Đại khái là vì đêm qua, sau khi Ryoko tỉnh lại liền vội vã chạy đến nhà Hakuba Saguru để xem xét. Bởi vì liên quan đến vấn đề Hakuba Saguru bị cắt bỏ trí nhớ mà thân thể suy yếu, buổi sáng hôm nay Ryoko tỉnh dậy có hơi trễ một chút, mà vừa khéo gặp được Kaito, tất nhiên cậu cũng chính vì chuyện đêm qua mà trằn trọc liên miên. Nói tóm lại, thời điểm khi hai người tới phòng học, cơ bản nhóm đồng học cũng đã đến đông đủ. Nói cách khác, người của ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’ cũng đã đến đông đủ. Kết quả, thân ảnh Kaito cùng Ryoko vừa xuất hiện, trong lớp học liền đưa tới một mảnh ồ lên.
Loại người thứ nhất : Làm sao, làm sao có thể? Không phải hai người bọn họ đã chia tay rồi sao? [Ở giữa sự ngạc nhiên……]
Loại người thứ hai: A, nhanh như vậy liền đã làm hòa với nhau, aizzz……. có lẽ chúng ta sẽ không thể làm trò đùa giỡn nữa. [Ở giữa sự thất vọng……]
Loại người thứ ba: Hừm, mình chỉ biết ‘đầu giường đánh nhau, cuối giường hòa.’ mà thôi [Ở giữa sự tự tin cho mình là đúng…]
Đáng tiếc Ryoko giờ đây đã bị mất trí nhớ, như vậy căn bản không có khả năng chuẩn đoán chính xác được bọn họ đang suy nghĩ cái gì, tuy rằng trong trí nhớ của cô vẫn như trước là có hình ảnh của ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’, nhưng bên trong đã không còn có hình ảnh của Kaito. Liền ngay cả việc vì sao cô sẽ chuyển trường đến đây, trong trí nhớ cũng chỉ là một mảnh mơ hồ. Mà lúc này cô đã đem cảnh tượng mọi người ‘đã từng chứng kiến’ biến đổi thành mọi người kinh ngạc vì cô cùng lên lớp với Kuroba đồng học chưa bao giờ quen biết. Bởi vậy, cô vẫn như trước, cứ như vậy vô tâm phát huy thói quen tự kỷ của Tứ tỷ dính lên trên người mình, được rồi được rồi, các cậu không cần phải làm dạng biểu cảm này, biểu hiện kinh ngạc rất là rõ ràng đấy. Mặc dù cô là tiểu thư xinh đẹp giàu có, nhưng thoạt nhìn thì Kuroba đồng học cũng không phải là người nghèo đến vậy a, cho dù thật sự ở cùng nhau cũng thật bình thường. Đương nhiên, Ryoko cũng không có chú ý tới cái ý tưởng kỳ quái này của bản thân, hôm nay cô còn muốn lợi dụng ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’ để chỉnh tên Hakuba này đâu. Ai kêu ngày qua chính cô đã vô cùng khổ cực chăm sóc cậu ta thì lại đuổi cô về nhà, đối với cô hạ lệnh trục khách như vậy cũng sẽ không có cái kết cục tốt đẹp nào.
Vì thế, Ryoko làm bộ như không chút để ý, hướng về phía Hakuba ở bên cạnh cửa sổ vẫy tay chào: “Saguru — buổi sáng tốt lành!”
“Buổi sáng tốt lành!” Hakuba lấy ánh mắt u oán nhìn Ryoko, không hề có khí lực trả lởi tiếp đón Ryoko đang đi về đây. Cậu chỉ biết, chính là một lệnh đuổi khách mà thôi, chính cậu cũng đã từng nói qua muốn cô không phải đến trễ chỉ vỉ giấc ngủ không đủ! Đáng tiếc người ta không hề cảm kích.
Ryoko nhìn thoáng qua bộ dáng của Hakuba, trong lòng mừng thầm. Hừ hừ, em trai nhỏ, cậu cho như vậy là đã kết thúc rồi sao? Xưng hô chính là bước đầu tiên. ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’ hiện tại đối với việc xưng hô nhỏ nhoi này đã không thèm quan tâm đến, cho nên tớ còn có một chiêu còn ác độc hơn thế! Hakuba Saguru, cậu hãy ngoan ngoãn chịu cho tớ đi! Tính luôn cả việc cậu bỏ rơi tớ ở sân trượt tuyết cả ngày hôm qua. Ryoko bước nhanh đi đến chỗ mình ngồi xuống. Nếu chính cô đoán không sai, Hakuba Saguru nhất định sẽ nói hình như cô đến trễ, sau đó sẽ mượn cớ đó là do vì sao ngày hôm qua cậu ra lệnh đuổi khách.
Quả nhiên, Hakuba Saguru quay đầu, ý vị thâm trường đối với Ryoko nói: “Ngày hôm qua Ryoko không ngủ được sao? Thiếu chút nữa là đến trễ rồi” Ý ở đây thật ra chính là: Nhìn đi, ngày hôm qua tớ đã nói cậu sớm nên trở về, hôm nay suýt chút nữa cậu đã đến trễ. Nếu tớ không ra lệnh đuổi khách, thì ngày hôm nay nhất định cậu sẽ đến muộn, cậu hẳn là nên cảm ơn tớ mà không phải là nên trả thù tớ. Tớ đã khổ tâm một phen như vậy a.
Bất quá, Ryoko cũng không nghĩ như vậy, cô chính là chú ý tới kế hoạch trả thù của mình. Hê hê, mắc câu. Ryoko ờ trong lòng cười gian. Đương nhiên, ở ngoài mặt tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài, ngược lại, Ryoko giả bộ thành bộ dáng ủy khuất, để cho ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’ có thể nghe được âm thanh mềm yếu, nói: “Còn không phải là Saguru sao, ngày hôm qua đem người ta đến trên tòa tháp cao như thế ngắm mây bay, thế nhưng chính cậu té xỉu. Cho dù ngày hôm qua người ta đã vất vả như vậy, không thể tin được đã trễ như thế mà Saguru còn đuổi người ta về nhà, trong lòng người ta không dễ chịu, đến rạng sáng thì mới ngủ được, cho nến mới đến đây chậm như vậy.”
Ây ya ya, thật sự không thể không nói công phu, trạng thái giả điên này của Ryoko đạt đến trình độ tuyệt đối, quả thật có thể đi nhận giải Oscar. Không thể không nói, mấy câu nói đó, chính cô nghe mà còn phải nổi hết da gà lên, đừng nói đến Hakuba đồng học. Hơn nữa, cái biểu cảm kia, Hakuba đồng học đáng thương cứ như vậy mà bị hãm hại. Khí trời trong phòng học nhất thời trở nên nóng tính đến mười phần. Ba loại người trong ‘Hội những người theo đuổi Ryoko lại bắt đầu cảm khái.
Loại người thứ nhất: Sao, làm sao có thể? Hoa ra Kaito chính là đạn mù, cậu ta, bọn họ…… [Ở giữa trạng thái vô cùng đau đớn……]
Loại người thứ hai: Trời ạ! Nhanh như vậy sẽ cùng nhau? Ôi ~~ chúng ta thật sự không thể giở trò đùa giỡn nữa rồi. [Ở giữa trạng thái yên lặng rơi lệ……]
Loại người thứ ba: Hừ, mình thật sự không nghĩ tới Hakuba Saguru sẽ nhanh như vậy liền đem Ryoko thu phục rồi, lợi hại quá??? [Ở giữa trạng thái phục sát đất……]
Kaito cùng Akako hiểu rõ lời nói tình hình bên trong, một người thương tâm nhìn Ryoko, một người xem kịch vui nhìn Hakuba.
Ngay từ đầu, Hakuba còn đang suy xét Ryoko đang giở thủ đoạn bịp bợm nào, nhưng vài giây sau, khi nhìn đến bộ dáng của đám người trong ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’, cậu lập tức liền phản ứng đi lại. Mây bay? Vất vả? Té xỉu? Buổi tối? Ôi trời ơi, Ryoko, cậu có thể đừng nói những lời ái muội như vậy có được không, cậu không biết những lời này còn có ý nghĩa khác sao? Không đúng, cậu chính là đang cố ý! Quá độc ác, cô gái này quá độc ác. Không thể tin được vì trả thù tớ mà hy sinh sự trong sạch của chính mình, quả nhiên, khổng lão phu tử Trung Quốc nói không sai, trên thế giới này, bồi dưỡng nữ nhân cùng tiểu nhân đã vô cùng khó khăn, mà Ryoko vừa là nữ nhân vừa là tiểu nhân, vậy thì vốn đã khó nay lại càng thêm khó khăn.
Vì thoát khỏi hiềm nghi, Hakuba quyết định vẫn nên nói mọi chuyện rõ ràng thì mới tương đối tốt. Nhưng, Ryoko sẽ để cho Hakuba Saguru nói rõ sao? Đáp án chính là không. Đêm qua vừa về tới nhà là Ryoko đã nghĩ ra kế hoạc thật tốt này, tính thời gian rất tốt nữa, hiện tại hẳn là nên:
“Fa Mi Re Đo — Fa Mi Re Đo –”
“Vào học, vào học thôi.” Hoàn toàn tẻ nhạt, phòng học rất nhanh liền khôi phục lại không khí bình thường, nhưng khi vào lớp, Hakuba vẫn như cũ có thể cảm giác được bất chợt có ánh mắt như đao bay tới. Cái gì gọi là không phân biệt tốt xấu — không biết người tốt tâm, chính là Ryoko. Cái gì gọi là người câm điếc cam chịu thất bại — có khổ không nói nên lời, liền tuyệt đối chính là Hakuba. Làm sao cậu lại có thể đáng thương đến như vậy chứ, cho dù có bị người ta giở trò làm hôn mê bất tỉnh, còn bị người ngồi cùng bàn nói nhiều hãm hại, thật sự so với chị gái hạt đậu còn bị oan hơn.
Ryoko cũng mặc kệ cậu ta, mục đích đã đạt được là tốt rồi, dù sao lấy tính cách của cậu ta, sau tan học nhất định sẽ tìm người nói rõ ràng, trong sạch của chính mình cũng chỉ bị mất đi trong tiết học này thôi. Nhưng, Ryoko cậu có biết không, sự vui đùa này khiến cho trái tim của ai đó bị tổn thương? Có lẽ, hiện tại cậu cũng không biết, bởi vì tình cảm cũng theo trí nhớ mà mất đi, ma pháp mang đến, vĩnh viễn theo giờ phút này bắt đầu khảo nghiệm.
Có lẽ đây không phải là cuộc huấn luyện về tình yêu của Nữ Oa, nhưng Ryoko — công chúa nhỏ ở thế giới Tân U đã phải trải qua hết thảy. Có một số việc Saki nghe lén, không có nghe đến được, thì đó chính là năng lượng từ nước mắt tình yêu viên ngọc định mệnh Pandora, đến từ thế gian làm cảm động lòng người. Mà nước mắt đó, chỉ khi Ryoko hiểu được thế nào là tình yêu chân chính thì mới có thể có được. Kaito phải thống khổ, bởi vì Ryoko không có ký ức mà còn đang vui vẻ. Nhưng một ngày nào đó, người chịu đựng thống khổ sẽ biến thành Ryoko. Đây cũng chính là viên ngọc Pandora, nguyên nhân chân chính khiến Saki rơi lệ rời đi. Rõ ràng là yêu, không đồng ý để cho cô thống khổ, rỏ ràng không muốn, nhưng lại muốn cầm tay cô đẩy vào vực sâu. Chỉ có như vậy, cho nên bọn họ mới có thể có tương lai hàng tỉ năm……
“Thực xin lỗi, Saki-chan…” Ở một thời không xa không, một người đang kêu gọi, nhìn Hakuba đắc ý cười vui cùng người kia nhưng người kia lại không thể nghe được lời yêu đã từng nói…
Loại người thứ nhất : Làm sao, làm sao có thể? Không phải hai người bọn họ đã chia tay rồi sao? [Ở giữa sự ngạc nhiên……]
Loại người thứ hai: A, nhanh như vậy liền đã làm hòa với nhau, aizzz……. có lẽ chúng ta sẽ không thể làm trò đùa giỡn nữa. [Ở giữa sự thất vọng……]
Loại người thứ ba: Hừm, mình chỉ biết ‘đầu giường đánh nhau, cuối giường hòa.’ mà thôi [Ở giữa sự tự tin cho mình là đúng…]
Đáng tiếc Ryoko giờ đây đã bị mất trí nhớ, như vậy căn bản không có khả năng chuẩn đoán chính xác được bọn họ đang suy nghĩ cái gì, tuy rằng trong trí nhớ của cô vẫn như trước là có hình ảnh của ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’, nhưng bên trong đã không còn có hình ảnh của Kaito. Liền ngay cả việc vì sao cô sẽ chuyển trường đến đây, trong trí nhớ cũng chỉ là một mảnh mơ hồ. Mà lúc này cô đã đem cảnh tượng mọi người ‘đã từng chứng kiến’ biến đổi thành mọi người kinh ngạc vì cô cùng lên lớp với Kuroba đồng học chưa bao giờ quen biết. Bởi vậy, cô vẫn như trước, cứ như vậy vô tâm phát huy thói quen tự kỷ của Tứ tỷ dính lên trên người mình, được rồi được rồi, các cậu không cần phải làm dạng biểu cảm này, biểu hiện kinh ngạc rất là rõ ràng đấy. Mặc dù cô là tiểu thư xinh đẹp giàu có, nhưng thoạt nhìn thì Kuroba đồng học cũng không phải là người nghèo đến vậy a, cho dù thật sự ở cùng nhau cũng thật bình thường. Đương nhiên, Ryoko cũng không có chú ý tới cái ý tưởng kỳ quái này của bản thân, hôm nay cô còn muốn lợi dụng ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’ để chỉnh tên Hakuba này đâu. Ai kêu ngày qua chính cô đã vô cùng khổ cực chăm sóc cậu ta thì lại đuổi cô về nhà, đối với cô hạ lệnh trục khách như vậy cũng sẽ không có cái kết cục tốt đẹp nào.
Vì thế, Ryoko làm bộ như không chút để ý, hướng về phía Hakuba ở bên cạnh cửa sổ vẫy tay chào: “Saguru — buổi sáng tốt lành!”
“Buổi sáng tốt lành!” Hakuba lấy ánh mắt u oán nhìn Ryoko, không hề có khí lực trả lởi tiếp đón Ryoko đang đi về đây. Cậu chỉ biết, chính là một lệnh đuổi khách mà thôi, chính cậu cũng đã từng nói qua muốn cô không phải đến trễ chỉ vỉ giấc ngủ không đủ! Đáng tiếc người ta không hề cảm kích.
Ryoko nhìn thoáng qua bộ dáng của Hakuba, trong lòng mừng thầm. Hừ hừ, em trai nhỏ, cậu cho như vậy là đã kết thúc rồi sao? Xưng hô chính là bước đầu tiên. ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’ hiện tại đối với việc xưng hô nhỏ nhoi này đã không thèm quan tâm đến, cho nên tớ còn có một chiêu còn ác độc hơn thế! Hakuba Saguru, cậu hãy ngoan ngoãn chịu cho tớ đi! Tính luôn cả việc cậu bỏ rơi tớ ở sân trượt tuyết cả ngày hôm qua. Ryoko bước nhanh đi đến chỗ mình ngồi xuống. Nếu chính cô đoán không sai, Hakuba Saguru nhất định sẽ nói hình như cô đến trễ, sau đó sẽ mượn cớ đó là do vì sao ngày hôm qua cậu ra lệnh đuổi khách.
Quả nhiên, Hakuba Saguru quay đầu, ý vị thâm trường đối với Ryoko nói: “Ngày hôm qua Ryoko không ngủ được sao? Thiếu chút nữa là đến trễ rồi” Ý ở đây thật ra chính là: Nhìn đi, ngày hôm qua tớ đã nói cậu sớm nên trở về, hôm nay suýt chút nữa cậu đã đến trễ. Nếu tớ không ra lệnh đuổi khách, thì ngày hôm nay nhất định cậu sẽ đến muộn, cậu hẳn là nên cảm ơn tớ mà không phải là nên trả thù tớ. Tớ đã khổ tâm một phen như vậy a.
Bất quá, Ryoko cũng không nghĩ như vậy, cô chính là chú ý tới kế hoạch trả thù của mình. Hê hê, mắc câu. Ryoko ờ trong lòng cười gian. Đương nhiên, ở ngoài mặt tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài, ngược lại, Ryoko giả bộ thành bộ dáng ủy khuất, để cho ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’ có thể nghe được âm thanh mềm yếu, nói: “Còn không phải là Saguru sao, ngày hôm qua đem người ta đến trên tòa tháp cao như thế ngắm mây bay, thế nhưng chính cậu té xỉu. Cho dù ngày hôm qua người ta đã vất vả như vậy, không thể tin được đã trễ như thế mà Saguru còn đuổi người ta về nhà, trong lòng người ta không dễ chịu, đến rạng sáng thì mới ngủ được, cho nến mới đến đây chậm như vậy.”
Ây ya ya, thật sự không thể không nói công phu, trạng thái giả điên này của Ryoko đạt đến trình độ tuyệt đối, quả thật có thể đi nhận giải Oscar. Không thể không nói, mấy câu nói đó, chính cô nghe mà còn phải nổi hết da gà lên, đừng nói đến Hakuba đồng học. Hơn nữa, cái biểu cảm kia, Hakuba đồng học đáng thương cứ như vậy mà bị hãm hại. Khí trời trong phòng học nhất thời trở nên nóng tính đến mười phần. Ba loại người trong ‘Hội những người theo đuổi Ryoko lại bắt đầu cảm khái.
Loại người thứ nhất: Sao, làm sao có thể? Hoa ra Kaito chính là đạn mù, cậu ta, bọn họ…… [Ở giữa trạng thái vô cùng đau đớn……]
Loại người thứ hai: Trời ạ! Nhanh như vậy sẽ cùng nhau? Ôi ~~ chúng ta thật sự không thể giở trò đùa giỡn nữa rồi. [Ở giữa trạng thái yên lặng rơi lệ……]
Loại người thứ ba: Hừ, mình thật sự không nghĩ tới Hakuba Saguru sẽ nhanh như vậy liền đem Ryoko thu phục rồi, lợi hại quá??? [Ở giữa trạng thái phục sát đất……]
Kaito cùng Akako hiểu rõ lời nói tình hình bên trong, một người thương tâm nhìn Ryoko, một người xem kịch vui nhìn Hakuba.
Ngay từ đầu, Hakuba còn đang suy xét Ryoko đang giở thủ đoạn bịp bợm nào, nhưng vài giây sau, khi nhìn đến bộ dáng của đám người trong ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’, cậu lập tức liền phản ứng đi lại. Mây bay? Vất vả? Té xỉu? Buổi tối? Ôi trời ơi, Ryoko, cậu có thể đừng nói những lời ái muội như vậy có được không, cậu không biết những lời này còn có ý nghĩa khác sao? Không đúng, cậu chính là đang cố ý! Quá độc ác, cô gái này quá độc ác. Không thể tin được vì trả thù tớ mà hy sinh sự trong sạch của chính mình, quả nhiên, khổng lão phu tử Trung Quốc nói không sai, trên thế giới này, bồi dưỡng nữ nhân cùng tiểu nhân đã vô cùng khó khăn, mà Ryoko vừa là nữ nhân vừa là tiểu nhân, vậy thì vốn đã khó nay lại càng thêm khó khăn.
Vì thoát khỏi hiềm nghi, Hakuba quyết định vẫn nên nói mọi chuyện rõ ràng thì mới tương đối tốt. Nhưng, Ryoko sẽ để cho Hakuba Saguru nói rõ sao? Đáp án chính là không. Đêm qua vừa về tới nhà là Ryoko đã nghĩ ra kế hoạc thật tốt này, tính thời gian rất tốt nữa, hiện tại hẳn là nên:
“Fa Mi Re Đo — Fa Mi Re Đo –”
“Vào học, vào học thôi.” Hoàn toàn tẻ nhạt, phòng học rất nhanh liền khôi phục lại không khí bình thường, nhưng khi vào lớp, Hakuba vẫn như cũ có thể cảm giác được bất chợt có ánh mắt như đao bay tới. Cái gì gọi là không phân biệt tốt xấu — không biết người tốt tâm, chính là Ryoko. Cái gì gọi là người câm điếc cam chịu thất bại — có khổ không nói nên lời, liền tuyệt đối chính là Hakuba. Làm sao cậu lại có thể đáng thương đến như vậy chứ, cho dù có bị người ta giở trò làm hôn mê bất tỉnh, còn bị người ngồi cùng bàn nói nhiều hãm hại, thật sự so với chị gái hạt đậu còn bị oan hơn.
Ryoko cũng mặc kệ cậu ta, mục đích đã đạt được là tốt rồi, dù sao lấy tính cách của cậu ta, sau tan học nhất định sẽ tìm người nói rõ ràng, trong sạch của chính mình cũng chỉ bị mất đi trong tiết học này thôi. Nhưng, Ryoko cậu có biết không, sự vui đùa này khiến cho trái tim của ai đó bị tổn thương? Có lẽ, hiện tại cậu cũng không biết, bởi vì tình cảm cũng theo trí nhớ mà mất đi, ma pháp mang đến, vĩnh viễn theo giờ phút này bắt đầu khảo nghiệm.
Có lẽ đây không phải là cuộc huấn luyện về tình yêu của Nữ Oa, nhưng Ryoko — công chúa nhỏ ở thế giới Tân U đã phải trải qua hết thảy. Có một số việc Saki nghe lén, không có nghe đến được, thì đó chính là năng lượng từ nước mắt tình yêu viên ngọc định mệnh Pandora, đến từ thế gian làm cảm động lòng người. Mà nước mắt đó, chỉ khi Ryoko hiểu được thế nào là tình yêu chân chính thì mới có thể có được. Kaito phải thống khổ, bởi vì Ryoko không có ký ức mà còn đang vui vẻ. Nhưng một ngày nào đó, người chịu đựng thống khổ sẽ biến thành Ryoko. Đây cũng chính là viên ngọc Pandora, nguyên nhân chân chính khiến Saki rơi lệ rời đi. Rõ ràng là yêu, không đồng ý để cho cô thống khổ, rỏ ràng không muốn, nhưng lại muốn cầm tay cô đẩy vào vực sâu. Chỉ có như vậy, cho nên bọn họ mới có thể có tương lai hàng tỉ năm……
“Thực xin lỗi, Saki-chan…” Ở một thời không xa không, một người đang kêu gọi, nhìn Hakuba đắc ý cười vui cùng người kia nhưng người kia lại không thể nghe được lời yêu đã từng nói…