Trời còn rất sớm, bên ngoài đường vẫn chưa sáng hẳn, cụ đồng hồ tích tắc điểm thời gian: bốn giờ ba mươi phút sáng.
Vesley nhẹ nhàng khoác cái áo khoác dài vào - trời lạnh lắm, rồi bước xuống giường, cố gắng không phát ra tiếng động lớn gì mà thằng Dursley có thể mở mắt. Vesley ghét phải ngủ chung với Dursley - lại còn phải leo lên giường tầng mà ngủ, nhưng thằng Dursley bảo nó sợ ma và Petunia cho cả hai đứa ngủ chung thế này luôn. Petunia cũng bảo rồi, bà ấy sẽ cho hai đứa ngủ riêng khi thằng nhóc quý tử của họ thôi sợ hãi bọn ma quỷ. Xem ra Vesley sẽ chẳng bao giờ có thể tách riêng phòng ngủ với cậu bé tròn này đâu.
Thật chậm rãi và kìm hãm lại mọi thứ có thể phát ra tiếng động Vesley xuống bếp và tìm thức ăn thừa hôm qua còn dư lại, đựng tất cả trong một cái khay bằng bạc nhỏ, Vesley rót thêm cốc nước lã đặt vào khay. Vesley cẩn thận mà bưng, bước chân rất nhỏ, đi như sợ mình sẽ đạp chết con kiến nào đó ấy. Gõ nhẹ vào gầm cầu thang, Vernon định dùng nó làm chổ chứa đồ nhưng giờ thì nó là 'phòng' cho Harry Potter.
- Potter, Potter, mở 'cửa'. - Giọng Vesley thỏ thẻ. Đợi gần năm phút không thấy trả lời Vesley đánh bạo mở cửa ra. Đặt đại cái khay ở góc nào đó, Vesley bước tới vỗ vỗ lên vai Harry để cho nó thức dậy, thằng Harry giật bắn người, nó hết hồn nhìn Vesley.
- Tôi mang đồ ăn tới cho cậu đây. Kêu mãi không thấy mở 'cửa' nên tôi đi vào luôn. - Vesley vừa giải thích vừa cầm khay đồ ăn đưa qua cho thằng bé.
Thằng bé như vừa gặp được chúa cứu thế vậy, đôi mắt nó sáng lên lạ thường, hết buồn ngủ với uể oải hắn, nhận lấy khay thức ăn mà ngấu nghiến. Cho tới giờ Vesley đã hiểu phần nào đó về những kẻ nghèo đói mà cô Jopier Layla - một công nương xinh đẹp (từng đến lâu dài Mafouchusy) nói rồi.
Có vẻ Harry đã no nê, nó nhìn Vesley kiểu sùng bái, ánh sáng nhỏ của cây đèn cũ khiến Vesley không rõ Harry đang nhìn mình ra sao.
- Sao? No chưa? - Vesley hỏi, giọng nhỏ xíu, Vesley đâu muốn ai đó nghe cuộc đối thoại này.
Harry Potter chỉ gật đầu, nó không biết nói gì hết.
- Cảm ơn đi chứ! - Vesley gắt lên, nhưng cái giọng thì thào lắm.
- C... Chị, cảm ơn chị... - Lắp bắp thốt ra vài từ, mặt thằng bé ửng hồng lên, chắc do ngại.
Vesley đáp 'Ờ' ngắn gọn, lấy cái khay chẳng còn tẹo thức ăn lên:
- Ngủ đi. - Nói xong Vesley đi thẳng xuống bếp, cố gắng thu dọn như chưa có ai lấy đi thức ăn thừa.
Vesley nhận ra một thứ, con trai nhà Potter hơi bị yếu đuối, không biết cách phản kháng, giao tiếp lủng củng, khá ngu ngơ và xung quanh đôi khi xuất hiện lắm điều quái gở, nó khiến Vesley nhớ lại Matthieu.
Vesley nhẹ nhàng khoác cái áo khoác dài vào - trời lạnh lắm, rồi bước xuống giường, cố gắng không phát ra tiếng động lớn gì mà thằng Dursley có thể mở mắt. Vesley ghét phải ngủ chung với Dursley - lại còn phải leo lên giường tầng mà ngủ, nhưng thằng Dursley bảo nó sợ ma và Petunia cho cả hai đứa ngủ chung thế này luôn. Petunia cũng bảo rồi, bà ấy sẽ cho hai đứa ngủ riêng khi thằng nhóc quý tử của họ thôi sợ hãi bọn ma quỷ. Xem ra Vesley sẽ chẳng bao giờ có thể tách riêng phòng ngủ với cậu bé tròn này đâu.
Thật chậm rãi và kìm hãm lại mọi thứ có thể phát ra tiếng động Vesley xuống bếp và tìm thức ăn thừa hôm qua còn dư lại, đựng tất cả trong một cái khay bằng bạc nhỏ, Vesley rót thêm cốc nước lã đặt vào khay. Vesley cẩn thận mà bưng, bước chân rất nhỏ, đi như sợ mình sẽ đạp chết con kiến nào đó ấy. Gõ nhẹ vào gầm cầu thang, Vernon định dùng nó làm chổ chứa đồ nhưng giờ thì nó là 'phòng' cho Harry Potter.
- Potter, Potter, mở 'cửa'. - Giọng Vesley thỏ thẻ. Đợi gần năm phút không thấy trả lời Vesley đánh bạo mở cửa ra. Đặt đại cái khay ở góc nào đó, Vesley bước tới vỗ vỗ lên vai Harry để cho nó thức dậy, thằng Harry giật bắn người, nó hết hồn nhìn Vesley.
- Tôi mang đồ ăn tới cho cậu đây. Kêu mãi không thấy mở 'cửa' nên tôi đi vào luôn. - Vesley vừa giải thích vừa cầm khay đồ ăn đưa qua cho thằng bé.
Thằng bé như vừa gặp được chúa cứu thế vậy, đôi mắt nó sáng lên lạ thường, hết buồn ngủ với uể oải hắn, nhận lấy khay thức ăn mà ngấu nghiến. Cho tới giờ Vesley đã hiểu phần nào đó về những kẻ nghèo đói mà cô Jopier Layla - một công nương xinh đẹp (từng đến lâu dài Mafouchusy) nói rồi.
Có vẻ Harry đã no nê, nó nhìn Vesley kiểu sùng bái, ánh sáng nhỏ của cây đèn cũ khiến Vesley không rõ Harry đang nhìn mình ra sao.
- Sao? No chưa? - Vesley hỏi, giọng nhỏ xíu, Vesley đâu muốn ai đó nghe cuộc đối thoại này.
Harry Potter chỉ gật đầu, nó không biết nói gì hết.
- Cảm ơn đi chứ! - Vesley gắt lên, nhưng cái giọng thì thào lắm.
- C... Chị, cảm ơn chị... - Lắp bắp thốt ra vài từ, mặt thằng bé ửng hồng lên, chắc do ngại.
Vesley đáp 'Ờ' ngắn gọn, lấy cái khay chẳng còn tẹo thức ăn lên:
- Ngủ đi. - Nói xong Vesley đi thẳng xuống bếp, cố gắng thu dọn như chưa có ai lấy đi thức ăn thừa.
Vesley nhận ra một thứ, con trai nhà Potter hơi bị yếu đuối, không biết cách phản kháng, giao tiếp lủng củng, khá ngu ngơ và xung quanh đôi khi xuất hiện lắm điều quái gở, nó khiến Vesley nhớ lại Matthieu.