Tung hoành ngang dọc khắp nơi đến cầu vượt, ô tô di chuyển qua lại như nước chảy, ánh đèn đường đầy những màu sắc đa dạng, đô thị hiện đại vào ban đêm vẫn luôn phồn hoa náo nhiệt như thường ngày. Chỉ có cái kia, không hiểu sao mạch nước ngầm trong khu mua sắm bắt đầu khởi động phần giảm giá ưu đãi.
Gần, càng gần hơn. Tiểu Văn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đàn ong truy đuổi càng ngày càng bay lại gần hơn, cả trái tim càng đập thình thịch không ngừng. Là vì đối mặt với nguy hiểm cho nên khẩn trương, hay vẫn là do màn khiêu chiến sắp bắt đầu nên cảm thấy hưng phấn? Một lần nữa đeo ‘Tử Liên’ trên tay, cô sẽ thức tỉnh trái tim của một nữ phù thủy bình tĩnh cùng với nỗi niềm không cam lòng sao.
“Ong mật?” Kaito phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía đàn côn trùng màu vàng thẳng tắp bay về phía cậu, không hiểu gì thì thào tự hỏi.
Ba mét..
Hai mét..
Một mét..
……….
Dự đoán trước sẽ ở giữa trung gặp thoáng qua không có xảy ra, đã chuẩn bị tốt phần xoay người ở một trăm tám mươi độ, nhưng thời điểm xoay được chín mươi độ thì dừng ngay lại việc cô đã dự định làm. Tiểu Văn kinh ngạc nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Chỉ thấy đàn ong truy đuổi này đem người nam sinh trước mắt bao vây quanh lại, vốn là bay qua lưu lại dấu vết màu vàng này dần dần càng sâu thêm, một vòng lại thêm một vòng, như là đang dệt thành một người thành một cái kén, muốn đem cậu ta vây chặt ở trong đó.
“Lạch bạch –” Một trận tiếng bước chân dồn dập, làm bừng tỉnh Tiểu Văn đang sững sờ đờ mặt ở giữa điều đó. Tiểu Văn quay đầu nhìn tổ bốn người vội vàng chạy đến, chà chà chân, thầm kêu hỏng bét. Dù thế nào thì cô cũng không nghĩ đến, người nam sinh mà cô ngoài ý muốn đụng vào chính là Kuroba Kaito mà cô vẫn luôn tìm kiếm.
Hiện tại, tình huống này……
Tiểu Văn cắn chặt răng, quên đi, về sau lại nghĩ biện pháp giải thích cùng với tổ bốn người bọn họ đi. Nghĩ, kéo Kaito còn đang tò mò với đàn ong truy đuổi, hướng về phía ngược lại ở bên trái chạy đi.
Kaito đột nhiên bị kéo qua liền phát hoảng, vừa định hỏi người nữ sinh trước này đang làm gì, chợt nghe đến phía sau truyền đến âm thanh tức giận của ông bác Suzuki:
“Đứng lại, đừng chạy!”
Quay đầu, quả nhiên thấy được đoàn người Suzuki, còn có bốn người học sinh Trung Quốc kia. Lại quay đầu nhìn nhìn nữ sinh một mặt khủng hoảng, lôi kéo chính mình ở trong khu mua sắm chạy thẳng về phía trước, nhất thời hiểu được tất cả. Như vậy, người nữ sinh này quả nhiên chính là muốn giúp chính cậu chạy trốn. Chỉ là, vì sao chứ?
“[Tiếng Anh] Cái kia, cậu……”
Lời còn chưa nói dứt, thì đã bị âm thanh hàm chứa không vui của Tiểu Văn đánh gãy:
“[Tiếng Nhật] Được rồi, đừng nhiều lời. Trước hết nhanh chóng nghĩ biện pháp cầu xin nhóm người bọn họ đi.”
“……” Kaito nghẹn lại, một lát, như là phát hiện vùng đất mới kêu lên:
“[Tiếng Nhật] Cậu sẽ nói tiếng Nhật!!” Chậc chậc, người nữ sinh này thật sự không đơn giản, cư nhiên che giấu sâu như vậy. Ngay cả chính cậu đều bị lừa gạt.
Tiểu Văn trợn trừng mắt, không lại để ý đến cậu ta. Thật ra cho dù cô muốn đi quan tâm thì cũng không có khí lực. Thân thể của Ryoko ở thế giới Conan kia thế nhưng đã được trải qua màn gia tăng về thể chất của nhân vật lợi hại nhất trong trò chơi do ‘Tứ tỷ tự kỷ’ ban hành, mà thân thể chân chính của cô là một sự thất bại về thể chất, vĩnh viễn không thể chạy nổi tám trăm mét, tên anh trai tiện lợi kia của cô chỉ cải thiện cho cô về ngũ quan (năm khí quan: tai, mắt, miệng, mũi và thân mình), không có cải thiện thể lực cho cô a! Chạy một lát như vậy, cô cũng đã cảm thấy không kịp thở. Huống chi còn phải lôi kéo một tên nam sinh phản ứng siêu trì độn. Thật sự đúng là không có sức lực để đi hỏi ông trời!
“Tiểu Văn, đừng chạy! Tên đó là siêu đạo chích, là kẻ trộm kia đó!” Âm thanh vội vàng của Thảo Mai từ phía sau truyền đến.
“Đúng vậy, Tiểu Văn, cậu mau dừng lại.” Kính Nam cũng giúp đỡ hô.
Đáng tiếc, đương sự vẫn cứ cố chấp làm theo ý mình, đem tiếng kêu gọi này trở thành gió thổi bên tai, vẫn như trước làm theo ý mình là chạy đi, chính là hiện tại là đang chạy sóng vai cùng với Kaito thôi.
“Ai –” Cổ Âm chạy ở phía trước lắc lắc đầu, hướng về phía Kê Nhất ném một ánh mắt. Gần như là ở trong nháy mắt, thân ảnh của Kê Nhất đã biến ở tại trước mắt đoàn người Suzuki. Khi lại ngẩng đầu lên, Tiểu Văn cùng Kaito đã bị Kê Nhất ở phía trước chặn đầu ngăn lại.
Một bàn tay Tiểu Văn vẫn như trước lôi kéo Kaito, tay kia còn lại thì chống đỡ ngực không thở được của mình, trong lòng âm thầm kinh ngạc, đây chính là ‘Hạng gia’ không có gì không thể làm được sao? Tốc độ mới vừa rồi kia, hẳn đã là cực hạn của người siêu việt đi.
“Lạch bạch –” Chỉ chốc lát sau, đoàn người Conan cũng theo đi lên, rốt cuộc đoàn người đối với Kaito cùng Tiểu Văn hình thành bao vây tứ phía, mà lối thoát duy nhất chính là do Kê Nhất canh gác. Vài người cứ liền như vậy giằng co qua lại, chờ Tiểu Văn bình phục hơi thở.
Cổ Âm là người thứ nhất đứng ra, không nói gì, nhưng nghi vấn trong mắt lại hiện ra rõ ràng.
Tiểu Văn thấp cúi đầu, không biết đang suy tư về cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là ưỡn ngực, kiên định nhìn Cổ Âm. Chính mình sẽ không buông tay. Đây là…… Hứa hẹn.
Conan đứng ở bên cạnh, lúc này đang ẩn giấu ánh mắt trí tuệ ở sau mắt kính của mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Buông tớ ra đi, cậu không cần phải làm như vậy.” Kaito nhìn nhìn này đàn ong mật này lại bắt đầu lượn vòng ở xung quanh cậu, nhất thời hiểu được gì đó. Bất đắc dĩ nói chuyện với Tiểu Văn, cũng có ý định tranh thoát khỏi tay Tiểu Văn.
Đáng tiếc, lúc này Tiểu Văn so với trâu bò còn quật cường hơn, lại làm sao có thể để cho cậu dễ dàng đạt được mục đích? Cô biết rất rõ ràng, đối mặt tổ bốn người, tại đây, giữa khu mua sắm thì Kaito không có cách nào dùng tàu lượn để đào tẩu, tình huống này rất khó trốn thoát được. Huống chi, còn có một tên nhóc Conan ở bên cạnh như hổ rình mồi? Cô cũng sẽ không tin tưởng Conan là sẽ không có chuẩn bị mà đến đây.
“[Tiếng Nhật] Cậu câm miệng lại cho tớ. Không nghĩ bị bắt được thì liền ngoan ngoãn đứng ở đó đi.”
Kể từ ngày chuyển trường đầu tiên cho đến tận bây giờ, tổ bốn người vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Văn nghiêm chỉnh như vậy. Lại nghe được một ngụm tiếng Nhật thuần túy đầy lưu loát kia, tập thể bốn người không khỏi cười khổ lắc đầu. Hóa ra, từ đầu đến cuối, cô ấy liền không có chân chính hòa nhập vào tổ bốn người bọn họ. Mà Conan ở một bên cũng là lộ ra tươi cười quả nhiên là như thế.
Tất nhiên Tiểu Văn không có xem nhẹ trong mắt tổ bốn người bọn họ chợt lóe qua bi thương, cô nghĩ giải thích, cũng không có thể.
Bàn tay giấu ở trong tay áo nắm lại thật chặt, cảm nhận được cái kia làm cho ‘Tử Liên’ có biến hóa, Tiểu Văn nhìn lướt qua mấy người, thở dài nói:
“Niệm tình vì chúng ta là bạn học trong vài ngày với nhau, thả cậu ấy đi đi, có được không?”
“Cậu biết rất rõ là điều đó không có khả năng.” Không lưu một con đường sống, Cổ Âm cự tuyệt nói.
“A –” Tiểu Văn cúi đầu, cười khổ. Phần tóc mái trước trán che khuất thần sắc trong mắt cô. Đúng vậy, không có khả năng. Ông bác Suzuki cùng cảnh sát Nhật Bản liền khiến cho các cậu không có khả năng buông tha cho việc lùng bắt Kuroba Kaito, chính là số phận làm cho tớ không có khả năng không thèm đếm xỉa đến được, đi qua cuộc sống của một người bình thường.
Chỉ nháy mắt, Tiểu Văn liền nghĩ thông suốt hết tất cả. Tất nhiên, cũng nghĩ đến quỷ kế của người anh trai tiện lợi kia. Cô đôi khi cô nhìn qua thì thật là ngốc, nhưng không có nghĩa là nội tâm cũng thật sự ngốc, mặc kệ nói như thế nào, cô cũng là công chúa chuyển thế có đúng không? Cứ như vậy, Tiểu Văn đưa ra quyết định, lựa chọn một điều không thể quay đầu, một con đường tràn ngập nước mắt.
“Kỳ thật, tớ thật sự rất thích rất thích rất thích các cậu đấy Cổ Âm.” Âm thanh rất nhỏ, từ cái cuối đầu xuống của cô truyền ra khỏi miệng, vừa vặn có thể để cho mấy người ở trước mắt nghe rõ được.
“Tuy rằng, có đôi khi các cậu có những mặt thật vô lý, thật hồ đồ, luôn luôn nhào đầu vào rất nhiều tai họa, thậm chí còn liên lụy đến tớ gặp tai họa cùng chung với các cậu. Thế nhưng, những ngày được ở cùng với các cậu là những ngày vui vẻ nhất trên đời, kể từ ngày tớ được sinh ra.”
“Không có âm mưu, không có tính kế. Không cần lo lắng là mình sẽ bị thương, cũng không cần lo lắng là sẽ bị rơi vào trong sự phản bội.”
“Cho nên, tớ thật sự.. Thật sự.. Không nghĩ muốn rời đi khỏi các cậu đâu!” Nói xong lời cuối cùng, trong lời nói đã rõ ràng mang theo âm thanh tiếng khóc. Nước mắt một giọt một giọt, giống tuyến trân châu bị cắt đứt, rơi trên đất, nhặt lên thì đầy sự bi thương.
Ngẩng đầu, Tiểu Văn xuyên thấu qua ánh mắt đầy sương mù nhìn xem Cổ Âm nghi hoặc, lại một lần nở nụ cười. Chính là, cười đến bất lực, cười đến bi thương……
“Tạm biệt, Cổ Âm. Tạm biệt, Ngữ Yên. Tạm biệt, Kinh Dược. Tạm biệt, Hạng Linh……” Ánh mắt Tiểu Văn từng đợt lướt qua mọi người, ngừng lại ở trên bầu trời được ánh đèn đường chiếu sáng lên.
“Còn có, tạm biệt, đất nước an bình này.” Dứt lời, cô ở dưới ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của mọi người lôi kéo Kaito đi vào trong mặt đất.
Thật đúng là muốn cám ơn người vệ sinh của khu mua sắm này đâu, đem gạch men có ánh sáng phản chiếu này lau chùi sạch sẽ đến như vậy, đều có thể phản chiếu ra được bóng người. Quả thật như một mặt gương vậy đó. Cũng bởi vậy, cho nên Tiểu Văn thừa dịp có cơ hội. Ngay tại lúc Kê Nhất ngăn cản cô lại thì trong nháy mắt, cô liền lấy được liên hệ với Kyoko, lợi dụng gạch men ở trên mặt đất thoát đi cũng chính là phương pháp mà Kyoko đề xuất. Chính là, cô cũng biết, như vậy thì chuyện chính mình có ma pháp sẽ bị bại lộ, cho dù chuyện chính mình là Hirota Ryoko đã chết đi có thể che giấu chắc được, nhưng cũng không thể trốn thoát vận mệnh trở về Nhật Bản, tiếp tục cùng với tổ chức áo đen đối đầu với nhau. Huống chi, dùng ma pháp mặt kính rõ ràng như vậy, Akako hẳn là rất nhanh sẽ đoán được chân tướng đi. Ai — thật là phiền não quá đi! Thật sự không nghĩ muốn rời đi.
Bên kia, tổ bốn người nhìn xem nơi Tiểu Văn biến mất, trầm ngâm không nói. Chỉ có Thảo Mai trong chớp mắt chợt hiện lên ánh sáng ám chỉ ám chỉ chân tướng.
Gần, càng gần hơn. Tiểu Văn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đàn ong truy đuổi càng ngày càng bay lại gần hơn, cả trái tim càng đập thình thịch không ngừng. Là vì đối mặt với nguy hiểm cho nên khẩn trương, hay vẫn là do màn khiêu chiến sắp bắt đầu nên cảm thấy hưng phấn? Một lần nữa đeo ‘Tử Liên’ trên tay, cô sẽ thức tỉnh trái tim của một nữ phù thủy bình tĩnh cùng với nỗi niềm không cam lòng sao.
“Ong mật?” Kaito phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía đàn côn trùng màu vàng thẳng tắp bay về phía cậu, không hiểu gì thì thào tự hỏi.
Ba mét..
Hai mét..
Một mét..
……….
Dự đoán trước sẽ ở giữa trung gặp thoáng qua không có xảy ra, đã chuẩn bị tốt phần xoay người ở một trăm tám mươi độ, nhưng thời điểm xoay được chín mươi độ thì dừng ngay lại việc cô đã dự định làm. Tiểu Văn kinh ngạc nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Chỉ thấy đàn ong truy đuổi này đem người nam sinh trước mắt bao vây quanh lại, vốn là bay qua lưu lại dấu vết màu vàng này dần dần càng sâu thêm, một vòng lại thêm một vòng, như là đang dệt thành một người thành một cái kén, muốn đem cậu ta vây chặt ở trong đó.
“Lạch bạch –” Một trận tiếng bước chân dồn dập, làm bừng tỉnh Tiểu Văn đang sững sờ đờ mặt ở giữa điều đó. Tiểu Văn quay đầu nhìn tổ bốn người vội vàng chạy đến, chà chà chân, thầm kêu hỏng bét. Dù thế nào thì cô cũng không nghĩ đến, người nam sinh mà cô ngoài ý muốn đụng vào chính là Kuroba Kaito mà cô vẫn luôn tìm kiếm.
Hiện tại, tình huống này……
Tiểu Văn cắn chặt răng, quên đi, về sau lại nghĩ biện pháp giải thích cùng với tổ bốn người bọn họ đi. Nghĩ, kéo Kaito còn đang tò mò với đàn ong truy đuổi, hướng về phía ngược lại ở bên trái chạy đi.
Kaito đột nhiên bị kéo qua liền phát hoảng, vừa định hỏi người nữ sinh trước này đang làm gì, chợt nghe đến phía sau truyền đến âm thanh tức giận của ông bác Suzuki:
“Đứng lại, đừng chạy!”
Quay đầu, quả nhiên thấy được đoàn người Suzuki, còn có bốn người học sinh Trung Quốc kia. Lại quay đầu nhìn nhìn nữ sinh một mặt khủng hoảng, lôi kéo chính mình ở trong khu mua sắm chạy thẳng về phía trước, nhất thời hiểu được tất cả. Như vậy, người nữ sinh này quả nhiên chính là muốn giúp chính cậu chạy trốn. Chỉ là, vì sao chứ?
“[Tiếng Anh] Cái kia, cậu……”
Lời còn chưa nói dứt, thì đã bị âm thanh hàm chứa không vui của Tiểu Văn đánh gãy:
“[Tiếng Nhật] Được rồi, đừng nhiều lời. Trước hết nhanh chóng nghĩ biện pháp cầu xin nhóm người bọn họ đi.”
“……” Kaito nghẹn lại, một lát, như là phát hiện vùng đất mới kêu lên:
“[Tiếng Nhật] Cậu sẽ nói tiếng Nhật!!” Chậc chậc, người nữ sinh này thật sự không đơn giản, cư nhiên che giấu sâu như vậy. Ngay cả chính cậu đều bị lừa gạt.
Tiểu Văn trợn trừng mắt, không lại để ý đến cậu ta. Thật ra cho dù cô muốn đi quan tâm thì cũng không có khí lực. Thân thể của Ryoko ở thế giới Conan kia thế nhưng đã được trải qua màn gia tăng về thể chất của nhân vật lợi hại nhất trong trò chơi do ‘Tứ tỷ tự kỷ’ ban hành, mà thân thể chân chính của cô là một sự thất bại về thể chất, vĩnh viễn không thể chạy nổi tám trăm mét, tên anh trai tiện lợi kia của cô chỉ cải thiện cho cô về ngũ quan (năm khí quan: tai, mắt, miệng, mũi và thân mình), không có cải thiện thể lực cho cô a! Chạy một lát như vậy, cô cũng đã cảm thấy không kịp thở. Huống chi còn phải lôi kéo một tên nam sinh phản ứng siêu trì độn. Thật sự đúng là không có sức lực để đi hỏi ông trời!
“Tiểu Văn, đừng chạy! Tên đó là siêu đạo chích, là kẻ trộm kia đó!” Âm thanh vội vàng của Thảo Mai từ phía sau truyền đến.
“Đúng vậy, Tiểu Văn, cậu mau dừng lại.” Kính Nam cũng giúp đỡ hô.
Đáng tiếc, đương sự vẫn cứ cố chấp làm theo ý mình, đem tiếng kêu gọi này trở thành gió thổi bên tai, vẫn như trước làm theo ý mình là chạy đi, chính là hiện tại là đang chạy sóng vai cùng với Kaito thôi.
“Ai –” Cổ Âm chạy ở phía trước lắc lắc đầu, hướng về phía Kê Nhất ném một ánh mắt. Gần như là ở trong nháy mắt, thân ảnh của Kê Nhất đã biến ở tại trước mắt đoàn người Suzuki. Khi lại ngẩng đầu lên, Tiểu Văn cùng Kaito đã bị Kê Nhất ở phía trước chặn đầu ngăn lại.
Một bàn tay Tiểu Văn vẫn như trước lôi kéo Kaito, tay kia còn lại thì chống đỡ ngực không thở được của mình, trong lòng âm thầm kinh ngạc, đây chính là ‘Hạng gia’ không có gì không thể làm được sao? Tốc độ mới vừa rồi kia, hẳn đã là cực hạn của người siêu việt đi.
“Lạch bạch –” Chỉ chốc lát sau, đoàn người Conan cũng theo đi lên, rốt cuộc đoàn người đối với Kaito cùng Tiểu Văn hình thành bao vây tứ phía, mà lối thoát duy nhất chính là do Kê Nhất canh gác. Vài người cứ liền như vậy giằng co qua lại, chờ Tiểu Văn bình phục hơi thở.
Cổ Âm là người thứ nhất đứng ra, không nói gì, nhưng nghi vấn trong mắt lại hiện ra rõ ràng.
Tiểu Văn thấp cúi đầu, không biết đang suy tư về cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là ưỡn ngực, kiên định nhìn Cổ Âm. Chính mình sẽ không buông tay. Đây là…… Hứa hẹn.
Conan đứng ở bên cạnh, lúc này đang ẩn giấu ánh mắt trí tuệ ở sau mắt kính của mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Buông tớ ra đi, cậu không cần phải làm như vậy.” Kaito nhìn nhìn này đàn ong mật này lại bắt đầu lượn vòng ở xung quanh cậu, nhất thời hiểu được gì đó. Bất đắc dĩ nói chuyện với Tiểu Văn, cũng có ý định tranh thoát khỏi tay Tiểu Văn.
Đáng tiếc, lúc này Tiểu Văn so với trâu bò còn quật cường hơn, lại làm sao có thể để cho cậu dễ dàng đạt được mục đích? Cô biết rất rõ ràng, đối mặt tổ bốn người, tại đây, giữa khu mua sắm thì Kaito không có cách nào dùng tàu lượn để đào tẩu, tình huống này rất khó trốn thoát được. Huống chi, còn có một tên nhóc Conan ở bên cạnh như hổ rình mồi? Cô cũng sẽ không tin tưởng Conan là sẽ không có chuẩn bị mà đến đây.
“[Tiếng Nhật] Cậu câm miệng lại cho tớ. Không nghĩ bị bắt được thì liền ngoan ngoãn đứng ở đó đi.”
Kể từ ngày chuyển trường đầu tiên cho đến tận bây giờ, tổ bốn người vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Văn nghiêm chỉnh như vậy. Lại nghe được một ngụm tiếng Nhật thuần túy đầy lưu loát kia, tập thể bốn người không khỏi cười khổ lắc đầu. Hóa ra, từ đầu đến cuối, cô ấy liền không có chân chính hòa nhập vào tổ bốn người bọn họ. Mà Conan ở một bên cũng là lộ ra tươi cười quả nhiên là như thế.
Tất nhiên Tiểu Văn không có xem nhẹ trong mắt tổ bốn người bọn họ chợt lóe qua bi thương, cô nghĩ giải thích, cũng không có thể.
Bàn tay giấu ở trong tay áo nắm lại thật chặt, cảm nhận được cái kia làm cho ‘Tử Liên’ có biến hóa, Tiểu Văn nhìn lướt qua mấy người, thở dài nói:
“Niệm tình vì chúng ta là bạn học trong vài ngày với nhau, thả cậu ấy đi đi, có được không?”
“Cậu biết rất rõ là điều đó không có khả năng.” Không lưu một con đường sống, Cổ Âm cự tuyệt nói.
“A –” Tiểu Văn cúi đầu, cười khổ. Phần tóc mái trước trán che khuất thần sắc trong mắt cô. Đúng vậy, không có khả năng. Ông bác Suzuki cùng cảnh sát Nhật Bản liền khiến cho các cậu không có khả năng buông tha cho việc lùng bắt Kuroba Kaito, chính là số phận làm cho tớ không có khả năng không thèm đếm xỉa đến được, đi qua cuộc sống của một người bình thường.
Chỉ nháy mắt, Tiểu Văn liền nghĩ thông suốt hết tất cả. Tất nhiên, cũng nghĩ đến quỷ kế của người anh trai tiện lợi kia. Cô đôi khi cô nhìn qua thì thật là ngốc, nhưng không có nghĩa là nội tâm cũng thật sự ngốc, mặc kệ nói như thế nào, cô cũng là công chúa chuyển thế có đúng không? Cứ như vậy, Tiểu Văn đưa ra quyết định, lựa chọn một điều không thể quay đầu, một con đường tràn ngập nước mắt.
“Kỳ thật, tớ thật sự rất thích rất thích rất thích các cậu đấy Cổ Âm.” Âm thanh rất nhỏ, từ cái cuối đầu xuống của cô truyền ra khỏi miệng, vừa vặn có thể để cho mấy người ở trước mắt nghe rõ được.
“Tuy rằng, có đôi khi các cậu có những mặt thật vô lý, thật hồ đồ, luôn luôn nhào đầu vào rất nhiều tai họa, thậm chí còn liên lụy đến tớ gặp tai họa cùng chung với các cậu. Thế nhưng, những ngày được ở cùng với các cậu là những ngày vui vẻ nhất trên đời, kể từ ngày tớ được sinh ra.”
“Không có âm mưu, không có tính kế. Không cần lo lắng là mình sẽ bị thương, cũng không cần lo lắng là sẽ bị rơi vào trong sự phản bội.”
“Cho nên, tớ thật sự.. Thật sự.. Không nghĩ muốn rời đi khỏi các cậu đâu!” Nói xong lời cuối cùng, trong lời nói đã rõ ràng mang theo âm thanh tiếng khóc. Nước mắt một giọt một giọt, giống tuyến trân châu bị cắt đứt, rơi trên đất, nhặt lên thì đầy sự bi thương.
Ngẩng đầu, Tiểu Văn xuyên thấu qua ánh mắt đầy sương mù nhìn xem Cổ Âm nghi hoặc, lại một lần nở nụ cười. Chính là, cười đến bất lực, cười đến bi thương……
“Tạm biệt, Cổ Âm. Tạm biệt, Ngữ Yên. Tạm biệt, Kinh Dược. Tạm biệt, Hạng Linh……” Ánh mắt Tiểu Văn từng đợt lướt qua mọi người, ngừng lại ở trên bầu trời được ánh đèn đường chiếu sáng lên.
“Còn có, tạm biệt, đất nước an bình này.” Dứt lời, cô ở dưới ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của mọi người lôi kéo Kaito đi vào trong mặt đất.
Thật đúng là muốn cám ơn người vệ sinh của khu mua sắm này đâu, đem gạch men có ánh sáng phản chiếu này lau chùi sạch sẽ đến như vậy, đều có thể phản chiếu ra được bóng người. Quả thật như một mặt gương vậy đó. Cũng bởi vậy, cho nên Tiểu Văn thừa dịp có cơ hội. Ngay tại lúc Kê Nhất ngăn cản cô lại thì trong nháy mắt, cô liền lấy được liên hệ với Kyoko, lợi dụng gạch men ở trên mặt đất thoát đi cũng chính là phương pháp mà Kyoko đề xuất. Chính là, cô cũng biết, như vậy thì chuyện chính mình có ma pháp sẽ bị bại lộ, cho dù chuyện chính mình là Hirota Ryoko đã chết đi có thể che giấu chắc được, nhưng cũng không thể trốn thoát vận mệnh trở về Nhật Bản, tiếp tục cùng với tổ chức áo đen đối đầu với nhau. Huống chi, dùng ma pháp mặt kính rõ ràng như vậy, Akako hẳn là rất nhanh sẽ đoán được chân tướng đi. Ai — thật là phiền não quá đi! Thật sự không nghĩ muốn rời đi.
Bên kia, tổ bốn người nhìn xem nơi Tiểu Văn biến mất, trầm ngâm không nói. Chỉ có Thảo Mai trong chớp mắt chợt hiện lên ánh sáng ám chỉ ám chỉ chân tướng.