Gió thổi nhè nhẹ, sóng nước lăn tăn, cả trời đất dường như im lặng, chỉ có người lái đò khua mái chèo dưới đuôi thuyền, phát ra tiếng nước chảy trầm thấp.
Nhưng cũng không sao, ngược lại càng thêm yên tĩnh.
"A Du cảm thấy khúc này như thế nào?"
A Du thở phào một cái, vẻ mặt đau khổ nói: "Rốt cục cũng có thể nói chuyện?"
"..."
"Nghẹt thở ta." A Du vỗ ngực, lại liếc mặt đối phương, lập tức nói tiếp: "Dễ nghe cực kỳ! Tỷ chưa từng nghe qua âm thanh say động lòng người như thế!"
"Hửm?"
"Thật thật!" A Du đặc biệt quả quyết gật đầu: "Bởi vì tỷ không có ngủ mà."
"..."
Ảo giác sao?
Trong nháy mắt A Du cảm thấy đối phương như muốn cầm cây đàn đập vô đầu nàng…Σ(・口・)
Nhất định là ảo giác, A Nhiên không tàn ác đến thế đâu, đúng không?
Nhưng mà, cũng nên giải thích một chút.
"Lúc trước, cũng có bằng hữu đi nghe nhạc cùng tỷ, nhưng cuối cùng tỷ không thể kiên trì tới phút cuối cùng, cơ hồ mới nghe gần được một nửa liền ngủ thiếp đi, có lúc cũng ở nhà nghe, nhưng bất kể như thế nào, cuối cùng cũng biến thành bài hát ru con, nhưng mà… " A Du vô cùng xác thực đưa ra một kết luận: "Nghe A Nhiên đàn, tỷ không chỉ tỉnh táo từ đầu tới cuối, hơn nữa còn cực kì cảm thấy nó rất dễ nghe."
"A Nhiên có nói, nghe cầm chính là nghe tâm, cho nên tỷ nghĩ, nghe thật êm tai có lẽ không chỉ là tiếng đàn, mà còn là tiếng lòng của đệ?" A Du nói tới chỗ này, đôi mắt cong cong nở nụ cười: "Mặc dù lời tỷ nói không dễ nghe, nhưng mà, A Nhiên, tiếng đàn thật sự rất đẹp."
"A Du cần gì khiêm tốn." Đôi mắt Trường Cầm đầy ý cười nói: "Khen ngợi như vậy mà còn bảo không dễ nghe, thì trong thiên hạ này còn lời nào ngọt ngào hơn nữa? Chẳng qua là… " Hắn đang nói chợt chuyển một cái, giống như vô ý hỏi: "A Du khi nào thì nghe nhạc cùng bằng hữu?"
"Ách... Cái này..." Lúc này A Du mới phát hiện, hình như nàng không cẩn thận nói lỡ miệng.
Cũng không phải là cố ý giấu giếm, có lẽ ban đầu là vậy, nhưng mà, ở cái thế giới này đã lâu, nàng đã ít nghĩ về những chuyện đời trước, thậm chí có lúc cảm thấy, nếu nói "cái thế giới kia", "trùng sinh", "chuyển kiếp" chẳng qua nếu nàng đã mộng một đời, tỉnh rồi cũng nên quên đi, thật ra thì nàng từ đầu tới đuôi đều là A Du.
Chẳng qua là thỉnh thoảng đang nói chuyện thốt lên một ít từ ngữ như đang nhắc nhở nàng, đó cũng không phải là mộng cảnh, mà là cuộc sống thực tế đang diễn ra.
Tỷ như giờ phút này.
"A Du không tiện nói?" Thái Tử Trường Cầm thở dài: "Xin lỗi, là ta đường đột, nếu ngươi không muốn nói, ta liền không hỏi nữa." Dứt lời, cúi đầu không nói tiếng nào.
"..." Gạt người!
Rõ ràng vừa nói lời như vậy, làm cho người ta cảm giác nhưng một chút cũng không giống.
Người này, tuyệt đối sẽ không vì vậy mà dừng tay, tuyệt đối sẽ truy xét triệt để, tuyệt đối sẽ tính sổ sau.
—— đây là trực giác đầu tiên của A Du.
Bản thân nàng vô cùng tin tưởng loại này trực giác, hơn nữa... Cảm giác như thừa dịp thê tử vắng nhà len lén tìm tiểu tam nhưng không may mắn bị vợ cả phát hiện tra nam là chuyện gì xảy ra?
Vân vân, tựa hồ suy nghĩ nhiều.
A Du vỗ cái trán, bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này, rồi sau đó, nàng làm một quyết định.
"A Nhiên, mới vừa rồi đệ hỏi vấn đề..." A Du kéo dài giọng, mặc dù đối phương cũng không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng trực giác nói cho nàng biết, hắn nhất định đang cẩn thận nghe, vì vậy nàng ngoắc ngoắc khóe miệng: "Đó là một bí mật!"
"..." Cho dù không nhìn, Thái Tử Trường Cầm cũng biết giờ phút này A Du đang cười cực kỳ giảo hoạt.
"Nhưng mà, cũng cũng không phải là không thể nói." A Du nắm nhẹ tay ho khan vài tiếng, đưa một cái tay ra quơ quơ trước mặt Thái Tử Trường Cầm.
Thái tử Trường Cầm dở khóc dở cười bắt được cái tay làm loạn trước mặt kia, bất đắc dĩ nói: "A Du muốn như thế nào?"
"A Nhiên, lần này đệ muốn mang tỷ đến chỗ đó, chổ cất giấu bí mật của đệ?" A Du nghiêm nghị đứng lên, nói như thế.
Chẳng biết tại sao, nàng luôn có trực giác như vậy.
Có lẽ chỉ có đến nơi đó, mới có thể chân chính hiểu rõ con người trước mắt này.
Thái Tử Trường Cầm hơi ngẩn ra, vẻ mặt trong lúc lơ đãng đã thoáng thu liễm, ánh mắt tựa như thở dài tựa như nhớ lại, vừa tựa hồ như không có gì cả.
Một lát sau, hắn mới nói: "Thì như thế nào?"
"Không có gì." A Du trừng mắt nhìn, cười lên: "Tỷ nghe nói để biết mối quan hệ giữa các bằng hữu với nhau có tốt không, chính là thông qua việc trao đổi bí mật, bí mật càng cơ mật, quan hệ lại càng tốt. A Nhiên, chúng ta cũng trao đổi bí mật đi, đệ thấy có tốt không?"
"Tất nhiên... Rất tốt." Thái Tử Trường Cầm nhìn khuôn mặt nàng đắc ý tươi cười, không khỏi nhướng mày cười yếu ớt: "Ta rất mong đợi bí mật của A Du."
A Du nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn một con chim bay xẹt qua mặt sông, âm thanh xa xôi: "Cho dù là A Nhiên đệ, cũng nhất định sẽ thất kinh."
Nhưng mà thế gian này nhiều trắc trở, vĩnh viễn không giống suy nghĩ của con người.
Cho đến khi một lần nữa bị người ném trên đất, A Du cũng không biết rõ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Chuyện thật ra thì rất đơn giản.
Đang lúc thuyền ngừng, nàng liền nhân cơ hội xuống thuyền đi dạo một chút, lại không nghĩ rằng mới vừa đi tới một khúc quanh, liền bị người che miệng lại kéo đi, cũng không biết cái khăn bằng vải bố kia thả thuốc gì, nàng chỉ cảm thấy cả người vô lực, rồi sau đó liền bị nhét vào trong bao bố, sau đó thân thể ngày một nhẹ, tựa hồ là bị người giơ lên.
Sau một lúc lâu sau, nàng mới ý thức tới mình tựa hồ đang bị người gánh trên vai đi lại.
Biết rất rõ ràng cũng kêu cứu, cũng giãy giụa, dường như đầu óc cùng thân thể không đồng bộ, đến cuối cùng, ngay cả tinh thần cũng từ từ hoảng hốt lên.
Cho đến bị nện nặng nề trên mặt đất, A Du mới bởi vì đau đớn mà khôi phục chút ý thức, từ từ tự hỏi, bây giờ là chuyện gì xảy ra?
Bắt cóc?
Không thể nào, bản thân nàng không phải là người có tiền gì, ăn mặc cũng rất bình thường.
Trả thù?
Vậy thì càng không có thể, đời này nàng còn là lần đầu tiên tới nơi này, hơn nữa nàng từ trước đến nay giúp mọi người làm điều tốt, coi như chợt có chút mồm mép, cũng không đến nổi kết thù hận lớn như vậy, làm cho người ta đuổi theo tới nơi này trả thù nàng?
Lừa bán?
Cái này... Nói như vậy, bị lừa bán không phải là tiểu cô nương A Nhiên sao? Nhìn nàng thế nào đều giống như trẻ tuổi... Chẳng lẽ là bắt lộn?
A Du nhíu mày một cái, coi như biết rõ là bắt lầm, cũng không biết đối phương có thể thả nàng hay không.
"Phu nhân, người đã dẫn tới."
Phu nhân? Nữ?
A Du đang lúc kinh ngạc, có người đã mở dây trói miệng bao, rồi sau đó lôi một cái đầu ra khỏi bao, nàng liền lăn trên đất, cảm thấy trên người có chút đau, ánh mắt cũng bởi vì đột nhiên thấy ánh sáng mà không tự chủ nheo lại.
"Làm cho nàng thanh tĩnh, ta có lời muốn hỏi."
"Dạ!"
Một chậu nước lạnh dội lên người A Du.
Nàng thiếu chút nữa bị sặc, liên tiếp ho khan mấy tiếng sau, mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, quan sát nữ nhân trang phục lộng lẫy ngồi ngay ngắn ở cách đó không xa—— ước chừng chừng ba mươi tuổi, mặc dù số tuổi đã không tính là nhỏ nhưng cũng không lộ vẻ già, ngược lại hơn có mấy phần năm tháng lắng đọng khác hẳn với vẻ đẹp thiếu nữ đoan trang, đồ trang sức đeo tay tinh xảo phục sức hoa mỹ, bên cạnh còn có phục dịch cùng thị tỳ với phục sức không tầm thường.
Xem ra là người có tiền?
Vấn đề là, rốt cuộc là nàng đã đắc tội đối phương thế nào?
"Ta và ngươi đến tột cùng có thù hận gì?"
A Du dự đoán, hỏi ra những lời này cũng không phải là tự thân nàng, mà là vị được gọi là "Phu nhân " kia.
"... Cũng không thù hận." Những lời này chẳng lẽ không nên do nàng hỏi?
"Nếu như thế. " Phu nhân kia tay chụp tay vịn đột nhiên đứng lên, mặt mày trong nháy mắt bén nhọn lên: "Các ngươi vì sao phải làm ra chuyện xấu xa kia?"
"..." Nàng rốt cuộc làm...
A Du đột nhiên ngơ ngẩn, lại nhìn nàng kia kỹ một chút, giữa hai lông mày đối phương có cảm giác quen thuộc mà nàng xác thực đã thấy qua ở nơi nào.
Giây lát, nàng bỗng nhiên cười khổ —— A Nhiên, A Nhiên, lúc này đệ thật đúng là cái hố hại chết tỷ.
Tác giả có lời muốn nói:
Điểm nổi bật của chương tiếp theo =>> Được viết vô cùng phí sức vô cùng thống khổ nhưng ta lại vô cùng muốn viết cốt truyện thật trắc trở, vì viết chương sau mà ta mặc niệm 【 uy 】
QAQ tóm lại ta sẽ cố gắng!!
Từ xa xưa, thủy quân lục chiến luôn may mắn, lão bản ngươi không phải là đại boss của thủy quân lục chiến vận khí không tồi hay sao ╮(╯▽╰)╭ Mau tới làm anh hùng cứu mỹ nhân đi lão bản!
Meow: Chương sau gặp mẹ của Tiểu Điệp muội muội.
Cảm ơn các nàng đã ủng hộ ~~ Xin hãy ủng hộ tiếp hí hí:*
Mà lúc này, Thái tử Trường Cầm lại không biết chút nào, bởi vì hắn đang quan sát gian phòng của mình.
Bầu không khí thơm ngát.
Đây là cảm giác đầu tiên của hắn.
Mặc dù đã rời đi năm năm, nhưng mà đối với mỗi một bố cục bài trí nơi này, Thái tử Trường Cầm cũng không có một chút cảm giác xa lạ nào.
Có lẽ là trí nhớ khắc sâu.
Có lẽ là... Bọn họ không có thay đổi chút nào.
Phòng ốc cũng cần hơi thở con người nuôi dưỡng, nếu trong thời gian dài không người nào ở, chắc chắn sẽ mục nát tồi tệ.
Vậy mà, gian phòng này, lại hoàn toàn không thay đổi, thậm chí, lúc hắn rời đi cũng không khác nhiều.
Thái tử Trường Cầm chậm rãi đi vào trong, đập vào mi mắt đầu tiên là trên cái bàn kia đặt một chậu hoa cúc đầy sức sống, mùi thơm mới vừa rồi ngửi được, chính là từ đó mà đến.
Sáng sủa sạch sẽ, không lẫn bụi trần.
Thậm chí ngay cả mành cửa và khăn trải giường, cũng tràn ngập hơi thở yếu ớt của ánh nắng mặt trời.
Trên bàn sách, giấy bút vẫn được bày biện như thế như lúc hắn rời đi.
Đầu ngọn bút được rửa sạch, gió đêm thổi lướt qua, cái chặn giấy vững vàng chặn một góc giấy Tuyên Thành, phía trên trên tờ giấy có nét mực nhợt nhạt.
Đúng rồi...
Hắn nhớ trước khi rời đi từng vì A Du vẽ một bức họa.
Năm đó lúc hắn rời đi, có mang theo, chỉ có nó mà thôi.
Thái tử Trường Cầm đi tới bên cạnh bàn, đầu ngón tay chậm rãi phác họa theo dấu vết trên giấy, bức họa kia giống như đã từng chảy ra từ ngọn bút kia, cũng chậm rãi rõ ràng trong đầu.
Đó là bức – Dạ Minh Nguyệt. (Đêm trăng)
Mấy ngày nữa, lại là một đêm trăng.
Thật là đúng dịp.
Sau đó, khóe miệng hắn gợi lên nụ cười im lặng.
Một giấc ngủ không mộng mị.
Vào lúc giữa trưa, khó được Thái tử Trường Cầm ngủ ngon mở mắt ra, liền cảm giác được ngoài phòng có người đi qua đi lại một chổ.
Hắn không tiếng động thở dài, đứng dậy mặc y phục rồi kéo cửa phòng ra, liền thấy một quen thuộc thân hình đang đi vòng vòng trước cửa, đi qua lại mấy vòng, lại nhìn cửa phòng hắn một chút.
Bởi vì vẫn không được ngủ ngon mà gương mặt có vẻ không đủ tinh thần, trong nháy mắt nhìn thấy hắn, lại nở rộ sức sống khác thường.
Sau đó nữ nhân kia lấy bước chân không phù hợp với số tuổi hiện giờ chạy tới, vây quanh Thái tử Trường Cầm: “A Nhiên, A Nhiên, đệ tỉnh rồi!”
”Nếu không tỉnh, chỉ sợ cánh cửa thấp đi ba trượng?”
“... Ta mới không có lượn quanh lâu như vậy đâu!”
A Du nhìn chăm chú vào nụ cười đối phương, cau mũi nói: “Không cho cười kỳ quái như vậy nữa, đúng rồi.” Rồi sau đó đột nhiên chính nàng lại lộ nụ cười có chút kỳ quái: “Nước trong phòng cũng còn nóng, đây quần áo sạch mà tỷ mua được, ngươi đi tắm nhanh đi.”
“...” Trái tim Thái tử Trường Cầm dâng lên chút dự cảm bất thường, hắn hơi nheo mắt, nhìn thẳng đối phương.
Khi hắn nhìn chằm chằm rất có lực áp bức, A Du phản ứng vô cùng khả nghi nhanh chóng nghiêng đầu, đem cái bọc cầm trong tay nhét vào trong ngực hắn, rồi sau đó nhấc váy chuồn mất.
Chạy được mấy bước, quay đầu lại, nở nụ cười rực rỡ: “Nhất định cũng phải thay nha!”
Thái tử Trường Cầm nhướn mày, trở về phòng mở cái bọc đồ ra.
Rồi sau đó không tiếng động thở phào một cái, nàng ấy cũng thật không chọn một bộ y phục màu hồng đào hay xanh biếc, ngược lại chọn một bộ hạnh hoàng ( vàng hơi đỏ), màu sắc như thế, hắn ngược lại có thể chấp nhận.
Khoản tiền mua y phục, chắc cũng không phải vấn đề quá mức.
Đã như vậy, vì sao nàng lại cười đến kỳ quái như thế?
Đang lúc do dự, đột nhiên tay Thái tử Trường Cầm chạm đến đến một món đồ nhẵn mịn khác thường, hắn theo bản năng rút ra, rồi sau đó... Mặt đen.
“... A Du!”
Nếu là giờ khắc này có người ở nơi này, sợ là có thể thấy, một cô gái đen mặt, đang vừa cắn răng nghiến lợi, vừa xách theo trên tay... cái yếm màu hồng thêu hoa mẫu đơn.
[Đồng Nhân Cổ Kiếm Kỳ Đàm] Nuôi Dưỡng Âu Dương Đại Boss - Chapter 20
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một khúc nhạc đã ngừng.
Hai người thật lâu không nói tiếng nào.
Gió thổi nhè nhẹ, sóng nước lăn tăn, cả trời đất dường như im lặng, chỉ có người lái đò khua mái chèo dưới đuôi thuyền, phát ra tiếng nước chảy trầm thấp.
Nhưng cũng không sao, ngược lại càng thêm yên tĩnh.
"A Du cảm thấy khúc này như thế nào?"
A Du thở phào một cái, vẻ mặt đau khổ nói: "Rốt cục cũng có thể nói chuyện?"
"..."
"Nghẹt thở ta." A Du vỗ ngực, lại liếc mặt đối phương, lập tức nói tiếp: "Dễ nghe cực kỳ! Tỷ chưa từng nghe qua âm thanh say động lòng người như thế!"
"Hửm?"
"Thật thật!" A Du đặc biệt quả quyết gật đầu: "Bởi vì tỷ không có ngủ mà."
"..."
Ảo giác sao?
Trong nháy mắt A Du cảm thấy đối phương như muốn cầm cây đàn đập vô đầu nàng…Σ(・口・)
Nhất định là ảo giác, A Nhiên không tàn ác đến thế đâu, đúng không?
Nhưng mà, cũng nên giải thích một chút.
"Lúc trước, cũng có bằng hữu đi nghe nhạc cùng tỷ, nhưng cuối cùng tỷ không thể kiên trì tới phút cuối cùng, cơ hồ mới nghe gần được một nửa liền ngủ thiếp đi, có lúc cũng ở nhà nghe, nhưng bất kể như thế nào, cuối cùng cũng biến thành bài hát ru con, nhưng mà… " A Du vô cùng xác thực đưa ra một kết luận: "Nghe A Nhiên đàn, tỷ không chỉ tỉnh táo từ đầu tới cuối, hơn nữa còn cực kì cảm thấy nó rất dễ nghe."
"A Nhiên có nói, nghe cầm chính là nghe tâm, cho nên tỷ nghĩ, nghe thật êm tai có lẽ không chỉ là tiếng đàn, mà còn là tiếng lòng của đệ?" A Du nói tới chỗ này, đôi mắt cong cong nở nụ cười: "Mặc dù lời tỷ nói không dễ nghe, nhưng mà, A Nhiên, tiếng đàn thật sự rất đẹp."
"A Du cần gì khiêm tốn." Đôi mắt Trường Cầm đầy ý cười nói: "Khen ngợi như vậy mà còn bảo không dễ nghe, thì trong thiên hạ này còn lời nào ngọt ngào hơn nữa? Chẳng qua là… " Hắn đang nói chợt chuyển một cái, giống như vô ý hỏi: "A Du khi nào thì nghe nhạc cùng bằng hữu?"
"Ách... Cái này..." Lúc này A Du mới phát hiện, hình như nàng không cẩn thận nói lỡ miệng.
Cũng không phải là cố ý giấu giếm, có lẽ ban đầu là vậy, nhưng mà, ở cái thế giới này đã lâu, nàng đã ít nghĩ về những chuyện đời trước, thậm chí có lúc cảm thấy, nếu nói "cái thế giới kia", "trùng sinh", "chuyển kiếp" chẳng qua nếu nàng đã mộng một đời, tỉnh rồi cũng nên quên đi, thật ra thì nàng từ đầu tới đuôi đều là A Du.
Chẳng qua là thỉnh thoảng đang nói chuyện thốt lên một ít từ ngữ như đang nhắc nhở nàng, đó cũng không phải là mộng cảnh, mà là cuộc sống thực tế đang diễn ra.
Tỷ như giờ phút này.
"A Du không tiện nói?" Thái Tử Trường Cầm thở dài: "Xin lỗi, là ta đường đột, nếu ngươi không muốn nói, ta liền không hỏi nữa." Dứt lời, cúi đầu không nói tiếng nào.
"..." Gạt người!
Rõ ràng vừa nói lời như vậy, làm cho người ta cảm giác nhưng một chút cũng không giống.
Người này, tuyệt đối sẽ không vì vậy mà dừng tay, tuyệt đối sẽ truy xét triệt để, tuyệt đối sẽ tính sổ sau.
—— đây là trực giác đầu tiên của A Du.
Bản thân nàng vô cùng tin tưởng loại này trực giác, hơn nữa... Cảm giác như thừa dịp thê tử vắng nhà len lén tìm tiểu tam nhưng không may mắn bị vợ cả phát hiện tra nam là chuyện gì xảy ra?
Vân vân, tựa hồ suy nghĩ nhiều.
A Du vỗ cái trán, bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này, rồi sau đó, nàng làm một quyết định.
"A Nhiên, mới vừa rồi đệ hỏi vấn đề..." A Du kéo dài giọng, mặc dù đối phương cũng không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng trực giác nói cho nàng biết, hắn nhất định đang cẩn thận nghe, vì vậy nàng ngoắc ngoắc khóe miệng: "Đó là một bí mật!"
"..." Cho dù không nhìn, Thái Tử Trường Cầm cũng biết giờ phút này A Du đang cười cực kỳ giảo hoạt.
"Nhưng mà, cũng cũng không phải là không thể nói." A Du nắm nhẹ tay ho khan vài tiếng, đưa một cái tay ra quơ quơ trước mặt Thái Tử Trường Cầm.
Thái tử Trường Cầm dở khóc dở cười bắt được cái tay làm loạn trước mặt kia, bất đắc dĩ nói: "A Du muốn như thế nào?"
"A Nhiên, lần này đệ muốn mang tỷ đến chỗ đó, chổ cất giấu bí mật của đệ?" A Du nghiêm nghị đứng lên, nói như thế.
Chẳng biết tại sao, nàng luôn có trực giác như vậy.
Có lẽ chỉ có đến nơi đó, mới có thể chân chính hiểu rõ con người trước mắt này.
Thái Tử Trường Cầm hơi ngẩn ra, vẻ mặt trong lúc lơ đãng đã thoáng thu liễm, ánh mắt tựa như thở dài tựa như nhớ lại, vừa tựa hồ như không có gì cả.
Một lát sau, hắn mới nói: "Thì như thế nào?"
"Không có gì." A Du trừng mắt nhìn, cười lên: "Tỷ nghe nói để biết mối quan hệ giữa các bằng hữu với nhau có tốt không, chính là thông qua việc trao đổi bí mật, bí mật càng cơ mật, quan hệ lại càng tốt. A Nhiên, chúng ta cũng trao đổi bí mật đi, đệ thấy có tốt không?"
"Tất nhiên... Rất tốt." Thái Tử Trường Cầm nhìn khuôn mặt nàng đắc ý tươi cười, không khỏi nhướng mày cười yếu ớt: "Ta rất mong đợi bí mật của A Du."
A Du nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn một con chim bay xẹt qua mặt sông, âm thanh xa xôi: "Cho dù là A Nhiên đệ, cũng nhất định sẽ thất kinh."
Nhưng mà thế gian này nhiều trắc trở, vĩnh viễn không giống suy nghĩ của con người.
Cho đến khi một lần nữa bị người ném trên đất, A Du cũng không biết rõ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Chuyện thật ra thì rất đơn giản.
Đang lúc thuyền ngừng, nàng liền nhân cơ hội xuống thuyền đi dạo một chút, lại không nghĩ rằng mới vừa đi tới một khúc quanh, liền bị người che miệng lại kéo đi, cũng không biết cái khăn bằng vải bố kia thả thuốc gì, nàng chỉ cảm thấy cả người vô lực, rồi sau đó liền bị nhét vào trong bao bố, sau đó thân thể ngày một nhẹ, tựa hồ là bị người giơ lên.
Sau một lúc lâu sau, nàng mới ý thức tới mình tựa hồ đang bị người gánh trên vai đi lại.
Biết rất rõ ràng cũng kêu cứu, cũng giãy giụa, dường như đầu óc cùng thân thể không đồng bộ, đến cuối cùng, ngay cả tinh thần cũng từ từ hoảng hốt lên.
Cho đến bị nện nặng nề trên mặt đất, A Du mới bởi vì đau đớn mà khôi phục chút ý thức, từ từ tự hỏi, bây giờ là chuyện gì xảy ra?
Bắt cóc?
Không thể nào, bản thân nàng không phải là người có tiền gì, ăn mặc cũng rất bình thường.
Trả thù?
Vậy thì càng không có thể, đời này nàng còn là lần đầu tiên tới nơi này, hơn nữa nàng từ trước đến nay giúp mọi người làm điều tốt, coi như chợt có chút mồm mép, cũng không đến nổi kết thù hận lớn như vậy, làm cho người ta đuổi theo tới nơi này trả thù nàng?
Lừa bán?
Cái này... Nói như vậy, bị lừa bán không phải là tiểu cô nương A Nhiên sao? Nhìn nàng thế nào đều giống như trẻ tuổi... Chẳng lẽ là bắt lộn?
A Du nhíu mày một cái, coi như biết rõ là bắt lầm, cũng không biết đối phương có thể thả nàng hay không.
"Phu nhân, người đã dẫn tới."
Phu nhân? Nữ?
A Du đang lúc kinh ngạc, có người đã mở dây trói miệng bao, rồi sau đó lôi một cái đầu ra khỏi bao, nàng liền lăn trên đất, cảm thấy trên người có chút đau, ánh mắt cũng bởi vì đột nhiên thấy ánh sáng mà không tự chủ nheo lại.
"Làm cho nàng thanh tĩnh, ta có lời muốn hỏi."
"Dạ!"
Một chậu nước lạnh dội lên người A Du.
Nàng thiếu chút nữa bị sặc, liên tiếp ho khan mấy tiếng sau, mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, quan sát nữ nhân trang phục lộng lẫy ngồi ngay ngắn ở cách đó không xa—— ước chừng chừng ba mươi tuổi, mặc dù số tuổi đã không tính là nhỏ nhưng cũng không lộ vẻ già, ngược lại hơn có mấy phần năm tháng lắng đọng khác hẳn với vẻ đẹp thiếu nữ đoan trang, đồ trang sức đeo tay tinh xảo phục sức hoa mỹ, bên cạnh còn có phục dịch cùng thị tỳ với phục sức không tầm thường.
Xem ra là người có tiền?
Vấn đề là, rốt cuộc là nàng đã đắc tội đối phương thế nào?
"Ta và ngươi đến tột cùng có thù hận gì?"
A Du dự đoán, hỏi ra những lời này cũng không phải là tự thân nàng, mà là vị được gọi là "Phu nhân " kia.
"... Cũng không thù hận." Những lời này chẳng lẽ không nên do nàng hỏi?
"Nếu như thế. " Phu nhân kia tay chụp tay vịn đột nhiên đứng lên, mặt mày trong nháy mắt bén nhọn lên: "Các ngươi vì sao phải làm ra chuyện xấu xa kia?"
"..." Nàng rốt cuộc làm...
A Du đột nhiên ngơ ngẩn, lại nhìn nàng kia kỹ một chút, giữa hai lông mày đối phương có cảm giác quen thuộc mà nàng xác thực đã thấy qua ở nơi nào.
Giây lát, nàng bỗng nhiên cười khổ —— A Nhiên, A Nhiên, lúc này đệ thật đúng là cái hố hại chết tỷ.
Tác giả có lời muốn nói:
Điểm nổi bật của chương tiếp theo =>> Được viết vô cùng phí sức vô cùng thống khổ nhưng ta lại vô cùng muốn viết cốt truyện thật trắc trở, vì viết chương sau mà ta mặc niệm 【 uy 】
QAQ tóm lại ta sẽ cố gắng!!
Từ xa xưa, thủy quân lục chiến luôn may mắn, lão bản ngươi không phải là đại boss của thủy quân lục chiến vận khí không tồi hay sao ╮(╯▽╰)╭ Mau tới làm anh hùng cứu mỹ nhân đi lão bản!
Meow: Chương sau gặp mẹ của Tiểu Điệp muội muội.
Cảm ơn các nàng đã ủng hộ ~~ Xin hãy ủng hộ tiếp hí hí:*