Hôm qua tuyết rơi rất nhiều, hôm nay vừa lại là cuối tuần, cho nên một mọi người đều tập trung ở nhà hết. Phòng khách đều là các cặp đôi cùng nhau ngồi giết thời gian đợi cơm tối.
Thôi Lược Thương cùng Trần Tam Lục rúc vào cùng nhau cho ấm, trong tay đang cầm một quyển tạp chí hai người cùng lật xem. Ngồi ở bên cạnh là Ninh Trí Viễn đang ôm máy tính bảng chơi trò chơi, bị thua nhân tiện mất hứng ném cho An Dật Trần bên cạnh đang ôm mình, sau đó dựa vào nhìn hắn chơi, đợi hắn chơi qua vòng vừa lại lập tức lấy về tiếp tục chơi.
Trần Quân Bình hôm qua lúc về nhà vì đường trơn, chân phải bị trật, lúc này đã sưng lên đến không thể động đậy. Hắn nhìn chằm chằm mắt cá chân một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn hai cặp đôi kia, bất đắc dĩ quay lại nhìn Lâm Hạo ngồi cách mình một khoảng, đang dựa vào ghế sa lon thở dài.
Đồ Tô lau dọn bếp, thỉnh thoảng quay lại nhìn nồi thịt kho, nước trong nồi tựa hồ đã gần cạn, có thể ăn rồi. Lăng Việt cũng đã bày dọn chén đũa, sắp xếp mọi thứ. Đồ Tô lấy khăn lông lau tay khô, bước đến cửa phòng bếp, nhìn Ninh Trí Viễn nói: “Đại ca, đến giờ ăn cơm rồi, gọi Hi Vũ cùng A Đình ca về đi.”
Người bị gọi phát ra một tiếng không tình nguyện: “Ai, không muốn, lạnh muốn chết, Lâm Hạo đệ đi đi.”
Lâm Hạo không quay đầu lại mà ung dung đáp: “Chết cũng không muốn đi. Đồ Tô ca kêu đại ca đi, vừa lại không kêu đệ đi.”
“… Lâm Hạo tiểu tử ngươi thay đại ca làm chút chuyện không được sao?”
“Không muốn —— ôi chao, Trần Quân Bình anh đi… Ách…”
Trần Quân Bình nhìn người yêu, tỏ vẻ ’em nói lại anh nghe không rõ’. Lâm Hạo nhìn Trần Quân Bình mắt cá chân sưng vù, yên lặng nuốt xuống nửa câu còn chưa nói hết, một lần nữa quay lại: “Đại ca hay là chính mình đi đi… Ca xem Hi Vũ ca đắp người tuyết y hệt ca kìa, ca ra xem một chút cũng tốt ah~.”
Ngoài cửa sổ hai người kia căn bản không biết trong này huynh đệ đang tranh cãi xem ai đi gọi bọn họ, còn họ vẫn đang vui vẻ đánh giá người tuyết trước mặt.
Khương Hi Vũ cái mũi cùng gương mặt bị lạnh có chút phiếm hồng, nhưng ánh mắt vẫn là cực kì vui vẻ. Cậu lui ra phía sau hai bước ngồi xổm xuống, lấy tay vẽ mặt người tuyết, sau đó ngẩng đầu nhìn A Đình “… A Đình… Đẹp không?”
A Đình ôn nhu cười đỡ Khương Hi Vũ lên, gật đầu nói đẹp. Người tuyết có kiểu tóc y hệt Ninh Trí Viễn, nhưng hai mắt là dùng quả anh đào, miệng dùng mì vắt của Đồ Tô đặc biệt tài trợ màu sắc rực rỡ để dán lên… Trong lúc nhất thời tâm tình có chút phức tạp, Ninh Trí Viễn sau khi chứng kiến liền nghĩ vẻ mặt thật sự là đặc biệt đáng chờ mong nha.
“Tốt rồi, mặt em cũng lạnh đến đỏ lên rồi, nên trở vào nhà rồi.” A Đình gỡ bao tay dùng hai bàn tay ôm mặt Khương Hi Vũ, người kia nhu thuận gật đầu.
“… Ô, A Đình anh xem… Người kia nhìn rất quen mắt oh” hai người phủi tuyết trên người, chuẩn bị quay vào nhà. Khương Hi Vũ quay đầu lại phát hiện đi một người chạy qua nhìn hết sức quen thuộc, liền kéo kéo A Đình chỉ cho hắn xem. A Đình theo hướng cậu chỉ nhìn lại, quả thật thấy một người quẹo vào sân nhà bọn hắn, nhằm ngay phía cửa lớn.
… Sao?
Đồ Tô nghe trong phòng khách Ninh Trí Viễn cùng Lâm Hạo vẫn cãi nhau xem ai đi gọi hai người kia, nhân tiện cảm giác được đại não một trận phát hoả. Phía sau Lăng Việt cười cười dùng tay vuốt vuốt tóc cậu: “Ta đi gọi đi, thịt kho vừa ăn rồi, tắt lửa đi.”
Lăng Việt lau lau tay gỡ bỏ tạp dề thả ở trên bàn, sau đó đi ra khỏi bếp. Theo thói quen ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, ở giữa còn có lịch nhắc nhở, nhìn bốn con số 11.21 hắn lặng đi một chút: “… Ai, hôm nay có phải hay không là sinh nhật Đẳng Đẳng a?”
An Dật Trần ở phòng khách sau khi nghe được cũng ngẩng đầu lên nhìn lướt qua đồng hồ “… Uh, đúng rồi, là sinh nhật hắn.” Đưa tay tắt máy tính bản xoay người lại đưa Ninh Trí Viễn, khiến cho cậu còn đang cùng Lâm Hạo tranh cãi cũng im lặng “… Có muốn hay không gọi bọn họ trở về ăn một bữa cơm chúc mừng?”
“… Hai người họ nhưng là ngôi sao ah~, bận rộn như thế sẽ có thời gian rảnh trở về sao?” Thôi Lược Thương cũng không ngẩng đầu lên mà nói, sau đó thuận tiện cầm lấy tạp chí trong tay cấp hai ca ca quơ quơ “… Hơn nữa Đẳng Đẳng ca hôm nay còn cùng fans mở tiệc sinh nhật oh. Đại khái đến khuya mới chấm dứt đi.”
Tạp chí trang bìa ngoài đúng là ảnh Trần Vỹ Đình, bên cạnh là dòng chữ to viết hắn quyết định lúc sinh nhật sẽ tổ chức cùng fan.
Lăng Việt cùng An Dật Trần liếc nhau, bất đắc dĩ cùng nhún vai.
“… Như vậy không có biện pháp rồi, đừng đùa nữa, mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi… Đệ đi gọi đại ca cùng…”
Một tiếng ‘bịch’ cắt đứt câu nói của Lăng Việt, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Ngay cửa chính là một người đang từng ngụm từng ngụm thở, Lăng Việt trừng mắt nhìn, nhất thời có chút dở khóc dở cười: “… Đại ca à cho dù không mang chìa khóa cũng không nên dùng sức đá văng đi… Ách…” Vừa dứt lời, ngoài cửa vừa lại xuất hiện hai thân ảnh. A Đình ôm Khương Hi Vũ đứng ở cửa, một người vẻ mặt kinh ngạc đánh giá cánh cửa bị phá hư, một người bình tĩnh cùng Lăng Việt đối mặt.
Ninh Trí Viễn từ lúc nghe được tiếng ồn nhân tiện ném máy tính bảng trong tay xuống chạy tới, nhìn cánh cửa bất ngờ đã bị phá hư liền chán nản: “… Năm nay sửa cửa mấy lần rồi! Các ngươi đều là dư tiền lắm sao! Ai làm vậy!”
A Đình kéo Khương Hi Vũ đi vào, khom lưng cầm qua dép lê của hai người, bày ra vẻ mặt chúng tôi không liên can, sau đó đưa Khương Hi Vũ đổi lại dép, lách qua khỏi Ninh Trí Viễn, trực tiếp hướng phòng khách đi vào.
“… Mặc kệ là ai làm, mau bỏ tiền sửa cánh cửa… Ô, Điệp Điệp?” Ninh Trí Viễn đau lòng nhìn cửa nhà một lần nữa bị phá hỏng, ngửa mặt lên cảm thán.
Lý Dịch Phong lau mồ hôi, dở khóc dở cười nhìn Ninh Trí Viễn nói: “… Đệ cam đoan sẽ thay cửa khác kiên cố hơn cho Trí Viễn ca. Cái này một phát nhân tiện mở, tuyệt đối trộm không phải mất công rồi.” Vừa nói vừa lại chỉ chỉ ổ khoá bởi vì động tác của cậu mà rớt ra, cong môi cười hắc hắc.
【 Tác giả: giải thích một chút là chỉ hư ổ khoá thôi chứ không phải hư cả cánh cửa, ổ khoá hư nên mới mở cửa dễ dàng như vậy】
Đồ Tô rót một ly cacao đưa cho Lý Dịch Phong, người kia cười nói cám ơn rồi nhận lấy. Đồ Tô tỏ vẻ không cần khách khí, xoay người rót một chén khác đưa cho Khương Hi Vũ.
Lý Dịch Phong thổi thổi ly cacao, sau đó ngửa cổ uống sạch. Khương Hi Vũ tròn mắt nhìn, cúi đầu nghía qua ly của mình, cũng muốn giơ lên một lần uống hết, liền bị A Đình bên cạnh ngăn lại. A Đình cười vuốt vuốt đầu cậu, nhỏ giọng đến bên tai cậu nói từ từ uống, không vội.
“… Oa… Sống lại rồi… Ta mới vừa rồi cảm giác được ta sắp biến thành băng rồi…” Lý Dịch Phong đặt ly lên bàn trà, thở ra một cái.
Ninh Trí Viễn nhíu mày: “… Nói đi, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Uh…? Hôm nay không có công việc, William ca không phải đi theo fans làm sinh nhật sao, đệ đã nghĩ đến đây ăn bữa cơm rồi.” Lý Dịch Phong vừa nói vừa chà xát hai bàn tay, Trần Tam Lục nhìn thấy, một tay lấy bao tay trong người Thôi Lược Thương rút ra đưa cho Lý Dịch Phong, hoàn toàn không chú ý tới Thôi Lược Thương vẻ mặt tổn thương.”… Sau đó lúc đến ngoại ô thì xe bị hư… Điện thoại di động vừa lại hết pin rồi. Đệ nhân tiện nghĩ tới gọi taxi hoặc là ngồi xe bus đến… Kết quả tuyết quá lớn, bên này hoàn lại chưa kịp quét sạch tuyết đọng, xe không lưu thông được… Cuối cùng đệ đã chạy bộ tới rồi…”
Lâm Hạo rút lấy nhiệt kế từ Lý Dịch Phong xem xét, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn hắn hỏi: “… Đệ nói Phong ca ah~, trên xe chẳng lẽ không có sạc pin sao?” Lý Dịch Phong tròn mắt nhìn, sau đó gật đầu cười hắc hắc gãi đầu tỏ vẻ cậu đã quên.
“… Thế nào?” Ninh Trí Viễn nghiêng đầu hỏi Lâm Hạo. Người kia lắc lắc nhiệt kế thu lại, lắc đầu: “… Tạm thời không sốt, chỉ là bị lạnh, uống chút trà gừng, ngày mai uống thêm ít bản lam phòng ngừa, hẳn là không thành vấn đề.”
“… Ai, cơ thể ca tất nhiên mạnh khoẻ rồi, William thường xuyên kéo ca đi tập thể hình mà.” Lý Dịch Phong cười nói, còn không quên nắm tay Ninh Trí Viễn chạm vào cơ thể cậu để khoe.
Ninh Trí Viễn vỗ cậu một cái, Lý Dịch Phong tròn mắt nhìn, đối với Ninh Trí Viễn cười hắc hắc: “Cám ơn Trí Viễn ca… Ah… Đệ đói bụng…”
Nhắc tới việc đói bụng, bọn họ sực nhớ là cũng đang chờ đợi cơm tối, liền nhanh chóng đồng thanh ‘ta cũng đói bụng’.
Đồ Tô cùng Lăng Việt chỉ chỉ bàn cơm tỏ vẻ thức ăn cũng đã dọn xong rồi, chỉ chờ mọi người đến thưởng thức thôi.
Một đám người bề nhanh chóng ùa vào bàn cơm.
Ninh Trí Viễn nhìn Lâm Hạo chạy nhanh nhất, cùng Trần Quân Bình ngồi ở ghế sa lon cười khổ, cậu bất đắc dĩ thở dài vươn tay đi nâng hắn dậy. An Dật Trần ở một bên hỗ trợ kéo Lý Dịch Phong “… Điện thoại di động giúp cậu sạc rồi, cơm nước xong nhớ gọi William nói một tiếng cậu ở chỗ này, đừng làm cho cậu ấy lo lắng.” Lý Dịch Phong nhìn thoáng qua An Dật Trần, gật đầu.
Cơm nước xong, mọi người còn đang giúp đỡ Lăng Việt Đồ Tô thu dọn rửa chén, A Đình nhân tiện chứng kiến Khương Hi Vũ ngồi ở đằng kia, hắn liền kéo cậu lên lầu đi tắm nước nóng tắm sau đó ngủ sớm. Hắn hôm nay vẫn là mềm lòng cho tiểu thiên sứ ở bên ngoài chơi cả ngày, hắn bây giờ đang sợ tiểu thiên sứ sẽ phát sốt nữa.
Lúc Thôi Lược Thương thiếu chút nữa đem một chồng bát làm đổ, Đồ Tô lại một lần nữa đem hắn đuổi ra khỏi phòng bếp, lần thứ n cảnh cáo hắn lần sau còn bước vào bếp nửa bước sẽ đá thẳng ra ngoài sân.
Lăng Việt dở khóc dở cười ôm Đồ Tô nhỏ nhẹ khuyên cậu đừng nóng giận, sau đó gọi Trần Tam Lục mang vẻ mặt ủy khuất muốn hỗ trợ Thôi Lược Thương đuổi ra ngoài luôn.
Lý Dịch Phong quấn chăn tiếp tục cuộn mình tại ghế sa lon, có chút nhàm chán nhìn đang Trần Quân Bình cùng Lâm Hạo đang đổi thuốc, nhìn thấy Trần Tam Lục cùng Thôi Lược Thương nói chuyện phiếm, kết quả còn không có mở miệng, A Đình Hi Vũ đã lên lầu rồi đi.
Cậu vừa đặt tay vào điện thoại di động đột nhiên có chuông reo khiến cậu giật mình. Lý Dịch Phong cúi đầu nhìn qua điện thoại, có chút thắc mắc người nào đó nhắn tin, vừa nhìn màn hình đã thấy dãy số quen thuộc, cậu liền nhanh chóng mở khóa.
From: Trần Đẳng Đẳng
Anh biết rồi.
Đơn giản có ba chữ, trả lời tin nhắn vừa rồi Lý Dịch Phong nhắn cho hắn là đang ở nhà Trí Viễn. Lý Dịch Phong nhìn ba chữ hồi lâu, cũng không biết nên trả lời cái gì.
Suy nghĩ hơn nửa ngày, ngay cả Lâm Hạo cùng Trần Quân Bình cũng đổi xong thuốc bỏ lên lầu rồi mà Lý Dịch Phong cũng không phát hiện, cuối cùng gãi gãi đầu, trả lời hắn hắn một câu đùa vui vẻ ah~, liền đưa điện thoại di động một lần nữa cầm lên.
Tranh thủ gọi điện thoại, Lý Dịch Phong cười với Trần Vỹ Đình nói sinh nhật vui vẻ, nhưng chưa nói xong đã bị cắt đứt rồi.
Trước cũng đã sớm biết hắn hôm nay cùng fans tổ chức sinh nhật, cho nên chính mình cũng sẽ tận lực xin phép hoặc là đem lịch trình ngày này dời đi, kết quả không nghĩ tới có phải hay không là ý trời, cậu vừa lúc hôm nay không có công việc. Mà hôm nay Trần Vỹ Đình ăn sinh nhật với fans, Lý Dịch Phong quả thực nhàm chán vô cùng.
Lý Dịch Phong ôm hai chân, dựa cằm vào thơ thẩn nhìn TV.
Ninh Trí Viễn chứng kiến Lý Dịch Phong bộ dáng nhàm chán, quay đầu hỏi An Dật Trần có nên hay không đi chăm sóc cậu. Người kia cười nói không cần rồi, sau đó cũng không giải thích tại sao, nhân tiện kéo cậu trở về phòng.
“… Điệp Điệp, uống trà gừng đi.”
Đồ Tô từ trong phòng bếp đi tới, bưng một ly trà nóng hôi hổi đi tới chỗ Lý Dịch Phong. Người kia giương mắt ngẩn người, nhanh tay nhận lấy.
Lăng Việt theo sát sau lưng Đồ Tô đi tới phòng khách ngồi xuống cạnh hai người, tiện tay cầm lấy điều khiển —— hắn không biết kênh đang phát tin vốn là chuyên môn của Lý Dịch Phong, còn tưởng rằng cậu không có xem.
“… Đệ sáng mai có công việc không?” Đồ Tô nhìn Lý Dịch Phong, đột nhiên nghĩ đến cái gì liền hỏi. Người bị hỏi liền ngẩng đầu nhìn cậu một cái, một bên uống trà một bên gật đầu.
“… Như vậy ở đây một đêm đi, ngày mai bọn ca mướn xe chở đệ đi.”
Lý Dịch Phong chớp mắt mấy cái nhìn Đồ Tô, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, liền gật đầu. Sau đó đem ly trà uống hết, trả lại cho Đồ Tô.
Lăng Việt mỉm cười “Ghế sa lon ghép lại chính là giường rồi, để ca cùng Đồ Tô cầm chăn mền xuống.”
“Hảo, cám ơn Đồ Tô ca cùng Lăng Việt ca.” Lý Dịch Phong ngẩng đầu đối với hai người cười cười “Các ca không cần lo cho đệ, đi nghỉ ngơi đi. Trong nhà bận rộn nhất nhân tiện là hai người rồi đi.”
Việt Tô hai người không hẹn mà cùng mỉm cười nhìn Lý Dịch Phong. Hai người đứng dậy một người vào bếp đi rửa chén, một người lên lầu đi lấy chăn mền.
Chỉ chốc lát sau phòng khách nhân tiện thật sự chỉ còn lại Lý Dịch Phong, cậu quấn chặt mền sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm TV.
Cẩn trọng nhìn lướt qua điện thoại di động, màn hình chỉ là một mảnh đen, cũng không có đèn lóe ra, có chút thất vọng mà thở dài.
Một bên nhìn TV đang phát tin tức, một bên nghĩ tới Trần Vỹ Đình bây giờ nhất định chơi đùa rất vui vẻ. Không không… Hẳn là hắn đang cùng các Nữ Hoàng chơi đùa vui vẻ đi. Có thể cùng thần tượng cùng nhau vui đùa, cùng hắn trải qua sinh nhật, cùng ăn bánh ngọt… Thật tốt ah~.
Lý Dịch Phong nghĩ tới nghĩ lui, có chút mơ hồ ngồi dậy.
Hai mắt không tự chủ được nhìn lên đồng hồ, kim giờ đã chỉ về phía mười một. Còn có gần một tiếng nữa sinh nhật William sẽ qua sao… Lý Dịch Phong có chút tiếc nuối, sau đó nhắm hai mắt lại.
“… Phong Phong, Phong Phong em không sao chứ Phong Phong…”
Lý Dịch Phong cảm giác được tựa hồ có ai đang lay mình, có chút buồn bực nhíu nhíu mày mở mắt, đang muốn oán giận một chút liền trợn mắt chứng kiến Trần Vỹ Đình vẻ mặt lo lắng, sự bực mình cũng nuốt trở lại trong bụng.
Sau khi cậu mở mắt, Trần Vỹ Đình thở phào nhẹ nhõm.
Lý Dịch Phong tròn mắt nhìn —— uh này nhất định là đang nằm mơ. Nghĩ như vậy lại lần nữa nhắm mắt. Nhìn Lý Dịch Phong lại nhắm mắt, Trần Vỹ Đình không hiểu sao lại nắm vai cậu lắc: “Ai, Phong Phong em sao lại nhắm mắt lại rồi… …”
… Như thế nào lại hoảng hốt ah~, ai nha chờ một chút, bả vai có chút đau… Chẳng lẽ không phải mơ sao? Lý Dịch Phong lặng đi một chút, mở mắt ra, khiến Trần Vỹ Đình lại càng hoảng sợ. Lý Dịch Phong giơ tay lên kéo kéo mặt Trần Vỹ Đình, hắn nhăn mặt kêu: “Ai nha đau đau… Phong Phong em làm gì vậy…”
“… Trần Vỹ Đình?! Anh tại sao ở chỗ này!” Tay cảm giác rất chân thật, đích thật là Trần Vỹ Đình. Lý Dịch Phong tiếp theo liền thiếu chút nữa từ ghế sa lon nhảy dựng lên, thế nhưng bị hắn ấn bả vai, nhảy không được, không thể làm gì khác hơn là ngồi yên lớn tiếng hỏi.
“… Ah, tới tìm em.” Trần Vỹ Đình vừa nói vừa cười hắc hắc, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì liền kéo Lý Dịch Phong đến nhìn nhìn: “Ai, được rồi, Phong Phong… Em không sao chứ. Chứng kiến cửa bị phá hư, còn tưởng rằng có cướp vào đây…”
“… Hả, cánh cửa là em phá hư.” Lý Dịch Phong bình tĩnh nhìn Trần Vỹ Đình nói, sau đó tiếp tục nói: “Giúp em tìm cánh cửa khác rắn chắc hơn thay cho bọn họ đi.”
Trần Vỹ Đình ngây ngốc mà gật đầu ‘oh’ một tiếng.
Lý Dịch Phong thấy Trần Vỹ Đình áo ngoài còn đang toả hơi lạnh, liền ý bảo hắn đem áo ngoài cởi ra, sau đó đem chăn mền xốc lên. Người kia ngẩn người, nhanh chóng cởi áo ngoài, ngồi xuống cạnh Lý Dịch Phong bên người, sau đó hai người cùng nhau đem chăn mền đắp lên.
“Oa… Trên người anh hảo lạnh…”
Trần Vỹ Đình ngồi xuống cạnh Lý Dịch Phong nhân tiện cảm giác được cậu giật mình một cái.
“Hả… Nọ vậy anh cách em xa một chút…” Trần Vỹ Đình sửng sốt, vừa nói vừa xích ra. Lý Dịch Phong dở khóc dở cười kéo hắn lại, lắc đầu nhỏ giọng nói: “… Không phải, là kêu anh tới gần chút nữa, vậy mới ấm.”
“… Phong Phong…” Trần Vỹ Đình nhìn Lý Dịch Phong ngại ngùng xoay đi, liền nhếch miệng cười cười. Nhích lại gần sau đó đem người kia kéo vào trong lòng ôm chặt. Nhiệt khí của thân thể trong lòng cũng truyền qua, hình như trong nháy mắt đã hết lạnh.
Trần Vỹ Đình ôm chặt Lý Dịch Phong, sau đó kề môi đến bên tai cậu: “… Phong Phong, anh vẫn là muốn chính miệng nghe em nói chúc anh sinh nhật vui vẻ…”
Lý Dịch Phong cảm giác được bên tai đều là nhiệt khí, không nhịn được liền run rẩy: “… Không phải đã nói rồi sao?”
“Qua điện thoại, không tính.”
“… Nhưng bây giờ nói vừa lại không còn ý nghĩa rồi, đã không còn là sinh nhật rồi.”
“Ai nói, còn hai phút đây.”
“Hả?”
Lý Dịch Phong lặng đi một chút, quay đầu xem đồng hồ trên tường. Quả nhiên kim giờ còn chưa chỉ đến số mười hai. Cậu lặng đi một chút, từ trong lòng Trần Vỹ Đình giãy dụa, hai tay chụp lấy mặt hắn: “Này! Sinh nhật mấy giờ chấm dứt? Anh tự lái xe tới được sao? Không đúng, tuyết chưa dọn sạch… Anh đã chạy tới!? Lạnh như thế anh không muốn sống nữa?”
Trần Vỹ Đình cười mà không nói nhìn Lý Dịch Phong cau mày lo lắng cho mình, chờ cậu một hơi nói xong, chỉ là cười cười: “… Còn một phút.”
Lý Dịch Phong ngồi thẳng lên, lặng đi một chút, mới vừa rồi hoàn lại mấp máy muốn nói, nhưng hồi lâu không phát ra tiếng nào. Trần Vỹ Đình cũng không nóng nảy, chỉ là khẽ mỉm cười nhìn cậu gương mặt dần dần hồng lên.
“… Ba mươi giây.”
“… Mười giây… Uh, Phong Phong anh yêu em.”
Phòng khách an tĩnh nhất thời không có người nói chuyện nên thanh âm có vẻ đặc biệt lớn. Hơn nữa truyền tới tai Lý Dịch Phong quả thực như là phóng đại gấp mười mấy lần.
Mười, chín, tám, bảy, sáu… Tích tắc, tích tắc, tích tắc, tích tắc.
Trần Vỹ Đình đang muốn cười nói tốt lắm không đùa em nữa, người trước mặt lại đột nhiên ngẩng đầu, một bên cắn môi, một bên mấp máy không rõ mà nói câu sinh nhật vui vẻ.
Tích tắc.
Vừa lúc không giờ.
Trần Vỹ Đình ngẩn người, cảm giác được Lý Dịch Phong muốn rời đi, liền ôm thắt lưng không cho cậu rời đi, sau đó hôn cậu thật sâu.
Ngày thứ hai sáng sớm, Ninh Trí Viễn ngáp dài xuống lầu, nhân tiện nhìn thấy một đám người vây quanh ghế sa lon. Có chút thắc mắc đi tới: “… Các người sáng sớm ở đây làm chi?”
Lâm Hạo quay đầu ra dấu im lặng, Ninh Trí Viễn nhẹ nhàng tiếp cận tới.
Hai người ở ghế sa lon ôm nhau cùng một chỗ ngủ say hiển nhiên không cảm giác được chính mình đang ở bị vây quanh xem, hoàn lại ngủ rất ngon.
“… Hì hì… Ảnh chụp độc nhất…” Lâm Hạo đang cầm điện thoại di động chụp một cái. An Dật Trần ở một bên tỏ vẻ đừng tiết lộ ra ngoài. Lâm Hạo liền nói đương nhiên rồi.
Ninh Trí Viễn bất đắc dĩ lắc đầu: “Đừng nhìn, gọi bọn họ rời giường đi.”
Ninh Trí Viễn xoay người nhìn cánh cửa bị phá hư, yên lặng xoa xoa huyệt Thái Dương.
… Được rồi… Hôm nay còn phải sửa cánh cửa…
HOÀN
Thôi Lược Thương cùng Trần Tam Lục rúc vào cùng nhau cho ấm, trong tay đang cầm một quyển tạp chí hai người cùng lật xem. Ngồi ở bên cạnh là Ninh Trí Viễn đang ôm máy tính bảng chơi trò chơi, bị thua nhân tiện mất hứng ném cho An Dật Trần bên cạnh đang ôm mình, sau đó dựa vào nhìn hắn chơi, đợi hắn chơi qua vòng vừa lại lập tức lấy về tiếp tục chơi.
Trần Quân Bình hôm qua lúc về nhà vì đường trơn, chân phải bị trật, lúc này đã sưng lên đến không thể động đậy. Hắn nhìn chằm chằm mắt cá chân một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn hai cặp đôi kia, bất đắc dĩ quay lại nhìn Lâm Hạo ngồi cách mình một khoảng, đang dựa vào ghế sa lon thở dài.
Đồ Tô lau dọn bếp, thỉnh thoảng quay lại nhìn nồi thịt kho, nước trong nồi tựa hồ đã gần cạn, có thể ăn rồi. Lăng Việt cũng đã bày dọn chén đũa, sắp xếp mọi thứ. Đồ Tô lấy khăn lông lau tay khô, bước đến cửa phòng bếp, nhìn Ninh Trí Viễn nói: “Đại ca, đến giờ ăn cơm rồi, gọi Hi Vũ cùng A Đình ca về đi.”
Người bị gọi phát ra một tiếng không tình nguyện: “Ai, không muốn, lạnh muốn chết, Lâm Hạo đệ đi đi.”
Lâm Hạo không quay đầu lại mà ung dung đáp: “Chết cũng không muốn đi. Đồ Tô ca kêu đại ca đi, vừa lại không kêu đệ đi.”
“… Lâm Hạo tiểu tử ngươi thay đại ca làm chút chuyện không được sao?”
“Không muốn —— ôi chao, Trần Quân Bình anh đi… Ách…”
Trần Quân Bình nhìn người yêu, tỏ vẻ ’em nói lại anh nghe không rõ’. Lâm Hạo nhìn Trần Quân Bình mắt cá chân sưng vù, yên lặng nuốt xuống nửa câu còn chưa nói hết, một lần nữa quay lại: “Đại ca hay là chính mình đi đi… Ca xem Hi Vũ ca đắp người tuyết y hệt ca kìa, ca ra xem một chút cũng tốt ah~.”
Ngoài cửa sổ hai người kia căn bản không biết trong này huynh đệ đang tranh cãi xem ai đi gọi bọn họ, còn họ vẫn đang vui vẻ đánh giá người tuyết trước mặt.
Khương Hi Vũ cái mũi cùng gương mặt bị lạnh có chút phiếm hồng, nhưng ánh mắt vẫn là cực kì vui vẻ. Cậu lui ra phía sau hai bước ngồi xổm xuống, lấy tay vẽ mặt người tuyết, sau đó ngẩng đầu nhìn A Đình “… A Đình… Đẹp không?”
A Đình ôn nhu cười đỡ Khương Hi Vũ lên, gật đầu nói đẹp. Người tuyết có kiểu tóc y hệt Ninh Trí Viễn, nhưng hai mắt là dùng quả anh đào, miệng dùng mì vắt của Đồ Tô đặc biệt tài trợ màu sắc rực rỡ để dán lên… Trong lúc nhất thời tâm tình có chút phức tạp, Ninh Trí Viễn sau khi chứng kiến liền nghĩ vẻ mặt thật sự là đặc biệt đáng chờ mong nha.
“Tốt rồi, mặt em cũng lạnh đến đỏ lên rồi, nên trở vào nhà rồi.” A Đình gỡ bao tay dùng hai bàn tay ôm mặt Khương Hi Vũ, người kia nhu thuận gật đầu.
“… Ô, A Đình anh xem… Người kia nhìn rất quen mắt oh” hai người phủi tuyết trên người, chuẩn bị quay vào nhà. Khương Hi Vũ quay đầu lại phát hiện đi một người chạy qua nhìn hết sức quen thuộc, liền kéo kéo A Đình chỉ cho hắn xem. A Đình theo hướng cậu chỉ nhìn lại, quả thật thấy một người quẹo vào sân nhà bọn hắn, nhằm ngay phía cửa lớn.
… Sao?
Đồ Tô nghe trong phòng khách Ninh Trí Viễn cùng Lâm Hạo vẫn cãi nhau xem ai đi gọi hai người kia, nhân tiện cảm giác được đại não một trận phát hoả. Phía sau Lăng Việt cười cười dùng tay vuốt vuốt tóc cậu: “Ta đi gọi đi, thịt kho vừa ăn rồi, tắt lửa đi.”
Lăng Việt lau lau tay gỡ bỏ tạp dề thả ở trên bàn, sau đó đi ra khỏi bếp. Theo thói quen ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, ở giữa còn có lịch nhắc nhở, nhìn bốn con số 11.21 hắn lặng đi một chút: “… Ai, hôm nay có phải hay không là sinh nhật Đẳng Đẳng a?”
An Dật Trần ở phòng khách sau khi nghe được cũng ngẩng đầu lên nhìn lướt qua đồng hồ “… Uh, đúng rồi, là sinh nhật hắn.” Đưa tay tắt máy tính bản xoay người lại đưa Ninh Trí Viễn, khiến cho cậu còn đang cùng Lâm Hạo tranh cãi cũng im lặng “… Có muốn hay không gọi bọn họ trở về ăn một bữa cơm chúc mừng?”
“… Hai người họ nhưng là ngôi sao ah~, bận rộn như thế sẽ có thời gian rảnh trở về sao?” Thôi Lược Thương cũng không ngẩng đầu lên mà nói, sau đó thuận tiện cầm lấy tạp chí trong tay cấp hai ca ca quơ quơ “… Hơn nữa Đẳng Đẳng ca hôm nay còn cùng fans mở tiệc sinh nhật oh. Đại khái đến khuya mới chấm dứt đi.”
Tạp chí trang bìa ngoài đúng là ảnh Trần Vỹ Đình, bên cạnh là dòng chữ to viết hắn quyết định lúc sinh nhật sẽ tổ chức cùng fan.
Lăng Việt cùng An Dật Trần liếc nhau, bất đắc dĩ cùng nhún vai.
“… Như vậy không có biện pháp rồi, đừng đùa nữa, mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi… Đệ đi gọi đại ca cùng…”
Một tiếng ‘bịch’ cắt đứt câu nói của Lăng Việt, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Ngay cửa chính là một người đang từng ngụm từng ngụm thở, Lăng Việt trừng mắt nhìn, nhất thời có chút dở khóc dở cười: “… Đại ca à cho dù không mang chìa khóa cũng không nên dùng sức đá văng đi… Ách…” Vừa dứt lời, ngoài cửa vừa lại xuất hiện hai thân ảnh. A Đình ôm Khương Hi Vũ đứng ở cửa, một người vẻ mặt kinh ngạc đánh giá cánh cửa bị phá hư, một người bình tĩnh cùng Lăng Việt đối mặt.
Ninh Trí Viễn từ lúc nghe được tiếng ồn nhân tiện ném máy tính bảng trong tay xuống chạy tới, nhìn cánh cửa bất ngờ đã bị phá hư liền chán nản: “… Năm nay sửa cửa mấy lần rồi! Các ngươi đều là dư tiền lắm sao! Ai làm vậy!”
A Đình kéo Khương Hi Vũ đi vào, khom lưng cầm qua dép lê của hai người, bày ra vẻ mặt chúng tôi không liên can, sau đó đưa Khương Hi Vũ đổi lại dép, lách qua khỏi Ninh Trí Viễn, trực tiếp hướng phòng khách đi vào.
“… Mặc kệ là ai làm, mau bỏ tiền sửa cánh cửa… Ô, Điệp Điệp?” Ninh Trí Viễn đau lòng nhìn cửa nhà một lần nữa bị phá hỏng, ngửa mặt lên cảm thán.
Lý Dịch Phong lau mồ hôi, dở khóc dở cười nhìn Ninh Trí Viễn nói: “… Đệ cam đoan sẽ thay cửa khác kiên cố hơn cho Trí Viễn ca. Cái này một phát nhân tiện mở, tuyệt đối trộm không phải mất công rồi.” Vừa nói vừa lại chỉ chỉ ổ khoá bởi vì động tác của cậu mà rớt ra, cong môi cười hắc hắc.
【 Tác giả: giải thích một chút là chỉ hư ổ khoá thôi chứ không phải hư cả cánh cửa, ổ khoá hư nên mới mở cửa dễ dàng như vậy】
Đồ Tô rót một ly cacao đưa cho Lý Dịch Phong, người kia cười nói cám ơn rồi nhận lấy. Đồ Tô tỏ vẻ không cần khách khí, xoay người rót một chén khác đưa cho Khương Hi Vũ.
Lý Dịch Phong thổi thổi ly cacao, sau đó ngửa cổ uống sạch. Khương Hi Vũ tròn mắt nhìn, cúi đầu nghía qua ly của mình, cũng muốn giơ lên một lần uống hết, liền bị A Đình bên cạnh ngăn lại. A Đình cười vuốt vuốt đầu cậu, nhỏ giọng đến bên tai cậu nói từ từ uống, không vội.
“… Oa… Sống lại rồi… Ta mới vừa rồi cảm giác được ta sắp biến thành băng rồi…” Lý Dịch Phong đặt ly lên bàn trà, thở ra một cái.
Ninh Trí Viễn nhíu mày: “… Nói đi, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Uh…? Hôm nay không có công việc, William ca không phải đi theo fans làm sinh nhật sao, đệ đã nghĩ đến đây ăn bữa cơm rồi.” Lý Dịch Phong vừa nói vừa chà xát hai bàn tay, Trần Tam Lục nhìn thấy, một tay lấy bao tay trong người Thôi Lược Thương rút ra đưa cho Lý Dịch Phong, hoàn toàn không chú ý tới Thôi Lược Thương vẻ mặt tổn thương.”… Sau đó lúc đến ngoại ô thì xe bị hư… Điện thoại di động vừa lại hết pin rồi. Đệ nhân tiện nghĩ tới gọi taxi hoặc là ngồi xe bus đến… Kết quả tuyết quá lớn, bên này hoàn lại chưa kịp quét sạch tuyết đọng, xe không lưu thông được… Cuối cùng đệ đã chạy bộ tới rồi…”
Lâm Hạo rút lấy nhiệt kế từ Lý Dịch Phong xem xét, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn hắn hỏi: “… Đệ nói Phong ca ah~, trên xe chẳng lẽ không có sạc pin sao?” Lý Dịch Phong tròn mắt nhìn, sau đó gật đầu cười hắc hắc gãi đầu tỏ vẻ cậu đã quên.
“… Thế nào?” Ninh Trí Viễn nghiêng đầu hỏi Lâm Hạo. Người kia lắc lắc nhiệt kế thu lại, lắc đầu: “… Tạm thời không sốt, chỉ là bị lạnh, uống chút trà gừng, ngày mai uống thêm ít bản lam phòng ngừa, hẳn là không thành vấn đề.”
“… Ai, cơ thể ca tất nhiên mạnh khoẻ rồi, William thường xuyên kéo ca đi tập thể hình mà.” Lý Dịch Phong cười nói, còn không quên nắm tay Ninh Trí Viễn chạm vào cơ thể cậu để khoe.
Ninh Trí Viễn vỗ cậu một cái, Lý Dịch Phong tròn mắt nhìn, đối với Ninh Trí Viễn cười hắc hắc: “Cám ơn Trí Viễn ca… Ah… Đệ đói bụng…”
Nhắc tới việc đói bụng, bọn họ sực nhớ là cũng đang chờ đợi cơm tối, liền nhanh chóng đồng thanh ‘ta cũng đói bụng’.
Đồ Tô cùng Lăng Việt chỉ chỉ bàn cơm tỏ vẻ thức ăn cũng đã dọn xong rồi, chỉ chờ mọi người đến thưởng thức thôi.
Một đám người bề nhanh chóng ùa vào bàn cơm.
Ninh Trí Viễn nhìn Lâm Hạo chạy nhanh nhất, cùng Trần Quân Bình ngồi ở ghế sa lon cười khổ, cậu bất đắc dĩ thở dài vươn tay đi nâng hắn dậy. An Dật Trần ở một bên hỗ trợ kéo Lý Dịch Phong “… Điện thoại di động giúp cậu sạc rồi, cơm nước xong nhớ gọi William nói một tiếng cậu ở chỗ này, đừng làm cho cậu ấy lo lắng.” Lý Dịch Phong nhìn thoáng qua An Dật Trần, gật đầu.
Cơm nước xong, mọi người còn đang giúp đỡ Lăng Việt Đồ Tô thu dọn rửa chén, A Đình nhân tiện chứng kiến Khương Hi Vũ ngồi ở đằng kia, hắn liền kéo cậu lên lầu đi tắm nước nóng tắm sau đó ngủ sớm. Hắn hôm nay vẫn là mềm lòng cho tiểu thiên sứ ở bên ngoài chơi cả ngày, hắn bây giờ đang sợ tiểu thiên sứ sẽ phát sốt nữa.
Lúc Thôi Lược Thương thiếu chút nữa đem một chồng bát làm đổ, Đồ Tô lại một lần nữa đem hắn đuổi ra khỏi phòng bếp, lần thứ n cảnh cáo hắn lần sau còn bước vào bếp nửa bước sẽ đá thẳng ra ngoài sân.
Lăng Việt dở khóc dở cười ôm Đồ Tô nhỏ nhẹ khuyên cậu đừng nóng giận, sau đó gọi Trần Tam Lục mang vẻ mặt ủy khuất muốn hỗ trợ Thôi Lược Thương đuổi ra ngoài luôn.
Lý Dịch Phong quấn chăn tiếp tục cuộn mình tại ghế sa lon, có chút nhàm chán nhìn đang Trần Quân Bình cùng Lâm Hạo đang đổi thuốc, nhìn thấy Trần Tam Lục cùng Thôi Lược Thương nói chuyện phiếm, kết quả còn không có mở miệng, A Đình Hi Vũ đã lên lầu rồi đi.
Cậu vừa đặt tay vào điện thoại di động đột nhiên có chuông reo khiến cậu giật mình. Lý Dịch Phong cúi đầu nhìn qua điện thoại, có chút thắc mắc người nào đó nhắn tin, vừa nhìn màn hình đã thấy dãy số quen thuộc, cậu liền nhanh chóng mở khóa.
From: Trần Đẳng Đẳng
Anh biết rồi.
Đơn giản có ba chữ, trả lời tin nhắn vừa rồi Lý Dịch Phong nhắn cho hắn là đang ở nhà Trí Viễn. Lý Dịch Phong nhìn ba chữ hồi lâu, cũng không biết nên trả lời cái gì.
Suy nghĩ hơn nửa ngày, ngay cả Lâm Hạo cùng Trần Quân Bình cũng đổi xong thuốc bỏ lên lầu rồi mà Lý Dịch Phong cũng không phát hiện, cuối cùng gãi gãi đầu, trả lời hắn hắn một câu đùa vui vẻ ah~, liền đưa điện thoại di động một lần nữa cầm lên.
Tranh thủ gọi điện thoại, Lý Dịch Phong cười với Trần Vỹ Đình nói sinh nhật vui vẻ, nhưng chưa nói xong đã bị cắt đứt rồi.
Trước cũng đã sớm biết hắn hôm nay cùng fans tổ chức sinh nhật, cho nên chính mình cũng sẽ tận lực xin phép hoặc là đem lịch trình ngày này dời đi, kết quả không nghĩ tới có phải hay không là ý trời, cậu vừa lúc hôm nay không có công việc. Mà hôm nay Trần Vỹ Đình ăn sinh nhật với fans, Lý Dịch Phong quả thực nhàm chán vô cùng.
Lý Dịch Phong ôm hai chân, dựa cằm vào thơ thẩn nhìn TV.
Ninh Trí Viễn chứng kiến Lý Dịch Phong bộ dáng nhàm chán, quay đầu hỏi An Dật Trần có nên hay không đi chăm sóc cậu. Người kia cười nói không cần rồi, sau đó cũng không giải thích tại sao, nhân tiện kéo cậu trở về phòng.
“… Điệp Điệp, uống trà gừng đi.”
Đồ Tô từ trong phòng bếp đi tới, bưng một ly trà nóng hôi hổi đi tới chỗ Lý Dịch Phong. Người kia giương mắt ngẩn người, nhanh tay nhận lấy.
Lăng Việt theo sát sau lưng Đồ Tô đi tới phòng khách ngồi xuống cạnh hai người, tiện tay cầm lấy điều khiển —— hắn không biết kênh đang phát tin vốn là chuyên môn của Lý Dịch Phong, còn tưởng rằng cậu không có xem.
“… Đệ sáng mai có công việc không?” Đồ Tô nhìn Lý Dịch Phong, đột nhiên nghĩ đến cái gì liền hỏi. Người bị hỏi liền ngẩng đầu nhìn cậu một cái, một bên uống trà một bên gật đầu.
“… Như vậy ở đây một đêm đi, ngày mai bọn ca mướn xe chở đệ đi.”
Lý Dịch Phong chớp mắt mấy cái nhìn Đồ Tô, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, liền gật đầu. Sau đó đem ly trà uống hết, trả lại cho Đồ Tô.
Lăng Việt mỉm cười “Ghế sa lon ghép lại chính là giường rồi, để ca cùng Đồ Tô cầm chăn mền xuống.”
“Hảo, cám ơn Đồ Tô ca cùng Lăng Việt ca.” Lý Dịch Phong ngẩng đầu đối với hai người cười cười “Các ca không cần lo cho đệ, đi nghỉ ngơi đi. Trong nhà bận rộn nhất nhân tiện là hai người rồi đi.”
Việt Tô hai người không hẹn mà cùng mỉm cười nhìn Lý Dịch Phong. Hai người đứng dậy một người vào bếp đi rửa chén, một người lên lầu đi lấy chăn mền.
Chỉ chốc lát sau phòng khách nhân tiện thật sự chỉ còn lại Lý Dịch Phong, cậu quấn chặt mền sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm TV.
Cẩn trọng nhìn lướt qua điện thoại di động, màn hình chỉ là một mảnh đen, cũng không có đèn lóe ra, có chút thất vọng mà thở dài.
Một bên nhìn TV đang phát tin tức, một bên nghĩ tới Trần Vỹ Đình bây giờ nhất định chơi đùa rất vui vẻ. Không không… Hẳn là hắn đang cùng các Nữ Hoàng chơi đùa vui vẻ đi. Có thể cùng thần tượng cùng nhau vui đùa, cùng hắn trải qua sinh nhật, cùng ăn bánh ngọt… Thật tốt ah~.
Lý Dịch Phong nghĩ tới nghĩ lui, có chút mơ hồ ngồi dậy.
Hai mắt không tự chủ được nhìn lên đồng hồ, kim giờ đã chỉ về phía mười một. Còn có gần một tiếng nữa sinh nhật William sẽ qua sao… Lý Dịch Phong có chút tiếc nuối, sau đó nhắm hai mắt lại.
“… Phong Phong, Phong Phong em không sao chứ Phong Phong…”
Lý Dịch Phong cảm giác được tựa hồ có ai đang lay mình, có chút buồn bực nhíu nhíu mày mở mắt, đang muốn oán giận một chút liền trợn mắt chứng kiến Trần Vỹ Đình vẻ mặt lo lắng, sự bực mình cũng nuốt trở lại trong bụng.
Sau khi cậu mở mắt, Trần Vỹ Đình thở phào nhẹ nhõm.
Lý Dịch Phong tròn mắt nhìn —— uh này nhất định là đang nằm mơ. Nghĩ như vậy lại lần nữa nhắm mắt. Nhìn Lý Dịch Phong lại nhắm mắt, Trần Vỹ Đình không hiểu sao lại nắm vai cậu lắc: “Ai, Phong Phong em sao lại nhắm mắt lại rồi… …”
… Như thế nào lại hoảng hốt ah~, ai nha chờ một chút, bả vai có chút đau… Chẳng lẽ không phải mơ sao? Lý Dịch Phong lặng đi một chút, mở mắt ra, khiến Trần Vỹ Đình lại càng hoảng sợ. Lý Dịch Phong giơ tay lên kéo kéo mặt Trần Vỹ Đình, hắn nhăn mặt kêu: “Ai nha đau đau… Phong Phong em làm gì vậy…”
“… Trần Vỹ Đình?! Anh tại sao ở chỗ này!” Tay cảm giác rất chân thật, đích thật là Trần Vỹ Đình. Lý Dịch Phong tiếp theo liền thiếu chút nữa từ ghế sa lon nhảy dựng lên, thế nhưng bị hắn ấn bả vai, nhảy không được, không thể làm gì khác hơn là ngồi yên lớn tiếng hỏi.
“… Ah, tới tìm em.” Trần Vỹ Đình vừa nói vừa cười hắc hắc, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì liền kéo Lý Dịch Phong đến nhìn nhìn: “Ai, được rồi, Phong Phong… Em không sao chứ. Chứng kiến cửa bị phá hư, còn tưởng rằng có cướp vào đây…”
“… Hả, cánh cửa là em phá hư.” Lý Dịch Phong bình tĩnh nhìn Trần Vỹ Đình nói, sau đó tiếp tục nói: “Giúp em tìm cánh cửa khác rắn chắc hơn thay cho bọn họ đi.”
Trần Vỹ Đình ngây ngốc mà gật đầu ‘oh’ một tiếng.
Lý Dịch Phong thấy Trần Vỹ Đình áo ngoài còn đang toả hơi lạnh, liền ý bảo hắn đem áo ngoài cởi ra, sau đó đem chăn mền xốc lên. Người kia ngẩn người, nhanh chóng cởi áo ngoài, ngồi xuống cạnh Lý Dịch Phong bên người, sau đó hai người cùng nhau đem chăn mền đắp lên.
“Oa… Trên người anh hảo lạnh…”
Trần Vỹ Đình ngồi xuống cạnh Lý Dịch Phong nhân tiện cảm giác được cậu giật mình một cái.
“Hả… Nọ vậy anh cách em xa một chút…” Trần Vỹ Đình sửng sốt, vừa nói vừa xích ra. Lý Dịch Phong dở khóc dở cười kéo hắn lại, lắc đầu nhỏ giọng nói: “… Không phải, là kêu anh tới gần chút nữa, vậy mới ấm.”
“… Phong Phong…” Trần Vỹ Đình nhìn Lý Dịch Phong ngại ngùng xoay đi, liền nhếch miệng cười cười. Nhích lại gần sau đó đem người kia kéo vào trong lòng ôm chặt. Nhiệt khí của thân thể trong lòng cũng truyền qua, hình như trong nháy mắt đã hết lạnh.
Trần Vỹ Đình ôm chặt Lý Dịch Phong, sau đó kề môi đến bên tai cậu: “… Phong Phong, anh vẫn là muốn chính miệng nghe em nói chúc anh sinh nhật vui vẻ…”
Lý Dịch Phong cảm giác được bên tai đều là nhiệt khí, không nhịn được liền run rẩy: “… Không phải đã nói rồi sao?”
“Qua điện thoại, không tính.”
“… Nhưng bây giờ nói vừa lại không còn ý nghĩa rồi, đã không còn là sinh nhật rồi.”
“Ai nói, còn hai phút đây.”
“Hả?”
Lý Dịch Phong lặng đi một chút, quay đầu xem đồng hồ trên tường. Quả nhiên kim giờ còn chưa chỉ đến số mười hai. Cậu lặng đi một chút, từ trong lòng Trần Vỹ Đình giãy dụa, hai tay chụp lấy mặt hắn: “Này! Sinh nhật mấy giờ chấm dứt? Anh tự lái xe tới được sao? Không đúng, tuyết chưa dọn sạch… Anh đã chạy tới!? Lạnh như thế anh không muốn sống nữa?”
Trần Vỹ Đình cười mà không nói nhìn Lý Dịch Phong cau mày lo lắng cho mình, chờ cậu một hơi nói xong, chỉ là cười cười: “… Còn một phút.”
Lý Dịch Phong ngồi thẳng lên, lặng đi một chút, mới vừa rồi hoàn lại mấp máy muốn nói, nhưng hồi lâu không phát ra tiếng nào. Trần Vỹ Đình cũng không nóng nảy, chỉ là khẽ mỉm cười nhìn cậu gương mặt dần dần hồng lên.
“… Ba mươi giây.”
“… Mười giây… Uh, Phong Phong anh yêu em.”
Phòng khách an tĩnh nhất thời không có người nói chuyện nên thanh âm có vẻ đặc biệt lớn. Hơn nữa truyền tới tai Lý Dịch Phong quả thực như là phóng đại gấp mười mấy lần.
Mười, chín, tám, bảy, sáu… Tích tắc, tích tắc, tích tắc, tích tắc.
Trần Vỹ Đình đang muốn cười nói tốt lắm không đùa em nữa, người trước mặt lại đột nhiên ngẩng đầu, một bên cắn môi, một bên mấp máy không rõ mà nói câu sinh nhật vui vẻ.
Tích tắc.
Vừa lúc không giờ.
Trần Vỹ Đình ngẩn người, cảm giác được Lý Dịch Phong muốn rời đi, liền ôm thắt lưng không cho cậu rời đi, sau đó hôn cậu thật sâu.
Ngày thứ hai sáng sớm, Ninh Trí Viễn ngáp dài xuống lầu, nhân tiện nhìn thấy một đám người vây quanh ghế sa lon. Có chút thắc mắc đi tới: “… Các người sáng sớm ở đây làm chi?”
Lâm Hạo quay đầu ra dấu im lặng, Ninh Trí Viễn nhẹ nhàng tiếp cận tới.
Hai người ở ghế sa lon ôm nhau cùng một chỗ ngủ say hiển nhiên không cảm giác được chính mình đang ở bị vây quanh xem, hoàn lại ngủ rất ngon.
“… Hì hì… Ảnh chụp độc nhất…” Lâm Hạo đang cầm điện thoại di động chụp một cái. An Dật Trần ở một bên tỏ vẻ đừng tiết lộ ra ngoài. Lâm Hạo liền nói đương nhiên rồi.
Ninh Trí Viễn bất đắc dĩ lắc đầu: “Đừng nhìn, gọi bọn họ rời giường đi.”
Ninh Trí Viễn xoay người nhìn cánh cửa bị phá hư, yên lặng xoa xoa huyệt Thái Dương.
… Được rồi… Hôm nay còn phải sửa cánh cửa…
HOÀN