- Ô là la... Em dậy rồi hử, All? - White-Snow Vpopemtipi nâng giọng cao, tay bê khay đựng cốc nước, một tô cháo tỏa khói và đĩa bánh ngọt, chân đá cửa mà vào nhà.
Đặt khay lên bàn gỗ tròn nhỏ, tự nhiên ngồi xuống cái ghế sofa nhỏ gần đó, cười nói:
- Tưởng em không qua khỏi cơ, All. Má chị bảo mang đồ ăn qua cho em, em muốn ăn ngay hay lát nữa? Ăn ngay nhé, cho chị ăn cùng với. Cảm ơn em nhiều. - Nói xong cô nàng tự bốc một cái bánh quy bỏ vào miệng. Đưa tô cháo tới cho Laris, nói:
- Này, cầm đi, ăn hết nhá, nó ngon lắm, má chị bảo thế, ăn rồi uống nước vào, bảo đảm khỏi bệnh!
- Sao thế, All? Đừng bảo em bị quỷ nhập nha, chị sợ lắm đấy! - Nhìn thấy Laris phản ứng chậm chạp, không cầm tô cháo mình đưa cho, White-Snow ngay lập tức lên tiếng, giọng pha chút cười mỉa.
Laris ngu ngơ nhìn White-Snow hết nói tới hành động, Laris thầm nghĩ cô nàng này đang diễn trỏ dị hợm, nhưng lại cảm thấy kỳ lạ làm sao ấy. Cử động dễ dàng hơn khi nãy vừa tỉnh, Laris đưa tay cầm lấy tô cháo, im lặng, Laris chả biết nên nói gì nữa.
- Ôi, All, em sao thế? 'Cảm ơn' chị đi nào? Bình thường em đâu thế chứ?!
- Em cảm ơn.- Laris nghe vậy, thì đáp. Lòng hơi rối.
- All, ăn cháo đi, nó ngon lắm! - White-Snow vội nói.
Dù lòng hoang mang, nhưng Laris vẫn cầm muỗng định múc cháo cho vào miệng, Laris đói đến muốn xỉu rồi.
'Rầm' - Cánh cửa gỗ lỏng lẻo bị đạp đổ ngã xuống đất, bụi bay lên từa lưa.
- White-Snow Vpopemtipi! Đừng làm trò nữa, cô ta là 'khách'! - Một cô bé bước vào, ẩn ẩn hiện hiện sau đám bụi, réo lên rõ lớn, làm cho Laris giật mình một cái.
- Trò gì chứ, thú vị phết mà! - White-Snow phản bác: - Thật không có khiếu hài hước, đáng khinh.
Cô bé như ninja, di chuyển cực nhanh, cướp lấy tô cháo Laris đang cầm, nói:
- Mafouchusy, cháo này không ăn được. Nếu đói, ăn tạm cái này đi... - Vừa nói, cô bé vừa lấy từ trên tóc xuống một cái quả, quả nó màu hồng trộn tím: - Đừng lo lắng, đây là quả H2O3, nó có thể giúp ta no cả ngày.
- Cháo này... Trả cho cô, White-Snow. Sau này tử tế với khách vào. - Cô bé liếc White-Snow cao giọng trách móc nghe như một bà cô.
- Cô ta đói và tôi cho ăn, quá tử tế rồi nhá! - White-Snow chớp thời cơ phản kích.
- Cháo trộn cỏ Leakoy, thật tử tế làm sao, White-Snow. - Cô bé đặt cháo lại vào khay, nói tiếp; - Tôi chắc, 'khách' của chúng ta chẳng muốn mình bị thổi phù lên như singum đâu.
Cô bé lại nhìn sang Laris:
- Ăn đi, Mafouchusy. Hoặc là cô muốn chết. Đói chết không phải một cách để tự vẫn hay đâu.
- Tôi sẽ tiếc vì mất đi trò tiêu khiển và một vị khách xinh đẹp như cô đó, All. - White-Snow ất giọng lên, nghe chói tai khiếp.
Laris cầm quả được cô bé kia gọi là H2O3,nhìn chăm chăm quả đó, rồi lại nhìn hai cô gái trước mặt mình, người tên (có lẽ là) White-Snow cao khoảng một trăm bảy mươi centimet, mặc bồ váy xanh lá không rõ thương hiệu dài tới gót chân, phòng cũng hơn độ tuổi hai mươi, mái tóc nâu đỏ đặc trưng bắt mắt được thắt thành hai bím, rồi cột cao lên vắn lại thành hình trái tim. Còn cô bé bên cạnh chắc tầm dưới mười tuổi, đứng tới eo của người tên White-Snow, mặc áo sơ mi trắng, tay áo dài không thấy tay, phối chung với váy đen, chân váy dài không thấy chân, đầu đội nón hình con gà che lấp hết cả tóc. Người cao thì xinh đẹp, kẻ thấp thì dễ thương.
- Tôi... - Laris định hỏi rất nhiều, nhưng lại ngập ngừng.
Cô bé cười cười:
- Đừng lo lắng, Mafouchusy, chúng tôi không bắt cóc cũn không hại cô.
White-Snow tiếp lời:
- Đúng, cô là 'khách hàng' và chúng tôi là những người sẽ 'bán' nguyện vọng cho cô, All.
- 'Khách'? 'Bán nguyện vọng'? Cho tôi? - Laris hết sức ngạc nhiên, nhướn người lên hỏi lại.
- Ờ, ý tôi là... Ưm, à, cô đã ước nguyện rời khỏi nhà Mafouchusy, và nó sẽ thành hiện thực... - White-Snow nghĩ mình giải thích vầy là ổn.
- Tôi vẫn không hiểu lắm... - Laris lí nhí.
Cô bé chậc lưỡi một cái, giải thích:
- Là vầy, Mafouchusy. Chúng tôi là những người 'bán' cho cô điều cô mong ước, và đổi lại cô sẽ trả cho chúng tôi 'tiền'. Có thể cô vẫn chưa rõ, đọc cái này đi, nó sẽ giúp cô. - Nói xong, cô bé chả biết lấy từ đâu ra một xấp giấy đưa ra trước mặt Laris.
Laris cầm xấp giấy, để quả kỳ dị kia xuống giường, chăm chú đọc, chăm chú nhớ, chăm chú lật qua trang. Đọc xong, Laris đặt xấp giấy lên chân, nhìn mặt của Laris, hẳn cô nàng đã hiểu rồi.
- Sao, hiểu chưa, All? - White-Snow hỏi, tay phải vơ lấy quả trên giường cắn từng cái một.
Laris gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:
- 'All' là ai? - Laris chả hiểu lý do White-Snow gọi mình là 'All'
- Bất cứ 'khách hàng' nào tôi cũn gọi là 'All' cả. Nên đừng bận tâm, All yêu dấu! - White-Snow lơ đểnh cười cười, miệng nhai chóp chép.
- Chúng ta sẽ bàn kĩ hơn vào ngày mai. Bây giờ hãy nghỉ ngơi đi, Mafouchusy. - Cô bé lại lấy từ trên tóc xuống một quả kỳ lạ khác, quả lần này nửa trên có màu cam nhạt, nửa dưới có màu xám tro, đưa tới trước mặt Laris: - Ăn đi, nó sẽ giúp cô no và làm phục hồi sức lực của cô.
- Chúng tôi đi trước nhé, mai gặp lại. Trong xấp giấy kia có cả hợp đồng, cô đọc kĩ vào, All. - White-Snow phủi phủi tay, rồi lấy tay áo chùi miệng, nói: - Nếu cô không thích, chúng tôi sẽ trả cô về lâu đài Mafouchusy, hiển nhiên sẽ xóa kí ức của cô ở đây.
Nói rồi, White-Snow và cô bé ra khỏi ngôi nhà nhỏ cũ kỹ, từng bước từng bước đạp lên cánh cửa phòng bị đổ mà ra ngoài. Khi bóng hai người đã khuất, cánh cửa phòng dựng lên, sập mạnh vào bản lề rồi đóng kín nhu lúc đầu.
Đặt khay lên bàn gỗ tròn nhỏ, tự nhiên ngồi xuống cái ghế sofa nhỏ gần đó, cười nói:
- Tưởng em không qua khỏi cơ, All. Má chị bảo mang đồ ăn qua cho em, em muốn ăn ngay hay lát nữa? Ăn ngay nhé, cho chị ăn cùng với. Cảm ơn em nhiều. - Nói xong cô nàng tự bốc một cái bánh quy bỏ vào miệng. Đưa tô cháo tới cho Laris, nói:
- Này, cầm đi, ăn hết nhá, nó ngon lắm, má chị bảo thế, ăn rồi uống nước vào, bảo đảm khỏi bệnh!
- Sao thế, All? Đừng bảo em bị quỷ nhập nha, chị sợ lắm đấy! - Nhìn thấy Laris phản ứng chậm chạp, không cầm tô cháo mình đưa cho, White-Snow ngay lập tức lên tiếng, giọng pha chút cười mỉa.
Laris ngu ngơ nhìn White-Snow hết nói tới hành động, Laris thầm nghĩ cô nàng này đang diễn trỏ dị hợm, nhưng lại cảm thấy kỳ lạ làm sao ấy. Cử động dễ dàng hơn khi nãy vừa tỉnh, Laris đưa tay cầm lấy tô cháo, im lặng, Laris chả biết nên nói gì nữa.
- Ôi, All, em sao thế? 'Cảm ơn' chị đi nào? Bình thường em đâu thế chứ?!
- Em cảm ơn.- Laris nghe vậy, thì đáp. Lòng hơi rối.
- All, ăn cháo đi, nó ngon lắm! - White-Snow vội nói.
Dù lòng hoang mang, nhưng Laris vẫn cầm muỗng định múc cháo cho vào miệng, Laris đói đến muốn xỉu rồi.
'Rầm' - Cánh cửa gỗ lỏng lẻo bị đạp đổ ngã xuống đất, bụi bay lên từa lưa.
- White-Snow Vpopemtipi! Đừng làm trò nữa, cô ta là 'khách'! - Một cô bé bước vào, ẩn ẩn hiện hiện sau đám bụi, réo lên rõ lớn, làm cho Laris giật mình một cái.
- Trò gì chứ, thú vị phết mà! - White-Snow phản bác: - Thật không có khiếu hài hước, đáng khinh.
Cô bé như ninja, di chuyển cực nhanh, cướp lấy tô cháo Laris đang cầm, nói:
- Mafouchusy, cháo này không ăn được. Nếu đói, ăn tạm cái này đi... - Vừa nói, cô bé vừa lấy từ trên tóc xuống một cái quả, quả nó màu hồng trộn tím: - Đừng lo lắng, đây là quả H2O3, nó có thể giúp ta no cả ngày.
- Cháo này... Trả cho cô, White-Snow. Sau này tử tế với khách vào. - Cô bé liếc White-Snow cao giọng trách móc nghe như một bà cô.
- Cô ta đói và tôi cho ăn, quá tử tế rồi nhá! - White-Snow chớp thời cơ phản kích.
- Cháo trộn cỏ Leakoy, thật tử tế làm sao, White-Snow. - Cô bé đặt cháo lại vào khay, nói tiếp; - Tôi chắc, 'khách' của chúng ta chẳng muốn mình bị thổi phù lên như singum đâu.
Cô bé lại nhìn sang Laris:
- Ăn đi, Mafouchusy. Hoặc là cô muốn chết. Đói chết không phải một cách để tự vẫn hay đâu.
- Tôi sẽ tiếc vì mất đi trò tiêu khiển và một vị khách xinh đẹp như cô đó, All. - White-Snow ất giọng lên, nghe chói tai khiếp.
Laris cầm quả được cô bé kia gọi là H2O3,nhìn chăm chăm quả đó, rồi lại nhìn hai cô gái trước mặt mình, người tên (có lẽ là) White-Snow cao khoảng một trăm bảy mươi centimet, mặc bồ váy xanh lá không rõ thương hiệu dài tới gót chân, phòng cũng hơn độ tuổi hai mươi, mái tóc nâu đỏ đặc trưng bắt mắt được thắt thành hai bím, rồi cột cao lên vắn lại thành hình trái tim. Còn cô bé bên cạnh chắc tầm dưới mười tuổi, đứng tới eo của người tên White-Snow, mặc áo sơ mi trắng, tay áo dài không thấy tay, phối chung với váy đen, chân váy dài không thấy chân, đầu đội nón hình con gà che lấp hết cả tóc. Người cao thì xinh đẹp, kẻ thấp thì dễ thương.
- Tôi... - Laris định hỏi rất nhiều, nhưng lại ngập ngừng.
Cô bé cười cười:
- Đừng lo lắng, Mafouchusy, chúng tôi không bắt cóc cũn không hại cô.
White-Snow tiếp lời:
- Đúng, cô là 'khách hàng' và chúng tôi là những người sẽ 'bán' nguyện vọng cho cô, All.
- 'Khách'? 'Bán nguyện vọng'? Cho tôi? - Laris hết sức ngạc nhiên, nhướn người lên hỏi lại.
- Ờ, ý tôi là... Ưm, à, cô đã ước nguyện rời khỏi nhà Mafouchusy, và nó sẽ thành hiện thực... - White-Snow nghĩ mình giải thích vầy là ổn.
- Tôi vẫn không hiểu lắm... - Laris lí nhí.
Cô bé chậc lưỡi một cái, giải thích:
- Là vầy, Mafouchusy. Chúng tôi là những người 'bán' cho cô điều cô mong ước, và đổi lại cô sẽ trả cho chúng tôi 'tiền'. Có thể cô vẫn chưa rõ, đọc cái này đi, nó sẽ giúp cô. - Nói xong, cô bé chả biết lấy từ đâu ra một xấp giấy đưa ra trước mặt Laris.
Laris cầm xấp giấy, để quả kỳ dị kia xuống giường, chăm chú đọc, chăm chú nhớ, chăm chú lật qua trang. Đọc xong, Laris đặt xấp giấy lên chân, nhìn mặt của Laris, hẳn cô nàng đã hiểu rồi.
- Sao, hiểu chưa, All? - White-Snow hỏi, tay phải vơ lấy quả trên giường cắn từng cái một.
Laris gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:
- 'All' là ai? - Laris chả hiểu lý do White-Snow gọi mình là 'All'
- Bất cứ 'khách hàng' nào tôi cũn gọi là 'All' cả. Nên đừng bận tâm, All yêu dấu! - White-Snow lơ đểnh cười cười, miệng nhai chóp chép.
- Chúng ta sẽ bàn kĩ hơn vào ngày mai. Bây giờ hãy nghỉ ngơi đi, Mafouchusy. - Cô bé lại lấy từ trên tóc xuống một quả kỳ lạ khác, quả lần này nửa trên có màu cam nhạt, nửa dưới có màu xám tro, đưa tới trước mặt Laris: - Ăn đi, nó sẽ giúp cô no và làm phục hồi sức lực của cô.
- Chúng tôi đi trước nhé, mai gặp lại. Trong xấp giấy kia có cả hợp đồng, cô đọc kĩ vào, All. - White-Snow phủi phủi tay, rồi lấy tay áo chùi miệng, nói: - Nếu cô không thích, chúng tôi sẽ trả cô về lâu đài Mafouchusy, hiển nhiên sẽ xóa kí ức của cô ở đây.
Nói rồi, White-Snow và cô bé ra khỏi ngôi nhà nhỏ cũ kỹ, từng bước từng bước đạp lên cánh cửa phòng bị đổ mà ra ngoài. Khi bóng hai người đã khuất, cánh cửa phòng dựng lên, sập mạnh vào bản lề rồi đóng kín nhu lúc đầu.