Vào nháy mắt cầm lấy đá ma thuật, Harry ngu rồi, Merlin! Ma lực còn lại trên người cậu, thế nhưng đã hoàn toàn chảy vào trong đá ma thuật! Gấp gáp muốn thả ra đá ma thuật, nhưng giống như có keo vậy, đá phù thủy dính chặt trên tay, như thế nào cũng không thể hất ra, sợ hãi nháy mắt lấn át cậu.
Ma lực nhanh chóng chảy đi, sau khi thử các kiểu đều không thể thoát khỏi viên đá, Harry ngược lại bắt đầu bình tĩnh, cậu quanh co đứng dậy, nhìn khắp 4 phía, ngoại trừ Hermione hai người bị thạch hóa, ngoại trừ cứu thế chủ bởi vì hấp thu quá nhiều ma lực mà rơi vào tình trạng hôn mê ra, không còn bất kỳ ai khác, liền ngay cả chủ hồn của Voldemort, cũng không biết lúc nào đã biến mất.
Nghiến răng, Harry muốn trở về bên người Snape, ít nhất, để cậu lại nhìn nam nhân kia ……nhưng mà, dường như đá ma thuật ngăn cấm cậu di chuyển, giãy dụa một lúc, cậu chỉ có thể bi ai mà đứng tại đó, nhìn đá ma thuật màu đỏ trên tay mình, nhìn cơ thể của chính mình dần dần biến mất ……
Vô cùng giận dữ, Snape xuyên qua chướng ngại, Merlin chết tiệt! Thế nhưng còn có người đột nhập chỗ này! Đừng để hắn biết được là ai! Xuyên qua chướng ngại do hắn tự bố trí cuối cùng, nắm chặt ma trượng trong tay, Snape đột nhiên nhớ tới linh hồn cả đêm không có động tĩnh, chau mày, vào lúc này, tên hỗn đản kia chạy đi đâu rồi?
Đột nhiên, xà quái vẫn luôn an ổn trên cánh tay bắt đầu giãy loạn, nhanh chóng rơi xuống mặt đất, lúc lắc mà bò về phía trước, Snape nhìn thấy, một tia dự cảm không tốt tràn lên từ trong tim, linh hồn hỗn đản kia……
Chiếc bao tay quen thuộc, chết tiệt, hắn đã biết tên Quirrell kia có vấn đề mà! Cứu thế chủ hôn mê còn có 2 tiểu cự quái bị thạch hóa! Bọn chúng rốt cục làm sao có thể vượt qua những chướng ngại do bản thân bố trí, chỉ có thể 1 người đi qua kia, những nghi hoặc này nhanh chóng bị Snape vất sang một bên, hắn thậm chí còn không kịp đến kiểm tra một chút nguyên nhân cứu thế chủ hôn mê.
Ngây người, Snape nhìn nơi không xa, thân ảnh mơ hồ đang thoi thóp cầm đá ma thuật đang lơ lửng giữa không trung, nhìn xà quái lo lắng lại vừa không thể lại gần người kia mà vòng qua vòng lại, cất bước lại gần, ở cự li 1 bước lại đụng phải một tầng cách trở giống như vách ngăn vô hình, mím môi, nhìn chằm chằm ‘người’ dường như, sắp như biến mất kia, nắm chặt hai tay:“Hỗn đản! Cậu đang làm gì!”
Kinh hỉ, Harry nhìn người nam nhân xuất hiện trước mắt, lẽ nào đây là món quà của Merlin? Được rồi, cậu còn có thể lại nhìn nam nhân một lần, có điều dường như, sau lần này, chính là vĩnh viễn biệt li……
Tham lam, Harry nhìn chằm chằm Snape đang chau chặt lông mày, không bỏ qua mỗi một đường nét nhỏ nào trên người mặt hắn, cuối cùng, người nam nhân luôn bị mình cưỡng ép này có thể giải thoát rồi, không biết, hắn có thể ở trong kí ức của Snape, chiếm cứ lấy một góc nho nho hay không?
Nắm chặt tay, Snape nhìn linh hồn nhìn hắn ngu ngốc, nhìn ‘cơ thể’ kia từng chút một thu hẹp, nóng lòng kì lạ khiến hắn hét nhỏ:“ Chết tiệt thật! Đây là chuyên gì vậy!”
Muốn động tay, lại là bị động tác của linh hồn ngăn lại, Snape bất lực, nhìn tên gia hỏa hỗn đản đột nhiên thâm nhập cuộc sống của hắn, bây giờ dường như lại bỗng nhiên rời đi, nhấc nhấc cánh tay không cầm đá ma thuật, trong không khí, xuất hiện một hàng chữ mơ hồ uốn éo.
‘À, hình như phải nói tạm biệt rồi’
Tâm đột nhiên đau nhói, khiến Snape run rẩy một lúc, nhìn thấy cùng với hàng chữ biến mất, linh hồn và đá ma thuật cùng nhau bùng nổ ra những tia sáng lóa mắt, mà tầng ngăn cách hắn kia cũng đồng thời biến mất.
Chậm rì rì đi tới nơi mà trước đó linh hồn cầm đá ma thuật đứng, cúi thấp đầu, Snape không biết đang nghĩ những gì, mãi đến khi xà quái bơ phờ lại lần nữa quấn quanh tay hắn, mới huy động ma trượng, để thần hộ mệnh đi tìm Dumbledore, bản thân đi tới bên cạnh cứu thế chủ đang hôn mê, sau khi kiểm tra một chút, phút chốc kinh ngạc với ma lực nhiều hơn cũ của cứu thế chủ……
Phòng y tế, Hermione và Ron đã được giải phóng, ngắt quãng mà đem tất cả những gì họ biết nói cho Dumbledore và Snape.
Yên lặng nghe 2 tiểu gia hỏa kể chuyện, Snape đã biết tất cả, hóa ra ở cánh cửa thứ 3, bọn họ đã bị Quirrell bắt được, cùng nhau tiến vào căn phòng, sau khi bị trúng bùa thạch hóa, từ đầu đến cuối, bao gồm cả linh hồn luôn theo bên người Snape đột nhiên xuất hiện và làm tất cả.
Tuy nhiên dường như không nhìn thấy bộ dáng của Harry, nhưng điều này dường như không ngăn cản phân tích của Hermione, cô nàng thậm chí còn cảm thấy buồn vì linh hồn kia, sau khi nói hết tất cả, nữ phù thủy nhỏ nhìn Snape vẻ mặt vô tình, đôi môi khép mở hồi lâu, mới nói 1 câu ‘xin lỗi’.
Snape cứng ngắc xoay người, lúc rời đi, đáp lại một câu:“Không liên quan tới tôi!”
Nhìn giáo sư ma dược dường như không có phản ứng mà rời đi, Dumbledore thở dài, ông không hề nghĩ tới sẽ có kết cục như thế này, linh hồn kia thế nhưng lại bảo vệ cứu thế chủ, là bởi vì Snape? Hoặc là vì nguyên nhân khác? Thậm chí cùng lúc biến mất với đá ma thuật, đây cũng là một vấn đề……
Năm học thứ nhất sảy ra quá nhiều việc cuối cùng cũng kết thúc, Snape thu lại đồ đạc, chuẩn bị rời đi, miễn cướng bản thân ở trong văn phòng mà trước đây đã hoàn toàn quen thuộc trải qua kỳ thi đến tận một thời gian trước khi bắt đầu nghỉ hè, Snape cơ hồ nhẫn nại đã đến cực hạn, hắn trước nay chưa từng biết, tầng hầm lại lạnh lẽo như vậy, cô độc như vậy ……
Thả người xuống ghế sô pha, ngây người mà nhìn xà quái lười biếng không có sức sống mà cuộc tròn trên hành lí của hắn Snape cự tuyệt bản thân nghĩ tới nếu linh hồn hỗn đản kia còn sống, sẽ có có phàn ứng như thế nào với biểu hiện của mình trong khoảng thời gian này.
Cơ hồ 24 giờ đồng hồ ngâm mình trong phòng chế dược, không ngủ không nghỉ, hoặc là, ngày nào cũng tuần đêm, hắn giống như không thể quen với cuộc sống mà hắn đã trải qua trong mười mấy năm, tên hỗn đản chết tiệt, vô cớ tới đảo lộn cuộc sống bình lặng của hắn, rồi lại đột nhiên biến mất như vậy! Hỗn đản! Hỗn đản! Ai khiến cậu ta nhiều chuyện như vậy! Nếu tên hỗn đản kia ở Hogwarts, tuyệt đối sẽ là Gryffindor!
Nghiến răng, hai tay nắm chặt lấy tay ghế, Snape không thể không dùng thuật phong bế đại não, để cho cái đầu hỗn loạn của bản thân có thể duy trì thanh tỉnh, vừa mới hạ xuống lửa giận và phiền não, thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, khiến cho lửa giận phừng phừng đi tới, một tay mở ra cánh cửa, sau khi nhìn thấy 3 tiểu gia hỏa đứng trước cửa, nheo mắt lại, ngón tay cầm tay nắm cửa, dùng sức tới mức trắng bệch một nửa.
Cứu thế chủ nhìn lại nhìn bạn tốt bên cạnh, giống như được cổ vũ, ngẩng đầu lên, nhìn giáo sư ma dược sắc mặt không tốt, nuốt mấy ngụm nước miếng, có chút lắp bắp nói:“cái kia……Snape giáo sư……giáo sư Dumbledore và Hermione bọn họ nói với em……em muốn nói……cảm ơn……còn có xin lỗi, linh hồn của thầy……nó……”
Ánh mắt lạnh lùng đánh gãy lời nói của cậu, Snape cứng ngắc giống như một khúc gỗ:“ Xem ra cứu thế chủ vĩ đại không hề biết một từ ngữ lịch sự dùng như thế nào, là cậu ta, chứ không phải nó! Còn có! Cậu ta không phải của tôi! Bây giờ! Đi ra!”
Nhưng mà, kì dị, cứu thế chủ vài người trước nay luôn tránh hắn như tránh rắn độc thế nhưng lại không có quay người tháo chạy, mà là dũng cảm ngăn lại động tác đóng cửa của hắn.
“Được rồi, cậu ấy! Giáo sư Dumbledore nói với em, ma lực nhiều lên ở cơ thể em, thuộc về linh hồn kia! Dù sao thế nào, cậu ấy cũng đã cứu em, em muốn biết tên của cậu ấy!”
Không nhìn gương mặt và đôi mắt xanh đó, Snape nhìn không khí, giọng nói trống rỗng:“ Thế nào? Giáo sư Dumbledore của cậu không nói cho cậu ư? ”
Lộn xộn nho nhỏ, vì biểu hiện chết chóc của vị giáo sư trước mặt, cứu thế chủ thì thào:“Chưa, không có……thầy ấy nói thầy có thể nói cho bọn em……”
Một lúc lâu sau, vào lúc mấy người cứu thế chủ tưởng rằng sẽ không nhận được đáp án, truyền đến một thanh âm giống như đang thở dài, sau đó, bọn họ đối mặt, chính là cánh cửa tầng hầm bị đóng chặt, lạnh băng.
“……Harry……”
Nhìn nhau, cứu thế chủ chỉ vào mặt của mình nói:“Merlin! Giáo sư Snape! Gọi tên của tớ? Dùng loại ngữ khí như thế? ”
Thiếu niên tóc đỏ ngu người:“Harry, tớ không có nghe ra thanh âm của thầy ấy có thay đổi gì!”
Nữ vu sư tóc nâu nghĩ một chút, có chút kinh ngạc:“Harry, ‘Harry’ mà giáo sư Snape nói, có phải là tên của linh hồn hay không? Thầy ấy đang gọi linh hồn, không phải gọi cậu!”
“Uh? Thật ư? Tên giống tên tớ! Merlin a!”
“Được rồi, đi thôi, đứng ở đây nói chuyện, các cậu không cảm thấy lạnh ư? lão……đó” ( tiếng Trung trình tự sắp xếp khác tiếng việt, từ đó sẽ đặt trước từ lão, nghĩa là còn từ dơi già chưa nói ra)
“Câm miệng!Ron, là giáo sư Snape!”
“oh! Mione! Ron, tớ là không dám tin……Snape giáo sư và linh hồn của thầy ấy đang bảo vệ tớ? Luôn luôn? ”
“Được rồi, Harry, dường như đây là sự thật!Ron! cái cằm của cậu sắp rơi ra rồi!”
“Linh hồn thật sự biến mất rồi ư? ”
“Không biết, dường như không có loại tiền lệ này a! Chúng ta đi tra sách!”
“Không phải đi! Ngày mai chúng ta cần phải rời đi rồi aMione! Harry! Đợi tớ……”……
Nghe những thanh âm ngoài cửa xa dần, Snape ngẩng đầu, đi tới trước hành lí, thu nhỏ chiếc hòm da không hề lớn chút nào rồi đặt vào trong túi, duỗi cánh tay ra, nhìn xà quái ngoan ngoãn cuộn tròn, ngón tay vuốt ve lên những cái vậy lạnh băng của xà quái, một lúc lâu sau, đi tới lò sưởi, biến mất trong ngọn lửa xanh……
Bóng tối quen thuộc, một mảnh hư vô, ngồi xếp bằng, Harry trừng viên đá ma thuật đang lơ lửng, không ngừng tỏa ra ngọn lửa hồng trước mặt, chết tiệt thật! Đây rốt cuộc là việc gì! Một giây trước, cậu vẫn còn đang nhìn Snape, 1 giây sau đã bị đưa về chỗ này, còn có viên đã chết tiệt này nữa!
Kiểm tra cơ thể một chút, không hề có chút ma lực nào, trống rỗng, khiến cậu có chút sợ hãi, nhưng điều này hoàn toàn không thể so sánh với nỗi thống khổ phải rời xa người nam nhân kia, không đến 1 năm! Cậu mới ở bên Snape không đến 1 năm! Cậu mới khiến cho tên gia hỏa cố chấp kia tiếp nhận sự tồn tại của cậu, liền đã biến mât.
Lại lần nữa, ảo não với xung động của mình, cậu không nên đa sự như vậy, cứu thế chủ đã có Dumbledore bảo vệ, cậu hà tất phải đưa thêm một chân làm gì! Không lâu trước, cậu còn tin thề tuyệt đối luôn bảo vệ người nam nhân cố chấp, luôn ở trong cô độc và bóng tối kia, bây giờ, lại mất đi người kia mà trở về cái nơi chết tiệt này!
Nắm chặt tay, Harry tưởng tượng không thể, nếu Snape trở về cuộc sống trước đây, về lại lúc ban đầu, sẽ trở thành như thế nào, cậu không xác định bản thân sau khi bản thân đã đảo luạn sự kiên trì và bình lặng của Snape, người nam nhân kia sẽ rơi vào trạng thái như thế nào, trước trận chiến cuối cùng ở đời trước, nam nhân đã gầy tới mức không thể tưởng tượng nổi, cậu trước đây hoàn toàn không có phát hiện, bây giờ nghĩ lại, chỉ là cảm thấy vô cùng đau lòng, mà lần này, cậu dường như đã đẩy nam nhân tới hoàn cảnh tàn khốc hơn rồi.
Tự thôi miên và an ủi bản thân, Harry cầu xin Merlin, Snape sẽ vẫn lòng dạ sắt đá như trước đây, sẽ không bị những việc mà cậu làm phiền nhiều, vậy thì, cho dù cậu rời đi, nam nhân cũng sẽ có thể sống cuộc sống như cũ, nhưng mà, Snape trong ngày thường ngoan ngoãn ăn cơm dưới sự ‘giám sát’, khi nhận được những ‘ quà tặng’ kia, sự ôn hòa không rõ rệt, còn có ‘cảm ơn’ đêm hôm trước, khiến trái tim Harry phập phồng, vừa hi vọng giáo sư ma dược sẽ vẫn trầm mặc, cô độc như trước không bị cậu ảnh hưởng, vừa mong mỏi bản thân có thể chiếm một mảnh trong trái tim của nam nhân ……
Cuối cùng, Harry phẫn nộ mà trừng mắt nhìn hòn đá trước mắt, đẩy tất cả cho hòn đá đáng ghét này, nếu không phải cái thứ này xuất hiện tại Hogwarts, vậy thì Voldemort sẽ không để mắt tới, Snape sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ viên đá này, cứu thế chủ sẽ không hiếu kỳ và ‘trách nhiệm’ mà làm những việc đó, mà cậu—— cũng sẽ không rời khỏi người bề ngoài cứng rắn, nội tâm lại vô cùng ôn nhu kia!
Lửa giận muốn đập hòn đá kia, lại một lần nữa, viên đá dính lại dính chặt lấy cánh tay, lần này, cơ hồ ngày cả ‘cơ thể’ cũng đang bị phân dã, hấp thu, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng mà căn bản cũng không thể phản kháng được, Harry 1 giây trước khi mất đi ý thức, kêu la:“Chết tiệt thật! Lại nữa! Ngươi còn muốn gì nữa!”……
là lá la, mình phục mình quá. trong 3 ngày mà dịch đủ truyện post gần 2 tuần
Vào nháy mắt cầm lấy đá ma thuật, Harry ngu rồi, Merlin! Ma lực còn lại trên người cậu, thế nhưng đã hoàn toàn chảy vào trong đá ma thuật! Gấp gáp muốn thả ra đá ma thuật, nhưng giống như có keo vậy, đá phù thủy dính chặt trên tay, như thế nào cũng không thể hất ra, sợ hãi nháy mắt lấn át cậu.
Ma lực nhanh chóng chảy đi, sau khi thử các kiểu đều không thể thoát khỏi viên đá, Harry ngược lại bắt đầu bình tĩnh, cậu quanh co đứng dậy, nhìn khắp 4 phía, ngoại trừ Hermione hai người bị thạch hóa, ngoại trừ cứu thế chủ bởi vì hấp thu quá nhiều ma lực mà rơi vào tình trạng hôn mê ra, không còn bất kỳ ai khác, liền ngay cả chủ hồn của Voldemort, cũng không biết lúc nào đã biến mất.
Nghiến răng, Harry muốn trở về bên người Snape, ít nhất, để cậu lại nhìn nam nhân kia ……nhưng mà, dường như đá ma thuật ngăn cấm cậu di chuyển, giãy dụa một lúc, cậu chỉ có thể bi ai mà đứng tại đó, nhìn đá ma thuật màu đỏ trên tay mình, nhìn cơ thể của chính mình dần dần biến mất ……
Vô cùng giận dữ, Snape xuyên qua chướng ngại, Merlin chết tiệt! Thế nhưng còn có người đột nhập chỗ này! Đừng để hắn biết được là ai! Xuyên qua chướng ngại do hắn tự bố trí cuối cùng, nắm chặt ma trượng trong tay, Snape đột nhiên nhớ tới linh hồn cả đêm không có động tĩnh, chau mày, vào lúc này, tên hỗn đản kia chạy đi đâu rồi?
Đột nhiên, xà quái vẫn luôn an ổn trên cánh tay bắt đầu giãy loạn, nhanh chóng rơi xuống mặt đất, lúc lắc mà bò về phía trước, Snape nhìn thấy, một tia dự cảm không tốt tràn lên từ trong tim, linh hồn hỗn đản kia……
Chiếc bao tay quen thuộc, chết tiệt, hắn đã biết tên Quirrell kia có vấn đề mà! Cứu thế chủ hôn mê còn có 2 tiểu cự quái bị thạch hóa! Bọn chúng rốt cục làm sao có thể vượt qua những chướng ngại do bản thân bố trí, chỉ có thể 1 người đi qua kia, những nghi hoặc này nhanh chóng bị Snape vất sang một bên, hắn thậm chí còn không kịp đến kiểm tra một chút nguyên nhân cứu thế chủ hôn mê.
Ngây người, Snape nhìn nơi không xa, thân ảnh mơ hồ đang thoi thóp cầm đá ma thuật đang lơ lửng giữa không trung, nhìn xà quái lo lắng lại vừa không thể lại gần người kia mà vòng qua vòng lại, cất bước lại gần, ở cự li 1 bước lại đụng phải một tầng cách trở giống như vách ngăn vô hình, mím môi, nhìn chằm chằm ‘người’ dường như, sắp như biến mất kia, nắm chặt hai tay:“Hỗn đản! Cậu đang làm gì!”
Kinh hỉ, Harry nhìn người nam nhân xuất hiện trước mắt, lẽ nào đây là món quà của Merlin? Được rồi, cậu còn có thể lại nhìn nam nhân một lần, có điều dường như, sau lần này, chính là vĩnh viễn biệt li……
Tham lam, Harry nhìn chằm chằm Snape đang chau chặt lông mày, không bỏ qua mỗi một đường nét nhỏ nào trên người mặt hắn, cuối cùng, người nam nhân luôn bị mình cưỡng ép này có thể giải thoát rồi, không biết, hắn có thể ở trong kí ức của Snape, chiếm cứ lấy một góc nho nho hay không?
Nắm chặt tay, Snape nhìn linh hồn nhìn hắn ngu ngốc, nhìn ‘cơ thể’ kia từng chút một thu hẹp, nóng lòng kì lạ khiến hắn hét nhỏ:“ Chết tiệt thật! Đây là chuyên gì vậy!”
Muốn động tay, lại là bị động tác của linh hồn ngăn lại, Snape bất lực, nhìn tên gia hỏa hỗn đản đột nhiên thâm nhập cuộc sống của hắn, bây giờ dường như lại bỗng nhiên rời đi, nhấc nhấc cánh tay không cầm đá ma thuật, trong không khí, xuất hiện một hàng chữ mơ hồ uốn éo.
‘À, hình như phải nói tạm biệt rồi’
Tâm đột nhiên đau nhói, khiến Snape run rẩy một lúc, nhìn thấy cùng với hàng chữ biến mất, linh hồn và đá ma thuật cùng nhau bùng nổ ra những tia sáng lóa mắt, mà tầng ngăn cách hắn kia cũng đồng thời biến mất.
Chậm rì rì đi tới nơi mà trước đó linh hồn cầm đá ma thuật đứng, cúi thấp đầu, Snape không biết đang nghĩ những gì, mãi đến khi xà quái bơ phờ lại lần nữa quấn quanh tay hắn, mới huy động ma trượng, để thần hộ mệnh đi tìm Dumbledore, bản thân đi tới bên cạnh cứu thế chủ đang hôn mê, sau khi kiểm tra một chút, phút chốc kinh ngạc với ma lực nhiều hơn cũ của cứu thế chủ……
Phòng y tế, Hermione và Ron đã được giải phóng, ngắt quãng mà đem tất cả những gì họ biết nói cho Dumbledore và Snape.
Yên lặng nghe 2 tiểu gia hỏa kể chuyện, Snape đã biết tất cả, hóa ra ở cánh cửa thứ 3, bọn họ đã bị Quirrell bắt được, cùng nhau tiến vào căn phòng, sau khi bị trúng bùa thạch hóa, từ đầu đến cuối, bao gồm cả linh hồn luôn theo bên người Snape đột nhiên xuất hiện và làm tất cả.
Tuy nhiên dường như không nhìn thấy bộ dáng của Harry, nhưng điều này dường như không ngăn cản phân tích của Hermione, cô nàng thậm chí còn cảm thấy buồn vì linh hồn kia, sau khi nói hết tất cả, nữ phù thủy nhỏ nhìn Snape vẻ mặt vô tình, đôi môi khép mở hồi lâu, mới nói 1 câu ‘xin lỗi’.
Snape cứng ngắc xoay người, lúc rời đi, đáp lại một câu:“Không liên quan tới tôi!”
Nhìn giáo sư ma dược dường như không có phản ứng mà rời đi, Dumbledore thở dài, ông không hề nghĩ tới sẽ có kết cục như thế này, linh hồn kia thế nhưng lại bảo vệ cứu thế chủ, là bởi vì Snape? Hoặc là vì nguyên nhân khác? Thậm chí cùng lúc biến mất với đá ma thuật, đây cũng là một vấn đề……
Năm học thứ nhất sảy ra quá nhiều việc cuối cùng cũng kết thúc, Snape thu lại đồ đạc, chuẩn bị rời đi, miễn cướng bản thân ở trong văn phòng mà trước đây đã hoàn toàn quen thuộc trải qua kỳ thi đến tận một thời gian trước khi bắt đầu nghỉ hè, Snape cơ hồ nhẫn nại đã đến cực hạn, hắn trước nay chưa từng biết, tầng hầm lại lạnh lẽo như vậy, cô độc như vậy ……
Thả người xuống ghế sô pha, ngây người mà nhìn xà quái lười biếng không có sức sống mà cuộc tròn trên hành lí của hắn Snape cự tuyệt bản thân nghĩ tới nếu linh hồn hỗn đản kia còn sống, sẽ có có phàn ứng như thế nào với biểu hiện của mình trong khoảng thời gian này.
Cơ hồ 24 giờ đồng hồ ngâm mình trong phòng chế dược, không ngủ không nghỉ, hoặc là, ngày nào cũng tuần đêm, hắn giống như không thể quen với cuộc sống mà hắn đã trải qua trong mười mấy năm, tên hỗn đản chết tiệt, vô cớ tới đảo lộn cuộc sống bình lặng của hắn, rồi lại đột nhiên biến mất như vậy! Hỗn đản! Hỗn đản! Ai khiến cậu ta nhiều chuyện như vậy! Nếu tên hỗn đản kia ở Hogwarts, tuyệt đối sẽ là Gryffindor!
Nghiến răng, hai tay nắm chặt lấy tay ghế, Snape không thể không dùng thuật phong bế đại não, để cho cái đầu hỗn loạn của bản thân có thể duy trì thanh tỉnh, vừa mới hạ xuống lửa giận và phiền não, thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, khiến cho lửa giận phừng phừng đi tới, một tay mở ra cánh cửa, sau khi nhìn thấy 3 tiểu gia hỏa đứng trước cửa, nheo mắt lại, ngón tay cầm tay nắm cửa, dùng sức tới mức trắng bệch một nửa.
Cứu thế chủ nhìn lại nhìn bạn tốt bên cạnh, giống như được cổ vũ, ngẩng đầu lên, nhìn giáo sư ma dược sắc mặt không tốt, nuốt mấy ngụm nước miếng, có chút lắp bắp nói:“cái kia……Snape giáo sư……giáo sư Dumbledore và Hermione bọn họ nói với em……em muốn nói……cảm ơn……còn có xin lỗi, linh hồn của thầy……nó……”
Ánh mắt lạnh lùng đánh gãy lời nói của cậu, Snape cứng ngắc giống như một khúc gỗ:“ Xem ra cứu thế chủ vĩ đại không hề biết một từ ngữ lịch sự dùng như thế nào, là cậu ta, chứ không phải nó! Còn có! Cậu ta không phải của tôi! Bây giờ! Đi ra!”
Nhưng mà, kì dị, cứu thế chủ vài người trước nay luôn tránh hắn như tránh rắn độc thế nhưng lại không có quay người tháo chạy, mà là dũng cảm ngăn lại động tác đóng cửa của hắn.
“Được rồi, cậu ấy! Giáo sư Dumbledore nói với em, ma lực nhiều lên ở cơ thể em, thuộc về linh hồn kia! Dù sao thế nào, cậu ấy cũng đã cứu em, em muốn biết tên của cậu ấy!”
Không nhìn gương mặt và đôi mắt xanh đó, Snape nhìn không khí, giọng nói trống rỗng:“ Thế nào? Giáo sư Dumbledore của cậu không nói cho cậu ư? ”
Lộn xộn nho nhỏ, vì biểu hiện chết chóc của vị giáo sư trước mặt, cứu thế chủ thì thào:“Chưa, không có……thầy ấy nói thầy có thể nói cho bọn em……”
Một lúc lâu sau, vào lúc mấy người cứu thế chủ tưởng rằng sẽ không nhận được đáp án, truyền đến một thanh âm giống như đang thở dài, sau đó, bọn họ đối mặt, chính là cánh cửa tầng hầm bị đóng chặt, lạnh băng.
“……Harry……”
Nhìn nhau, cứu thế chủ chỉ vào mặt của mình nói:“Merlin! Giáo sư Snape! Gọi tên của tớ? Dùng loại ngữ khí như thế? ”
Thiếu niên tóc đỏ ngu người:“Harry, tớ không có nghe ra thanh âm của thầy ấy có thay đổi gì!”
Nữ vu sư tóc nâu nghĩ một chút, có chút kinh ngạc:“Harry, ‘Harry’ mà giáo sư Snape nói, có phải là tên của linh hồn hay không? Thầy ấy đang gọi linh hồn, không phải gọi cậu!”
“Uh? Thật ư? Tên giống tên tớ! Merlin a!”
“Được rồi, đi thôi, đứng ở đây nói chuyện, các cậu không cảm thấy lạnh ư? lão……đó” ( tiếng Trung trình tự sắp xếp khác tiếng việt, từ đó sẽ đặt trước từ lão, nghĩa là còn từ dơi già chưa nói ra)
“Câm miệng!Ron, là giáo sư Snape!”
“oh! Mione! Ron, tớ là không dám tin……Snape giáo sư và linh hồn của thầy ấy đang bảo vệ tớ? Luôn luôn? ”
“Được rồi, Harry, dường như đây là sự thật!Ron! cái cằm của cậu sắp rơi ra rồi!”
“Linh hồn thật sự biến mất rồi ư? ”
“Không biết, dường như không có loại tiền lệ này a! Chúng ta đi tra sách!”
“Không phải đi! Ngày mai chúng ta cần phải rời đi rồi aMione! Harry! Đợi tớ……”……
Nghe những thanh âm ngoài cửa xa dần, Snape ngẩng đầu, đi tới trước hành lí, thu nhỏ chiếc hòm da không hề lớn chút nào rồi đặt vào trong túi, duỗi cánh tay ra, nhìn xà quái ngoan ngoãn cuộn tròn, ngón tay vuốt ve lên những cái vậy lạnh băng của xà quái, một lúc lâu sau, đi tới lò sưởi, biến mất trong ngọn lửa xanh……
Bóng tối quen thuộc, một mảnh hư vô, ngồi xếp bằng, Harry trừng viên đá ma thuật đang lơ lửng, không ngừng tỏa ra ngọn lửa hồng trước mặt, chết tiệt thật! Đây rốt cuộc là việc gì! Một giây trước, cậu vẫn còn đang nhìn Snape, 1 giây sau đã bị đưa về chỗ này, còn có viên đã chết tiệt này nữa!
Kiểm tra cơ thể một chút, không hề có chút ma lực nào, trống rỗng, khiến cậu có chút sợ hãi, nhưng điều này hoàn toàn không thể so sánh với nỗi thống khổ phải rời xa người nam nhân kia, không đến 1 năm! Cậu mới ở bên Snape không đến 1 năm! Cậu mới khiến cho tên gia hỏa cố chấp kia tiếp nhận sự tồn tại của cậu, liền đã biến mât.
Lại lần nữa, ảo não với xung động của mình, cậu không nên đa sự như vậy, cứu thế chủ đã có Dumbledore bảo vệ, cậu hà tất phải đưa thêm một chân làm gì! Không lâu trước, cậu còn tin thề tuyệt đối luôn bảo vệ người nam nhân cố chấp, luôn ở trong cô độc và bóng tối kia, bây giờ, lại mất đi người kia mà trở về cái nơi chết tiệt này!
Nắm chặt tay, Harry tưởng tượng không thể, nếu Snape trở về cuộc sống trước đây, về lại lúc ban đầu, sẽ trở thành như thế nào, cậu không xác định bản thân sau khi bản thân đã đảo luạn sự kiên trì và bình lặng của Snape, người nam nhân kia sẽ rơi vào trạng thái như thế nào, trước trận chiến cuối cùng ở đời trước, nam nhân đã gầy tới mức không thể tưởng tượng nổi, cậu trước đây hoàn toàn không có phát hiện, bây giờ nghĩ lại, chỉ là cảm thấy vô cùng đau lòng, mà lần này, cậu dường như đã đẩy nam nhân tới hoàn cảnh tàn khốc hơn rồi.
Tự thôi miên và an ủi bản thân, Harry cầu xin Merlin, Snape sẽ vẫn lòng dạ sắt đá như trước đây, sẽ không bị những việc mà cậu làm phiền nhiều, vậy thì, cho dù cậu rời đi, nam nhân cũng sẽ có thể sống cuộc sống như cũ, nhưng mà, Snape trong ngày thường ngoan ngoãn ăn cơm dưới sự ‘giám sát’, khi nhận được những ‘ quà tặng’ kia, sự ôn hòa không rõ rệt, còn có ‘cảm ơn’ đêm hôm trước, khiến trái tim Harry phập phồng, vừa hi vọng giáo sư ma dược sẽ vẫn trầm mặc, cô độc như trước không bị cậu ảnh hưởng, vừa mong mỏi bản thân có thể chiếm một mảnh trong trái tim của nam nhân ……
Cuối cùng, Harry phẫn nộ mà trừng mắt nhìn hòn đá trước mắt, đẩy tất cả cho hòn đá đáng ghét này, nếu không phải cái thứ này xuất hiện tại Hogwarts, vậy thì Voldemort sẽ không để mắt tới, Snape sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ viên đá này, cứu thế chủ sẽ không hiếu kỳ và ‘trách nhiệm’ mà làm những việc đó, mà cậu—— cũng sẽ không rời khỏi người bề ngoài cứng rắn, nội tâm lại vô cùng ôn nhu kia!
Lửa giận muốn đập hòn đá kia, lại một lần nữa, viên đá dính lại dính chặt lấy cánh tay, lần này, cơ hồ ngày cả ‘cơ thể’ cũng đang bị phân dã, hấp thu, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng mà căn bản cũng không thể phản kháng được, Harry 1 giây trước khi mất đi ý thức, kêu la:“Chết tiệt thật! Lại nữa! Ngươi còn muốn gì nữa!”……
là lá la, mình phục mình quá. trong 3 ngày mà dịch đủ truyện post gần 2 tuần
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vào nháy mắt cầm lấy đá ma thuật, Harry ngu rồi, Merlin! Ma lực còn lại trên người cậu, thế nhưng đã hoàn toàn chảy vào trong đá ma thuật! Gấp gáp muốn thả ra đá ma thuật, nhưng giống như có keo vậy, đá phù thủy dính chặt trên tay, như thế nào cũng không thể hất ra, sợ hãi nháy mắt lấn át cậu.
Ma lực nhanh chóng chảy đi, sau khi thử các kiểu đều không thể thoát khỏi viên đá, Harry ngược lại bắt đầu bình tĩnh, cậu quanh co đứng dậy, nhìn khắp 4 phía, ngoại trừ Hermione hai người bị thạch hóa, ngoại trừ cứu thế chủ bởi vì hấp thu quá nhiều ma lực mà rơi vào tình trạng hôn mê ra, không còn bất kỳ ai khác, liền ngay cả chủ hồn của Voldemort, cũng không biết lúc nào đã biến mất.
Nghiến răng, Harry muốn trở về bên người Snape, ít nhất, để cậu lại nhìn nam nhân kia ……nhưng mà, dường như đá ma thuật ngăn cấm cậu di chuyển, giãy dụa một lúc, cậu chỉ có thể bi ai mà đứng tại đó, nhìn đá ma thuật màu đỏ trên tay mình, nhìn cơ thể của chính mình dần dần biến mất ……
Vô cùng giận dữ, Snape xuyên qua chướng ngại, Merlin chết tiệt! Thế nhưng còn có người đột nhập chỗ này! Đừng để hắn biết được là ai! Xuyên qua chướng ngại do hắn tự bố trí cuối cùng, nắm chặt ma trượng trong tay, Snape đột nhiên nhớ tới linh hồn cả đêm không có động tĩnh, chau mày, vào lúc này, tên hỗn đản kia chạy đi đâu rồi?
Đột nhiên, xà quái vẫn luôn an ổn trên cánh tay bắt đầu giãy loạn, nhanh chóng rơi xuống mặt đất, lúc lắc mà bò về phía trước, Snape nhìn thấy, một tia dự cảm không tốt tràn lên từ trong tim, linh hồn hỗn đản kia……
Chiếc bao tay quen thuộc, chết tiệt, hắn đã biết tên Quirrell kia có vấn đề mà! Cứu thế chủ hôn mê còn có 2 tiểu cự quái bị thạch hóa! Bọn chúng rốt cục làm sao có thể vượt qua những chướng ngại do bản thân bố trí, chỉ có thể 1 người đi qua kia, những nghi hoặc này nhanh chóng bị Snape vất sang một bên, hắn thậm chí còn không kịp đến kiểm tra một chút nguyên nhân cứu thế chủ hôn mê.
Ngây người, Snape nhìn nơi không xa, thân ảnh mơ hồ đang thoi thóp cầm đá ma thuật đang lơ lửng giữa không trung, nhìn xà quái lo lắng lại vừa không thể lại gần người kia mà vòng qua vòng lại, cất bước lại gần, ở cự li 1 bước lại đụng phải một tầng cách trở giống như vách ngăn vô hình, mím môi, nhìn chằm chằm ‘người’ dường như, sắp như biến mất kia, nắm chặt hai tay:“Hỗn đản! Cậu đang làm gì!”
Kinh hỉ, Harry nhìn người nam nhân xuất hiện trước mắt, lẽ nào đây là món quà của Merlin? Được rồi, cậu còn có thể lại nhìn nam nhân một lần, có điều dường như, sau lần này, chính là vĩnh viễn biệt li……
Tham lam, Harry nhìn chằm chằm Snape đang chau chặt lông mày, không bỏ qua mỗi một đường nét nhỏ nào trên người mặt hắn, cuối cùng, người nam nhân luôn bị mình cưỡng ép này có thể giải thoát rồi, không biết, hắn có thể ở trong kí ức của Snape, chiếm cứ lấy một góc nho nho hay không?
Nắm chặt tay, Snape nhìn linh hồn nhìn hắn ngu ngốc, nhìn ‘cơ thể’ kia từng chút một thu hẹp, nóng lòng kì lạ khiến hắn hét nhỏ:“ Chết tiệt thật! Đây là chuyên gì vậy!”
Muốn động tay, lại là bị động tác của linh hồn ngăn lại, Snape bất lực, nhìn tên gia hỏa hỗn đản đột nhiên thâm nhập cuộc sống của hắn, bây giờ dường như lại bỗng nhiên rời đi, nhấc nhấc cánh tay không cầm đá ma thuật, trong không khí, xuất hiện một hàng chữ mơ hồ uốn éo.
‘À, hình như phải nói tạm biệt rồi’
Tâm đột nhiên đau nhói, khiến Snape run rẩy một lúc, nhìn thấy cùng với hàng chữ biến mất, linh hồn và đá ma thuật cùng nhau bùng nổ ra những tia sáng lóa mắt, mà tầng ngăn cách hắn kia cũng đồng thời biến mất.
Chậm rì rì đi tới nơi mà trước đó linh hồn cầm đá ma thuật đứng, cúi thấp đầu, Snape không biết đang nghĩ những gì, mãi đến khi xà quái bơ phờ lại lần nữa quấn quanh tay hắn, mới huy động ma trượng, để thần hộ mệnh đi tìm Dumbledore, bản thân đi tới bên cạnh cứu thế chủ đang hôn mê, sau khi kiểm tra một chút, phút chốc kinh ngạc với ma lực nhiều hơn cũ của cứu thế chủ……
Phòng y tế, Hermione và Ron đã được giải phóng, ngắt quãng mà đem tất cả những gì họ biết nói cho Dumbledore và Snape.
Yên lặng nghe 2 tiểu gia hỏa kể chuyện, Snape đã biết tất cả, hóa ra ở cánh cửa thứ 3, bọn họ đã bị Quirrell bắt được, cùng nhau tiến vào căn phòng, sau khi bị trúng bùa thạch hóa, từ đầu đến cuối, bao gồm cả linh hồn luôn theo bên người Snape đột nhiên xuất hiện và làm tất cả.
Tuy nhiên dường như không nhìn thấy bộ dáng của Harry, nhưng điều này dường như không ngăn cản phân tích của Hermione, cô nàng thậm chí còn cảm thấy buồn vì linh hồn kia, sau khi nói hết tất cả, nữ phù thủy nhỏ nhìn Snape vẻ mặt vô tình, đôi môi khép mở hồi lâu, mới nói 1 câu ‘xin lỗi’.
Snape cứng ngắc xoay người, lúc rời đi, đáp lại một câu:“Không liên quan tới tôi!”
Nhìn giáo sư ma dược dường như không có phản ứng mà rời đi, Dumbledore thở dài, ông không hề nghĩ tới sẽ có kết cục như thế này, linh hồn kia thế nhưng lại bảo vệ cứu thế chủ, là bởi vì Snape? Hoặc là vì nguyên nhân khác? Thậm chí cùng lúc biến mất với đá ma thuật, đây cũng là một vấn đề……
Năm học thứ nhất sảy ra quá nhiều việc cuối cùng cũng kết thúc, Snape thu lại đồ đạc, chuẩn bị rời đi, miễn cướng bản thân ở trong văn phòng mà trước đây đã hoàn toàn quen thuộc trải qua kỳ thi đến tận một thời gian trước khi bắt đầu nghỉ hè, Snape cơ hồ nhẫn nại đã đến cực hạn, hắn trước nay chưa từng biết, tầng hầm lại lạnh lẽo như vậy, cô độc như vậy ……
Thả người xuống ghế sô pha, ngây người mà nhìn xà quái lười biếng không có sức sống mà cuộc tròn trên hành lí của hắn Snape cự tuyệt bản thân nghĩ tới nếu linh hồn hỗn đản kia còn sống, sẽ có có phàn ứng như thế nào với biểu hiện của mình trong khoảng thời gian này.
Cơ hồ 24 giờ đồng hồ ngâm mình trong phòng chế dược, không ngủ không nghỉ, hoặc là, ngày nào cũng tuần đêm, hắn giống như không thể quen với cuộc sống mà hắn đã trải qua trong mười mấy năm, tên hỗn đản chết tiệt, vô cớ tới đảo lộn cuộc sống bình lặng của hắn, rồi lại đột nhiên biến mất như vậy! Hỗn đản! Hỗn đản! Ai khiến cậu ta nhiều chuyện như vậy! Nếu tên hỗn đản kia ở Hogwarts, tuyệt đối sẽ là Gryffindor!
Nghiến răng, hai tay nắm chặt lấy tay ghế, Snape không thể không dùng thuật phong bế đại não, để cho cái đầu hỗn loạn của bản thân có thể duy trì thanh tỉnh, vừa mới hạ xuống lửa giận và phiền não, thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, khiến cho lửa giận phừng phừng đi tới, một tay mở ra cánh cửa, sau khi nhìn thấy 3 tiểu gia hỏa đứng trước cửa, nheo mắt lại, ngón tay cầm tay nắm cửa, dùng sức tới mức trắng bệch một nửa.
Cứu thế chủ nhìn lại nhìn bạn tốt bên cạnh, giống như được cổ vũ, ngẩng đầu lên, nhìn giáo sư ma dược sắc mặt không tốt, nuốt mấy ngụm nước miếng, có chút lắp bắp nói:“cái kia……Snape giáo sư……giáo sư Dumbledore và Hermione bọn họ nói với em……em muốn nói……cảm ơn……còn có xin lỗi, linh hồn của thầy……nó……”
Ánh mắt lạnh lùng đánh gãy lời nói của cậu, Snape cứng ngắc giống như một khúc gỗ:“ Xem ra cứu thế chủ vĩ đại không hề biết một từ ngữ lịch sự dùng như thế nào, là cậu ta, chứ không phải nó! Còn có! Cậu ta không phải của tôi! Bây giờ! Đi ra!”
Nhưng mà, kì dị, cứu thế chủ vài người trước nay luôn tránh hắn như tránh rắn độc thế nhưng lại không có quay người tháo chạy, mà là dũng cảm ngăn lại động tác đóng cửa của hắn.
“Được rồi, cậu ấy! Giáo sư Dumbledore nói với em, ma lực nhiều lên ở cơ thể em, thuộc về linh hồn kia! Dù sao thế nào, cậu ấy cũng đã cứu em, em muốn biết tên của cậu ấy!”
Không nhìn gương mặt và đôi mắt xanh đó, Snape nhìn không khí, giọng nói trống rỗng:“ Thế nào? Giáo sư Dumbledore của cậu không nói cho cậu ư? ”
Lộn xộn nho nhỏ, vì biểu hiện chết chóc của vị giáo sư trước mặt, cứu thế chủ thì thào:“Chưa, không có……thầy ấy nói thầy có thể nói cho bọn em……”
Một lúc lâu sau, vào lúc mấy người cứu thế chủ tưởng rằng sẽ không nhận được đáp án, truyền đến một thanh âm giống như đang thở dài, sau đó, bọn họ đối mặt, chính là cánh cửa tầng hầm bị đóng chặt, lạnh băng.
“……Harry……”
Nhìn nhau, cứu thế chủ chỉ vào mặt của mình nói:“Merlin! Giáo sư Snape! Gọi tên của tớ? Dùng loại ngữ khí như thế? ”
Thiếu niên tóc đỏ ngu người:“Harry, tớ không có nghe ra thanh âm của thầy ấy có thay đổi gì!”
Nữ vu sư tóc nâu nghĩ một chút, có chút kinh ngạc:“Harry, ‘Harry’ mà giáo sư Snape nói, có phải là tên của linh hồn hay không? Thầy ấy đang gọi linh hồn, không phải gọi cậu!”
“Uh? Thật ư? Tên giống tên tớ! Merlin a!”
“Được rồi, đi thôi, đứng ở đây nói chuyện, các cậu không cảm thấy lạnh ư? lão……đó” ( tiếng Trung trình tự sắp xếp khác tiếng việt, từ đó sẽ đặt trước từ lão, nghĩa là còn từ dơi già chưa nói ra)
“Câm miệng!Ron, là giáo sư Snape!”
“oh! Mione! Ron, tớ là không dám tin……Snape giáo sư và linh hồn của thầy ấy đang bảo vệ tớ? Luôn luôn? ”
“Được rồi, Harry, dường như đây là sự thật!Ron! cái cằm của cậu sắp rơi ra rồi!”
“Linh hồn thật sự biến mất rồi ư? ”
“Không biết, dường như không có loại tiền lệ này a! Chúng ta đi tra sách!”
“Không phải đi! Ngày mai chúng ta cần phải rời đi rồi aMione! Harry! Đợi tớ……”……
Nghe những thanh âm ngoài cửa xa dần, Snape ngẩng đầu, đi tới trước hành lí, thu nhỏ chiếc hòm da không hề lớn chút nào rồi đặt vào trong túi, duỗi cánh tay ra, nhìn xà quái ngoan ngoãn cuộn tròn, ngón tay vuốt ve lên những cái vậy lạnh băng của xà quái, một lúc lâu sau, đi tới lò sưởi, biến mất trong ngọn lửa xanh……
Bóng tối quen thuộc, một mảnh hư vô, ngồi xếp bằng, Harry trừng viên đá ma thuật đang lơ lửng, không ngừng tỏa ra ngọn lửa hồng trước mặt, chết tiệt thật! Đây rốt cuộc là việc gì! Một giây trước, cậu vẫn còn đang nhìn Snape, 1 giây sau đã bị đưa về chỗ này, còn có viên đã chết tiệt này nữa!
Kiểm tra cơ thể một chút, không hề có chút ma lực nào, trống rỗng, khiến cậu có chút sợ hãi, nhưng điều này hoàn toàn không thể so sánh với nỗi thống khổ phải rời xa người nam nhân kia, không đến 1 năm! Cậu mới ở bên Snape không đến 1 năm! Cậu mới khiến cho tên gia hỏa cố chấp kia tiếp nhận sự tồn tại của cậu, liền đã biến mât.
Lại lần nữa, ảo não với xung động của mình, cậu không nên đa sự như vậy, cứu thế chủ đã có Dumbledore bảo vệ, cậu hà tất phải đưa thêm một chân làm gì! Không lâu trước, cậu còn tin thề tuyệt đối luôn bảo vệ người nam nhân cố chấp, luôn ở trong cô độc và bóng tối kia, bây giờ, lại mất đi người kia mà trở về cái nơi chết tiệt này!
Nắm chặt tay, Harry tưởng tượng không thể, nếu Snape trở về cuộc sống trước đây, về lại lúc ban đầu, sẽ trở thành như thế nào, cậu không xác định bản thân sau khi bản thân đã đảo luạn sự kiên trì và bình lặng của Snape, người nam nhân kia sẽ rơi vào trạng thái như thế nào, trước trận chiến cuối cùng ở đời trước, nam nhân đã gầy tới mức không thể tưởng tượng nổi, cậu trước đây hoàn toàn không có phát hiện, bây giờ nghĩ lại, chỉ là cảm thấy vô cùng đau lòng, mà lần này, cậu dường như đã đẩy nam nhân tới hoàn cảnh tàn khốc hơn rồi.
Tự thôi miên và an ủi bản thân, Harry cầu xin Merlin, Snape sẽ vẫn lòng dạ sắt đá như trước đây, sẽ không bị những việc mà cậu làm phiền nhiều, vậy thì, cho dù cậu rời đi, nam nhân cũng sẽ có thể sống cuộc sống như cũ, nhưng mà, Snape trong ngày thường ngoan ngoãn ăn cơm dưới sự ‘giám sát’, khi nhận được những ‘ quà tặng’ kia, sự ôn hòa không rõ rệt, còn có ‘cảm ơn’ đêm hôm trước, khiến trái tim Harry phập phồng, vừa hi vọng giáo sư ma dược sẽ vẫn trầm mặc, cô độc như trước không bị cậu ảnh hưởng, vừa mong mỏi bản thân có thể chiếm một mảnh trong trái tim của nam nhân ……
Cuối cùng, Harry phẫn nộ mà trừng mắt nhìn hòn đá trước mắt, đẩy tất cả cho hòn đá đáng ghét này, nếu không phải cái thứ này xuất hiện tại Hogwarts, vậy thì Voldemort sẽ không để mắt tới, Snape sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ viên đá này, cứu thế chủ sẽ không hiếu kỳ và ‘trách nhiệm’ mà làm những việc đó, mà cậu—— cũng sẽ không rời khỏi người bề ngoài cứng rắn, nội tâm lại vô cùng ôn nhu kia!
Lửa giận muốn đập hòn đá kia, lại một lần nữa, viên đá dính lại dính chặt lấy cánh tay, lần này, cơ hồ ngày cả ‘cơ thể’ cũng đang bị phân dã, hấp thu, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng mà căn bản cũng không thể phản kháng được, Harry 1 giây trước khi mất đi ý thức, kêu la:“Chết tiệt thật! Lại nữa! Ngươi còn muốn gì nữa!”……
là lá la, mình phục mình quá. trong 3 ngày mà dịch đủ truyện post gần 2 tuần