Lúc thi đấu sẽ khẩn trương, một đêm trước khi công bố kết quả cuộc thi sẽ khẩn trương, xem phim đến thời khắc mấu chốt sẽ khẩn trương, công việc xảy ra sai lầm tưởng chừng như sẽ bị đuổi việc sẽ khẩn trương. . . . . . Từ nhỏ đến lớn, những thể nghiệm khẩn trương cứ tưởng rằng đến đây sẽ chấm dứt, vậy mà gần đây Chu Lâm lại phát hiện, nếu bị một người nhìn lâu, cảm giác này cũng sẽ làm cho người ta khẩn trương không thôi.
── A, đủ rồi. Chu Lâm tựa vào mép giường để sách lịch sử xuống, gõ gõ đầu thằng nhóc vẫn không chớp mắt nhìn mình:
“Trọng điểm hầu hết đã rút ra rồi, học thuộc hết là được.”
Cho là có thể kết thúc như vậy, vậy mà thằng nhóc lại giống như đã chuẩn bị xong, rút ra một quyển tài liệu đưa tới, đoan chính ngồi gần trong gang tấc, nhìn như ôn lương vô hại cười:
“Này, anh Khiết Văn, giúp tôi xem bài này đi.”
Vẫn chưa xong sao? Chu Lâm không tiếng động thở dài ở trong lòng, nhìn thằng nhóc nằm lỳ ở trên giường bên cạnh mình, bất đắc dĩ lật sách ra.
Mấy ngày trước vì say rượu phạm sai lầm, chờ phản ứng kịp thì quá khứ đã trôi qua một thời gian dài ── đối với mình mà nói chẳng qua chỉ ngắn ngủn mấy phút, nhưng đối với người đang đợi lại là nửa năm sáu tháng khá dài.
Mặc dù đã được thằng nhóc tha thứ nhưng khoảng thời gian mất đi không có cách nào bù lại được, Chu Lâm vừa đau lòng vừa tự trách, mà trừ bộ phận áy náy ra còn có một loại cảm xúc khác chẳng biết lúc nào đã tiến vào chiếm giữ trái tim, vì một lần lại một lần nhịp tim đập nhanh bất thường mà bị phát hiện.
── Nên nói sao đây? Miêu đầu không đúng sao?
Chu Lâm không yên lòng vươn tay lật đề mục, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay phải bị bắt được, liếc một cái phát giác là Đoan Mộc Thanh Lỗi ── vừa đọc sách đồng thời bắt đầu vô ý thức chơi đùa tay của mình.
── Nhìn, chính là như vậy.
Chu Lâm thoáng nâng cao quyển sách một chút, che giấu mặt của mình. Bàn tay bị thằng nhóc nắn lấy, cầm lấy, có lẽ là muốn so sánh tay ai to hơn, lòng bàn tay mở ra áp với lòng bàn tay.
Chẳng qua chỉ là một hành động vô thức của đối phương, thật ra có thể hoàn toàn không để ý. Vậy mà vì “đối phương” là thằng nhóc đó, thế nên khiến mỗi giây thần kinh đều vô cùng căng thẳng.
Cảm thấy vuốt ve đã bắt đầu phát triển về phía ngón tay thì Chu Lâm chợt rút tay về, thuận thế lật tới một trang sách. Nhìn vẻ mặt có chút bất mãn của thằng nhóc vì thứ nắm trong tay đột nhiên bị rút ra khiến y cảm thấy dễ thương đến khiến cho người ta muốn dùng lực ôm lấy.
Dĩ nhiên chỉ là muốn mà thôi, sẽ không đi ôm thật, trừ khi lý trí và hành động tách rời, cũng vì. . . . . . Ngày đó đã ôm đủ lâu ──
Mới đầu chẳng qua chỉ xuất phát từ bản năng ôm lấy thằng nhóc đang buồn, sau lại vì cảm thấy thoải mái mà không muốn buông tay, chờ phát hiện mình sắp ngủ nên cưỡng bách bản thân tỉnh táo lại thì phát giác thằng nhóc đã tựa vào ngực mình ngủ rồi.
Thế là cứ như vậy nhìn thằng nhóc ngủ, vừa chơi game vượt qua hai giờ còn dư lại. Trước khi đi cuối cùng thằng nhóc cũng tỉnh lại, nắm lấy tay Chu Lâm hỏi có thể ở lại qua đêm hay không.
Dĩ nhiên không đáp ứng hắn, nhưng lại đồng ý lên cấp ba một tuần có thể dạy kèm lên bốn năm buổi ── trung học phổ thông mặc dù cũng phải tự học, nhưng bài tập lớp mười không nhiều nên chưa đến mức không thể không đi, cho nên Đoan Mộc Thanh Lỗi nhẹ nhõm liền xin đặc quyền ở nhà tự học.
Sau này mọi chuyện liền khôi phục bình thường, trừ nội dung và số lần học thay đổi, hai người vẫn dùng hình thức cũ để chung sống theo.
Nhưng mà, tâm của mình lại hoàn toàn khác!
Chu Lâm nghĩ như vậy, thả tay phải trở lại vị trí cũ, một lát sau, tay của thằng nhóc lại chuyển tới, day nhẹ, chạm nhẹ sau đó lại một ngón một ngón bò lên, tiếp tục chơi đùa ngón tay Chu Lâm không ngừng nghỉ.
── Bạn xem, chính là như vậy. Bắt đầu để ý rồi.
Tứ chi, ngôn ngữ, càng ngày càng nhiều chi tiết bắt đầu bị chú ý tới ── đối với thằng nhóc – hoặc giả chẳng qua chỉ xem mình là người nhà nên biểu hiện thân mật, mà mình lại càng ngày càng không có cách nào tự nhiên tiếp thu.
Nguy rồi, tiếp tục như vậy nữa thì. . . . . .
“Aiz. . . . . .” Chu Lâm nghĩ đến, bất giác thở dài.
Ngay sau đó bị Đoan Mộc Thanh Lỗi ở một bên nghe, hắn tự tay lật cuối tuần Lâm che ở trước mặt sách ──
Bạn đang �
“Anh Khiết Văn, anh có nghe tôi đọc không đó?”
Nhìn biểu cảm không vui vì mình thất thần của thằng nhóc, Chu Lâm vội nói xin lỗi: “A, thật xin lỗi, đang suy nghĩ chút chuyện.”
“Thế nào?” Một đôi mắt nghiêm túc nhìn lại .
“Hơi. . . . . . Đang suy nghĩ buổi tối cậu vẫn không đến trường học có . . . không tốt lắm hay không?”
“Cái này à, yên tâm đi. Giáo viên sẽ không dạy buổi tối, có đi cũng chỉ làm tác nghiệp viết thư xác nhận, hiệu suất còn không cao bằng ở nhà tự học.” Thằng nhóc bò dậy, xê dịch về phía trên tựa vào đầu giường nắm song song với Chu Lâm.
Cảm giác được bả vai của thằng nhóc dán tới đây, Chu Lâm thoáng xoay mặt qua một bên, tiếp tục nói:
“Tôi không nói cái này. Ý của tôi là, nếu buổi tối cứ không đi tự học, có thể bị bạn học tách ra khỏi một vài hoạt động sinh hoạt lớp hay không. . . . . .”
“Anh Khiết Văn, anh đang lo lắng ở trường tôi bị bạn học bắt nạt sao? Yên tâm đi, cấp ba mọi người đều lo học, không ai rãnh rỗi làm chuyện như vậy.”
“Không phải bắt nạt, nghe tôi nói xong đã.” Chu Lâm gãi gãi tóc của Đoan Mộc Thanh Lỗi, “Tôi thấy cậu không quá quan tâm hay nhắc đến bạn học, nhớ thời trung học cơ sở cậu vẫn hay đi chơi với một hai người bạn mà.”
“À, chuyện này sao.” Thằng nhóc mặc cho Chu Lâm bắt loạn tóc của mình, thuận thế tựa vào người Chu Lâm, “Chưa tới một học kỳ, không nhanh quen thuộc như vậy.”
“Hê.” Bản ý muốn thử dò xét một chút xem có thể moi ra một chút ấn tượng của mình với thằng nhóc thời trung học phổ thông hay không, nhưng ngay cả cạnh góc cũng không dính nổi a. Chu Lâm khẽ cười cười, chế nhạo hắn: “Cậu hướng nội như thế sao?”
Cái tên quơ tay múa chân không chút khách khí với mình lúc vừa bắt đầu làm gia s là ai?
“Dĩ nhiên, tôi rất xấu hổ.”
Có lẽ là ở chung lâu với mình, thỉnh thoảng thằng nhóc này sẽ toát ra mấy câu lạnh đến không thể lạnh hơn nữa. Chu Lâm vừa định bày tỏ mình bị đông lạnh đến run lẩy bẩy thì lúc quay đầu lại lại đối mặt với ánh mắt bất thường của thằng nhóc.
── nên nói là bị mê hoặc sao?
Trước kia đã cảm thấy chân mày của thằng nhóc tương đối cao, ánh mắt có vẻ thâm thúy phảng phất như có thể hút chặt lấy tầm mắt của người đối diện, mà lần này vừa chống lại liền bị sa vào, cặp mắt kia phảng phất như có ma pháp, làm cho trái tim người ta nảy lên, trong nháy mắt đó ngay cả linh hồn cũng bị cướp đi rồi. . . . . .
“A, a, này, cái đó, chúng ta tiếp đọc sách đi. . . . . .”
Trong nháy mắt phát giác mình sắp không có thuốc nào cứu chữa, Chu Lâm nhanh chóng phản ứng kịp quay đầu hốt hoảng lật quyển sách trên tay, vậy mà sau một giây cọng cỏ cứu mạng liền bị rút ra khỏi tay──
Sau đó gáy bị nhẹ nhàng nâng lên, đồng thời xảy ra một màn khiến người ta không thể tin được, môi cùng môi ma sát, chạm nhẹ.
Lúc thi đấu sẽ khẩn trương, một đêm trước khi công bố kết quả cuộc thi sẽ khẩn trương, xem phim đến thời khắc mấu chốt sẽ khẩn trương, công việc xảy ra sai lầm tưởng chừng như sẽ bị đuổi việc sẽ khẩn trương. . . . . . Từ nhỏ đến lớn, những thể nghiệm khẩn trương cứ tưởng rằng đến đây sẽ chấm dứt, vậy mà gần đây Chu Lâm lại phát hiện, nếu bị một người nhìn lâu, cảm giác này cũng sẽ làm cho người ta khẩn trương không thôi.
── A, đủ rồi. Chu Lâm tựa vào mép giường để sách lịch sử xuống, gõ gõ đầu thằng nhóc vẫn không chớp mắt nhìn mình:
“Trọng điểm hầu hết đã rút ra rồi, học thuộc hết là được.”
Cho là có thể kết thúc như vậy, vậy mà thằng nhóc lại giống như đã chuẩn bị xong, rút ra một quyển tài liệu đưa tới, đoan chính ngồi gần trong gang tấc, nhìn như ôn lương vô hại cười:
“Này, anh Khiết Văn, giúp tôi xem bài này đi.”
Vẫn chưa xong sao? Chu Lâm không tiếng động thở dài ở trong lòng, nhìn thằng nhóc nằm lỳ ở trên giường bên cạnh mình, bất đắc dĩ lật sách ra.
Mấy ngày trước vì say rượu phạm sai lầm, chờ phản ứng kịp thì quá khứ đã trôi qua một thời gian dài ── đối với mình mà nói chẳng qua chỉ ngắn ngủn mấy phút, nhưng đối với người đang đợi lại là nửa năm sáu tháng khá dài.
Mặc dù đã được thằng nhóc tha thứ nhưng khoảng thời gian mất đi không có cách nào bù lại được, Chu Lâm vừa đau lòng vừa tự trách, mà trừ bộ phận áy náy ra còn có một loại cảm xúc khác chẳng biết lúc nào đã tiến vào chiếm giữ trái tim, vì một lần lại một lần nhịp tim đập nhanh bất thường mà bị phát hiện.
── Nên nói sao đây? Miêu đầu không đúng sao?
Chu Lâm không yên lòng vươn tay lật đề mục, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay phải bị bắt được, liếc một cái phát giác là Đoan Mộc Thanh Lỗi ── vừa đọc sách đồng thời bắt đầu vô ý thức chơi đùa tay của mình.
── Nhìn, chính là như vậy.
Chu Lâm thoáng nâng cao quyển sách một chút, che giấu mặt của mình. Bàn tay bị thằng nhóc nắn lấy, cầm lấy, có lẽ là muốn so sánh tay ai to hơn, lòng bàn tay mở ra áp với lòng bàn tay.
Chẳng qua chỉ là một hành động vô thức của đối phương, thật ra có thể hoàn toàn không để ý. Vậy mà vì “đối phương” là thằng nhóc đó, thế nên khiến mỗi giây thần kinh đều vô cùng căng thẳng.
Cảm thấy vuốt ve đã bắt đầu phát triển về phía ngón tay thì Chu Lâm chợt rút tay về, thuận thế lật tới một trang sách. Nhìn vẻ mặt có chút bất mãn của thằng nhóc vì thứ nắm trong tay đột nhiên bị rút ra khiến y cảm thấy dễ thương đến khiến cho người ta muốn dùng lực ôm lấy.
Dĩ nhiên chỉ là muốn mà thôi, sẽ không đi ôm thật, trừ khi lý trí và hành động tách rời, cũng vì. . . . . . Ngày đó đã ôm đủ lâu ──
Mới đầu chẳng qua chỉ xuất phát từ bản năng ôm lấy thằng nhóc đang buồn, sau lại vì cảm thấy thoải mái mà không muốn buông tay, chờ phát hiện mình sắp ngủ nên cưỡng bách bản thân tỉnh táo lại thì phát giác thằng nhóc đã tựa vào ngực mình ngủ rồi.
Thế là cứ như vậy nhìn thằng nhóc ngủ, vừa chơi game vượt qua hai giờ còn dư lại. Trước khi đi cuối cùng thằng nhóc cũng tỉnh lại, nắm lấy tay Chu Lâm hỏi có thể ở lại qua đêm hay không.
Dĩ nhiên không đáp ứng hắn, nhưng lại đồng ý lên cấp ba một tuần có thể dạy kèm lên bốn năm buổi ── trung học phổ thông mặc dù cũng phải tự học, nhưng bài tập lớp mười không nhiều nên chưa đến mức không thể không đi, cho nên Đoan Mộc Thanh Lỗi nhẹ nhõm liền xin đặc quyền ở nhà tự học.
Sau này mọi chuyện liền khôi phục bình thường, trừ nội dung và số lần học thay đổi, hai người vẫn dùng hình thức cũ để chung sống theo.
Nhưng mà, tâm của mình lại hoàn toàn khác!
Chu Lâm nghĩ như vậy, thả tay phải trở lại vị trí cũ, một lát sau, tay của thằng nhóc lại chuyển tới, day nhẹ, chạm nhẹ sau đó lại một ngón một ngón bò lên, tiếp tục chơi đùa ngón tay Chu Lâm không ngừng nghỉ.
── Bạn xem, chính là như vậy. Bắt đầu để ý rồi.
Tứ chi, ngôn ngữ, càng ngày càng nhiều chi tiết bắt đầu bị chú ý tới ── đối với thằng nhóc – hoặc giả chẳng qua chỉ xem mình là người nhà nên biểu hiện thân mật, mà mình lại càng ngày càng không có cách nào tự nhiên tiếp thu.
Nguy rồi, tiếp tục như vậy nữa thì. . . . . .
“Aiz. . . . . .” Chu Lâm nghĩ đến, bất giác thở dài.
Ngay sau đó bị Đoan Mộc Thanh Lỗi ở một bên nghe, hắn tự tay lật cuối tuần Lâm che ở trước mặt sách ──
Bạn đang �
“Anh Khiết Văn, anh có nghe tôi đọc không đó?”
Nhìn biểu cảm không vui vì mình thất thần của thằng nhóc, Chu Lâm vội nói xin lỗi: “A, thật xin lỗi, đang suy nghĩ chút chuyện.”
“Thế nào?” Một đôi mắt nghiêm túc nhìn lại .
“Hơi. . . . . . Đang suy nghĩ buổi tối cậu vẫn không đến trường học có . . . không tốt lắm hay không?”
“Cái này à, yên tâm đi. Giáo viên sẽ không dạy buổi tối, có đi cũng chỉ làm tác nghiệp viết thư xác nhận, hiệu suất còn không cao bằng ở nhà tự học.” Thằng nhóc bò dậy, xê dịch về phía trên tựa vào đầu giường nắm song song với Chu Lâm.
Cảm giác được bả vai của thằng nhóc dán tới đây, Chu Lâm thoáng xoay mặt qua một bên, tiếp tục nói:
“Tôi không nói cái này. Ý của tôi là, nếu buổi tối cứ không đi tự học, có thể bị bạn học tách ra khỏi một vài hoạt động sinh hoạt lớp hay không. . . . . .”
“Anh Khiết Văn, anh đang lo lắng ở trường tôi bị bạn học bắt nạt sao? Yên tâm đi, cấp ba mọi người đều lo học, không ai rãnh rỗi làm chuyện như vậy.”
“Không phải bắt nạt, nghe tôi nói xong đã.” Chu Lâm gãi gãi tóc của Đoan Mộc Thanh Lỗi, “Tôi thấy cậu không quá quan tâm hay nhắc đến bạn học, nhớ thời trung học cơ sở cậu vẫn hay đi chơi với một hai người bạn mà.”
“À, chuyện này sao.” Thằng nhóc mặc cho Chu Lâm bắt loạn tóc của mình, thuận thế tựa vào người Chu Lâm, “Chưa tới một học kỳ, không nhanh quen thuộc như vậy.”
“Hê.” Bản ý muốn thử dò xét một chút xem có thể moi ra một chút ấn tượng của mình với thằng nhóc thời trung học phổ thông hay không, nhưng ngay cả cạnh góc cũng không dính nổi a. Chu Lâm khẽ cười cười, chế nhạo hắn: “Cậu hướng nội như thế sao?”
Cái tên quơ tay múa chân không chút khách khí với mình lúc vừa bắt đầu làm gia s là ai?
“Dĩ nhiên, tôi rất xấu hổ.”
Có lẽ là ở chung lâu với mình, thỉnh thoảng thằng nhóc này sẽ toát ra mấy câu lạnh đến không thể lạnh hơn nữa. Chu Lâm vừa định bày tỏ mình bị đông lạnh đến run lẩy bẩy thì lúc quay đầu lại lại đối mặt với ánh mắt bất thường của thằng nhóc.
── nên nói là bị mê hoặc sao?
Trước kia đã cảm thấy chân mày của thằng nhóc tương đối cao, ánh mắt có vẻ thâm thúy phảng phất như có thể hút chặt lấy tầm mắt của người đối diện, mà lần này vừa chống lại liền bị sa vào, cặp mắt kia phảng phất như có ma pháp, làm cho trái tim người ta nảy lên, trong nháy mắt đó ngay cả linh hồn cũng bị cướp đi rồi. . . . . .
“A, a, này, cái đó, chúng ta tiếp đọc sách đi. . . . . .”
Trong nháy mắt phát giác mình sắp không có thuốc nào cứu chữa, Chu Lâm nhanh chóng phản ứng kịp quay đầu hốt hoảng lật quyển sách trên tay, vậy mà sau một giây cọng cỏ cứu mạng liền bị rút ra khỏi tay──
Sau đó gáy bị nhẹ nhàng nâng lên, đồng thời xảy ra một màn khiến người ta không thể tin được, môi cùng môi ma sát, chạm nhẹ.