Thứ sáu ngày 6 tháng 10 năm 1995. Khí trời bắt đầu chuyển lạnh, cũng là ngày họp phụ huynh của trường trung học S.
Lần đầu lấy thân phận phụ huynh tham gia họp phụ huynh, cảm giác “lần đầu là phụ huynh” khiến Chu Lâm có vẻ thật hưng phấn. Trừ việc ngủ đủ một giấc trưa trước khi xuyên không, y còn cố ý chọn một bộ tây trang hưu nhàn thu đông mới ra năm 07, hợp với mái tóc chái vuốt cẩn thận tỉ mỉ, cố gắng bày ra vẻ chín chắn trưởng thành trước khi đi đến trường trung học S.
Họp phụ huynh mời 7 giờ, Chu Lâm xuyên không đến dưới lầu nhà Đoan Mộc vào 6 giờ 50 phút, gặp phải Đoan Mộc Thanh Lỗi đang ra ngoài đổ rác, bị hung hăng cười nhạo ăn mặc giả đứng đắn một hồi, vào 7 giờ 05 phút vội vả chạy tới phòng học.
Kết quả còn quá sớm, phụ huynh từ khắp thành phú còn chưa tới đủ. Chu Lâm ngồi ở vị trí trên lớp của Đoan Mộc Thanh Lỗi, vừa chờ bắt đầu họp phụ huynh, vừa tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây.
Tùy tiện nhìn cách bố trí của phòng học mấy lần, tiếp theo đó liền nhìn thấy một thằng nhóc quen mắt ở phía sau phòng học. Thằng nhóc đó cạo đầu húi cua, tóc rất ngắn, chỉ có mấy sợi đứng sừng sững dường như có thể thấy được da đầu màu xanh, duy nhất chỉ có phần tóc trên đỉnh đầu để tương đối dài, thế là tóc từ dưới lên đến đỉnh tạo thành cái “Sừng” hơi cong cong —— nhìn tổng thể như một củ khoai sọ.
—— này, đó là kiểu tóc gì?
“Phụt.” Chu Lâm không nhịn được bật cười, phát giác nam sinh đó muốn ngẩng đầu nhìn tới liền vội vàng dời tầm mắt.
—— đó là. . . . . . Tề Chỉnh!
Phụt. Thì ra trung học cơ sở hắn như vậy, khó trách chưa bao giờ chịu cho chúng ta nhìn hình trung học cơ sở. . . . . . ừm, họp phụ huynh sắp bắt đầu, không thể cười —— mặc dù không thể cười. . . . . . Nhưng thật sự rất buồn cười. . . . . . Phụt. . . . . . Thật là đáng tiếc, không mang theo máy ảnh, lần sau có cơ hội nhất định phải ẩn vào trường học chụp ảnh trộm, sau này mang theo trêu chọc Tề Chỉnh. . . . . . Phụt. A, không thể cười không thể cười, phải chuyên tâm nghe giáo viên giới thiệu. . . . . .
Cuối cùng cũng dời được sự chú ý đến chủ đề họp phụ huynh, Chu Lâm vừa khéo bị giáo viên hỏi:
“Phụ huynh em Đoan Mộc Thanh Lỗi là ai?”
“A, là tôi. Tôi là phụ huynh của Đoan Mộc Thanh Lỗi.”
Vội vàng giơ tay tỏ rõ sự tồn tại của mình, bởi vì động tác quá mau, Chu Lâm không cẩn thận đụng ngã bảng tên họ học sinh trên bàn. Chờ y nhặt lên bỏ lại trên bàn thì giáo viên chủ nhiệm đứng ở trên bục giảng đẩy mắt kiếng một cái, hỏi Chu Lâm:
“Xin hỏi anh là gì của Đoan Mộc Thanh Lỗi . . . . . .”
“À, tôi là chú của nó.”
“Hôm nay mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi không đến sao?”
“Chị ấy, hôm nay chị ấy có chuyện, để tôi đi học thay.” Lo lắng giáo viên sẽ vì mình nhìn trẻ tuổi mà không tin mình, Chu Lâm lại bổ sung, “Chị, chị ấy nói tôi nhớ kỹ chuyện quan trọng, về nói cho chị ấy biết cũng như vậy.”
Vừa nói như vậy, giáo viên không hỏi những chuyện khác nữa, tiếp tục điểm danh một lần phụ huynh học sinh có mặt rồi bắt đầu nói tình huống học tập của học sinh trong khoảng thời gian này.
Phụ huynh ngồi ở bên cạnh Chu Lâm là một dì nói nhiều, luôn luôn tìm Chu Lâm nói chuyện phiếm, nhưng lúc nói chuyện rất khách khí, cho nên cũng không làm người ta chán ghét. Biết Chu Lâm là chú của bạn ngồi cùng bàn với con trai mình liền bắt đầu khen Đoan Mộc Thanh Lỗi là đứa nhỏ không tồi, vừa ngoan lại hiểu chuyện, còn biết chăm sóc bạn bè.
Thật ra thì phụ huynh chưa chắc đã biết tình hình giao lưu bạn bè thật sự của con mình ở trường, am hiểu chăm sóc bạn học cái gì, tất cả đều là kết luận trừu tượng, không phải là ví dụ cụ thể. Mặc dù như thế, nghe đứa trẻ nhà mình được khen ngợi thì ai cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Chu Lâm vui sướng hài lòng nghĩ một hồi nữa họp xong không vội trở về, đi mua một ít thức ăn ngon cho Đoan Mộc Thanh Lỗi, coi như phần thưởng.
Cứ như vậy qua nửa giờ, giáo viên phát xong phiếu điểm có viết lời bình liền tuyên bố họp phụ huynh kết thúc. Phụ huynh của học sinh nào có thành tích lót đáy hoặc đặc biệt ồn ào bị gọi tên lưu lại. Chu Lâm cất phiếu điểm cao thứ sau của Đoan Mộc Thanh Lỗi, đắc ý dương dương tự đắc đi ra khỏi trường học. Ở quán ăn phía sau khu phố mua vài món ăn, vừa hừ hừ hát xa khúc ai cũng nghe không hiểu vừa đi tới nhà Đoan Mộc.
Bởi vì sắp tới thời hạn 3h, Chu Lâm vốn tính để lại phiếu điểm và thức ăn liền quay về, chẳng qua gõ cửa hồi lâu mới nghe được tiếng đáp lại, chờ cửa mở ra liền phát hiện Đoan Mộc Thanh Lỗi vội tới mở cửa cho mình có gì đó không đúng ——
Khuôn mặt dưới ánh mặt trời nhìn hồng hơn bình thường rất nhiều, hô hấp phập phồng lại dồn dập, cho dù đang đứng cũng có chút lảo đảo như muốn ngã, ánh mắt thoáng có chút ngốc. Đoan Mộc Thanh Lỗi im lặng nhìn Chu Lâm vào cửa, trên mặt thủy chung không có cảm xúc gì.
“Xảy ra chuyện gì? Thân thể không thoải mái sao?”
Vội vàng đặt đồ lên tủ giày, Chu Lâm xoay người đóng cửa, sau đó bắt lấy bả vai của Đoan Mộc Thanh Lỗi kéo tới đây, lấy tay dò xét nhiệt độ trên trán hắn.
—— hơi có chút nóng.
Bạn đang �
Trước khi đi họp phụ huynh vẫn còn khỏe, sao vậy đột nhiên lại sốt rồi?
Chu Lâm nhìn lướt qua quần ảo mỏng manh trên người Đoan Mộc Thanh Lỗi, cùng với chân không mang tất, nhíu mày một cái. Thằng nhóc này đại khái lại lười tìm quần áo mặc cho nên ban đêm lạnh cũng không mặc thêm quần áo cho mình.
—— cho nên mới ngã bệnh?
“Cổ họng đau không?” Chu Lâm nắm lấy tay Đoan Mộc Thanh Lỗi, kéo hắn vào phòng ngủ đi đến giường, kéo chăn đắp toàn thân hắn, ngồi ở mép giường cúi đầu hỏi.
Đoan Mộc Thanh Lỗi vô lực phản kháng chỉ có thuận theo, đàng hoàng gật đầu một cái, “Rất đau.” Nhỏ nói một câu sau đó lại ho nhẹ.
“Bị cảm đúng không? Ai bảo cậu không mặc nhiều quần áo vào!” Chu Lâm nói xong nhìn đồng hồ trên đầu giường một chút, quyết định chủ ý. “Chìa khóa đâu? Đưa chìa khóa cho tôi, tôi đi ra ngoài mua chút đồ, trở lại rất nhanh.”
“Ở trong túi xách.” Đoan Mộc Thanh Lỗi nói xong liền muốn đứng dậy, lại bị Chu Lâm ấn trở về.
“Tự tôi tìm, cậu nằm đó cho tôi, không cho phép nhúc nhích.”
Ra lệnh như vậy, Chu Lâm lấy chìa khóa trong túi xách của Đoan Mộc Thanh Lỗi ra nhét vào túi. Bởi vì thời gian gấp nên không thể không về trước một lần rồi quay lại, lần này xuyên không nếu như đúng lúc ở ngoài cửa thì có chút phiền toái, cho nên phải chuẩn bị chìa khóa để ngừa vạn nhất.
Trước khi đi nhân tiện mở cửa sổ phòng khách ra, nghĩ để gió thổi thoáng một chút cũng tốt, Chu Lâm đi ra cửa nhà Đoan Mộc, tháo đồng hồ đeo tay xuống.
Ở trong nhà tìm chút thuốc cảm mạo và hạ sốt thường ngày hay dùng, xé toang nhãn ngày sản xuất và hạn sử dụng, lại thuận tay cầm một lọ Vitamin C, nhớ tới phương thuốc cổ truyền mẹ thường dùng lúc mình sốt khi còn bé, thế là lại vào phòng bếp chuẩn bị mấy tép tỏi. Không biết uống nước trái cây có tốt hơn không, Chu Lâm dứt khoát đi ra cửa mua táo cùng lê. Đến khi chuẩn bị hết đồ Chu Lâm mới điều chỉnh thời gian đeo đồng hồ lên, xuyên tới thì cách lúc mình vừa đi năm phút.
Móc chìa khóa ra vào cửa mới nhớ tới nếu nói xuống phố mua đồ thì phải mất nhiều hơn mấy phút nữa, nhưng Đoan Mộc Thanh Lỗi nằm ở trên giường buồn ngủ có lẽ sẽ không có khái niệm thời gian, vì vậy hẳn sẽ không cảm thấy kỳ lạ khi Chu Lâm chỉ cần vài phút ngắn ngủn đã xách một đống lớn đồ trở về.
Lại dò xét dò nhiệt độ trên trán của Đoan Mộc Thanh Lỗi, Chu Lâm lấy ra nhiệt kế nhét vào dưới nách của hắn, ba phút sau nhìn một chút —— 38 độ hai, đúng là có chút sốt.
Cũng may không nghiêm trọng tới mức phải đi bệnh viện, như vậy mình còn có thể đối phó. Nghĩ như vậy, Chu Lâm đi vào phòng vệ sinh múc một chậu nước ấm, sau đó ngồi bên giường ôm Đoan Mộc Thanh Lỗi vào ngực mình, cỡi quần áo thay hắn lau thân thể thấm mồ hôi.
Mới đầu thằng nhóc còn có chút ngượng ngùng, quẩy người một liền bỏ qua, ngoan ngoãn mặc cho Chu Lâm định đoạt. Thay hắn mặc quần áo sạch sẽ lại để hắn nằm xuống lần nữa, Chu Lâm cầm mấy viên thuốc mình mang đến cùng một ly nước ấm đưa cho hắn.
Đoan Mộc Thanh Lỗi lau xong thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, uống thuốc xong sau lại bắt đầu buồn ngủ. Chu Lâm dùng nước lạnh ngâm khăn lông đặt lên trán của hắn, lại dùng băng gạc đắp tỏi nát vào lòng bàn chân của Đoan Mộc Thanh Lỗi, đắp kín chăn tắt đèn đi ra phòng ngủ.
Dùng điện thoại trong phòng khách nhắn tin cho mẹ Đoan Mộc, bởi vì không biết lúc nào đối phương sẽ trở về nên cứ ngồi ở một bên nhìn TV chờ.
Đợi một hồi không có hồi âm, trong phòng Đoan Mộc Thanh Lỗi lại truyền đến tiếng nói thầm nho nhỏ, nghĩ có phải hắn đang gọi mình hay không, Chu Lâm mở đèn đi vào, sau đó phát giác thằng nhóc này thật ra đang gọi mẹ trong giấc mộng.
“Khó chịu sao?” Nhỏ giọng hỏi một câu, Chu Lâm lấy khăn lông trên trán xuống, lại dùng tay đo nhiệt độ, cảm thấy khá hơn vừa rồi một chút định thu hồi tay thì lại bị thằng nhóc theo bản năng bắt được.
“Mẹ. . . . . .”
Mắt còn nhắm lại nắm thật chặt tay Chu Lâm không chịu buông, Chu Lâm cười khổ một tiếng, đành phải nhét tay của mình và Đoan Mộc Thanh Lỗi vào trong chăn.
Dịch dịch kín chăn quanh cổ hắn, thằng nhóc này cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn Chu Lâm một hồi mới kêu một tiếng “Anh Khiết Văn” , lại mơ mơ màng màng ngủ lần nữa.
Cảm giác không thể để hắn nằm một mình như vậy, Chu Lâm sờ sờ đầu Đoan Mộc Thanh Lỗi, cứ như vậy bảo trì tư thế nắm tay, nằm ở mép giường.
Bên tai dần dần vang lên tiếng hít thở đều đều của thằng nhóc khiến Chu Lâm có cảm giác ý thức của mình cũng càng lúc càng phiêu xa. . . . . .
Thứ sáu ngày tháng năm . Khí trời bắt đầu chuyển lạnh, cũng là ngày họp phụ huynh của trường trung học S.
Lần đầu lấy thân phận phụ huynh tham gia họp phụ huynh, cảm giác “lần đầu là phụ huynh” khiến Chu Lâm có vẻ thật hưng phấn. Trừ việc ngủ đủ một giấc trưa trước khi xuyên không, y còn cố ý chọn một bộ tây trang hưu nhàn thu đông mới ra năm , hợp với mái tóc chái vuốt cẩn thận tỉ mỉ, cố gắng bày ra vẻ chín chắn trưởng thành trước khi đi đến trường trung học S.
Họp phụ huynh mời giờ, Chu Lâm xuyên không đến dưới lầu nhà Đoan Mộc vào giờ phút, gặp phải Đoan Mộc Thanh Lỗi đang ra ngoài đổ rác, bị hung hăng cười nhạo ăn mặc giả đứng đắn một hồi, vào giờ phút vội vả chạy tới phòng học.
Kết quả còn quá sớm, phụ huynh từ khắp thành phú còn chưa tới đủ. Chu Lâm ngồi ở vị trí trên lớp của Đoan Mộc Thanh Lỗi, vừa chờ bắt đầu họp phụ huynh, vừa tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây.
Tùy tiện nhìn cách bố trí của phòng học mấy lần, tiếp theo đó liền nhìn thấy một thằng nhóc quen mắt ở phía sau phòng học. Thằng nhóc đó cạo đầu húi cua, tóc rất ngắn, chỉ có mấy sợi đứng sừng sững dường như có thể thấy được da đầu màu xanh, duy nhất chỉ có phần tóc trên đỉnh đầu để tương đối dài, thế là tóc từ dưới lên đến đỉnh tạo thành cái “Sừng” hơi cong cong —— nhìn tổng thể như một củ khoai sọ.
—— này, đó là kiểu tóc gì?
“Phụt.” Chu Lâm không nhịn được bật cười, phát giác nam sinh đó muốn ngẩng đầu nhìn tới liền vội vàng dời tầm mắt.
—— đó là. . . . . . Tề Chỉnh!
Phụt. Thì ra trung học cơ sở hắn như vậy, khó trách chưa bao giờ chịu cho chúng ta nhìn hình trung học cơ sở. . . . . . ừm, họp phụ huynh sắp bắt đầu, không thể cười —— mặc dù không thể cười. . . . . . Nhưng thật sự rất buồn cười. . . . . . Phụt. . . . . . Thật là đáng tiếc, không mang theo máy ảnh, lần sau có cơ hội nhất định phải ẩn vào trường học chụp ảnh trộm, sau này mang theo trêu chọc Tề Chỉnh. . . . . . Phụt. A, không thể cười không thể cười, phải chuyên tâm nghe giáo viên giới thiệu. . . . . .
Cuối cùng cũng dời được sự chú ý đến chủ đề họp phụ huynh, Chu Lâm vừa khéo bị giáo viên hỏi:
“Phụ huynh em Đoan Mộc Thanh Lỗi là ai?”
“A, là tôi. Tôi là phụ huynh của Đoan Mộc Thanh Lỗi.”
Vội vàng giơ tay tỏ rõ sự tồn tại của mình, bởi vì động tác quá mau, Chu Lâm không cẩn thận đụng ngã bảng tên họ học sinh trên bàn. Chờ y nhặt lên bỏ lại trên bàn thì giáo viên chủ nhiệm đứng ở trên bục giảng đẩy mắt kiếng một cái, hỏi Chu Lâm:
“Xin hỏi anh là gì của Đoan Mộc Thanh Lỗi . . . . . .”
“À, tôi là chú của nó.”
“Hôm nay mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi không đến sao?”
“Chị ấy, hôm nay chị ấy có chuyện, để tôi đi học thay.” Lo lắng giáo viên sẽ vì mình nhìn trẻ tuổi mà không tin mình, Chu Lâm lại bổ sung, “Chị, chị ấy nói tôi nhớ kỹ chuyện quan trọng, về nói cho chị ấy biết cũng như vậy.”
Vừa nói như vậy, giáo viên không hỏi những chuyện khác nữa, tiếp tục điểm danh một lần phụ huynh học sinh có mặt rồi bắt đầu nói tình huống học tập của học sinh trong khoảng thời gian này.
Phụ huynh ngồi ở bên cạnh Chu Lâm là một dì nói nhiều, luôn luôn tìm Chu Lâm nói chuyện phiếm, nhưng lúc nói chuyện rất khách khí, cho nên cũng không làm người ta chán ghét. Biết Chu Lâm là chú của bạn ngồi cùng bàn với con trai mình liền bắt đầu khen Đoan Mộc Thanh Lỗi là đứa nhỏ không tồi, vừa ngoan lại hiểu chuyện, còn biết chăm sóc bạn bè.
Thật ra thì phụ huynh chưa chắc đã biết tình hình giao lưu bạn bè thật sự của con mình ở trường, am hiểu chăm sóc bạn học cái gì, tất cả đều là kết luận trừu tượng, không phải là ví dụ cụ thể. Mặc dù như thế, nghe đứa trẻ nhà mình được khen ngợi thì ai cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Chu Lâm vui sướng hài lòng nghĩ một hồi nữa họp xong không vội trở về, đi mua một ít thức ăn ngon cho Đoan Mộc Thanh Lỗi, coi như phần thưởng.
Cứ như vậy qua nửa giờ, giáo viên phát xong phiếu điểm có viết lời bình liền tuyên bố họp phụ huynh kết thúc. Phụ huynh của học sinh nào có thành tích lót đáy hoặc đặc biệt ồn ào bị gọi tên lưu lại. Chu Lâm cất phiếu điểm cao thứ sau của Đoan Mộc Thanh Lỗi, đắc ý dương dương tự đắc đi ra khỏi trường học. Ở quán ăn phía sau khu phố mua vài món ăn, vừa hừ hừ hát xa khúc ai cũng nghe không hiểu vừa đi tới nhà Đoan Mộc.
Bởi vì sắp tới thời hạn h, Chu Lâm vốn tính để lại phiếu điểm và thức ăn liền quay về, chẳng qua gõ cửa hồi lâu mới nghe được tiếng đáp lại, chờ cửa mở ra liền phát hiện Đoan Mộc Thanh Lỗi vội tới mở cửa cho mình có gì đó không đúng ——
Khuôn mặt dưới ánh mặt trời nhìn hồng hơn bình thường rất nhiều, hô hấp phập phồng lại dồn dập, cho dù đang đứng cũng có chút lảo đảo như muốn ngã, ánh mắt thoáng có chút ngốc. Đoan Mộc Thanh Lỗi im lặng nhìn Chu Lâm vào cửa, trên mặt thủy chung không có cảm xúc gì.
“Xảy ra chuyện gì? Thân thể không thoải mái sao?”
Vội vàng đặt đồ lên tủ giày, Chu Lâm xoay người đóng cửa, sau đó bắt lấy bả vai của Đoan Mộc Thanh Lỗi kéo tới đây, lấy tay dò xét nhiệt độ trên trán hắn.
—— hơi có chút nóng.
Bạn đang �
Trước khi đi họp phụ huynh vẫn còn khỏe, sao vậy đột nhiên lại sốt rồi?
Chu Lâm nhìn lướt qua quần ảo mỏng manh trên người Đoan Mộc Thanh Lỗi, cùng với chân không mang tất, nhíu mày một cái. Thằng nhóc này đại khái lại lười tìm quần áo mặc cho nên ban đêm lạnh cũng không mặc thêm quần áo cho mình.
—— cho nên mới ngã bệnh?
“Cổ họng đau không?” Chu Lâm nắm lấy tay Đoan Mộc Thanh Lỗi, kéo hắn vào phòng ngủ đi đến giường, kéo chăn đắp toàn thân hắn, ngồi ở mép giường cúi đầu hỏi.
Đoan Mộc Thanh Lỗi vô lực phản kháng chỉ có thuận theo, đàng hoàng gật đầu một cái, “Rất đau.” Nhỏ nói một câu sau đó lại ho nhẹ.
“Bị cảm đúng không? Ai bảo cậu không mặc nhiều quần áo vào!” Chu Lâm nói xong nhìn đồng hồ trên đầu giường một chút, quyết định chủ ý. “Chìa khóa đâu? Đưa chìa khóa cho tôi, tôi đi ra ngoài mua chút đồ, trở lại rất nhanh.”
“Ở trong túi xách.” Đoan Mộc Thanh Lỗi nói xong liền muốn đứng dậy, lại bị Chu Lâm ấn trở về.
“Tự tôi tìm, cậu nằm đó cho tôi, không cho phép nhúc nhích.”
Ra lệnh như vậy, Chu Lâm lấy chìa khóa trong túi xách của Đoan Mộc Thanh Lỗi ra nhét vào túi. Bởi vì thời gian gấp nên không thể không về trước một lần rồi quay lại, lần này xuyên không nếu như đúng lúc ở ngoài cửa thì có chút phiền toái, cho nên phải chuẩn bị chìa khóa để ngừa vạn nhất.
Trước khi đi nhân tiện mở cửa sổ phòng khách ra, nghĩ để gió thổi thoáng một chút cũng tốt, Chu Lâm đi ra cửa nhà Đoan Mộc, tháo đồng hồ đeo tay xuống.
Ở trong nhà tìm chút thuốc cảm mạo và hạ sốt thường ngày hay dùng, xé toang nhãn ngày sản xuất và hạn sử dụng, lại thuận tay cầm một lọ Vitamin C, nhớ tới phương thuốc cổ truyền mẹ thường dùng lúc mình sốt khi còn bé, thế là lại vào phòng bếp chuẩn bị mấy tép tỏi. Không biết uống nước trái cây có tốt hơn không, Chu Lâm dứt khoát đi ra cửa mua táo cùng lê. Đến khi chuẩn bị hết đồ Chu Lâm mới điều chỉnh thời gian đeo đồng hồ lên, xuyên tới thì cách lúc mình vừa đi năm phút.
Móc chìa khóa ra vào cửa mới nhớ tới nếu nói xuống phố mua đồ thì phải mất nhiều hơn mấy phút nữa, nhưng Đoan Mộc Thanh Lỗi nằm ở trên giường buồn ngủ có lẽ sẽ không có khái niệm thời gian, vì vậy hẳn sẽ không cảm thấy kỳ lạ khi Chu Lâm chỉ cần vài phút ngắn ngủn đã xách một đống lớn đồ trở về.
Lại dò xét dò nhiệt độ trên trán của Đoan Mộc Thanh Lỗi, Chu Lâm lấy ra nhiệt kế nhét vào dưới nách của hắn, ba phút sau nhìn một chút —— độ hai, đúng là có chút sốt.
Cũng may không nghiêm trọng tới mức phải đi bệnh viện, như vậy mình còn có thể đối phó. Nghĩ như vậy, Chu Lâm đi vào phòng vệ sinh múc một chậu nước ấm, sau đó ngồi bên giường ôm Đoan Mộc Thanh Lỗi vào ngực mình, cỡi quần áo thay hắn lau thân thể thấm mồ hôi.
Mới đầu thằng nhóc còn có chút ngượng ngùng, quẩy người một liền bỏ qua, ngoan ngoãn mặc cho Chu Lâm định đoạt. Thay hắn mặc quần áo sạch sẽ lại để hắn nằm xuống lần nữa, Chu Lâm cầm mấy viên thuốc mình mang đến cùng một ly nước ấm đưa cho hắn.
Đoan Mộc Thanh Lỗi lau xong thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, uống thuốc xong sau lại bắt đầu buồn ngủ. Chu Lâm dùng nước lạnh ngâm khăn lông đặt lên trán của hắn, lại dùng băng gạc đắp tỏi nát vào lòng bàn chân của Đoan Mộc Thanh Lỗi, đắp kín chăn tắt đèn đi ra phòng ngủ.
Dùng điện thoại trong phòng khách nhắn tin cho mẹ Đoan Mộc, bởi vì không biết lúc nào đối phương sẽ trở về nên cứ ngồi ở một bên nhìn TV chờ.
Đợi một hồi không có hồi âm, trong phòng Đoan Mộc Thanh Lỗi lại truyền đến tiếng nói thầm nho nhỏ, nghĩ có phải hắn đang gọi mình hay không, Chu Lâm mở đèn đi vào, sau đó phát giác thằng nhóc này thật ra đang gọi mẹ trong giấc mộng.
“Khó chịu sao?” Nhỏ giọng hỏi một câu, Chu Lâm lấy khăn lông trên trán xuống, lại dùng tay đo nhiệt độ, cảm thấy khá hơn vừa rồi một chút định thu hồi tay thì lại bị thằng nhóc theo bản năng bắt được.
“Mẹ. . . . . .”
Mắt còn nhắm lại nắm thật chặt tay Chu Lâm không chịu buông, Chu Lâm cười khổ một tiếng, đành phải nhét tay của mình và Đoan Mộc Thanh Lỗi vào trong chăn.
Dịch dịch kín chăn quanh cổ hắn, thằng nhóc này cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn Chu Lâm một hồi mới kêu một tiếng “Anh Khiết Văn” , lại mơ mơ màng màng ngủ lần nữa.
Cảm giác không thể để hắn nằm một mình như vậy, Chu Lâm sờ sờ đầu Đoan Mộc Thanh Lỗi, cứ như vậy bảo trì tư thế nắm tay, nằm ở mép giường.
Bên tai dần dần vang lên tiếng hít thở đều đều của thằng nhóc khiến Chu Lâm có cảm giác ý thức của mình cũng càng lúc càng phiêu xa. . . . . .