Nước Anh, năm 1977.
Nhà số 4 đường Privet Drive chào đón hai vị chủ mới, đó là Vernon và Petunia.
- Anh yêu, đây là ngôi nhà tuyệt vời đấy, em thích nó. Nhưng em mong chúng ta sẽ chuyển tới ngôi nhà khác rộng hơn, và tuyệt vời hơn. - Petunia cất giọng lên nói.
- Đương nhiên, lần chuyển tới sẽ là biệt thự, hay một lâu đài hoành tráng. Anh chắc chắn thế, mà dạo này em gái em sao rồi, cái cô Lily gì ấy? - Vernon Dursley đáp, rồi hỏi đại cho có không khí.
- Em chẳng thích con bé ấy, nó đâu học ở đây, cả năm cũng không gặp mấy lần. Mà nó cũng mười bảy tuổi rồi còn gì, nghe nói nó đang cặp kè với thằng nhóc Potter nào đấy. Mà kệ đi, em hơi mệt, em lên phòng trước. - Đứng dậy khỏi ghế sofa, Petunia đi lên cầu thang, như chợt nghĩ ra gì đó, cô nàng xoay người hỏi Vernnon: - Mà có chuyện gì hả?
Vernon nhìn cô nàng, gọn lẹ đáp:
- Không, em yêu. Em nghỉ ngơi đi.
Petunia không nói gì nữa, cô nàng bước đi thằng vào phòng đóng cửa lại rồi nằm dài trên giường vẻ như mệt mỏi sắp chết.
Năm này qua tháng nọ, giờ đã là năm 1980.
Petunia Dursley nằm trên giường sinh, khuôn mặt trắng bệch, sức bình sinh vốn có cũng dần trút đi hết. Vernon lo lắng di chuyển qua lại lượn lờ như kẻ đòi nợ bên ngoài phòng sinh của cô vợ thân yêu, Vernon mong chờ con của mình ra đời lâu lắm rồi, đâu chỉ một đứa mà là hai, đó cá chắc là điều mà Vernon cảm thấy hạnh phúc nhất đời luôn ấy chứ!
Tiếng khóc vang khắp cả phòng, hai nữ hộ sinh bế hai đứa bé quấn khăn ra ngoài, Vernon vui hết sức tả, chạy lại nhìn con rồi hỏi thăm vợ mình, tiếp thì lại cảm ơn rối rít.
Hai đứa bé song sinh nhà Dursley, gồm một trai, một gái, chúng ra đời vào tháng sáu tuyệt đẹp năm 1980. Một chiều ngày hai mươi ba đáng nhớ.
Sau những ngày ở bệnh viện, Petunia cũng đã được về nhà cùng con mình và chồng. Petunia với Vernon Dursley quyết định đặt tên cho thằng con trai của mình là Dudley Dursley, còn đứa con gái là Vesley Dursley, họ nghĩ đây là những cái tên tuyệt vời.
Petunia đang ngồi dựa trên ghế salon, nói chẳng có vẻ gì là thích thú:
- Anh biết không, em gái em - Lily, con bé cũng mang thai, nghe bảo là sắp sinh rồi, có lẽ là vào tháng bảy.
- Có gì đâu, anh thấy bình thường mà. - Vernon đáp rồi ôm lấy thằng nhóc Dudley, hôn lên thằng bé mấy cái rồi đặt nó nhẹ xuống nôi. Ông ta lại tiếp tục hành động yêu thương đó với con bé Vesley.
- Em lại nghĩ khác, cùng năm sinh với hai đứa con của chúng ta quá, và tháng sinh cũng nhu một chuyện sắp đặt sẵn, em ghét điều này, anh biết mà.
- Ôi trời, kệ đi em yêu, anh cá nó chẳng ảnh hưởng gì đâu. Lại đây Petunia, em nhìn đi, bọn trẻ như những chú cún con, nó làm tim anh loạn cào cào lên này.- Vernon nói xong liên bật cười to, khoái chí lắm.
Petunia ôm chầm lấy Vernon:
- Mừng anh về nhà, chúng ta dùng bữa tối nào, hãy để cho lũ trẻ say giấc.
Vernon gật đầu rồi ngồi xuống ghế, cả hai ông bà Dursley vừa ăn tối vừa trò chuyện về những đứa con của họ, trông hạnh phúc ghê gớm.
Từng ngày lại trôi qua, hai đứa trẻ nhà Dursley lại thêm một tuổi, bụ bẫm và trắng trẻo, hẳn được nuôi trong một môi trường tốt nhất đây.
Ngày một tháng mười một năm 1981, là một ngày đầy kỳ lạ với Vernon Dursley, ông ta thấy đủ thứ quái gở, nào bọn cú rợp trời, nào là lũ trẻ ăn mặc điên khùng, rồi tới cả con mèo chăm chăm vào tớ gì đó. Nhưng hiển nhiên và chắc chắn nó chẳng phải là một ngày kỳ quái nhất của Vernon đâu.
Qua hôm sau, vừa mở cửa đã thấy thằng bé xấu xí nhà Potter ở trên thềm cửa, đáng lẽ ra ông và bà Dursley nên gửi nó tới trại mồ côi hay vứt nó vào xó tối ổ chuột nào đó, mặc kệ nó mới đúng, nhưng cuối cùng ông bà Dursley lại nhận nuôi thằng nhỏ, như một điều kỳ diệu ngu xuẩn nào đó mà đến chính nhà Dursley cũng chả rõ ràng.
Con thoi thời gian lại xoay, nó xoay nhanh như chớp, như vài giây của dòng chữ 'Năm năm trôi qua' của một bộ phim trên TV từng chiếu.
Hai đứa song sinh nhà Dursley với thằng nhỏ nhà Potter - Harry Potter bắt đầu theo học ở trường tiểu học St. Grogory. Thằng bé Dudley với con nhỏ Vesley thì ăn mặc đẹp hết tả, còn thằng Harry thì ăn mặc như thằng hề, quần áo của nó chẳng lúc nào luôn luộm thuộm và rộng quá khổ (nhưng thằng Harry đâu biết chừng hơn chục năm nữa lối ăn mặc đó là mốt đấy).
- Potter, cái này là cho cậu. - Vesley Dursley tỏ vẻ tử tế đưa cho thằng nhóc Harry cái kính gọng tròn mới toanh.
Thằng nhỏ chả nghi ngờ gì mà nhận lấy cái kính, rồi gỡ kính cũ đầy băng kéo dán ra, đeo cái kính mới vô, xong xuôi, nó cảm ơn, giọng lí nhí như con gái:
- C... Cảm ơn chị, Vesley Dursley.
- Ờ, mà đừng có gọi tôi là 'Vesley Dudley', nghe trông chả giống người nhà gì ráo, lại hơi chút mỉa mai nữa ấy. - Vesley nói, giọng con bé rõ ràng mà cao chót vót.
- E... e... em không... - Harry nói lắp bắp như đứa cà lăm, giọng nó rõ đầy sợ hãi, mặt nó trở nên tối sầm rồi ửng đỏ, lời không nói thành.
- Rồi rồi, cậu mà nói nữa chắc tôi lên cơn đau tim mất, tôi chỉ nói đại thế thôi, dù sao cũng chả có gì hết. - Vesley ngắt lời, con nhỏ không thích cuộc nói chuyện kéo dài quá lâu: - Mà, tôi chắc hẳn cái kính này cũng chả được nguyên vẹn lâu đâu, vì cậu là 'Harry Potter' mà.
Thằng nhỏ im lặng, đôi mắt nó hơi buồn, nét buồn khó nhìn rõ. Thấy thế, Vesley đi về lớp học, giờ nghỉ trưa cũng sắp hết rồi. Cuộc nói chuyện sau sân trường ở gần gốc cây thế là kết thúc.
Vesley từ khi còn là một thành viên của Mafouchusy đã được nuôi dưỡng và sinh sống trong một môi trường vô cùng nghiêm ngặt, tử tế và giàu có, giờ cũng không khác gì mấy (về chuyện giàu có và tử tế, không có thứ gì gọi là ráng buột hay quy tắc nghiêm khắc). Mà, Vesley giờ đâu còn là Ovilyra-Laris (Skeehope) Mafouchusy nữa, hiện tại Vesley chính là Vesley Dursley, chỉ thế thôi, cái điều mà ai cũng biết.
Nhà số 4 đường Privet Drive chào đón hai vị chủ mới, đó là Vernon và Petunia.
- Anh yêu, đây là ngôi nhà tuyệt vời đấy, em thích nó. Nhưng em mong chúng ta sẽ chuyển tới ngôi nhà khác rộng hơn, và tuyệt vời hơn. - Petunia cất giọng lên nói.
- Đương nhiên, lần chuyển tới sẽ là biệt thự, hay một lâu đài hoành tráng. Anh chắc chắn thế, mà dạo này em gái em sao rồi, cái cô Lily gì ấy? - Vernon Dursley đáp, rồi hỏi đại cho có không khí.
- Em chẳng thích con bé ấy, nó đâu học ở đây, cả năm cũng không gặp mấy lần. Mà nó cũng mười bảy tuổi rồi còn gì, nghe nói nó đang cặp kè với thằng nhóc Potter nào đấy. Mà kệ đi, em hơi mệt, em lên phòng trước. - Đứng dậy khỏi ghế sofa, Petunia đi lên cầu thang, như chợt nghĩ ra gì đó, cô nàng xoay người hỏi Vernnon: - Mà có chuyện gì hả?
Vernon nhìn cô nàng, gọn lẹ đáp:
- Không, em yêu. Em nghỉ ngơi đi.
Petunia không nói gì nữa, cô nàng bước đi thằng vào phòng đóng cửa lại rồi nằm dài trên giường vẻ như mệt mỏi sắp chết.
Năm này qua tháng nọ, giờ đã là năm 1980.
Petunia Dursley nằm trên giường sinh, khuôn mặt trắng bệch, sức bình sinh vốn có cũng dần trút đi hết. Vernon lo lắng di chuyển qua lại lượn lờ như kẻ đòi nợ bên ngoài phòng sinh của cô vợ thân yêu, Vernon mong chờ con của mình ra đời lâu lắm rồi, đâu chỉ một đứa mà là hai, đó cá chắc là điều mà Vernon cảm thấy hạnh phúc nhất đời luôn ấy chứ!
Tiếng khóc vang khắp cả phòng, hai nữ hộ sinh bế hai đứa bé quấn khăn ra ngoài, Vernon vui hết sức tả, chạy lại nhìn con rồi hỏi thăm vợ mình, tiếp thì lại cảm ơn rối rít.
Hai đứa bé song sinh nhà Dursley, gồm một trai, một gái, chúng ra đời vào tháng sáu tuyệt đẹp năm 1980. Một chiều ngày hai mươi ba đáng nhớ.
Sau những ngày ở bệnh viện, Petunia cũng đã được về nhà cùng con mình và chồng. Petunia với Vernon Dursley quyết định đặt tên cho thằng con trai của mình là Dudley Dursley, còn đứa con gái là Vesley Dursley, họ nghĩ đây là những cái tên tuyệt vời.
Petunia đang ngồi dựa trên ghế salon, nói chẳng có vẻ gì là thích thú:
- Anh biết không, em gái em - Lily, con bé cũng mang thai, nghe bảo là sắp sinh rồi, có lẽ là vào tháng bảy.
- Có gì đâu, anh thấy bình thường mà. - Vernon đáp rồi ôm lấy thằng nhóc Dudley, hôn lên thằng bé mấy cái rồi đặt nó nhẹ xuống nôi. Ông ta lại tiếp tục hành động yêu thương đó với con bé Vesley.
- Em lại nghĩ khác, cùng năm sinh với hai đứa con của chúng ta quá, và tháng sinh cũng nhu một chuyện sắp đặt sẵn, em ghét điều này, anh biết mà.
- Ôi trời, kệ đi em yêu, anh cá nó chẳng ảnh hưởng gì đâu. Lại đây Petunia, em nhìn đi, bọn trẻ như những chú cún con, nó làm tim anh loạn cào cào lên này.- Vernon nói xong liên bật cười to, khoái chí lắm.
Petunia ôm chầm lấy Vernon:
- Mừng anh về nhà, chúng ta dùng bữa tối nào, hãy để cho lũ trẻ say giấc.
Vernon gật đầu rồi ngồi xuống ghế, cả hai ông bà Dursley vừa ăn tối vừa trò chuyện về những đứa con của họ, trông hạnh phúc ghê gớm.
Từng ngày lại trôi qua, hai đứa trẻ nhà Dursley lại thêm một tuổi, bụ bẫm và trắng trẻo, hẳn được nuôi trong một môi trường tốt nhất đây.
Ngày một tháng mười một năm 1981, là một ngày đầy kỳ lạ với Vernon Dursley, ông ta thấy đủ thứ quái gở, nào bọn cú rợp trời, nào là lũ trẻ ăn mặc điên khùng, rồi tới cả con mèo chăm chăm vào tớ gì đó. Nhưng hiển nhiên và chắc chắn nó chẳng phải là một ngày kỳ quái nhất của Vernon đâu.
Qua hôm sau, vừa mở cửa đã thấy thằng bé xấu xí nhà Potter ở trên thềm cửa, đáng lẽ ra ông và bà Dursley nên gửi nó tới trại mồ côi hay vứt nó vào xó tối ổ chuột nào đó, mặc kệ nó mới đúng, nhưng cuối cùng ông bà Dursley lại nhận nuôi thằng nhỏ, như một điều kỳ diệu ngu xuẩn nào đó mà đến chính nhà Dursley cũng chả rõ ràng.
Con thoi thời gian lại xoay, nó xoay nhanh như chớp, như vài giây của dòng chữ 'Năm năm trôi qua' của một bộ phim trên TV từng chiếu.
Hai đứa song sinh nhà Dursley với thằng nhỏ nhà Potter - Harry Potter bắt đầu theo học ở trường tiểu học St. Grogory. Thằng bé Dudley với con nhỏ Vesley thì ăn mặc đẹp hết tả, còn thằng Harry thì ăn mặc như thằng hề, quần áo của nó chẳng lúc nào luôn luộm thuộm và rộng quá khổ (nhưng thằng Harry đâu biết chừng hơn chục năm nữa lối ăn mặc đó là mốt đấy).
- Potter, cái này là cho cậu. - Vesley Dursley tỏ vẻ tử tế đưa cho thằng nhóc Harry cái kính gọng tròn mới toanh.
Thằng nhỏ chả nghi ngờ gì mà nhận lấy cái kính, rồi gỡ kính cũ đầy băng kéo dán ra, đeo cái kính mới vô, xong xuôi, nó cảm ơn, giọng lí nhí như con gái:
- C... Cảm ơn chị, Vesley Dursley.
- Ờ, mà đừng có gọi tôi là 'Vesley Dudley', nghe trông chả giống người nhà gì ráo, lại hơi chút mỉa mai nữa ấy. - Vesley nói, giọng con bé rõ ràng mà cao chót vót.
- E... e... em không... - Harry nói lắp bắp như đứa cà lăm, giọng nó rõ đầy sợ hãi, mặt nó trở nên tối sầm rồi ửng đỏ, lời không nói thành.
- Rồi rồi, cậu mà nói nữa chắc tôi lên cơn đau tim mất, tôi chỉ nói đại thế thôi, dù sao cũng chả có gì hết. - Vesley ngắt lời, con nhỏ không thích cuộc nói chuyện kéo dài quá lâu: - Mà, tôi chắc hẳn cái kính này cũng chả được nguyên vẹn lâu đâu, vì cậu là 'Harry Potter' mà.
Thằng nhỏ im lặng, đôi mắt nó hơi buồn, nét buồn khó nhìn rõ. Thấy thế, Vesley đi về lớp học, giờ nghỉ trưa cũng sắp hết rồi. Cuộc nói chuyện sau sân trường ở gần gốc cây thế là kết thúc.
Vesley từ khi còn là một thành viên của Mafouchusy đã được nuôi dưỡng và sinh sống trong một môi trường vô cùng nghiêm ngặt, tử tế và giàu có, giờ cũng không khác gì mấy (về chuyện giàu có và tử tế, không có thứ gì gọi là ráng buột hay quy tắc nghiêm khắc). Mà, Vesley giờ đâu còn là Ovilyra-Laris (Skeehope) Mafouchusy nữa, hiện tại Vesley chính là Vesley Dursley, chỉ thế thôi, cái điều mà ai cũng biết.