Vật nhỏ ngồi xếp bằng trên sàn nhà, bên chân còn có một li rượu nhỏ, trong li vẫn còn khoảng phân nữa. Cậu túm lấy tấm thảm lông trải trên nền nhà, miệng không ngừng lầm bầm.
Severus đi qua, ngồi xuống bên cạnh cậu, cẩn thận lắng nghe……
“Draco……..cậu nói xem cha đỡ đầu của cậu có phải rất kì lạ không? Lúc thì tốt với mình lúc lại hung dữ…… hức…… thầy rốt cuộc muốn làm gì nha……”
Severus vừa bực vừa buồn cười, xoa xoa đầu cậu, hỏi: “Muốn biết vì sao không?”
“Muốn nha…….” Vật nhỏ ngẩng đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn y, đột nhiên đưa tay lên dụi dụi mắt, yên lặng nhìn y một chốc, hắc hắc cười ngây ngô: “Ta nhớ rõ ngươi……ngươi là người tốt có bộ dáng hệt như Snape giáo sư…..”
Cậu bước tới, ôm lấy cánh tay Severus, thỏa mãn cười ngây ngô vài tiếng, sau đó bắt đầu than thở: “Ta nói cho ngươi biết nha, trước đây ta rất buồn…. ngươi có biết Snape giáo sư không? Thầy là bạn của mẹ ta, thầy đã cứu ta, còn mang ta đi viếng mộ ba mẹ, ta, lúc ta nhỏ đi, thầy còn đối xử với ta tốt lắm……”
“Ừ, sau đó?” Severus trấn an xoa đầu cậu.
Gương mặt vật nhỏ liền nhíu lại, nước mắt cũng trào lên, tốc độ thay đổi cảm xúc thật sự làm người ta lóa mắt. Cậu ủy khuất nhìn Severus, hít hít cái mũi: “Sau đó, không biết vì cái gì, thầy đột nhiên trở nên rất hung ác, ngày nào cũng mắng ta……”
Cậu càng nói càng khó chịu, sau đó nhào vào lòng Severus òa khóc: “Vì cái gì phải như vậy…… nếu chán ghét thì cứ nói từ đầu, ta, ta còn nghĩ có thể ở chung với bạn của mẹ……”
Severus vỗ lưng giúp cậu thuận khí, chua xót lại dâng lên. Sao y lại có thể quên mất, Harry từ nhỏ lớn lên đã không được ai đối xử tốt, tuổi thơ của vật nhỏ này không khác y là mấy, điểm duy nhất khác biệt là y thỉnh thoảng còn được mẹ quan tâm, nhưng vật nhỏ này căn bản không có cha mẹ, mình tốt xấu gì cũn có bằng hữu là Lily, còn Harry, mặc kệ là đời trước hay đời này, trước lúc 11 tuổi bởi vì đứa anh họ mà cậu căn bản không có được người bạn nào. Tình huống này làm đứa nhỏ rất trân trọng thiện ý mà người khác dành cho mình, theo những gì y quan sát được, đứa nhỏ ngốc ngếch này chỉ cần có người đối xử tốt với mình một chút, cậu sẽ đáp trả lại gấp bội. Vì thế có thể hiểu được, mình đột nhiên đối xử ác liệt như vậy, vật nhỏ nhất định rất thương tâm.
Vật nhỏ trong lòng vẫn còn khóc, khóc đến độ nấc cụt: “Nếu ta làm sai chuyện gì, cũng nên nói cho ta biết để sửa….. hức…. ta nhất định sẽ sửa…….”
“Ngươi đúng, Harry, ngươi đúng…….” Severus đau lòng ôm cậu vào lòng ngực tự nhiên đã kêu ra tên cậu, trong khoảnh khắc gọi cái tên này, y cảm thấy thực thỏa mãn, sau đó mới nhận ra mình có bao nhiêu yêu thích đứa nhỏ này.
Vật nhỏ ngoan ngoãn ôm lấy cổ y, cái đầu bù xù cọ cọ ủy khuất nói: “Kia Snape giáo sư vì cái gì tự nhiên hung với ta như vậy……..”
“Ngươi đúng, là y sai rồi.” Severus ôn hòa dỗ cậu: “Là y kì quặc, đừng tức giận.”
Harry lắc đầu, giọng điệu yếu ớt: “Ta không tức giận, chính là rất khó chịu…….”
Severus thở dài một hơi, thấp giọng hỏi: “Harry, ngươi có chán ghét y không?”
Harry ngẩng đầu nhìn y, mơ mơ màng màng hỏi: “Vì cái gì ta phải chán ghét thầy a?”
Severus sửng sốt một chút, nâng tay lau nước mắt trên giương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, tâm tình có chút phức tạp: “Y đối xử hung ác với ngươi như vậy, ngươi không chán ghét y sao?”
Vật nhỏ nấc một cái, lắc lắc đầu, hơi chóng mặt nói: “Không có…….. thấy đã cứu ta lúc lên lớp bay, mang ta đi thăm ba mẹ, còn chăm sóc ta, giúp ta làm độc dược…….”
Chỉ có vài việc như vậy thôi, cậu đã nhắc tới vài lần. Thật là….. người khác chỉ làm một chút việc như vậy vật nhỏ này đã khắc ghi trong lòng.
Severus trố mắt, ngơ ngác nhìn gương mặt nhỏ, trong khoảng khắc có cảm giác trái tim mình mềm nhũn đi, trong nhất thời vừa chua xót lại đau đớn. Y đột nhiên nhớ tới tháng 7 năm trước lần đầu tiên gặp Harry, buổi tối đó, vật nhỏ ẩn nhẫn cố nén bi thương cùng kinh hoàng khi bị dì giao cho mình, còn có bộ dáng yên lặng chịu đựng khi bị mình làm khó dễ. Vật nhỏ dường như đã sớm tập thành thói quen nhẫn nại khi bị đối xử hà khắc, chính là sau khi nhẫn nại vẫn ghi nhớ một chút thiện ý của người đã bắt nạt mình, sau đó ngây ngốc cố gắng hồi báo.
Có lẽ chính mình bị điểm này hấp dẫn? Làm sao lại có một con người ấm áp đến vậy…… tựa như một ngọn lửa nho nhỏ, le lói, cũng không chói mắt, cũng không đặc biệt nóng bỏng, lại làm trái tim người ta vô cùng ấm áp.
Y nhịn không được thở dài nói: “Thực xin lỗi……..”
Harry nghi hoặc nhìn y.
Y cúi đầu hôn lên trán vật nhỏ, ôn nhu tự nhiên toát ra: “Thực xin lỗi, Harry, Snape giáo sư sẽ không bao giờ hung dữ với ngươi như vậy nữa, ta cam đoan.”
Vật nhỏ ngây ngốc cười, cũng không biết nghe có hiểu không, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng bừng tỉnh áp tới hôn một cái thật kêu lên mặt y, sau đó dường như cảm thấy rất thú vị, hắc hắc mỉm cười.
Severus ngây ngẩn, sau đó lại hôn trán cậu.
Vật nhỏ can đảm, hắc hắc cười ngây ngô, mơ mơ màng màng lại hôn lại y vài cái, giống như đang chơi trò chơi.
Mãi đến khi bị vật nhỏ hôn tới khóe môi, Severus mới phản ứng vội vàng bịt miệng cậu lại.
“Được rồi, không cần hôn……..” Severus đột nhiên có cảm giác tội ác, tuy rằng được người mình thích thân thiết là chuyện rất vui sướng, nhưng trong tình huống đương sự không tỉnh táo, y vẫn cảm thấy chột dạ, hơn nữa y cũng không hi vọng nụ hôn đầu tiên của mình cùng vật nhỏ phát sinh trong thời điểm này, dù sao vật nhỏ của y chỉ mới 12 tuổi.
Nhìn vật nhỏ vươn móng vuốt cố gắng kéo tay mình ra, y bất đắc dĩ thở dài, ôm thật chặt vỗ lưng dỗ dành: “Đừng náo loạn, muộn rồi, mau ngủ đi.”
Vật nhỏ chôn đầu trong ngực y, a a ô ô lầm bầm vài câu, chậm rãi theo dỗ dành của y mà ngủ mê.
Nhẹ nhàng đặt vật nhỏ nằm lên giường, kéo chăn đắp kín, tuy bây giờ là mùa hè, nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh.
Y ngồi bên mép giường, đưa tay dịu dàng lướt qua đường nét gương mặt vật nhỏ, qua một hồi lâu mới nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên trán, sau đó lưu luyến quay về phòng mình.
Hôm sau lúc ăn sáng, Severus phát hiện vật nhỏ có chút không thích hợp, cứ do dự lén lút đưa mắt nhìn mình, sau đó bắt gặp ánh mắt mình sẽ đỏ mặt. Y chợt cả kinh, chẳng lẽ vật nhỏ nhớ rõ chuyện phát sinh đêm qua? ! Tiêu rồi, nếu vật nhỏ nghĩ mình là một tên luyến đồng biến thái thì làm sao bây giờ!
Severus đột nhiên nuốt không trôi.
Xong bữa sáng, y vội vàng chui vào phòng sách của nhà Malfoy, không ngờ một lát sau, Harry luôn né y hệt như mãnh thú lại tự động chạy tới tìm.
Mặc kệ bộ dáng vẫn rất rụt rè, nhưng vật nhỏ vẫn nhích tới trước mặt y: “Snape giáo sư…. ưm……. cái kia…..”
Severus cố trấn định, thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
“Cái kia….. đêm qua….” Gương mặt nhỏ nhắn của Harry đỏ bừng: “Em hình như đã thất lễ với thầy…..”
Severus lập tức thề thốt phủ nhận: “Cậu Potter, ngươi đang nói bậy gì đó? Đêm qua ta không có gặp ngươi.”
“A?” Harry kinh ngạc nhìn y.
Severe quen miệng lại bắt đầu phun nọc: “Cậu Potter, chẳng lẽ ngươi mơ thấy mình làm chuyện gì thất lễ với ta sao? Ngươi hẳn nên may mắn hiện tại không phải ở trường, nếu không ta sẽ trừ điểm học viện Hufflepuff vì ngươi đã hỏi giáo sư một vấn đề quá nhàm chán!”
Harry run rẩy, lập tức nhận lỗi: “Thực xin lỗi, giáo sư!”
Đáng chết, còn nói bậy! Severus vô cùng ảo não. Sắc mặt y không chút thay đổi xoay người về phía giá sách, giả vờ như đang tìm thư. (Trên thực tế biểu tình y hoàn toàn cứng ngắc, vì không biết nên làm gì bây giờ…..)
“Giáo, giáo sư……” Vật nhỏ nhút nhát gọi một tiếng.
Severus cũng không quay đầu lại: “Chuyện gì?”
“Cái kia….. có thể là em nằm mơ, thực xin lỗi giáo sư, em không quấy rầy thầy nữa!” Harry nói một hơi xong lập tức lủi đi mất.
Severus trừng giá sách trước mặt, thất vọng vì mình rèn sắt không thành thép.
Severus đi qua, ngồi xuống bên cạnh cậu, cẩn thận lắng nghe……
“Draco……..cậu nói xem cha đỡ đầu của cậu có phải rất kì lạ không? Lúc thì tốt với mình lúc lại hung dữ…… hức…… thầy rốt cuộc muốn làm gì nha……”
Severus vừa bực vừa buồn cười, xoa xoa đầu cậu, hỏi: “Muốn biết vì sao không?”
“Muốn nha…….” Vật nhỏ ngẩng đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn y, đột nhiên đưa tay lên dụi dụi mắt, yên lặng nhìn y một chốc, hắc hắc cười ngây ngô: “Ta nhớ rõ ngươi……ngươi là người tốt có bộ dáng hệt như Snape giáo sư…..”
Cậu bước tới, ôm lấy cánh tay Severus, thỏa mãn cười ngây ngô vài tiếng, sau đó bắt đầu than thở: “Ta nói cho ngươi biết nha, trước đây ta rất buồn…. ngươi có biết Snape giáo sư không? Thầy là bạn của mẹ ta, thầy đã cứu ta, còn mang ta đi viếng mộ ba mẹ, ta, lúc ta nhỏ đi, thầy còn đối xử với ta tốt lắm……”
“Ừ, sau đó?” Severus trấn an xoa đầu cậu.
Gương mặt vật nhỏ liền nhíu lại, nước mắt cũng trào lên, tốc độ thay đổi cảm xúc thật sự làm người ta lóa mắt. Cậu ủy khuất nhìn Severus, hít hít cái mũi: “Sau đó, không biết vì cái gì, thầy đột nhiên trở nên rất hung ác, ngày nào cũng mắng ta……”
Cậu càng nói càng khó chịu, sau đó nhào vào lòng Severus òa khóc: “Vì cái gì phải như vậy…… nếu chán ghét thì cứ nói từ đầu, ta, ta còn nghĩ có thể ở chung với bạn của mẹ……”
Severus vỗ lưng giúp cậu thuận khí, chua xót lại dâng lên. Sao y lại có thể quên mất, Harry từ nhỏ lớn lên đã không được ai đối xử tốt, tuổi thơ của vật nhỏ này không khác y là mấy, điểm duy nhất khác biệt là y thỉnh thoảng còn được mẹ quan tâm, nhưng vật nhỏ này căn bản không có cha mẹ, mình tốt xấu gì cũn có bằng hữu là Lily, còn Harry, mặc kệ là đời trước hay đời này, trước lúc 11 tuổi bởi vì đứa anh họ mà cậu căn bản không có được người bạn nào. Tình huống này làm đứa nhỏ rất trân trọng thiện ý mà người khác dành cho mình, theo những gì y quan sát được, đứa nhỏ ngốc ngếch này chỉ cần có người đối xử tốt với mình một chút, cậu sẽ đáp trả lại gấp bội. Vì thế có thể hiểu được, mình đột nhiên đối xử ác liệt như vậy, vật nhỏ nhất định rất thương tâm.
Vật nhỏ trong lòng vẫn còn khóc, khóc đến độ nấc cụt: “Nếu ta làm sai chuyện gì, cũng nên nói cho ta biết để sửa….. hức…. ta nhất định sẽ sửa…….”
“Ngươi đúng, Harry, ngươi đúng…….” Severus đau lòng ôm cậu vào lòng ngực tự nhiên đã kêu ra tên cậu, trong khoảnh khắc gọi cái tên này, y cảm thấy thực thỏa mãn, sau đó mới nhận ra mình có bao nhiêu yêu thích đứa nhỏ này.
Vật nhỏ ngoan ngoãn ôm lấy cổ y, cái đầu bù xù cọ cọ ủy khuất nói: “Kia Snape giáo sư vì cái gì tự nhiên hung với ta như vậy……..”
“Ngươi đúng, là y sai rồi.” Severus ôn hòa dỗ cậu: “Là y kì quặc, đừng tức giận.”
Harry lắc đầu, giọng điệu yếu ớt: “Ta không tức giận, chính là rất khó chịu…….”
Severus thở dài một hơi, thấp giọng hỏi: “Harry, ngươi có chán ghét y không?”
Harry ngẩng đầu nhìn y, mơ mơ màng màng hỏi: “Vì cái gì ta phải chán ghét thầy a?”
Severus sửng sốt một chút, nâng tay lau nước mắt trên giương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, tâm tình có chút phức tạp: “Y đối xử hung ác với ngươi như vậy, ngươi không chán ghét y sao?”
Vật nhỏ nấc một cái, lắc lắc đầu, hơi chóng mặt nói: “Không có…….. thấy đã cứu ta lúc lên lớp bay, mang ta đi thăm ba mẹ, còn chăm sóc ta, giúp ta làm độc dược…….”
Chỉ có vài việc như vậy thôi, cậu đã nhắc tới vài lần. Thật là….. người khác chỉ làm một chút việc như vậy vật nhỏ này đã khắc ghi trong lòng.
Severus trố mắt, ngơ ngác nhìn gương mặt nhỏ, trong khoảng khắc có cảm giác trái tim mình mềm nhũn đi, trong nhất thời vừa chua xót lại đau đớn. Y đột nhiên nhớ tới tháng 7 năm trước lần đầu tiên gặp Harry, buổi tối đó, vật nhỏ ẩn nhẫn cố nén bi thương cùng kinh hoàng khi bị dì giao cho mình, còn có bộ dáng yên lặng chịu đựng khi bị mình làm khó dễ. Vật nhỏ dường như đã sớm tập thành thói quen nhẫn nại khi bị đối xử hà khắc, chính là sau khi nhẫn nại vẫn ghi nhớ một chút thiện ý của người đã bắt nạt mình, sau đó ngây ngốc cố gắng hồi báo.
Có lẽ chính mình bị điểm này hấp dẫn? Làm sao lại có một con người ấm áp đến vậy…… tựa như một ngọn lửa nho nhỏ, le lói, cũng không chói mắt, cũng không đặc biệt nóng bỏng, lại làm trái tim người ta vô cùng ấm áp.
Y nhịn không được thở dài nói: “Thực xin lỗi……..”
Harry nghi hoặc nhìn y.
Y cúi đầu hôn lên trán vật nhỏ, ôn nhu tự nhiên toát ra: “Thực xin lỗi, Harry, Snape giáo sư sẽ không bao giờ hung dữ với ngươi như vậy nữa, ta cam đoan.”
Vật nhỏ ngây ngốc cười, cũng không biết nghe có hiểu không, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng bừng tỉnh áp tới hôn một cái thật kêu lên mặt y, sau đó dường như cảm thấy rất thú vị, hắc hắc mỉm cười.
Severus ngây ngẩn, sau đó lại hôn trán cậu.
Vật nhỏ can đảm, hắc hắc cười ngây ngô, mơ mơ màng màng lại hôn lại y vài cái, giống như đang chơi trò chơi.
Mãi đến khi bị vật nhỏ hôn tới khóe môi, Severus mới phản ứng vội vàng bịt miệng cậu lại.
“Được rồi, không cần hôn……..” Severus đột nhiên có cảm giác tội ác, tuy rằng được người mình thích thân thiết là chuyện rất vui sướng, nhưng trong tình huống đương sự không tỉnh táo, y vẫn cảm thấy chột dạ, hơn nữa y cũng không hi vọng nụ hôn đầu tiên của mình cùng vật nhỏ phát sinh trong thời điểm này, dù sao vật nhỏ của y chỉ mới 12 tuổi.
Nhìn vật nhỏ vươn móng vuốt cố gắng kéo tay mình ra, y bất đắc dĩ thở dài, ôm thật chặt vỗ lưng dỗ dành: “Đừng náo loạn, muộn rồi, mau ngủ đi.”
Vật nhỏ chôn đầu trong ngực y, a a ô ô lầm bầm vài câu, chậm rãi theo dỗ dành của y mà ngủ mê.
Nhẹ nhàng đặt vật nhỏ nằm lên giường, kéo chăn đắp kín, tuy bây giờ là mùa hè, nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh.
Y ngồi bên mép giường, đưa tay dịu dàng lướt qua đường nét gương mặt vật nhỏ, qua một hồi lâu mới nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên trán, sau đó lưu luyến quay về phòng mình.
Hôm sau lúc ăn sáng, Severus phát hiện vật nhỏ có chút không thích hợp, cứ do dự lén lút đưa mắt nhìn mình, sau đó bắt gặp ánh mắt mình sẽ đỏ mặt. Y chợt cả kinh, chẳng lẽ vật nhỏ nhớ rõ chuyện phát sinh đêm qua? ! Tiêu rồi, nếu vật nhỏ nghĩ mình là một tên luyến đồng biến thái thì làm sao bây giờ!
Severus đột nhiên nuốt không trôi.
Xong bữa sáng, y vội vàng chui vào phòng sách của nhà Malfoy, không ngờ một lát sau, Harry luôn né y hệt như mãnh thú lại tự động chạy tới tìm.
Mặc kệ bộ dáng vẫn rất rụt rè, nhưng vật nhỏ vẫn nhích tới trước mặt y: “Snape giáo sư…. ưm……. cái kia…..”
Severus cố trấn định, thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
“Cái kia….. đêm qua….” Gương mặt nhỏ nhắn của Harry đỏ bừng: “Em hình như đã thất lễ với thầy…..”
Severus lập tức thề thốt phủ nhận: “Cậu Potter, ngươi đang nói bậy gì đó? Đêm qua ta không có gặp ngươi.”
“A?” Harry kinh ngạc nhìn y.
Severe quen miệng lại bắt đầu phun nọc: “Cậu Potter, chẳng lẽ ngươi mơ thấy mình làm chuyện gì thất lễ với ta sao? Ngươi hẳn nên may mắn hiện tại không phải ở trường, nếu không ta sẽ trừ điểm học viện Hufflepuff vì ngươi đã hỏi giáo sư một vấn đề quá nhàm chán!”
Harry run rẩy, lập tức nhận lỗi: “Thực xin lỗi, giáo sư!”
Đáng chết, còn nói bậy! Severus vô cùng ảo não. Sắc mặt y không chút thay đổi xoay người về phía giá sách, giả vờ như đang tìm thư. (Trên thực tế biểu tình y hoàn toàn cứng ngắc, vì không biết nên làm gì bây giờ…..)
“Giáo, giáo sư……” Vật nhỏ nhút nhát gọi một tiếng.
Severus cũng không quay đầu lại: “Chuyện gì?”
“Cái kia….. có thể là em nằm mơ, thực xin lỗi giáo sư, em không quấy rầy thầy nữa!” Harry nói một hơi xong lập tức lủi đi mất.
Severus trừng giá sách trước mặt, thất vọng vì mình rèn sắt không thành thép.