[Tỉnh mộng thiên]
Biết bao lần kẹt mình trong mộng mị, Phương Lan Sinh đều như cũ không mong muốn tỉnh lại.
Tại nơi này, y vẫn là tiểu thiếu gia ngây thơ vô tri, chỉ biết chạy từ nhà tới thư quán rồi lại từ thư quán về nhà gặp tỷ tỷ. Tuy rằng mệt mỏi nhưng rất khoái hoạt. Đó là quãng thời gian vui thích nhất trong đời y —— khi chưa gặp Bách Lý Đồ Tô.
Sau khi gặp hắn, Phương Lan Sinh lần đầu tiên có cảm giác mãnh liệt muốn rời Cầm Xuyên ra ngoài nhìn ngắm thế giới.
Khi đó y mới biết, thứ mình muốn không phải là chết chân ở một nơi nhỏ bé như Cầm Xuyên này mà là cùng đầu gỗ du ngoạn khắp thế gian, qua bốn mùa xuân hạ thu đông, thà trải qua mọi nguy kịch mạo hiểm trên đời cũng không muốn tiếp tục làm một thư sinh tối ngày chỉ biết đọc sách.
Dần dần, y phát hiện ánh mắt mình luôn tìm kiếm bóng hình Bách Lý Đồ Tô, mà Bách Lý Đồ Tô lại luôn chỉ ôn nhu nhìn một mình Phong Tình Tuyết. Phương Lan Sinh hiểu ra một điều.
Thì ra, việc y thích, không phải là có thể cùng Bách Lý Đồ Tô du ngoạn khắp nơi.
…Mà là có thể lúc nào cũng nhìn thấy hắn.
Nhưng lúc y nhận ra điều này, cũng là lúc y nhận lấy sự tuyệt vọng cho riêng mình.
Vì y biết, Bách Lý Đồ Tô không có khả năng quay đầu lại nhìn mình, bởi hắn luôn dõi mắt nhìn theo Phong Tình Tuyết. Vì sao Phương Lan Sinh chắc chắn như thế, bởi vì y luôn luôn dõi theo hắn.
Giống như Bách Lý Đồ Tô luôn luôn dõi theo Phong Tình Tuyết.
Nên cùng lúc phát hiện ra tình cảm bản thân, Phương Lan Sinh không cảm thấy vui vẻ hay sung sướng, mà là cảm giác tuyệt vọng như rơi xuống đáy vực không người.
Phương Lan Sinh khóc, không quan tâm hình tượng, hung hăng khóc.
Nhưng không ai biết, chẳng ai hay, tựa như ánh sao băng vụt sáng giữa màn trời đêm rồi lập tức biến mất.
“Lão gia, bl công tử tới thăm.”
Gia nhân đứng ở trước cửa, cách một lớp cửa hướng Phương Lan Sinh báo cáo.
Phương Lan Sinh vốn đang ngủ gà ngủ gật, nghe thế thì giật mình ngồi dậy, có điểm hoảng hốt khẩn trương.
“…Lão gia?”
Không nghe thấy tiếng Phương Lan Sinh trả lời, gia nhân hoang mang nhưng không dám tự ý đẩy cửa, chỉ đành đứng một chỗ bên ngoài.
Nhặt cuốn sách mình vừa làm rơi, Phương Lan Sinh xoa xoa hai mắt ngáp một cái, quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ không khỏi nhíu mày.
“Sao đầu gỗ cứ thích chờ tới nửa đêm mới tới chơi?”
Thở dài một cái, không nhịn được mà lầm bầm, nhớ lại vài chuyện.
Cứ tưởng rằng sau khi giúp Phong Tình Tuyết cứu sống Bách Lý Đồ Tô, hai người họ sẽ tiêu diêu tự tại đi khắp các chốn, không ngờ rằng Bách Lý Đồ Tô cứ thỉnh thoảng lại tới làm phiền Phương Lan Sinh, lại đặc biệt không thèm để ý thời gian, dù là lúc Phương Lan Sinh đang ngủ, đang làm việc đi chăng nữa, chỉ cần hắn thích là sẽ xuất hiện.
Việc này khiến Phương Lan Sinh thắc mắc, không ít lần đã đem ra hỏi Bách Lý Đồ Tô, sao không thấy Phong Tình Tuyết đi chung, nhưng Bách Lý Đồ Tô chưa bao giờ trả lời thỏa đáng, hầu hết là dùng im lặng đáp lời. Y cũng chẳng biết được nguyên nhân.
Mà vì không biết, nên càng đau đầu.
Sau khi chia tay ở Giang Đô ngày ấy, Phương Lan Sinh cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại Bách Lý Đồ Tô nữa, ai mà ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Y chẳng kịp làm công tác tư tưởng chút nào, đã bị Bách Lý Đồ Tô tự tiện tìm đến làm loạn quấy rầy.
Nhớ lại chính mắt thấy cảnh Phong Tình Tuyết nắm tay Bách Lý Đồ Tô tạm biệt bản thân, Phương Lan Sinh lúc đó còn cảm thấy ghen tỵ.
Đã bao nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ còn xử xự theo cảm tính như hài tử…
“Chờ… xin chờ gia một chút, bl công tử, lão gia đang nghỉ ngơi…”
Bên ngoài có tiếng tranh cãi ầm ĩ, Phương Lan Sinh trong lòng thầm kêu không ổn định đứng dậy thì thấy cửa bị người thô lỗ đẩy ra, thân ảnh hắc sắc chậm chạp đi vào.
Gia nhân đứng ngoài cửa hốt hoảng, không biết làm sao mới tốt, cũng không dám ngăn Bách Lý Đồ Tô lại.
Hắn biết giao tình giữa Bách Lý Đồ Tô và chủ tử nhà mình rất tốt, nếu hắn hành động không phải phép chỉ sợ sau này lại bị chủ tử quở trách.
Bách Lý Đồ Tô đi vào trong phòng nhìn một hồi, thấy Phương Lan Sinh ngồi ở bàn đọc sách đang nghiêng đầu ngủ thì thở dài một hơi.
“Làm phiền.” Hắn nhìn Phương Lan Sinh nhẹ nhàng nói một tiếng, sau đó quay đầu nhìn gia nhân bên ngoài nói, “Không có việc gì, ngươi cứ đi nghỉ trước đi.”
“Nhưng…”
“Ta sẽ nói lại với y sau, ngươi không cần lo lắng.”
Nhìn thái độ của Bách Lý Đồ Tô là không cho người khác cự tuyệt, cứng rắn sắc bén làm gia nhân không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành gật đầu, nhanh đóng cửa rồi lui xuống.
Tuy là nhắm mắt, nhưng Phương Lan Sinh vẫn cảm nhận được hô hấp của Bách Lý Đồ Tô ở trong phòng.
Y không rõ vì sao bản thân lại căng thẳng thế này, vốn định đứng dậy khuyên Bách Lý Đồ Tô quay về nhưng lại thôi, nghĩ hắn nếu thấy y đang ngủ chắc sẽ không cứng đầu nữa mà tự động quay về.
Nên mới cố tình giả vờ ngủ, không nghĩ tới đầu gỗ hắn vẫn đòi ở lại.
Chủ là y đã đi ngủ, khách nhân như hắn ở lại chỗ này làm quái gì?
Khi Phương Lan Sinh nhắm hai mắt, mất đi thị giác phía trước chỉ thấy một mảnh đen kịt, nhưng các giác quan khác lại càng trở nên nhanh nhạy.
Có thể nghe rõ tiếng bước chân Bách Lý Đồ Tô chậm rãi tới gần mình, đi qua ba bậc thang tới cạnh bàn đọc sách của y, quẹo vòng vào trong rồi ngừng lại đứng bên cạnh Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh nghe thấy tiếng tim đập của bản thân ngày càng lớn, trong tai đều chỉ nghe thấy tiếng thình thịch thình thịch, ngay cả hô hấp cũng khẩn trương.
Đều là vì Bách Lý Đồ Tô đến bên cạnh.
Y không thể mở mắt, nên không biết hắn muốn làm gì.
Tận khi cảm thấy trên mặt ngưa ngứa như bị tóc cọ vào cùng với hơi thở ấm áp phả tới, Phương Lan Sinh mới thấy không ổn.
Xúc cảm ôn nhu ướt át đặt trên trán ngay sau đó làm Phương Lan Sinh sợ đến nỗi nhảy dựng lên, không đứng vững ngã ngào ra phía sau.
“Đau… đau chết ta…” Y đỡ thắt lưng, hai mông tê rần. Tuổi cũng chẳng còn nhỏ nữa, thân thể không chịu được va đập mạnh, huống hồ sau khi từ giang hồ trở về không hoạt động mấy, thân thể lại càng không tốt.
Mà người hại y ngã một câu xin lỗi cũng không có, trái lại đứng một bên bật cười.
Phương Lan Sinh giật mình ngước đầu nhìn, Phương Lan Sinh chưa từng nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô cười, vì vậy mà phát ngốc quên cả cái mông đau, thậm chí là quên phải hít thở.
Nhưng cánh hoa hồng nhạt lại che mất tầm nhìn, từng cánh từ trên đỉnh đầu y lạc xuống vây xung quanh người.
Phương Lan Sinh kinh ngạc, càng mở to mắt nhìn.
Lạc trong màn mưa hoa ngửi thấy mùi hoa đào nhàn nhạt, y nhận ra mùi hương này. Là mùi hoa đào mà Phương Lan Sinh giúp Cẩn nương đi phát khi còn ở Giang Đô.
Đợi cánh hoa rơi hết mới nhìn thấy gương mặt Bách Lý Đồ Tô phía trước. Nhưng hắn đã bình thường trở lại, hoàn toàn không còn dáng vẻ tươi cười.
Phương Lan Sinh có điểm thất vọng, lập tức lắc đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô trách, “Ngươi… ngươi đến đây làm gì! Có ai nửa đêm lại tới nhà người khác thế này không!”
“Nếu ta không tới, sao gặp được ngươi?”
Bách Lý Đồ Tô thành thực nhìn y nói.
Tên đần này, Phương Lan Sinh biết mình không nên tiếp tục cãi nhau với hắn. Cần phải vui vẻ.
Bách Lý Đồ Tô tới tìm y, Phương Lan Sinh kì thực rất vui, dù biết rằng điều này là sai trái.
Trở lại vẻ đạo mạo, Phương Lan Sinh phủi cánh hoa rồi đứng dậy, không thèm cho Bách Lý Đồ Tô một cái liếc mắt.
Không thể, y không thể chỉ vì mình mà làm tổn thương Phong Tình Tuyết.
Toàn tâm toàn ý, đánh đổi hơn nửa đời người tìm cách cứu sống Bách Lý Đồ Tô, là Phong Tình Tuyết.
Tình cảm Phong Tình Tuyết dành cho Bách Lý Đồ Tô, y sao lại không biết? Bởi vì y và nàng chẳng khác gì nhau, đều hết mực yêu thương nam nhân trước mặt này.
Nhưng còn đầu gỗ hắn sao lại luôn bỏ mặc Phong Tình Tuyết một mình, chạy tới đây muốn làm cái gì!
“Ngươi tìm ta làm gì, bản lão gia bộn bề nhiều việc, không có thời gian ôn chuyện với ngươi! Muốn tìm người hỏi thì hỏi Tình Tuyết ấy, đừng có tới Cầm Xuyên nữa.”
“Vì sao ngươi lại không vui?”
“Vì sao ư…đầu gỗ! Ngươi nghe không hiểu hả? Ta chính là muốn ngươi lập tức trở về bên cạnh Tình Tuyết!”
Phương Lan Sinh bực mình, không nhịn được đập bàn đứng dậy, nhìn Bách Lý Đồ Tô hét lên.
Chỉ có như thế, y mới có thể nhắc nhở bản thân không được quên sự tồn tại của Phong Tình Tuyết.
Phương Lan Sinh không thể tranh giành với Phong Tình Tuyết được, không được. Tuyệt đối không được! Phương Lan Sinh không có tư cách!
Bách Lý Đồ Tô trầm mặc nhìn y phát hỏa, không nói gì.
Thấy hắn lại muốn im lặng cho qua, Phương Lan Sinh bèn tiến lên nắm một góc y phục hắn, phẫn nộ, “Mau trở về cho ta, đầu gỗ, mau về bên cạnh Tình Tuyết! Ta không cần ngươi tới đây làm phiền, dốc hết sức cứu ngươi là việc duy nhất ta có thể làm, giờ ta làm được rồi, ngươi để ta trở về cuộc sống bình thường đi!”
Phương Lan Sinh biết mình không có quyền phát tiết với Bách Lý Đồ Tô, nhưng y không thể không làm. Nếu không nổi giận, sẽ không thể che giấu nội tâm khẩn trương của bản thân được.
Nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô có thể tỉnh lại, là đủ rồi.
Y sẽ không khát cầu thêm điều gì nữa.
Rồi y lại trở về cuộc sống bình thường… Đây mới là điều đúng đắn Phương Lan Sinh nên làm!
“Bách Lý Đồ Tô, ngươi…”
Phương Lan Sinh vừa mở miệng, vừa định tiếp tục quát mắng Bách Lý Đồ Tô vẫn không phản ứng chút nào thì Bách Lý Đồ Tô lại đột nhiên cúi đầu, nhanh hôn lên đôi môi y.
Kinh ngạc quá đỗi, Phương Lan Sinh hoang mang buông lỏng tay, đầu óc trống rỗng, không thể nghĩ ra cái gì.
Quên phải đẩy rả, quên cả hét lên.
Đôi môi Bách Lý Đồ Tô như dã thú đói khát nhiều lắm, tham lam khát cầu đòi hỏi ngày càng nhiều, sau cùng thô bạo luồn sâu vào khoang miệng Phương Lan Sinh.
Ngang ngược mút cánh môi y, đầu lưỡi hai người dây dưa triền miên đến tê dại mất cảm giác, Phương Lan Sinh giống như bị hạ thuốc mê, lí trí hầu như đã trống rỗng không còn một mảnh.
Thân thể dần mất khí lực, Bách Lý Đồ Tô lại ôm hông y giữ chặt không để Phương Lan Sinh ngã.
Khi Phương Lan Sinh mở to hai mắt, chỉ mơ hồ nhìn thấy chu sa điểm giữa mi tâm Bách Lý Đồ Tô, đầu lưỡi giao hòa lẫn trong tiếng thở dốc, làm Phương Lan Sinh không ngừng run rẩy.
Nước mắt chảy dọc gò má, Phương Lan Sinh biết đây không phải một giấc mộng.
Trong mộng đều là những việc quá khứ, mà Phương Lan Sinh cùng Bách Lý Đồ Tô, đã chẳng thể quay về như trước đây được nữa…
Giữ lại một tia lí trí cuối cùng, Phương Lan Sinh hung hăng cắn, trong đau đớn ngửi thấy mùi máu tanh nồng làm Bách Lý Đồ Tô kinh ngạc lui về phía sau, khóe miệng còn đang chảy máu.
Phương Lan Sinh lảo đảo chống tay cạnh bàn, nỗ lực nâng đỡ cơ thể.
Trên người vẫn còn nòng bừng vì bị Bách Lý Đồ Tô khiêu khích, y hớp từng ngụm không khí lớn thở hổn hển, cố gắng thu thập lại lí trí đang mơ hồ của mình, nhưng nước mắt vẫn không ngừng được chảy xuống.
Khi ngẩng đầu lên, hai hàng lệ vẫn chảy dọc đôi gò má phiếm hồng.
Bách Lý Đồ Tô không nói gì mở to hai mắt, nhìn bộ dạng khổ sở của Phương Lan Sinh, muốn đưa tay ôm lấy lại bị y hét to cự tuyệt, “Cút đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi thêm nữa!”
Cánh tay đưa lên như cứng lại giữa không trung, không thể tiến tới, cũng không có sức thu hồi.
Khóe miệng hắn bị cắn chảy máu, vẫn còn chưa khô, Bách Lý Đồ Tô cũng không để ý đến.
Hắn như chết lặng khi nhìn Phương Lan Sinh hai mắt ngấn nước. Hắn vẫn cho rằng chỉ cần tỏ rõ thái độ là có thể khiến Phương Lan Sinh hiểu, khiến Phương Lan Sinh không phải khổ sở thêm nữa. Nhưng…
…Hóa ra, tất cả những việc hắn làm, đều là ý của một mình hắn, ép buộc y.
Bách Lý Đồ Tô cúi đầu, nhìn hai tay mình, xoay người đưa lưng về phía Phương Lan Sinh.
Không một lời nói, hắn làm theo lời Phương Lan Sinh, biến mất mãi khỏi tầm nhìn của y.
Tới tận khi nghe tiếng cửa bị đẩy, trong phòng không còn nghe thấy hơi thở của Bách Lý Đồ Tô nữa Phương Lan Sinh mới mềm nhũn tựa người vào giá sách, ngồi bệt xuống đất.
Đầu óc nặng trịch lẫn nước mắt không ngừng chảy, Phương Lan Sinh ôm đầu, chôn giữa hai chân bật lên tiếng khóc lớn.
Đây không phải điều y muốn!
Đều không phải!
“Tại sao… tại sao chứ…”
Phương Lan Sinh vẫn biết, từ lúc Bách Lý Đồ Tô mở mắt tỉnh lại, y đã chẳng thể quay về cuộc sống như trước kia.
Mặc bản thân muốn thế nào, trái tim đã chẳng thuộc về mình y nữa…