An Dật Trần buổi sáng ngủ dậy liền phát hiện người bên cạnh sắc mặt ửng đỏ, hô hấp không thông, mày cũng nhíu chặt lại, trên trán mồ hôi tuôn ra như tắm, nhưng lại ở trong chăn lạnh run.
Giật mình tỉnh táo lại, An Dật Trần mau chóng từ trên giường ngồi dậy, chồm người qua dùng tay lật chăn sờ lên trán Ninh Trí Viễn.
Quả nhiên là sốt rồi.
A Đình mặc quần áo xong theo thói quen trở lại giường hôn Khương Hi Vũ một cái, nhưng sau khi ấn môi lên trán cậu thì phát hiện trán đã nóng hổi. Lấy mền đắp cho Khương Hi Vũ xong hắn liền xoay người mở cửa phòng ngủ ra ngoài.
Thôi Lược Thương bị tiếng ho bên cạnh làm giật mình, hắn quay qua thì phát hiện Trần Tam Lục đang ho dữ dội.
Tam Lục không biết từ lúc nào đem toàn bộ chăn mền quấn lên người mình, Thôi Lược Thương có chút dở khóc dở cười, khó trách ngày hôm qua nửa đêm nằm mơ hắn thấy mình đột nhiên đi Nam Cực. Trần Tam Lục sắc mặt không tốt lắm, còn có chút phát run.
Đến gần hỏi xem cậu làm sao vậy, nhưng lại cảm giác được cậu hô hấp rất khó khăn.
Lăng Việt nhìn Đồ Tô có chút mơ màng, biết cậu là mấy ngày trước bị bệnh còn chưa khoẻ hẳn, ngày hôm qua đột nhiên thay đổi thời tiết, sợ là cậu bị lạnh, lúc này lại nóng rần lên rồi.
Nhìn người trên giường đang phát run, Lăng Việt nhanh chóng từ ngăn tủ ôm ra một cái mền đắp lên người cậu.
Bốn người cùng nhau mở cửa phòng, tập trung lại phòng của Trần Quân Bình và Lâm Hạo. Bốn người yên lặng liếc nhau, gõ gõ cửa: “… Lâm Hạo, ca ca cậu bọn họ phát sốt rồi, cậu đến xem có được hay không?”
Phòng ngủ bên trong truyền tới tiếng bước chân, sau đó cửa mở. Trần Quân Bình đứng ở cửa nhìn các ca ca bất đắc dĩ cười cười: “Đại khái xem không được rồi, A Hạo cũng sốt rồi.”
Huynh đệ năm người nhìn nhau thở dài.
“… Khụ khụ khụ, Trần Quân Bình…” Trong phòng truyền đến thanh âm yếu ớt của Lâm Hạo, Trần Quân Bình liền quay đầu chạy vào đi tới bên giường.
Nhìn Lâm Hạo trên giường hết sức mệt mỏi, Trần Quân Bình không nhịn được vươn tay đến sờ sờ mặt cậu, ôn nhu nói: “Làm sao vậy A Hạo?”
Vừa lại ho hai tiếng, Lâm Hạo mới chậm rãi mở miệng: “… Khụ, anh đi đến bàn trà ở phòng khách.. tìm bên dưới, khụ khụ… Em có để hòm thuốc… Bên trong có thuốc… Khụ khụ, còn có nhiệt kế, sau đó nói các ca ca anh đo cho các ca ca của em… Khụ khụ khụ, nói cho em biết… Em sẽ chỉ thuốc cho uống…” Trần Quân Bình ở một bên đau lòng nhìn, tay vuốt vuốt ngực cậu.”Còn có… Nấu cháo… Không thể để bụng đói uống thuốc…”
“… Hảo chúng ta biết rồi, Lâm Hạo cậu cũng hảo nghỉ ngơi đi, đừng nói nữa…” Mọi người nhìn thấy Lâm Hạo ho dữ dội như vậy cũng lo lắng cho cậu.
Trần Quân Bình lấy mền đắp cho Lâm Hạo sau đó mới đóng cửa đi ra.
Huynh đệ năm người vào phòng khách tìm hòm thuốc, mở ra vừa lúc thấy năm cái nhiệt kế liền một người cầm một cái trở về phòng.
An Dật Trần nhẹ nhàng lay lay Ninh Trí Viễn: “… Trí Viễn? Dậy đo nhiệt độ rồi ngủ tiếp, có được hay không?” Người trên giường có chút mệt mỏi rên rỉ một tiếng, không tình nguyện mà trở mình một cái. An Dật Trần dở khóc dở cười ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng kéo chăn ra, sau đó ôm người kia vào trong ngực đỡ lên.
“… Hảo lạnh ah~ An Dật Trần…” Nghe được thanh âm uỷ khuất kia, An Dật Trần liền kéo chăn lại cho cậu sau đó mới cởi áo ngủ, nhẹ nhàng nâng cánh tay đem nhiệt kế kẹp vào.
“… Thật là khó chịu…”
Nghe được Ninh Trí Viễn nói chuyện yếu ớt, An Dật Trần đau lòng ôm cậu vỗ vỗ: “Tiểu thiếu gia ngoan, khỏi bệnh rồi sẽ không khó chịu nữa.”
Khương Hi Vũ khuôn mặt đỏ ửng, giơ tay lên cho A Đình đem nhiệt kế để vào, sau đó kẹp chặt.
Nhìn Khương Hi Vũ khuôn mặt nhỏ nhắn vẻ mặt chăm chú nghiêm túc, A Đình liền mỉm cười. Dùng tay vuốt vuốt tóc Khương Hi Vũ: “… Ngốc tử. Khó chịu sao?”
“… Khó chịu, Hi Vũ hảo lạnh… Thật là khó chịu…” Nghe A Đình hỏi, Khương Hi Vũ lập tức ủy khuất bĩu môi gật đầu, một bên gật đầu một bên giơ tay chỉ chỉ đầu “… Đầu đau quá… A Đình, Hi Vũ đau đầu quá…”
Nghe Khương Hi Vũ nói, A Đình liền không nhịn được ôm cậu vào lòng: “Hảo, A Đình biết rồi. Vậy Hi Vũ lát nữa uống thuốc có được hay không? Uống thuốc xong sẽ không đau nữa.”
Sau khi gật đầu, Khương Hi Vũ đột nhiên giơ tay lên đẩy A Đình: “… A Đình, cách Hi Vũ xa một chút… Sẽ lây bệnh đó…” Sau một lúc đẩy mà hắn không nhúc nhích, Khương Hi Vũ hốc mắt liền đỏ lên: “… Hi Vũ, không nên… A Đình cũng khó chịu… A Đình cách Hi Vũ xa một chút đi…”
A Đình ôm chặt lấy Khương Hi Vũ, quay đầu nhẹ nhàng hôn cậu: “Ngốc tử, lây bệnh cho anh mới tốt ah~. Em bị bệnh mới là chuyện làm cho anh khó chịu nhất…”
Dựa sát vào trong lòng hắn, Khương Hi Vũ gật đầu nói nhỏ “hảo”.
Trần Tam Lục đắp mền tựa vào đầu giường ngồi đo nhiệt độ, không biết có phải hay không do sốt nên có chút mơ hồ, ánh mắt mê mang mà không biết nhìn về phía nơi nào. Thôi Lược Thương ngồi bên cạnh dùng tay chọc chọc vào má cậu.
“… Thư ngốc, lại đây uống nước.” Thôi Lược Thương giơ chén đưa tới miệng nhưng Trần Tam Lục lại lắc đầu không muốn uống.
Thôi Lược Thương nhíu nhíu mày, dứt khoát chính mình uống một ngụm, sau đó cúi đầu hôn Trần Tam Lục, bắt cậu nuốt xuống.
Chờ cậu uống nước xong, Thôi Lược Thương mới có chút lưu luyến mà rời đi, còn không quên nhẹ nhàng liếm liếm môi cậu.
Trần Tam Lục ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “… Lây bệnh cho anh thì làm sao…” Thôi Lược Thương sau khi nghe được thì nhún vai: “Vậy tốt lắm, anh thân thể tốt như vậy, sốt đã là cái gì.” Hắn vuốt vuốt tóc Trần Tam Lục: “Em thật ra thân thể yếu như vậy, phải cố gắng nghỉ ngơi để mau hết bệnh.”
Lăng Việt nhìn Đồ Tô uống nước xong liền ngồi xuống đo nhiệt độ cho cậu, khí sắc cũng có chút tốt hơn, hắn liền dùng tay áp lên trán cậu, sau đó nở nụ cười: “… Nhanh như vậy bớt sốt rồi?”
Đồ Tô nhìn Lăng Việt cười liền cười theo: “… Đệ cũng cảm mấy ngày nay rồi, không hiểu sao mọi người cũng bị.”
Lăng Việt cười gật đầu, “Đệ hảo hảo nghỉ ngơi đi, chính là mấy hôm trước không nghỉ ngơi nhiều, hôm nay mới bị sốt đó.”
Thấy Lăng Việt theo thói quen nhíu mày, Đồ Tô nhẹ nhàng cười, chồm người qua nhìn Lăng Việt, thấy trong mắt hắn đều là hình ảnh của mình, cậu liền thỏa mãn nở nụ cười: “Đệ sẽ hảo hảo nghỉ ngơi, sư huynh yên tâm.”
Lâm Hạo tiếp nhận nhiệt kế Trần Quân Bình đưa, mơ mơ màng màng theo thói quen lắc lắc, thế nhưng trên tay một chút lực cũng không có, nhiệt kế liền trực tiếp bị cậu quăng ra ngoài. “Xoảng” một tiếng vỡ nát trên mặt đất rồi.
Trần Quân Bình thấy Lâm Hạo vẻ mặt buồn bực, trên mặt là biểu tình khó chịu kiểu như “là một người thầy thuốc cư nhiên lại để mình mắc sai lầm này, thật sự là rất không nên rồi”, hắn liền cười cười.
Ngẩng đầu có chút ai oán trừng mắt nhìn Trần Quân Bình liếc một cái, Lâm Hạo kéo chăn đắp qua đầu rồi nằm lại giường. Trần Quân Bình ngồi xuống đem chăn kéo ra, lộ ra đầu của Lâm Hạo: “… Em là muốn để bực tức trong người đến chết sao?”
Lâm Hạo quay đầu liếc mắt một cái, có chút khàn khàn nói: “… Anh còn không mau đi tìm cái khác.” Người kia cười: “Chờ một chút đi, chờ ca ca em đo xong hết đã.”
Khẽ hừ một tiếng, Lâm Hạo mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại, nhìn ra được là thật sự rất khó chịu. Trần Quân Bình cúi đầu hôn trán cậu, đứng dậy đi ra ngoài.
Huynh đệ năm người chờ họ đo xong liền kéo đến phòng khách, tổng kết một chút: Ninh Trí Viễn sốt 39. 1°, Trần Tam Lục 38. 3°, Khương Hi Vũ 38. 1°, Đồ Tô 37. 7°, Lâm Hạo 39. 3°. Hơn nữa bốn người kia tựa hồ cũng chỉ là sốt, không có dấu hiệu khác, Lâm Hạo nhưng là ho không ngừng, tiếng nói nghe như là viêm họng, vốn là nghiêm trọng nhất.
A Đình thân là đại ca, nghiêm túc mà giao bọn đệ đệ công việc: An Dật Trần cùng Lăng Việt đi nấu cháo, Thôi Lược Thương đi nấu nước, hắn cùng Trần Quân Bình mang theo cái hòm thuốc cùng số liệu (?) lên lầu đi tìm Lâm Hạo hỏi một chút như thế nào uống thuốc mới tốt.
Nhận được nhiệm vụ xong bọn họ liền tản ra đi thực hiện.
Huynh đệ năm người ở nhà cả ngày để chiếu cố người yêu của mình, sau đó tình trạng mới khá hơn. Đến buổi sáng ngày kế tiếp, bọn họ cũng đã khoẻ hơn phân nửa rồi. Đợi đến ngày thứ ba nhân tiện tất cả đều tốt hơn… Uh… Sau đó thì sao?
Đoán không sai, bên này năm người khoẻ rồi, bên kia năm người ngã bệnh.
“… Lâm Hạo! Đệ mau đến xem xem!”
Bác sĩ Lâm dở khóc dở cười, trời mùa thu độ ấm thất thường, mọi người chính là phải cẩn thận mặc thêm áo ấm để tránh bị bệnh.
Giật mình tỉnh táo lại, An Dật Trần mau chóng từ trên giường ngồi dậy, chồm người qua dùng tay lật chăn sờ lên trán Ninh Trí Viễn.
Quả nhiên là sốt rồi.
A Đình mặc quần áo xong theo thói quen trở lại giường hôn Khương Hi Vũ một cái, nhưng sau khi ấn môi lên trán cậu thì phát hiện trán đã nóng hổi. Lấy mền đắp cho Khương Hi Vũ xong hắn liền xoay người mở cửa phòng ngủ ra ngoài.
Thôi Lược Thương bị tiếng ho bên cạnh làm giật mình, hắn quay qua thì phát hiện Trần Tam Lục đang ho dữ dội.
Tam Lục không biết từ lúc nào đem toàn bộ chăn mền quấn lên người mình, Thôi Lược Thương có chút dở khóc dở cười, khó trách ngày hôm qua nửa đêm nằm mơ hắn thấy mình đột nhiên đi Nam Cực. Trần Tam Lục sắc mặt không tốt lắm, còn có chút phát run.
Đến gần hỏi xem cậu làm sao vậy, nhưng lại cảm giác được cậu hô hấp rất khó khăn.
Lăng Việt nhìn Đồ Tô có chút mơ màng, biết cậu là mấy ngày trước bị bệnh còn chưa khoẻ hẳn, ngày hôm qua đột nhiên thay đổi thời tiết, sợ là cậu bị lạnh, lúc này lại nóng rần lên rồi.
Nhìn người trên giường đang phát run, Lăng Việt nhanh chóng từ ngăn tủ ôm ra một cái mền đắp lên người cậu.
Bốn người cùng nhau mở cửa phòng, tập trung lại phòng của Trần Quân Bình và Lâm Hạo. Bốn người yên lặng liếc nhau, gõ gõ cửa: “… Lâm Hạo, ca ca cậu bọn họ phát sốt rồi, cậu đến xem có được hay không?”
Phòng ngủ bên trong truyền tới tiếng bước chân, sau đó cửa mở. Trần Quân Bình đứng ở cửa nhìn các ca ca bất đắc dĩ cười cười: “Đại khái xem không được rồi, A Hạo cũng sốt rồi.”
Huynh đệ năm người nhìn nhau thở dài.
“… Khụ khụ khụ, Trần Quân Bình…” Trong phòng truyền đến thanh âm yếu ớt của Lâm Hạo, Trần Quân Bình liền quay đầu chạy vào đi tới bên giường.
Nhìn Lâm Hạo trên giường hết sức mệt mỏi, Trần Quân Bình không nhịn được vươn tay đến sờ sờ mặt cậu, ôn nhu nói: “Làm sao vậy A Hạo?”
Vừa lại ho hai tiếng, Lâm Hạo mới chậm rãi mở miệng: “… Khụ, anh đi đến bàn trà ở phòng khách.. tìm bên dưới, khụ khụ… Em có để hòm thuốc… Bên trong có thuốc… Khụ khụ, còn có nhiệt kế, sau đó nói các ca ca anh đo cho các ca ca của em… Khụ khụ khụ, nói cho em biết… Em sẽ chỉ thuốc cho uống…” Trần Quân Bình ở một bên đau lòng nhìn, tay vuốt vuốt ngực cậu.”Còn có… Nấu cháo… Không thể để bụng đói uống thuốc…”
“… Hảo chúng ta biết rồi, Lâm Hạo cậu cũng hảo nghỉ ngơi đi, đừng nói nữa…” Mọi người nhìn thấy Lâm Hạo ho dữ dội như vậy cũng lo lắng cho cậu.
Trần Quân Bình lấy mền đắp cho Lâm Hạo sau đó mới đóng cửa đi ra.
Huynh đệ năm người vào phòng khách tìm hòm thuốc, mở ra vừa lúc thấy năm cái nhiệt kế liền một người cầm một cái trở về phòng.
An Dật Trần nhẹ nhàng lay lay Ninh Trí Viễn: “… Trí Viễn? Dậy đo nhiệt độ rồi ngủ tiếp, có được hay không?” Người trên giường có chút mệt mỏi rên rỉ một tiếng, không tình nguyện mà trở mình một cái. An Dật Trần dở khóc dở cười ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng kéo chăn ra, sau đó ôm người kia vào trong ngực đỡ lên.
“… Hảo lạnh ah~ An Dật Trần…” Nghe được thanh âm uỷ khuất kia, An Dật Trần liền kéo chăn lại cho cậu sau đó mới cởi áo ngủ, nhẹ nhàng nâng cánh tay đem nhiệt kế kẹp vào.
“… Thật là khó chịu…”
Nghe được Ninh Trí Viễn nói chuyện yếu ớt, An Dật Trần đau lòng ôm cậu vỗ vỗ: “Tiểu thiếu gia ngoan, khỏi bệnh rồi sẽ không khó chịu nữa.”
Khương Hi Vũ khuôn mặt đỏ ửng, giơ tay lên cho A Đình đem nhiệt kế để vào, sau đó kẹp chặt.
Nhìn Khương Hi Vũ khuôn mặt nhỏ nhắn vẻ mặt chăm chú nghiêm túc, A Đình liền mỉm cười. Dùng tay vuốt vuốt tóc Khương Hi Vũ: “… Ngốc tử. Khó chịu sao?”
“… Khó chịu, Hi Vũ hảo lạnh… Thật là khó chịu…” Nghe A Đình hỏi, Khương Hi Vũ lập tức ủy khuất bĩu môi gật đầu, một bên gật đầu một bên giơ tay chỉ chỉ đầu “… Đầu đau quá… A Đình, Hi Vũ đau đầu quá…”
Nghe Khương Hi Vũ nói, A Đình liền không nhịn được ôm cậu vào lòng: “Hảo, A Đình biết rồi. Vậy Hi Vũ lát nữa uống thuốc có được hay không? Uống thuốc xong sẽ không đau nữa.”
Sau khi gật đầu, Khương Hi Vũ đột nhiên giơ tay lên đẩy A Đình: “… A Đình, cách Hi Vũ xa một chút… Sẽ lây bệnh đó…” Sau một lúc đẩy mà hắn không nhúc nhích, Khương Hi Vũ hốc mắt liền đỏ lên: “… Hi Vũ, không nên… A Đình cũng khó chịu… A Đình cách Hi Vũ xa một chút đi…”
A Đình ôm chặt lấy Khương Hi Vũ, quay đầu nhẹ nhàng hôn cậu: “Ngốc tử, lây bệnh cho anh mới tốt ah~. Em bị bệnh mới là chuyện làm cho anh khó chịu nhất…”
Dựa sát vào trong lòng hắn, Khương Hi Vũ gật đầu nói nhỏ “hảo”.
Trần Tam Lục đắp mền tựa vào đầu giường ngồi đo nhiệt độ, không biết có phải hay không do sốt nên có chút mơ hồ, ánh mắt mê mang mà không biết nhìn về phía nơi nào. Thôi Lược Thương ngồi bên cạnh dùng tay chọc chọc vào má cậu.
“… Thư ngốc, lại đây uống nước.” Thôi Lược Thương giơ chén đưa tới miệng nhưng Trần Tam Lục lại lắc đầu không muốn uống.
Thôi Lược Thương nhíu nhíu mày, dứt khoát chính mình uống một ngụm, sau đó cúi đầu hôn Trần Tam Lục, bắt cậu nuốt xuống.
Chờ cậu uống nước xong, Thôi Lược Thương mới có chút lưu luyến mà rời đi, còn không quên nhẹ nhàng liếm liếm môi cậu.
Trần Tam Lục ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “… Lây bệnh cho anh thì làm sao…” Thôi Lược Thương sau khi nghe được thì nhún vai: “Vậy tốt lắm, anh thân thể tốt như vậy, sốt đã là cái gì.” Hắn vuốt vuốt tóc Trần Tam Lục: “Em thật ra thân thể yếu như vậy, phải cố gắng nghỉ ngơi để mau hết bệnh.”
Lăng Việt nhìn Đồ Tô uống nước xong liền ngồi xuống đo nhiệt độ cho cậu, khí sắc cũng có chút tốt hơn, hắn liền dùng tay áp lên trán cậu, sau đó nở nụ cười: “… Nhanh như vậy bớt sốt rồi?”
Đồ Tô nhìn Lăng Việt cười liền cười theo: “… Đệ cũng cảm mấy ngày nay rồi, không hiểu sao mọi người cũng bị.”
Lăng Việt cười gật đầu, “Đệ hảo hảo nghỉ ngơi đi, chính là mấy hôm trước không nghỉ ngơi nhiều, hôm nay mới bị sốt đó.”
Thấy Lăng Việt theo thói quen nhíu mày, Đồ Tô nhẹ nhàng cười, chồm người qua nhìn Lăng Việt, thấy trong mắt hắn đều là hình ảnh của mình, cậu liền thỏa mãn nở nụ cười: “Đệ sẽ hảo hảo nghỉ ngơi, sư huynh yên tâm.”
Lâm Hạo tiếp nhận nhiệt kế Trần Quân Bình đưa, mơ mơ màng màng theo thói quen lắc lắc, thế nhưng trên tay một chút lực cũng không có, nhiệt kế liền trực tiếp bị cậu quăng ra ngoài. “Xoảng” một tiếng vỡ nát trên mặt đất rồi.
Trần Quân Bình thấy Lâm Hạo vẻ mặt buồn bực, trên mặt là biểu tình khó chịu kiểu như “là một người thầy thuốc cư nhiên lại để mình mắc sai lầm này, thật sự là rất không nên rồi”, hắn liền cười cười.
Ngẩng đầu có chút ai oán trừng mắt nhìn Trần Quân Bình liếc một cái, Lâm Hạo kéo chăn đắp qua đầu rồi nằm lại giường. Trần Quân Bình ngồi xuống đem chăn kéo ra, lộ ra đầu của Lâm Hạo: “… Em là muốn để bực tức trong người đến chết sao?”
Lâm Hạo quay đầu liếc mắt một cái, có chút khàn khàn nói: “… Anh còn không mau đi tìm cái khác.” Người kia cười: “Chờ một chút đi, chờ ca ca em đo xong hết đã.”
Khẽ hừ một tiếng, Lâm Hạo mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại, nhìn ra được là thật sự rất khó chịu. Trần Quân Bình cúi đầu hôn trán cậu, đứng dậy đi ra ngoài.
Huynh đệ năm người chờ họ đo xong liền kéo đến phòng khách, tổng kết một chút: Ninh Trí Viễn sốt 39. 1°, Trần Tam Lục 38. 3°, Khương Hi Vũ 38. 1°, Đồ Tô 37. 7°, Lâm Hạo 39. 3°. Hơn nữa bốn người kia tựa hồ cũng chỉ là sốt, không có dấu hiệu khác, Lâm Hạo nhưng là ho không ngừng, tiếng nói nghe như là viêm họng, vốn là nghiêm trọng nhất.
A Đình thân là đại ca, nghiêm túc mà giao bọn đệ đệ công việc: An Dật Trần cùng Lăng Việt đi nấu cháo, Thôi Lược Thương đi nấu nước, hắn cùng Trần Quân Bình mang theo cái hòm thuốc cùng số liệu (?) lên lầu đi tìm Lâm Hạo hỏi một chút như thế nào uống thuốc mới tốt.
Nhận được nhiệm vụ xong bọn họ liền tản ra đi thực hiện.
Huynh đệ năm người ở nhà cả ngày để chiếu cố người yêu của mình, sau đó tình trạng mới khá hơn. Đến buổi sáng ngày kế tiếp, bọn họ cũng đã khoẻ hơn phân nửa rồi. Đợi đến ngày thứ ba nhân tiện tất cả đều tốt hơn… Uh… Sau đó thì sao?
Đoán không sai, bên này năm người khoẻ rồi, bên kia năm người ngã bệnh.
“… Lâm Hạo! Đệ mau đến xem xem!”
Bác sĩ Lâm dở khóc dở cười, trời mùa thu độ ấm thất thường, mọi người chính là phải cẩn thận mặc thêm áo ấm để tránh bị bệnh.