“…Hồn phách ta… rồi sẽ tan biến…”
“Tô Tô…”
“Sau khi ta chết… đừng cố đi tìm hoang hồn ta làm gì…phải sống thật tốt, Tình Tuyết…”
“Giúp ta… chăm sóc y…”
Nói đã quên, là có lý do.
Bách Lý Đồ Tô trong lòng biết rõ, Phong Tình Tuyết muốn hỏi cái gì. Chỉ là hắn không thể trả lời.
Ngày ấy sau khi đánh một trận cùng Thiếu Cung, người muốn nhìn thấy nhất, là Phương Lan Sinh. Hắn lại không nói một lời nào, trực tiếp tự ý dụng thuật mang y rời đi. Lúc đó đáy lòng hắn hỗn loạn vô cùng, chính hắn cũng chẳng biết bản thân muốn làm gì.
Khi hắn ý thức được, thì đã hành động rồi.
Có lẽ, tại lúc bản thân sắp ra đi, con người mới hành động theo bản năng nguyên thủy nhất.
Mà điều hắn mong mỏi nhất khi ấy, là Phương Lan Sinh có thể bình an.
Hắn mới có thể an lòng.
Hiện giờ, Phương Lan Sinh đã ở trước mắt, khỏe mạnh bình an, hắn cảm thấy tảng đá luôn treo trong lồng ngực hôm nay cuối cùng cũng được gỡ ra, những lời ba hoa Phương Lan Sinh đang nói hiện tại Bách Lý Đồ Tô cũng đều coi như gió thoảng bên tai.
Gặp lại Phương Lan Sinh, hắn mới an tâm, cảm giác này hoàn toàn khác khi nhìn thấy đám người Phong Tình Tuyết.
Đều là đám người từ biệt sau trận chiến sinh tử, Bách Lý Đồ Tô hắn lại chỉ không an tâm một mình Phương Lan Sinh, hắn nghĩ không ra vì sao bản thân lại lo lắng như vậy.
Thậm chí là đang đáp ứng y phải đối xử tốt với Phong Tình Tuyết, vẫn hốt hoảng ngắm nhìn cặp mắt sáng ngời năm xưa.
Mười năm đã qua, nếu không phải hôm nay gặp lại Phương Lan Sinh, Bách Lý Đồ Tô hoàn toàn không có cảm giác biến hóa của con số mười năm này. Niên thiếu phiền toái luôn làm phiền hắn năm đó, hiện tại đã trưởng thành, thuần thục còn hơn bản thân hắn.
Mười năm dài đằng đẵng, đối với Bách Lý Đồ Tô chỉ như một cái chớp mắt.
Khép hai mắt lại, hắn chỉ nhớ rõ gương mặt chực khóc của Phong Tình Tuyết, cùng bóng hình Phương Lan Sinh trước mắt đưa tay muốn tới lại bị hắn dụng thuật mang đi.
Không phải một Phong Tình Tuyết mà Bách Lý Đồ Tô đã lựa chọn là người bên cạnh mình suốt cuộc đời, rốt cuộc người hắn không nỡ bỏ, lại là một Phương Lan Sinh cùng mình như nước với lửa.
“Tô Tô, Lan Sinh!”
Phong Tình Tuyết vừa thấy Bách Lý Đồ Tô ở ngoài Hoa Mãn lâu, bèn nhoẻn miệng cười chạy tới.
“Tô Tô, sao lại đột nhiên chạy mất, ta chẳng biết tìm huynh ở đâu… đã xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt lại tái nhợt thế này!”
“Không sao.”
Bách Lý Đồ Tô để mặc Phong Tình Tuyết lôi đi, ra xa Phương Lan Sinh.
Cẩn nương đã chờ ở trước lầu từ lâu, A Tường từ trên cây cũng bay xuống, thuần thục đậu trên đầu vai Bách Lý Đồ Tô, cao hứng kêu to.
Bách Lý Đồ Tô hướng Cẩn nương chắp tay hành lễ, Phong Tình Tuyết lại nắm tay hắn, không ngừng càu nhàu thân thể hắn không tốt, một bên truyền chân khí cho hắn.
Cẩn nương dùng quạt che miệng cười, nhìn hai người một bên, vẻ mặt như đang xem chuyện rất thú vị.
Sau đó vì việc có thể gặp lại Bách Lý Đồ Tô, bèn sai người chuẩn vị rượu và thức ăn, muốn mọi người chúc mừng một bữa.
Hình ảnh hòa thuận vui vẻ này, chiếu trong tầm mắt Phương Lan Sinh vẫn đứng tại chỗ, tay ôm giỏ trúc chưa rời đi, làm y như nhớ về quá khứ, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.
Bách Lý Đồ Tô ở cùng Phong Tình Tuyết, vốn không có chỗ dành cho y.
Phương Lan Sinh có điểm nhớ người nhà nơi Cầm Xuyên.
Đúng là, nên về nhà rồi…
“Lan Sinh, cùng vào trong đi.”
“Ta còn chưa phát hết hoa đào, các ngươi cứ đi trước, ta sẽ vào sau.”
Từ xa, Phương Lan Sinh mơ hồ nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô khẽ cau mày, có vẻ rất không hài lòng với câu trả lời của mình.
Trả lời như thế, gượng gạo lắm sao?
Nhìn biểu tình của Bách Lý Đồ Tô, không cần hỏi cũng biết.
Nhưng y vẫn làm như không thấy, xoay người rời đi.
“Con người, có đúng là phải nghe theo thiên mệnh không?”
“A? Đầu gỗ, ngươi tự nhiên nói linh tinh gì thế.”
“…Nếu là ngươi, ngươi sẽ theo ý trời, hay chỉ làm những việc theo ý mình?”
“Ta không ngờ đầu gỗ như ngươi mà cũng phiền não cái này nha.”
“…Trả lời ta đi.”
“Được được được. Tuy ta chưa trải qua tình huống này bao giờ, nhưng nếu ngươi muốn biết ta cũng sẽ nói… đương nhiên là ta làm theo ý mình rồi.”
“Vì sao?”
“Chuyện này còn phải hỏi ư? Thuận theo ý trời thì còn gì thú vị nữa? Đường là ngươi chọn, sinh mệnh cũng là của ngươi, chỉ cần ngươi muốn thì thiên mệnh cũng là cái gì, chỉ là gió thoảng bên tai mà thôi.”
“…Ngươi… quả thật khác người.”
Đây là, một trong ít những cuộc đối thoại hiếm hoi của hai người ở Cầm Xuyên.
Giờ nhớ lại mới thấy, hai người đúng là ít khi nào nói chuyện nghiêm túc, hầu hết đều là cãi nhau.
Đến tận bây giờ Phương Lan Sinh vẫn không hiểu sao mình lại để mắt đến một khúc gỗ như hắn, tại sao lại động tâm vì hắn.
Những tình cảm này, những rung động chỉ vì Bách Lý Đồ Tô đều bị Phương Lan Sinh giấu nơi sâu nhất. Nhưng có lẽ, chỉ có mình y là cho rằng mình giấu giếm rất giỏi mà thôi.
“Bí đao, đừng có giành Đồ Tô ca ca của Tương Linh!”
“Ai giành với muội, ta thèm vào giành đầu gỗ với muội.”
“Vậy ngươi đừng có tối ngày quấy rầy Đồ Tô ca ca nữa, Tương Linh biết thừa, bí đao làm vậy là muốn gây chú ý với Đồ Tô ca ca!”
Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Tương Linh chống nạnh thở phì phò nhìn y nói, Phương Lan Sinh nghĩ muốn cười nhưng đến nhếch mép một cái cũng làm không được.
Có lẽ chỉ người ngoài cuộc mới nhìn thấu toàn cục, nếu không phải ngày đó nghe một câu của Tương Linh, Phương Lan Sinh có lẽ mãi mãi không hiểu vì sao bản thân lại thích cãi nhau cùng Bách Lý Đồ Tô đến thế.
Nhìn không vừa mắt ư? Không, Phương Lan Sinh cũng không phải người như thế, nhất là loại người vô bi vô hỉ như thế, Phương Lan Sinh càng không thèm để tâm.
Vậy mà Bách Lý Đồ Tô, không chỉ lọt vào mắt y, mà còn đi vào tim y.
Thâm căn cố để, chờ tới khi y ý thức được, đã không kịp vãn hồi.
“Hửm… Cái gì…”
Một giọt lệ như minh châu lóng lánh, rơi trên cánh hoa đào trong tay.
Phương Lan Sinh mới nhận ra, bản thân lúc này không ngừng được, im lặng rơi nước mắt.
“Không được khóc… chết tiệt, không nên…”
Cứ tưởng rằng đã quyết định buông tay, cứ tưởng y từ lâu đã chấp nhận thiên mệnh trả nợ thay Tấn Lỗi… thì ra, chỉ có bản thân y nghĩ như vậy.
Bách Lý Đồ Tô vẫn dễ dàng tác động tới tâm Phương Lan Sinh.
Trong lòng, như bị người mạnh tay nhéo.
Mà nước mắt, tựa như tiếng than bi thống không thốt thành lời.
Từ ngày đó nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo nhắm mắt của Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh chưa từng khóc nữa.
Đến nỗi y cho rằng, nước mắt mình đã cạn từ lâu.
Đến hôm nay, Phương Lan Sinh mới biết.
Là do, mọi hỉ nộ ái ố bản thân đều là vì nam nhân này mà rung động…