Không biết là bình thường Ninh Trí Viễn đã khỏe sẵn hay là không chịu nổi mùi thuốc sát khuẩn ở bệnh viện, nằm viện được 3 ngày, đến ngày thứ tư hắn đã nắm lấy Lâm Hạo nhanh như chớp làm xong thủ tục xuất viện.
“À đúng rồi, tối nay đem cái gì...... Cái gì Bình ấy nhỉ?......” Trước khi lên xe Ninh Trí Viễn bỗng nhiên vỗ đầu, nói với Lâm Hạo, vừa nói vừa quay đầu nhìn An Dật Trần ở ghế lái. An Dật Trần bị ánh mắt nghi vấn của hắn chọc cười, đáp Quân Bình. “À đúng đúng, Quân Bình, tối nãy dẫn cậu ta về nhà ăn tối.”
Lâm Hạo tay cầm bệnh án vừa đọc vừa thờ ơ đáp ừ, quay đầu về bệnh viện.
Hắn chậm rãi đi về văn phòng, lấy ra điện thoại soạn tin nhắn gửi qua.
Đem bệnh án để lên bàn, Lâm Hạo đặt mông xuống ghế dựa, thở dài.
“...... Buổi tối đại ca lại muốn điều tra hộ khẩu, chậc chậc!”
Lâm Hạo nhịn không được nhớ tới chuyện của vài năm trước, sau khi mấy vị ca ca thấy Thôi Lược Thương say rượu nắm Trần Tam Lục chạy đến trước mặt Ninh Trí Viễn công bố đều lục tục bắt đầu thừa nhận, thời điểm đó đại ca hắn thật sự giống cảnh sát điều tra tội phạm vậy.
Khi đó họ cũng không biết cả nhà đều lọt vào tay huynh đệ của một nhà khác, bởi vì đều là hẹn riêng lẻ đối phương về nhà ăn cơm, điều tra hộ khẩu… Ngay cả A Đình ca lúc trước cũng phải nghiêm túc ngồi trước bàn thành thành thật thật trả lời các câu hỏi của Ninh Trí Viễn.
Trừ lúc A Đình không đổi sắc mặt đáp nghề nghiệp là làm xã hội đen kiêm điều hành công ty, khí thế của Ninh Trí Viễn cũng bị suy yếu đi phân nửa. Sau lại phát hiện A Đình là đại ca của An Dật Trần, khí thế là cái gì cũng không còn được định nghĩa trong từ điển nữa…
Lâm Hạo còn nhớ rõ, khi đó bọn họ chưa chuyển nhà đến biệt thự ở ngoại thành. Hắn vừa tan sở về đến nhà đã bị Ninh Trí Viễn kéo tới phòng ngủ thay quần áo.
“Ai nha đệ mệt chết đi được, để làm chi vậy ca?! ” Lâm Hạo vừa thay quần áo vừa kháng nghị Ninh Trí Viễn.
“...... Đại ca nói, mang chúng ta tới nhà Dật Trần ca, làm khách, gặp đại ca cùng mấy đệ đệ của anh ấy.” Khương Hi Vũ ngồi cạnh giường đem quần áo Lâm Hạo ném ra xếp lại ngay ngắn, rồi đem quần áo bẩn cho Đồ Tô đứng bên cạnh.
“......” Dật Trần? Lâm Hạo cau mày suy nghĩ một hồi, mới nhớ tới hình như là người yêu của đại ca.
Sau khi mấy đệ đệ đều công bố, đại ca Ninh Trí Viễn của bọn họ cũng lặng lẽ biểu thị hắn cũng vậy. Bất đắc dĩ thở dài, này là đại ca hắn muốn đem cả nhà đi ra mắt nhà người ta a......
Sau đó một nhà huynh đệ năm người chậm rãi lái xe tới nhà chồng đại ca.
Chuông cửa reo không tới một phút, cửa liền mở ra.
“...... Lược Thương?!” Sau đó chợt nghe đến một tiếng thét kinh hãi của Trần Tam Lục, Ninh Trí Viễn ở vị trí đứng đầu giật giật khóe miệng: “...... Thôi Lược Thương, sao cậu lại ở đây?”
“...... Trí Viễn đại ca, buổi tối vui vẻ...... Đây là nhà tôi......” Thôi Lược Thương vội cúi đầu cười chào Ninh Trí Viễn, sau đó rất là vô tội mà bày tỏ rằng nơi này là nhà của mình. Ninh Trí Viễn nhíu mày, hỏi hắn cùng An Dật Trần quan hệ thế nào.
“...... Anh ấy là ca ca của tôi.”
Ninh Trí Viễn cảm giác tim hắn đang co giật.
An Dật Trần ngươi giỏi lắm, gạt bổn thiếu gia đi mất chưa tính, còn để cho đệ đệ của mình bắt cóc đệ đệ của bổn thiếu gia!
Huynh đệ năm người được Thôi Lược Thương dẫn tới phòng khách, làm cho một người đang ngồi ở sô pha đọc sách chú ý tới, vừa lúc ngẩng đầu muốn xem người tới là ai cũng ngơ người: “...... Đồ Tô? Sao ngươi lại ở đây?”
Ninh Trí Viễn nhìn Đồ Tô chạy đến cạnh Lăng Việt bên ngồi xuống, run rẩy chỉ tay vào Lăng Việt, quay đầu hỏi Thôi Lược Thương: “...... Cậu ta lại là ai......”
Thôi Lược Thương lui ra phía sau Trần Tam Lục, vô tội trả lời: “Ca ca của tôi.”
Giỏi lắm, An Dật Trần! Bắt cóc hai đệ đệ của ta! Ninh Trí Viễn nhủ thầm cố gắng bảo chính mình bình tĩnh, hết thảy chờ gặp đại ca hắn rồi tính sau! Đúng! Đúng! Đúng vậy! Hôm nay ta tới là để gặp đại ca của An Dật Trần, chuyện khác đều không quan trọng! Không-quan-trọng!
Lâm Hạo tỏ vẻ đau lòng vỗ vỗ vai đại ca hắn.
Ninh Trí Viễn trầm mặc quay đầu nhìn Lăng Việt Đồ Tô cùng Thôi Lược Thương Trần Tam Lục khanh khanh ta ta, xanh mặt quay đầu về.
“...... Hi Vũ, đệ......” Ninh Trí Viễn tỏ vẻ đệ đệ đã gả đi ra ngoài cũng giống như bát nước đã đổ đi, quay đầu muốn quan tâm Khương Hi Vũ đột nhiên phải đi vào nơi xa lạ một chút, kết quả vừa quay đầu liền thấy Khương Hi Vũ buông tay Lâm Hạo, hướng cầu thang bên kia chạy qua.
Lâm Hạo bị bỏ qua cũng sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Khương Hi Vũ cười thực vui vẻ nhào vào lòng một người đang đi xuống lầu, còn ngọt ngào kêu một tiếng “A Đình”......
Lâm Hạo quay đầu xem Ninh Trí Viễn, thấy chân người nào đó đã mềm nhũn khụy xuống đất. Sắc mặt hắn trắng bệch đến làm cho người ta không đành lòng nhìn tới. Bản thân là bác sĩ, Lâm Hạo biết chắc rằng đại ca mình không có việc gì vẫn nhịn không được đồng tình hắn.
“...... Trí Viễn! Ngươi làm sao vậy! Ủa...... Chuyện gì đây......” An Dật Trần từ phòng bếp đi ra, liếc mắt một cái liền thấy được Ninh Trí Viễn sắc mặt trắng bệch, nhanh như chớp chạy tới đỡ người đứng lên. Sau đó phát giác thấy trong phòng khách toàn có đôi có cặp…. Hắn quay đầu hỏi Lâm Hạo.
Lâm Hạo nhún vai: “Đừng hỏi tôi, tôi không biết gì cả, tôi vô tội.”
Chín người chậm rãi ngồi vào phòng khách.
Sô pha bên trái từ A Đình dẫn đầu ngồi theo trình tự, bên phải từ Ninh Trí Viễn dẫn đầu cũng theo trình tự mà ngồi, Lâm Hạo dư ra ngồi ở sô pha chính giữa thản nhiên uống trà.
“...... Ta là lão Đại A Đình, lão nhị Dật Trần, lão tam Lăng Việt, lão tứ Lược Thương. Còn có một đệ đệ đang ở Hongkong, tạm thời chưa về.”
“......” Ninh Trí Viễn vẻ mặt dại ra nhìn bốn người ngồi ở đối diện.
“...... A, đây là đại ca Ninh Trí Viễn, tôi là lão nhị Trần Tam Lục, đây là tam đệ Đồ Tô, tứ đệ Hi Vũ, ngũ đệ Lâm Hạo.” Nhìn Ninh Trí Viễn xem ra nhất thời không thể định thần lại được, Trần Tam Lục đành phải tiếp lời A Đình.
A đình gật đầu, nhất thời cũng không nói chuyện.
Lâm Hạo uống xong trà, thực tự nhiên cầm quýt trên bàn trà lột vỏ.
Sau lại bọn họ ăn bữa cơm yên lặng nhất tính từ lúc chào đời tới giờ. Sau đó về nhà Ninh Trí Viễn ôm Lâm Hạo khóc lóc kể lể một buổi trời, nói cái gì chính mình bị người bắt cóc thì thôi đi, thân là ca ca lại không chăm sóc tốt cho mấy đệ đệ, làm cho cả nhóm đệ đệ cùng nhau bị lừa đi thật sự là tội lỗi tày trời.
Lâm Hạo một bên an ủi đại ca hắn một bên nhìn mấy ca ca vây quanh đại ca ngồi một vòng, cảm khái...... Thế giới thật là loạn.
Di động rung một trận kéo suy nghĩ đang bay đi xa của Lâm Hạo quay về, hắn vội lấy điện thoại di động ra đọc tin nhắn.
From: Trần Quân Bình
Nội dung: Ok. Không biết đem theo lễ vật như thế nào mới tốt nhỉ?
To: Trần Quân Bình
Nội dung: Không cần mang cái gì cả, hai nhà chúng ta hiện tại ở cùng nhau mà. Các ca ca ngươi đều ở đó, cũng coi như ngươi quay về nhà mình thôi.
From: Trần Quân Bình
Nội dung:...... Nhưng mà ta cảm thấy đại ca ngươi không thích ta. Lỡ như mấy ca ca khác của ngươi cũng không thích ta thì sao.
To: Trần Quân Bình
Nội dung:...... Yên tâm đi, chỉ có đại ca ta là người duy nhất ngây thơ như vậy thôi. Ừ, bất quá tặng món quà nhỏ nhỏ ra mắt, lấy lòng cũng không phải không thể ~
From: Trần Quân Bình
Nội dung: Vậy ngươi nói đi, ta đi mua. Sau đó tan tầm ta tới đón ngươi.
Lâm Hạo ôm di động nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cười hắc hắc, ngón tay linh hoạt soạn tin nhắn.
Buổi tối, Trần Quân Bình cùng Lâm Hạo trước giờ cơm tối đúng hạn về đến nhà.
Cửa vừa mở ra, Khương Hi Vũ đã chạy tới trước tiên, kéo Lâm Hạo chạy tới phòng khách. Bỏ lại Trần Quân Bình cùng thần giữ cửa Ninh Trí Viễn, làm cho hắn tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Cũng may cuối cùng An Dật Trần đi ra hoà giải, hắn mới không bị rơi vào kết cục ở cửa chính đứng cả đêm. Đi theo sau hai người vào phòng khách, Trần Quân Bình ngồi xuống bên cạnh Lâm Hạo.
“A...... Xin chào...... Tôi có vài món quà nhỏ muốn tặng mọi người......” Lâm Hạo dùng cánh tay đẩy đẩy Trần Quân Bình vẫn còn đang bị Ninh Trí Viễn trừng mắt, hắn mới hồi phục tinh thần lại, ha ha cười hai tiếng, sau đó đem cái gói to vẫn cầm trong tay đưa lên bàn.
Ninh Trí Viễn dựa người vào sô pha tỏ vẻ hắn muốn nhìn xem Trần Quân Bình sẽ lấy lòng bốn vị ca ca của Lâm Hạo bằng cách nào.
Trần Quân Bình tặng Trần Tam Lục một cây bút bơm, sau đó chợt nghe đến Trần Tam Lục kinh hô: “Đại ca đại ca! Cây bút này là hàng sản xuất giới hạn mấy ngày trước đệ vừa thấy!”
Tặng Đồ Tô một cái ngọc bội, nghe nói là đồ cổ. Đồ Tô làm phiên dịch, thình thoảng cũng có phiên dịch văn tự cổ, còn có thói quen sưu tầm đồ cổ nữa. Nhìn thấy mảnh ngọc bội kia, mắt hắn đều phát sáng.
Tặng Khương Hi Vũ một bộ dụng cụ vẽ mới. Tập phác thảo mới cùng một bộ bút chì màu đầy đủ các màu, hộp vừa mở ra, những chiếc bút chì đủ màu sắc được sắp xếp ngay ngắn lập tức hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Hi Vũ.
Lúc An Dật Trần dọn thức ăn lên bàn cơm, đã nhìn đến Ninh Trí Viễn dựa vào sô pha ôm trán thở dài, quay đầu thấy mấy người vây quanh Trần Quân Bình nói nói cười cười rất vui vẻ.
Hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó nhanh chóng xoay người đến phòng bếp, tay làm động tác OK với ba người bên trong.
Ninh Trí Viễn đau lòng a, mấy đệ đệ từng cái từng cái đều gả ra ngoài. Trần Quân Bình người này thật sự biết làm người ta vui vẻ...... Lễ vật chuẩn bị chu đáo như vậy, tuy biết là Lâm Hạo ra chủ ý nhưng vẫn không chê vào đâu được a......
Ninh Trí Viễn đau lòng thở dài, đột nhiên nhìn đến một phong thư trước mặt.
Ngẩng đầu nhìn thấy Trần Quân Bình mỉm cười với mình, Ninh Trí Viễn nhíu mày, tức giận hỏi cái gì đây.
“Là món quà nhỏ tặng đại ca......” Nói xong mỉm cười, sau đó nhét vào tay Ninh Trí Viễn, quay đầu trở lại sô pha ngồi.
Ninh Trí Viễn bỉu môi, để xem Trần Quân Bình rốt cuộc đưa cái gì cho hắn. Sau đó thờ ơ mở thư ra.
“............!”
Cơm tối xong An Dật Trần tiễn Lâm Hạo cùng Trần Quân Bình ra về, nhịn không được vỗ vai đệ đệ hắn hỏi: “Này, tiểu tử đệ thu phục Trí Viễn bằng cách nào vậy? Cả buổi cười nói hớn hở với đệ. Quan trọng là hắn cũng không gắp đồ ăn cho ca nữa.”
Lâm Hạo ở bên cạnh nghe thấy, cười khúc khích một cái.
Trần Quân Bình cầm tay An Dật Trần, ý vị thâm trường nói: “Ít nhiều cũng nhờ sắc đẹp của Nhị ca nha.”
“Hả?”
“Chúng đệ đi đây, Nhị ca không cần tiễn.”
“Chào Dật trần ca ca ~”
Nhìn bóng dáng hai người Trần Quân Bình cùng Lâm Hạo chậm rãi rời xa, An Dật Trần bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Vội chạy về nhà vọt lên lầu, mở cửa phòng, quả nhiên nhìn đến Ninh Trí Viễn đang cầm cái ảnh gì đó vui vẻ cười.
“...... Này, ta nhân tiện hỏi thôi, ngươi thật đúng là tìm được ảnh chụp lỏa thân trước đây của Dật Trần ca sao?”
“Ừ. Ta gọi điện thoại cho đại ca, đại ca liền gửi cho ta.”
Trần Quân Bình nhìn Lâm Hạo cười đến khóe mắt cong lên, nhịn không được cúi đầu vươn qua, hôn hôn khóe mắt hắn.
Ừm...... Sau lại...... Ninh Trí Viễn mới ra viện lại phải nằm trên giường ba ngày, không thể xuống giường.
~ TBC ~
“À đúng rồi, tối nay đem cái gì...... Cái gì Bình ấy nhỉ?......” Trước khi lên xe Ninh Trí Viễn bỗng nhiên vỗ đầu, nói với Lâm Hạo, vừa nói vừa quay đầu nhìn An Dật Trần ở ghế lái. An Dật Trần bị ánh mắt nghi vấn của hắn chọc cười, đáp Quân Bình. “À đúng đúng, Quân Bình, tối nãy dẫn cậu ta về nhà ăn tối.”
Lâm Hạo tay cầm bệnh án vừa đọc vừa thờ ơ đáp ừ, quay đầu về bệnh viện.
Hắn chậm rãi đi về văn phòng, lấy ra điện thoại soạn tin nhắn gửi qua.
Đem bệnh án để lên bàn, Lâm Hạo đặt mông xuống ghế dựa, thở dài.
“...... Buổi tối đại ca lại muốn điều tra hộ khẩu, chậc chậc!”
Lâm Hạo nhịn không được nhớ tới chuyện của vài năm trước, sau khi mấy vị ca ca thấy Thôi Lược Thương say rượu nắm Trần Tam Lục chạy đến trước mặt Ninh Trí Viễn công bố đều lục tục bắt đầu thừa nhận, thời điểm đó đại ca hắn thật sự giống cảnh sát điều tra tội phạm vậy.
Khi đó họ cũng không biết cả nhà đều lọt vào tay huynh đệ của một nhà khác, bởi vì đều là hẹn riêng lẻ đối phương về nhà ăn cơm, điều tra hộ khẩu… Ngay cả A Đình ca lúc trước cũng phải nghiêm túc ngồi trước bàn thành thành thật thật trả lời các câu hỏi của Ninh Trí Viễn.
Trừ lúc A Đình không đổi sắc mặt đáp nghề nghiệp là làm xã hội đen kiêm điều hành công ty, khí thế của Ninh Trí Viễn cũng bị suy yếu đi phân nửa. Sau lại phát hiện A Đình là đại ca của An Dật Trần, khí thế là cái gì cũng không còn được định nghĩa trong từ điển nữa…
Lâm Hạo còn nhớ rõ, khi đó bọn họ chưa chuyển nhà đến biệt thự ở ngoại thành. Hắn vừa tan sở về đến nhà đã bị Ninh Trí Viễn kéo tới phòng ngủ thay quần áo.
“Ai nha đệ mệt chết đi được, để làm chi vậy ca?! ” Lâm Hạo vừa thay quần áo vừa kháng nghị Ninh Trí Viễn.
“...... Đại ca nói, mang chúng ta tới nhà Dật Trần ca, làm khách, gặp đại ca cùng mấy đệ đệ của anh ấy.” Khương Hi Vũ ngồi cạnh giường đem quần áo Lâm Hạo ném ra xếp lại ngay ngắn, rồi đem quần áo bẩn cho Đồ Tô đứng bên cạnh.
“......” Dật Trần? Lâm Hạo cau mày suy nghĩ một hồi, mới nhớ tới hình như là người yêu của đại ca.
Sau khi mấy đệ đệ đều công bố, đại ca Ninh Trí Viễn của bọn họ cũng lặng lẽ biểu thị hắn cũng vậy. Bất đắc dĩ thở dài, này là đại ca hắn muốn đem cả nhà đi ra mắt nhà người ta a......
Sau đó một nhà huynh đệ năm người chậm rãi lái xe tới nhà chồng đại ca.
Chuông cửa reo không tới một phút, cửa liền mở ra.
“...... Lược Thương?!” Sau đó chợt nghe đến một tiếng thét kinh hãi của Trần Tam Lục, Ninh Trí Viễn ở vị trí đứng đầu giật giật khóe miệng: “...... Thôi Lược Thương, sao cậu lại ở đây?”
“...... Trí Viễn đại ca, buổi tối vui vẻ...... Đây là nhà tôi......” Thôi Lược Thương vội cúi đầu cười chào Ninh Trí Viễn, sau đó rất là vô tội mà bày tỏ rằng nơi này là nhà của mình. Ninh Trí Viễn nhíu mày, hỏi hắn cùng An Dật Trần quan hệ thế nào.
“...... Anh ấy là ca ca của tôi.”
Ninh Trí Viễn cảm giác tim hắn đang co giật.
An Dật Trần ngươi giỏi lắm, gạt bổn thiếu gia đi mất chưa tính, còn để cho đệ đệ của mình bắt cóc đệ đệ của bổn thiếu gia!
Huynh đệ năm người được Thôi Lược Thương dẫn tới phòng khách, làm cho một người đang ngồi ở sô pha đọc sách chú ý tới, vừa lúc ngẩng đầu muốn xem người tới là ai cũng ngơ người: “...... Đồ Tô? Sao ngươi lại ở đây?”
Ninh Trí Viễn nhìn Đồ Tô chạy đến cạnh Lăng Việt bên ngồi xuống, run rẩy chỉ tay vào Lăng Việt, quay đầu hỏi Thôi Lược Thương: “...... Cậu ta lại là ai......”
Thôi Lược Thương lui ra phía sau Trần Tam Lục, vô tội trả lời: “Ca ca của tôi.”
Giỏi lắm, An Dật Trần! Bắt cóc hai đệ đệ của ta! Ninh Trí Viễn nhủ thầm cố gắng bảo chính mình bình tĩnh, hết thảy chờ gặp đại ca hắn rồi tính sau! Đúng! Đúng! Đúng vậy! Hôm nay ta tới là để gặp đại ca của An Dật Trần, chuyện khác đều không quan trọng! Không-quan-trọng!
Lâm Hạo tỏ vẻ đau lòng vỗ vỗ vai đại ca hắn.
Ninh Trí Viễn trầm mặc quay đầu nhìn Lăng Việt Đồ Tô cùng Thôi Lược Thương Trần Tam Lục khanh khanh ta ta, xanh mặt quay đầu về.
“...... Hi Vũ, đệ......” Ninh Trí Viễn tỏ vẻ đệ đệ đã gả đi ra ngoài cũng giống như bát nước đã đổ đi, quay đầu muốn quan tâm Khương Hi Vũ đột nhiên phải đi vào nơi xa lạ một chút, kết quả vừa quay đầu liền thấy Khương Hi Vũ buông tay Lâm Hạo, hướng cầu thang bên kia chạy qua.
Lâm Hạo bị bỏ qua cũng sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Khương Hi Vũ cười thực vui vẻ nhào vào lòng một người đang đi xuống lầu, còn ngọt ngào kêu một tiếng “A Đình”......
Lâm Hạo quay đầu xem Ninh Trí Viễn, thấy chân người nào đó đã mềm nhũn khụy xuống đất. Sắc mặt hắn trắng bệch đến làm cho người ta không đành lòng nhìn tới. Bản thân là bác sĩ, Lâm Hạo biết chắc rằng đại ca mình không có việc gì vẫn nhịn không được đồng tình hắn.
“...... Trí Viễn! Ngươi làm sao vậy! Ủa...... Chuyện gì đây......” An Dật Trần từ phòng bếp đi ra, liếc mắt một cái liền thấy được Ninh Trí Viễn sắc mặt trắng bệch, nhanh như chớp chạy tới đỡ người đứng lên. Sau đó phát giác thấy trong phòng khách toàn có đôi có cặp…. Hắn quay đầu hỏi Lâm Hạo.
Lâm Hạo nhún vai: “Đừng hỏi tôi, tôi không biết gì cả, tôi vô tội.”
Chín người chậm rãi ngồi vào phòng khách.
Sô pha bên trái từ A Đình dẫn đầu ngồi theo trình tự, bên phải từ Ninh Trí Viễn dẫn đầu cũng theo trình tự mà ngồi, Lâm Hạo dư ra ngồi ở sô pha chính giữa thản nhiên uống trà.
“...... Ta là lão Đại A Đình, lão nhị Dật Trần, lão tam Lăng Việt, lão tứ Lược Thương. Còn có một đệ đệ đang ở Hongkong, tạm thời chưa về.”
“......” Ninh Trí Viễn vẻ mặt dại ra nhìn bốn người ngồi ở đối diện.
“...... A, đây là đại ca Ninh Trí Viễn, tôi là lão nhị Trần Tam Lục, đây là tam đệ Đồ Tô, tứ đệ Hi Vũ, ngũ đệ Lâm Hạo.” Nhìn Ninh Trí Viễn xem ra nhất thời không thể định thần lại được, Trần Tam Lục đành phải tiếp lời A Đình.
A đình gật đầu, nhất thời cũng không nói chuyện.
Lâm Hạo uống xong trà, thực tự nhiên cầm quýt trên bàn trà lột vỏ.
Sau lại bọn họ ăn bữa cơm yên lặng nhất tính từ lúc chào đời tới giờ. Sau đó về nhà Ninh Trí Viễn ôm Lâm Hạo khóc lóc kể lể một buổi trời, nói cái gì chính mình bị người bắt cóc thì thôi đi, thân là ca ca lại không chăm sóc tốt cho mấy đệ đệ, làm cho cả nhóm đệ đệ cùng nhau bị lừa đi thật sự là tội lỗi tày trời.
Lâm Hạo một bên an ủi đại ca hắn một bên nhìn mấy ca ca vây quanh đại ca ngồi một vòng, cảm khái...... Thế giới thật là loạn.
Di động rung một trận kéo suy nghĩ đang bay đi xa của Lâm Hạo quay về, hắn vội lấy điện thoại di động ra đọc tin nhắn.
From: Trần Quân Bình
Nội dung: Ok. Không biết đem theo lễ vật như thế nào mới tốt nhỉ?
To: Trần Quân Bình
Nội dung: Không cần mang cái gì cả, hai nhà chúng ta hiện tại ở cùng nhau mà. Các ca ca ngươi đều ở đó, cũng coi như ngươi quay về nhà mình thôi.
From: Trần Quân Bình
Nội dung:...... Nhưng mà ta cảm thấy đại ca ngươi không thích ta. Lỡ như mấy ca ca khác của ngươi cũng không thích ta thì sao.
To: Trần Quân Bình
Nội dung:...... Yên tâm đi, chỉ có đại ca ta là người duy nhất ngây thơ như vậy thôi. Ừ, bất quá tặng món quà nhỏ nhỏ ra mắt, lấy lòng cũng không phải không thể ~
From: Trần Quân Bình
Nội dung: Vậy ngươi nói đi, ta đi mua. Sau đó tan tầm ta tới đón ngươi.
Lâm Hạo ôm di động nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cười hắc hắc, ngón tay linh hoạt soạn tin nhắn.
Buổi tối, Trần Quân Bình cùng Lâm Hạo trước giờ cơm tối đúng hạn về đến nhà.
Cửa vừa mở ra, Khương Hi Vũ đã chạy tới trước tiên, kéo Lâm Hạo chạy tới phòng khách. Bỏ lại Trần Quân Bình cùng thần giữ cửa Ninh Trí Viễn, làm cho hắn tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Cũng may cuối cùng An Dật Trần đi ra hoà giải, hắn mới không bị rơi vào kết cục ở cửa chính đứng cả đêm. Đi theo sau hai người vào phòng khách, Trần Quân Bình ngồi xuống bên cạnh Lâm Hạo.
“A...... Xin chào...... Tôi có vài món quà nhỏ muốn tặng mọi người......” Lâm Hạo dùng cánh tay đẩy đẩy Trần Quân Bình vẫn còn đang bị Ninh Trí Viễn trừng mắt, hắn mới hồi phục tinh thần lại, ha ha cười hai tiếng, sau đó đem cái gói to vẫn cầm trong tay đưa lên bàn.
Ninh Trí Viễn dựa người vào sô pha tỏ vẻ hắn muốn nhìn xem Trần Quân Bình sẽ lấy lòng bốn vị ca ca của Lâm Hạo bằng cách nào.
Trần Quân Bình tặng Trần Tam Lục một cây bút bơm, sau đó chợt nghe đến Trần Tam Lục kinh hô: “Đại ca đại ca! Cây bút này là hàng sản xuất giới hạn mấy ngày trước đệ vừa thấy!”
Tặng Đồ Tô một cái ngọc bội, nghe nói là đồ cổ. Đồ Tô làm phiên dịch, thình thoảng cũng có phiên dịch văn tự cổ, còn có thói quen sưu tầm đồ cổ nữa. Nhìn thấy mảnh ngọc bội kia, mắt hắn đều phát sáng.
Tặng Khương Hi Vũ một bộ dụng cụ vẽ mới. Tập phác thảo mới cùng một bộ bút chì màu đầy đủ các màu, hộp vừa mở ra, những chiếc bút chì đủ màu sắc được sắp xếp ngay ngắn lập tức hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Hi Vũ.
Lúc An Dật Trần dọn thức ăn lên bàn cơm, đã nhìn đến Ninh Trí Viễn dựa vào sô pha ôm trán thở dài, quay đầu thấy mấy người vây quanh Trần Quân Bình nói nói cười cười rất vui vẻ.
Hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó nhanh chóng xoay người đến phòng bếp, tay làm động tác OK với ba người bên trong.
Ninh Trí Viễn đau lòng a, mấy đệ đệ từng cái từng cái đều gả ra ngoài. Trần Quân Bình người này thật sự biết làm người ta vui vẻ...... Lễ vật chuẩn bị chu đáo như vậy, tuy biết là Lâm Hạo ra chủ ý nhưng vẫn không chê vào đâu được a......
Ninh Trí Viễn đau lòng thở dài, đột nhiên nhìn đến một phong thư trước mặt.
Ngẩng đầu nhìn thấy Trần Quân Bình mỉm cười với mình, Ninh Trí Viễn nhíu mày, tức giận hỏi cái gì đây.
“Là món quà nhỏ tặng đại ca......” Nói xong mỉm cười, sau đó nhét vào tay Ninh Trí Viễn, quay đầu trở lại sô pha ngồi.
Ninh Trí Viễn bỉu môi, để xem Trần Quân Bình rốt cuộc đưa cái gì cho hắn. Sau đó thờ ơ mở thư ra.
“............!”
Cơm tối xong An Dật Trần tiễn Lâm Hạo cùng Trần Quân Bình ra về, nhịn không được vỗ vai đệ đệ hắn hỏi: “Này, tiểu tử đệ thu phục Trí Viễn bằng cách nào vậy? Cả buổi cười nói hớn hở với đệ. Quan trọng là hắn cũng không gắp đồ ăn cho ca nữa.”
Lâm Hạo ở bên cạnh nghe thấy, cười khúc khích một cái.
Trần Quân Bình cầm tay An Dật Trần, ý vị thâm trường nói: “Ít nhiều cũng nhờ sắc đẹp của Nhị ca nha.”
“Hả?”
“Chúng đệ đi đây, Nhị ca không cần tiễn.”
“Chào Dật trần ca ca ~”
Nhìn bóng dáng hai người Trần Quân Bình cùng Lâm Hạo chậm rãi rời xa, An Dật Trần bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Vội chạy về nhà vọt lên lầu, mở cửa phòng, quả nhiên nhìn đến Ninh Trí Viễn đang cầm cái ảnh gì đó vui vẻ cười.
“...... Này, ta nhân tiện hỏi thôi, ngươi thật đúng là tìm được ảnh chụp lỏa thân trước đây của Dật Trần ca sao?”
“Ừ. Ta gọi điện thoại cho đại ca, đại ca liền gửi cho ta.”
Trần Quân Bình nhìn Lâm Hạo cười đến khóe mắt cong lên, nhịn không được cúi đầu vươn qua, hôn hôn khóe mắt hắn.
Ừm...... Sau lại...... Ninh Trí Viễn mới ra viện lại phải nằm trên giường ba ngày, không thể xuống giường.
~ TBC ~