Harry dậy sớm lắm, nó háo hức, nó mong chờ, nó đợi ngày này lâu lắm rồi, hoặc vì có thể rời khỏi nhà Dursley hoặc vì được đến nơi mà nó cho thuộc về nó. Nó muốn mặt bồ đồng phục phù thủy mới tươm, nhưng không thể, ra ngoài đường có mà người ta cho rằng nó bất thường nên nó mặt lại chiếc quần jean của mình. Nó kiểm tra từng món đồ cần thiết để vào Hogwarts, nó không muốn bị khiển trách hay tống cổ về nhà nếu bị thiếu món gì đó. Nó mang con Hedwig cùng đống đồ của mình xuống dưới nhà, tận hai tiếng đồng hồ sau mới thấy cái rương lắm đồ của Harry được chất lên xe ông Vernon. Cả sáng đó, Dudley ở trên phòng thầm mừng, không còn Harry nỗi lo của nó cũng biến đi phần nào.
Họ đã đến nơi, ông Vernon giúp Harry để đồ lên xe đẩy và đẩy tới nhà ga. Ông Vernon ngó ngó, rồi nói:
- Nào, để xem nhà ga mà mày nói ở chổ nào. Chín, mười... - Ông chặc lưỡi.
- Chắc họ chưa xây chăng? - Ông lại cất giọng, hơi châm biếm. Rồi lại đảo mắt nhìn quanh vài vòng, ông muốn xem Vesley ở đâu, chả nhẽ con bé không đến. Nếu thế thì phí công đưa thằng nhóc kia tới đây rồi. Cho dù thấy được con gái yêu, ông cũng không biết có đủ cái được gọi là can đảm mà tới chổ con bé hay không nữa.
- Tao đi đây! - Rồi ông bỏ đi, ông không thể đợi, vì ông sợ, nếu mà gặp được thật ông sẽ sợ hãi hoặc hoảng loạn, có khi chả dám nhìn mặt con bé con mà ông yêu quý, khoảng thời gian kia chưa đủ lâu để ông ổn định lại. Nhưng ông thực sự muốn gặp đưa trẻ thiên thần đó, ông nhớ nó, ông yêu thương nó, và rồi sự sợ hãi bâu lấy ông thêm nữa, yêu thì yêu mà sợ thì luôn tồn tại. Ông lựa chọn rời đi, trở về nhà.
Harry loay hoay, nó hoảng loạn, nó chả biết tung tích cái sân ga mà Hagrid nói, cũng chả ai biết về cái sân ga ấy khi nó hỏi, phải chăng lão Hagrid quên mất điều gì khi dặn dò nó rồi?
Ít nhất nó cũng may mắn khi gặp được một ngời phụ nữ béo múp đưa con đi đến Hogwarts, nó hỏi thăm bà ấy và rồi cũng vô tới được tàu tới Hogwarts.
Thằng Harry bắt đầu kiếm một toa tàu để ngồi trong chuyến đi tới trường phù thủy, tình cờ nó lại gặp được Vesley. Nó vui mừng rồi thoáng cái hơi ngại ngùng, nó định mở miệng muốn ngồi cùng vì chỉ thấy một mình Vesley ở toa đó, nhưng nó lại ngập ngừng không nói ra được, rồi nó cưa ậm ừ ựm ờ mãi.
- Ngồi không? - Vesley lên tiếng.
Harry đem đống vào cùng, ngại ngùng nói:
- Cảm ơn.
- Ừ. - Vesley đáp gọn.
Harry có nhiều điều thắc mắc lắm, mà nó chả biết nên làm sao mở lời, lúc định mở lời hỏi thì bị cắt ngang.
- Vesley. - White Snow mở cửa toa tàu, thò đầu vào gọi. Thấy Vesley ngẩng đầu nhìn mình, White Snow nói tiếp:
- Lên khoang trước đi. Tôi giúp em lấy đồ.
- Không cần đâu, Comi dùng phép thu nhỏ cả rồi. - Vesley đứng dậy, hướng chào Harry rồi nói với White Snow. Sau đó đi theo White Snow đến khoang trước, nơi mà Matthieu đang chờ.
Vesley và White Snow tới sớm hơn Matthieu một giờ, đợi khi Matthieu tới lại chuyển chổ một lần, chổ Matthieu là khoang hạng nhất, so với khu nay tốt hơn nhiều, hơn nữa Matthieu là vì sắp đồ giúp White Snow và thu nhỏ các đồ đạc mà tới trễ hơn so với họ nên chả ai trong nhóm hai ngời cất giọng phiền hà.
Harry ngồi ở khoang tàu đó, nó hơi ngẩn ra một chút, rồi thằng bé khi nãy nó gặp ở ngoài, thằng nhóc tóc đỏ, mặt đầy tàn nhan mở cửa thò đầu vào hỏi có thể ngồi cùng hay không nó mới hồi hồn lại, nó gật đầu đồng ý ngay. Nó cùng thằng bé kia trò chuyện một lúc, thằng bé tóc đỏ tên Ron Weasley, là đứa con trai nhỏ nhất của nhà Weasley, Ron nói và giải thích cho nó nhiều thứ về thế giới phù thủy, nó biết thêm cô bạn Hermione Granger và Neville Longbottom.
Hai đứa đang vui vẻ nói chuyện thì thằng nhóc Harry từng tình cờ gặp vào lần đầu đến thế giới phù thủy mở cửa toa tàu, giọng nó như thể nó là chủ:
- Mày Harry Potter mà mọi người rầm rầm nhắc tới?
Harry gật gật đầu:
- Phải.
- Grabbe và kia là Goyle. Tao là Malfoy Draco Malfoy. - Thằng bé chỉ tay giới thiệu hai đứa đứng bên cạnh, và giọng đầy tự hào khi nói tên mình ra.
Ron ho khẽ vài tiếng có lẽ là để ém cái tiếng cười khẩy. Draco Malfoy nhướng mày, khinh bỉ nhìn Ron Weasley:
- Lũ tóc đỏ nhà Weasley, nghèo rớt mồng tơi và đẻ lắm con tới mức không nuôi nổi đây sao? Mày thấy tên tao hài hước lắm sao, tao còn chả thèm hỏi cái tên tệ hại ngu xuẩn của mày đâu!
Nó quay lại nhìn Harry, giọng khiêu khích liếc Ron:
- Potter, đừng vội kết bạn với lũ tầm thường nghèo kiết này. Rồi mày sẽ những con người giàu có, sang trọng hơn, nếu mày đi với tao thì tao sẽ giúp chuyện đó.
- Chà, đầy khiêu khích và kịch tính. - White Snow cười cười nói.
- Còn chưa tới khúc cao trào đâu. - Vesley đáp lại như thể đang xem kịch, nó cũng chả mấy quan tâm lắm.
- Lũ kiết xác nào nữa đây. - Draco Malfoy tức giận vì cả hai người lạ mặt chen ngang cuộc nói chuyện của mình.
- Chị Vesley. - Harry đứng lên nói.
- Né đường nào. - White Snow giúp Vesley tách nhóm Draco ra khỏi cửa toa.
Vesley thuận tiện bước vào đưa cho Harry cái khăn choàng cổ, nó nói:
- Chúc mừng nhập học. Tôi đoán ba má tôi chả cho cậu thứ gì từ tế đâu.
- Cảm ơn chị. - Nó cảm động nói, lần đầu tiên nó có được một món quà tử tế, nguyên vẹn và không phải là đồ cũ.
- Ừ. Ít nhất đừng biến ai thành heo hay gà đấy. - Giọng nó bình thản.
Harry hơi cười cười, nó lắc lắc đầu, tay giữ chặt cái khăn.
- Sắp tới rồi, chuẩn bị kỹ đi. - White Snow chen vào cuộc trò chuyện gần như bế tắc, rồi nhìn Vesley nói:
- Đi thôi.
Vesley gật đầu rồi lại chào Harry lần nữa.
Draco tức đỏ mặt, nó là ngừời nhà Malfoy và chưa từng bị ai phớt lờ. Nó định nói gì đó nhưng không còn thấy bóng dáng của hai người con gái lạ mặt chen vào cuộc trò chuyện của nó, nó đành quay ra hỏi Harry:
- Ai vậy?
- Không can hệ tới kẻ như cậu, và tôi biết rõ mình cần làm gì, kết bạn với ai. - Harry đáp, giọng chắc nịch đầy kiên quyết.
Draco tức hơn rồi, má cũng hơi nhuộm hồng, nhưng nó bình tĩnh giọng khinh khỉnh nói:
- Cẩn thận vào, Potter ạ. Có ngày mày lại dẫm lên vết xe đổ của ba má mày nếu không biết lễ phép hơn. Giao du với lũ nhà Weasley hay lão Hadrig thì chết sớm thôi.
Ron đứng bật dậy, Harry hơi động nắm tay, nó muốn đấm cho thằng nhóc trước mặt mình một đấm, Ron cáu:
- Mày dám nói lại không?
- Sao? Định đánh nhau? Bằng cái cây đũa rách nát đó à? - Draco cười khinh bỉ nói, giọng chua chát khiến người phát giận.
- Câm đi, rồi cút khỏi chổ này. - Ron lại lên tiếng, giọng lớn hơn khi nãy.
- Tụi mày mới là lũ phải đi, tụi tao sạch đồ ăn rồi nhưng nhìn thì tụi mày không thiếu nhỉ? - Goyle định thò tay lấy mấy cái kẹo socola ếch nhái, Ron định ngăn lại nhưng con chuột Scabbers đã cắm cái răng nhọn vào ngón tay Goyle, khiến thằng bé la toáng lên, Goyle hoảng loạn vung vẩy con chuột, khi con chuột văng tới gần cửa sổ chổ hai đứa còn lại thì chúng hoảng loạn thối lui, cả ba đưa đều biến mất nhanh chóng.
- Con chuột này cũng có ích gớm. - Ron nói, rồi lại cầm con thú cưng mà nó chả ưa mấy xem có bị thương không thấy đều ổn nên chả mấy để ý nữa.
- Ổn cả chứ? - Giọng Hermione vang lên. Con bé nghe thấy tiếng ồn nên chạy sang, thấy kẹo bánh rơi vãi đầy mặt đất nên có chút lo lắng. Chúng quy cũng coi như có quen biết qua lần gặp khi cùng Neville tìm ếch.
- Ừ, tụi mình ổn. - Harry đáp.
- Thế bồ cần gì đây? - Ron hỏi.
- Không, nhắc nhở mấy bồ thôi, mình có hỏi nhân viên kiểm soát tàu, họ nói sắp tới nơi rồi. Mấy bồ mặc đồ nhanh lên đi.
- Bồ nên đi ra cho tụi này thay đồ. - Ron chả ưa Hermione, giọng nó hậm hực.
- Được thôi. - Con bé đáp gọn rồi xoay lưng, ước chừng định rời khỏi, nhưng con bé lại quay đầu, cười nói:
- Nhân tiện đây thì mũi bồ có dính lọ đấy. - Lần này con bé xoay đầu đi mất.
- Bồ quen thằng đó à? - Harry hỏi.
- Mình có nghe nói về gia đình nó. Sau khi kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai chết, họ là những người đầu tiên quay về phe ta, họ biện giải cho mình nhưng ba mình chả tin. - Ron giải thích, rồi nó hỏi lại Harry:
- Còn khi nãy là ai?
- Ai cơ? - Harry hơi thắc mắc.
- Tặng bồ cái khăn đấy.
- À, chị họ tớ đấy. Vesley, Vesley Dursley. Nhà Dursley đã nhận nuôi tớ.
- Thế ra chị cậu là phù thủy gốc muggle à?
- Là sao?
- Là không có ba má là phù thủy, không giống tớ hoặc cậu. Thằng Malfoy khinh họ lắm, nó mà biết nó bị phớt lờ bởi chị họ cậu thì chả tưởng nổi đâu. Còn người còn lại?
- Chịu, chắc là bạn chị ấy. - Harry cũng muốn biết ngừời đi cùng Vesley lắm chứ.
Ron ờ một cái rồi thay đổi quần áo, Harry cũng bắt đầu đổi quần áo, tụi nó háo hức nhập vào đám động ở hành lang, tàu lửa giảm tốc rồi dừng hẳn. Người người ùa ra ngoài như lũ tới, hành lý của họ sẽ được đưa về Hogwarts sau.
Họ đã đến nơi, ông Vernon giúp Harry để đồ lên xe đẩy và đẩy tới nhà ga. Ông Vernon ngó ngó, rồi nói:
- Nào, để xem nhà ga mà mày nói ở chổ nào. Chín, mười... - Ông chặc lưỡi.
- Chắc họ chưa xây chăng? - Ông lại cất giọng, hơi châm biếm. Rồi lại đảo mắt nhìn quanh vài vòng, ông muốn xem Vesley ở đâu, chả nhẽ con bé không đến. Nếu thế thì phí công đưa thằng nhóc kia tới đây rồi. Cho dù thấy được con gái yêu, ông cũng không biết có đủ cái được gọi là can đảm mà tới chổ con bé hay không nữa.
- Tao đi đây! - Rồi ông bỏ đi, ông không thể đợi, vì ông sợ, nếu mà gặp được thật ông sẽ sợ hãi hoặc hoảng loạn, có khi chả dám nhìn mặt con bé con mà ông yêu quý, khoảng thời gian kia chưa đủ lâu để ông ổn định lại. Nhưng ông thực sự muốn gặp đưa trẻ thiên thần đó, ông nhớ nó, ông yêu thương nó, và rồi sự sợ hãi bâu lấy ông thêm nữa, yêu thì yêu mà sợ thì luôn tồn tại. Ông lựa chọn rời đi, trở về nhà.
Harry loay hoay, nó hoảng loạn, nó chả biết tung tích cái sân ga mà Hagrid nói, cũng chả ai biết về cái sân ga ấy khi nó hỏi, phải chăng lão Hagrid quên mất điều gì khi dặn dò nó rồi?
Ít nhất nó cũng may mắn khi gặp được một ngời phụ nữ béo múp đưa con đi đến Hogwarts, nó hỏi thăm bà ấy và rồi cũng vô tới được tàu tới Hogwarts.
Thằng Harry bắt đầu kiếm một toa tàu để ngồi trong chuyến đi tới trường phù thủy, tình cờ nó lại gặp được Vesley. Nó vui mừng rồi thoáng cái hơi ngại ngùng, nó định mở miệng muốn ngồi cùng vì chỉ thấy một mình Vesley ở toa đó, nhưng nó lại ngập ngừng không nói ra được, rồi nó cưa ậm ừ ựm ờ mãi.
- Ngồi không? - Vesley lên tiếng.
Harry đem đống vào cùng, ngại ngùng nói:
- Cảm ơn.
- Ừ. - Vesley đáp gọn.
Harry có nhiều điều thắc mắc lắm, mà nó chả biết nên làm sao mở lời, lúc định mở lời hỏi thì bị cắt ngang.
- Vesley. - White Snow mở cửa toa tàu, thò đầu vào gọi. Thấy Vesley ngẩng đầu nhìn mình, White Snow nói tiếp:
- Lên khoang trước đi. Tôi giúp em lấy đồ.
- Không cần đâu, Comi dùng phép thu nhỏ cả rồi. - Vesley đứng dậy, hướng chào Harry rồi nói với White Snow. Sau đó đi theo White Snow đến khoang trước, nơi mà Matthieu đang chờ.
Vesley và White Snow tới sớm hơn Matthieu một giờ, đợi khi Matthieu tới lại chuyển chổ một lần, chổ Matthieu là khoang hạng nhất, so với khu nay tốt hơn nhiều, hơn nữa Matthieu là vì sắp đồ giúp White Snow và thu nhỏ các đồ đạc mà tới trễ hơn so với họ nên chả ai trong nhóm hai ngời cất giọng phiền hà.
Harry ngồi ở khoang tàu đó, nó hơi ngẩn ra một chút, rồi thằng bé khi nãy nó gặp ở ngoài, thằng nhóc tóc đỏ, mặt đầy tàn nhan mở cửa thò đầu vào hỏi có thể ngồi cùng hay không nó mới hồi hồn lại, nó gật đầu đồng ý ngay. Nó cùng thằng bé kia trò chuyện một lúc, thằng bé tóc đỏ tên Ron Weasley, là đứa con trai nhỏ nhất của nhà Weasley, Ron nói và giải thích cho nó nhiều thứ về thế giới phù thủy, nó biết thêm cô bạn Hermione Granger và Neville Longbottom.
Hai đứa đang vui vẻ nói chuyện thì thằng nhóc Harry từng tình cờ gặp vào lần đầu đến thế giới phù thủy mở cửa toa tàu, giọng nó như thể nó là chủ:
- Mày Harry Potter mà mọi người rầm rầm nhắc tới?
Harry gật gật đầu:
- Phải.
- Grabbe và kia là Goyle. Tao là Malfoy Draco Malfoy. - Thằng bé chỉ tay giới thiệu hai đứa đứng bên cạnh, và giọng đầy tự hào khi nói tên mình ra.
Ron ho khẽ vài tiếng có lẽ là để ém cái tiếng cười khẩy. Draco Malfoy nhướng mày, khinh bỉ nhìn Ron Weasley:
- Lũ tóc đỏ nhà Weasley, nghèo rớt mồng tơi và đẻ lắm con tới mức không nuôi nổi đây sao? Mày thấy tên tao hài hước lắm sao, tao còn chả thèm hỏi cái tên tệ hại ngu xuẩn của mày đâu!
Nó quay lại nhìn Harry, giọng khiêu khích liếc Ron:
- Potter, đừng vội kết bạn với lũ tầm thường nghèo kiết này. Rồi mày sẽ những con người giàu có, sang trọng hơn, nếu mày đi với tao thì tao sẽ giúp chuyện đó.
- Chà, đầy khiêu khích và kịch tính. - White Snow cười cười nói.
- Còn chưa tới khúc cao trào đâu. - Vesley đáp lại như thể đang xem kịch, nó cũng chả mấy quan tâm lắm.
- Lũ kiết xác nào nữa đây. - Draco Malfoy tức giận vì cả hai người lạ mặt chen ngang cuộc nói chuyện của mình.
- Chị Vesley. - Harry đứng lên nói.
- Né đường nào. - White Snow giúp Vesley tách nhóm Draco ra khỏi cửa toa.
Vesley thuận tiện bước vào đưa cho Harry cái khăn choàng cổ, nó nói:
- Chúc mừng nhập học. Tôi đoán ba má tôi chả cho cậu thứ gì từ tế đâu.
- Cảm ơn chị. - Nó cảm động nói, lần đầu tiên nó có được một món quà tử tế, nguyên vẹn và không phải là đồ cũ.
- Ừ. Ít nhất đừng biến ai thành heo hay gà đấy. - Giọng nó bình thản.
Harry hơi cười cười, nó lắc lắc đầu, tay giữ chặt cái khăn.
- Sắp tới rồi, chuẩn bị kỹ đi. - White Snow chen vào cuộc trò chuyện gần như bế tắc, rồi nhìn Vesley nói:
- Đi thôi.
Vesley gật đầu rồi lại chào Harry lần nữa.
Draco tức đỏ mặt, nó là ngừời nhà Malfoy và chưa từng bị ai phớt lờ. Nó định nói gì đó nhưng không còn thấy bóng dáng của hai người con gái lạ mặt chen vào cuộc trò chuyện của nó, nó đành quay ra hỏi Harry:
- Ai vậy?
- Không can hệ tới kẻ như cậu, và tôi biết rõ mình cần làm gì, kết bạn với ai. - Harry đáp, giọng chắc nịch đầy kiên quyết.
Draco tức hơn rồi, má cũng hơi nhuộm hồng, nhưng nó bình tĩnh giọng khinh khỉnh nói:
- Cẩn thận vào, Potter ạ. Có ngày mày lại dẫm lên vết xe đổ của ba má mày nếu không biết lễ phép hơn. Giao du với lũ nhà Weasley hay lão Hadrig thì chết sớm thôi.
Ron đứng bật dậy, Harry hơi động nắm tay, nó muốn đấm cho thằng nhóc trước mặt mình một đấm, Ron cáu:
- Mày dám nói lại không?
- Sao? Định đánh nhau? Bằng cái cây đũa rách nát đó à? - Draco cười khinh bỉ nói, giọng chua chát khiến người phát giận.
- Câm đi, rồi cút khỏi chổ này. - Ron lại lên tiếng, giọng lớn hơn khi nãy.
- Tụi mày mới là lũ phải đi, tụi tao sạch đồ ăn rồi nhưng nhìn thì tụi mày không thiếu nhỉ? - Goyle định thò tay lấy mấy cái kẹo socola ếch nhái, Ron định ngăn lại nhưng con chuột Scabbers đã cắm cái răng nhọn vào ngón tay Goyle, khiến thằng bé la toáng lên, Goyle hoảng loạn vung vẩy con chuột, khi con chuột văng tới gần cửa sổ chổ hai đứa còn lại thì chúng hoảng loạn thối lui, cả ba đưa đều biến mất nhanh chóng.
- Con chuột này cũng có ích gớm. - Ron nói, rồi lại cầm con thú cưng mà nó chả ưa mấy xem có bị thương không thấy đều ổn nên chả mấy để ý nữa.
- Ổn cả chứ? - Giọng Hermione vang lên. Con bé nghe thấy tiếng ồn nên chạy sang, thấy kẹo bánh rơi vãi đầy mặt đất nên có chút lo lắng. Chúng quy cũng coi như có quen biết qua lần gặp khi cùng Neville tìm ếch.
- Ừ, tụi mình ổn. - Harry đáp.
- Thế bồ cần gì đây? - Ron hỏi.
- Không, nhắc nhở mấy bồ thôi, mình có hỏi nhân viên kiểm soát tàu, họ nói sắp tới nơi rồi. Mấy bồ mặc đồ nhanh lên đi.
- Bồ nên đi ra cho tụi này thay đồ. - Ron chả ưa Hermione, giọng nó hậm hực.
- Được thôi. - Con bé đáp gọn rồi xoay lưng, ước chừng định rời khỏi, nhưng con bé lại quay đầu, cười nói:
- Nhân tiện đây thì mũi bồ có dính lọ đấy. - Lần này con bé xoay đầu đi mất.
- Bồ quen thằng đó à? - Harry hỏi.
- Mình có nghe nói về gia đình nó. Sau khi kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai chết, họ là những người đầu tiên quay về phe ta, họ biện giải cho mình nhưng ba mình chả tin. - Ron giải thích, rồi nó hỏi lại Harry:
- Còn khi nãy là ai?
- Ai cơ? - Harry hơi thắc mắc.
- Tặng bồ cái khăn đấy.
- À, chị họ tớ đấy. Vesley, Vesley Dursley. Nhà Dursley đã nhận nuôi tớ.
- Thế ra chị cậu là phù thủy gốc muggle à?
- Là sao?
- Là không có ba má là phù thủy, không giống tớ hoặc cậu. Thằng Malfoy khinh họ lắm, nó mà biết nó bị phớt lờ bởi chị họ cậu thì chả tưởng nổi đâu. Còn người còn lại?
- Chịu, chắc là bạn chị ấy. - Harry cũng muốn biết ngừời đi cùng Vesley lắm chứ.
Ron ờ một cái rồi thay đổi quần áo, Harry cũng bắt đầu đổi quần áo, tụi nó háo hức nhập vào đám động ở hành lang, tàu lửa giảm tốc rồi dừng hẳn. Người người ùa ra ngoài như lũ tới, hành lý của họ sẽ được đưa về Hogwarts sau.