Những lá thư không rõ nguồn gốc cứ liên tục xuất hiện trong nhà Dursley, ông bà Dursley không hề biết việc mà con gái mình nhận được hàng đống thư tương tự. Thứ ông bà Dursley sợ hãi và lấy làm kinh hoàng nhất đã tới, họ sợ đến nỗi tâm trí điên loạn, như những kẻ nghiện ngập, khuôn mặt họ trở xanh không tưởng nổi, Petunia như kẻ đói chục năm mà run như rét, ông Vernon như ốm hẳn đi chục kí. Họ đã cố ngăn chặn mọi thứ quái gở đó, thậm chí là chuyển đi nơi khác trong tình trạng lập cà lập cập.
Và rồi, mọi thứ chẳng diễn ra như họ mong đợi, sự bình yên của nhà Dursley đã chẳng còn, ông Vernon như phát dại, bà Petunia chẳng dám hó hé gì. Thằng Dudley thì chẳng hiểu chuyện quái gì đang diễn ra, nó cứ mặc định cha mình đã điên. Harry thì chỉ mong mỏi để đọc được những lá thư bị Vernon hủy hết, nó mong chờ ai đó sẽ cứu rỗi nó, cho nó một cuộc sống thật sự, một người thân thất lạc của nó sẽ tìm tới nó. Vesley chỉ nghe rồi làm theo lời ông bà Dursley, nó biết có chuyện gì kinh lắm sẽ diễn ra mới khiến họ hoảng sợ như thế, những lá thư kỳ lạ và họ phải chuyển đi tới mấy lần để cho kẻ gửi không tìm thấy họ ở đâu. Vesley biết chắc kẻ gửi lá thư là tên biến thái nào đó, ai đời lại làm thế chứ, nhiều lần Vesley toan báo cho cảnh sát nhưng bị ông bà Dursley chặn hết, những ý kiến như báo cho cảnh sát hay hàng xóm để họ giúp đỡ của Vesley đều bị bác bỏ gọn đẹp. Ông bà Dursley đời nào để người ta phát hiện ra bí mật kinh khủng ấy chứ.
Hiện tại đây, cả nhà Dursley và Harry đang ở trên một chiếc xuồng nghèo nàn, cũ kĩ và đầy mùi khó ngửi. Thằng Harry thì có vẻ như đã quen thuộc rồi, còn Vesley chưa từng sống ở một nơi tồi tệ thế, còn tệ hơn cả cái gầm cầu thang mà Harry ở, Vesley chưa bao giờ ước mình sẽ ở cái gầm cầu thang để thay thế nơi này nhiều tới vậy. Thằng Dudley cũng cảm thấy tệ hại chẳng kém Vesley, chưa lúc nào chị em nhà này ăn ý như thế, họ muốn trở về ngôi nhà cũ của mình.
Vesley ngồi nhắm nháp khoai tây chiên, ông Vernon thì nhóm lò sưởi lên, ông ta vẻ vui mừng lắm, trở lại cái trạng thái phấn chấn như cái lúc ông ta về nhà và gặp được vợ với lũ con. Vesley hiểu rõ người cha sống cùng mình mười một năm này, nó và Harry đều biết ông ta muốn chặn hẳn những lá thư mới có sự chọn lựa ở nơi tồi tàn vầy đây. Nhưng Vesley biết, mọi chuyện chẳng đơn giản thế, như có một thế lực bí ẩn nào đó, hoặc là Matthieu đã tới đây. Dù cho mọi chuyện chẳng can hệ gì tới ma pháp, thì chắc hẳn kẻ biến thái kia không dễ dàng buông tha nhà Dursley như thế.
Vesley chẳng mong đợi gì vào những lá thư, hay ông Vernon sẽ đột ngột đổi ý ngay bây giờ, vì nhìn đi trời đã bão to, ai lại về nhà thế này được chứ. Nó cầu cho sớm mai hết bão, những lá thư mất biệt. Rồi thế thì nó sẽ trở lại nhà Dursley, nó chán phải sống ở nơi thế này, nó cảm thấy tồi tệ hơn bao giờ hết. Phát ốm, cảm giác hiện tại của nó với thằng em trai béo núc của mình.
Trời tốt mịt, trở lạnh, gió sấm rền như sói tru ma rú. Nhà Dursley đã ngủ hết, ông Vernon vẻ mặt sảng khoái, cơ mặt bà Petunia trở nên dãn ra có lẽ bà cảm thấy yên tâm hơn chăng, Dudley ngáy o o nghe rợn người, Vesley nằm ngủ với giấc mơ mong chờ. Harry trằn trọc, nó nghĩ mãi về vụ lá thư, nó sẽ cố chôm một lá vào ngày mai nếu họ vẫn còn cố gửi thư cho nó.
Cánh cửa liên tục bị gõ, tiếng rầm rầm như sấm nổ. Chấn động khá mạnh, nhà Dursley thức dây cả. Ông Vernon chộp lấy cây súng, ông ta lên tiếng cảnh cáo kẻ bên ngoài. Tưởng chừng như kẻ đó hoảng sợ chuồn mất, ai ngờ được hắn phá cả cánh cửa, cánh cửa đập mạnh xuống sàn.
Một gã nào đó to lớn như người khổng lồ trong phim điện ảnh mà Vesley từng xem khi trước. Gã ta như người rừng với tóc tai và râu ria, Vesley té xuống nền một cái, mông đau điếng, tên này chẳng khác gì một con khỉ khổng lồ.
Gã ta bước vô nhà, dựng lại cánh cửa vào bản lề. Vesley núp sau lưng Petunia, Petunia núp phía sau chồng mình, thằng Dudley co ro sợ sệt thu người như con ốc, nó nép vào Petunia và Vesley.
Gã lên tiếng hỏi về thằng Harry và nói về thằng bé mãi. Ông Vernon tái mặt, giọng hơi run mà hăm dọa gã ta. Ông chĩa súng vào gã và bảo gã cút khỏi này, và gã ta rất nhẹ nhàng giựt mất khẩu súng của Vernon, cây súng bị bóp méo như kẹo cao su. Một gã khổng lồ mạnh bạo hung hăng.
Gã ta đưa cho Harry chiếc bánh sinh nhật nát nhừ, bởi lẽ gã đã giải thích rằng mình lỡ ngồi lên đó một tí. Harry nhận lấy cái bánh một cách khẩn thiết. Nó chưa bao giờ nhận được món quà sinh nhật tuyệt như thế.
Gã khổng lồ quái gỡ này là Rebeus Hagrid, người giữ khóa kiêm gác sân gì đó của Hogwarts, gã tự giới thiệu thế khi Harry hỏi gã là ai.
Gã đầy râu ria bợm trợn này tự nhiên hành xử như thể đây là nhà của gã, gã nướng đồ ăn và pha trà. Gã đưa cho Harry một qua xúc xích nướng, Harry đói meo liền nhận lấy và ăn, nhìn Harry thằng Dudley tỏ vẻ thèm thuồng nhưng ông Vernon đã cấm tiệt thằng con mình đừng tới gần gã ta rồi.
Harry chẳng biết gì về gã tốt bụng này, nó hỏi, gã nói, càng lúc càng loạn. Gã nhắc tới Hogwarts - nó có vẻ là một ngôi trường danh tiếng ít, bởi Vesley chưa từng biết tới ngôi trường ấy. Rồi gã nhắc tới cha mẹ Harry, nhưng trông thì thằng bé mù tịt về mọi thứ. Lẽ hiển nhiên thôi, thằng Harry bị ông bà Dursley giấu nhẹm tất cả mà.
Gã Hagrid ấy dồn ép và nổi đóa với Vernon, khiến ông ta phải quát lên trong hoảng sợ. Gã liếc qua Petunia, bà ấy liền sợ hãi như gặp hung thần.
- Harry, con là một phù thủy. - Gã nói, câu nói của gã khiến không khí ngột ngạt và nơi này tràn ngập sự im lặng.
Rồi, thằng Harry phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi:
- Con... Con là cái gì cơ? - Nó muốn chắc chắn.
Hagrid ngồi xuống ghế dài, và nhắc lại:
- Một phù thủy. Harry, con là một phù thủy, giống như cha mẹ con vậy.
Gã đưa cho Harry một lá thư có phong bì vàng, địa chỉ ghi bằng mực xanh bích:
- Lá thư mà chúng ta gửi cho con nhiều lần này, đọc đi. Lần này thì đừng hòng ai có thể giấu nhẹm đi được.
Harry đọc xong, nó hoảng hốt vì nội dung của lá thư, một lá thư kỳ quái.
Với địa chỉ thế này:
Gởi Harry
Sàn nhà
Chòi trên đá
Biển
Và nội lá thư là vầy đây:
HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS
Hiệu trưởng: Albus Dumbledore
(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, liên đoàn phù thủy quốc tế)
Kính gởi cậu Harry Potter,
Chúng tôi lấy làm hân hạnh thông báo cho cậu biết rằng cậu đã trúng tuyển vào học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.
Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất là ngày 31 tháng 7.
Kính thư,
Giáo sư McGonagall
Phó hiệu trưởng.
McGonagall
Sau sự hoảng hốt của nó, là sự hân hoang, nó chẳng rõ thế nào mà nó vui mừng như thế, có khi là do nó không cần phải học ở trường Tường Đá chăng? Và rồi, nó thắc mắc, nó không hiểu nhiều thứ, và nó chọn ra một thứ để hỏi:
- Đợi cú của con là sao ạ?
Gã vỗ tay lên trán một cái, rồi gã nói gì đó, sau đó thì gã móc ra cả một con cú với bộ lông bù xù, con cú con sống. Gã cũng lấy ra một cuộn giấy da với một cây viết lông ngỗng, gã viết gì đó rất chăm chú lắm, có vẻ rất quan trọng. Harry đọc những chữ mà Hagrid viết dù nó nằm ngược với mình như thế này:
Kính thưa giáo sư Dumbledore
Đã đưa thư cho Harry Potter
Mai dắt nó đi đo
Thời tiết buồn so
Mong cụ đừng lo
Hagrid
Gã đưa thư cho cú, rồi quẳng cú ra cửa trong cơn giông mạnh. Gã trở lại ghế và ngồi xuống, bình thản như chuyện đương nhiên. Harry há mồm rồi ngậm lại, nó không quen với việc mà gã Hagrid vừa làm. Gã ta nói:
- Tiếp tục nào, chúng ta nói tới đâu rồi ha?
- Thằng Harry sẽ không bao giờ học ở trường đó. - Vernon quá.
Gã Hagrid tức giận khi ông Dursley từ chối việc Harry sẽ học ở Hogwarts, rồi gã ta lại còn giận hơn khi bà Petunia nói ra việc ba mẹ thằng Harry chết do tai nạn xe, họ đã dùng lý do đó mà lừa Harry suốt mười một năm.
Harry muốn biết mọi chuyện, Hagrid đồng ý, gã sẽ nói những thứ mà gã được biết.
Gã Hagrid chỉ kể lại chuyện của cách đây mười hai năm trước. Kẻ - mà - ai- cũng - biết - là - ai, một tên phù thủy ác hóa - Voldemort, Hagrid chẳng dám nhắc lại tên của kẻ đó lần hai. Gã kể lại những thứ độc ác, kinh khủng mà Voldemort gây ra với gia đình nó. Gã cũng bảo cái vết sẹo hình tia chớp trên trán nó không bình thường, đó là một vết tích đáng sợ mà tên phù thủy ấy đã để lại, bởi lẽ hắn chẳng làm gì được Harry, mọi phép thuật của hắn ta bị vô hiệu hóa. Và gã ta kể lại việc mình đưa Harry tới nhà Dursley - Trong miệng gã, nhà Dursley rất đáng khinh bỉ, gã gọi họ là bọn Muggle - những con người không phép thuật yếu kém.
- Nhảm nhí. - Ông Vernon nói, sau đó ông ta tuôn một tràn nói xấu bọn phù thủy. Lời còn chưa tuôn ra hết từ miệng ông ta, Hagrid đã tức giận. Hagrid chĩa mũi dù vào Vernon như cách Vernon chĩa súng vào gã khi nãy.
Gã nói, giọng hăm dọa:
- Ông Dursley, tôi cảnh cáo ông. Ông mà nói thêm một tiếng nữa thì...
Vernon nép vô vách, dũng khí khi nãy tiêu tan mất.
Harry muốn biết cái kết của Kẻ - mà - ai- cũng - biết - là - ai đấy, Hagrid trả lời rằng tên phù thủy xấu xa đó đã biến mất, không ai biết hắn đã đi đâu, và hàng trăm lời đồn rộ lên, điều đó càng làm Harry nổi tiếng hơn, bởi chính phép lạ của nó mà tên phù thủy đó biến đi mất.
Harry nghĩ rằng Hagrid đã nhầm lẫn nó với ai đó, nó lamfsao có thể là một phù thủy đây chứ. Và rồi, gã Hagrid nói:
- Con không phải là một phù thủy? Đừng giỡn chứ Harry, chẳng lẽ con chưa từng lamfmaays thứ kỳ lạ khiến nhà Dursley tá hỏa sao? Ta tin gia đình Muggle này cũng biết rõ mà, họ đã cố giấu nhẹm đi xuất xứ của con còn gì.
Đúng thế thật, Harry suy nghĩ thật kĩ và kết luận. Không biết thế nào khi nó biết đây chẳng phải là trò đùa nó lại vui tới thế.
Ông Vernon tìm kiếm dũng khí đã tiêu mất, ông ta hô to rằng bản thân sẽ chẳng trả đồng xu nào cho thằng Harry. Harry như chột dạ, nó biết, nó biết mình nghèo tới mức nào, ba má nó có để lại gì cho nó đâu.
Hagrid tức giận, không chỉ vì Vernon nói những lời thiếu tử tế với Harry, mà còn vì ông ta đã xúc phạm tới một người Hagrid kính trọng - Dumbledore. Gã ta tức điên lên, chĩa cái mũi dù vào Dudley, rồi gã ta phù phép, thằng Dudley béo ục ịch mọc thêm một cái đuôi heo, cái đuôi heo xoăn tít, thò ra khỏi đũng quần. Ông bà Dursley sợ hoảng hồn, họ ôm lấy con trai kéo nó qua phòng khác tránh đi sự khủng hoảng.
Vesley không biết nên nói gì, đứng hình khi nghe cuộc trò chuyện kỳ lạ, quái gỡ và kinh hoàng khi gã khổng lồ biến Dudley thành một con heo thật sự, à không, mém chút thì thành heo, vì Dudley vẫn còn hình hài một con người với cái đuôi heo ở mông.
Vesley không chắc, nhưng có thể vụ này liên quan tới Matthieu, hoặc White-Snow. Vesley được léo ra khỏi căn phòng đầy ma thuật này, nhưng nó lại trở vô lần nữa. Nó muốn biết Matthieu tiếp theo sẽ làm gì. Hiển nhiên ông bà Dursley không cho nó đi đâu và kè kè bên nó, nó lẻn đi khi ông bà Dursley bận rộn với cái đuôi của Dudley.
Vesley mở cửa ra. Harry và gã nhìn nó. Vesley bước vào, nó nói:
- Nè, tôi nghe hết rồi đó. - Phải, Vesley đã nghe được gã Hagrid không được sử dụng phép thuật, Vesley nói, chất giọng đe dọa.
Gã Hagrid bối rối, Harry nhìn gã, rồi lại nhìn Vesley. Thằng Harry biết chị Vesley rất tốt, nó tiến tới, giọng lí nhí:
- Chị Vesley... - Có lẽ nó muốn xin giúp Hagrid.
- Biến Dudley trở lại, ngay lập tức. - Vesley chỉ nghĩ việc này do Matthieu bày ra để kịch tính thêm, nhưng chẳng có gì thú vị với việc nhìn người thân mình biến thành quái vật.
- Cái này... - Hagrid lúng túng.
- Ngay lập tức. Đừng bảo với tôi là ông không thể. Tôi không ngại đâm đơn kiện ông tới Hogwarts gì gì đâu. Nếu việc tiếp diễn như thế, ông chẳng những từng bị đuổi học,mà còn bị đuổi việc, lòng tin của Dumbledore đối với ông sẽ biến mất. Nhanh lên, ông đã phá hỏng mọi thứ. - Vesley nhìn Hagrid, đôi mắt kiên nghị như cái lần mà nó kí bản hợp đồng ma quái kia, giọng nó hơi khàn chắc do chưa giữ ấm kĩ, từng câu từng chữ nói rõ ràng mạch lạc.
Hagrid hơi hoảng sợ, gã lúng túng nói:
- Đừng,... - Như một lời cầu xin: - ta sẽ biến thằng nhóc Muggle ấy lại bình thường.
- Ngay lập tức.
- Được, được. - Gã vội vàng chạy đi qua bên kia phòng và phù phép, Dudley biến trở lại bình thường, ông bà Dursley gì chặt cậu quý tử,họ vui mừng,sự vui mừng lần áp sợ hãi.
Gã trở về phòng, thấy gã, Vesley chỉ nói:
- Yên tâm, tôi không ác như thế đâu. - Rồi Vesley lại hỏi, nó muốn xác nhận vài chuyện: - Ông quen với Matthieu à?
Gã ta có vẻ như chẳng hiểu về thứ mà Vesley hỏi cho lắm, gã chỉ lắc lắc đầu, râu và tóc lão vướng đầy mạng nhện khi bước vào đây rơi vãi tứ tung, Vesley không thích bẩn như thế, và có vẻ bụi bậm đã làm cho Vesley liên tục hắt hơi vài phát, Vesley lườm Hagrid:
- Thật thiếu lịch sự. - Lời nó trượt ra khỏi môi, Vesley đã quá tử tế rồi, nó nghĩ thế.
- Ta... Ta xin lỗi. - Gã khổng lồ to tiếng khi nãy dịu giọng xuống.
Vesley nhìn gã, định nói gì lại thôi. Sau đó đột ngột lên tiếng:
- Tôi cũng nhận được vài lá thư như thế. Ban đầu tôi nghĩ là một trò đùa của ai đó hay một rò lừa bịp của gã điên nào ấy, xem ra giờ thì chẳng phải đùa chơi rồi. Tôi không biết mình có giống Harry hay không nữa, nhưng tôi cá chắc là ba má tôi sẽ chẳng chấp nhận vụ này, nếu có tên tôi trong danh sách nhập học thì tôi yêu cầu ông hay trường ông hủy nó đi, tôi chẳng muốn dính dáng tới mấy vụ thế này đâu. - Vesley chọn rời khỏi Mafouchusy và sống cuộc sống bình thương, nó chưa từng nghĩ sẽ bị phá vỡ, và nó cũng không muốn phá vỡ nó.
- Ồ, ta nhớ ra rồi. Dumbledore nói nhà Dursley cũng có một phù thủy, ta còn tưởng thằng nhóc kia, hóa ra là cháu. - Gã thốt lên.
- Đừng gọi tôi như thân thiết, tôi cũng không phải phù thủy gì hết ráo. Tôi từ chối đi học ở chỗ mấy người. - Vesley chống tay lên hông, nó nói chắc chắn, giọng khàn khàn trầm trầm hòa lẫn vào tiếng bão rú.
- Đừng mong tôi đến chỗ mấy người, mình Harry Potter là đủ rồi. Thế thôi. - Nói xong con bé trở qua phòng mà ông Dursley đang ở.
Và rồi, mọi thứ chẳng diễn ra như họ mong đợi, sự bình yên của nhà Dursley đã chẳng còn, ông Vernon như phát dại, bà Petunia chẳng dám hó hé gì. Thằng Dudley thì chẳng hiểu chuyện quái gì đang diễn ra, nó cứ mặc định cha mình đã điên. Harry thì chỉ mong mỏi để đọc được những lá thư bị Vernon hủy hết, nó mong chờ ai đó sẽ cứu rỗi nó, cho nó một cuộc sống thật sự, một người thân thất lạc của nó sẽ tìm tới nó. Vesley chỉ nghe rồi làm theo lời ông bà Dursley, nó biết có chuyện gì kinh lắm sẽ diễn ra mới khiến họ hoảng sợ như thế, những lá thư kỳ lạ và họ phải chuyển đi tới mấy lần để cho kẻ gửi không tìm thấy họ ở đâu. Vesley biết chắc kẻ gửi lá thư là tên biến thái nào đó, ai đời lại làm thế chứ, nhiều lần Vesley toan báo cho cảnh sát nhưng bị ông bà Dursley chặn hết, những ý kiến như báo cho cảnh sát hay hàng xóm để họ giúp đỡ của Vesley đều bị bác bỏ gọn đẹp. Ông bà Dursley đời nào để người ta phát hiện ra bí mật kinh khủng ấy chứ.
Hiện tại đây, cả nhà Dursley và Harry đang ở trên một chiếc xuồng nghèo nàn, cũ kĩ và đầy mùi khó ngửi. Thằng Harry thì có vẻ như đã quen thuộc rồi, còn Vesley chưa từng sống ở một nơi tồi tệ thế, còn tệ hơn cả cái gầm cầu thang mà Harry ở, Vesley chưa bao giờ ước mình sẽ ở cái gầm cầu thang để thay thế nơi này nhiều tới vậy. Thằng Dudley cũng cảm thấy tệ hại chẳng kém Vesley, chưa lúc nào chị em nhà này ăn ý như thế, họ muốn trở về ngôi nhà cũ của mình.
Vesley ngồi nhắm nháp khoai tây chiên, ông Vernon thì nhóm lò sưởi lên, ông ta vẻ vui mừng lắm, trở lại cái trạng thái phấn chấn như cái lúc ông ta về nhà và gặp được vợ với lũ con. Vesley hiểu rõ người cha sống cùng mình mười một năm này, nó và Harry đều biết ông ta muốn chặn hẳn những lá thư mới có sự chọn lựa ở nơi tồi tàn vầy đây. Nhưng Vesley biết, mọi chuyện chẳng đơn giản thế, như có một thế lực bí ẩn nào đó, hoặc là Matthieu đã tới đây. Dù cho mọi chuyện chẳng can hệ gì tới ma pháp, thì chắc hẳn kẻ biến thái kia không dễ dàng buông tha nhà Dursley như thế.
Vesley chẳng mong đợi gì vào những lá thư, hay ông Vernon sẽ đột ngột đổi ý ngay bây giờ, vì nhìn đi trời đã bão to, ai lại về nhà thế này được chứ. Nó cầu cho sớm mai hết bão, những lá thư mất biệt. Rồi thế thì nó sẽ trở lại nhà Dursley, nó chán phải sống ở nơi thế này, nó cảm thấy tồi tệ hơn bao giờ hết. Phát ốm, cảm giác hiện tại của nó với thằng em trai béo núc của mình.
Trời tốt mịt, trở lạnh, gió sấm rền như sói tru ma rú. Nhà Dursley đã ngủ hết, ông Vernon vẻ mặt sảng khoái, cơ mặt bà Petunia trở nên dãn ra có lẽ bà cảm thấy yên tâm hơn chăng, Dudley ngáy o o nghe rợn người, Vesley nằm ngủ với giấc mơ mong chờ. Harry trằn trọc, nó nghĩ mãi về vụ lá thư, nó sẽ cố chôm một lá vào ngày mai nếu họ vẫn còn cố gửi thư cho nó.
Cánh cửa liên tục bị gõ, tiếng rầm rầm như sấm nổ. Chấn động khá mạnh, nhà Dursley thức dây cả. Ông Vernon chộp lấy cây súng, ông ta lên tiếng cảnh cáo kẻ bên ngoài. Tưởng chừng như kẻ đó hoảng sợ chuồn mất, ai ngờ được hắn phá cả cánh cửa, cánh cửa đập mạnh xuống sàn.
Một gã nào đó to lớn như người khổng lồ trong phim điện ảnh mà Vesley từng xem khi trước. Gã ta như người rừng với tóc tai và râu ria, Vesley té xuống nền một cái, mông đau điếng, tên này chẳng khác gì một con khỉ khổng lồ.
Gã ta bước vô nhà, dựng lại cánh cửa vào bản lề. Vesley núp sau lưng Petunia, Petunia núp phía sau chồng mình, thằng Dudley co ro sợ sệt thu người như con ốc, nó nép vào Petunia và Vesley.
Gã lên tiếng hỏi về thằng Harry và nói về thằng bé mãi. Ông Vernon tái mặt, giọng hơi run mà hăm dọa gã ta. Ông chĩa súng vào gã và bảo gã cút khỏi này, và gã ta rất nhẹ nhàng giựt mất khẩu súng của Vernon, cây súng bị bóp méo như kẹo cao su. Một gã khổng lồ mạnh bạo hung hăng.
Gã ta đưa cho Harry chiếc bánh sinh nhật nát nhừ, bởi lẽ gã đã giải thích rằng mình lỡ ngồi lên đó một tí. Harry nhận lấy cái bánh một cách khẩn thiết. Nó chưa bao giờ nhận được món quà sinh nhật tuyệt như thế.
Gã khổng lồ quái gỡ này là Rebeus Hagrid, người giữ khóa kiêm gác sân gì đó của Hogwarts, gã tự giới thiệu thế khi Harry hỏi gã là ai.
Gã đầy râu ria bợm trợn này tự nhiên hành xử như thể đây là nhà của gã, gã nướng đồ ăn và pha trà. Gã đưa cho Harry một qua xúc xích nướng, Harry đói meo liền nhận lấy và ăn, nhìn Harry thằng Dudley tỏ vẻ thèm thuồng nhưng ông Vernon đã cấm tiệt thằng con mình đừng tới gần gã ta rồi.
Harry chẳng biết gì về gã tốt bụng này, nó hỏi, gã nói, càng lúc càng loạn. Gã nhắc tới Hogwarts - nó có vẻ là một ngôi trường danh tiếng ít, bởi Vesley chưa từng biết tới ngôi trường ấy. Rồi gã nhắc tới cha mẹ Harry, nhưng trông thì thằng bé mù tịt về mọi thứ. Lẽ hiển nhiên thôi, thằng Harry bị ông bà Dursley giấu nhẹm tất cả mà.
Gã Hagrid ấy dồn ép và nổi đóa với Vernon, khiến ông ta phải quát lên trong hoảng sợ. Gã liếc qua Petunia, bà ấy liền sợ hãi như gặp hung thần.
- Harry, con là một phù thủy. - Gã nói, câu nói của gã khiến không khí ngột ngạt và nơi này tràn ngập sự im lặng.
Rồi, thằng Harry phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi:
- Con... Con là cái gì cơ? - Nó muốn chắc chắn.
Hagrid ngồi xuống ghế dài, và nhắc lại:
- Một phù thủy. Harry, con là một phù thủy, giống như cha mẹ con vậy.
Gã đưa cho Harry một lá thư có phong bì vàng, địa chỉ ghi bằng mực xanh bích:
- Lá thư mà chúng ta gửi cho con nhiều lần này, đọc đi. Lần này thì đừng hòng ai có thể giấu nhẹm đi được.
Harry đọc xong, nó hoảng hốt vì nội dung của lá thư, một lá thư kỳ quái.
Với địa chỉ thế này:
Gởi Harry
Sàn nhà
Chòi trên đá
Biển
Và nội lá thư là vầy đây:
HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS
Hiệu trưởng: Albus Dumbledore
(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, liên đoàn phù thủy quốc tế)
Kính gởi cậu Harry Potter,
Chúng tôi lấy làm hân hạnh thông báo cho cậu biết rằng cậu đã trúng tuyển vào học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.
Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất là ngày 31 tháng 7.
Kính thư,
Giáo sư McGonagall
Phó hiệu trưởng.
McGonagall
Sau sự hoảng hốt của nó, là sự hân hoang, nó chẳng rõ thế nào mà nó vui mừng như thế, có khi là do nó không cần phải học ở trường Tường Đá chăng? Và rồi, nó thắc mắc, nó không hiểu nhiều thứ, và nó chọn ra một thứ để hỏi:
- Đợi cú của con là sao ạ?
Gã vỗ tay lên trán một cái, rồi gã nói gì đó, sau đó thì gã móc ra cả một con cú với bộ lông bù xù, con cú con sống. Gã cũng lấy ra một cuộn giấy da với một cây viết lông ngỗng, gã viết gì đó rất chăm chú lắm, có vẻ rất quan trọng. Harry đọc những chữ mà Hagrid viết dù nó nằm ngược với mình như thế này:
Kính thưa giáo sư Dumbledore
Đã đưa thư cho Harry Potter
Mai dắt nó đi đo
Thời tiết buồn so
Mong cụ đừng lo
Hagrid
Gã đưa thư cho cú, rồi quẳng cú ra cửa trong cơn giông mạnh. Gã trở lại ghế và ngồi xuống, bình thản như chuyện đương nhiên. Harry há mồm rồi ngậm lại, nó không quen với việc mà gã Hagrid vừa làm. Gã ta nói:
- Tiếp tục nào, chúng ta nói tới đâu rồi ha?
- Thằng Harry sẽ không bao giờ học ở trường đó. - Vernon quá.
Gã Hagrid tức giận khi ông Dursley từ chối việc Harry sẽ học ở Hogwarts, rồi gã ta lại còn giận hơn khi bà Petunia nói ra việc ba mẹ thằng Harry chết do tai nạn xe, họ đã dùng lý do đó mà lừa Harry suốt mười một năm.
Harry muốn biết mọi chuyện, Hagrid đồng ý, gã sẽ nói những thứ mà gã được biết.
Gã Hagrid chỉ kể lại chuyện của cách đây mười hai năm trước. Kẻ - mà - ai- cũng - biết - là - ai, một tên phù thủy ác hóa - Voldemort, Hagrid chẳng dám nhắc lại tên của kẻ đó lần hai. Gã kể lại những thứ độc ác, kinh khủng mà Voldemort gây ra với gia đình nó. Gã cũng bảo cái vết sẹo hình tia chớp trên trán nó không bình thường, đó là một vết tích đáng sợ mà tên phù thủy ấy đã để lại, bởi lẽ hắn chẳng làm gì được Harry, mọi phép thuật của hắn ta bị vô hiệu hóa. Và gã ta kể lại việc mình đưa Harry tới nhà Dursley - Trong miệng gã, nhà Dursley rất đáng khinh bỉ, gã gọi họ là bọn Muggle - những con người không phép thuật yếu kém.
- Nhảm nhí. - Ông Vernon nói, sau đó ông ta tuôn một tràn nói xấu bọn phù thủy. Lời còn chưa tuôn ra hết từ miệng ông ta, Hagrid đã tức giận. Hagrid chĩa mũi dù vào Vernon như cách Vernon chĩa súng vào gã khi nãy.
Gã nói, giọng hăm dọa:
- Ông Dursley, tôi cảnh cáo ông. Ông mà nói thêm một tiếng nữa thì...
Vernon nép vô vách, dũng khí khi nãy tiêu tan mất.
Harry muốn biết cái kết của Kẻ - mà - ai- cũng - biết - là - ai đấy, Hagrid trả lời rằng tên phù thủy xấu xa đó đã biến mất, không ai biết hắn đã đi đâu, và hàng trăm lời đồn rộ lên, điều đó càng làm Harry nổi tiếng hơn, bởi chính phép lạ của nó mà tên phù thủy đó biến đi mất.
Harry nghĩ rằng Hagrid đã nhầm lẫn nó với ai đó, nó lamfsao có thể là một phù thủy đây chứ. Và rồi, gã Hagrid nói:
- Con không phải là một phù thủy? Đừng giỡn chứ Harry, chẳng lẽ con chưa từng lamfmaays thứ kỳ lạ khiến nhà Dursley tá hỏa sao? Ta tin gia đình Muggle này cũng biết rõ mà, họ đã cố giấu nhẹm đi xuất xứ của con còn gì.
Đúng thế thật, Harry suy nghĩ thật kĩ và kết luận. Không biết thế nào khi nó biết đây chẳng phải là trò đùa nó lại vui tới thế.
Ông Vernon tìm kiếm dũng khí đã tiêu mất, ông ta hô to rằng bản thân sẽ chẳng trả đồng xu nào cho thằng Harry. Harry như chột dạ, nó biết, nó biết mình nghèo tới mức nào, ba má nó có để lại gì cho nó đâu.
Hagrid tức giận, không chỉ vì Vernon nói những lời thiếu tử tế với Harry, mà còn vì ông ta đã xúc phạm tới một người Hagrid kính trọng - Dumbledore. Gã ta tức điên lên, chĩa cái mũi dù vào Dudley, rồi gã ta phù phép, thằng Dudley béo ục ịch mọc thêm một cái đuôi heo, cái đuôi heo xoăn tít, thò ra khỏi đũng quần. Ông bà Dursley sợ hoảng hồn, họ ôm lấy con trai kéo nó qua phòng khác tránh đi sự khủng hoảng.
Vesley không biết nên nói gì, đứng hình khi nghe cuộc trò chuyện kỳ lạ, quái gỡ và kinh hoàng khi gã khổng lồ biến Dudley thành một con heo thật sự, à không, mém chút thì thành heo, vì Dudley vẫn còn hình hài một con người với cái đuôi heo ở mông.
Vesley không chắc, nhưng có thể vụ này liên quan tới Matthieu, hoặc White-Snow. Vesley được léo ra khỏi căn phòng đầy ma thuật này, nhưng nó lại trở vô lần nữa. Nó muốn biết Matthieu tiếp theo sẽ làm gì. Hiển nhiên ông bà Dursley không cho nó đi đâu và kè kè bên nó, nó lẻn đi khi ông bà Dursley bận rộn với cái đuôi của Dudley.
Vesley mở cửa ra. Harry và gã nhìn nó. Vesley bước vào, nó nói:
- Nè, tôi nghe hết rồi đó. - Phải, Vesley đã nghe được gã Hagrid không được sử dụng phép thuật, Vesley nói, chất giọng đe dọa.
Gã Hagrid bối rối, Harry nhìn gã, rồi lại nhìn Vesley. Thằng Harry biết chị Vesley rất tốt, nó tiến tới, giọng lí nhí:
- Chị Vesley... - Có lẽ nó muốn xin giúp Hagrid.
- Biến Dudley trở lại, ngay lập tức. - Vesley chỉ nghĩ việc này do Matthieu bày ra để kịch tính thêm, nhưng chẳng có gì thú vị với việc nhìn người thân mình biến thành quái vật.
- Cái này... - Hagrid lúng túng.
- Ngay lập tức. Đừng bảo với tôi là ông không thể. Tôi không ngại đâm đơn kiện ông tới Hogwarts gì gì đâu. Nếu việc tiếp diễn như thế, ông chẳng những từng bị đuổi học,mà còn bị đuổi việc, lòng tin của Dumbledore đối với ông sẽ biến mất. Nhanh lên, ông đã phá hỏng mọi thứ. - Vesley nhìn Hagrid, đôi mắt kiên nghị như cái lần mà nó kí bản hợp đồng ma quái kia, giọng nó hơi khàn chắc do chưa giữ ấm kĩ, từng câu từng chữ nói rõ ràng mạch lạc.
Hagrid hơi hoảng sợ, gã lúng túng nói:
- Đừng,... - Như một lời cầu xin: - ta sẽ biến thằng nhóc Muggle ấy lại bình thường.
- Ngay lập tức.
- Được, được. - Gã vội vàng chạy đi qua bên kia phòng và phù phép, Dudley biến trở lại bình thường, ông bà Dursley gì chặt cậu quý tử,họ vui mừng,sự vui mừng lần áp sợ hãi.
Gã trở về phòng, thấy gã, Vesley chỉ nói:
- Yên tâm, tôi không ác như thế đâu. - Rồi Vesley lại hỏi, nó muốn xác nhận vài chuyện: - Ông quen với Matthieu à?
Gã ta có vẻ như chẳng hiểu về thứ mà Vesley hỏi cho lắm, gã chỉ lắc lắc đầu, râu và tóc lão vướng đầy mạng nhện khi bước vào đây rơi vãi tứ tung, Vesley không thích bẩn như thế, và có vẻ bụi bậm đã làm cho Vesley liên tục hắt hơi vài phát, Vesley lườm Hagrid:
- Thật thiếu lịch sự. - Lời nó trượt ra khỏi môi, Vesley đã quá tử tế rồi, nó nghĩ thế.
- Ta... Ta xin lỗi. - Gã khổng lồ to tiếng khi nãy dịu giọng xuống.
Vesley nhìn gã, định nói gì lại thôi. Sau đó đột ngột lên tiếng:
- Tôi cũng nhận được vài lá thư như thế. Ban đầu tôi nghĩ là một trò đùa của ai đó hay một rò lừa bịp của gã điên nào ấy, xem ra giờ thì chẳng phải đùa chơi rồi. Tôi không biết mình có giống Harry hay không nữa, nhưng tôi cá chắc là ba má tôi sẽ chẳng chấp nhận vụ này, nếu có tên tôi trong danh sách nhập học thì tôi yêu cầu ông hay trường ông hủy nó đi, tôi chẳng muốn dính dáng tới mấy vụ thế này đâu. - Vesley chọn rời khỏi Mafouchusy và sống cuộc sống bình thương, nó chưa từng nghĩ sẽ bị phá vỡ, và nó cũng không muốn phá vỡ nó.
- Ồ, ta nhớ ra rồi. Dumbledore nói nhà Dursley cũng có một phù thủy, ta còn tưởng thằng nhóc kia, hóa ra là cháu. - Gã thốt lên.
- Đừng gọi tôi như thân thiết, tôi cũng không phải phù thủy gì hết ráo. Tôi từ chối đi học ở chỗ mấy người. - Vesley chống tay lên hông, nó nói chắc chắn, giọng khàn khàn trầm trầm hòa lẫn vào tiếng bão rú.
- Đừng mong tôi đến chỗ mấy người, mình Harry Potter là đủ rồi. Thế thôi. - Nói xong con bé trở qua phòng mà ông Dursley đang ở.