Ngày hôm sau buổi tiệc cuối năm của công ty, tiểu thái hậu Cố gia dẫn theo Cố Cảnh Ngôn lên máy bay về thành phố H mừng năm mới với nhà cô.
Mà trước đó mấy hôm, Cố Cảnh Ngôn đã dặn dò gửi tặng trước một tẩu thuốc tốt và dòng một mỹ phẩm cao cấp cho ba mẹ vợ tương lai, lúc đóng đồ còn khiến cho khóe miệng Mạc Cẩn co giật.
Hai người lái xe đến sân bay cách giờ đăng ký còn một tiếng, Mạc Cẩn muốn đi toilet nên dặn Cố Cảnh Ngôn ở tại phòng chờ đợi cô.
Cố Cảnh Ngôn mặt dày mày dạn dính lấy cô, ý đồ xấu đề nghị:
- Anh đi cùng em được không?
Mạc Cẩn trừng mắt nhìn anh, miệng cười nhưng ánh mắt sắc bén cảnh cáo anh, sau đó xoay người đi về hướng toilet.
Cố Cảnh Ngôn đành bất đắc dĩ chờ Mạc Cẩn ở đại sảnh.
Nhưng đừng quên Cố Cảnh Ngôn là người như thế nào? Chưa tính việc anh là tổng giám đốc của Cố thị. Chỉ với vẻ ngoài anh tuấn của anh thôi cũng đủ hấp dẫn không ít tầm mắt mỹ nữ trong đại sảnh. Thậm chí còn có người can đảm phát tín hiệu đèn xanh khiêu khích anh.
Nhưng không có cô gái nào giống như cô gái xinh đẹp kia to gan dám đi thẳng đến hướng Cố Cảnh Ngôn đang đứng.
- Cảnh Ngôn, sao lâu quá không đến tìm người ta vậy?! Em rất nhớ anh đó! - Giọng nói nũng nịu ngọt ngào như nước cất lên.
Cố Cảnh Ngôn vừa mới kết thúc cuộc gọi điện với nhân viên công ty, vừa nghe có người gọi tên mình, anh quay đầu lại nhìn thì đã thấy cô gái kia đã đứng ngay bên cạnh anh. Có lẽ nếu không phải bắt gặp ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Cố Cảnh Ngôn, chắc hẳn cô ta đã sớm bổ nhào vào lòng anh rồi.
Cô gái vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, nhưng lớp trang điểm sắc sảo trên mặt lại khiến cho Cố Cảnh Ngôn cảm thấy phản cảm. Anh nhớ cô gái này từng là một trong những người phụ nữ trước đây của mình.
Cố Cảnh Ngôn lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói của anh không hề có chút độ ấm nào, lạnh đến mức khiến người ta phải run:
- Tôi nhớ hình như cô đã nhận đủ ngân phiếu và trang sức rồi! - Ngụ ý là cả hai bên đều đã không còn liên quan gì nữa.
Cô gái cũng là người hiểu chuyện, biết không thể dùng nhan sắc để dụ dỗ, nếu đắc tội với người đàn ông này chỉ sợ rằng anh ta sẽ không tha cho cô. Thế nên cô ta biết điều mà rút lui, hôn gió người đàn ông này một cái:
- Khi nào rảnh cứ đến tìm em. Em sẽ chờ anh. - Sau đó chớp chớp đôi mắt to rồi bỏ đi.
- Khi nào rảnh cứ đến tìm em. Em sẽ chờ anh?!?!
Một lần nữa, câu nói ấy lại được vang lên. Nhưng câu đầu tiên được nói với giọng điệu vô cùng ngọt ngào, mang theo chút hương vị cuốn hút, còn câu vừa rồi nghe sao lại thấy lành lạnh khó tả. Cố Cảnh Ngôn có thể tưởng tượng được tiểu Thái Hậu nhà anh ngoài mặt đang cười nhưng bên trong chắc chắn không có ý cười một chút nào.
Cố Cảnh Ngôn vô tội xoay người nhìn Mạc Cẩn không biết đã đứng ở sau lưng từ lúc nào, nhún vai ra vẻ như không liên quan gì đến mình.
“Sức quyến rũ của Cố thiếu gia quả nhiên không có cách nào ngăn chặn được ha! Ngay cả hoa khôi của học viện chúng ta mà cũng thân thiết với Cố thiếu gia đến vậy cơ đấy!” Mạc Cẩn vẫn tiếp tục nói với giọng điệu lạnh nhạt. Cô gái lúc nãy chính là cô gái mà cô nhìn thấy ở trong tiệm lưu niệm gần trường học trước đây.
Vừa nhắc đến món nợ phong lưu trước đây, Cố Cảnh Ngôn thật không thể nói nửa câu phản bác. Ai bảo trước kia anh đa tình như vậy, giờ chỉ có thể tiếp tục ra vẻ đáng thương nhìn Mạc Cẩn, tiến đến về phía trước muốn ôm cô an ủi.
Mạc Cẩn tránh khỏi vòng tay của anh. Tuy rằng cô biết chuyện phong lưu trước kia của Cố Cảnh Ngôn là không thể nào thay đổi cũng không thể truy cứu được, nhưng khi vừa nhìn thấy cô gái đã từng có quan hệ với anh, Mạc Cẩn thực sự cảm thấy rất khó chịu. Thế nên không thèm nói lời nào, cô xoay người kéo vali bỏ đi trước.
Cố Cảnh Ngôn bất đắc dĩ cười khổ, chỉ có thể đi theo sau cô. Hiện tại không thể đắc tội với Thái Hậu nhà anh được, nhất là khi lúc này anh phải đi ra mắt ba mẹ vợ.
Mãi cho đến khi lên máy bay, Mạc Cẩn vẫn giữ thái độ khó chịu, miễn cưỡng với anh. Cố Cảnh Ngôn thấy Mạc Cẩn quay đầu ra ngoài cửa sổ mắt nhắm lại, như thể không thèm để ý đến mình, anh cũng không dám chọc giận nữ vương nhỏ, bèn cẩn thận kéo tấm chăn mỏng phủ lên người cô, rồi sau đó anh cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong tâm trí Cố Cảnh Ngôn. Tâm tình ngột ngạt vì bị cô gái nhỏ quăng cục lơ lúc nãy dần tan biến, thay vào đó là sự mừng rỡ và có chút đắc ý. Nghĩ kỹ xem, cô gái nhỏ của anh như vậy không phải là đang ghen sao?
Nụ cười trên môi anh ngày càng sâu, cho đến khi không còn kìm được nữa, anh chồm qua người Mạc Cẩn, nhẹ nhàng hôn lên gò má trắng hồng của cô một cái.
Mạc Cẩn bị động tác của anh hù sợ đến mức thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. Cô xoay đầu nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện, miệng nhỏ cong lên, bộ dáng đáng yêu đến mức suýt chút nữa khiến Cố Cảnh Ngôn không kiềm chế được mà hung hăng hôn lên môi cô.
- Mèo con của anh, anh yêu em!
Anh vốn là người chưa từng nói với ai câu yêu thương. Nhưng ở trước mặt cô gái nhỏ của mình lại luôn nói một cách vô cùng tự nhiên như thế.
Mạc Cẩn hơi bất ngờ, trong lòng giống như đang uống mật, ngọt ngào vô cùng. Nhưng lúc vị ngọt đang tràn lan khắp lòng cô, thì đột nhiên đâu đó truyền đến một âm thanh sát phong cảnh.
- Cho hỏi tiên sinh có muốn dùng gì không? – Một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp cười rạng rỡ nhìn Cố Cảnh Ngôn hỏi.
Chỉ mới có nửa tiếng thôi mà đã có ba người đến hỏi rồi. Mạc Cẩn nghĩ mà bực bội, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi, không thèm để ý đến Cố Cảnh Ngôn nữa.
Nhu tình mật ý vừa rồi nhất thời biến mất không còn bóng dáng, thấy nữ vương của mình mất hứng, Cố Cảnh Ngôn vừa bực bội lại vừa buồn cười, anh cũng đành nhẫn nhịn nói với cô tiếp viên.
- Bà xã tôi muốn nghỉ ngơi, chúng tôi không cần gì đâu!
Cô tiếp viên hàng không tỏ ra hơi thất vọng. Nếu là lúc trước, chắc có lẽ Cố Cảnh Ngôn sẽ xuôi theo dòng nước đẩy thuyền khởi đầu một đoạn nhân duyên mới. À không, nợ phong lưu mới đúng. Nhưng mà tâm tư của Cố Cảnh Ngôn lúc này hoàn toàn đặt ở trên người cô gái nhỏ bên cạnh. Tuy rằng việc cô ăn giấm chua khiến cho tâm trạng của anh vô cùng vui sướng nhưng nếu quá mức thì cũng rất phiền toái.
Sau khi tặng cô tiếp viên rời khỏi hàng ghế Mạc Cẩn lập tức kháng nghị:
- Ai là bà xã của anh!!
Cố Cảnh Ngôn mỉm cười không nói gì.
Yên tâm, sẽ nhanh thôi!
Mà trước đó mấy hôm, Cố Cảnh Ngôn đã dặn dò gửi tặng trước một tẩu thuốc tốt và dòng một mỹ phẩm cao cấp cho ba mẹ vợ tương lai, lúc đóng đồ còn khiến cho khóe miệng Mạc Cẩn co giật.
Hai người lái xe đến sân bay cách giờ đăng ký còn một tiếng, Mạc Cẩn muốn đi toilet nên dặn Cố Cảnh Ngôn ở tại phòng chờ đợi cô.
Cố Cảnh Ngôn mặt dày mày dạn dính lấy cô, ý đồ xấu đề nghị:
- Anh đi cùng em được không?
Mạc Cẩn trừng mắt nhìn anh, miệng cười nhưng ánh mắt sắc bén cảnh cáo anh, sau đó xoay người đi về hướng toilet.
Cố Cảnh Ngôn đành bất đắc dĩ chờ Mạc Cẩn ở đại sảnh.
Nhưng đừng quên Cố Cảnh Ngôn là người như thế nào? Chưa tính việc anh là tổng giám đốc của Cố thị. Chỉ với vẻ ngoài anh tuấn của anh thôi cũng đủ hấp dẫn không ít tầm mắt mỹ nữ trong đại sảnh. Thậm chí còn có người can đảm phát tín hiệu đèn xanh khiêu khích anh.
Nhưng không có cô gái nào giống như cô gái xinh đẹp kia to gan dám đi thẳng đến hướng Cố Cảnh Ngôn đang đứng.
- Cảnh Ngôn, sao lâu quá không đến tìm người ta vậy?! Em rất nhớ anh đó! - Giọng nói nũng nịu ngọt ngào như nước cất lên.
Cố Cảnh Ngôn vừa mới kết thúc cuộc gọi điện với nhân viên công ty, vừa nghe có người gọi tên mình, anh quay đầu lại nhìn thì đã thấy cô gái kia đã đứng ngay bên cạnh anh. Có lẽ nếu không phải bắt gặp ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Cố Cảnh Ngôn, chắc hẳn cô ta đã sớm bổ nhào vào lòng anh rồi.
Cô gái vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, nhưng lớp trang điểm sắc sảo trên mặt lại khiến cho Cố Cảnh Ngôn cảm thấy phản cảm. Anh nhớ cô gái này từng là một trong những người phụ nữ trước đây của mình.
Cố Cảnh Ngôn lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói của anh không hề có chút độ ấm nào, lạnh đến mức khiến người ta phải run:
- Tôi nhớ hình như cô đã nhận đủ ngân phiếu và trang sức rồi! - Ngụ ý là cả hai bên đều đã không còn liên quan gì nữa.
Cô gái cũng là người hiểu chuyện, biết không thể dùng nhan sắc để dụ dỗ, nếu đắc tội với người đàn ông này chỉ sợ rằng anh ta sẽ không tha cho cô. Thế nên cô ta biết điều mà rút lui, hôn gió người đàn ông này một cái:
- Khi nào rảnh cứ đến tìm em. Em sẽ chờ anh. - Sau đó chớp chớp đôi mắt to rồi bỏ đi.
- Khi nào rảnh cứ đến tìm em. Em sẽ chờ anh?!?!
Một lần nữa, câu nói ấy lại được vang lên. Nhưng câu đầu tiên được nói với giọng điệu vô cùng ngọt ngào, mang theo chút hương vị cuốn hút, còn câu vừa rồi nghe sao lại thấy lành lạnh khó tả. Cố Cảnh Ngôn có thể tưởng tượng được tiểu Thái Hậu nhà anh ngoài mặt đang cười nhưng bên trong chắc chắn không có ý cười một chút nào.
Cố Cảnh Ngôn vô tội xoay người nhìn Mạc Cẩn không biết đã đứng ở sau lưng từ lúc nào, nhún vai ra vẻ như không liên quan gì đến mình.
“Sức quyến rũ của Cố thiếu gia quả nhiên không có cách nào ngăn chặn được ha! Ngay cả hoa khôi của học viện chúng ta mà cũng thân thiết với Cố thiếu gia đến vậy cơ đấy!” Mạc Cẩn vẫn tiếp tục nói với giọng điệu lạnh nhạt. Cô gái lúc nãy chính là cô gái mà cô nhìn thấy ở trong tiệm lưu niệm gần trường học trước đây.
Vừa nhắc đến món nợ phong lưu trước đây, Cố Cảnh Ngôn thật không thể nói nửa câu phản bác. Ai bảo trước kia anh đa tình như vậy, giờ chỉ có thể tiếp tục ra vẻ đáng thương nhìn Mạc Cẩn, tiến đến về phía trước muốn ôm cô an ủi.
Mạc Cẩn tránh khỏi vòng tay của anh. Tuy rằng cô biết chuyện phong lưu trước kia của Cố Cảnh Ngôn là không thể nào thay đổi cũng không thể truy cứu được, nhưng khi vừa nhìn thấy cô gái đã từng có quan hệ với anh, Mạc Cẩn thực sự cảm thấy rất khó chịu. Thế nên không thèm nói lời nào, cô xoay người kéo vali bỏ đi trước.
Cố Cảnh Ngôn bất đắc dĩ cười khổ, chỉ có thể đi theo sau cô. Hiện tại không thể đắc tội với Thái Hậu nhà anh được, nhất là khi lúc này anh phải đi ra mắt ba mẹ vợ.
Mãi cho đến khi lên máy bay, Mạc Cẩn vẫn giữ thái độ khó chịu, miễn cưỡng với anh. Cố Cảnh Ngôn thấy Mạc Cẩn quay đầu ra ngoài cửa sổ mắt nhắm lại, như thể không thèm để ý đến mình, anh cũng không dám chọc giận nữ vương nhỏ, bèn cẩn thận kéo tấm chăn mỏng phủ lên người cô, rồi sau đó anh cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong tâm trí Cố Cảnh Ngôn. Tâm tình ngột ngạt vì bị cô gái nhỏ quăng cục lơ lúc nãy dần tan biến, thay vào đó là sự mừng rỡ và có chút đắc ý. Nghĩ kỹ xem, cô gái nhỏ của anh như vậy không phải là đang ghen sao?
Nụ cười trên môi anh ngày càng sâu, cho đến khi không còn kìm được nữa, anh chồm qua người Mạc Cẩn, nhẹ nhàng hôn lên gò má trắng hồng của cô một cái.
Mạc Cẩn bị động tác của anh hù sợ đến mức thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. Cô xoay đầu nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện, miệng nhỏ cong lên, bộ dáng đáng yêu đến mức suýt chút nữa khiến Cố Cảnh Ngôn không kiềm chế được mà hung hăng hôn lên môi cô.
- Mèo con của anh, anh yêu em!
Anh vốn là người chưa từng nói với ai câu yêu thương. Nhưng ở trước mặt cô gái nhỏ của mình lại luôn nói một cách vô cùng tự nhiên như thế.
Mạc Cẩn hơi bất ngờ, trong lòng giống như đang uống mật, ngọt ngào vô cùng. Nhưng lúc vị ngọt đang tràn lan khắp lòng cô, thì đột nhiên đâu đó truyền đến một âm thanh sát phong cảnh.
- Cho hỏi tiên sinh có muốn dùng gì không? – Một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp cười rạng rỡ nhìn Cố Cảnh Ngôn hỏi.
Chỉ mới có nửa tiếng thôi mà đã có ba người đến hỏi rồi. Mạc Cẩn nghĩ mà bực bội, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi, không thèm để ý đến Cố Cảnh Ngôn nữa.
Nhu tình mật ý vừa rồi nhất thời biến mất không còn bóng dáng, thấy nữ vương của mình mất hứng, Cố Cảnh Ngôn vừa bực bội lại vừa buồn cười, anh cũng đành nhẫn nhịn nói với cô tiếp viên.
- Bà xã tôi muốn nghỉ ngơi, chúng tôi không cần gì đâu!
Cô tiếp viên hàng không tỏ ra hơi thất vọng. Nếu là lúc trước, chắc có lẽ Cố Cảnh Ngôn sẽ xuôi theo dòng nước đẩy thuyền khởi đầu một đoạn nhân duyên mới. À không, nợ phong lưu mới đúng. Nhưng mà tâm tư của Cố Cảnh Ngôn lúc này hoàn toàn đặt ở trên người cô gái nhỏ bên cạnh. Tuy rằng việc cô ăn giấm chua khiến cho tâm trạng của anh vô cùng vui sướng nhưng nếu quá mức thì cũng rất phiền toái.
Sau khi tặng cô tiếp viên rời khỏi hàng ghế Mạc Cẩn lập tức kháng nghị:
- Ai là bà xã của anh!!
Cố Cảnh Ngôn mỉm cười không nói gì.
Yên tâm, sẽ nhanh thôi!