Cổ Nguyệt chẳng buồn nhìn Tạ Giải, chỉ nhìn chung quanh, vẻ hết sức tò mò. Vũ Trường Không nhìn cô bé.
- Coi thường đối thủ, là rất không khôn ngoan.
Cổ Nguyệt nói:
- Ta không coi thường hắn a!
Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trong ánh mắt lại như muốn nói, cái tên đó không xứng cho ta coi thường. Vũ Trường Không không nói thêm gì nữa, tiếp tục quan sát đám học viên đang chạy bộ.
Đường Vũ Lân chạy trước tiên, tốc độ của nó không nhanh, nhưng cực kỳ ổn định, dù đeo tới hai bộ xích, nhưng chẳng ảnh hưởng tới nó chút nào. Vừa chạy, Đường Vũ Lân vừa tò mò nhìn vào trong sân.
Lúc nó nhìn Cổ Nguyệt, Cổ Nguyệt cũng vừa lúc lơ đãng nhìn vào nó. Bốn mắt nhìn nhau, sóng mắt Cổ Nguyệt bỗng nhúc nhích, Đường Vũ Lân cảm thấy, ánh mắt cô bé này thực là sắc bén. Đường Vũ Hoa thấy hai người nhìn nhau, không hiểu sao với Cổ Nguyệt thấy không thích. Nó quay qua Tạ Giải, chăm chú nhìn.
20 phút trôi qua nhanh chóng.
Tạ Giải bắn người dựng lên, vặn vặn người, tinh thần phấn chấn. Vũ Trường Không gật đầu, nói:
- Cổ Nguyệt, khoảng cách ba mươi mét, chuẩn bị.
Tạ Giải lùi lại, mỗi bước gần như bằng nhau, hắn bước lùi, mắt không rời Cổ Nguyệt.
Hắn cảm nhận được sự uy hiếp, nên hắn hết sức tập trung chú ý. Qua mấy lần đấu với Đường Vũ Lân, hắn đã rút ra được một bài học, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực.
Hai bên cách xa nhau ba mươi mét thì đứng lại, tới lúc này, Cổ Nguyệt thu mắt về, nhìn Tạ Giải.
- Bắt đầu! - Vũ Trường Không buông ra hai tiếng ngắn gọn.
Tạ Giải lập tức phóng Võ Hồn, triển khai tốc độ toàn lực, bay về phía đối thủ, bắt đầu trận đấu. Đường Vũ Hoa tựa hồ không có hứng thú xem trận đấu này, mắt liền nhìn qua Đường Vũ Lân.
Lát sau, Vũ Trường Không nói:
- Tốt, ta hiểu rồi. Ngươi bây giờ chính là một thành viên lớp chúng ta, Lớp năm năm nhất.
Đường Vũ Hoa lúc này mới chú ý. Nó tròn mắt nhìn Vũ Trường Không.
- Còn ta thì sao?
Vũ Trường Không lúc này mới ý thức được mình còn bỏ quên một tiểu hài tử, không khỏi nhíu mày.
- Ngươi giới thiệu qua một chút đi.
Đường Vũ Hoa gật đầu.
- Ta tên Đường Vũ Hoa, tám tuổi, võ hồn ngân lam thảo, hồn lực cấp mười tám, chưa xác định mục tiêu.
Tạ Giải há hốc mồm. Hắn hồn lực cao nhất lớp, đứa trẻ này nhỏ hơn, vậy nhưng lại ngang bằng hắn. Mà võ hồn của nàng, chính là phế võ hồn ngân lam thảo a. Thật sự thiên phú này mới gọi là thiên tài.
Vũ Trường Không nhíu mày, nhưng chưa kịp nói gì thì bên ngoài có một người thiếu phụ đi tới.
- Vũ Hoa, ngươi thì ra ở đây, thật sự làm ta rất lo lắng.
Đường Vũ Hoa nhìn theo thiếu phụ, vẻ mặt liền đổi, có ý muốn trốn đi. Thiếu phụ bước chân khẽ chuyển, hướng nó nhanh chóng đi tới bắt lại. Nó bày ra bộ dạng trẻ con, muốn vùng ra khỏi tay nàng. Nàng không buông nó ra, hướng Vũ Trường Không xin lỗi một tiếng.
- Mụ mụ, ta muốn học ở đây, học ở lớp này!
Nương thân của Đường Vũ Hoa là không biết nói gì, với nó nghiêm khắc bộ mặt dọa nạt qua. Đường Vũ Hoa thấy vậy liền im, nhưng vẻ mặt vẫn là không cam tâm.
Thực mà nói, Đường Vũ Hoa chưa từng nhìn thấy Đường Vũ Lân, càng là chưa từng biết cái gì là song sinh. Chẳng qua là, tại trong nó chỗ nào đó, có một quang ảnh gọi lão Đường nói nó có một ca ca, bảo nó nhanh đi tìm.
Đường Vũ Hoa đối với lão Đường thập phần tin tưởng. Đối với nó, ai mạng họ Đường đều là người tốt cả. Phụ thân nó họ Đường, rồi gia gia, thúc thúc, những người nuông chiều yêu thương nó hết thảy đều họ Đường, nó cũng mang họ Đường, tất nhiên phải đối với người họ Đường sinh hảo cảm. Dù sao lão Đường đó cũng nằm trong người nó, không thể không tin tưởng.
Với cái niềm tin đó, Đường Vũ Hoa nằng nặc nói với nương thân nó có ca ca, đòi đi tìm.
Đường Vũ Hoa là nữ nhi của một gia đình truyền kì là người của Đường Môn. Từ nhỏ đã biểu lộ tố chất thiên tài, nó nhận được muôn vàn sủng ái. Nó muốn tìm ca ca, người nhà chỉ nghĩ nó muốn có nhiều thêm một ca ca, liền mới để nương thân nó dẫn nó ra ngoài tìm.
Đường Vũ Hoa đi qua mấy thành thị, chưa từng dừng lại, hôm nay lại đòi ở lại đây, âu cũng kì lạ. Chẳng qua, cái người đang đeo hai bộ xích chạy đầu lớp mà nó đến tên còn chưa biết tên kia khiến nó có cảm giác muốn ở gần. Nó đoán, đây chắc là ca ca trong miệng lão Đường.
Trong lúc Đường Vũ Hoa đang nghĩ lung tung, dán mắt vào Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt cũng đã gia nhập cùng cả lớp để chạy, theo sau là Tạ Giải. Mà nương thân của nó vẫn đang cùng Vũ Trường Không nói chuyện, nó sốt ruột không thôi. Nhìn Đường Vũ Lân, Tả Giải cùng Cổ Nguyệt ba người cười nói, nó đen mặt.
Đường Vũ Hoa đang rất không vui, nương thân của nó hỏi:
- Tiểu Hoa Hoa, ngươi thật muốn học ở đây?
- Ân, mụ mụ. Ta muốn học ở lớp này.
Đường Vũ Hoa nghe hỏi tới, liền trả lời. Nhưng nương thân của nó lại tiếp tục đối Vũ Trường Không nói chuyện. Nó sắp bị nương thân làm cho đến muốn khóc rồi. Đến Sử Lai Khắc học viện, nó cũng có thể vào học, tại sao chỗ này lại không chứ?
Vũ Trường Không nghe Ngân Nguyện, nương thân của Đường Vũ Hoa, nói chuyện một hồi, gật đầu đồng ý. Hắn quay đi tới cửa phòng giáo dục, hắn dừng lại, nghĩ nghĩ, gõ cửa phòng.
Không biết Vũ Trường Không tại trong đó Long Hằng Húc nói cái gì, nhưng lúc hắn trở lại, cả lớp đã sắp hoàn thành chạy bộ nhiệm vụ.
- Tập hợp!
Đám học viên mệt đừ, thất thểu lê tới giữa sân.
- Sáng hôm nay đã tập đủ, giải tán. Cổ Nguyệt ở lại.
Cuối cùng cũng kết thúc, thật hạnh phúc a!
Mọi người đều chạy về ký túc xá chạy tới, rút cuộc cũng được nghỉ ngơi.
Cổ Nguyệt vì chạy bộ, mặt hồng hào hẳn lên.
- Ta là Vũ Trường Không, giáo viên chủ nhiệm của ngươi. Đây là chìa khóa ký túc xá, đồng phục và sách giáo khoa. Từ giờ trở đi, ngươi là học viên lớp năm năm nhất.
- Cảm ơn Vũ lão sư.
Cổ Nguyệt nhận đồ. Vũ Trường Không đơn giản một cái gật đầu nói:
- Ừ, nghỉ ngơi đi. Buổi chiều lên lớp.
Cổ Nguyệt gật đầu, theo lời đi. Vũ Trường Không quay qua Đường Vũ Loa, Ngân Nguyện đứng cạnh nó là đang lắng nghe những gì hắn sắp nói. Vũ Trường Không đạm mạc nhìn qua Đường Vũ Hoa.
- Ta đã xin phép, ngươi có thể vào lớp. Ngươi cùng phòng với Cổ Nguyệt người vừa đi đó, theo nàng về kí túc xá đi.
Đường Vũ Hoa nghe nói đã có thể học ở đây, bao nhiêu khó chịu lẫn những suy nghĩ không có mấy hảo cảm về bạn cùng phòng cũng bay sạch, bỏ mặc nương thân lập tức đuổi theo Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt về tới phòng, đang xem xét qua. Thấy Đường Vũ Hoa bước vào, cũng là ngạc nhiên. Đây không phải người vừa lúc với mình xin vào học sao?
- Vũ lão sư nói ta cùng phòng với ngươi. Ta là Đường Vũ Hoa, "Vũ" trong "khiêu vũ", "Hoa" trong "Hoa lệ", Đường Vũ Hoa.
Cổ Nguyệt đối Đường Vũ Hoa không mấy thân thiết quá. Bạn cùng phòng, cũng không cần phải rất thân.
- Coi thường đối thủ, là rất không khôn ngoan.
Cổ Nguyệt nói:
- Ta không coi thường hắn a!
Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trong ánh mắt lại như muốn nói, cái tên đó không xứng cho ta coi thường. Vũ Trường Không không nói thêm gì nữa, tiếp tục quan sát đám học viên đang chạy bộ.
Đường Vũ Lân chạy trước tiên, tốc độ của nó không nhanh, nhưng cực kỳ ổn định, dù đeo tới hai bộ xích, nhưng chẳng ảnh hưởng tới nó chút nào. Vừa chạy, Đường Vũ Lân vừa tò mò nhìn vào trong sân.
Lúc nó nhìn Cổ Nguyệt, Cổ Nguyệt cũng vừa lúc lơ đãng nhìn vào nó. Bốn mắt nhìn nhau, sóng mắt Cổ Nguyệt bỗng nhúc nhích, Đường Vũ Lân cảm thấy, ánh mắt cô bé này thực là sắc bén. Đường Vũ Hoa thấy hai người nhìn nhau, không hiểu sao với Cổ Nguyệt thấy không thích. Nó quay qua Tạ Giải, chăm chú nhìn.
20 phút trôi qua nhanh chóng.
Tạ Giải bắn người dựng lên, vặn vặn người, tinh thần phấn chấn. Vũ Trường Không gật đầu, nói:
- Cổ Nguyệt, khoảng cách ba mươi mét, chuẩn bị.
Tạ Giải lùi lại, mỗi bước gần như bằng nhau, hắn bước lùi, mắt không rời Cổ Nguyệt.
Hắn cảm nhận được sự uy hiếp, nên hắn hết sức tập trung chú ý. Qua mấy lần đấu với Đường Vũ Lân, hắn đã rút ra được một bài học, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực.
Hai bên cách xa nhau ba mươi mét thì đứng lại, tới lúc này, Cổ Nguyệt thu mắt về, nhìn Tạ Giải.
- Bắt đầu! - Vũ Trường Không buông ra hai tiếng ngắn gọn.
Tạ Giải lập tức phóng Võ Hồn, triển khai tốc độ toàn lực, bay về phía đối thủ, bắt đầu trận đấu. Đường Vũ Hoa tựa hồ không có hứng thú xem trận đấu này, mắt liền nhìn qua Đường Vũ Lân.
Lát sau, Vũ Trường Không nói:
- Tốt, ta hiểu rồi. Ngươi bây giờ chính là một thành viên lớp chúng ta, Lớp năm năm nhất.
Đường Vũ Hoa lúc này mới chú ý. Nó tròn mắt nhìn Vũ Trường Không.
- Còn ta thì sao?
Vũ Trường Không lúc này mới ý thức được mình còn bỏ quên một tiểu hài tử, không khỏi nhíu mày.
- Ngươi giới thiệu qua một chút đi.
Đường Vũ Hoa gật đầu.
- Ta tên Đường Vũ Hoa, tám tuổi, võ hồn ngân lam thảo, hồn lực cấp mười tám, chưa xác định mục tiêu.
Tạ Giải há hốc mồm. Hắn hồn lực cao nhất lớp, đứa trẻ này nhỏ hơn, vậy nhưng lại ngang bằng hắn. Mà võ hồn của nàng, chính là phế võ hồn ngân lam thảo a. Thật sự thiên phú này mới gọi là thiên tài.
Vũ Trường Không nhíu mày, nhưng chưa kịp nói gì thì bên ngoài có một người thiếu phụ đi tới.
- Vũ Hoa, ngươi thì ra ở đây, thật sự làm ta rất lo lắng.
Đường Vũ Hoa nhìn theo thiếu phụ, vẻ mặt liền đổi, có ý muốn trốn đi. Thiếu phụ bước chân khẽ chuyển, hướng nó nhanh chóng đi tới bắt lại. Nó bày ra bộ dạng trẻ con, muốn vùng ra khỏi tay nàng. Nàng không buông nó ra, hướng Vũ Trường Không xin lỗi một tiếng.
- Mụ mụ, ta muốn học ở đây, học ở lớp này!
Nương thân của Đường Vũ Hoa là không biết nói gì, với nó nghiêm khắc bộ mặt dọa nạt qua. Đường Vũ Hoa thấy vậy liền im, nhưng vẻ mặt vẫn là không cam tâm.
Thực mà nói, Đường Vũ Hoa chưa từng nhìn thấy Đường Vũ Lân, càng là chưa từng biết cái gì là song sinh. Chẳng qua là, tại trong nó chỗ nào đó, có một quang ảnh gọi lão Đường nói nó có một ca ca, bảo nó nhanh đi tìm.
Đường Vũ Hoa đối với lão Đường thập phần tin tưởng. Đối với nó, ai mạng họ Đường đều là người tốt cả. Phụ thân nó họ Đường, rồi gia gia, thúc thúc, những người nuông chiều yêu thương nó hết thảy đều họ Đường, nó cũng mang họ Đường, tất nhiên phải đối với người họ Đường sinh hảo cảm. Dù sao lão Đường đó cũng nằm trong người nó, không thể không tin tưởng.
Với cái niềm tin đó, Đường Vũ Hoa nằng nặc nói với nương thân nó có ca ca, đòi đi tìm.
Đường Vũ Hoa là nữ nhi của một gia đình truyền kì là người của Đường Môn. Từ nhỏ đã biểu lộ tố chất thiên tài, nó nhận được muôn vàn sủng ái. Nó muốn tìm ca ca, người nhà chỉ nghĩ nó muốn có nhiều thêm một ca ca, liền mới để nương thân nó dẫn nó ra ngoài tìm.
Đường Vũ Hoa đi qua mấy thành thị, chưa từng dừng lại, hôm nay lại đòi ở lại đây, âu cũng kì lạ. Chẳng qua, cái người đang đeo hai bộ xích chạy đầu lớp mà nó đến tên còn chưa biết tên kia khiến nó có cảm giác muốn ở gần. Nó đoán, đây chắc là ca ca trong miệng lão Đường.
Trong lúc Đường Vũ Hoa đang nghĩ lung tung, dán mắt vào Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt cũng đã gia nhập cùng cả lớp để chạy, theo sau là Tạ Giải. Mà nương thân của nó vẫn đang cùng Vũ Trường Không nói chuyện, nó sốt ruột không thôi. Nhìn Đường Vũ Lân, Tả Giải cùng Cổ Nguyệt ba người cười nói, nó đen mặt.
Đường Vũ Hoa đang rất không vui, nương thân của nó hỏi:
- Tiểu Hoa Hoa, ngươi thật muốn học ở đây?
- Ân, mụ mụ. Ta muốn học ở lớp này.
Đường Vũ Hoa nghe hỏi tới, liền trả lời. Nhưng nương thân của nó lại tiếp tục đối Vũ Trường Không nói chuyện. Nó sắp bị nương thân làm cho đến muốn khóc rồi. Đến Sử Lai Khắc học viện, nó cũng có thể vào học, tại sao chỗ này lại không chứ?
Vũ Trường Không nghe Ngân Nguyện, nương thân của Đường Vũ Hoa, nói chuyện một hồi, gật đầu đồng ý. Hắn quay đi tới cửa phòng giáo dục, hắn dừng lại, nghĩ nghĩ, gõ cửa phòng.
Không biết Vũ Trường Không tại trong đó Long Hằng Húc nói cái gì, nhưng lúc hắn trở lại, cả lớp đã sắp hoàn thành chạy bộ nhiệm vụ.
- Tập hợp!
Đám học viên mệt đừ, thất thểu lê tới giữa sân.
- Sáng hôm nay đã tập đủ, giải tán. Cổ Nguyệt ở lại.
Cuối cùng cũng kết thúc, thật hạnh phúc a!
Mọi người đều chạy về ký túc xá chạy tới, rút cuộc cũng được nghỉ ngơi.
Cổ Nguyệt vì chạy bộ, mặt hồng hào hẳn lên.
- Ta là Vũ Trường Không, giáo viên chủ nhiệm của ngươi. Đây là chìa khóa ký túc xá, đồng phục và sách giáo khoa. Từ giờ trở đi, ngươi là học viên lớp năm năm nhất.
- Cảm ơn Vũ lão sư.
Cổ Nguyệt nhận đồ. Vũ Trường Không đơn giản một cái gật đầu nói:
- Ừ, nghỉ ngơi đi. Buổi chiều lên lớp.
Cổ Nguyệt gật đầu, theo lời đi. Vũ Trường Không quay qua Đường Vũ Loa, Ngân Nguyện đứng cạnh nó là đang lắng nghe những gì hắn sắp nói. Vũ Trường Không đạm mạc nhìn qua Đường Vũ Hoa.
- Ta đã xin phép, ngươi có thể vào lớp. Ngươi cùng phòng với Cổ Nguyệt người vừa đi đó, theo nàng về kí túc xá đi.
Đường Vũ Hoa nghe nói đã có thể học ở đây, bao nhiêu khó chịu lẫn những suy nghĩ không có mấy hảo cảm về bạn cùng phòng cũng bay sạch, bỏ mặc nương thân lập tức đuổi theo Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt về tới phòng, đang xem xét qua. Thấy Đường Vũ Hoa bước vào, cũng là ngạc nhiên. Đây không phải người vừa lúc với mình xin vào học sao?
- Vũ lão sư nói ta cùng phòng với ngươi. Ta là Đường Vũ Hoa, "Vũ" trong "khiêu vũ", "Hoa" trong "Hoa lệ", Đường Vũ Hoa.
Cổ Nguyệt đối Đường Vũ Hoa không mấy thân thiết quá. Bạn cùng phòng, cũng không cần phải rất thân.