Theo tiếng chuông trường vang lên, chương trình học một ngày rốt cuộc cũng đã kết thúc. Cổng trường là nơi mà các bạn học sinh cầm lấy cặp sách vừa đi vừa nói. Mặc dù hiện tại Kaito cùng với Ryoko là hàng xóm, cùng nhau về nhà thì chính là đạo lý thường tình, nhưng bình thường thì Ryoko đều đi về nhà một mình. Bởi vì trước đó Kaito luôn đưa Aoko về đến nhà rồi sau đó mới về nhà của chính mình. Nhưng mà, hôm nay không biết vì sao, các nam sinh trong lớp B năm hai đột nhiên phát hiện ra một chuyện, Kaito lại có thể đi cùng một chỗ với Ryoko! Theo sau đó, trong vòng nửa giờ, toàn bộ nam sinh đều biết chuyện này, cuộc bàn luận về ‘Kaito hoàn toàn vô hại’ bắt đầu dao động.
Bên này, bởi vì một chuyện nhỏ mà náo nhiệt đến mức long trời lở đất, bên kia đương sự của chúng ta lại hồn nhiên không biết gì cả. Kaito cứ như vậy cùng Ryoko lẳng lặng đi ở trên con đường vốn chỉ nên có một thân ảnh.
“Bác Suzuki lại gửi lời khiêu chiến cho cậu!” Trái lại, không khí vô cùng yên tĩnh này lại làm cho Ryoko có chút không quen, lời nói cảm tạ trước đó dường như rất giả, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là đành phải tìm một chuyện nào đó để nói.
Kaito vốn cũng muốn tìm câu chuyện nào đó để nói, bởi vì cái dạng phương thức ở chung này với Ryoko thật sự không thể làm cho người ta thích ứng được. Hiện tại, Ryoko đã tìm được đề tài để nói, tất nhiên hắn rất thích cùng cô trò chuyện theo xuống dưới.
“Vậy, người giúp đỡ cậu làm trò ảo thuật kia là ai? Là bác Jii sao?” Cô cố ý đưa ra nghi vấn, Ryoko ở trong lòng bắt đầu xây dựng tính toán.
“Ừ, cậu lại biết chuyện nữa rồi.” Chính là nói cái ‘Dịch chuyển tức thời’ mà cậu cũng đã biết rõ chi tiết ảo thuật nằm trong đó sao? Ryoko, đến tột cùng cậu là ai? Trên người cậu còn bao nhiêu bí mật.
Đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Kaito, Ryoko bị vây giữa trạng thái hưng phấn hoàn toàn không nhìn thấy nó. “Nhưng, bác Jii đều đã lớn tuổi đến như vậy rồi, cậu làm vậy cũng quá mức không tôn trọng bậc trưởng lão rồi. Phải biết rằng bác ấy luôn đối xử với cậu vô cùng tốt a. Cậu nghĩ thử xem, bác ấy cũng đã theo cậu từ khi cậu vừa mới chào đời, đã phải chịu đựng ‘ngậm đắng nuốt cay’. Mái tóc hoa râm tung bay ở trong đêm gió, mà cậu thì lại bi bô tập nói tránh ở trong lòng ông ấy. A — nhiều thê lương, a — nhiều thê lương, a — nhiều thê lương. A — A — nhiều –” Ngay tại khi Ryoko chuẩn bị tình ái dào dạt, thao thao bất tuyệt (nói liên tục không ngừng nghỉ) thì Kaito rất có nhân tính lựa chọn đánh gãy. Người này rốt cuộc lại có chủ ý gì nữa đây!
“Nói đi, cậu lại muốn thế nào?”
“Hắc hắc!” Ryoko thật giống chân chó cười cười, “Thật ra cũng không có gì, tớ chính là nghĩ muốn cảm thông với sự vất vả của bác Jii, chính là muốn hiếu thuận với người già thôi.”
“Thưa thiên tài, nói trọng điểm!”
Được rồi, cùng với một người có chỉ số IQ 400 pha trò thì không phải là một quyết định sáng suốt. “Trọng điểm chính là tớ muốn cùng cậu đi trộm này nọ!” Ryoko rốt cuộc không sợ chết nói ra. Chính xác, đây chính là quyết định của cô, cùng với người đẹp trai và ảo thuật lợi hại nhất trên thế giới này, kiêm chức đạo tặc cùng nhau đi trộm này nọ, không đúng, là cùng nhau đi biểu diễn màn ảo thuật hoa lệ. A — Rất tốt đẹp! Hiện tại Ryoko đang bị bao trùm trong trạng thái như đi vào cõi thần tiên…
“Không được!” Một câu nói kiên quyết đánh nát mộng đẹp của Ryoko, “Tuy rằng không biết vì sao cậu sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng chính là không được!”
Rắc — Âm thanh mảnh gương ảo tưởng bị vỡ cùng với tiếng rống giận của Ryoko: “Kuroba Kaito! Cậu dám không đáp ứng?”
“Hừ, không đáp ứng, lại nói… A — Cá a a a!”
“Hắc hắc — có đáp ứng hay không a? Có đáp ứng hay không!” Ryoko cầm cái túi lấy bé cá mắt to chạy đuổi theo Kaito đang chạy trối chết!
“Cậu là đồ ma nữ! Đến trường còn mang theo cá nữa!!! A — quản gia cứu mạng!”
…………
Con đường nhỏ cô đơn rốt cuộc lại không còn cô độc nữa, hai thân ảnh cười đùa đuổi nhau xuất hiện tại đó, quanh quẩn trong đó thật lâu…
———- Ta đây là đường phân cách đi ăn trộm ———-
Nói, dưới sự uy hiếp không từ thủ đoạn của Ryoko, bạn học Kaito đáng thương của chúng ta rốt cuộc bị bắt thỏa hiệp. Hiện tại, người người tấp nập trên đường bị một thân ảnh màu trắng hấp dẫn ánh mắt.
Ai — Ngươi, tên quỷ lòng tham không đáy, lão ba của ngươi đã nói không thể biểu diễn một tiết mục ảo thuật đến tận hai lần mà ngươi lại không nghe. Lần này cũng đã bị bạn học Conan nhìn xuyên thấu a. Ryoko tránh mặt núp ở chỗ tối, nhìn xem “cậu bạn đẹp trai” kia đùa giỡn đắc ý còn không biết bé Shinichi đã nở nụ cười nửa miệng vô cùng tự tin, Ryoko thở dài.
“Bắt lấy!” Một âm thanh nhắc nhở truyền đến.
A nhanh như vậy đã chạy trốn, Kaito, phiền toái cậu lần tới có thể để tôi xem nhiều hơn chút nữa có được không?
Phách — Âm thanh bàn tay nắm lấy lẫn nhau, bắt được rồi. Nhưng mà, vào lúc này Kaito đem Ryoko đang nắm chặt ném về phía trước. Tư thế ban đầu vốn là Kaito nắm Ryoko kéo lên giữa không trung nay đã biến thành kiểu ôm công chúa ở trong lòng Kaito.
“Hô –, vừa rồi làm người ta sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng cậu muốn quăng tôi rồi đâu.”
“Người nhát gan!” Kaito nhìn nhìn Ryoko kinh hồn chưa định, tâm tình rất tốt nói.
“Cậu nói cái gì? Hừ! Cậu có tư cách gì để nói tôi, vậy còn cậu thì sao? Này nọ đâu? Không tới được trong tay đi! Chỉ biết cậu không lợi hại bằng Shinichi.”
“Hiện tại tớ sẽ không để ý việc đem cậu bỏ lại đâu.” Tươi cười biến mất, khẩu khí của Kaito khi nghe đến câu ‘Không lợi hại bằng Shinichi’ thì có vẻ vô cùng không tốt.
“Cậu dám!” Ryoko lập tức ôm sát cổ Kaito. Hảo hán như chị đây nhất định không bỏ qua với kẻ như cậu, chờ đến khi chân tôi chạm mặt đất xem!
Đương cong màu trắng xẹt qua giữa bầu trời đêm, Trong nháy mắt, ngọn đèn dường như đang nở nụ cười với hai con người đang đấu võ mồm ngay giữa bầu trời kia.
Người người qua lại vẫn như trước, Conan nhìn hai người bay khỏi kia thì thào tự nói: “Cái thân ảnh kia giống như đã gặp qua ở đâu rồi.”
Bên này, bởi vì một chuyện nhỏ mà náo nhiệt đến mức long trời lở đất, bên kia đương sự của chúng ta lại hồn nhiên không biết gì cả. Kaito cứ như vậy cùng Ryoko lẳng lặng đi ở trên con đường vốn chỉ nên có một thân ảnh.
“Bác Suzuki lại gửi lời khiêu chiến cho cậu!” Trái lại, không khí vô cùng yên tĩnh này lại làm cho Ryoko có chút không quen, lời nói cảm tạ trước đó dường như rất giả, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là đành phải tìm một chuyện nào đó để nói.
Kaito vốn cũng muốn tìm câu chuyện nào đó để nói, bởi vì cái dạng phương thức ở chung này với Ryoko thật sự không thể làm cho người ta thích ứng được. Hiện tại, Ryoko đã tìm được đề tài để nói, tất nhiên hắn rất thích cùng cô trò chuyện theo xuống dưới.
“Vậy, người giúp đỡ cậu làm trò ảo thuật kia là ai? Là bác Jii sao?” Cô cố ý đưa ra nghi vấn, Ryoko ở trong lòng bắt đầu xây dựng tính toán.
“Ừ, cậu lại biết chuyện nữa rồi.” Chính là nói cái ‘Dịch chuyển tức thời’ mà cậu cũng đã biết rõ chi tiết ảo thuật nằm trong đó sao? Ryoko, đến tột cùng cậu là ai? Trên người cậu còn bao nhiêu bí mật.
Đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Kaito, Ryoko bị vây giữa trạng thái hưng phấn hoàn toàn không nhìn thấy nó. “Nhưng, bác Jii đều đã lớn tuổi đến như vậy rồi, cậu làm vậy cũng quá mức không tôn trọng bậc trưởng lão rồi. Phải biết rằng bác ấy luôn đối xử với cậu vô cùng tốt a. Cậu nghĩ thử xem, bác ấy cũng đã theo cậu từ khi cậu vừa mới chào đời, đã phải chịu đựng ‘ngậm đắng nuốt cay’. Mái tóc hoa râm tung bay ở trong đêm gió, mà cậu thì lại bi bô tập nói tránh ở trong lòng ông ấy. A — nhiều thê lương, a — nhiều thê lương, a — nhiều thê lương. A — A — nhiều –” Ngay tại khi Ryoko chuẩn bị tình ái dào dạt, thao thao bất tuyệt (nói liên tục không ngừng nghỉ) thì Kaito rất có nhân tính lựa chọn đánh gãy. Người này rốt cuộc lại có chủ ý gì nữa đây!
“Nói đi, cậu lại muốn thế nào?”
“Hắc hắc!” Ryoko thật giống chân chó cười cười, “Thật ra cũng không có gì, tớ chính là nghĩ muốn cảm thông với sự vất vả của bác Jii, chính là muốn hiếu thuận với người già thôi.”
“Thưa thiên tài, nói trọng điểm!”
Được rồi, cùng với một người có chỉ số IQ 400 pha trò thì không phải là một quyết định sáng suốt. “Trọng điểm chính là tớ muốn cùng cậu đi trộm này nọ!” Ryoko rốt cuộc không sợ chết nói ra. Chính xác, đây chính là quyết định của cô, cùng với người đẹp trai và ảo thuật lợi hại nhất trên thế giới này, kiêm chức đạo tặc cùng nhau đi trộm này nọ, không đúng, là cùng nhau đi biểu diễn màn ảo thuật hoa lệ. A — Rất tốt đẹp! Hiện tại Ryoko đang bị bao trùm trong trạng thái như đi vào cõi thần tiên…
“Không được!” Một câu nói kiên quyết đánh nát mộng đẹp của Ryoko, “Tuy rằng không biết vì sao cậu sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng chính là không được!”
Rắc — Âm thanh mảnh gương ảo tưởng bị vỡ cùng với tiếng rống giận của Ryoko: “Kuroba Kaito! Cậu dám không đáp ứng?”
“Hừ, không đáp ứng, lại nói… A — Cá a a a!”
“Hắc hắc — có đáp ứng hay không a? Có đáp ứng hay không!” Ryoko cầm cái túi lấy bé cá mắt to chạy đuổi theo Kaito đang chạy trối chết!
“Cậu là đồ ma nữ! Đến trường còn mang theo cá nữa!!! A — quản gia cứu mạng!”
…………
Con đường nhỏ cô đơn rốt cuộc lại không còn cô độc nữa, hai thân ảnh cười đùa đuổi nhau xuất hiện tại đó, quanh quẩn trong đó thật lâu…
———- Ta đây là đường phân cách đi ăn trộm ———-
Nói, dưới sự uy hiếp không từ thủ đoạn của Ryoko, bạn học Kaito đáng thương của chúng ta rốt cuộc bị bắt thỏa hiệp. Hiện tại, người người tấp nập trên đường bị một thân ảnh màu trắng hấp dẫn ánh mắt.
Ai — Ngươi, tên quỷ lòng tham không đáy, lão ba của ngươi đã nói không thể biểu diễn một tiết mục ảo thuật đến tận hai lần mà ngươi lại không nghe. Lần này cũng đã bị bạn học Conan nhìn xuyên thấu a. Ryoko tránh mặt núp ở chỗ tối, nhìn xem “cậu bạn đẹp trai” kia đùa giỡn đắc ý còn không biết bé Shinichi đã nở nụ cười nửa miệng vô cùng tự tin, Ryoko thở dài.
“Bắt lấy!” Một âm thanh nhắc nhở truyền đến.
A nhanh như vậy đã chạy trốn, Kaito, phiền toái cậu lần tới có thể để tôi xem nhiều hơn chút nữa có được không?
Phách — Âm thanh bàn tay nắm lấy lẫn nhau, bắt được rồi. Nhưng mà, vào lúc này Kaito đem Ryoko đang nắm chặt ném về phía trước. Tư thế ban đầu vốn là Kaito nắm Ryoko kéo lên giữa không trung nay đã biến thành kiểu ôm công chúa ở trong lòng Kaito.
“Hô –, vừa rồi làm người ta sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng cậu muốn quăng tôi rồi đâu.”
“Người nhát gan!” Kaito nhìn nhìn Ryoko kinh hồn chưa định, tâm tình rất tốt nói.
“Cậu nói cái gì? Hừ! Cậu có tư cách gì để nói tôi, vậy còn cậu thì sao? Này nọ đâu? Không tới được trong tay đi! Chỉ biết cậu không lợi hại bằng Shinichi.”
“Hiện tại tớ sẽ không để ý việc đem cậu bỏ lại đâu.” Tươi cười biến mất, khẩu khí của Kaito khi nghe đến câu ‘Không lợi hại bằng Shinichi’ thì có vẻ vô cùng không tốt.
“Cậu dám!” Ryoko lập tức ôm sát cổ Kaito. Hảo hán như chị đây nhất định không bỏ qua với kẻ như cậu, chờ đến khi chân tôi chạm mặt đất xem!
Đương cong màu trắng xẹt qua giữa bầu trời đêm, Trong nháy mắt, ngọn đèn dường như đang nở nụ cười với hai con người đang đấu võ mồm ngay giữa bầu trời kia.
Người người qua lại vẫn như trước, Conan nhìn hai người bay khỏi kia thì thào tự nói: “Cái thân ảnh kia giống như đã gặp qua ở đâu rồi.”