Ánh nắng buổi sáng xuyên qua chiếc rèm mỏng manh rọi vào phòng ngủ, ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, nhưng cả hai vẫn còn đang ngủ say.
Cố Cảnh Ngôn từ từ mở mắt dậy, phát hiện cô gái nhỏ vẫn đang ngon giấc trong lòng mình, ngắm vẻ mặt ngọt ngào của cô lúc ngủ, anh nở một nụ cười hạnh phúc mà ngay cả chính mình cũng không phát hiện ra.
Suốt nửa năm vắng bóng cô, rất nhiều đêm anh mơ thấy cảnh tượng bi thương khi cô nói lời đoạn tuyệt rồi rời khỏi anh. Mỗi lần tỉnh giấc lúc nửa đêm, anh luôn cảm thấy trong lòng có một cảm giác đau đớn không thể giải thích được.
Bây giờ cuối cùng cũng đã thật sự ôm cô trong vòng tay, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô, Cố Cảnh Ngôn thỏa mãn đến không nói nên lời, thân thiết cắn nhẹ lên cái mũi nhỏ đáng yêu kia một cái.
- Ưm… thôi mà… đừng… - Cô gái nhỏ từ chối một chút rồi tìm một tư thế thoải mái ngủ tiếp, thậm chí mắt còn chưa mở ra dù chỉ một chút.
Cố Cảnh Ngôn cười khẽ, xem ra tối qua đã khiến bé con này mệt chết rồi.
Lúc này, điện thoại của Mạc Cẩn reo lên.
Cố Cảnh Ngôn nhìn thoáng qua màn hình di động, người gọi là Thúy Thúy. Anh biết đó là bạn cùng phòng với Mạc Cẩn, đại khái cũng đoán được là chuyện gì, vì thế anh quả quyết tắt máy, tiện thể tắt luôn điện thoại của mình, để trợ lý khỏi gọi đến quấy rầy. Sau đó anh nằm trở lại, ôm cô gái mềm mại thơm ngát vào lòng tiếp tục ngủ.
Hôm nay anh không đến công ty, cô cũng đừng nghĩ đến chuyện đi học.
Mãi đến một giờ chiều, Mạc Cẩn mới bị tiếng sôi sục ùng ục do cái bụng rỗng của mình kháng nghị làm thức giấc.
- Ưm… - Còn chưa kịp mở mắt, chào đón cô là một nụ hôn nóng bỏng vào buổi sáng. À không, buổi trưa mới đúng.
Tối hôm qua bị hành hạ đến hơn nửa đêm, hơn nữa sáng đến giờ vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng. Toàn thân Mạc Cẩn mỏi nhừ, cô nằm trên giường trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây ra tội kia. Nhìn gương mặt điển trai của anh, cô chỉ hận không thể đạp cho anh một cước để xả giận!
- Cuối cùng cũng chịu dậy rồi, mèo con của anh – Cố Cảnh Ngôn không để ý đến biểu hiện nghiến răng nghiến lợi của cô, cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng hỏi tiếp – Có đói bụng không? Chúng ta đi ăn trưa.
Nói xong Cố Cảnh Ngôn vòng tay muốn ôm cô đến phòng tắm. Ngay lập tức, Mạc Cẩn hoảng hốt:
- Cố Cảnh Ngôn! Anh làm gì đó! Thả tôi ra!
Cố Cảnh Ngôn nở một nụ cười thiếu đứng đắn:
- Chuyện cần làm đã làm xong rồi, mèo con của anh còn sợ gì nữa? Anh chỉ muốn giúp em tắm rửa sạch sẽ, cũng đâu phải là chưa từng thấy qua, có gì đâu mà khẩn trương vậy.
Nghe được hàm ý trong lời nói của anh, Mạc Cẩn đỏ mặt bừng bừng, lập tức nổi giận:
- Ai cần anh lo! Thả tôi xuống! Tôi tự biết tắm! Thả tôi xuống!
- Được được được, thả em xuống ngay đây.
Cố Cảnh Ngôn cười nói trấn an cô, nhưng vẫn ôm lấy cô như cũ không rời. Sau khi chia tay, tuy rằng mèo con của anh không còn dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời anh như trước nữa, nhưng anh cũng rất thích dáng vẻ giận dữ nhe nanh giương vuốt của cô..
Đi đến bồn tắm đã đầy nước ấm sẵn, Cố Cảnh Ngôn đột ngột buông tay ra, ném thẳng con mèo hoang đang giãy dụa vào trong bồn.
Đột nhiên Mạc Cẩn bị ném vào trong bồn tắm, hoảng sợ uống vài ngụm nước, chật vật ho vài cái, tức giận trừng mắt nhìn bản mặt đáng ghét đang xem trò vui của ai kia. Nhanh như chớp cô dùng sức tát nước vào người nào đó.
Thấy anh bất ngờ bị nước hắt vào người mà tỏ ra bối rối, Mạc Cẩn có cảm giác sung sướng vì trả được thù, tiếp tục dùng sức tát nước vào người Cố Cảnh Ngôn.
Những giọt nước theo từng sợi tóc của người đàn ông nhỏ giọt xuống lồng ngực cường tráng, lại tiếp tục trượt theo những đường cong cứng cáp của anh. Hình ảnh kia đẹp đẽ quyến rũ đến mê người. Mãi đến lúc phát hiện dục vọng ở giữa hai chân anh dần dần thức tỉnh, Mạc Cẩn mới thấy sợ hãi, cười cũng không nổi, từng chút từng chút lùi về phía sau, đến mức không thể lui được nữa.
- Sao không tạt nữa đi? Hừ, chẳng phải em vừa chơi vui lắm sao? – Cuối cùng anh cười vô cùng dịu dàng, nhưng nụ cười kia lọt vào mắt Mạc Cẩn lại khiến cô rợn cả tóc gáy.
Cố Cảnh Ngôn bước vào bồn tắm, nhưng chỉ dựa vào thành bồn, mỉm cười nhìn vẻ mặt đầy sự đề phòng của cô gái nhỏ, án binh bất động.
Hai người giằng co khoảng hai phút, Mạc Cẩn nhịn không được lên tiếng trước:
- Cố Cảnh Ngôn, rốt cuộc là anh muốn thế nào? – Chỉ cần nhớ lại tối qua cô không chút sức lực chống cự, ở dưới thân anh ngại ngùng hết rên rỉ rồi lại cầu xin, Mạc Cẩn thật sự vừa giận lại vừa thẹn.
- Anh muốn thế nào ư? Chuyện anh muốn chẳng lẽ mèo con của anh không biết sao? – Cố Cảnh Ngôn cười cực kỳ gian xảo – Anh rất biết điều. Chỉ cần mèo yêu của anh ngoan ngoãn đến đây kì lưng cho anh, anh sẽ bỏ qua cho em, tắm xong sẽ dẫn em đi ăn trưa. Có chịu không?
Ác ma đang thả mồi, chờ ai đó mắc câu.
- Thật chứ? – Mạc Cẩn bán tín bán nghi.
- Em không tin anh sao? – Cố Cảnh Ngôn nói vẻ rất nghiêm chỉnh.
Anh mà đáng tin chắc? Mạc Cẩn thầm phỉ nhổ, nhưng nhìn anh không giống như đang gạt cô, hơn nữa, cô thật sự rất đói bụng. Thế là con mồi từng bước chậm rãi đến gần ác ma.
- Anh không được gạt tôi…
Cách người đàn ông một bước chân ngắn, Mạc Cẩn vẫn còn muốn tranh thủ lời cam đoan của Cố Cảnh Ngôn. Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị anh duỗi cách tay dài ra cuốn lấy cô vào lòng.
Sau đó là một màn uyên ương nghịch nước diễn ra.
- Đáng ghét… Aa… anh lừa… gạt… tôi… ưm… đừng… huhu….
- Đủ rồi… ư… sâu quá… sâu… ư… ưm…
Sự thật chứng minh, lời nói của ác ma tuyệt đối không thể tin!
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Mạc Cẩn lóe lên trong đầu khi cô vì cao trào mãnh liệt ập đến mà ngất đi.
Kết quả lúc hai người ra khỏi nhà đã là hơn ba giờ chiều. Trên đường đến một nhà hàng gần đó, Mạc Cẩn chưa từng có bất kì một phản ứng nào đáp lại Cố Cảnh Ngôn. Mặc cho anh trêu đùa thế nào cô cũng không thèm để ý, im lặng không nói một lời.
Cố Cảnh Ngôn biết cô đang tức giận, cũng biết là mình đòi hỏi cô vô chừng mực, nên không ép, chỉ nắm tay cô vào nhà hàng.
Mạc Cẩn vốn muốn hất bàn tay kia ra, nhưng Cố Cảnh Ngôn làm thế nào cũng không chịu buông, ngược lại càng nắm chặt.
- Mèo con của anh thích được ôm vào trong sao?
Cố Cảnh Ngôn cười như một quý ông lịch thiệp, nhưng Mạc Cẩn hiểu rõ bụng dạ anh ta rất xấu xa. Cô sợ anh sẽ làm xằng làm bậy giữa nơi công cộng, nên cũng chỉ ‘hừ’ một tiếng tỏ vẻ bất mãn, sau đó để mặc cho anh nắm tay mình.
Thấy Cố Cảnh Ngôn, quản lý nhà hàng lập tức nghênh đón, cung kính chào hỏi:
- Chào Cố tổng. Ngài có cần chúng tôi sắp xếp một phòng riêng không?
Vị quản lý nhìn sang Mạc Cẩn, hơi khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng nở nụ cười nghênh tiếp:
- Chào Mạc tiểu thư.
Mạc Cẩn lúng túng khẽ gật đầu. Còn Cố Cảnh Ngôn lãnh đạm nói:
- Cho tôi một phòng yên tĩnh.
- Được, mời Cố tổng và Mạc tiểu thư theo tôi – Vị quản lý khách khí dẫn đường.
Đến lúc thưởng thức những món Nhật tuyệt hảo xong, bụng được lấp đầy thì trời đã tối. Sau khi ăn uống no nê, mèo con lại bị chủ nhân của nó bắt về nhà tiếp tục dạy dỗ.
Còn chiếc điện thoại bị tắt nguồn kia thì… Chủ sở hữu của nó lại không hề hay biết gì cả, cũng không có cơ hội được biết.
Cố Cảnh Ngôn từ từ mở mắt dậy, phát hiện cô gái nhỏ vẫn đang ngon giấc trong lòng mình, ngắm vẻ mặt ngọt ngào của cô lúc ngủ, anh nở một nụ cười hạnh phúc mà ngay cả chính mình cũng không phát hiện ra.
Suốt nửa năm vắng bóng cô, rất nhiều đêm anh mơ thấy cảnh tượng bi thương khi cô nói lời đoạn tuyệt rồi rời khỏi anh. Mỗi lần tỉnh giấc lúc nửa đêm, anh luôn cảm thấy trong lòng có một cảm giác đau đớn không thể giải thích được.
Bây giờ cuối cùng cũng đã thật sự ôm cô trong vòng tay, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô, Cố Cảnh Ngôn thỏa mãn đến không nói nên lời, thân thiết cắn nhẹ lên cái mũi nhỏ đáng yêu kia một cái.
- Ưm… thôi mà… đừng… - Cô gái nhỏ từ chối một chút rồi tìm một tư thế thoải mái ngủ tiếp, thậm chí mắt còn chưa mở ra dù chỉ một chút.
Cố Cảnh Ngôn cười khẽ, xem ra tối qua đã khiến bé con này mệt chết rồi.
Lúc này, điện thoại của Mạc Cẩn reo lên.
Cố Cảnh Ngôn nhìn thoáng qua màn hình di động, người gọi là Thúy Thúy. Anh biết đó là bạn cùng phòng với Mạc Cẩn, đại khái cũng đoán được là chuyện gì, vì thế anh quả quyết tắt máy, tiện thể tắt luôn điện thoại của mình, để trợ lý khỏi gọi đến quấy rầy. Sau đó anh nằm trở lại, ôm cô gái mềm mại thơm ngát vào lòng tiếp tục ngủ.
Hôm nay anh không đến công ty, cô cũng đừng nghĩ đến chuyện đi học.
Mãi đến một giờ chiều, Mạc Cẩn mới bị tiếng sôi sục ùng ục do cái bụng rỗng của mình kháng nghị làm thức giấc.
- Ưm… - Còn chưa kịp mở mắt, chào đón cô là một nụ hôn nóng bỏng vào buổi sáng. À không, buổi trưa mới đúng.
Tối hôm qua bị hành hạ đến hơn nửa đêm, hơn nữa sáng đến giờ vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng. Toàn thân Mạc Cẩn mỏi nhừ, cô nằm trên giường trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây ra tội kia. Nhìn gương mặt điển trai của anh, cô chỉ hận không thể đạp cho anh một cước để xả giận!
- Cuối cùng cũng chịu dậy rồi, mèo con của anh – Cố Cảnh Ngôn không để ý đến biểu hiện nghiến răng nghiến lợi của cô, cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng hỏi tiếp – Có đói bụng không? Chúng ta đi ăn trưa.
Nói xong Cố Cảnh Ngôn vòng tay muốn ôm cô đến phòng tắm. Ngay lập tức, Mạc Cẩn hoảng hốt:
- Cố Cảnh Ngôn! Anh làm gì đó! Thả tôi ra!
Cố Cảnh Ngôn nở một nụ cười thiếu đứng đắn:
- Chuyện cần làm đã làm xong rồi, mèo con của anh còn sợ gì nữa? Anh chỉ muốn giúp em tắm rửa sạch sẽ, cũng đâu phải là chưa từng thấy qua, có gì đâu mà khẩn trương vậy.
Nghe được hàm ý trong lời nói của anh, Mạc Cẩn đỏ mặt bừng bừng, lập tức nổi giận:
- Ai cần anh lo! Thả tôi xuống! Tôi tự biết tắm! Thả tôi xuống!
- Được được được, thả em xuống ngay đây.
Cố Cảnh Ngôn cười nói trấn an cô, nhưng vẫn ôm lấy cô như cũ không rời. Sau khi chia tay, tuy rằng mèo con của anh không còn dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời anh như trước nữa, nhưng anh cũng rất thích dáng vẻ giận dữ nhe nanh giương vuốt của cô..
Đi đến bồn tắm đã đầy nước ấm sẵn, Cố Cảnh Ngôn đột ngột buông tay ra, ném thẳng con mèo hoang đang giãy dụa vào trong bồn.
Đột nhiên Mạc Cẩn bị ném vào trong bồn tắm, hoảng sợ uống vài ngụm nước, chật vật ho vài cái, tức giận trừng mắt nhìn bản mặt đáng ghét đang xem trò vui của ai kia. Nhanh như chớp cô dùng sức tát nước vào người nào đó.
Thấy anh bất ngờ bị nước hắt vào người mà tỏ ra bối rối, Mạc Cẩn có cảm giác sung sướng vì trả được thù, tiếp tục dùng sức tát nước vào người Cố Cảnh Ngôn.
Những giọt nước theo từng sợi tóc của người đàn ông nhỏ giọt xuống lồng ngực cường tráng, lại tiếp tục trượt theo những đường cong cứng cáp của anh. Hình ảnh kia đẹp đẽ quyến rũ đến mê người. Mãi đến lúc phát hiện dục vọng ở giữa hai chân anh dần dần thức tỉnh, Mạc Cẩn mới thấy sợ hãi, cười cũng không nổi, từng chút từng chút lùi về phía sau, đến mức không thể lui được nữa.
- Sao không tạt nữa đi? Hừ, chẳng phải em vừa chơi vui lắm sao? – Cuối cùng anh cười vô cùng dịu dàng, nhưng nụ cười kia lọt vào mắt Mạc Cẩn lại khiến cô rợn cả tóc gáy.
Cố Cảnh Ngôn bước vào bồn tắm, nhưng chỉ dựa vào thành bồn, mỉm cười nhìn vẻ mặt đầy sự đề phòng của cô gái nhỏ, án binh bất động.
Hai người giằng co khoảng hai phút, Mạc Cẩn nhịn không được lên tiếng trước:
- Cố Cảnh Ngôn, rốt cuộc là anh muốn thế nào? – Chỉ cần nhớ lại tối qua cô không chút sức lực chống cự, ở dưới thân anh ngại ngùng hết rên rỉ rồi lại cầu xin, Mạc Cẩn thật sự vừa giận lại vừa thẹn.
- Anh muốn thế nào ư? Chuyện anh muốn chẳng lẽ mèo con của anh không biết sao? – Cố Cảnh Ngôn cười cực kỳ gian xảo – Anh rất biết điều. Chỉ cần mèo yêu của anh ngoan ngoãn đến đây kì lưng cho anh, anh sẽ bỏ qua cho em, tắm xong sẽ dẫn em đi ăn trưa. Có chịu không?
Ác ma đang thả mồi, chờ ai đó mắc câu.
- Thật chứ? – Mạc Cẩn bán tín bán nghi.
- Em không tin anh sao? – Cố Cảnh Ngôn nói vẻ rất nghiêm chỉnh.
Anh mà đáng tin chắc? Mạc Cẩn thầm phỉ nhổ, nhưng nhìn anh không giống như đang gạt cô, hơn nữa, cô thật sự rất đói bụng. Thế là con mồi từng bước chậm rãi đến gần ác ma.
- Anh không được gạt tôi…
Cách người đàn ông một bước chân ngắn, Mạc Cẩn vẫn còn muốn tranh thủ lời cam đoan của Cố Cảnh Ngôn. Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị anh duỗi cách tay dài ra cuốn lấy cô vào lòng.
Sau đó là một màn uyên ương nghịch nước diễn ra.
- Đáng ghét… Aa… anh lừa… gạt… tôi… ưm… đừng… huhu….
- Đủ rồi… ư… sâu quá… sâu… ư… ưm…
Sự thật chứng minh, lời nói của ác ma tuyệt đối không thể tin!
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Mạc Cẩn lóe lên trong đầu khi cô vì cao trào mãnh liệt ập đến mà ngất đi.
Kết quả lúc hai người ra khỏi nhà đã là hơn ba giờ chiều. Trên đường đến một nhà hàng gần đó, Mạc Cẩn chưa từng có bất kì một phản ứng nào đáp lại Cố Cảnh Ngôn. Mặc cho anh trêu đùa thế nào cô cũng không thèm để ý, im lặng không nói một lời.
Cố Cảnh Ngôn biết cô đang tức giận, cũng biết là mình đòi hỏi cô vô chừng mực, nên không ép, chỉ nắm tay cô vào nhà hàng.
Mạc Cẩn vốn muốn hất bàn tay kia ra, nhưng Cố Cảnh Ngôn làm thế nào cũng không chịu buông, ngược lại càng nắm chặt.
- Mèo con của anh thích được ôm vào trong sao?
Cố Cảnh Ngôn cười như một quý ông lịch thiệp, nhưng Mạc Cẩn hiểu rõ bụng dạ anh ta rất xấu xa. Cô sợ anh sẽ làm xằng làm bậy giữa nơi công cộng, nên cũng chỉ ‘hừ’ một tiếng tỏ vẻ bất mãn, sau đó để mặc cho anh nắm tay mình.
Thấy Cố Cảnh Ngôn, quản lý nhà hàng lập tức nghênh đón, cung kính chào hỏi:
- Chào Cố tổng. Ngài có cần chúng tôi sắp xếp một phòng riêng không?
Vị quản lý nhìn sang Mạc Cẩn, hơi khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng nở nụ cười nghênh tiếp:
- Chào Mạc tiểu thư.
Mạc Cẩn lúng túng khẽ gật đầu. Còn Cố Cảnh Ngôn lãnh đạm nói:
- Cho tôi một phòng yên tĩnh.
- Được, mời Cố tổng và Mạc tiểu thư theo tôi – Vị quản lý khách khí dẫn đường.
Đến lúc thưởng thức những món Nhật tuyệt hảo xong, bụng được lấp đầy thì trời đã tối. Sau khi ăn uống no nê, mèo con lại bị chủ nhân của nó bắt về nhà tiếp tục dạy dỗ.
Còn chiếc điện thoại bị tắt nguồn kia thì… Chủ sở hữu của nó lại không hề hay biết gì cả, cũng không có cơ hội được biết.