Lại là ánh nắng ban mai vào sáng sớm, trường trung học Ekoda vẫn giống như mọi ngày, tốp năm tốp ba học sinh đeo túi sách đi vào ngôi trường yên tĩnh, một ngày huyên náo cũng theo đó bắt đầu.
Bất quá, học sinh Nhật Bản có bao giờ nhàn rỗi như vậy chưa? Vì sao sáng sớm tinh mơ không phải là tiết học đầu giờ mà là tiết học nhiều chuyện. Trong khu vực năm hai lớp B, Ryoko ngồi ở trên vi trí của mình nhìn một đám người cầm báo chí thảo luận đề tài Kaito Kid đã thất bại vào tối hôm qua mà sinh ra buồn bực. Nếu như bọn họ nói chuyện chỉ nhằm vào Kaito Kid thì cô cũng sẽ không có phản ứng lớn như vậy. Vấn đề ở đây chính là, vì sao ngay cả bản thân cô, một nhân vật mặc trang phục màu đen ‘ở phía sau hậu trường’ cũng bị người khác đưa vào bàn nghị luận a.
“Theo tin tức đáng tin cậy, người này chính là nữ, rất có khả năng là hồng nhan tri kỷ của siêu trộm Kid.”; “Rất có thể không đúng, tớ nghe nói người luôn giúp đỡ cho Kaito Kid chính là một người đàn ông trung niên.”; “Rất có khả năng gia đình anh ta chính là làm nghề trộm cướp, cha mẹ là người giúp đỡ, con là người ra tay đi ăn trộm.”; “Ừ, tớ đồng ý, tớ khẳng định người giúp đỡ Kaito Kid vào ngày hôm qua chính là mẹ anh ta!”
……
Nghe những lời dự đoán không ra vào đâu thế này, những vạch đen trên đầu Ryoko có thể thấy đang được sản sinh với tốc độ cực kỳ nhanh. Mẹ anh ta? Người giống như cô đây, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, Hằng Nga hạ phàm, là một mỹ nữ làm sao có thể là mẹ của người khác chứ? Các người rốt cuộc có mắt nhìn người không vậy! Ryoko hoàn toàn quên mất chính mình vào ngày hôm qua một thân trang phục màu đen, ngay cả giới tính cũng không thể biết rõ chứ đừng nói chi đến diện mạo, cô tiếp tục ngồi đó bi phẫn chờ Kaito. Đều là do lỗi của cậu ta, nhất định phải tìm tên đó để nói chuyện cho rõ ràng mới được.
“Kaito đến, Kaito đến, mọi người chuẩn bị a.” Đột nhiên một nam sinh cao gầy đeo mắt kính chạy vào báo cáo với toàn bộ nam sinh trong lớp.
Hử? Đến rồi sao? Bất quá, bọn họ làm gì mà phải kích động như vậy chứ, trong “Thám tử lừng danh Conan” chưa có nói đến một mối tình BL nào a! Ngay tại lúc Ryoko đang YY một cách hưng phấn, Kaito cầm chiếc cặp lớn hơn so với bình thường đi đến đây.
Toàn bộ nam sinh trong lớp, mỗi người đều có vị trí và chức vụ riêng. Tuy rằng vẫn là vị trí nói chuyện phiếm, nhưng ánh mắt đều cố ý vô tình liếc qua Kaito.
“Hôm nay cậu làm gì mà mang theo nhiều đồ như vậy?” Đi đến gần Kaito, Ryoko nhìn nhìn vào chiếc cặp đang phình to lên của Kaito.
Kaito vẫn chưa trả lời, mà thay vào đó là tự kéo dây khóa chiếc cặp ra, một chiếc hộp quà tặng hình vuông ngay ngắn xuất hiện ngay tại trước mắt.
Quà tặng? Hôm nay là sinh nhật ai sao? “Không tệ, vô cùng xinh xắn, đây là đưa cho Aoko sao? Đáng tiếc, cậu ấy còn chưa có lên lớp đâu.” Ryoko cầm lấy chiếc hộp kia ngắm nghía hai bên trái phải của nó. Tuy rằng đây chính là món quà nhỏ không đáng để nhắc tới, nhưng trong lòng cô có chút không được thoải mái, ngay cả lời nói ra của mình đều có chút thay đổi.
“Đó là đưa cho cậu, chẳng qua cậu chỉ được mở khi về đến nhà.” Nghe thấy khẩu khí có chút kỳ quái kia, Kaito chẳng những không có sinh khí, ngược lại càng vui vẻ. Lúc này không suy đoán ra sao? Hóa ra ma nữ cũng sẽ có thời gian lười biếng a.
“Cho tớ?” Ryoko có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ là để cảm ơn ngày hôm qua đã trợ giúp cậu ta sao, hay là bồi thường cho cô vì bị mọi người đoán là mẹ của cậu ta? Bất quá, mặc kệ là thế nào thì cô cũng đều xứng đáng nhận nó. “Tớ nhận, nhưng mà cậu xác định phải về nhà mới được mở ra sao?”
“Nếu cậu không nghĩ muốn có phiền toái thì tốt nhất nên làm như vậy.”
“Hứ, còn bày đặt giả bộ thần bí!” Ryoko khinh thường bĩu môi, trên thực tế vô cùng vui vẻ cầm quà tặng về lại chỗ ngồi của mình.
Bất quá, làm sao mà cô có cảm giác mình giống như đã quên mất chuyện gì đâu? Đem gói quà để vào trong ngăn bàn, Ryoko có chút nghi hoặc.
“Ryoko cậu… Quả nhiên rất thích hãm hại người khác!” Hakuba ngồi cùng bàn với Ryoko truyền đến âm thanh yếu ớt, rốt cuộc cũng đã thức tỉnh lại phần trí nhớ kia của cô. Cái kia, hình như vừa rồi toàn bộ nam sinh trong lớp đều nhắm về phía…… Kaito, lần này thì tớ thật sự không hề muốn hãm hại cậu a!
Kết quả chính là —
Vào ngày tháng năm nào đó, một tổ chức nằm ở khu vực năm hai lớp B của trường trung học Ekoda đã được thành lập, đó chính là tổ chức ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’. Bởi vì sự yêu mến của nam sinh dành cho Ryoko mà đã thành lập ra một tổ chức như vậy, kể từ ngày tổ chức được thành lập nên, có thể nói không dự tính được tốc độ lan truyền ngày càng lớn mạnh. Bạn là một nam sinh có mắt thẩm mỹ sao? Bạn thích Ryoko tiểu thư sao? Vậy thì hãy gia nhập tổ chức của chúng tôi đi. Sẽ luôn cập nhật những tin tức mới nhất về hành tung của Ryoko, những bức ảnh mới nhất về mọi hoạt động của Ryoko đều ở trong ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’. Nhưng yêu cầu lớn nhất khi gia nhập vào tổ chức của chúng tôi thì phải xác định rõ ràng kẻ thù của chúng ta. Các bạn có biết kẻ thù lớn nhất của tổ chức chúng ta là ai chăng? Không sai, chính là người mà chúng ta đã đưa ra phán đoán sai lầm chỉ là kẻ ‘vô hại’ — Kuroba Kaito! Nói đến tên Kuroba Kaito này thì sự phẫn nộ thật sự dâng trào a, nhớ ngày đó….. [Đằng sau lược bỏ vô số nghị luận ].
———- Ta đây là đường phân cách quà tặng ———-
Ánh tà dương trì hoãn soi chiếu đường đi, bên trong căn biệt thự màu đỏ phát ra ánh sáng bầu trời lấp lánh. Một tay Ryoko cầm nắp hộp quà tặng, một tay che miệng mình lại, hai mắt mở thật to ra, kinh ngạc không nói ra được lời nào. Làm sao có thể, cô rõ ràng nhớ được… Đây chính là vật báu ‘đôi hài tím’, mỗi bên mũi chiếc hài được gắn một viên thạch anh tím 100 cara đang lẳng lặng nằm ở trong chiếc hộp kia, Ryoko phục hồi lại tinh thần, cầm lấy tấm card đọc thầm: ‘Nguyện nỗi đau khổ vì thất tình rời xa khỏi cậu.’
“A.” Một chút mỉm cười theo ánh tà chiều ngoài cửa sổ chiếu lên trên mặt Ryoko, ấm áp mà hạnh phúc. Hai mắt hơi rưng rưng tràn ngập sương mù dịu dàng. Tên ngốc này, cái đó chỉ là suy luận của cô thôi mà.
‘Ring ring –’ Tiếng chuông di động vang lên, là tin nhắn của Kaito.
“Quả nhiên tớ lợi hại hơn tên thám tử ngu ngốc kia đi!”
“Ít đắc ý lại đi, thứ này còn không phải là muốn tớ hoàn trả lại đi.”
“Cậu có thể không cần trả lại.”
Ryoko cầm di động nằm ở trên giường, một bên lau đi nước mắt nơi khóe mắt, một bên cậy mạnh cùng Kaito đấu miệng. Nhưng cô vẫn không thể nhịn được sự cảm động này, lời nói cảm ơn bất tri bất giác đã được gửi đi.
“Thật sự cảm ơn cậu!”
Ryoko, cô ấy… Kaito cầm di động nhìn lời cảm ơn hiện ở trên màn hình, Kaito khó có được bị lời ôn hòa làm cho chợt ngẩn người ra. Ít khi một chút tươi cười dịu dàng xuất hiện ở trên mặt Kaito. Đồ ngốc! Cái đó vốn chính là do chúng ta cùng nhau đi lấy đấy.
“Chính là như vậy a! Không đủ thành ý chút nào!”
“Được rồi, tớ sẽ cho cậu hưởng một chút ánh sáng mặt trời để cậu tỏa sáng! Ngày mai, hai giờ chiều hẹn gặp ở khu vui chơi ở công viên!’
Lần đầu tiên hẹn gặp mặt đi chơi giống như một cặp người yêu, lần đầu tiên hẹn hò giống như khiến cho người ta phải tràn ngập chờ mong.
Bất quá, học sinh Nhật Bản có bao giờ nhàn rỗi như vậy chưa? Vì sao sáng sớm tinh mơ không phải là tiết học đầu giờ mà là tiết học nhiều chuyện. Trong khu vực năm hai lớp B, Ryoko ngồi ở trên vi trí của mình nhìn một đám người cầm báo chí thảo luận đề tài Kaito Kid đã thất bại vào tối hôm qua mà sinh ra buồn bực. Nếu như bọn họ nói chuyện chỉ nhằm vào Kaito Kid thì cô cũng sẽ không có phản ứng lớn như vậy. Vấn đề ở đây chính là, vì sao ngay cả bản thân cô, một nhân vật mặc trang phục màu đen ‘ở phía sau hậu trường’ cũng bị người khác đưa vào bàn nghị luận a.
“Theo tin tức đáng tin cậy, người này chính là nữ, rất có khả năng là hồng nhan tri kỷ của siêu trộm Kid.”; “Rất có thể không đúng, tớ nghe nói người luôn giúp đỡ cho Kaito Kid chính là một người đàn ông trung niên.”; “Rất có khả năng gia đình anh ta chính là làm nghề trộm cướp, cha mẹ là người giúp đỡ, con là người ra tay đi ăn trộm.”; “Ừ, tớ đồng ý, tớ khẳng định người giúp đỡ Kaito Kid vào ngày hôm qua chính là mẹ anh ta!”
……
Nghe những lời dự đoán không ra vào đâu thế này, những vạch đen trên đầu Ryoko có thể thấy đang được sản sinh với tốc độ cực kỳ nhanh. Mẹ anh ta? Người giống như cô đây, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, Hằng Nga hạ phàm, là một mỹ nữ làm sao có thể là mẹ của người khác chứ? Các người rốt cuộc có mắt nhìn người không vậy! Ryoko hoàn toàn quên mất chính mình vào ngày hôm qua một thân trang phục màu đen, ngay cả giới tính cũng không thể biết rõ chứ đừng nói chi đến diện mạo, cô tiếp tục ngồi đó bi phẫn chờ Kaito. Đều là do lỗi của cậu ta, nhất định phải tìm tên đó để nói chuyện cho rõ ràng mới được.
“Kaito đến, Kaito đến, mọi người chuẩn bị a.” Đột nhiên một nam sinh cao gầy đeo mắt kính chạy vào báo cáo với toàn bộ nam sinh trong lớp.
Hử? Đến rồi sao? Bất quá, bọn họ làm gì mà phải kích động như vậy chứ, trong “Thám tử lừng danh Conan” chưa có nói đến một mối tình BL nào a! Ngay tại lúc Ryoko đang YY một cách hưng phấn, Kaito cầm chiếc cặp lớn hơn so với bình thường đi đến đây.
Toàn bộ nam sinh trong lớp, mỗi người đều có vị trí và chức vụ riêng. Tuy rằng vẫn là vị trí nói chuyện phiếm, nhưng ánh mắt đều cố ý vô tình liếc qua Kaito.
“Hôm nay cậu làm gì mà mang theo nhiều đồ như vậy?” Đi đến gần Kaito, Ryoko nhìn nhìn vào chiếc cặp đang phình to lên của Kaito.
Kaito vẫn chưa trả lời, mà thay vào đó là tự kéo dây khóa chiếc cặp ra, một chiếc hộp quà tặng hình vuông ngay ngắn xuất hiện ngay tại trước mắt.
Quà tặng? Hôm nay là sinh nhật ai sao? “Không tệ, vô cùng xinh xắn, đây là đưa cho Aoko sao? Đáng tiếc, cậu ấy còn chưa có lên lớp đâu.” Ryoko cầm lấy chiếc hộp kia ngắm nghía hai bên trái phải của nó. Tuy rằng đây chính là món quà nhỏ không đáng để nhắc tới, nhưng trong lòng cô có chút không được thoải mái, ngay cả lời nói ra của mình đều có chút thay đổi.
“Đó là đưa cho cậu, chẳng qua cậu chỉ được mở khi về đến nhà.” Nghe thấy khẩu khí có chút kỳ quái kia, Kaito chẳng những không có sinh khí, ngược lại càng vui vẻ. Lúc này không suy đoán ra sao? Hóa ra ma nữ cũng sẽ có thời gian lười biếng a.
“Cho tớ?” Ryoko có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ là để cảm ơn ngày hôm qua đã trợ giúp cậu ta sao, hay là bồi thường cho cô vì bị mọi người đoán là mẹ của cậu ta? Bất quá, mặc kệ là thế nào thì cô cũng đều xứng đáng nhận nó. “Tớ nhận, nhưng mà cậu xác định phải về nhà mới được mở ra sao?”
“Nếu cậu không nghĩ muốn có phiền toái thì tốt nhất nên làm như vậy.”
“Hứ, còn bày đặt giả bộ thần bí!” Ryoko khinh thường bĩu môi, trên thực tế vô cùng vui vẻ cầm quà tặng về lại chỗ ngồi của mình.
Bất quá, làm sao mà cô có cảm giác mình giống như đã quên mất chuyện gì đâu? Đem gói quà để vào trong ngăn bàn, Ryoko có chút nghi hoặc.
“Ryoko cậu… Quả nhiên rất thích hãm hại người khác!” Hakuba ngồi cùng bàn với Ryoko truyền đến âm thanh yếu ớt, rốt cuộc cũng đã thức tỉnh lại phần trí nhớ kia của cô. Cái kia, hình như vừa rồi toàn bộ nam sinh trong lớp đều nhắm về phía…… Kaito, lần này thì tớ thật sự không hề muốn hãm hại cậu a!
Kết quả chính là —
Vào ngày tháng năm nào đó, một tổ chức nằm ở khu vực năm hai lớp B của trường trung học Ekoda đã được thành lập, đó chính là tổ chức ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’. Bởi vì sự yêu mến của nam sinh dành cho Ryoko mà đã thành lập ra một tổ chức như vậy, kể từ ngày tổ chức được thành lập nên, có thể nói không dự tính được tốc độ lan truyền ngày càng lớn mạnh. Bạn là một nam sinh có mắt thẩm mỹ sao? Bạn thích Ryoko tiểu thư sao? Vậy thì hãy gia nhập tổ chức của chúng tôi đi. Sẽ luôn cập nhật những tin tức mới nhất về hành tung của Ryoko, những bức ảnh mới nhất về mọi hoạt động của Ryoko đều ở trong ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’. Nhưng yêu cầu lớn nhất khi gia nhập vào tổ chức của chúng tôi thì phải xác định rõ ràng kẻ thù của chúng ta. Các bạn có biết kẻ thù lớn nhất của tổ chức chúng ta là ai chăng? Không sai, chính là người mà chúng ta đã đưa ra phán đoán sai lầm chỉ là kẻ ‘vô hại’ — Kuroba Kaito! Nói đến tên Kuroba Kaito này thì sự phẫn nộ thật sự dâng trào a, nhớ ngày đó….. [Đằng sau lược bỏ vô số nghị luận ].
———- Ta đây là đường phân cách quà tặng ———-
Ánh tà dương trì hoãn soi chiếu đường đi, bên trong căn biệt thự màu đỏ phát ra ánh sáng bầu trời lấp lánh. Một tay Ryoko cầm nắp hộp quà tặng, một tay che miệng mình lại, hai mắt mở thật to ra, kinh ngạc không nói ra được lời nào. Làm sao có thể, cô rõ ràng nhớ được… Đây chính là vật báu ‘đôi hài tím’, mỗi bên mũi chiếc hài được gắn một viên thạch anh tím 100 cara đang lẳng lặng nằm ở trong chiếc hộp kia, Ryoko phục hồi lại tinh thần, cầm lấy tấm card đọc thầm: ‘Nguyện nỗi đau khổ vì thất tình rời xa khỏi cậu.’
“A.” Một chút mỉm cười theo ánh tà chiều ngoài cửa sổ chiếu lên trên mặt Ryoko, ấm áp mà hạnh phúc. Hai mắt hơi rưng rưng tràn ngập sương mù dịu dàng. Tên ngốc này, cái đó chỉ là suy luận của cô thôi mà.
‘Ring ring –’ Tiếng chuông di động vang lên, là tin nhắn của Kaito.
“Quả nhiên tớ lợi hại hơn tên thám tử ngu ngốc kia đi!”
“Ít đắc ý lại đi, thứ này còn không phải là muốn tớ hoàn trả lại đi.”
“Cậu có thể không cần trả lại.”
Ryoko cầm di động nằm ở trên giường, một bên lau đi nước mắt nơi khóe mắt, một bên cậy mạnh cùng Kaito đấu miệng. Nhưng cô vẫn không thể nhịn được sự cảm động này, lời nói cảm ơn bất tri bất giác đã được gửi đi.
“Thật sự cảm ơn cậu!”
Ryoko, cô ấy… Kaito cầm di động nhìn lời cảm ơn hiện ở trên màn hình, Kaito khó có được bị lời ôn hòa làm cho chợt ngẩn người ra. Ít khi một chút tươi cười dịu dàng xuất hiện ở trên mặt Kaito. Đồ ngốc! Cái đó vốn chính là do chúng ta cùng nhau đi lấy đấy.
“Chính là như vậy a! Không đủ thành ý chút nào!”
“Được rồi, tớ sẽ cho cậu hưởng một chút ánh sáng mặt trời để cậu tỏa sáng! Ngày mai, hai giờ chiều hẹn gặp ở khu vui chơi ở công viên!’
Lần đầu tiên hẹn gặp mặt đi chơi giống như một cặp người yêu, lần đầu tiên hẹn hò giống như khiến cho người ta phải tràn ngập chờ mong.