Tình yêu xưa cũ thuở nào đã mờ nhạt không rõ, những cuộc vui xinh xắn đáng yêu không ngừng xuất hiện, nhưng chưa có lần nào tôi có cảm giác yên bình thỏa mãn như bây giờ.
Ngồi trong xe Trình Minh, chúng tôi không ai nói chuyện.
Anh ta lái xe hết sức chăm chú, tôi thì trầm mặc nhìn khung cảnh đường phố không ngừng lui về phía sau. Trước mắt chúng tôi, cứ đèn đỏ tắt, đèn xanh lại sáng lên lặp đi lặp lại.
Trong lòng chúng tôi đều biết sắp sửa xảy ra chuyện gì. Chúng tôi đều nghĩ đến nó.
Xe chúng tôi băng qua trung tâm thành phố, tiến vào một khu dân cư sang trọng cách xa thành phố. Từ đây đi thẳng 20 km chính là sân bay nên cơ bản khu dân cư đều là những quần thể biệt thự cao hai, ba tầng. Bên trong là những căn nhà độc lập cây cối xanh mát thấp thoáng màu gạch sơn đỏ, hoa tươi nở rộ từng khóm, chim chóc hoa cỏ khiến người ta sinh ra ảo giác đã ra đến nước ngoài.
Chiếc Audi dừng lại trước cửa một căn biệt thự kiểu Âu sơn màu vàng nhạt.
Trình Minh lấy chìa khóa ra, bấm vào nút, cửa gara chậm rãi mở ra. Anh ta lái xe vào trong, sau đó chúng tôi đi từ cửa sau gara vào nhà.
Gần như là vừa mới đóng cửa, Trình Minh đã vội vàng ôm tôi vào lòng. Chúng tôi vừa thở dốc vừa lui về phía sau. Chìa khóa, áo khoác, vest, caravat, đồng phục, quần… bị chúng tôi ném vương vãi trên đất. Không còn một chút giả dối và ngụy trang, hai người chúng tôi sớm đã củi khô lửa bốc. Không dừng lại, không ngại ngùng, không chần chờ, gần như là liên tục hành động. Chúng tôi đi đến một chiếc sô pha cạnh đó, cứ như vậy tự nhiên ngã xuống ghế. Chúng tôi đều rất muốn, rất khao khát, quả thật không thể kiềm chế khát vọng ***. Dòng điện di chuyển qua lại xuyên suốt trên cơ thể chúng tôi, từ da anh truyền sang da tôi, lại từ cơ thể tôi trở về cơ thể anh.
Tôi giống như một cậu học sinh còn Trình Minh là thầy giáo chuyên môn thành thạo vậy. Tôi không có kinh nghiệm bị đặt ở dưới, nhưng dưới sự dẫn dắt của anh, nỗi đau nhục thể nhanh chóng bị cơn khoái cảm mãnh liệt hơn sâu thẳm hơn xua tan che lấp, giống như lần đầu tiên vậy. Đúng vậy, mọi thứ đều giống lần đầu tiên gặp anh ta. Tôi cảm thấy cái nặng trĩu ngột ngạt khó thở này, tôi sắp không thể phát ra âm thanh nào nữa. Tôi không biết làm sao cho phải, chỉ biết vòng ôm, níu chặt lấy anh.
…
Sau khi mọi chuyện kết thúc, như thể sóng triều rút lui sáng sớm vậy.
Chúng tôi giống như hai con cá bị bỏ quên trên bờ cát, da dẻ hơi đỏ lên, toàn thân ướt đẫm, vừa mệt mỏi lại vừa sung sướng.
Chúng tôi bắt đầu trò chuyện, nói một vài đề tài vụn vặt thoải mái.
“Ngay từ đầu anh đã nhận ra em phải không?” Tôi hỏi.
Tôi có thể tưởng tượng khi anh bước vào từ ngoài văn phòng, nhìn thấy cậu cảnh sát đứng bên cửa sổ chờ mình là tôi, cái loại tâm trạng vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười đó. Đáng chết là anh che giấu quá tốt, không ngờ tôi lại không nhận ra được một chút nào cả.
“Tôi từng ra ám hiệu cho em.” Anh khẽ cười: “Không thì em nghĩ rằng vì sao tôi lại ba lần bảy lượt tìm cơ hội hẹn em ra ngoài vì vài ba chuyện vặt này chứ?”
Tôi gắng nhớ lại, đúng là anh từng nói mấy câu vớ vẩn như anh không phải là mẫu đàn ông sẽ giết người vì phụ nữ. Mà khi tôi hỏi đêm qua anh đã ở đâu, đúng là Trình Minh đã dừng xe bên dưới nhà tôi, thành thật trả lời “ở đây”. Chỉ là khi đó tôi không hiểu ý anh chút nào mà chỉ đắm chìm trong suy luận mối tình nồng thắm mà mình tự cho là thông minh.
Hóa ra là vậy.
Kẻ ngốc thật sự là tôi.
“Anh thường đến chỗ A Văn à?” Tôi hỏi.
“Ai cơ?”
“Chính là quán bar nhỏ lần đầu em gặp anh đó. Ông chủ quán đó tên A Văn.”
“Không, đó là lần đầu tiên tôi đến đó.” Anh nói.
Tôi gật đầu: “Chẳng trách, bình thường em chưa từng gặp anh ở đó.”
“Lần đầu đến đó, chỉ thấy có em.”
“Cho nên nhà anh coi ông đây là đĩ đực?” Tôi đá anh một cái: “Mẹ nó anh bỏ tiền cho em là cái ý gì thế.”
“Xin lỗi, tôi không coi em là trai bao, chỉ là… đó là lần đầu tiên của em, tôi không có nhiều kinh nghiệm về mặt này, không biết gặp tình huống này thì xử lý thế nào.” Bàn tay dày rộng của anh vuốt ve lưng tôi: “Tôi lại không biết em là cảnh sát.”
Tôi cười khổ. Giải thích kiểu gì vậy, là cảnh sát thì có thể tùy tùy tiện tiện bị đè rồi té thẳng sao?
Tôi nhảy xuống giường, nhặt quần áo từ dưới đất lên, lấy ra xấp tiền kia ném lại cho anh.
Trình Minh cũng không để ý, chỉ cười: “Ngày mai em rảnh không? Ngày mai tan tầm, tôi tới đón em, chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Tôi cảm thấy giọng điệu của anh hơi kỳ. Tôi cũng không phải bạn gái nhà anh, anh cần gì phải tan tầm qua đón tôi?
Tôi thật sự không quen với sự dịu dàng như thế.
“Anh muốn khắp Cục Cảnh sát ai ai cũng biết em hẹn hò với đàn ông à?” Tôi vừa mặc quần vừa nói: “Được rồi, vẫn cứ gọi điện cho em thôi, nói chỗ anh cho em biết, em tự qua là được.”
…
Hôm sau sáng sớm đã tỉnh dậy, tôi chỉ cảm thấy tinh thần no đủ, tâm trạng khoái trá. Tôi đã thật lâu không có cảm giác này rồi.
Lúc nhỏ, khi qua giao thừa, ngủ một giấc thức dậy, nhìn thấy một dây pháo đỏ tươi chất đống trên bàn cách đó không xa, xa xa nghe tiếng người lớn bận bịu trong bếp, chuẩn bị cơm canh tân niên, mặc quần áo mới, bước ra khỏi cửa, ngửi mùi không khí thanh mát hòa với mùi khói pháo cay xót cả mũi, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc đơn thuần.
Sống hai mươi tám năm, xưa nay tôi không biết rằng hóa ra tình yêu có thể mang đến cho con người hạnh phúc rõ nét như vậy. Từ hồi trung học tham gia đội bóng đá của trường, đá bóng xong cùng đội trưởng đến nhà tắm công cộng tắm rửa, cách một làn hơi nước bốc khói nhìn lén cơ thể trần truồng dậy thì sớm hơn và cũng cường tráng đẹp mắt hơn tôi của anh ta mà cảm thấy mặt đỏ tim đập… Tôi gần như không có kinh nghiệm yêu đương.
Lớn thêm một chút, chờ tôi vào Cục Cảnh sát làm việc, nhận được tiền lương tháng đầu tiên, tôi đã biết cách dùng tiền mua vui. Vài năm qua, những cậu em tôi từng ôm trong lòng giống như hoa màu mùa nào trồng thức nấy. Tình yêu xưa cũ thuở nào đã mờ nhạt không rõ, những cuộc vui xinh xắn đáng yêu không ngừng xuất hiện, nhưng chưa có lần nào tôi có cảm giác yên bình thỏa mãn như bây giờ.
Khi tình yêu ban sơ nảy nở, tôi từng hoảng sợ, từng kinh hãi, bản năng muốn trốn tránh. Tuy tôi cũng không biết mình muốn trốn cái gì và vì sao lại muốn trốn nhưng khi mọi chuyện đã thành quá khứ, tôi đột nhiên cảm thấy thoải mái trước nay chưa từng có. Rốt cuộc tôi đã chọn xong, nên nó giống như trút được gánh nặng vậy.
Tâm trạng này không biết có thể gọi là hạnh phúc hay không.
Tôi chính là mang theo tâm trạng hạnh phúc ấy rời khỏi nhà. Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, tôi có một linh cảm mù quáng, hôm nay nhất định sẽ là một ngày hạnh phúc, hôm nay bất luận có làm chuyện gì thì cũng sẽ rất thuận lợi.
Đi đến Cục, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc. Nhất định là họ chưa bao giờ thấy tôi mang thần thái đầy sức sống như vậy.
Khi đi qua người tôi, Tiền mặt rỗ ngó tôi từ trên xuống dưới, hỏi: “Cái thằng này hôm nay sao thế, không phải vừa cắn thuốc chứ?”
“Cắn cái mẹ nhà ông.” Tôi nói: “Miệng chó không nhả được ngà voi.”
Từ xa nhìn thấy tại vị trí của tôi có một người phụ nữ trung niên đang ngồi, người phụ nữ đó đang nói chuyện với Lưu Ly.
Nhất định Lưu Ly cũng vừa đến không lâu, còn mặc một chiếc áo gió cao bồi, ngay cả túi xách còn chưa kịp bỏ ra.
Tôi tò mò quan sát người phụ nữ kia. Bác ta trông trên dưới năm mươi, mặc một chiếc áo bông kiểu nhà Đường xanh xanh đỏ đỏ, trang điểm chải chuốt, phong thái phô trương, một chiếc khăn lông xù nhuộm màu vàng héo lắc qua lắc lại trên vai theo động tác nói chuyện nhìn gần thì cảm thấy bác ta có làn da rất trắng, không biết trời sinh hay đánh phấn. Thật ra nhìn kỹ thì người phụ nữ này gương mặt đoan trang, có điều chúng đều bị che lấp dưới lớp trang điểm dày cộm.
Tôi không biết bác ta đang nước miếng phun mưa nói chuyện gì. Thấy tôi, bác ta lập tức ngừng miệng, dùng ánh mắt xét nét nhìn tôi.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
Lưu Ly quay đầu lại.
“Để cháu giới thiệu…” Lưu Ly nói: “Vị này là Trần Tử Ngư, cảnh sát phụ trách vụ án mạng Lý Tín Như. Vị này, bác ấy tự xưng là dì của Lý Tín Như, nói bác biết ai là hung thủ.”
Tôi cảm thấy rất bất ngờ.
Chuyện này thật sự thuận lợi như vậy? Linh cảm khi ra ngoài của tôi lại chính xác thật?
Người phụ nữ kia đã ở một bên lên tiếng ồn ào: “Không phải tôi tự xưng, tôi là dì của nó thật! Ba nó là anh tôi! Cô xem cô xem!” Rồi run run bàn tay lấy ra một cuốn sổ da màu nâu: “Tôi mang cả hộ khẩu đến này, cô cậu xem đi!”
Tôi nhận sổ hộ khẩu, lật qua một chút, bác ta tên Lý Hồng Hà, trong mục thành viên gia đình đúng là có tên ba của Lý Tín Như, quan hệ ghi rõ anh em. Tôi nhanh chóng nhìn thoáng qua các thành viên khác trong gia đình. Chồng Lý Hồng Hà họ Từ, hai người có một con trai tên Từ Đại Thành, sinh năm 83, năm nay đại khái hai mươi tuổi.
Tôi đưa nó cho Lưu Ly: “Lưu Ly em đi dùng máy tính đối chiếu một chút, xác nhận thân phận.”
Sau đó tôi chuyển đến người phụ nữ chải chuốt này: “Bác là Lý Hồng Hà?”
“Đúng.”
“Chứng minh thư?”
Bác ta đưa ra.
Tôi lấy ngón tay gõ bàn bảo bác ta đứng lên rồi ngồi vào ghế tiếp khách ở bên kia. Sau đó tôi ngồi về vị trí của mình, cầm chìa khóa mở ngăn kéo, lấy ra một xấp giấy khai khẩu cung, ghi lại tên tuổi và số chứng minh thư của Lý Hồng Hà.
Chiếc ghế của tôi bị cái mông già đó ngồi nóng bừng bừng, tôi thấy rất khó chịu, ngồi xuống ghế có cảm giác không được sạch sẽ.
“Bác biết tin Lý Tín Như đã chết từ lúc nào?” Tôi hỏi.
“Hôm qua.” Lý Hồng Hà nói: “Vừa nghe được chuyện, tôi rất hoảng sợ!”
“Vậy sao hôm nay bác mới đến cung cấp khẩu cung?”
“Hôm qua không phải chủ nhật sao, tôi đâu biết cảnh sát các cậu có trực hay không?” Rồi dùng một ngón tay chỉ vào tôi, kiểu như đang giáo huấn: “Hơn nữa, tôi xét thấy việc này không tầm thường, cũng không dám nói bừa. Tôi với ông chồng bàn bạc cả ngày mới quyết định sáng sớm hôm nay đến đồn cảnh sát. Đồn cảnh sát nói họ đã đăng báo vụ án này, không phải tôi đây đã đến Cục cảnh sát hình sự các cậu hay sao!”
Tôi gật đầu, lại hỏi: “Lý Tín Như đã qua đời năm sáu ngày, bác là dì của nạn nhân, vì sao đến hôm qua mới biết tin nạn nhân đã qua đời?”
Lý Hồng Hà thu tay về, chà chà góc áo. Tôi cảm thấy rất thú vị, không ngờ người phụ nữ mạnh mẽ này cũng tỏ ra ngại ngùng.
“Hôm qua tôi đến tìm Tín Như mới biết tin từ chỗ hàng xóm. Không dối cậu, đồng chí.” Bác mở miệng: “Tục ngữ nói, quan trên không quản việc nhà. Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Nhà tôi và nhà Lý Tín Như tuy là họ hàng nhưng quan hệ cũng không được tốt, bình thường hiếm khi thăm hỏi nhau. Hồi ba Tín Như còn sống thì còn tốt, nhưng từ khi anh tôi mất, Tín Như lại cưới đứa con gái độc ác đó làm vợ, hai nhà chúng tôi mới càng xa cách. Cho nên sau khi Tín Như bị hại, đứa con gái đó cũng không buồn gọi điện báo cho chúng tôi một tiếng. Đồng chí cảnh sát, cậu nói xem làm vậy có đúng hay không? Dù sao tôi cũng là người thân của Lý Tín Như mà! Anh tôi ở dưới có biết thì sẽ…” Lý Hồng Hà nháy nháy đôi mắt kẻ xanh, làm bộ muốn khóc nhưng chẳng rỉ ra được nửa giọt nào cả.
Đứa con gái độc ác? Tôi nghiền ngẫm những lời này, nghĩ lại dáng vẻ nhỏ nhỏ xinh xinh của Lý Mai, cảm thấy rất thú vị và cũng rất khó hiểu. Nếu nói ai cũng có hai mặt, ai cũng mang gương mặt khác nhau trước mặt những người khác nhau, vậy có phải Lý Mai cũng che giấu một gương mặt khác của chị ta hay không? Gương mặt đó trông như thế nào?
“Đứa con gái độc ác là chỉ Lý Mai ư?”
“Mẹ Tín Như vốn là người khó chung sống, đứa con dâu mà chị ta chọn, chỉ e còn lợi hại hơn mẹ chồng ba phần!”
Lúc này Lưu Ly đã đối chiếu hộ khẩu xong, đi tới giao nó lại cho tôi: “Không có vấn đề gì.”
Sau đó cô ngồi xuống bên cạnh, cùng tôi nghe chuyện.
“… Từ cái hồi Lý Tín Như còn chưa làm đại luật sư, Lý gia chưa tính là giàu có, tôi và mẹ nó, quan hệ chị dâu em chồng đã có chút xung đột, nhưng vẫn thỉnh thoảng thăm hỏi lẫn nhau. Lúc ấy tôi thương Tín Như như con trai mình, lễ tết không quên mua cho nó bộ quần áo mới hay tặng lì xì. Sau đó Tín Như tìm được việc, có thể kiếm tiền, tôi đến nhà nó, sắc mặt mẹ nó không được tốt nữa. Cậu nói chuyện này là thế nào? Đến Hoàng đế còn có họ hàng! Sau nữa, đợi Tín Như cưới vợ về nhà, đứa con gái đó còn ngay mặt mỉa mai khiêu khích chúng tôi. Hồi đó, nó còn dứt khoát chặn cửa tôi và Đại Thành không cho vào nhà! Cậu nói xem đây là thái độ của vãn bối sao? Lần đó tôi tức lắm, cãi cọ một trận tanh bành với nó ở ngay ngoài cửa nhà! Tôi nói mà, Lý Mai đó cũng ác giả ác báo, kết hôn với Tín Như cũng tầm mười năm rồi mà một mụn con cũng không sinh được!” Lý Hồng Hà tỏ vẻ khinh thường, miệng lẩm bẩm những câu kiểu “gà mái không biết đẻ trứng”, cứ như bác ta là một con gà mái đẻ được trứng, địa vị nâng cao bội phần, có thể giương oai trong đàn gà vậy.
“Rốt cuộc là vì chuyện gì mà nhà bác và nhà Lý Tín Như lại bất hòa như vậy?”
“Đứa con gái đó tâm địa xấu xa, khiến họ hàng chúng tôi xích mích bất hòa, chỉ chăm chăm làm cho Tín Như quan tâm nhà ngoại. Ba mẹ cô ta, họ moi tiền Lý Tín Như đến độ béo ú lên. Nó đừng tưởng tôi không biết. Không bao lâu trước khi chết, Tín Như nó còn tốn một khoản lớn mua nhà cho nhà mẹ đẻ đứa con gái đó đấy! Đừng tưởng tôi không biết gì hết!” Lý Hồng Hà căm giận: “Tín Như hồi nhỏ tôi thương nó nhất, lớn rồi, có tiền đồ, hiếu kính tiền bối một chút chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên hay sao? Cưới vợ rồi thì quên bằng sạch! Đứa con gái đó không đơn giản! Nó chỉ biết tìm Tín Như đòi tiền đòi tiền, tôi dám nói trước kia nó nhận ra Tín Như có thể kiếm tiền nên mới gả cho, không thì ông bố công nhân gang thép kia đời nào đã tu được phúc khí sống trong khu cao cấp đó?…”
Tôi hiểu, vẫn là vì tiền nên hai nhà mới bất hòa.
Lý Tín Như giống như một miếng thịt mỡ, ai cũng muốn cắn một miếng, quệt miệng dầu, căn bản không ai để ý đến cảm nhận của anh ta, ai cũng chỉ biết đòi tiền anh ta. Có điều theo như Lý Hồng Hà nói, Lý Mai hoàn toàn là vì tiền nên mới kết hôn với Lý Tín Như, nói vậy là không công bằng. Dù gì Lý Tín Như cũng có mỹ mạo như thế, chắc hẳn anh ta cũng có mị lực riêng.
Tôi không muốn nghe Lý Hồng Hà kể chuyện mình và Lý Mai vì tiền mà sinh ân oán nữa nên ngắt lời sự tố cáo của bác ta: “Bác vừa nói bác biết hung thủ là ai?”
“Tôi biết!” Đang kể hăng say, Lý Hồng Hà hai mắt ngời sáng trừng trừng, khóe miệng còn dính nước bọt, chém đinh chặt sắt: “Việc này nhất định do Lý Mai làm, nhất định không sai được!”
Vụ án cho đến mãi lúc này, chúng tôi vẫn đang trong giai đoạn lần mò, thông qua lớp lớp suy luận khoanh vùng hiềm nghi trong một vài đối tượng chứ chưa bao giờ khẳng định đưa ra nghi phạm nào cả. Người phụ nữ trước mắt làm sao lại khẳng định nói ra tên Lý Mai như thế, có lẽ chính là một bước đột phá của vụ án này.
Tôi và Lưu Ly trao đổi một ánh mắt. Nhưng chúng tôi đều không tỏ vẻ gì cả.
“Bác phải hiểu bây giờ bác đang tố cáo phần đáng sợ nhất trong một vụ án.” Tôi chậm rãi nói: “Ý của bác là, Lý Mai giết chồng mình?”
“Tôi biết, tôi biết.” Lý Hồng Hà gật đầu liên tục: “Tôi cũng đã bàn bạc qua chuyện này với chồng mình, ông ấy cũng cho rằng nghi phạm lớn nhất có thể chính là Lý Mai.”
“Bác biết rõ, nếu nghi ngờ của bác là sai, Lý Mai có thể tố cáo bác tội vu cáo.” Tôi nhấn mạnh để đề phòng bác ta báo án để trả thù ân oán trước kia của mình với Lý Mai.
Nét mặt bất an chợt lóe qua trên gương mặt Lý Hồng Hà, nhưng lập tức, bác ta lại bình tĩnh nói: “Tôi thấy nhất định là cô ta, không thể sai được.”
“Lý do của bác là?” Lưu Ly hỏi.
“Có một lần tôi đến nhà tìm Tín Như, lần đó là vì chuyện tài trợ cho Đại Thành nhà tôi vào trường trung học trọng điểm, tôi muốn tìm Tín Như nhờ giúp một chút, Đại Thành là em họ nó cơ mà. Kết quả lại thấy vợ chồng nó cãi nhau. Tôi đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng của đứa con gái đó, cô ta uy hiếp Tín Như, nói, tôi sẽ giết anh, cuối cùng sẽ có một ngày tôi giết chết anh!”
“Những lời nói ra trong lúc cãi nhau không thể chứng minh điều gì.” Lưu Ly nói.
“Đây là chuyện bao lâu trước kia?” Tôi hỏi.
“Lâu rồi, mấy năm trước thì phải.” Lý Hồng Hà nói, rồi lại bổ sung: “Chuyện này chứng tỏ đứa con gái đó rắp tâm hại người! Sau đó lại có một lần tôi đến nhà nó, đúng lúc Tín Như có ở nhà, nó còn trò chuyện với tôi. Lúc ấy đứa con gái đó xuống nhà từ tầng trên, tôi nhìn thấy nó. Trông nó đáng sợ lắm, cứ lầm lầm lì lì bước xuống như ma quỷ, mắt nhìn chằm chằm Tín Như. Tín Như quay lưng lại với nó nên không nhìn thấy, còn tôi lại thấy rõ rành rành. Lúc ấy nhìn nó mà tôi phát sợ. Tôi chào nó, Tín Như quay đầu lại, nó mới dời mắt đi, giống như không có chuyện gì, một mình vào bếp rót nước uống. Sau đó tôi có nói chuyện với Tín Như bảo nó cẩn thận vợ mình, Tín Như chỉ cười, căn bản không để tâm. Cậu xem, sau này không phải là quả nhiên đã gặp chuyện không may hay sao?”
Chuyện này có chút thú vị. Tôi dùng đầu bút gõ nhẹ xuống bàn.
“Đó là chuyện bao lâu trước kia?”
“Hơn nửa năm… gần một năm trước thì phải.” Lý Hồng Hà nói: “Sau đó tôi không đến nhà Tín Như nữa. Cho đến tận hôm qua, tôi muốn gặp Tín Như giúp Đại Thành nhà tôi lo chuyện việc làm một chút. Tôi nghĩ Tín Như quảng giao, nhiều cách… lại không ngờ, không ngờ…” Bác ta thở dài một hơi, sầu lo lúc này lại là thật, có lẽ đang nghĩ đến chuyện Đại Thành nhà bác vẫn chưa tìm được việc chăng?
Hơn nửa năm, gần một năm trước, khi đó có phải Lý Mai đã phát hiện ra chuyện vụng trộm của Lý Tín Như với em gái mình hay không? Vậy mà chị ta vẫn nén nhịn không làm gì cả, nghĩ lại thì người phụ nữ này quả thật có chút đáng sợ.
“Rất cám ơn thông tin bác đã cung cấp.” Cuối cùng tôi nói: “Chúng cháu nhất định sẽ nghiêm túc xác minh, điều tra rõ chân tướng, sớm ngày tróc nã hung thủ quy án.”
Tiễn bước người phụ nữ kia xong, Lưu Ly quay đầu nhìn tôi.
“Anh thấy thế nào?”
Tôi trả lời cô như trả bài: “Quyết không nghi oan người tốt, cũng quyết không tha cho người xấu.”
Lưu Ly cười: “Em cứ thấy Lý Mai đáng thương lắm. Bác gái này đúng là đanh đá chua ngoa, giao tiếp với bác ta nhất định rất khủng bố.”
Tôi tỏ vẻ đồng ý.
“Dù thế nào thì chúng ta vẫn nên lập tức báo cáo chuyện này cho sếp rồi xem chú nói sao. Suy cho cùng, nghi phạm lớn nhất đã nổi lên khỏi mặt nước.”
Lưu Ly đột nhiên hỏi: “Trần Tử Ngư, anh trúng xổ số à?”
“Cái gì?”
“Sao trông anh vui thế?”
“Mặt mũi phơi phới phải không?” Tôi cười nhăn nhở: “Có phải cuối cùng cũng đã cảm thấy anh rất đẹp trai hay không?”
“Em thấy trông anh giống hồi quang phản chiếu [15] lắm.” Cô đáp.
[15] Hồi quang phản chiếu: Trạng thái bừng tỉnh, trở nên khỏe mạnh, tinh thần tỉnh táo của người sắp chết.
Ngồi trong xe Trình Minh, chúng tôi không ai nói chuyện.
Anh ta lái xe hết sức chăm chú, tôi thì trầm mặc nhìn khung cảnh đường phố không ngừng lui về phía sau. Trước mắt chúng tôi, cứ đèn đỏ tắt, đèn xanh lại sáng lên lặp đi lặp lại.
Trong lòng chúng tôi đều biết sắp sửa xảy ra chuyện gì. Chúng tôi đều nghĩ đến nó.
Xe chúng tôi băng qua trung tâm thành phố, tiến vào một khu dân cư sang trọng cách xa thành phố. Từ đây đi thẳng 20 km chính là sân bay nên cơ bản khu dân cư đều là những quần thể biệt thự cao hai, ba tầng. Bên trong là những căn nhà độc lập cây cối xanh mát thấp thoáng màu gạch sơn đỏ, hoa tươi nở rộ từng khóm, chim chóc hoa cỏ khiến người ta sinh ra ảo giác đã ra đến nước ngoài.
Chiếc Audi dừng lại trước cửa một căn biệt thự kiểu Âu sơn màu vàng nhạt.
Trình Minh lấy chìa khóa ra, bấm vào nút, cửa gara chậm rãi mở ra. Anh ta lái xe vào trong, sau đó chúng tôi đi từ cửa sau gara vào nhà.
Gần như là vừa mới đóng cửa, Trình Minh đã vội vàng ôm tôi vào lòng. Chúng tôi vừa thở dốc vừa lui về phía sau. Chìa khóa, áo khoác, vest, caravat, đồng phục, quần… bị chúng tôi ném vương vãi trên đất. Không còn một chút giả dối và ngụy trang, hai người chúng tôi sớm đã củi khô lửa bốc. Không dừng lại, không ngại ngùng, không chần chờ, gần như là liên tục hành động. Chúng tôi đi đến một chiếc sô pha cạnh đó, cứ như vậy tự nhiên ngã xuống ghế. Chúng tôi đều rất muốn, rất khao khát, quả thật không thể kiềm chế khát vọng ***. Dòng điện di chuyển qua lại xuyên suốt trên cơ thể chúng tôi, từ da anh truyền sang da tôi, lại từ cơ thể tôi trở về cơ thể anh.
Tôi giống như một cậu học sinh còn Trình Minh là thầy giáo chuyên môn thành thạo vậy. Tôi không có kinh nghiệm bị đặt ở dưới, nhưng dưới sự dẫn dắt của anh, nỗi đau nhục thể nhanh chóng bị cơn khoái cảm mãnh liệt hơn sâu thẳm hơn xua tan che lấp, giống như lần đầu tiên vậy. Đúng vậy, mọi thứ đều giống lần đầu tiên gặp anh ta. Tôi cảm thấy cái nặng trĩu ngột ngạt khó thở này, tôi sắp không thể phát ra âm thanh nào nữa. Tôi không biết làm sao cho phải, chỉ biết vòng ôm, níu chặt lấy anh.
…
Sau khi mọi chuyện kết thúc, như thể sóng triều rút lui sáng sớm vậy.
Chúng tôi giống như hai con cá bị bỏ quên trên bờ cát, da dẻ hơi đỏ lên, toàn thân ướt đẫm, vừa mệt mỏi lại vừa sung sướng.
Chúng tôi bắt đầu trò chuyện, nói một vài đề tài vụn vặt thoải mái.
“Ngay từ đầu anh đã nhận ra em phải không?” Tôi hỏi.
Tôi có thể tưởng tượng khi anh bước vào từ ngoài văn phòng, nhìn thấy cậu cảnh sát đứng bên cửa sổ chờ mình là tôi, cái loại tâm trạng vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười đó. Đáng chết là anh che giấu quá tốt, không ngờ tôi lại không nhận ra được một chút nào cả.
“Tôi từng ra ám hiệu cho em.” Anh khẽ cười: “Không thì em nghĩ rằng vì sao tôi lại ba lần bảy lượt tìm cơ hội hẹn em ra ngoài vì vài ba chuyện vặt này chứ?”
Tôi gắng nhớ lại, đúng là anh từng nói mấy câu vớ vẩn như anh không phải là mẫu đàn ông sẽ giết người vì phụ nữ. Mà khi tôi hỏi đêm qua anh đã ở đâu, đúng là Trình Minh đã dừng xe bên dưới nhà tôi, thành thật trả lời “ở đây”. Chỉ là khi đó tôi không hiểu ý anh chút nào mà chỉ đắm chìm trong suy luận mối tình nồng thắm mà mình tự cho là thông minh.
Hóa ra là vậy.
Kẻ ngốc thật sự là tôi.
“Anh thường đến chỗ A Văn à?” Tôi hỏi.
“Ai cơ?”
“Chính là quán bar nhỏ lần đầu em gặp anh đó. Ông chủ quán đó tên A Văn.”
“Không, đó là lần đầu tiên tôi đến đó.” Anh nói.
Tôi gật đầu: “Chẳng trách, bình thường em chưa từng gặp anh ở đó.”
“Lần đầu đến đó, chỉ thấy có em.”
“Cho nên nhà anh coi ông đây là đĩ đực?” Tôi đá anh một cái: “Mẹ nó anh bỏ tiền cho em là cái ý gì thế.”
“Xin lỗi, tôi không coi em là trai bao, chỉ là… đó là lần đầu tiên của em, tôi không có nhiều kinh nghiệm về mặt này, không biết gặp tình huống này thì xử lý thế nào.” Bàn tay dày rộng của anh vuốt ve lưng tôi: “Tôi lại không biết em là cảnh sát.”
Tôi cười khổ. Giải thích kiểu gì vậy, là cảnh sát thì có thể tùy tùy tiện tiện bị đè rồi té thẳng sao?
Tôi nhảy xuống giường, nhặt quần áo từ dưới đất lên, lấy ra xấp tiền kia ném lại cho anh.
Trình Minh cũng không để ý, chỉ cười: “Ngày mai em rảnh không? Ngày mai tan tầm, tôi tới đón em, chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Tôi cảm thấy giọng điệu của anh hơi kỳ. Tôi cũng không phải bạn gái nhà anh, anh cần gì phải tan tầm qua đón tôi?
Tôi thật sự không quen với sự dịu dàng như thế.
“Anh muốn khắp Cục Cảnh sát ai ai cũng biết em hẹn hò với đàn ông à?” Tôi vừa mặc quần vừa nói: “Được rồi, vẫn cứ gọi điện cho em thôi, nói chỗ anh cho em biết, em tự qua là được.”
…
Hôm sau sáng sớm đã tỉnh dậy, tôi chỉ cảm thấy tinh thần no đủ, tâm trạng khoái trá. Tôi đã thật lâu không có cảm giác này rồi.
Lúc nhỏ, khi qua giao thừa, ngủ một giấc thức dậy, nhìn thấy một dây pháo đỏ tươi chất đống trên bàn cách đó không xa, xa xa nghe tiếng người lớn bận bịu trong bếp, chuẩn bị cơm canh tân niên, mặc quần áo mới, bước ra khỏi cửa, ngửi mùi không khí thanh mát hòa với mùi khói pháo cay xót cả mũi, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc đơn thuần.
Sống hai mươi tám năm, xưa nay tôi không biết rằng hóa ra tình yêu có thể mang đến cho con người hạnh phúc rõ nét như vậy. Từ hồi trung học tham gia đội bóng đá của trường, đá bóng xong cùng đội trưởng đến nhà tắm công cộng tắm rửa, cách một làn hơi nước bốc khói nhìn lén cơ thể trần truồng dậy thì sớm hơn và cũng cường tráng đẹp mắt hơn tôi của anh ta mà cảm thấy mặt đỏ tim đập… Tôi gần như không có kinh nghiệm yêu đương.
Lớn thêm một chút, chờ tôi vào Cục Cảnh sát làm việc, nhận được tiền lương tháng đầu tiên, tôi đã biết cách dùng tiền mua vui. Vài năm qua, những cậu em tôi từng ôm trong lòng giống như hoa màu mùa nào trồng thức nấy. Tình yêu xưa cũ thuở nào đã mờ nhạt không rõ, những cuộc vui xinh xắn đáng yêu không ngừng xuất hiện, nhưng chưa có lần nào tôi có cảm giác yên bình thỏa mãn như bây giờ.
Khi tình yêu ban sơ nảy nở, tôi từng hoảng sợ, từng kinh hãi, bản năng muốn trốn tránh. Tuy tôi cũng không biết mình muốn trốn cái gì và vì sao lại muốn trốn nhưng khi mọi chuyện đã thành quá khứ, tôi đột nhiên cảm thấy thoải mái trước nay chưa từng có. Rốt cuộc tôi đã chọn xong, nên nó giống như trút được gánh nặng vậy.
Tâm trạng này không biết có thể gọi là hạnh phúc hay không.
Tôi chính là mang theo tâm trạng hạnh phúc ấy rời khỏi nhà. Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, tôi có một linh cảm mù quáng, hôm nay nhất định sẽ là một ngày hạnh phúc, hôm nay bất luận có làm chuyện gì thì cũng sẽ rất thuận lợi.
Đi đến Cục, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc. Nhất định là họ chưa bao giờ thấy tôi mang thần thái đầy sức sống như vậy.
Khi đi qua người tôi, Tiền mặt rỗ ngó tôi từ trên xuống dưới, hỏi: “Cái thằng này hôm nay sao thế, không phải vừa cắn thuốc chứ?”
“Cắn cái mẹ nhà ông.” Tôi nói: “Miệng chó không nhả được ngà voi.”
Từ xa nhìn thấy tại vị trí của tôi có một người phụ nữ trung niên đang ngồi, người phụ nữ đó đang nói chuyện với Lưu Ly.
Nhất định Lưu Ly cũng vừa đến không lâu, còn mặc một chiếc áo gió cao bồi, ngay cả túi xách còn chưa kịp bỏ ra.
Tôi tò mò quan sát người phụ nữ kia. Bác ta trông trên dưới năm mươi, mặc một chiếc áo bông kiểu nhà Đường xanh xanh đỏ đỏ, trang điểm chải chuốt, phong thái phô trương, một chiếc khăn lông xù nhuộm màu vàng héo lắc qua lắc lại trên vai theo động tác nói chuyện nhìn gần thì cảm thấy bác ta có làn da rất trắng, không biết trời sinh hay đánh phấn. Thật ra nhìn kỹ thì người phụ nữ này gương mặt đoan trang, có điều chúng đều bị che lấp dưới lớp trang điểm dày cộm.
Tôi không biết bác ta đang nước miếng phun mưa nói chuyện gì. Thấy tôi, bác ta lập tức ngừng miệng, dùng ánh mắt xét nét nhìn tôi.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
Lưu Ly quay đầu lại.
“Để cháu giới thiệu…” Lưu Ly nói: “Vị này là Trần Tử Ngư, cảnh sát phụ trách vụ án mạng Lý Tín Như. Vị này, bác ấy tự xưng là dì của Lý Tín Như, nói bác biết ai là hung thủ.”
Tôi cảm thấy rất bất ngờ.
Chuyện này thật sự thuận lợi như vậy? Linh cảm khi ra ngoài của tôi lại chính xác thật?
Người phụ nữ kia đã ở một bên lên tiếng ồn ào: “Không phải tôi tự xưng, tôi là dì của nó thật! Ba nó là anh tôi! Cô xem cô xem!” Rồi run run bàn tay lấy ra một cuốn sổ da màu nâu: “Tôi mang cả hộ khẩu đến này, cô cậu xem đi!”
Tôi nhận sổ hộ khẩu, lật qua một chút, bác ta tên Lý Hồng Hà, trong mục thành viên gia đình đúng là có tên ba của Lý Tín Như, quan hệ ghi rõ anh em. Tôi nhanh chóng nhìn thoáng qua các thành viên khác trong gia đình. Chồng Lý Hồng Hà họ Từ, hai người có một con trai tên Từ Đại Thành, sinh năm 83, năm nay đại khái hai mươi tuổi.
Tôi đưa nó cho Lưu Ly: “Lưu Ly em đi dùng máy tính đối chiếu một chút, xác nhận thân phận.”
Sau đó tôi chuyển đến người phụ nữ chải chuốt này: “Bác là Lý Hồng Hà?”
“Đúng.”
“Chứng minh thư?”
Bác ta đưa ra.
Tôi lấy ngón tay gõ bàn bảo bác ta đứng lên rồi ngồi vào ghế tiếp khách ở bên kia. Sau đó tôi ngồi về vị trí của mình, cầm chìa khóa mở ngăn kéo, lấy ra một xấp giấy khai khẩu cung, ghi lại tên tuổi và số chứng minh thư của Lý Hồng Hà.
Chiếc ghế của tôi bị cái mông già đó ngồi nóng bừng bừng, tôi thấy rất khó chịu, ngồi xuống ghế có cảm giác không được sạch sẽ.
“Bác biết tin Lý Tín Như đã chết từ lúc nào?” Tôi hỏi.
“Hôm qua.” Lý Hồng Hà nói: “Vừa nghe được chuyện, tôi rất hoảng sợ!”
“Vậy sao hôm nay bác mới đến cung cấp khẩu cung?”
“Hôm qua không phải chủ nhật sao, tôi đâu biết cảnh sát các cậu có trực hay không?” Rồi dùng một ngón tay chỉ vào tôi, kiểu như đang giáo huấn: “Hơn nữa, tôi xét thấy việc này không tầm thường, cũng không dám nói bừa. Tôi với ông chồng bàn bạc cả ngày mới quyết định sáng sớm hôm nay đến đồn cảnh sát. Đồn cảnh sát nói họ đã đăng báo vụ án này, không phải tôi đây đã đến Cục cảnh sát hình sự các cậu hay sao!”
Tôi gật đầu, lại hỏi: “Lý Tín Như đã qua đời năm sáu ngày, bác là dì của nạn nhân, vì sao đến hôm qua mới biết tin nạn nhân đã qua đời?”
Lý Hồng Hà thu tay về, chà chà góc áo. Tôi cảm thấy rất thú vị, không ngờ người phụ nữ mạnh mẽ này cũng tỏ ra ngại ngùng.
“Hôm qua tôi đến tìm Tín Như mới biết tin từ chỗ hàng xóm. Không dối cậu, đồng chí.” Bác mở miệng: “Tục ngữ nói, quan trên không quản việc nhà. Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Nhà tôi và nhà Lý Tín Như tuy là họ hàng nhưng quan hệ cũng không được tốt, bình thường hiếm khi thăm hỏi nhau. Hồi ba Tín Như còn sống thì còn tốt, nhưng từ khi anh tôi mất, Tín Như lại cưới đứa con gái độc ác đó làm vợ, hai nhà chúng tôi mới càng xa cách. Cho nên sau khi Tín Như bị hại, đứa con gái đó cũng không buồn gọi điện báo cho chúng tôi một tiếng. Đồng chí cảnh sát, cậu nói xem làm vậy có đúng hay không? Dù sao tôi cũng là người thân của Lý Tín Như mà! Anh tôi ở dưới có biết thì sẽ…” Lý Hồng Hà nháy nháy đôi mắt kẻ xanh, làm bộ muốn khóc nhưng chẳng rỉ ra được nửa giọt nào cả.
Đứa con gái độc ác? Tôi nghiền ngẫm những lời này, nghĩ lại dáng vẻ nhỏ nhỏ xinh xinh của Lý Mai, cảm thấy rất thú vị và cũng rất khó hiểu. Nếu nói ai cũng có hai mặt, ai cũng mang gương mặt khác nhau trước mặt những người khác nhau, vậy có phải Lý Mai cũng che giấu một gương mặt khác của chị ta hay không? Gương mặt đó trông như thế nào?
“Đứa con gái độc ác là chỉ Lý Mai ư?”
“Mẹ Tín Như vốn là người khó chung sống, đứa con dâu mà chị ta chọn, chỉ e còn lợi hại hơn mẹ chồng ba phần!”
Lúc này Lưu Ly đã đối chiếu hộ khẩu xong, đi tới giao nó lại cho tôi: “Không có vấn đề gì.”
Sau đó cô ngồi xuống bên cạnh, cùng tôi nghe chuyện.
“… Từ cái hồi Lý Tín Như còn chưa làm đại luật sư, Lý gia chưa tính là giàu có, tôi và mẹ nó, quan hệ chị dâu em chồng đã có chút xung đột, nhưng vẫn thỉnh thoảng thăm hỏi lẫn nhau. Lúc ấy tôi thương Tín Như như con trai mình, lễ tết không quên mua cho nó bộ quần áo mới hay tặng lì xì. Sau đó Tín Như tìm được việc, có thể kiếm tiền, tôi đến nhà nó, sắc mặt mẹ nó không được tốt nữa. Cậu nói chuyện này là thế nào? Đến Hoàng đế còn có họ hàng! Sau nữa, đợi Tín Như cưới vợ về nhà, đứa con gái đó còn ngay mặt mỉa mai khiêu khích chúng tôi. Hồi đó, nó còn dứt khoát chặn cửa tôi và Đại Thành không cho vào nhà! Cậu nói xem đây là thái độ của vãn bối sao? Lần đó tôi tức lắm, cãi cọ một trận tanh bành với nó ở ngay ngoài cửa nhà! Tôi nói mà, Lý Mai đó cũng ác giả ác báo, kết hôn với Tín Như cũng tầm mười năm rồi mà một mụn con cũng không sinh được!” Lý Hồng Hà tỏ vẻ khinh thường, miệng lẩm bẩm những câu kiểu “gà mái không biết đẻ trứng”, cứ như bác ta là một con gà mái đẻ được trứng, địa vị nâng cao bội phần, có thể giương oai trong đàn gà vậy.
“Rốt cuộc là vì chuyện gì mà nhà bác và nhà Lý Tín Như lại bất hòa như vậy?”
“Đứa con gái đó tâm địa xấu xa, khiến họ hàng chúng tôi xích mích bất hòa, chỉ chăm chăm làm cho Tín Như quan tâm nhà ngoại. Ba mẹ cô ta, họ moi tiền Lý Tín Như đến độ béo ú lên. Nó đừng tưởng tôi không biết. Không bao lâu trước khi chết, Tín Như nó còn tốn một khoản lớn mua nhà cho nhà mẹ đẻ đứa con gái đó đấy! Đừng tưởng tôi không biết gì hết!” Lý Hồng Hà căm giận: “Tín Như hồi nhỏ tôi thương nó nhất, lớn rồi, có tiền đồ, hiếu kính tiền bối một chút chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên hay sao? Cưới vợ rồi thì quên bằng sạch! Đứa con gái đó không đơn giản! Nó chỉ biết tìm Tín Như đòi tiền đòi tiền, tôi dám nói trước kia nó nhận ra Tín Như có thể kiếm tiền nên mới gả cho, không thì ông bố công nhân gang thép kia đời nào đã tu được phúc khí sống trong khu cao cấp đó?…”
Tôi hiểu, vẫn là vì tiền nên hai nhà mới bất hòa.
Lý Tín Như giống như một miếng thịt mỡ, ai cũng muốn cắn một miếng, quệt miệng dầu, căn bản không ai để ý đến cảm nhận của anh ta, ai cũng chỉ biết đòi tiền anh ta. Có điều theo như Lý Hồng Hà nói, Lý Mai hoàn toàn là vì tiền nên mới kết hôn với Lý Tín Như, nói vậy là không công bằng. Dù gì Lý Tín Như cũng có mỹ mạo như thế, chắc hẳn anh ta cũng có mị lực riêng.
Tôi không muốn nghe Lý Hồng Hà kể chuyện mình và Lý Mai vì tiền mà sinh ân oán nữa nên ngắt lời sự tố cáo của bác ta: “Bác vừa nói bác biết hung thủ là ai?”
“Tôi biết!” Đang kể hăng say, Lý Hồng Hà hai mắt ngời sáng trừng trừng, khóe miệng còn dính nước bọt, chém đinh chặt sắt: “Việc này nhất định do Lý Mai làm, nhất định không sai được!”
Vụ án cho đến mãi lúc này, chúng tôi vẫn đang trong giai đoạn lần mò, thông qua lớp lớp suy luận khoanh vùng hiềm nghi trong một vài đối tượng chứ chưa bao giờ khẳng định đưa ra nghi phạm nào cả. Người phụ nữ trước mắt làm sao lại khẳng định nói ra tên Lý Mai như thế, có lẽ chính là một bước đột phá của vụ án này.
Tôi và Lưu Ly trao đổi một ánh mắt. Nhưng chúng tôi đều không tỏ vẻ gì cả.
“Bác phải hiểu bây giờ bác đang tố cáo phần đáng sợ nhất trong một vụ án.” Tôi chậm rãi nói: “Ý của bác là, Lý Mai giết chồng mình?”
“Tôi biết, tôi biết.” Lý Hồng Hà gật đầu liên tục: “Tôi cũng đã bàn bạc qua chuyện này với chồng mình, ông ấy cũng cho rằng nghi phạm lớn nhất có thể chính là Lý Mai.”
“Bác biết rõ, nếu nghi ngờ của bác là sai, Lý Mai có thể tố cáo bác tội vu cáo.” Tôi nhấn mạnh để đề phòng bác ta báo án để trả thù ân oán trước kia của mình với Lý Mai.
Nét mặt bất an chợt lóe qua trên gương mặt Lý Hồng Hà, nhưng lập tức, bác ta lại bình tĩnh nói: “Tôi thấy nhất định là cô ta, không thể sai được.”
“Lý do của bác là?” Lưu Ly hỏi.
“Có một lần tôi đến nhà tìm Tín Như, lần đó là vì chuyện tài trợ cho Đại Thành nhà tôi vào trường trung học trọng điểm, tôi muốn tìm Tín Như nhờ giúp một chút, Đại Thành là em họ nó cơ mà. Kết quả lại thấy vợ chồng nó cãi nhau. Tôi đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng của đứa con gái đó, cô ta uy hiếp Tín Như, nói, tôi sẽ giết anh, cuối cùng sẽ có một ngày tôi giết chết anh!”
“Những lời nói ra trong lúc cãi nhau không thể chứng minh điều gì.” Lưu Ly nói.
“Đây là chuyện bao lâu trước kia?” Tôi hỏi.
“Lâu rồi, mấy năm trước thì phải.” Lý Hồng Hà nói, rồi lại bổ sung: “Chuyện này chứng tỏ đứa con gái đó rắp tâm hại người! Sau đó lại có một lần tôi đến nhà nó, đúng lúc Tín Như có ở nhà, nó còn trò chuyện với tôi. Lúc ấy đứa con gái đó xuống nhà từ tầng trên, tôi nhìn thấy nó. Trông nó đáng sợ lắm, cứ lầm lầm lì lì bước xuống như ma quỷ, mắt nhìn chằm chằm Tín Như. Tín Như quay lưng lại với nó nên không nhìn thấy, còn tôi lại thấy rõ rành rành. Lúc ấy nhìn nó mà tôi phát sợ. Tôi chào nó, Tín Như quay đầu lại, nó mới dời mắt đi, giống như không có chuyện gì, một mình vào bếp rót nước uống. Sau đó tôi có nói chuyện với Tín Như bảo nó cẩn thận vợ mình, Tín Như chỉ cười, căn bản không để tâm. Cậu xem, sau này không phải là quả nhiên đã gặp chuyện không may hay sao?”
Chuyện này có chút thú vị. Tôi dùng đầu bút gõ nhẹ xuống bàn.
“Đó là chuyện bao lâu trước kia?”
“Hơn nửa năm… gần một năm trước thì phải.” Lý Hồng Hà nói: “Sau đó tôi không đến nhà Tín Như nữa. Cho đến tận hôm qua, tôi muốn gặp Tín Như giúp Đại Thành nhà tôi lo chuyện việc làm một chút. Tôi nghĩ Tín Như quảng giao, nhiều cách… lại không ngờ, không ngờ…” Bác ta thở dài một hơi, sầu lo lúc này lại là thật, có lẽ đang nghĩ đến chuyện Đại Thành nhà bác vẫn chưa tìm được việc chăng?
Hơn nửa năm, gần một năm trước, khi đó có phải Lý Mai đã phát hiện ra chuyện vụng trộm của Lý Tín Như với em gái mình hay không? Vậy mà chị ta vẫn nén nhịn không làm gì cả, nghĩ lại thì người phụ nữ này quả thật có chút đáng sợ.
“Rất cám ơn thông tin bác đã cung cấp.” Cuối cùng tôi nói: “Chúng cháu nhất định sẽ nghiêm túc xác minh, điều tra rõ chân tướng, sớm ngày tróc nã hung thủ quy án.”
Tiễn bước người phụ nữ kia xong, Lưu Ly quay đầu nhìn tôi.
“Anh thấy thế nào?”
Tôi trả lời cô như trả bài: “Quyết không nghi oan người tốt, cũng quyết không tha cho người xấu.”
Lưu Ly cười: “Em cứ thấy Lý Mai đáng thương lắm. Bác gái này đúng là đanh đá chua ngoa, giao tiếp với bác ta nhất định rất khủng bố.”
Tôi tỏ vẻ đồng ý.
“Dù thế nào thì chúng ta vẫn nên lập tức báo cáo chuyện này cho sếp rồi xem chú nói sao. Suy cho cùng, nghi phạm lớn nhất đã nổi lên khỏi mặt nước.”
Lưu Ly đột nhiên hỏi: “Trần Tử Ngư, anh trúng xổ số à?”
“Cái gì?”
“Sao trông anh vui thế?”
“Mặt mũi phơi phới phải không?” Tôi cười nhăn nhở: “Có phải cuối cùng cũng đã cảm thấy anh rất đẹp trai hay không?”
“Em thấy trông anh giống hồi quang phản chiếu [15] lắm.” Cô đáp.
[15] Hồi quang phản chiếu: Trạng thái bừng tỉnh, trở nên khỏe mạnh, tinh thần tỉnh táo của người sắp chết.