Tình yêu, có lẽ không biết từ đâu, không biết tại đâu, sẽ xảy đến bằng cách anh không ngờ tới nhất.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ trải qua một đêm như vậy.
Cùng một người phụ nữ, trên một chiếc giường ôm nhau đến khi sắc trời ngời sáng.
Lúc gần bình minh tôi cũng ngủ được một lát. Khi tỉnh lại cảm thấy cánh tay hoàn toàn mất cảm giác, hơn nữa đầu đau từng cơn. Tôi cúi đầu thấy Lý Nhiễm đã tỉnh, nằm trong lòng tôi, đang mở đôi mắt tròn tròn to như mắt mèo chăm chú nhìn tôi.
“Đêm qua em ngủ rất ngon.” Cô nói.
“Anh biết.” Tôi nói: “Em ngủ thật sự rất say.”
Cô hơi ngượng ngùng ngồi dậy, vuốt cánh tay đã không còn cảm giác của tôi: “Em xin lỗi, có tê không anh?”
Hỏi vớ vẩn, cô để người ta đè một đêm như vậy thử xem. Trong lòng tôi nghĩ vậy nhưng lại làm nét mặt xấu xa: “Không sao, tê thêm chút nữa cũng không thành vấn đề.”
Cô mỉm cười: “Trần Tử Ngư, anh thật là một người kì lạ.” Nhưng lập tức lại mất nụ cười, nghiêm túc nói: “Cũng là quân tử.”
Tôi lười biếng vươn mình, co vào trong chăn, nằm xuống: “Cũng đừng trách anh không nói trước, anh chỉ có đạo đức một lần này thôi, lần sau không được lấy lý do này nữa.”
Lý Nhiễm đứng bên giường mặc quần áo.
Tôi nằm trên giường nói với cô ta: “Bây giờ em đi đâu? Về nhà à?”
“Em đến nhà bạn.” Cô nói: “Em không muốn về.”
Tùy đi – tôi nghĩ vậy – ban ngày đến nhà bạn cũng khá yên tâm hơn. Hơn nữa tôi vừa không phải bạn trai vừa không phải người giám hộ của cô ta, đâu có thể trông chừng cô ta 24/7?
“Rồi em cũng sẽ về nhà.” Tôi nhắm mắt lại, nói: “Nếu mẹ em hỏi tối qua ở đâu, em nhớ giải thích rõ ràng nhé. Hai chúng ta trong sạch.”
Cô cười phụt một tiếng, xán đến hôn lên má tôi: “Yên tâm, em sẽ không làm anh khó xử đâu.”
Sau đó cô xoay người đi ra cổng lớn.
Mẹ nó, trước khi đi còn bị phi lễ một phen.
“Nhớ khóa cửa nhé.” Tôi nói phía sau.
“Biết rồi.” Cô nói.
Truyền đến tiếng lạch cạch đóng cửa.
Tôi lật người, lập tức chìm trong mộng đẹp.
Chủ nhật vốn là ngày trực của tôi, nhưng tôi đã đánh một giấc đến tận mười hai giờ mới bò dậy.
Đến Cục cũng đã gần một giờ. Thế nhưng vì chủ nhật không ai điểm danh chấm công nên tôi không chút hoang mang thay đồng phục cảnh sát rồi ra ngoài ăn một bát mì, một lần giải quyết luôn hai bữa sáng trưa.
Cùng trực ban với tôi có Tiểu Ngụy. Cậu ta là một người beo béo nhờn nhợt, có đôi mắt hình tam giác, lòng đen cực nhỏ, lúc ngước lên trên thì chỉ còn lại hai vùng lòng trắng. Sách viết những người có diện mạo thế này đa phần hung bạo, vậy mà Tiểu Ngụy lại vô cùng hiền lành, tôi trực ban mà đến muộn thế này cậu ấy cũng không so đo. Chỉ là từ khi tôi bước vào văn phòng cho đến bây giờ, Tiểu Ngụy cứ cắm cúi ngồi một góc ôm điện thoại khe khẽ thầm thì gì đó mà mãi không chịu xong. Tôi nghe nói dạo gần đây cậu ta có bạn gái, hình như làm việc ở ngân hàng, Tiểu Ngụy bận tâm cô ta cực kỳ, tôi đoán lúc này cậu ấy đang gọi điện cho người yêu, nếu là người khác thì chẳng ai trò chuyện với cậu ta lâu như vậy được, lâu đến độ làm nóng cả đường dây điện thoại. Chỉ là tôi có chút lo lắng nếu giờ lại có ai gọi điện báo án thì biết xử lý thế nào, bởi vì đó là đường dây nóng của văn phòng cảnh sát chúng tôi.
Tôi chơi game đánh bài trên máy tính mà không thể tập trung được, tâm tư lát thì từ người Lý Nhiễm bay tới người Trình Minh, lại từ người Trình Minh bay tới người Lý Mai. Tôi nhận ra mình thật sự đã coi thường chị em họ. Hai chị em họ thâm trầm phức tạp hơn mặt ngoài thể hiện ra biết bao nhiêu. Mà nghĩ đến Trình Minh, tôi lại có một cảm giác rục rịch, tôi muốn gọi điện cho Lưu Ly, muốn hỏi xem đêm qua họ đã tiến triển thế nào. Tôi không thể không mất một đống sức lực để xua tan suy nghĩ ngu xuẩn ấy.
Cứ như vậy ăn không ngồi rồi qua một buổi chiều, vất vả lắm mới đến năm giờ, Tiểu Ngụy đã sớm thay lại quần áo bình thường nhanh chóng rời khỏi văn phòng, chắc đang chạy tới buổi hẹn hò ngọt ngào của mình chăng? Dù sao thì tôi cũng không có nơi để vội đi, cứ an vị ở đây ung dung đọc báo chiều, trong lòng tính toán đêm nay có tính đi tìm Đinh Đinh hay không. Tầm một tuần tôi không gặp cậu ta rồi, thật nhớ tiểu yêu tinh kia quá. Hơn nữa quan trọng nhất là, đêm qua Lý Nhiễm khiến tôi thật không thoải mái.
Tôi không biết hình dung cảm giác của mình thế nào. Có lẽ sẽ có người cảm thấy loại đàn ông như tôi cho dù cùng một người phụ nữ nằm trên một giường ngủ qua một đêm, bình an vô sự là chuyện hết sức bình thường? Nhưng chung quy tôi không phải thái giám, tôi cũng không phải đã chuyển giới, ôm Lý Nhiễm mà lòng có những suy nghĩ ghê tởm như “hai chúng tôi là chị em…” gì đó được. Từ năm mười tuổi tôi đã bắt đầu ý thức rõ ràng mình là đàn ông, chẳng qua là một người đàn ông thích đàn ông mà thôi. Nếu có một cô gái xinh tươi quyến rũ như Lý Nhiễm nằm trong lòng, hơn nữa lại tiến hành kích thích vật lý với tôi thì cũng khiến tôi rơi vào trạng thái dục cầu bất mãn. Tôi cảm thấy dục vọng cơ thể mình đã bị đánh thức, thế nhưng đó không phải dục vọng Lý Nhiễm có thể thỏa mãn được. Tôi biết sự giải thích của tôi nghe có vẻ hỗn loạn, nói cách khác có phải dễ hiểu hơn không. Ví dụ như một thiếu nữ đôi mươi gả cho một ông lão hơn bảy mươi tuổi vậy, dẫu họ vẫn làm tình, có lẽ còn rất thường xuyên, nhưng thiếu nữ đó vẫn sẽ cảm thấy thiếu thốn *** vì đó không phải dục vọng mà ông lão hơn bảy mươi tuổi có thể thỏa mãn được. Thứ thiếu nữ muốn không phải dục vọng đó.
Tôi cũng không phải nói mình là thiếu nữ, tôi cũng không phải phụ nữ… càng nói càng loạn, tôi và Lý Nhiễm, ai là thiếu nữ, ai là lão già?
Thôi bỏ đi.
Ngay khi tôi buồn chán sắp chết, Tiểu Ngụy đã rời khỏi văn phòng đột nhiên quay về.
“Tiểu Trần, có người tìm anh này.” Cậu ta đứng ngoài cửa văn phòng: “Tôi cho người vào nhé.”
Tôi kinh ngạc đặt tờ báo xuống, một bóng người cao lớn mặc áo khoác dài màu đen xuất hiện ngoài cửa.
Nét mặt lúc ấy của tôi nhất định trông rất ngu ngốc.
Anh ta cám ơn Tiểu Ngụy một tiếng, nhìn bóng lưng Tiểu Ngụy biến mất rồi quay sang, mỉm cười nói với tôi: “Đồng nghiệp của cậu rất tốt.”
“Đúng vậy, đồng nghiệp rất tốt.” Tôi không biết nói gì nên đành máy móc lặp lại một câu.
Anh ta tự mình bước vào văn phòng, cởi khăn quàng cổ vắt lên lưng ghế, lại cởi áo khoác đen: “Tôi gặp cậu ta ở dưới cổng, khi đó bảo vệ không cho xe tôi vào, may có cậu ấy đi tới hỏi tôi có chuyện gì. Tôi nói tôi tìm Trần Tử Ngư, không ngờ cậu ấy nói đó là đồng nghiệp của mình. Như vậy mới cho tôi vào trong.”
Tôi rốt cuộc nghĩ ra tôi nên hỏi anh ta câu gì.
“Anh đến đây làm gì?” Tôi đặt tờ báo trong tay xuống, nửa đùa nửa thật: “Đến đầu thú à?”
“Xem như vậy đi.” Anh ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi, lại nhìn tôi mỉm cười như có như không.
Tôi vốn trong lòng có quỷ, ánh mắt của anh ta lại càng khiến tôi cảm thấy lạnh toát sống lưng.
“Nói đi, rốt cuộc anh đến đây là có chuyện gì.” Tôi mở ngăn kéo, cầm ra hồ sơ ghi chép khẩu cung, mở bút máy, ra cái vẻ giải quyết việc công: “Là nghĩ ra chuyện gì quan trọng ư?”
“Chỉ là tôi rất ngạc nhiên, sao đêm qua cậu đột nhiên rời khỏi đó.” Anh ta nói.
“Bởi vì công tác điều tra đã kết thúc. Tôi không cần phải ở lại…” Tôi nuốt vào câu “phá hỏng chuyện tốt của hai người”.
“Kết quả thế nào?”
“Chứng cứ vắng mặt ở hiện trường của anh rất hoàn chỉnh.”
“Nghe cậu nói vậy khiến tôi rất vui.”
Hai người chúng tôi đều trầm mặc một hồi. Tôi gần như đã vô thức viết lên giấy: “… Luật sư Trình Minh… xác nhận chứng cứ vắng mặt…”
Cây bút trong tay tôi ngừng lại, không biết nên viết tiếp thế nào.
Dường như cả tôi và anh ta đều đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tôi nghe thấy mình gian nan mở miệng: “Đêm qua, hai người chơi có vui không?” Lời vừa ra khỏi miệng tôi đã hối hận. Tôi đúng là ngu ngốc!
Vì thế tôi ráng cười, hi vọng mình cười thật tự nhiên, giống bạn bè trò chuyện chọc ghẹo nhau vậy.
“Tôi rất vui, chỉ là không biết cảnh sát Hứa cảm giác thế nào.” Anh ta đẩy đẩy kính mắt trên mũi.
“Anh yên tâm, nhất định cô ấy cũng rất vui.”
“Cảnh sát Hứa là một cô gái rất dễ thương, xinh đẹp lại đáng yêu.”
Tôi sớm biết như thế.
“Lời này anh nên nói với cô ấy mới đúng.” Tôi nhún vai.
Trình Minh cầm lấy chiếc mũ cảnh sát tôi đặt bên cạnh, ngón tay chậm rãi di chuyển dọc theo vành mũ.
“Nhưng cô ấy không phải mẫu người tôi thích.” Anh ta nói.
Trong đầu như chớp lòe ánh sáng, đột nhiên một suy nghĩ lóe qua trong lòng tôi, giống như bốn chữ “trong lòng bỗng động” vậy. Tôi ngẩng đầu, chăm chú nhìn anh ta.
Điều đó không thể – lý trí nói với tôi. Nếu tôi hiểu nhầm thì làm sao bây giờ?
Có một câu hỏi ở ngay trên môi, tôi sợ mình vừa mở miệng nó sẽ nhảy ra. Tôi không muốn thử anh ta. Bây giờ tôi không muốn biết đáp án.
Đúng vậy, tôi sợ sẽ biết đáp án.
“Sao cậu không hỏi tôi thích mẫu người nào?” Trình Minh đặt mũ của tôi xuống, khoan thai hỏi.
Tim tôi bỗng đập thình thịch không ngừng.
Như một đứa trẻ bối rối khi bị ai đó nói trúng tâm sự, tôi hạ tầm mắt: “Chuyện này không liên quan đến tôi.”
Tôi thật sự không muốn biết.
Một bàn tay đưa đến trước mặt đoạt đi cây bút trong tay tôi, đặt nó sang một bên.
“Những chuyện này không cần ghi lại chứ.” Anh ta ỡm ờ nói.
Đời này, tôi chưa từng có cảm nhận ấy bao giờ. Giống như một nhà thám hiểm đột nhiên gặp phải vực sâu không thể lường được, căng thẳng đến độ nhảy xuống dưới đó vậy. Tay tôi ứa mồ hôi lạnh, vừa bàng hoàng lại vừa hưng phấn, vừa hoảng hốt lại có chút chờ mong. Môi tôi mấp máy.
Bàn tay Trình Minh dừng lại trên mặt tôi, anh ta dùng ngón tay vuốt nhẹ lên má tôi, mỗi lần khẽ vuốt đều tạo ra một dòng diện chạy khắp bốn phía.
“Tôi thích cậu mặc đồng phục hơn.” Anh ta khẽ nói.
Bên tai tôi chỉ nghe thấy phịch một tiếng, trong đầu đột nhiên trống rỗng.
Trình Minh đặt hai tay xuống bàn công tác của tôi, cúi người ép xuống, ngay trong văn phòng trống vắng này, anh ta hôn vào môi tôi.
Tất cả hệ thống phòng ngự của tôi sụp đổ trong nháy mắt, giống như khi ngã từ trên cao xuống, chúng ta sẽ cảm thấy lực hấp dẫn lớn mạnh không thể chống lại của trái đất vậy. Chính một loại lực như vậy đã kéo tôi về phía anh ta…
Tôi đang nhanh chóng rơi xuống.
Tình yêu, có lẽ không biết từ đâu, không biết tại đâu, sẽ xảy đến bằng cách anh không ngờ tới nhất.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ trải qua một đêm như vậy.
Cùng một người phụ nữ, trên một chiếc giường ôm nhau đến khi sắc trời ngời sáng.
Lúc gần bình minh tôi cũng ngủ được một lát. Khi tỉnh lại cảm thấy cánh tay hoàn toàn mất cảm giác, hơn nữa đầu đau từng cơn. Tôi cúi đầu thấy Lý Nhiễm đã tỉnh, nằm trong lòng tôi, đang mở đôi mắt tròn tròn to như mắt mèo chăm chú nhìn tôi.
“Đêm qua em ngủ rất ngon.” Cô nói.
“Anh biết.” Tôi nói: “Em ngủ thật sự rất say.”
Cô hơi ngượng ngùng ngồi dậy, vuốt cánh tay đã không còn cảm giác của tôi: “Em xin lỗi, có tê không anh?”
Hỏi vớ vẩn, cô để người ta đè một đêm như vậy thử xem. Trong lòng tôi nghĩ vậy nhưng lại làm nét mặt xấu xa: “Không sao, tê thêm chút nữa cũng không thành vấn đề.”
Cô mỉm cười: “Trần Tử Ngư, anh thật là một người kì lạ.” Nhưng lập tức lại mất nụ cười, nghiêm túc nói: “Cũng là quân tử.”
Tôi lười biếng vươn mình, co vào trong chăn, nằm xuống: “Cũng đừng trách anh không nói trước, anh chỉ có đạo đức một lần này thôi, lần sau không được lấy lý do này nữa.”
Lý Nhiễm đứng bên giường mặc quần áo.
Tôi nằm trên giường nói với cô ta: “Bây giờ em đi đâu? Về nhà à?”
“Em đến nhà bạn.” Cô nói: “Em không muốn về.”
Tùy đi – tôi nghĩ vậy – ban ngày đến nhà bạn cũng khá yên tâm hơn. Hơn nữa tôi vừa không phải bạn trai vừa không phải người giám hộ của cô ta, đâu có thể trông chừng cô ta 24/7?
“Rồi em cũng sẽ về nhà.” Tôi nhắm mắt lại, nói: “Nếu mẹ em hỏi tối qua ở đâu, em nhớ giải thích rõ ràng nhé. Hai chúng ta trong sạch.”
Cô cười phụt một tiếng, xán đến hôn lên má tôi: “Yên tâm, em sẽ không làm anh khó xử đâu.”
Sau đó cô xoay người đi ra cổng lớn.
Mẹ nó, trước khi đi còn bị phi lễ một phen.
“Nhớ khóa cửa nhé.” Tôi nói phía sau.
“Biết rồi.” Cô nói.
Truyền đến tiếng lạch cạch đóng cửa.
Tôi lật người, lập tức chìm trong mộng đẹp.
Chủ nhật vốn là ngày trực của tôi, nhưng tôi đã đánh một giấc đến tận mười hai giờ mới bò dậy.
Đến Cục cũng đã gần một giờ. Thế nhưng vì chủ nhật không ai điểm danh chấm công nên tôi không chút hoang mang thay đồng phục cảnh sát rồi ra ngoài ăn một bát mì, một lần giải quyết luôn hai bữa sáng trưa.
Cùng trực ban với tôi có Tiểu Ngụy. Cậu ta là một người beo béo nhờn nhợt, có đôi mắt hình tam giác, lòng đen cực nhỏ, lúc ngước lên trên thì chỉ còn lại hai vùng lòng trắng. Sách viết những người có diện mạo thế này đa phần hung bạo, vậy mà Tiểu Ngụy lại vô cùng hiền lành, tôi trực ban mà đến muộn thế này cậu ấy cũng không so đo. Chỉ là từ khi tôi bước vào văn phòng cho đến bây giờ, Tiểu Ngụy cứ cắm cúi ngồi một góc ôm điện thoại khe khẽ thầm thì gì đó mà mãi không chịu xong. Tôi nghe nói dạo gần đây cậu ta có bạn gái, hình như làm việc ở ngân hàng, Tiểu Ngụy bận tâm cô ta cực kỳ, tôi đoán lúc này cậu ấy đang gọi điện cho người yêu, nếu là người khác thì chẳng ai trò chuyện với cậu ta lâu như vậy được, lâu đến độ làm nóng cả đường dây điện thoại. Chỉ là tôi có chút lo lắng nếu giờ lại có ai gọi điện báo án thì biết xử lý thế nào, bởi vì đó là đường dây nóng của văn phòng cảnh sát chúng tôi.
Tôi chơi game đánh bài trên máy tính mà không thể tập trung được, tâm tư lát thì từ người Lý Nhiễm bay tới người Trình Minh, lại từ người Trình Minh bay tới người Lý Mai. Tôi nhận ra mình thật sự đã coi thường chị em họ. Hai chị em họ thâm trầm phức tạp hơn mặt ngoài thể hiện ra biết bao nhiêu. Mà nghĩ đến Trình Minh, tôi lại có một cảm giác rục rịch, tôi muốn gọi điện cho Lưu Ly, muốn hỏi xem đêm qua họ đã tiến triển thế nào. Tôi không thể không mất một đống sức lực để xua tan suy nghĩ ngu xuẩn ấy.
Cứ như vậy ăn không ngồi rồi qua một buổi chiều, vất vả lắm mới đến năm giờ, Tiểu Ngụy đã sớm thay lại quần áo bình thường nhanh chóng rời khỏi văn phòng, chắc đang chạy tới buổi hẹn hò ngọt ngào của mình chăng? Dù sao thì tôi cũng không có nơi để vội đi, cứ an vị ở đây ung dung đọc báo chiều, trong lòng tính toán đêm nay có tính đi tìm Đinh Đinh hay không. Tầm một tuần tôi không gặp cậu ta rồi, thật nhớ tiểu yêu tinh kia quá. Hơn nữa quan trọng nhất là, đêm qua Lý Nhiễm khiến tôi thật không thoải mái.
Tôi không biết hình dung cảm giác của mình thế nào. Có lẽ sẽ có người cảm thấy loại đàn ông như tôi cho dù cùng một người phụ nữ nằm trên một giường ngủ qua một đêm, bình an vô sự là chuyện hết sức bình thường? Nhưng chung quy tôi không phải thái giám, tôi cũng không phải đã chuyển giới, ôm Lý Nhiễm mà lòng có những suy nghĩ ghê tởm như “hai chúng tôi là chị em…” gì đó được. Từ năm mười tuổi tôi đã bắt đầu ý thức rõ ràng mình là đàn ông, chẳng qua là một người đàn ông thích đàn ông mà thôi. Nếu có một cô gái xinh tươi quyến rũ như Lý Nhiễm nằm trong lòng, hơn nữa lại tiến hành kích thích vật lý với tôi thì cũng khiến tôi rơi vào trạng thái dục cầu bất mãn. Tôi cảm thấy dục vọng cơ thể mình đã bị đánh thức, thế nhưng đó không phải dục vọng Lý Nhiễm có thể thỏa mãn được. Tôi biết sự giải thích của tôi nghe có vẻ hỗn loạn, nói cách khác có phải dễ hiểu hơn không. Ví dụ như một thiếu nữ đôi mươi gả cho một ông lão hơn bảy mươi tuổi vậy, dẫu họ vẫn làm tình, có lẽ còn rất thường xuyên, nhưng thiếu nữ đó vẫn sẽ cảm thấy thiếu thốn *** vì đó không phải dục vọng mà ông lão hơn bảy mươi tuổi có thể thỏa mãn được. Thứ thiếu nữ muốn không phải dục vọng đó.
Tôi cũng không phải nói mình là thiếu nữ, tôi cũng không phải phụ nữ… càng nói càng loạn, tôi và Lý Nhiễm, ai là thiếu nữ, ai là lão già?
Thôi bỏ đi.
Ngay khi tôi buồn chán sắp chết, Tiểu Ngụy đã rời khỏi văn phòng đột nhiên quay về.
“Tiểu Trần, có người tìm anh này.” Cậu ta đứng ngoài cửa văn phòng: “Tôi cho người vào nhé.”
Tôi kinh ngạc đặt tờ báo xuống, một bóng người cao lớn mặc áo khoác dài màu đen xuất hiện ngoài cửa.
Nét mặt lúc ấy của tôi nhất định trông rất ngu ngốc.
Anh ta cám ơn Tiểu Ngụy một tiếng, nhìn bóng lưng Tiểu Ngụy biến mất rồi quay sang, mỉm cười nói với tôi: “Đồng nghiệp của cậu rất tốt.”
“Đúng vậy, đồng nghiệp rất tốt.” Tôi không biết nói gì nên đành máy móc lặp lại một câu.
Anh ta tự mình bước vào văn phòng, cởi khăn quàng cổ vắt lên lưng ghế, lại cởi áo khoác đen: “Tôi gặp cậu ta ở dưới cổng, khi đó bảo vệ không cho xe tôi vào, may có cậu ấy đi tới hỏi tôi có chuyện gì. Tôi nói tôi tìm Trần Tử Ngư, không ngờ cậu ấy nói đó là đồng nghiệp của mình. Như vậy mới cho tôi vào trong.”
Tôi rốt cuộc nghĩ ra tôi nên hỏi anh ta câu gì.
“Anh đến đây làm gì?” Tôi đặt tờ báo trong tay xuống, nửa đùa nửa thật: “Đến đầu thú à?”
“Xem như vậy đi.” Anh ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi, lại nhìn tôi mỉm cười như có như không.
Tôi vốn trong lòng có quỷ, ánh mắt của anh ta lại càng khiến tôi cảm thấy lạnh toát sống lưng.
“Nói đi, rốt cuộc anh đến đây là có chuyện gì.” Tôi mở ngăn kéo, cầm ra hồ sơ ghi chép khẩu cung, mở bút máy, ra cái vẻ giải quyết việc công: “Là nghĩ ra chuyện gì quan trọng ư?”
“Chỉ là tôi rất ngạc nhiên, sao đêm qua cậu đột nhiên rời khỏi đó.” Anh ta nói.
“Bởi vì công tác điều tra đã kết thúc. Tôi không cần phải ở lại…” Tôi nuốt vào câu “phá hỏng chuyện tốt của hai người”.
“Kết quả thế nào?”
“Chứng cứ vắng mặt ở hiện trường của anh rất hoàn chỉnh.”
“Nghe cậu nói vậy khiến tôi rất vui.”
Hai người chúng tôi đều trầm mặc một hồi. Tôi gần như đã vô thức viết lên giấy: “… Luật sư Trình Minh… xác nhận chứng cứ vắng mặt…”
Cây bút trong tay tôi ngừng lại, không biết nên viết tiếp thế nào.
Dường như cả tôi và anh ta đều đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tôi nghe thấy mình gian nan mở miệng: “Đêm qua, hai người chơi có vui không?” Lời vừa ra khỏi miệng tôi đã hối hận. Tôi đúng là ngu ngốc!
Vì thế tôi ráng cười, hi vọng mình cười thật tự nhiên, giống bạn bè trò chuyện chọc ghẹo nhau vậy.
“Tôi rất vui, chỉ là không biết cảnh sát Hứa cảm giác thế nào.” Anh ta đẩy đẩy kính mắt trên mũi.
“Anh yên tâm, nhất định cô ấy cũng rất vui.”
“Cảnh sát Hứa là một cô gái rất dễ thương, xinh đẹp lại đáng yêu.”
Tôi sớm biết như thế.
“Lời này anh nên nói với cô ấy mới đúng.” Tôi nhún vai.
Trình Minh cầm lấy chiếc mũ cảnh sát tôi đặt bên cạnh, ngón tay chậm rãi di chuyển dọc theo vành mũ.
“Nhưng cô ấy không phải mẫu người tôi thích.” Anh ta nói.
Trong đầu như chớp lòe ánh sáng, đột nhiên một suy nghĩ lóe qua trong lòng tôi, giống như bốn chữ “trong lòng bỗng động” vậy. Tôi ngẩng đầu, chăm chú nhìn anh ta.
Điều đó không thể – lý trí nói với tôi. Nếu tôi hiểu nhầm thì làm sao bây giờ?
Có một câu hỏi ở ngay trên môi, tôi sợ mình vừa mở miệng nó sẽ nhảy ra. Tôi không muốn thử anh ta. Bây giờ tôi không muốn biết đáp án.
Đúng vậy, tôi sợ sẽ biết đáp án.
“Sao cậu không hỏi tôi thích mẫu người nào?” Trình Minh đặt mũ của tôi xuống, khoan thai hỏi.
Tim tôi bỗng đập thình thịch không ngừng.
Như một đứa trẻ bối rối khi bị ai đó nói trúng tâm sự, tôi hạ tầm mắt: “Chuyện này không liên quan đến tôi.”
Tôi thật sự không muốn biết.
Một bàn tay đưa đến trước mặt đoạt đi cây bút trong tay tôi, đặt nó sang một bên.
“Những chuyện này không cần ghi lại chứ.” Anh ta ỡm ờ nói.
Đời này, tôi chưa từng có cảm nhận ấy bao giờ. Giống như một nhà thám hiểm đột nhiên gặp phải vực sâu không thể lường được, căng thẳng đến độ nhảy xuống dưới đó vậy. Tay tôi ứa mồ hôi lạnh, vừa bàng hoàng lại vừa hưng phấn, vừa hoảng hốt lại có chút chờ mong. Môi tôi mấp máy.
Bàn tay Trình Minh dừng lại trên mặt tôi, anh ta dùng ngón tay vuốt nhẹ lên má tôi, mỗi lần khẽ vuốt đều tạo ra một dòng diện chạy khắp bốn phía.
“Tôi thích cậu mặc đồng phục hơn.” Anh ta khẽ nói.
Bên tai tôi chỉ nghe thấy phịch một tiếng, trong đầu đột nhiên trống rỗng.
Trình Minh đặt hai tay xuống bàn công tác của tôi, cúi người ép xuống, ngay trong văn phòng trống vắng này, anh ta hôn vào môi tôi.
Tất cả hệ thống phòng ngự của tôi sụp đổ trong nháy mắt, giống như khi ngã từ trên cao xuống, chúng ta sẽ cảm thấy lực hấp dẫn lớn mạnh không thể chống lại của trái đất vậy. Chính một loại lực như vậy đã kéo tôi về phía anh ta…
Tôi đang nhanh chóng rơi xuống.
Tình yêu, có lẽ không biết từ đâu, không biết tại đâu, sẽ xảy đến bằng cách anh không ngờ tới nhất.