa bước xuống giường, đi chân trần, khe khẽ bước về phía tôi hệt như lúc đó.
Cô dùng một ánh mắt hết sức cám dỗ nhìn tôi. Như yêu tinh mộng du.
“Em khẽ khàng đẩy cửa ra, gọi nhẹ một tiếng anh rể.”
“Không ai trả lời em. Đèn trong phòng làm việc rất tối, em nhìn một lát mới thấy Lý Tín Như ngửa đầu ngồi trong chiếc ghế làm việc rộng rãi. Từ góc em đang đứng chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm nhọn và cần cổ mềm mại như phụ nữ của anh. Nghe thấy tiếng em gọi, anh ấy ngẩng đầu. Em không biết có phải anh ấy không nhận ra em hay không, nhưng anh ấy nhìn em giống như không biết em vậy.”
“Một lát sau, anh mới nói, à, Tiểu Nhiễm à, có chuyện gì không?”
“Em hỏi, em nghe thấy tiếng anh chị cãi nhau, anh chị không sao chứ?”
“Anh nói, không sao, em đi ngủ đi.”
“Da anh ấy rất trắng, nhưng trong lúc đó lại trắng đến phát sợ, môi lại đỏ như thoa son. Anh có biết lúc đó trông Lý Tín Như giống cái gì không? Anh ấy khiến em nghĩ đến cương thi. Đúng vậy, cương thi mặt trắng bệch, môi đỏ hút máu. Trông anh ấy rất buồn, em nghe thấy tiếng thở phù phù của anh ấy. Em không về ngủ mà đánh bạo đi về phía đó.”
“Anh rể, anh không sao chứ? Em đặt tay mình lên mặt Lý Tín Như. Gương mặt anh ấy lập tức nóng bừng như hòn đá bốc cháy. Anh ấy giữ chặt tay em, có lẽ vốn muốn bỏ nó ra, nhưng lúc đó, cơ thể anh ấy làm một hành động mà cả em và anh ấy đều không tưởng tượng được. Đôi môi anh nghiêng sang, hôn khẽ vào lòng bàn tay em.”
“Môi anh rất nóng, giống như đang đóng dấu xuống tay em. Em lập tức đơ ra, anh ấy cũng dại ra một chút, sau đó đứng lên. Lý Tín Như đứng trước mặt em, em mới nhận ra anh ấy cao lớn thế nào, cao hơn em bao nhiêu. Em vô thức lui về phía sau, lại lui vào trong vòng tay anh. Em chỉ mặc một chiếc váy ngủ, anh ấy ôm siết lấy em. Hơi thở của anh cuống quýt, em cảm thấy ***g ngực anh ấy đang không ngừng lên xuống, da thịt toàn thân đều như phát sốt. Em cũng phát sốt, đầu choáng mắt hoa, đứng thẳng không yên. Em đẩy anh ấy ra nhưng không được, em gọi anh, anh rể, anh ơi…”
“Nhưng anh ấy không nói một lời.”
“Sau đó, cơ thể anh ép xuống dần dần.”
Đôi tay lạnh giá của Lý Nhiễm đặt trên mặt tôi, giống như hôm đó đã đặt lên mặt Lý Tín Như.
Cô dùng một ánh mắt đáng sợ nhìn tôi, như thể xuyên qua tôi nhìn thấy người nào đó không còn tồn tại vậy. Mà tôi, tôi nghĩ giờ phút này mình cũng dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn lại cô ta.
Trong khoảnh khắc đó, chúng tôi đều thấy được một người đàn ông kỳ lạ, điên cuồng, tràn trề *** trong đêm hôm đó. Người đàn ông ấy có gương mặt đẹp trắng bệch mà vặn vẹo, hơi thở như dã thú và hàm răng nghiến chặt.
“Không phải anh hỏi em anh ấy đã cưỡng hiếp em ở đâu ư?”
“Nhất định anh đã trông thấy phòng làm việc của Lý Tín Như và cái bàn rộng rãi khác thường ấy phải không. Anh ấy đè chặt em xuống cái bàn chất đầy giấy tờ, sách vở và văn kiện ấy. Em đập đá hai chân, văn kiện văng tung tóe, sách vở rơi xuống từng quyển từng quyển một, cây đèn trên bàn làm việc rung lắc tới lui. Nhưng anh ấy bất chấp tất cả, anh ấy mạnh như ma quỷ. Chị em vốn ở ngay cách vách, nhưng ở bên này Lý Tín như đang cưỡng hiếp em gái vợ mình. Chị em vẫn khóc, anh ấy đè lên người em trút bỏ dục vọng như một con chó…”
Bàn tay Lý Nhiễm chậm rãi trượt xuống theo hai má tôi, lướt qua ***g ngực của tôi, đi xuống dưới nữa.
“Đây chính là câu chuyện anh vẫn muốn nghe, phải không cảnh sát Trần?” Trong giọng nói của cô hàm ý khinh thường nói không nên lời: “Sao mặt anh cũng nóng lên vậy? Anh làm sao vậy? Mất bình tĩnh rồi? Anh có hài lòng trước sự thẳng thắn của em không?”
Khi bàn tay đặt giữa hai chân tôi, tôi rùng mình, đột nhiên tỉnh táo lại.
Tôi đẩy mạnh Lý Nhiễm ra.
“Em đừng như vậy.” Giọng nói của tôi có hơi biến điệu. Đó là vì tôi đang cố gắng áp chế sự ghê tởm cuồn cuộn trong lòng.
Đồng thời, tôi cũng thấy vạn phần xấu hổ, tôi biết mình vừa thất thần.
Bởi vì tôi thấy được Lý Tín Như trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt nhuốm đẫm *** khác thường của anh ta nhất định đẹp như yêu ma.
Lý Nhiễm bị tôi đẩy lui về phía sau vài bước.
Cô ôm tay, đắc ý nhìn tôi mà cười, nụ cười kia như thể đang nhạo báng tôi, như thể đang nói đàn ông là như vậy. Tôi biết mà. Đừng thấy Lý Tín Như hay ra vẻ đạo mạo, thật ra tất cả đàn ông đều như nhau, là động vật chẳng giữ được nửa dưới của mình.
Thật ra tôi cũng không thể phản bác lại suy nghĩ ấy của Lý Nhiễm vì từ phương diện nào đó mà nói thì có lẽ cô ta đã đúng.
“Làm sao Lý Mai phát hiện ra chuyện này?” Ngừng một lát, tôi hỏi.
Cô nghiêng đầu, không nói lời nào.
“Là Lý Mai bước ra khỏi phòng nên đúng lúc bắt gặp hay là sau này em nói cho chị mình biết?”
“… Là em nói cho Lý Mai.”
Tôi gật đầu. Lúc đầu tôi cảm thấy chuyện này cũng rất bình thường, em gái bị bắt nạt khóc lóc tố cáo với chị mình. Nhưng tôi cứ mãi cảm thấy trong chuyện này có chỗ nào đó không đúng. Nhưng không đúng ở đâu? Là vì chị em họ không báo cảnh sát? Không không, có rất nhiều vụ cưỡng hiếp bạo lực gia đình, người bị hại từ đầu tới cuối đều không báo cảnh sát. Giống như Trình Minh đã nói ư? Trình Minh nói Lý Nhiễm là tình nhân của Lý Tín Như, mà tôi lại tin anh ta? Cho nên tôi cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó kỳ lạ? Tôi trầm ngâm. Không, tôi cảm thấy có một vài chi tiết, có một vài chi tiết tôi muốn làm sáng tỏ hơn.
“Sau khi xảy ra chuyện đó em lập tức nói cho Lý Mai ư?” Tôi hỏi.
Cô lắc đầu: “Không, khoảng nửa năm sau khi có chuyện.”
“Vì sao lại kéo dài thời gian như vậy?”
“Vì em chưa nghĩ kỹ.”
“Nghĩ kỹ chuyện gì?”
“Có muốn làm vậy thật không. Dù sao Lý Mai cũng là chị em.”
“Trong khoảng thời gian đó thì sao? Lý Tín Như có xâm phạm em nữa hay không?”
“Không.” Cô mỉm cười.
Tôi cảm giác nụ cười đó có bí ẩn nào đó nói không thành lời.
“Sau khi nghe chuyện, chị em phản ứng thế nào?”
“Tát em một cái.” Lý Nhiễm ung dung kể.
“Vì sao?” Tôi lắp bắp kinh ngạc.
“Lý Mai nói em là hồ ly tinh, là gái ***, sau đó chạy về nhà mẹ đẻ.”
Tôi cảm thấy Lý Mai quả thật rất không phân rõ phải trái. Chồng mình cưỡng hiếp em gái mình, cô ta không dám mắng gã đàn ông kia mà lại cho em gái mình một cái tát.
Tôi cau mày suy nghĩ một lát.
“Rốt cuộc em đã nói lại với Lý Mai như thế nào?”
“Em nói em yêu chồng chị rồi, xin chị ly hôn, nhường anh ấy lại cho em.” Lý Nhiễm điềm tĩnh cười: “Trên thực tế, em đã yêu Lý Tín Như rất lâu. Từ lần đầu tiên anh ấy đến nhà em, em đã bắt đầu thích anh ấy. Khi đó em nghĩ, anh ấy có thích em hay không.”
Tôi trố mắt nhìn cô.
Nhưng lập tức, tôi đã hiểu hết mọi chuyện!
Đây chính là nguyên nhân vì sao tôi cứ mãi cảm thấy câu chuyện của Lý Nhiễm có chỗ nào đó kỳ lạ. Bởi vì vài chi tiết kia.
Một chi tiết thoáng qua trong câu chuyện của cô đã bị tôi bỏ lỡ.
Ví dụ như, một cô gái, khi chị mình và anh rể cãi nhau, vì sao lại mặc áo ngủ một mình chạy ra khỏi phòng? Vì sao cô không vào phòng chị gái mình mà lại đến phòng anh rể? Vì sao anh rể kêu cô về phòng cô lại cố tình muốn tiến lên? Vì sao một cô gái như vậy lại đặt tay lên mặt một người đàn ông? Đặc biệt người đàn ông này còn là anh rể của cô!
“Sau đó, Lý Tín Như không xâm phạm em…” Lý Nhiễm nói như thể không có chuyện gì: “Bởi vì các lần sau đều là em tự nguyện.”
Tôi hoàn toàn không nói thành lời nữa.
“Các lần sau đó, có vẻ anh đã hối hận, cứ lảng tránh em.” Lý Nhiễm khinh miệt hừ một tiếng: “Đây chính là đàn ông phải không, vừa háo sắc vừa nhát gan. Em nói với anh ấy,nếu sau này anh còn bỏ mặc em, em sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo anh, tố cáo anh cưỡng hiếp em. Lý Tín Như là luật sư, đương nhiên biết tội cưỡng hiếp nặng thế nào. Người đàn ông đẹp như anh ấy, vào ngục rồi, chỉ sợ ngay cả mẩu xương cũng không còn.”
“Nghe em nói vậy, anh chỉ nhìn em không nói một lời. Sắc mặt anh nhợt nhạt, ánh mắt sắc bén. Anh mãi dùng ánh mắt lạnh lùng vô tình này nhìn em. Trong lòng em rất sợ hãi, nhưng em không hề thể hiện nó ra. Em và anh ấy nhìn nhau quyết liệt. Sau đó, anh ấy rút lui, ánh mắt mềm đi.”
Lý Nhiễm cười cười, nụ cười dịu dàng: “Thật ra chỉ cần muốn là anh ấy sẽ biến thành một người rất được lòng người. Đúng là em không có yêu cầu cao với anh ấy, chỉ hy vọng anh ấy đừng thường xuyên dùng ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc ấy nhìn mình mà thôi.”
“Giống như anh vừa rồi vậy. Ánh mắt lạnh lùng giống nhau như đúc.” Lý Nhiễm nhìn tôi: “Anh biết không, anh và anh ấy… thật ra có chút giống nhau.”
Đây là lần thứ hai có người nói tôi giống Lý Tín Như.
Tôi không thể kìm lòng nghĩ đến Trình Minh. Bây giờ, anh ta và Lưu Ly đang làm gì?
“Cho nên em nói em thích anh?” Tôi hỏi.
Lý Nhiễm mỉm cười.
“Ngày đó ở dưới lầu nhà em, em lần đầu gặp anh. Từ xa, anh bước tới phía em. Em cảm thấy hình như em từng gặp anh, cũng không nghĩ ra vì sao lại có cảm giác giống như đã từng quen biết này. Cho đến tận lần thứ hai khi chúng ta đứng nói chuyện bên hồ, em lại gần nhìn anh thì mới hiểu vì sao. Dáng mặt nghiêng của anh và cả lúc anh mím môi không nói lời nào đều khiến em nghĩ đến anh ấy.”
“Em vốn cho rằng mình hận Lý Tín Như. Em vốn nên hận anh ấy. Nhưng khi em nhìn thấy anh, em mới hiểu rằng em thích anh ấy. Thậm chí em còn không thể từ chối mẫu đàn ông giống anh ấy.”
“Cho nên em nghĩ, có lẽ em nên yêu anh.”
“Anh trẻ trung hơn anh ấy, dịu dàng hơn anh ấy, đáng yêu hơn anh ấy.”
“Nếu em yêu anh thì thật tốt. Em có thể quên anh ấy. Em có thể chẳng phải chịu nhiều đau khổ.”
Cô nhìn tôi chằm chằm. Tôi chỉ có thể tránh ánh mắt cô.
“Em hiểu bao nhiêu về anh chứ?” Tôi cười gượng: “Chưa chắc anh đã là tình nhân hoàn hảo hơn Lý Tín Như.”
“Em không biết. Vì sao anh không thích em? Anh từng nói em xinh đẹp, em thông minh, anh từng nói em rất đáng yêu.”
“Anh thích phụ nữ ngốc xinh đẹp.” Tôi nói: “Hơn nữa anh ghét nhất là làm thế thân cho người khác.”
Lý Nhiễm khẽ thở dài một tiếng.
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.
“Sau đó? Không có sau đó.” Cô trả lời: “Em nghĩ rằng thật ra Lý Mai đã biết chuyện của bọn em từ lâu. Cứ cuối tuần là em đến nhà họ, có khi em ve vãn anh ấy trong bếp, có khi bọn em trốn trong WC làm tình, em không tin Lý Mai hoàn toàn không biết. Nhưng chị ta chỉ giả vờ chẳng biết gì hết. Đây chính là lí do em hận Lý Mai nhất, bản lĩnh bịt tai che mắt của chị ta quả thật đáng sợ. Lý Mai đang đợi Lý Tín Như hồi tâm chuyển ý? Hay là không chịu đối mặt với hiện thực? Thỉnh thoảng em nghĩ nếu mình và Lý Tín Như làm tình trên sô pha bị Lý Mai bắt được thì tốt, vậy đỡ cho bọn em tốn đôi ba câu giải thích. Có điều em biết cho dù như vậy, chỉ sợ Lý Mai cũng sẽ đột nhiên mù mắt, làm như không thấy gì? Đây chính là sức nhẫn nhục của Lý Mai.”
Tôi vẫn lẳng lặng lắng nghe, lúc này rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Có lẽ người mà Lý Mai chờ hồi tâm chuyển ý là em.”
Lý Nhiễm ngẩn ra.
“Em thật sự đã làm chị mình rất tổn thương.”
Trong một thời gian rất dài, hai người chúng tôi đều không nói chuyện.
“Có lẽ vậy.” Cô cười gượng: “Nhưng em không có cách nào cả. Ai kêu chị em chúng em đều yêu một người đàn ông.”
“Đó là người đàn ông của chị em.”
“Dựa vào cái gì? Chỉ bằng chuyện họ đã kết hôn? Kết hôn có thể ly hôn.”
“Là chị em quen anh ta trước.”
“Thế thì có sao? Tình yêu còn chia trước sau ư?”
“Em rất ích kỷ.”
“Không phải em ích kỷ. Em ngu ngốc.” Lý Nhiễm lắc đầu: “Em khờ dại. Em vẫn tưởng anh ấy sẽ yêu em. Sau khi em ngả bài với Lý Mai, anh ấy đưa lời ly hôn với chị, em tưởng anh ấy làm thế vì muốn cưới em. Em rất tự tin. Khi đó ba dùng gậy đánh em, muốn dùng kéo cắt tóc em, nhốt em trong nhà không cho em ra ngoài, phương pháp cũ rích gì cũng đã dùng hết. Ông mắng em vô liêm sỉ, mắng em hạ lưu, từ ngữ khó nghe gì em cũng đã nhận. Trong lòng em chỉ có một mong muốn, em muốn ở bên anh ấy. Em nghĩ mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, dẫu là chuyện không tốt thế nào rồi cũng sẽ qua, sau đó bọn em có thể sống bên nhau. Lý Tín Như là người khiến em vừa gặp đã thương, người đàn ông duy nhất khiến em muốn cùng già đi với anh ấy. Mong đợi với anh giống tia sáng duy nhất trong màn đêm đen đặc, là hi vọng duy nhất của em. Ngày nào mẹ em cũng ở nhà khóc lóc, em nghe tiếng khóc kia cũng sắp điên rồi. Khoảng thời gian đó đúng là em cũng giống kẻ điên, nỗi đau đớn và phẫn nộ của em không thể xả ra, chỉ có thể trút bỏ toàn bộ lên người mẹ. Mà người mẹ đáng thương của em, bà ấy sợ ba em, bà ấy không dám thả em ra ngoài, nực cười ở chỗ bà ấy cũng sợ em. Em ném đồ đạc vào bà, uy hiếp nói muốn từ bỏ quan hệ mẹ con với bà, dọa bà rằng em sẽ tự sát. Thật ra em căn bản không muốn tự sát, em chỉ muốn sống với Tín Như, chết rồi sao có thể bên nhau? Nhưng bà lại quỳ xuống trước mặt em, nói Tiểu Nhiễm mẹ xin con, con hãy tỉnh táo lại đi. Nực cười làm sao, mẹ nghĩ rằng em trúng bùa mê thuốc lú của Lý Tín Như. Em nói em mặt dày muốn ở bên anh ấy, em nói anh ấy căn bản không coi em ra gì, em nói vì yêu mà em hạ lưu, nhưng em lại thương anh ấy, dù thế nào cũng thương. Nhưng không ai tin em hết. Trong mắt họ, em là cô gái vô tội mắc mưu sẩy chân, Lý Tín Như là phường ác ôn tội ác tày trời.” Lý Nhiễm bật cười. Tiếng cười vô cùng quái dị.
“Có lẽ anh ấy là phường ác ôn. Em chưa bao giờ hiểu anh ấy cả. Nhưng với em, cái ác ấy bị bức bách. Anh ấy vốn muốn thoát khỏi em, nhưng em cố tình lại muốn quấn anh ấy một đời.”
Cô vô cùng vô cùng chua xót nói: “Ai bảo em yêu anh ấy chứ.”
“Vì anh ấy, có chịu bao nhiêu đau khổ em cũng cam tâm tình nguyện.”
“Lúc này Lý Mai uống một đống thuốc ngủ, bị đưa đến bệnh viện. Căn hộ bé nhỏ nhà em lập tức trở nên vô cùng tĩnh lặng, chẳng ai lo cho em hết. Em thường một mình nằm trên chiếc giường vừa nhỏ vừa cứng của mình, trầm ngâm nhìn trần nhà vàng khè bị rỉ nước mưa đã mục ruỗng hết cả, mơ tưởng cuộc sống cùng anh trong tương lai. Em đợi mọi chuyện kết thúc trong cơn ảo tưởng, nhưng em không ngờ mọi chuyện lại kết thúc bằng cách ấy.”
“Ngày đó mẹ em sợ hãi đến bảo em, nói ba em có chuyện muốn nói với em. Em vào phòng khách, không ngờ Tín Như và chị em đều có mặt ở đó. Chuyện này đã có một cách giải quyết hoàn hảo thích đáng, tất cả đều tán thành cách này. Đó chính là một căn hộ. Căn hộ đẹp đẽ bây giờ nhà em đang sống. Hơn sáu trăm ngàn tệ. Xưa kia có nằm mơ ba em cũng không dám nghĩ đến chuyện có được đống tiền ấy. Mọi người chăm chú bàn bạc chuyện này. Chỉ có Lý Tín Như, anh không nói một lời, khoanh tay ngồi trên chiếc sô pha giả da vừa tàn vừa cũ trong nhà em, nét mặt hờ hững như thể đã hoàn toàn không thiết tha gì đến thế giới bên ngoài nữa. Anh ấy không nhìn em, cũng chẳng nhìn bất cứ ai, anh chỉ mím chặt đôi môi, hai đường hằn bên khóe miệng sâu như dao khắc. Lúc đó, trông anh ấy như thể một bức tượng không có tình cảm, không có nhiệt độ, lòng dạ sắt đá.”
Vết hằn khóe miệng.
Tôi vô thức nghĩ đến nét mặt của Trình Minh khi nhắc đến nó. Nó là điểm khác biệt giữa Lý Tín Như và tôi. Nó khiến anh ta trông trải đời và lạnh lùng.
“Chính trong khoảnh khắc đó, em cảm thấy nhục nhã.”
“Lúc đó, em vẫn còn yêu anh ấy. Em cho rằng đó là sự nhục nhã vì cả nhà em đang bêu xấu trước mặt người đàn ông em yêu. Nhưng sau này, khi anh ấy đã chết, mỗi khi nghĩ đến giây phút đó, nhớ lại dáng vẻ biểu cảm của anh, sự nhục nhã ấy lại càng ngày càng tăng. Giờ em mới hiểu, cảm giác nhục nhã lúc ấy của em vì em đã nhận ra, anh ấy coi khinh cả nhà em, anh ấy căn bản coi khinh từng người một trong nhà em. Lý Tín Như hạ mình ngồi trong nhà em, chờ nhà em bàn xong cái giá anh ấy phải trả, đó cùng lắm cũng chỉ là tiền mà thôi. Mỗi người trong nhà em cùng lắm chỉ đang đòi tiền anh ấy mà thôi. Sáu trăm ngàn không phải số tiền ít, có điều nó cũng không quan trọng, chuyện nhà cửa cũng không quan trọng, anh hất nó xuống như hất vụn bánh mì trên quần áo của mình cho một đàn bồ câu tham lam. Sau đó anh sẽ hiên ngang bỏ đi, không còn nợ nần, không còn vướng bận.”
“Nhưng đó là chuyện sau này em mới hiểu được chứ lúc ấy, em không nghĩ được nhiều như vậy. Em chỉ có một cảm giác nhục nhã và phẫn nộ khi bị đem bán. Chẳng ai trong họ suy xét đến cảm nhận của em, tình yêu của em. Em khác Lý Mai. Em thương anh ấy thật lòng. Nhưng ba em lại trơ tráo bán rẻ em đi. Ông ấy bán đứt con gái mình đi chỉ vì một căn hộ nho nhỏ. Xấu hổ nhường nào! Anh ấy sẽ nhìn em thế nào, anh ấy nhất định cho rằng em là một phần tử trong họ, em quấn lấy anh ấy, làm tình với anh ấy cùng lắm chỉ là cách để tăng thêm một vài con số trong buổi đàm phán hôm đó mà thôi. Lúc ấy, em đã nói vài câu cực kỳ khó nghe. Em mắng ba em, cũng mắng Lý Mai, còn mắng anh ấy. Em hận ba em, nhưng em cũng giận anh ấy. Anh ấy không nên không rõ tâm ý của em. Em giận anh cũng hiểu nhầm em như người khác. Em hận anh tính đến chuyện dùng tiền bạc giải quyết chuyện của bọn em.”
Nói tới đây, Lý Nhiễm ngừng một lát. Dường như cô lại thất thần.
“Sau này em còn đến tìm anh ta không?” Tôi không thể không lên tiếng cắt quãng hồi ức của cô.
“Phải. Cảm giác mà giờ em nghĩ đến thật vô vị, thật xấu hổ.” Cô nói: “Nhưng lúc ấy em liều lĩnh đi tìm Tín Như. Thế nhưng anh ấy lại mang vẻ mặt chẳng còn nợ nần gì với em nữa cả. Có lần anh ấy thậm chí còn đề nghị giới thiệu một công việc cho em. Anh ấy nghĩ rằng em vẫn chưa hài lòng, nghĩ rằng em muốn đòi nhiều hơn!”
“Khi đó em vẫn chưa hiểu. Em tưởng những chuyện nhà em đã làm khiến anh đau lòng, em tưởng vì ba em đòi tiền mới khiến anh nghĩ em như vậy. Anh đã hiểu vì sao em hận ba mình như vậy chưa? Em thật ngu ngốc. Bây giờ em mới suy nghĩ cẩn thận, đó là vì Tín Như căn bản không yêu em. Từ đầu tới cuối, anh ấy chưa từng yêu em dù chỉ một chút.”
Hai hàng nước mắt chảy ròng trên gương mặt, từng giọt từng giọt rơi xuống quần bò của cô.
Tôi từng nói tôi ghét nhất là phụ nữ khóc. Có điều lúc này tôi cũng thấy không đành lòng. Tôi xoay người sang bên, kéo ra một ngăn kéo, cầm một bịch khăn giấy đưa cho cô.
Lý Nhiễm ngơ ngác nhận lấy, rút ra một tờ, lau lau khóe mắt.
“Em từng mong anh ta chết bao giờ chưa?” Tôi hỏi.
“Ai?” Cô sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra: “Lý Tín Như?… Em không biết.” Cô lắc đầu: “Em không biết. Có lẽ? Em không dám nghĩ đến vấn đề này. Em chỉ biết em từng mong mình sẽ chết. Có lẽ em cũng từng mong Lý Mai sẽ chết mất. Đó là lúc chị ta uống thuốc ngủ tự sát. Em nghĩ đến tương lai của em và Lý Tín Như. Khi đó có lẽ em từng có suy nghĩ ấy… Nếu Lý Mai chết thì tốt, không còn phiền toái gì nữa. Em biết nghĩ vậy rất đáng sợ, nhưng phụ nữ trong cuộc yêu đều là ma quỷ.”
“Em có biết Chu Khiết Khiết không?” Nhắc tới cái tên này, tôi cẩn thận quan sát phản ứng của cô.
“Là ai vậy?” Có vẻ cô hoàn toàn không biết.
“Tình nhân sau này của Lý Tín Như. Theo như bọn anh biết, đây cũng là tình nhân cuối cùng của anh ta khi còn sống.” Tôi nói: “Là một cô gái rất đẹp.”
Cô lẩm bẩm: “Hóa ra tên cô ta là Chu Khiết Khiết.”
“Em biết người này.”
“Em nghĩ em biết người anh nói là ai.”
“Em gặp cô ta rồi?”
“Gặp một lần. Trong một quán cà phê.” Cô nói: “Em đứng từ xa nhìn họ. Trước mặt cô ta, Lý Tín Như không hề có cảm giác kiêu ngạo, em còn cảm giác anh ấy cúi đầu phục tùng cô ta. Đó thật là một cô gái vừa xinh đẹp vừa tự tin, mẫu phụ nữ đi trên đường sẽ có đàn ông không ngừng quay đầu lại nhìn. Nếu là đàn ông em cũng sẽ mê mẩn cô ta. Giây phút đó em đã biết chuyện giữa mình và Lý Tín Như xong thật rồi. Lúc đó, em thật sự muốn chết.”
“Đó là chuyện bao lâu trước kia?”
“Đại khái ba bốn tháng trước.”
“Lúc ấy họ cũng nhìn thấy em ư?”
“Em nghĩ là không.”
“Sau này thì sao, em còn gặp lại Chu Khiết Khiết không?”
“Không.”
Cuộc điều tra tiến hành đến đây, dường như đã đâm vào một cục diện bế tắc.
Tôi ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Tối hôm thứ ba, em đang ở đâu?”
“Đương nhiên ở nhà em.” Cô đáp.
Đáp án này bình thường nhất, cũng khó điều tra nhất. Ba mẹ Lý Nhiễm có thể làm chứng cho sự không có mặt ở hiện trường của cô ta bất cứ lúc nào.
Nhưng Lý Nhiễm lập tức hỏi tiếp: “Vì sao anh lại hỏi câu này? Anh đang nghi ngờ em? Anh nghi em giết Lý Tín Như?”
“Chỉ là câu hỏi nghề nghiệp, tùy tiện hỏi thôi.” Tôi nói.
“Đương nhiên anh không hỏi tùy tiện. Anh đang nghi em có đúng không? Ai cũng nghi ngờ em.” Cô nhảy dựng lên.
“Em còn nghĩ rằng anh không giống anh ấy. Thế nhưng em nhầm rồi, hai người giống nhau như đúc. Anh căn bản không quan tâm em thật lòng. Từ đầu tới cuối, anh chỉ muốn dỗ dành em kể chuyện cho anh, anh chỉ lợi dụng em tiến hành điều tra cho mình. Em… em còn tưởng anh là bạn của em!” Nói đến đây, cô rít lên, gào với tôi như tiếng mèo kêu: “Anh thậm chí còn nghi ngờ em ở đây! Em không giết người! Em không giết người!” Cô gào: “Anh có tin không? Anh có tin không? Mấy người đều là đồ khốn! Mấy người đều là đồ khốn!!”
Giờ là thời gian gần rạng sáng, phố xá tĩnh lặng như đang ngủ say. Tiếng gào thét điên cuồng của cô nghe vào gắt tai khó chịu đặc biệt. Tôi sợ tới mức nhào qua bị miệng cô ta lại.
Lý Nhiễm dựa vào lòng tôi, toàn thân lạnh lẽo run rẩy, nhưng trong vòng ôm siết chặt của tôi, hơi thở hổn hển của cô dần dần hòa hoãn lại.
Tôi không ngừng thầm thì bên tai cô: “Anh tin em. Anh tin em.”
Nhưng trên thực tế, trước khi bắt được hung thủ thật sự, không ai có thể tin được cả.
Tôi không tin ai hết, kể cả Trình Minh.
“Ôm em đi, đừng buông tay, có được không anh?” Cô vùi mặt trong lòng tôi, khẽ khàng cầu xin.
Chuyện này khác với lúc trước. Nó không phải khiêu khích.
Chỉ là Lý Nhiễm thật sự rất cần một vòng ôm ấm áp, siết chặt lấy mình, khiến cô bình tâm, khiến cô dựa dẫm. Tôi hiểu cảm giác ấy nên đồng cảm với cô.
Không cần biết Lý Nhiễm có phải hung thủ hay không, vào lúc này, cô thật sự là một cô gái đau buồn đáng thương.
Tôi ôm cô, kéo chăn qua. Cơ thể mềm mại của cô co vào như một con mèo, đôi chân nhỏ nhắn kề sát vào tôi đã dần dần ấm lên.
“Thoải mái quá.” Cô thầm nói, đoạn nhắm hai mắt lại.
Kết quả điều tra hoàn toàn không đạt được.
Bằng chứng vắng mặt Trình Minh cung cấp hết sức đầy đủ.
Cậu em trực tối thứ tư làm chứng xác nhận hôm đó quả thật là Trình Minh luôn ở quán bar này. Anh ta uống say, đến gần một giờ Vương Tiểu Phong gọi vài cậu em đỡ anh ta vào phòng ngủ. Mãi đến hơn bảy giờ sáng hôm sau anh ta mới rời khỏi đây.
Chờ tôi quay lại từ phòng quản lý, Trình Minh và Lưu Ly đã bắt đầu khiêu vũ.
Mình tôi ngơ ngẩn ngồi về chỗ cũ, từ xa ngắm đôi nam nữ như mặc áo đôi màu đen ôm nhau xoay tròn trong sương khói nhân tạo. Trình Minh cao lớn cường tráng, trong vòng tay anh ta, Hứa Lưu Ly lại càng thêm thanh mảnh xinh xắn, đúng là hình tượng đôi lứa mẫu mực trong phim truyện tình yêu. Trình Minh nói gì đó với Lưu Ly mà cô nàng ngẩng đầu lên cười với anh ta.
Tôi nghịch bật lửa trong tay một lát, sau đó đứng lên, rời khỏi đó.
Bước đi không có mục đích trên con đường gió lạnh cắt da cắt thịt, tâm trạng của tôi gần như mờ mịt. Sau đó tôi lại nghĩ, không biết cảm giác này có phải cô đơn trong truyền thuyết hay không. Tôi muốn có người dạo bước cùng tôi, trò chuyện với tôi, khiến tôi vui vẻ, tôi cần một cơ thể sưởi ấm, một vòng ôm khiến tôi nhẹ nhõm, tôi hi vọng bên tôi có chút dịu hiền và một nụ cười. Thế nhưng hôm nay, tôi lại không muốn sự dịu hiền và nụ cười có thể dùng tiền mua được ấy.
Ngay khi cơ thể tôi sắp đóng băng, tôi giơ tay vẫy một chiếc taxi.
Về đến nhà cũng gần mười một giờ. Tôi cởi vest, thay một chiếc áo len cũ, ngồi trên giường, ngẩn cả ra. Tôi không biết mình muốn làm gì.
Ngay lúc này, di động đổ chuông. Tôi cầm lên theo phản xạ.
“A lô?”
“Anh Trần Tử Ngư phải không?”
Là giọng nữ trẻ tuổi, lúc nói miệng lưỡi hơi khó nghe.
“Là tôi, ai đó?”
Bên kia di động truyền đến một hồi trầm mặc rất dài.
“A lô? A lô? Nói gì đi chứ.” Tôi nói.
Bên kia nghe rất ồn ào huyên náo, nhưng cho dù như thế, một âm thanh rất khẽ vẫn truyền vào tai tôi. Tôi nghe một lát mới phát hiện ra đây là tiếng nghẹn ngào kiềm chế của một cô gái.
“Anh từng nói, em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.” Giọng cô gái hơi khàn.
“Lý Nhiễm?” Tôi lập tức nhận ra. Thật ra tôi đã sớm nhận ra giọng cô ta mới đúng. Thế nhưng lúc này tôi không thể ngờ rằng thiếu nữ vừa sáng sủa vừa mạnh mẽ ấy và tiếng khóc nấc yếu đuối này là một được.
“Em sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh có thể đến đây một lát không?” Cô nói tên một quán bar.
“Được, anh đến ngay đây.”
…
Chờ lúc tôi vất vả lắm mới tìm được chỗ đó thì Lý Nhiễm đang nằm gối tay lên quầy bar mà ngủ. Cô ta vẫn mặc chiếc áo gió màu trắng, đầu đè lên cánh tay, đôi mi dài phủ xuống mặt. Trông cô thế này giống như học sinh tiểu học ngủ gật trên lớp vậy, cho dù tại nơi khói thuốc sặc sụa như thế này.
“Lý Nhiễm!” Tôi lắc mạnh để gọi cô ta dậy.
Cô mở mắt, chớp chớp nhìn tôi có vẻ ngu ngơ, như thể đang lấy làm lạ vì sao tôi lại ở đây vậy.
“Em gọi điện kêu anh đến, có chuyện gì không?” Tôi hỏi.
Hình như đến lúc này Lý Nhiễm mới hoàn toàn tỉnh lại. Cô lấy tay sửa tóc, đứng thẳng dậy.
“Cho em mượn chút tiền được không?” Lý Nhiễm khe khẽ nói với tôi.
“Cái gì?”
Cô hơi ngượng ngùng, chỉ vào chén rượu trước mặt.
“Em quá chén, không đủ tiền trả…”
“Gọi anh đến đây là vì trả tiền giúp em?”
Cô cúi đầu: “Em không biết có thể gọi cho ai…”
Tôi bất lực.
Dưới tình hình này nếu tiếp tục làm khó thiếu nữ trông rất đáng thương tội nghiệp này thì tin rằng tất cả đều sẽ chỉ trích tôi không đúng. Tôi chỉ biết tự nhủ, cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân không nhiều, không ngờ lại cho tôi nhặt được một lần, đây là vinh hạnh của tôi mới đúng.
“Cám ơn anh.” Cô thấy tôi lấy ví ra, đứng bên tội nghiệp nói: “Em sẽ trả lại anh.”
Tôi gật đầu: “Giờ đi được rồi chứ.”
Cô lắc đầu: “Em không dậy được, đầu choáng lắm.”
Tôi đành phải qua đỡ cô.
Lý Nhiễm mềm mại dựa vào lòng tôi.
“Đừng đưa em về nhà.” Cô nhắm mắt lại nói.
“Không về nhà thì đi đâu.” Tôi nổi giận.
“Đâu cũng được. Em không muốn về nhà.”
“Đừng kiếm chuyện nữa.”
Cô đột nhiên giãy giụa trong lòng tôi: “Buông tôi ra! Tôi không đi với anh! Buông tôi ra!”
Mọi người chung quanh đều ném đến phía chúng tôi những ánh mắt hóng hớt tò mò, tôi đột nhiên biến thành tội phạm hiếp *** bắt cóc phụ nữ.
Tôi dùng hết sức bình sinh kiểm soát cô ả chặt chẽ trong lòng mình: “Được được được, chúng ta không về nhà, không về nhà.”
Lúc này Lý Nhiễm mới chịu xuôi, lại vùi mặt vào lòng tôi: “Em không muốn về, thật đấy.”
“Vậy đi khách sạn thuê phòng với anh.” Tôi dọa: “Thích gì cũng chiều.”
Tôi còn đang đợi Lý Nhiễm mắng mình hạ lưu, song không ngờ cô ta không nói tiếng nào, như thể ngầm đồng ý. Tôi hoảng sợ.
…
Lên xe taxi, tôi báo với tài xế địa chỉ nhà cô.
Đột nhiên cô ta nhảy dựng lên ở ghế sau: “Trần Tử Ngư! Em bảo là không về nhà rồi cơ mà! Vì sao anh lại gạt em? Vì sao lại gạt em? Em muốn xuống xe, em muốn xuống xe!” Nói xong cô liền mở cửa xe, như thể muốn nhảy xuống vậy. Cả tôi và tài xế đều phát hoảng. Tôi liều chết giật cổ tay Lý Nhiễm, kéo cửa xe lên, tài xế lập tức tấp xe vào lề đường.
“Tao bảo này, hai đứa vợ chồng son chúng bây cãi nhau thì đừng lấy xe của tao ra đùa!” Tài xế quay sang mắng to: “Con mẹ nó tao còn phải kiếm tiền nuôi vợ nuôi con, bây nói xem nghịch dại thế này tai nạn chết người thì sao? Xe này để chúng bây nhảy lên giỡn chơi à?”
“Cháu xin lỗi cháu xin lỗi.” Tôi cố gắng giải thích: “Con trẻ không hiểu chuyện, chú đừng giận, đừng so đo với cô ta.”
Con ranh điên này. Tôi bó tay, đành phải quyết định tạm thời đưa cô ta về cái ổ chó của mình, đợi tỉnh rượu rồi bàn tiếp.
“Đây là nhà anh ạ?”
Cô ả sặc sụa mùi rượu nằm trên giường tôi, quan sát chung quanh, thản nhiên bình luận: “Bừa quá, bẩn quá, chỗ ở của đàn ông độc thân đúng là y sì ổ chó.”
Tôi vội vàng thu dọn tất thối để mấy ngày chưa giặt và quần lót bẩn ném vào chậu nhựa, sau đó lại tìm một cái túi nilon lớn ném nào là cà mèn nào là lon bia rỗng nào là báo chí dính đầy vết dầu mỡ vào trong. Nghe thấy câu đó, tôi trả lời: “Phải, chính là ổ chó, vốn có một con chó đực sống, nay lại thêm một con chó cái tới nữa.”
Lý Nhiễm cười phá lên the thé. Như thể tôi vừa nói câu gì đó vô cùng hài hước vậy.
Tôi ôm một đống quần áo bẩn vào WC, ném vào trong máy giặt, xả chút nước, lại dốc chút bột giặt vào ngâm.
Lý Nhiễm nói phía sau tôi: “Đừng đừng, bộ màu đen này của anh không được giặt với sơ mi trắng, sẽ phai màu đấy.”
“Vậy à?” Tôi đành phải vớt bộ đồ màu đen ướt sũng kia ra, ngâm riêng sang một chậu, đột nhiên nghĩ tới gì đó, tôi xoay người lại nhìn Lý Nhiễm đứng phía sau: “Sao đã dậy rồi? Không phải dặt dẹo lả ra rồi đấy à?”
“Vâng, giờ vẫn thấy choáng.”
“Vậy còn không mau đi nằm?”
Cô bĩu vành môi tròn tròn đáng yêu: “Mình em ngủ giường lạ sẽ sợ hãi.”
Cô? Còn biết sợ? Người sợ phải là tôi mới đúng.
Tôi gần như muốn cười mỉa nói ra những lời này. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt trong sáng đáng yêu kia, tôi lại nhịn xuống.
“Giường anh không có ma, em sợ cái gì?” Tôi nhã nhặn nói.
“Không biết.” Cô kéo góc áo tôi: “Anh mau vào với em đi, người ta thật là choáng đầu lắm đó.”
Người ta…
Tôi ớn lạnh sống lưng.
Vì thế tôi đành phải buông đống quần áo bẩn trong tay, rút ra một cái khăn mặt lau tay qua loa rồi đi cùng cô ta về giường, trong lòng bất an. Tôi thật sự thấy hơi sờ sợ.
…
Lý Nhiễm ngồi trên giường, cởi áo khoác rồi bắt đầu cởi áo len, cởi đến lúc chỉ còn một chiếc áo sơ mi nhỏ. Khi cô bắt đầu cởi nút quần bò, tôi ngăn cô ta lại.
“Em làm gì thế?”
“Ngủ á.”
“Cứ thế này ngủ không được sao?”
“Quần bò mặc nhiều ngày rồi, sẽ làm bẩn chăn của anh.”
“Không sao, dù sao giường cũng không sạch.”
Cô khẽ cắn môi dưới, nâng mắt lên nhìn tôi, nở nụ cười.
“Anh căng thẳng làm chi?”
“Anh không căng thẳng.”
“Anh đang sợ gì?”
“Anh? Sợ?”
“Mặt anh đỏ kìa.” Cô cười khúc khích: “Cảnh sát Trần đáng yêu quá.”
Tôi không thể khẳng định, có lẽ mặt tôi thật sự rất đỏ, song không phải vì căng thẳng.
Chỉ là tôi rất, rất xấu hổ. Dù có chậm hiểu thế nào thì tôi cũng biết cô ấy đang khiêu khích mình.
Nhầm rồi nhé.
Cô gái ngây thơ, cám dỗ, không trung thực này, hoàn toàn nhầm rồi.
Cô tưởng sức quyến rũ của mình có thể dễ dàng chinh phục bất cứ thằng đàn ông nào sao? Có lẽ là vậy. Nhưng tôi khác với những thằng đàn ông khác nhé, từ năm mười tuổi, tôi đã biết mình khác những thằng bé khác rồi nhé.
Tôi đi đến cửa sổ, nhìn từ khung cửa sổ nho nhỏ đầy bụi bặm kia ra con phố tối đen đêm khuya, gió đông lạnh buốt gào thét bên ngoài, những chiếc đèn đường lừ đà lừ đừ, thỉnh thoảng có tiếng động cơ xe công suất lớn rú vụt qua.
Đại khái Lý Nhiễm cho rằng bây giờ tôi đang đấu tranh nội tâm, đang liều mạng kiềm chế thú tính dã man đáng sợ trong người để không bùng phát.
“Bây giờ em rất nguy hiểm.” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nói.
“Ồ?” Cô thấy hứng thú.
“Em có biết bây giờ mình đang làm gì không?”
“Em… Em không biết lắm.” Cô biếng nhác: “Em say rượu, choáng đầu, tư duy khó tránh khỏi hỗn loạn.”
“Bây giờ em có liên quan đến một vụ án mạng, mà anh là cảnh sát phụ trách vụ án này. Em nằm trên giường anh cởi quần áo, em có biết anh có thể truy tố em dính líu đến chuyện cản trở người thi hành công vụ hay không?”
“Anh sẽ làm vậy ư?” Cô không tin.
“Có lẽ có, có lẽ không.” Tôi quay đầu lại nhìn cô: “Còn phụ thuộc vào em. Chỉ cần em phối hợp với công việc của anh, anh có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Cô ngồi trên giường, ngẩn người nhìn tôi.
Trong đôi mắt cô có vẻ xa cách rất kỳ lạ.
Tôi cảm giác mình từng nhìn thấy ánh mắt ấy ở đâu đó. Giống như đã từng quen biết, nhưng lại không thể nhớ được chính xác.
Chúng tôi nhìn nhau, sau đó cô đột nhiên cười phá lên.
“Em thích dáng vẻ vừa rồi của anh, Trần Tử Ngư.” Cô vừa cười vừa nói: “Thật là ánh mắt lạnh lùng vô tình. Anh biết không, em thích lắm. Thích đến mức đòi mạng.” Cô cười như rút gân, cười đến độ vùi mặt vào gối, bả vai thoáng run rẩy.
Tôi thì đứng bên khó hiểu.
Vất vả lắm mới đợi cô ta cười sặc sụa trong men say xong, cô mới từ trong chăn ngẩng đầu lên, mặt rất đỏ, cười trông như mếu.
“Được rồi, em quyết định phối hợp với công việc của anh.” Lý Nhiễm nói.
“Vì sao em không muốn về nhà?” Tôi hỏi.
“Anh chưa gặp cô nào hận đời bao giờ à? Đâu có nhiều lý do như vậy.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh vẫn như trước, chỉ muốn hỏi em chuyện anh muốn biết.” Cô nói: “Ai cũng vậy hết. Ai cũng chỉ muốn chiếm được một vài lợi ích từ chỗ em. Ai cũng có mục đích. Chẳng ai thật lòng quan tâm em cả. Như cha mẹ em, họ không thể lấy được chút lợi ích gì từ em nên không còn chút kỳ vọng nào vào em nữa. Em chính là ký sinh trùng, ngoại trừ phá hoại ra thì hoàn toàn không có chút tác dụng gì với xã hội. Ba em thấy em là một của nợ lớn, nhưng ông ấy biết làm thế nào chứ, chẳng thể tống em ra khỏi nhà được. Ba sợ em đi làm gái bán hoa, làm mất mặt ông nên không thể không tạm thời tiếp tục nuôi em. Ông ấy đang ở trong một căn hộ đẹp đẽ, lại thêm một cô con gái giàu có, vốn nên là lúc hài lòng thoả dạ an hưởng tuổi già, nhưng em chính là nốt ruồi trong hạnh phúc tuổi già của ba em. Cho nên chi bằng em cứ ngoan ngoãn một chút, tự biến đi để đỡ khỏi lượn lờ trước mắt khiến ông ấy thêm phiền lòng, xem như một cách báo hiếu của em chăng?”
“Em không thể nói về ba mình như vậy.”
“Vì sao lại không thể.” Cô cao giọng: “Ông ấy là ba em chứ không phải ba anh.”
“Mẹ em thì sao, em đi cả đêm không về không phải khiến mẹ em lo lắng muốn chết hay sao?”
“Em ghét nhất mẫu phụ nữ như mẹ em hoặc như Lý Mai.” Cô nghiến răng, tôi để ý tới chuyện cô ta không gọi Lý Mai là chị: “Mẹ em bị ba em ức hiếp cả đời nhưng bà vẫn làm ôsin nấu cơm cả đời cho ba em. Hồi trẻ chắc cũng từng phản kháng một hai lần, nhưng càng về già lại càng giống như đã hoàn toàn chết lặng. Càng lớn tuổi, mẹ lại càng sợ ba. Anh không biết mẹ em sợ ba em đến thế nào đâu! Một ánh mắt hay một sắc mặt của ba đều khiến mẹ tim đập dồn dập, hoàn toàn không có chính kiến, mọi chuyện luôn nhìn ý ba mà làm. Cách thể hiện sự bất mãn duy nhất của bà chính là khóc. Em ngán tận họng nhìn thấy cảnh mẹ đứng trong bếp lau nước mắt rồi! Ngay cả khóc bà cũng không dám để ba nhìn thấy! Mẹ em khóc hoàn toàn không có tiếng! Em ghét vô cùng tận! Lý Mai giống hệt mẹ em! Không tiền đồ giống nhau như đúc! Em chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào chỉ biết cúi đầu nhẫn nhục, bấm bụng chịu đựng như hai người đó cả! Lý Mai căm thù Lý Tín Như chơi bời bên ngoài nhưng lại không dám can thiệp, trước mặt người ta còn ra vẻ hạnh phúc, em vừa nhìn đã thấy kinh tởm. Mẹ em cũng thế, bà thấy ba mắng em, đuổi em đi nhưng căn bản không dám giơ tay ra kéo em về. Đương nhiên bà cũng lo một mình em ra ngoài sẽ có nguy hiểm, nhưng bà còn sợ ba em trong cơn giận dữ hơn.”
“Cho nên…” Cô cười mỉa: “Chắc giờ mẹ em vẫn đang đứng trong bếp lau nước mắt đấy.”
Lúc đầu tôi cảm thấy trái tim cô gái này cứng rắn hơn sắt, nhưng sau đó tôi lại cảm thấy có lẽ cô ta không phải là không đau lòng trước nước mắt người mẹ, nhưng dẫu đau lòng tới tột cùng thì cũng bất lực, không thay đổi được bất cứ chuyện gì nên chỉ biết lấy tổn thương ra bảo vệ mình, lấy cái thái độ gọi là tươi cười mà rạch thêm một nhát vào vết thương đang rỉ máu. Do tự tay rạch nên dường như có thể dùng nó để che lấp nỗi đau đớn khi bị tổn thương. Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, trong lòng cũng để lại sẹo, rồi dần dần trở nên cứng rắn.
“Nỗi khổ của mẹ em là nỗi khổ của mẹ em, chuyện đó do ba em tạo thành. Nhưng nỗi khổ của chị em là do Lý Tín Như tạo thành. Anh có thể nói như vậy không?” Tôi hỏi.
Suy nghĩ một lát, cô nói: “Có lẽ là vậy. Có lẽ chỉ vì trời sinh phụ nữ yếu đuối.”
“Em có yếu đuối không?”
“Em ghét yếu đuối.” Cô nói, nhưng tôi cảm thấy cô không chỉ ghét mà giọng điệu quả thật là căm thù.
“Vậy nỗi khổ của em thì sao? Do ai tạo thành?” Tôi hỏi.
Lý Nhiễm ngẩn ra.
“Ai nói em khổ? Sao anh biết em khổ?” Như thể cô vừa nghe chuyện cười xong.
“Đương nhiên anh biết. Ai cũng nhìn ra được.” Tôi nhìn cô thương hại: “Em trẻ trung, xinh đẹp, thông minh, có rất nhiều thiên phú mà phụ nữ không có, nhất định có rất nhiều chàng trai thích em, thế nhưng em lại tự làm khó mình. Vì sao em phải làm vậy?”
“Em không tự làm khó mình.” Cô nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười: “Trần Tử Ngư anh nhầm rồi, em không tự làm khó mình.”
Tôi nhầm?
“Anh tưởng bây giờ em ngồi trên giường anh cởi quần áo chính là đang tự làm khó mình?” Cô cười phá lên.
Cười một lát, Lý Nhiễm nói: “Vì sao anh không nghĩ rằng, là vì em thích anh?”
Lúc ấy tôi nhất định đã ngơ ra.
“Không phải anh từng hỏi em, Lý Tín Như cưỡng hiếp em ở đâu ư?” Cô mỉm cười: “Bây giờ em có thể nói cho anh biết.”
“Đó là một tối cuối tuần, em đi từ ký túc xá trường đại học về nhà chị. Hồi đó Lý Tín Như vẫn chưa mua căn hộ đẹp đẽ đó cho nhà em, em ghét về nhà mình, nó vừa tối lại vừa nhỏ, còn phải dùng chung WC và bếp với hàng xóm. Cho nên hồi đó, cứ cuối tuần là em đến nhà chị, dù sao thì nhà chị có nhiều phòng, hơn nữa chị chăm lo vừa sạch sẽ vừa đẹp mắt.
“Lý Tín Như thường không có nhà, thỉnh thoảng em nhìn thấy anh ấy, anh ấy rất tốt với em nhưng cũng chẳng đặc biệt chú ý. Nhưng vào một tối cuối tuần… tối hôm đó, em vốn đã ngủ nhưng lại nghe thấy tiếng chị mình và Lý Tín Như bắt đầu cãi cọ. Em nằm trên giường, vừa thấy hơi sợ lại có chút căng thẳng. Họ cãi nhau gì đó nhưng em không nghe rõ, thế nhưng sau đó em nghe thấy tiếng đóng sầm cửa vào, sau đó mọi thứ tĩnh lặng.
“Em lấy tay kéo chăn, nhìn lên trần nhà trong bóng tối, đợi một lát. Không xảy ra chuyện gì cả. Không biết đã có sức mạnh gì dụ dỗ mà em lại ngồi dậy, kéo cửa ra ngoài xem. Trong nhà rất tĩnh lặng như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Em thấy hơi tò mò nên đi chân trần khe khẽ bước lên tầng trên. Đến bây giờ em vẫn còn nhớ cảm giác lạnh giá của sàn gỗ dưới chân. Em ngẩng đầu nhìn lên trên, không biết có phải bây giờ Lý Mai đang khóc hay không. Có phải em nên đi an ủi chị mình một chút hay không. Em đứng ngoài cửa phòng ngủ của chị, tần ngần do dự. Hoặc là Lý Mai hi vọng em sẽ vờ như không biết gì hết? Lúc này em lại thấy trong phòng làm việc của Lý Tín Như đang sáng đèn. Em vô thức đi qua.”
Vừa nói, Lý Nhiễm vừa bước xuống giường, đi chân trần, khe khẽ bước về phía tôi hệt như lúc đó.
Cô dùng một ánh mắt hết sức cám dỗ nhìn tôi. Như yêu tinh mộng du.
“Em khẽ khàng đẩy cửa ra, gọi nhẹ một tiếng anh rể.”
“Không ai trả lời em. Đèn trong phòng làm việc rất tối, em nhìn một lát mới thấy Lý Tín Như ngửa đầu ngồi trong chiếc ghế làm việc rộng rãi. Từ góc em đang đứng chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm nhọn và cần cổ mềm mại như phụ nữ của anh. Nghe thấy tiếng em gọi, anh ấy ngẩng đầu. Em không biết có phải anh ấy không nhận ra em hay không, nhưng anh ấy nhìn em giống như không biết em vậy.”
“Một lát sau, anh mới nói, à, Tiểu Nhiễm à, có chuyện gì không?”
“Em hỏi, em nghe thấy tiếng anh chị cãi nhau, anh chị không sao chứ?”
“Anh nói, không sao, em đi ngủ đi.”
“Da anh ấy rất trắng, nhưng trong lúc đó lại trắng đến phát sợ, môi lại đỏ như thoa son. Anh có biết lúc đó trông Lý Tín Như giống cái gì không? Anh ấy khiến em nghĩ đến cương thi. Đúng vậy, cương thi mặt trắng bệch, môi đỏ hút máu. Trông anh ấy rất buồn, em nghe thấy tiếng thở phù phù của anh ấy. Em không về ngủ mà đánh bạo đi về phía đó.”
“Anh rể, anh không sao chứ? Em đặt tay mình lên mặt Lý Tín Như. Gương mặt anh ấy lập tức nóng bừng như hòn đá bốc cháy. Anh ấy giữ chặt tay em, có lẽ vốn muốn bỏ nó ra, nhưng lúc đó, cơ thể anh ấy làm một hành động mà cả em và anh ấy đều không tưởng tượng được. Đôi môi anh nghiêng sang, hôn khẽ vào lòng bàn tay em.”
“Môi anh rất nóng, giống như đang đóng dấu xuống tay em. Em lập tức đơ ra, anh ấy cũng dại ra một chút, sau đó đứng lên. Lý Tín Như đứng trước mặt em, em mới nhận ra anh ấy cao lớn thế nào, cao hơn em bao nhiêu. Em vô thức lui về phía sau, lại lui vào trong vòng tay anh. Em chỉ mặc một chiếc váy ngủ, anh ấy ôm siết lấy em. Hơi thở của anh cuống quýt, em cảm thấy ***g ngực anh ấy đang không ngừng lên xuống, da thịt toàn thân đều như phát sốt. Em cũng phát sốt, đầu choáng mắt hoa, đứng thẳng không yên. Em đẩy anh ấy ra nhưng không được, em gọi anh, anh rể, anh ơi…”
“Nhưng anh ấy không nói một lời.”
“Sau đó, cơ thể anh ép xuống dần dần.”
Đôi tay lạnh giá của Lý Nhiễm đặt trên mặt tôi, giống như hôm đó đã đặt lên mặt Lý Tín Như.
Cô dùng một ánh mắt đáng sợ nhìn tôi, như thể xuyên qua tôi nhìn thấy người nào đó không còn tồn tại vậy. Mà tôi, tôi nghĩ giờ phút này mình cũng dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn lại cô ta.
Trong khoảnh khắc đó, chúng tôi đều thấy được một người đàn ông kỳ lạ, điên cuồng, tràn trề *** trong đêm hôm đó. Người đàn ông ấy có gương mặt đẹp trắng bệch mà vặn vẹo, hơi thở như dã thú và hàm răng nghiến chặt.
“Không phải anh hỏi em anh ấy đã cưỡng hiếp em ở đâu ư?”
“Nhất định anh đã trông thấy phòng làm việc của Lý Tín Như và cái bàn rộng rãi khác thường ấy phải không. Anh ấy đè chặt em xuống cái bàn chất đầy giấy tờ, sách vở và văn kiện ấy. Em đập đá hai chân, văn kiện văng tung tóe, sách vở rơi xuống từng quyển từng quyển một, cây đèn trên bàn làm việc rung lắc tới lui. Nhưng anh ấy bất chấp tất cả, anh ấy mạnh như ma quỷ. Chị em vốn ở ngay cách vách, nhưng ở bên này Lý Tín như đang cưỡng hiếp em gái vợ mình. Chị em vẫn khóc, anh ấy đè lên người em trút bỏ dục vọng như một con chó…”
Bàn tay Lý Nhiễm chậm rãi trượt xuống theo hai má tôi, lướt qua ***g ngực của tôi, đi xuống dưới nữa.
“Đây chính là câu chuyện anh vẫn muốn nghe, phải không cảnh sát Trần?” Trong giọng nói của cô hàm ý khinh thường nói không nên lời: “Sao mặt anh cũng nóng lên vậy? Anh làm sao vậy? Mất bình tĩnh rồi? Anh có hài lòng trước sự thẳng thắn của em không?”
Khi bàn tay đặt giữa hai chân tôi, tôi rùng mình, đột nhiên tỉnh táo lại.
Tôi đẩy mạnh Lý Nhiễm ra.
“Em đừng như vậy.” Giọng nói của tôi có hơi biến điệu. Đó là vì tôi đang cố gắng áp chế sự ghê tởm cuồn cuộn trong lòng.
Đồng thời, tôi cũng thấy vạn phần xấu hổ, tôi biết mình vừa thất thần.
Bởi vì tôi thấy được Lý Tín Như trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt nhuốm đẫm *** khác thường của anh ta nhất định đẹp như yêu ma.
Lý Nhiễm bị tôi đẩy lui về phía sau vài bước.
Cô ôm tay, đắc ý nhìn tôi mà cười, nụ cười kia như thể đang nhạo báng tôi, như thể đang nói đàn ông là như vậy. Tôi biết mà. Đừng thấy Lý Tín Như hay ra vẻ đạo mạo, thật ra tất cả đàn ông đều như nhau, là động vật chẳng giữ được nửa dưới của mình.
Thật ra tôi cũng không thể phản bác lại suy nghĩ ấy của Lý Nhiễm vì từ phương diện nào đó mà nói thì có lẽ cô ta đã đúng.
“Làm sao Lý Mai phát hiện ra chuyện này?” Ngừng một lát, tôi hỏi.
Cô nghiêng đầu, không nói lời nào.
“Là Lý Mai bước ra khỏi phòng nên đúng lúc bắt gặp hay là sau này em nói cho chị mình biết?”
“… Là em nói cho Lý Mai.”
Tôi gật đầu. Lúc đầu tôi cảm thấy chuyện này cũng rất bình thường, em gái bị bắt nạt khóc lóc tố cáo với chị mình. Nhưng tôi cứ mãi cảm thấy trong chuyện này có chỗ nào đó không đúng. Nhưng không đúng ở đâu? Là vì chị em họ không báo cảnh sát? Không không, có rất nhiều vụ cưỡng hiếp bạo lực gia đình, người bị hại từ đầu tới cuối đều không báo cảnh sát. Giống như Trình Minh đã nói ư? Trình Minh nói Lý Nhiễm là tình nhân của Lý Tín Như, mà tôi lại tin anh ta? Cho nên tôi cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó kỳ lạ? Tôi trầm ngâm. Không, tôi cảm thấy có một vài chi tiết, có một vài chi tiết tôi muốn làm sáng tỏ hơn.
“Sau khi xảy ra chuyện đó em lập tức nói cho Lý Mai ư?” Tôi hỏi.
Cô lắc đầu: “Không, khoảng nửa năm sau khi có chuyện.”
“Vì sao lại kéo dài thời gian như vậy?”
“Vì em chưa nghĩ kỹ.”
“Nghĩ kỹ chuyện gì?”
“Có muốn làm vậy thật không. Dù sao Lý Mai cũng là chị em.”
“Trong khoảng thời gian đó thì sao? Lý Tín Như có xâm phạm em nữa hay không?”
“Không.” Cô mỉm cười.
Tôi cảm giác nụ cười đó có bí ẩn nào đó nói không thành lời.
“Sau khi nghe chuyện, chị em phản ứng thế nào?”
“Tát em một cái.” Lý Nhiễm ung dung kể.
“Vì sao?” Tôi lắp bắp kinh ngạc.
“Lý Mai nói em là hồ ly tinh, là gái ***, sau đó chạy về nhà mẹ đẻ.”
Tôi cảm thấy Lý Mai quả thật rất không phân rõ phải trái. Chồng mình cưỡng hiếp em gái mình, cô ta không dám mắng gã đàn ông kia mà lại cho em gái mình một cái tát.
Tôi cau mày suy nghĩ một lát.
“Rốt cuộc em đã nói lại với Lý Mai như thế nào?”
“Em nói em yêu chồng chị rồi, xin chị ly hôn, nhường anh ấy lại cho em.” Lý Nhiễm điềm tĩnh cười: “Trên thực tế, em đã yêu Lý Tín Như rất lâu. Từ lần đầu tiên anh ấy đến nhà em, em đã bắt đầu thích anh ấy. Khi đó em nghĩ, anh ấy có thích em hay không.”
Tôi trố mắt nhìn cô.
Nhưng lập tức, tôi đã hiểu hết mọi chuyện!
Đây chính là nguyên nhân vì sao tôi cứ mãi cảm thấy câu chuyện của Lý Nhiễm có chỗ nào đó kỳ lạ. Bởi vì vài chi tiết kia.
Một chi tiết thoáng qua trong câu chuyện của cô đã bị tôi bỏ lỡ.
Ví dụ như, một cô gái, khi chị mình và anh rể cãi nhau, vì sao lại mặc áo ngủ một mình chạy ra khỏi phòng? Vì sao cô không vào phòng chị gái mình mà lại đến phòng anh rể? Vì sao anh rể kêu cô về phòng cô lại cố tình muốn tiến lên? Vì sao một cô gái như vậy lại đặt tay lên mặt một người đàn ông? Đặc biệt người đàn ông này còn là anh rể của cô!
“Sau đó, Lý Tín Như không xâm phạm em…” Lý Nhiễm nói như thể không có chuyện gì: “Bởi vì các lần sau đều là em tự nguyện.”
Tôi hoàn toàn không nói thành lời nữa.
“Các lần sau đó, có vẻ anh đã hối hận, cứ lảng tránh em.” Lý Nhiễm khinh miệt hừ một tiếng: “Đây chính là đàn ông phải không, vừa háo sắc vừa nhát gan. Em nói với anh ấy,nếu sau này anh còn bỏ mặc em, em sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo anh, tố cáo anh cưỡng hiếp em. Lý Tín Như là luật sư, đương nhiên biết tội cưỡng hiếp nặng thế nào. Người đàn ông đẹp như anh ấy, vào ngục rồi, chỉ sợ ngay cả mẩu xương cũng không còn.”
“Nghe em nói vậy, anh chỉ nhìn em không nói một lời. Sắc mặt anh nhợt nhạt, ánh mắt sắc bén. Anh mãi dùng ánh mắt lạnh lùng vô tình này nhìn em. Trong lòng em rất sợ hãi, nhưng em không hề thể hiện nó ra. Em và anh ấy nhìn nhau quyết liệt. Sau đó, anh ấy rút lui, ánh mắt mềm đi.”
Lý Nhiễm cười cười, nụ cười dịu dàng: “Thật ra chỉ cần muốn là anh ấy sẽ biến thành một người rất được lòng người. Đúng là em không có yêu cầu cao với anh ấy, chỉ hy vọng anh ấy đừng thường xuyên dùng ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc ấy nhìn mình mà thôi.”
“Giống như anh vừa rồi vậy. Ánh mắt lạnh lùng giống nhau như đúc.” Lý Nhiễm nhìn tôi: “Anh biết không, anh và anh ấy… thật ra có chút giống nhau.”
Đây là lần thứ hai có người nói tôi giống Lý Tín Như.
Tôi không thể kìm lòng nghĩ đến Trình Minh. Bây giờ, anh ta và Lưu Ly đang làm gì?
“Cho nên em nói em thích anh?” Tôi hỏi.
Lý Nhiễm mỉm cười.
“Ngày đó ở dưới lầu nhà em, em lần đầu gặp anh. Từ xa, anh bước tới phía em. Em cảm thấy hình như em từng gặp anh, cũng không nghĩ ra vì sao lại có cảm giác giống như đã từng quen biết này. Cho đến tận lần thứ hai khi chúng ta đứng nói chuyện bên hồ, em lại gần nhìn anh thì mới hiểu vì sao. Dáng mặt nghiêng của anh và cả lúc anh mím môi không nói lời nào đều khiến em nghĩ đến anh ấy.”
“Em vốn cho rằng mình hận Lý Tín Như. Em vốn nên hận anh ấy. Nhưng khi em nhìn thấy anh, em mới hiểu rằng em thích anh ấy. Thậm chí em còn không thể từ chối mẫu đàn ông giống anh ấy.”
“Cho nên em nghĩ, có lẽ em nên yêu anh.”
“Anh trẻ trung hơn anh ấy, dịu dàng hơn anh ấy, đáng yêu hơn anh ấy.”
“Nếu em yêu anh thì thật tốt. Em có thể quên anh ấy. Em có thể chẳng phải chịu nhiều đau khổ.”
Cô nhìn tôi chằm chằm. Tôi chỉ có thể tránh ánh mắt cô.
“Em hiểu bao nhiêu về anh chứ?” Tôi cười gượng: “Chưa chắc anh đã là tình nhân hoàn hảo hơn Lý Tín Như.”
“Em không biết. Vì sao anh không thích em? Anh từng nói em xinh đẹp, em thông minh, anh từng nói em rất đáng yêu.”
“Anh thích phụ nữ ngốc xinh đẹp.” Tôi nói: “Hơn nữa anh ghét nhất là làm thế thân cho người khác.”
Lý Nhiễm khẽ thở dài một tiếng.
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.
“Sau đó? Không có sau đó.” Cô trả lời: “Em nghĩ rằng thật ra Lý Mai đã biết chuyện của bọn em từ lâu. Cứ cuối tuần là em đến nhà họ, có khi em ve vãn anh ấy trong bếp, có khi bọn em trốn trong WC làm tình, em không tin Lý Mai hoàn toàn không biết. Nhưng chị ta chỉ giả vờ chẳng biết gì hết. Đây chính là lí do em hận Lý Mai nhất, bản lĩnh bịt tai che mắt của chị ta quả thật đáng sợ. Lý Mai đang đợi Lý Tín Như hồi tâm chuyển ý? Hay là không chịu đối mặt với hiện thực? Thỉnh thoảng em nghĩ nếu mình và Lý Tín Như làm tình trên sô pha bị Lý Mai bắt được thì tốt, vậy đỡ cho bọn em tốn đôi ba câu giải thích. Có điều em biết cho dù như vậy, chỉ sợ Lý Mai cũng sẽ đột nhiên mù mắt, làm như không thấy gì? Đây chính là sức nhẫn nhục của Lý Mai.”
Tôi vẫn lẳng lặng lắng nghe, lúc này rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Có lẽ người mà Lý Mai chờ hồi tâm chuyển ý là em.”
Lý Nhiễm ngẩn ra.
“Em thật sự đã làm chị mình rất tổn thương.”
Trong một thời gian rất dài, hai người chúng tôi đều không nói chuyện.
“Có lẽ vậy.” Cô cười gượng: “Nhưng em không có cách nào cả. Ai kêu chị em chúng em đều yêu một người đàn ông.”
“Đó là người đàn ông của chị em.”
“Dựa vào cái gì? Chỉ bằng chuyện họ đã kết hôn? Kết hôn có thể ly hôn.”
“Là chị em quen anh ta trước.”
“Thế thì có sao? Tình yêu còn chia trước sau ư?”
“Em rất ích kỷ.”
“Không phải em ích kỷ. Em ngu ngốc.” Lý Nhiễm lắc đầu: “Em khờ dại. Em vẫn tưởng anh ấy sẽ yêu em. Sau khi em ngả bài với Lý Mai, anh ấy đưa lời ly hôn với chị, em tưởng anh ấy làm thế vì muốn cưới em. Em rất tự tin. Khi đó ba dùng gậy đánh em, muốn dùng kéo cắt tóc em, nhốt em trong nhà không cho em ra ngoài, phương pháp cũ rích gì cũng đã dùng hết. Ông mắng em vô liêm sỉ, mắng em hạ lưu, từ ngữ khó nghe gì em cũng đã nhận. Trong lòng em chỉ có một mong muốn, em muốn ở bên anh ấy. Em nghĩ mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, dẫu là chuyện không tốt thế nào rồi cũng sẽ qua, sau đó bọn em có thể sống bên nhau. Lý Tín Như là người khiến em vừa gặp đã thương, người đàn ông duy nhất khiến em muốn cùng già đi với anh ấy. Mong đợi với anh giống tia sáng duy nhất trong màn đêm đen đặc, là hi vọng duy nhất của em. Ngày nào mẹ em cũng ở nhà khóc lóc, em nghe tiếng khóc kia cũng sắp điên rồi. Khoảng thời gian đó đúng là em cũng giống kẻ điên, nỗi đau đớn và phẫn nộ của em không thể xả ra, chỉ có thể trút bỏ toàn bộ lên người mẹ. Mà người mẹ đáng thương của em, bà ấy sợ ba em, bà ấy không dám thả em ra ngoài, nực cười ở chỗ bà ấy cũng sợ em. Em ném đồ đạc vào bà, uy hiếp nói muốn từ bỏ quan hệ mẹ con với bà, dọa bà rằng em sẽ tự sát. Thật ra em căn bản không muốn tự sát, em chỉ muốn sống với Tín Như, chết rồi sao có thể bên nhau? Nhưng bà lại quỳ xuống trước mặt em, nói Tiểu Nhiễm mẹ xin con, con hãy tỉnh táo lại đi. Nực cười làm sao, mẹ nghĩ rằng em trúng bùa mê thuốc lú của Lý Tín Như. Em nói em mặt dày muốn ở bên anh ấy, em nói anh ấy căn bản không coi em ra gì, em nói vì yêu mà em hạ lưu, nhưng em lại thương anh ấy, dù thế nào cũng thương. Nhưng không ai tin em hết. Trong mắt họ, em là cô gái vô tội mắc mưu sẩy chân, Lý Tín Như là phường ác ôn tội ác tày trời.” Lý Nhiễm bật cười. Tiếng cười vô cùng quái dị.
“Có lẽ anh ấy là phường ác ôn. Em chưa bao giờ hiểu anh ấy cả. Nhưng với em, cái ác ấy bị bức bách. Anh ấy vốn muốn thoát khỏi em, nhưng em cố tình lại muốn quấn anh ấy một đời.”
Cô vô cùng vô cùng chua xót nói: “Ai bảo em yêu anh ấy chứ.”
“Vì anh ấy, có chịu bao nhiêu đau khổ em cũng cam tâm tình nguyện.”
“Lúc này Lý Mai uống một đống thuốc ngủ, bị đưa đến bệnh viện. Căn hộ bé nhỏ nhà em lập tức trở nên vô cùng tĩnh lặng, chẳng ai lo cho em hết. Em thường một mình nằm trên chiếc giường vừa nhỏ vừa cứng của mình, trầm ngâm nhìn trần nhà vàng khè bị rỉ nước mưa đã mục ruỗng hết cả, mơ tưởng cuộc sống cùng anh trong tương lai. Em đợi mọi chuyện kết thúc trong cơn ảo tưởng, nhưng em không ngờ mọi chuyện lại kết thúc bằng cách ấy.”
“Ngày đó mẹ em sợ hãi đến bảo em, nói ba em có chuyện muốn nói với em. Em vào phòng khách, không ngờ Tín Như và chị em đều có mặt ở đó. Chuyện này đã có một cách giải quyết hoàn hảo thích đáng, tất cả đều tán thành cách này. Đó chính là một căn hộ. Căn hộ đẹp đẽ bây giờ nhà em đang sống. Hơn sáu trăm ngàn tệ. Xưa kia có nằm mơ ba em cũng không dám nghĩ đến chuyện có được đống tiền ấy. Mọi người chăm chú bàn bạc chuyện này. Chỉ có Lý Tín Như, anh không nói một lời, khoanh tay ngồi trên chiếc sô pha giả da vừa tàn vừa cũ trong nhà em, nét mặt hờ hững như thể đã hoàn toàn không thiết tha gì đến thế giới bên ngoài nữa. Anh ấy không nhìn em, cũng chẳng nhìn bất cứ ai, anh chỉ mím chặt đôi môi, hai đường hằn bên khóe miệng sâu như dao khắc. Lúc đó, trông anh ấy như thể một bức tượng không có tình cảm, không có nhiệt độ, lòng dạ sắt đá.”
Vết hằn khóe miệng.
Tôi vô thức nghĩ đến nét mặt của Trình Minh khi nhắc đến nó. Nó là điểm khác biệt giữa Lý Tín Như và tôi. Nó khiến anh ta trông trải đời và lạnh lùng.
“Chính trong khoảnh khắc đó, em cảm thấy nhục nhã.”
“Lúc đó, em vẫn còn yêu anh ấy. Em cho rằng đó là sự nhục nhã vì cả nhà em đang bêu xấu trước mặt người đàn ông em yêu. Nhưng sau này, khi anh ấy đã chết, mỗi khi nghĩ đến giây phút đó, nhớ lại dáng vẻ biểu cảm của anh, sự nhục nhã ấy lại càng ngày càng tăng. Giờ em mới hiểu, cảm giác nhục nhã lúc ấy của em vì em đã nhận ra, anh ấy coi khinh cả nhà em, anh ấy căn bản coi khinh từng người một trong nhà em. Lý Tín Như hạ mình ngồi trong nhà em, chờ nhà em bàn xong cái giá anh ấy phải trả, đó cùng lắm cũng chỉ là tiền mà thôi. Mỗi người trong nhà em cùng lắm chỉ đang đòi tiền anh ấy mà thôi. Sáu trăm ngàn không phải số tiền ít, có điều nó cũng không quan trọng, chuyện nhà cửa cũng không quan trọng, anh hất nó xuống như hất vụn bánh mì trên quần áo của mình cho một đàn bồ câu tham lam. Sau đó anh sẽ hiên ngang bỏ đi, không còn nợ nần, không còn vướng bận.”
“Nhưng đó là chuyện sau này em mới hiểu được chứ lúc ấy, em không nghĩ được nhiều như vậy. Em chỉ có một cảm giác nhục nhã và phẫn nộ khi bị đem bán. Chẳng ai trong họ suy xét đến cảm nhận của em, tình yêu của em. Em khác Lý Mai. Em thương anh ấy thật lòng. Nhưng ba em lại trơ tráo bán rẻ em đi. Ông ấy bán đứt con gái mình đi chỉ vì một căn hộ nho nhỏ. Xấu hổ nhường nào! Anh ấy sẽ nhìn em thế nào, anh ấy nhất định cho rằng em là một phần tử trong họ, em quấn lấy anh ấy, làm tình với anh ấy cùng lắm chỉ là cách để tăng thêm một vài con số trong buổi đàm phán hôm đó mà thôi. Lúc ấy, em đã nói vài câu cực kỳ khó nghe. Em mắng ba em, cũng mắng Lý Mai, còn mắng anh ấy. Em hận ba em, nhưng em cũng giận anh ấy. Anh ấy không nên không rõ tâm ý của em. Em giận anh cũng hiểu nhầm em như người khác. Em hận anh tính đến chuyện dùng tiền bạc giải quyết chuyện của bọn em.”
Nói tới đây, Lý Nhiễm ngừng một lát. Dường như cô lại thất thần.
“Sau này em còn đến tìm anh ta không?” Tôi không thể không lên tiếng cắt quãng hồi ức của cô.
“Phải. Cảm giác mà giờ em nghĩ đến thật vô vị, thật xấu hổ.” Cô nói: “Nhưng lúc ấy em liều lĩnh đi tìm Tín Như. Thế nhưng anh ấy lại mang vẻ mặt chẳng còn nợ nần gì với em nữa cả. Có lần anh ấy thậm chí còn đề nghị giới thiệu một công việc cho em. Anh ấy nghĩ rằng em vẫn chưa hài lòng, nghĩ rằng em muốn đòi nhiều hơn!”
“Khi đó em vẫn chưa hiểu. Em tưởng những chuyện nhà em đã làm khiến anh đau lòng, em tưởng vì ba em đòi tiền mới khiến anh nghĩ em như vậy. Anh đã hiểu vì sao em hận ba mình như vậy chưa? Em thật ngu ngốc. Bây giờ em mới suy nghĩ cẩn thận, đó là vì Tín Như căn bản không yêu em. Từ đầu tới cuối, anh ấy chưa từng yêu em dù chỉ một chút.”
Hai hàng nước mắt chảy ròng trên gương mặt, từng giọt từng giọt rơi xuống quần bò của cô.
Tôi từng nói tôi ghét nhất là phụ nữ khóc. Có điều lúc này tôi cũng thấy không đành lòng. Tôi xoay người sang bên, kéo ra một ngăn kéo, cầm một bịch khăn giấy đưa cho cô.
Lý Nhiễm ngơ ngác nhận lấy, rút ra một tờ, lau lau khóe mắt.
“Em từng mong anh ta chết bao giờ chưa?” Tôi hỏi.
“Ai?” Cô sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra: “Lý Tín Như?… Em không biết.” Cô lắc đầu: “Em không biết. Có lẽ? Em không dám nghĩ đến vấn đề này. Em chỉ biết em từng mong mình sẽ chết. Có lẽ em cũng từng mong Lý Mai sẽ chết mất. Đó là lúc chị ta uống thuốc ngủ tự sát. Em nghĩ đến tương lai của em và Lý Tín Như. Khi đó có lẽ em từng có suy nghĩ ấy… Nếu Lý Mai chết thì tốt, không còn phiền toái gì nữa. Em biết nghĩ vậy rất đáng sợ, nhưng phụ nữ trong cuộc yêu đều là ma quỷ.”
“Em có biết Chu Khiết Khiết không?” Nhắc tới cái tên này, tôi cẩn thận quan sát phản ứng của cô.
“Là ai vậy?” Có vẻ cô hoàn toàn không biết.
“Tình nhân sau này của Lý Tín Như. Theo như bọn anh biết, đây cũng là tình nhân cuối cùng của anh ta khi còn sống.” Tôi nói: “Là một cô gái rất đẹp.”
Cô lẩm bẩm: “Hóa ra tên cô ta là Chu Khiết Khiết.”
“Em biết người này.”
“Em nghĩ em biết người anh nói là ai.”
“Em gặp cô ta rồi?”
“Gặp một lần. Trong một quán cà phê.” Cô nói: “Em đứng từ xa nhìn họ. Trước mặt cô ta, Lý Tín Như không hề có cảm giác kiêu ngạo, em còn cảm giác anh ấy cúi đầu phục tùng cô ta. Đó thật là một cô gái vừa xinh đẹp vừa tự tin, mẫu phụ nữ đi trên đường sẽ có đàn ông không ngừng quay đầu lại nhìn. Nếu là đàn ông em cũng sẽ mê mẩn cô ta. Giây phút đó em đã biết chuyện giữa mình và Lý Tín Như xong thật rồi. Lúc đó, em thật sự muốn chết.”
“Đó là chuyện bao lâu trước kia?”
“Đại khái ba bốn tháng trước.”
“Lúc ấy họ cũng nhìn thấy em ư?”
“Em nghĩ là không.”
“Sau này thì sao, em còn gặp lại Chu Khiết Khiết không?”
“Không.”
Cuộc điều tra tiến hành đến đây, dường như đã đâm vào một cục diện bế tắc.
Tôi ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Tối hôm thứ ba, em đang ở đâu?”
“Đương nhiên ở nhà em.” Cô đáp.
Đáp án này bình thường nhất, cũng khó điều tra nhất. Ba mẹ Lý Nhiễm có thể làm chứng cho sự không có mặt ở hiện trường của cô ta bất cứ lúc nào.
Nhưng Lý Nhiễm lập tức hỏi tiếp: “Vì sao anh lại hỏi câu này? Anh đang nghi ngờ em? Anh nghi em giết Lý Tín Như?”
“Chỉ là câu hỏi nghề nghiệp, tùy tiện hỏi thôi.” Tôi nói.
“Đương nhiên anh không hỏi tùy tiện. Anh đang nghi em có đúng không? Ai cũng nghi ngờ em.” Cô nhảy dựng lên.
“Em còn nghĩ rằng anh không giống anh ấy. Thế nhưng em nhầm rồi, hai người giống nhau như đúc. Anh căn bản không quan tâm em thật lòng. Từ đầu tới cuối, anh chỉ muốn dỗ dành em kể chuyện cho anh, anh chỉ lợi dụng em tiến hành điều tra cho mình. Em… em còn tưởng anh là bạn của em!” Nói đến đây, cô rít lên, gào với tôi như tiếng mèo kêu: “Anh thậm chí còn nghi ngờ em ở đây! Em không giết người! Em không giết người!” Cô gào: “Anh có tin không? Anh có tin không? Mấy người đều là đồ khốn! Mấy người đều là đồ khốn!!”
Giờ là thời gian gần rạng sáng, phố xá tĩnh lặng như đang ngủ say. Tiếng gào thét điên cuồng của cô nghe vào gắt tai khó chịu đặc biệt. Tôi sợ tới mức nhào qua bị miệng cô ta lại.
Lý Nhiễm dựa vào lòng tôi, toàn thân lạnh lẽo run rẩy, nhưng trong vòng ôm siết chặt của tôi, hơi thở hổn hển của cô dần dần hòa hoãn lại.
Tôi không ngừng thầm thì bên tai cô: “Anh tin em. Anh tin em.”
Nhưng trên thực tế, trước khi bắt được hung thủ thật sự, không ai có thể tin được cả.
Tôi không tin ai hết, kể cả Trình Minh.
“Ôm em đi, đừng buông tay, có được không anh?” Cô vùi mặt trong lòng tôi, khẽ khàng cầu xin.
Chuyện này khác với lúc trước. Nó không phải khiêu khích.
Chỉ là Lý Nhiễm thật sự rất cần một vòng ôm ấm áp, siết chặt lấy mình, khiến cô bình tâm, khiến cô dựa dẫm. Tôi hiểu cảm giác ấy nên đồng cảm với cô.
Không cần biết Lý Nhiễm có phải hung thủ hay không, vào lúc này, cô thật sự là một cô gái đau buồn đáng thương.
Tôi ôm cô, kéo chăn qua. Cơ thể mềm mại của cô co vào như một con mèo, đôi chân nhỏ nhắn kề sát vào tôi đã dần dần ấm lên.
“Thoải mái quá.” Cô thầm nói, đoạn nhắm hai mắt lại.