Năm mới trôi qua, Ngu Đạt rốt cuộc có tâm tình sắp đặt lại thế giới game của chính mình.
Cùng với trong game không có cái gì khác nhau quá lớn chỉ có điều bàn phím đã biến thành kiểu ý thức, chân chính hình thức game online toàn bộ. Thế nhưng cậu cũng hiểu được đây là hiện thực không phải giống NPC chết rồi còn có thể làm mới. Không chỉ Mark như vậy chính cậu cũng thế. Dù sao không phải thật sự là game, không phải là số liệu, cậu cũng không dám lấy sinh mệnh của mình đi thử một lần.
Vừa suy nghĩ vừa chọn ảnh chân dung của chính mình một lần rồi lại một lần sử dụng kĩ năng thêm huyết, cùng với âm điệu của game, từng điểm sáng màu vàng óng như mưa phùn cứ thế rải rác ở bả vai của Ngu Đạt.
Không biết kĩ năng của cậu hiện tại có tác dụng đối với bọn Mark không?
Sợ bị phát hiện ra điều bất thường, Ngu Đạt cũng không dám sử dụng kĩ năng đối với các thôn dân. Dù sao cậu cũng không biết phép thuật hệ thần thánh có thể gây nên một trận sóng gió hay không.
Vậy thì tìm động vật thử xem, động vật cũng không có cách nào cáo trạng a.
Ngu Đạt nghĩ thầm, làm tiêu phí một đoạn thời gian xong cậu trèo lên giường đi ngủ, ai, hoạt động giải trí thật quá ít. Vào lúc này, Ngu Đạt còn không có biết đến thế giới này có một loại ma pháp gọi là Animagus (phù thủy hóa thú).
Vào lúc trong thôn không có người, cậu sẽ bắt một ít gà vịt miêu cẩu mãnh liệt thêm trạng thái, thêm huyết, động vật trong thôn nhìn thấy cậu liền một hồi náo loạn. Bị động vật trong thôn tránh như tránh rắn rết, Ngu Đạt chỉ có thể hướng ra ngoài thôn phát triển, gieo tai họa cho các động vật trong vùng quê này.
Vì thế, tại lúc đang thực nghiệm lại nhìn thấy một con đại cẩu màu đen cậu rất ngạc nhiên. Càng ngạc nhiên chính là con cẩu này còn có tên—–Sirius Black.
“ Hắc, cẩu cẩu.” Người bình thường nếu thấy một con chó lớn như vậy đều không dám động, Ngu Đạt lại hưng phấn kêu lên, cong lưng vẫy gọi dụ dỗ đại cẩu đi ra.
Đối với loại khuyển cỡ lớn yêu thích là bắt nguồn từ con tuyết ngao của hàng xóm, nó hầu như có thể nói là bạn đồng hành cùng trưởng thành với cậu. Bởi vì con tuyết ngao đó, Ngu Đạt chỉ cần thấy loại khuyển cỡ lớn thì liền không nhịn được muốn đi lên đùa giỡn hai cái còn yêu thích đặt cho cẩu cẩu đủ loại tên gọi thân mật.
Cậu biết rõ có loại đại cẩu hình thể thì to lớn nhưng thực ra lại rất dịu ngoan, cũng hiểu được chúng sẽ không để người lạ đến gần khi không có chủ nhân bên cạnh. Ngu Đạt cẩn thận quan sát con đại cẩu màu đen này, bộ lông trên người nó rối tung, thân mình gầy gò, cả người dính đầy cỏ và lá cây đã bị hư thối, gần chân trước của nó còn có một miệng vết thương vẫn chưa lành. Không bày ra tư thế công kích khi thấy người lạ, không phải chó hoang lại còn có tên thì chắc hẳn là chó lạc.
“ Lại đây, cẩu cẩu” Vừa kêu Ngu Đạt vừa ngồi xuống,lấy ra điểm tâm mà mình đã chuẩn bị hồi chiều, dụ hoặc đại hắc cẩu tới gần. Nhìn con chó kia nửa ngày vẫn dõi mắt nhìn theo cậu, Ngu Đạt mới kịp phản ứng, đổi thành tiếng Anh rồi nói lại lần thứ hai.
Đại cẩu qua lại trái phải như đi dạo, đánh giá tính nguy hiểm của người trước mắt. Cuối cùng vẫn là không chống cự nổi sự dụ hoặc của thức ăn mà đi tới, nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay Ngu Đạt, đứng gần cậu không động đậy.
“ Nha uông uông” Vẫn không gọi được đại cẩu đến, tay cầm đồ ăn của cậu đã bắt đầu mỏi.
Hai bên giằng co một lúc lâu. Đại cẩu vì cái bụng của mình rốt cuộc thỏa hiệp, lấy đồ ăn trong tay Ngu Đạt, lui về phía sau hai bước rồi vùi đầu vào ăn.
Thực hiện được kế hoạch, Ngu Đạt cười hắc hắc hai tiếng, tiến lại gần sờ lưng đại cẩu. Khi tay của cậu chạm vào người nó, thân thể cẩu cẩu bỗng trở nên buộc chặt, hai lỗ tai đứng thẳng.
“Tính cảnh giác thật là cao, ngươi đã có tên thì ta sẽ không giúp ngươi đặt tên nữa. Không bằng ta gọi ngươi là Bố Bố đi. Ngươi cảm thấy thể nào? Bố Bố.” Từ khi lên đại học phải xa nhà, cậu rất ít khi nhìn thấy đại cẩu nên nhiệt tình trong lòng phóng thích hết vào con cẩu màu đen này. Nếu như đại cẩu nghe hiểu được tiếng Trung khẳng định sẽ không được tốt lắm, nào có con cẩu nào trông uy mãnh như thế lại được gọi bằng cái tên loli như vậy.
Đại cẩu màu đen ăn xong đồ ăn, liếm liếm miệng ngẩng đầu nhìn Ngu Đạt đang vươn một bàn tay khác, mở ra trước mắt đại cẩu. Khi nó đang mê hoặc thì thấy miệng cậu bật ra một từ đơn:” Bắt tay.”
Đại cẩu nhất thời cứng ngắc, giống như có thể thấy đầu của nó đầy hắc tuyến.
Ngu Đạt thấy cẩu cẩu tuyệt không phối hợp, liền vươn tay kéo chân trước của nó, chộp vào trong lòng bàn tay, nhìn từng miệng vết thương lộ ra bên trong bộ lông rối tung.
“Ngươi là đi săn thú sao? Mùa này cũng không phải là mùa tốt để săn thú, trách không được ngươi gầy đến như vậy.” Không nói nữa, bàn tay đang đặt trên sống lưng đại cẩu nhấc lên, ở thời điểm nó chưa kịp phản ứng cậu đã ném ra một cái thuật khôi phục.
Đại cẩu bị trúng phải ma pháp, vào thời điểm âm hiệu của game cùng với ánh sáng màu vàng bay lên lả tả, ngao ngao cổ họng nhảy lên mãnh liệt rồi như một cơn gió nhảy vào trong bụi rậm. Ngu Đạt vào lúc đại cẩu tránh thoát bị va chạm mạnh. Nhìn đến vết thương trên tay, cậu cứng ngắc dở khóc dở cười.
Phản ứng có cần kich liệt như vậy sao?
Có lẽ là bởi vì thức ăn mà cũng có lẽ do được chữa thương miễn phí, bình thường nhóm cẩu cẩu đều là loại động vật nhớ ăn mà không nhớ đánh. Dù sao con cẩu màu đen kia sau khi hoảng sợ vài ngày vẫn luôn qua lại bên cạnh Ngủ Đạt. Bình thường, Ngu Đạt mấy lần đi ra ngoài gây họa cho bọn động vật nhỏ vào buổi trà chiều đều gặp phải đại cẩu mấy lần, điểm tâm chuẩn bị vì mình đều phải đút cho nó
Có mấy lần, đại cẩu thậm chí cố ý mang theo vết thương chạy đến chỗ Ngu Đạt để cậu thí nghiệm kĩ năng làm cậu không khỏi hoài nghi đây vẫn là một con chó sao? Như vậy cũng không khỏi quá thông minh đi, vì đổi khẩu phần thức ăn dĩ nhiên mang vết thương chạy đến đây.
Bởi vì đối với đại cẩu sinh ra nghi ngờ, Ngu Đạt không có tiếp tục dùng kĩ năng game của cậu thí nghiệm. Thế nhưng ôm tâm lý may mắn cậu vẫn như cũ cùng với đại cẩu lui tới không chỉ vào thời gian buổi trà chiều mà có khi còn gặp nó vào giờ cơm trưa.
“Được rồi, được rồi đừng gấp Bố Bố” Ngu Đạt nâng lên cánh tay ôm túy thức ăn, chỉ lo đại cẩu màu đen quá hưng phấn xông lên va ngã cậu.
Đối với cẩu cẩu thở dài hai tiếng, nó liền quy củ ngồi ở một bên, đàng hoàng cờ Ngu Đạt, cái đuôi hưng phấn vung một cái rồi lại một cái.
“May là tiền game của ta vẫn có thể sử dụng ở đây, Mark mới không phải vì ngươi mà phá sản” Ngu Đạt từ trong túi thức ăn lấy ra bánh mì dài dành cho đại cẩu. Nhìn đến đồ ăn, cái đuôi cảu đại cẩu lắc càng mạnh.
“Đến ăn cơm trưa của ngươi đi” Cậu đẩy một khối bánh mì to đến trước mặt đại cẩu. Hiện tại cẩu cẩu đối với cậu đã không còn xa lạ, ăn ngay đồ ăn trong tay của cậu thậm chí còn đưa ra chân trước lay lay cổ tay của cậu kéo về phía mình.
Có đồ ăn cung cấp đúng giờ, đại cẩu màu đen đã không còn dáng vẻ chật vật như lúc mới gặp, bộ lông khô héo đã lần thứ hai khôi phục ánh sáng, thậm chí lông trên da đã bắt đầu khôi phục vẻ bồng bềnh làm cho nó trông không quá gầy yếu như trước nữa.
Hầu hạ đại cẩu ăn xong từng khối từng khối bánh mì, thừa dịp lúc cẩu cấu liếm miệng, Ngu Đạt lại đưa tay vò lông nó. Vẫn là loại khuyển cỡ lớn vuốt sướng nhất a, vừa hạnh phúc cảm thán, Ngu Đạt vừa đem đầu vùi vào bên trong lông của đại cẩu.
Đại cẩu đã thích ứng với người ngày càng thích vò lông đùa giỡn nó nên ngồi thờ ơ liếm lông.
“ Ha thu—-” Đột nhiên Ngu Đạt hắt hơi một cái.
Hấp hấp cái mũi, Ngu Đạt buông ra đại cẩu để đứng lên, ôm lấy túy thức ăn bên cạnh, vò vò đầu đại cẩu.
“Ta phải đi rồi, ngươi thực sự không muốn ta thu dưỡng ngươi sao?” Cậu nhìn chăm chú vào đại cẩu màu đen hỏi bằng tiếng anh.
Đại cẩu màu đen nghiêng đầu nhìn Ngu Đạt như không hiểu cậu đang nói gì.
“Được rồi vậy thì bye bye. Mark vẫn còn đang chờ ta ăn cơm đâu” Phất tay một cái, Ngu Đạt trước tiên đi rồi, bước vào trong cửa hàng,cậu quay đầu lại thì thấy đuôi của đại cẩu đã biến mất ở trong ngõ hẻm.
Một ngày bận rộn trôi qua, tắm rửa xong xuôi, Ngu Đạt nằm trên giường mà bụng đầy tâm sự. Trong lòng cậu mây đen dày đặc.
Sơ xuất quá, cũng bởi vì biết cậu trọng sinh đến Anh quốc năm 1995, cũng không phải xuyên qua đến đại lục khác làm cho cậu thả lỏng căng thẳng. Với cái thế giới này mà nói, cậu là một người hoàn toàn không có hộ khẩu, hoàn toàn chính là bỗng dưng rơi xuống.
Không thành viên trong gia đình, không có ghi chép sinh ra, càng không được trải qua quá trình đến trường. Vết tích của cậu ở thế giới này một chút cũng không có. Làm sao không làm cho chính phủ ban ngành hoài nghi đây. Đừng nói cậu mơ mộng trở lại Trung Quốc, ở nước Anh cậu là nửa bước cũng khó đi. Tựa như thời điểm lúc trước cục hợp tác ma pháp quốc tế xử lý chuyện của cậu, đối với người có hồ sơ họ trực tiếp đưa về nước. Cục hợp tác cũng là bất đắc dĩ mới có thể đem cậu ở lại nước Anh.
Bởi vì tiếp xúc đến một mặt không muốn người biết của thế giới này, sợ bị xem là khác loại, cậu liền cẩn thận từng li từng tí một sưu tầm một ít tư liệu. Chậm rãi hiểu rõ vị trí của cậu là một phù thủy quần thế cùng với người bình thường ngăn cách sinh hoạt. Phù thủy đại bộ phận đều là tuy ngoài miệng không nói nhưng lại tự coi mình là tài trí hơn người, hơn người bình thường một bậc, mà người bình thường trên cơ bản là bị lừa gạt ở trong suy nghĩ. Điều này làm cậu cảm thấy nguy hiểm muốn thoát khỏi nới đây quay trở lại cuộc sống quen thuộc. Thế nhưng cậu lại bị liệt vào danh sách đen của cục di dân, bị giám thị. Hôm nay cậu ngủi được một hương vị lạ ở trên người đại cẩu.
Bại lộ.
Lúc đó trong đầu cậu chỉ lấp lóe ý niệm này. Con chó hoang nào sẽ dùng sữa tắm để tắm rửa.
“Quá ngu xuẩn” Cậu vỗ tủ đầu giường rồi tự chửi mình.
Bởi vì vượt qua mấy tháng một cách bình yên nên cậu đã thả lỏng cảnh giác. Mặc dù đối với thế giới này có vài đồ vật là do game số liệu hóa thế nhưng cậu không coi trọng. Trên đỉnh đầu mỗi người đều có biểu hiện tên tuổi thậm chí còn có tin tức liên quan ví dụ như Mark, bởi vì là phù thủy nên bọn họ đều có đường kẻ màu lam làm trị số phép thuật. Mà động vật trong thôn ngoại trừ gia cầm, những con chó mèo thậm chí con cú mèo nếu như có chủ nhân đều biểu thị XXX sủng vật.
Thời điểm nhìn thấy Sirius Black mang theo đường màu lam cậu không có ý thức đến hắn là một phù thủy. Cậu không biết phù thủy có thể biến thành một loại động vật khác trong một thời gian dài như vậy, bởi vì các thợ săn ở thế giới ma thú đều sẽ đặt cho sủng vật của mình đủ loại tên rất hoa mỹ, thậm chí các loại truyền kì tinh anh quái dã ngoại đều có tên tuổi, vì lẽ đó cậu quên. Chỉ cho rằng đó là một chú chó lang thang.
Thế nhưng đây không phải game, cũng không có các loại dã quái sẽ dùng xà phòng thơm để tắm rửa.
Cậu nhìn thấy thậm chí cảm thụ được phép thuật hệ thần thánh. Hắn sẽ thế nào, sẽ báo cáo với Bộ Pháp Thuật sao?
Trải qua một quãng thời gian để hiểu rõ, Ngu Đạt biết kĩ năng game của mình cùng hệ thống pháp thuật của phù thủy là không giống, bọn họ cũng chưa bao giờ nghe qua việc xuất hiện của loại phép thuật này.
Nếu như bị bắt được, bọn họ sẽ bố trí mình như thế nào, đối với khác loại, tuyệt đối không phải là một điều gì đó tốt đẹp.
Trốn, cậu có thể trốn đi đâu chứ? Cậu không thể sử dụng phương thức đi lại của phù thủy, đi bộ chạy trốn có thể chạy được bao xa?
Cả buổi tối, Ngu Đạt cân nhắc chuyện này rất nhiều lần nên không thể đi vào trong giấc ngủ được.Ngày kế tiếp, quả nhiên đại hắc cẩu không xuất hiện nữa. Lo lắng đề phòng vài ngày, cuối cùng cũng đã đến cuối tuần.
Bởi vì Sirius Black, gần đây cậu vẫn luôn đề phòng nhân viên của bộ pháp thuật xuất hiện, phá lệ chú ý tin tức của mỗi người để tránh xuất hiện tình huống trở tay không kịp.Tuần đi ra ngoài mua sắm đã đến, các học sinh mà đã bị nghẹn một tuần không được ra ngoài nay đến đầy cửa hàng ‘Dervish and Banges’ để mua sắm, Mark không thể không đi ra trước cửa để ứng phó với đợt sóng tiêu thụ này.
Tuy rằng Mark luôn có một quyển ma pháp sổ sách ghi chép nhưng Ngu Đạt dùng không được. Sau khi Mark rời khỏi đây, cậu chỉ có thể ghi chép từng cái từng cái một.Ngu Đạt đang cúi đầu ghi chép thì chợt nghe tiếng có người đẩy cửa vào:”Hoan nghênh đến với cửa hàng chúng tôi”
Cậu vừa nhấc đầu, ánh mắt liền chú ý ngay tới bộ râu mép trắng bóng rủ xuống bên hông của người nọ, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh đầu của cụ. Albus Dumbledore
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Y Đạt ngươi bại lộ thật là nhanh a, đại cẩu mới quan sát ngươi được có vài ngày.
Ai, đây là cái tin tức thật thật thất bại nha, ngươi đều bị lão nhân gia điều tra từ đầu đến đuôi nha.
Tối không xong chính là tiểu Y Đạt là một cái không có chứng tích.
Trợ giúp nhỏ hôm nay: huyết điều: tại ma thú thế giới, bên cạnh hình cái đầu của nhân vật còn có hai cái hàng, cái bên trên là màu lục, thể hiện lượng máu của nhân vật game, tại thế giới này là biểu thị sinh mệnh lực.
Lam điều: hàng màu lam ở bên cạnh hình cái đầu của nhân vật, đại diện cho giá trị phép thuật của nhân vật game. Ở đây có thể coi như ma lực.
Kỳ thật là do biểu hiện bằng tỉ lệ phần trăm lại không có tổ đội nên nhìn không ra tỉ lệ huyết cùng lam của các nhân vật trong Hp. Chỉ có thể nhìn thấy hài lòng hay không, tỉ lệ phần trăm nhiều hay ít chứ trị số cụ thể là không biết.
Ngày 19 tháng 3 năm 1995. Thôn Hogsmeade.
“ Y Đạt, trước tiên đem kẹp ma pháp này đến chỗ Romerta phu nhân, nàng đang cần gấp.” Âm thanh của ông chủ vẫn đang vội vàng thu dọn đống hàng hóa mới đến của cửa hàng trong nhà kho mơ mơ hồ hồ truyền đến tai Ngu Đạt đang đứng chào hỏi khách hàng ở trước cửa.
“ Được, Mark.”
Ngu Đạt đã từ bỏ việc để Mark sửa đúng phát âm tên của cậu. Mấy tháng cùng đầu lưỡi của Mark phân cao thấp đã nói cho cậu biết muốn sửa lại phát âm phải bắt đầu từ bé làm lên. Tiễn bước khách hàng, Ngu Đạt cẩn thận từng li từng tí một xuyên qua con đường nhỏ bày la liệt hàng hóa để đi tới kho hàng. Nghe được tiếng bước chân, Mark đang mặt xám mày tro quơ đũa phép điều chỉnh giá hàng quay đầu lại
“Chính là cái ở cạnh cửa đấy, con đi nhanh về nhanh”.
Ngu Đạt hâm mộ nhìn hàng hóa ở dưới sự chỉ huy của đũa phép bay tới bay lui, ánh mắt lưu luyến không muốn rời, cầm lấy hộp gỗ ở phía cửa. “Đừng lo lắng, trị liệu sư của St Mungo không phải đã nói ma lực của con dồi dào không có chịu ảnh hưởng của việc con bị sét đánh sao? Con chẳng mấy chốc sẽ nhớ lại làm sao sử dụng phép thuật. Coi như không nhớ ra, con có thể luyện tập lại, chờ Bộ Phép Thuật hết bận, những bọn quan viên đó sẽ an bài”. Mark hiển nhiên chú ý tới ánh mắt của cậu nên an ủi. “Chỉ mong như vậy” Mang theo tâm tình quái lạ, Ngu Đạt hàm hồ trả lời.
Đi ra khỏi cửa hàng, cơn gió lạnh lẽo của tháng 3 thổi đến làm mặt Ngu Đạt đau đớn, hối hận không có quay trở lại tầng 2 lấy một cái áo choàng. Nhưng nhìn bảng hiệu quán Ba Cây Chổi mấy phút đồng hồ, cậu vẫn là khẽ cắn môi, đem hộp gỗ bao gắt gao vào trong ngực vọt vào gió lạnh. Ngu Đạt đã đi vào trong thôn trang này được mấy tháng, nói là thôn trang nhưng ở mọi góc độ thì không chút nào kém hơn so với thị trấn. Trong thôn các loại cửa hàng mọc lên san sát thậm chí quán bar có tận hai nhà. Giữa thôn trang là một con đường rộng mở, các cửa hàng nhỏ đều tập trung tại hai bên đường. Lúc mới đến, Ngu Đạt thậm chí không hiểu cái thôn trang nhỏ này tại sao lại có nhiều cửa hàng đến như vậy, thẳng đến khi cậu biết có một trường học có kí túc xá ở phụ cận. Mỗi khi đến thời điểm đông đúc của thôn Hogsmeade, các thiếu niên thiếu nữ sẽ đem nơi này nhét đến tràn đầy. Quả nhiên mặc kệ ở nơi nào, phụ cận trường học sẽ tập trung một ít cửa hàng tương ứng, tiền của học sinh rất dễ kiếm a. Hơn nữa vẫn là những học sinh chỉ được ra ngoài vào cuối tuần.
Nghe nói ngày cậu xuất hiện ở đây là một đêm hè giông tố đan xen, Mark đang chuẩn bị mở cửa tiệm thì phát hiện cậu ngã vào một gốc cây đại thụ bên ngoài thôn, hiển nhiên là bị sét đánh, cây đại thụ đã bị sét đánh ngã, nếu không phải là do trời mưa rất lớn thì lửa do sét đánh gây nên sẽ làm thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh này bị thiêu chết. Ngu Đạt bị sét đánh lại đại nạn không chết lại dầm mưa suốt cả một buổi tối, cả người cháy đen và sốt cao được Mark và các thôn dân ba chân bốn cẳng đưa vào St Mungo. Trải qua một trận cứu giúp, cậu được đưa vào phòng bệnh. Làm người khác ngoài ý muốn chính là Ngu Đạt hôn mê suốt ba tháng mặc dù chỉ được chuẩn đoán là không có ngoại thương cùng bệnh tật khác. Nhóm trị liệu sư nghĩ mãi mà không ra, ngay vào lúc bọn họ cho rằng phòng bệnh thường trụ của St Mungo từ đây lại có thêm một người bệnh thì cậu lại tỉnh.
Các quan chức của Cục hợp tác ma pháp quốc tế Bộ Phép Thuật nghe tin mà đến. Trong lúc cậu hôn mê, các nhân viên vì điều tra thân phận của cậu mà sứt đầu mẻ trán. Người ngoại quốc không rõ thân phận bị sét đánh, không có ma trượng, hôn mê bất tỉnh. Thông qua kiểm tra, họ xác nhận đây là phù thủy chứ không phải Muggle. Đem kết quả phát cho mỗi quốc gia, nhưng là không có trong danh sách đăng kí công dân. Quả thực là củ khoai bỏng tay, lẽ nào cậu là bỗng dưng nhô ra? Cuộc thi Tam phép thuật đang tới gần làm cho Cục hợp tác quốc tế Bộ Phép Thuật vội vàng bận bịu, đối với người không có hộ khẩu lại hôn mê bất tỉnh chỉ có thể tạm mặc kệ. Để Cục hợp tác thất vọng chính là tỉnh rồi cũng như bất tỉnh, không thể nói là người bị sét đánh ngốc nhưng cũng kém không sai biệt lắm, vừa hỏi cả ba thứ đều không biết. Họ tên không biết, quốc tịch không biết thậm chí cả giao tiếp lưu loát bằng tiếng anh cũng khó khăn.
Trị liệu sư chuẩn đoán bệnh, tạm thời coi là mất trí nhớ. Chỉ số thông minh bình thường, tư duy logic bình thường, chính là người quả thực như là một tờ giấy trắng. Cho cậu làm các loại kiểm tra, lại uống độc dược. Chủ trì trị liệu sư nói cậu có khả năng bình phục, cậu cố nhớ lại thì tương lai có khả năng sinh hoạt bình thường. Cục hợp tác vừa thấy, bọn họ cũng không thể quản nhiều a, đến từ đâu thì quay trở lại nơi ấy thôi. Cục hợp tác tìm tới nhà nói chuyện, người đàn ông tên là Mark vừa qua độ tuổi năm mươi mốt vào năm ngoái cũng là một người tốt bụng, lão vừa đúng lúc yêu cầu giúp đỡ thu lưu Ngu Đạt. Công việc cấp bách là đăng kí thân phận, Cục hợp tác cũng mặc kệ.
Giống như tỉnh lại sau một giấc mộng dài, Ngu Đạt không dám tin nhìn vào nam nhân khoảng hơn 20 tuổi trong gương, đây không phải cậu. Con ngươi màu lam nhạt, mái tóc màu vàng, làn da trắng nõn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mang một vẻ đẹp trai cường tráng. Thân thể bắp thịt rõ ràng, so với thân thể cũ của cậu rõ ràng khỏe mạnh hơn rất nhiều. Tuy rằng đối với cậu mà nói thì đây là một người xa lạ, nhưng khuôn mặt này cậu đã từng nhìn trăm ngàn lần thì sao lại không nhận ra đây.
“ Thế giới ma thú?” Cậu lẩm bẩm nói. Trong đầu truyền đến hai tiếng “lạc đát lạc đát” nhẹ vang lên, âm thanh cơn gió điên cuồng thổi đến làm Ngu Đạt mê muội một trận, hai mắt tối đen. Cảm giác hôn mê dần dần thối lui, tầm mắt dần dần rõ ràng, xuất hiện ở trước mắt Ngu Đạt là một cảnh tượng vừa quen thuộc lại xa lạ. Góc bên trái là ảnh chân dung, góc bên phải là một bản đồ nhỏ, phía dưới cùng của bên phải lần lượt là hai cột đường tắt. “Nhất định là phương thức mở ra của ta không đúng.” Ánh mắt cậu nhìn chăm chăm vào tên của nhân vật game, tàn nhẫn mà dẫm vào chân mình.
Đau!!
Nuốt một ngụm nước bọt, Ngu Đạt lảo đảo ngồi vào trên giường.
Xuyên qua.
Đây không phải là một cái từ ngữ xa lạ. Thân là một WOWER, Ngu Đạt thích xem nhất chính là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng võng du, ngẫu nhiên cũng sẽ xem đến một số tiểu thuyết lĩnh vực khác. Gần đây, triều đại của trọng sinh xuyên qua đang càn quét thế giới, liên tiểu thuyết võng du cũng không thoát khỏi ma chưởng. Các loại tiểu thuyết sống lại xuyên qua mọc lên như nấm, Ngu Đạt cũng đọc mấy bộ nổi tiếng. Tình cảnh trước mắt cũng không xa lạ, game xuyên, vẫn là game xuyên cả người. Đầu choáng váng ngồi ở trên giường rất lâu, Ngu Đạt mới phục hồi tinh thần lại”Lẽ Nào ta là ở bên trong ma thú thế giới sao?” Tinh tế hồi tưởng lại đoạn thời gian trước, kí ước mơ hồ hỗn độn không rõ. Không tinh linh, người lùn, Draenei, người sói.”Có thể là ta ở địa phương quá hẻo lánh? Đây dù sao cũng là một thôn trang nhỏ.” Đúng rồi, Ngu Đạt đột nhiên vỗ đầu một cái, Cục hợp tác Bộ Phép Thuật, đây không phải là ngành chức năng ở Ma thú thế giới. “Đại lục khác sao? Thế nhưng tại sao lại là quốc gia sử dụng ngôn ngữ tiếng Anh?”
“ Y Đạt”. Bên ngoài kêu lên thanh âm gõ cửa của Mark” Con đã dậy sao? Điểm tâm đã xong rồi đấy” “Con xuống ngay đây” Ngu Đạt mau mau chạy vào phòng tắm rửa mặt, đối với con người hiền lành đã cứu mình lại có lòng tốt thu nhận này, cậu cảm kích tận đáy lòng. Ngu Đạt tự biết nói càng nhiều lại càng sai nhiều, mà cậu lại bị nhân viên của Cục hợp tác ma pháp quốc tế cho vào danh sách khả nghi, lộ ra dấu vết sẽ không biết bị đối đãi như thế nào, vẫn là tạm thời giả ngu tốt hơn. Đối với cơ quan mang lực lượng của quốc gia này, Ngu Đạt vẫn là mang nỗi sợ hãi trong lòng. Mang theo tâm tình thấp thỏm, Ngu Đạt trải qua những ngày căng thẳng, mãi đến tận khi đến lễ Giáng sinh cậu mới choáng váng. Trước ngày hội không khí càng này càng sôi động nhưng do vẫn không lưu loát tiếng anh nên Ngu Đạt vẫn luôn trong hoàn cảnh không hiểu được. Nhưng nhìn các nơi trong thôn dựng cây thông nô-en cậu mới ý thức được cái gì. Ngu Đạt càng thêm mờ mịt, đây vẫn là Địa Cầu sao? Giống như người bị mộng du, Ngu Đạt vượt qua lễ năm mới của năm 1995. Trạng thái hoảng hốt làm cho Mark do không có con nối dòng nên đem Ngu Đạt trở thành hài tử của chính mình rất là lo lắng. Tại sao lại trở nên không xong như vậy, rõ ràng đã khá hơn rất nhiều. Nói bóng gió mới biết được vị trí hiện tại là ở nước Anh, cắn dĩa ăn, cậu cảm thấy thế giới này đã không còn gì khiến cho cậu càng thêm giật mình nữa rồi. Nguyên lai những bộ phim lớn của Hollywood đó không phải là nói bừa, thế giới vẫn là có những mặt không muốn người biết. Cảm thấy đã thấu hiểu được chân tướng, cậu như bỏ xuống được một tảng đá lớn trong lòng. Có cổ quái đến thế nào đi chăng nữa thì dù sao ta vẫn là người địa cầu, không tới hành tinh khác đi. Đi vào quán Ba Cây Chổi, hôm nay không phải là cuối tuần nên người không phải là nhiều, Rosmerta phu nhân ngồi một mình ở phía sau quầy bar.
“ Chào buổi trưa, Rosmerta phu nhân” Ngu Đạt đi đến gần quầy bar.
“Chào buổi trưa, Y Đạt” Rosmerta phu nhân đang có một chút nhàm chán, nhìn đến cậu rất là cao hứng.
“ Đây là đồ vật đã đặt trước của bà” Ngu Đạt đem hộp gỗ giao cho nàng.
“A, thật sự là rất đúng lúc.” Rosmerta phu nhân càng cao hứng.
“Cháu chờ chút” Rosmerta phu nhân quay người lại đi vào phía sau quầy bar, một loạt thanh âm đông đông đông từ trên lầu truyền đến, một lát sau nàng lại xuống dưới giao cho cậu ba cái Gold Galleon và vài cái Sickle bạc. Ngu Đạt cầm tiền mà đau đầu một trận, cậu đến hiện tại cũng không thể đổi được tiền của phù thủy. Quên đi, trở về giao cho Mark để ngài ấy xem đi.
“Ăn cơm rồi đi nhé, vẫn là như cũ?” Rosmerta phu nhân nhiệt tình tiếp đón cậu.
“Không, Mark đang chờ cháu, bà giúp cháu gói lại đi”
Ngu Đạt cự tuyệt. Mang theo một gói khoai tây xào thịt bò, thịt bò thái mỏng, thịt bò kéo dài, Ngu Đạt rời khỏi quán Ba Cây Chổi đi thẳng đến tiệm bánh mì mua vài cái bánh mì. Đến mấy tháng mà vẫn không ăn quen cách ăn trưa theo kiểu Anh, thói quen ẩm thực không giống làm Ngu Đạt luôn ăn không đủ no, cho nên cậu tự làm thực đơn. Rụt cổ lại, cậu ôm gói to đồ ăn đến cửa hàng của Mark, kiểu thời tiết quái quỷ này thực sự rất lạnh. Khi sắp đến nơi, đột nhiên một con cẩu màu đen, gầy gò nhảy ra từ trong ngõ hẻm ven đường.
“ Mẹ kiếp, dọa ta một hồi” Ngu Đạt thầm mắng một tiếng, cái mũi của con chó này không phải là rada đi? Lại tới cướp đồ ăn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cục hợp tác các ngươi đã đúng, hắn chính là nhô ra đến. Bởi vì cảm thấy nghìn bài một kiểu xuyên qua mới đầu đều là tự thuật phát hiện xuyên qua, thích ứng kĩ năng, thăng cấp. Như vậy gặp phải chủ tuyến nhân vật sẽ phải vài chương sau, phía trước sẽ dong dài lại tẻ nhạt, vì thế ta sẽ áp chế đồng thời dùng phương thức kể xen vào một số tình tiết không theo trình tự thời gian, không biết mọi người xem có khó chịu không? Phía sau liên quan đến Ngu Đạt sau khi xuyên qua còn có rất nhiều miêu tả đều sẽ dùng phương thức kể xen.
Trợ giúp nhỏ: WOWER: WOWER là game Thế giới ma thú player tiếng Anh viết tắt. Chỉ cần ở Thế giới ma thú chơi game, tuân thủ cơ bản game đạo đức sẽ cảm nhận được trò chơi mang đến vui sướng, cũng có thể xưng là Thế giới ma thú player.
[Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca - Chapter 2
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Năm mới trôi qua, Ngu Đạt rốt cuộc có tâm tình sắp đặt lại thế giới game của chính mình.
Cùng với trong game không có cái gì khác nhau quá lớn chỉ có điều bàn phím đã biến thành kiểu ý thức, chân chính hình thức game online toàn bộ. Thế nhưng cậu cũng hiểu được đây là hiện thực không phải giống NPC chết rồi còn có thể làm mới. Không chỉ Mark như vậy chính cậu cũng thế. Dù sao không phải thật sự là game, không phải là số liệu, cậu cũng không dám lấy sinh mệnh của mình đi thử một lần.
Vừa suy nghĩ vừa chọn ảnh chân dung của chính mình một lần rồi lại một lần sử dụng kĩ năng thêm huyết, cùng với âm điệu của game, từng điểm sáng màu vàng óng như mưa phùn cứ thế rải rác ở bả vai của Ngu Đạt.
Không biết kĩ năng của cậu hiện tại có tác dụng đối với bọn Mark không?
Sợ bị phát hiện ra điều bất thường, Ngu Đạt cũng không dám sử dụng kĩ năng đối với các thôn dân. Dù sao cậu cũng không biết phép thuật hệ thần thánh có thể gây nên một trận sóng gió hay không.
Vậy thì tìm động vật thử xem, động vật cũng không có cách nào cáo trạng a.
Ngu Đạt nghĩ thầm, làm tiêu phí một đoạn thời gian xong cậu trèo lên giường đi ngủ, ai, hoạt động giải trí thật quá ít. Vào lúc này, Ngu Đạt còn không có biết đến thế giới này có một loại ma pháp gọi là Animagus (phù thủy hóa thú).
Vào lúc trong thôn không có người, cậu sẽ bắt một ít gà vịt miêu cẩu mãnh liệt thêm trạng thái, thêm huyết, động vật trong thôn nhìn thấy cậu liền một hồi náo loạn. Bị động vật trong thôn tránh như tránh rắn rết, Ngu Đạt chỉ có thể hướng ra ngoài thôn phát triển, gieo tai họa cho các động vật trong vùng quê này.
Vì thế, tại lúc đang thực nghiệm lại nhìn thấy một con đại cẩu màu đen cậu rất ngạc nhiên. Càng ngạc nhiên chính là con cẩu này còn có tên—–Sirius Black.
“ Hắc, cẩu cẩu.” Người bình thường nếu thấy một con chó lớn như vậy đều không dám động, Ngu Đạt lại hưng phấn kêu lên, cong lưng vẫy gọi dụ dỗ đại cẩu đi ra.
Đối với loại khuyển cỡ lớn yêu thích là bắt nguồn từ con tuyết ngao của hàng xóm, nó hầu như có thể nói là bạn đồng hành cùng trưởng thành với cậu. Bởi vì con tuyết ngao đó, Ngu Đạt chỉ cần thấy loại khuyển cỡ lớn thì liền không nhịn được muốn đi lên đùa giỡn hai cái còn yêu thích đặt cho cẩu cẩu đủ loại tên gọi thân mật.
Cậu biết rõ có loại đại cẩu hình thể thì to lớn nhưng thực ra lại rất dịu ngoan, cũng hiểu được chúng sẽ không để người lạ đến gần khi không có chủ nhân bên cạnh. Ngu Đạt cẩn thận quan sát con đại cẩu màu đen này, bộ lông trên người nó rối tung, thân mình gầy gò, cả người dính đầy cỏ và lá cây đã bị hư thối, gần chân trước của nó còn có một miệng vết thương vẫn chưa lành. Không bày ra tư thế công kích khi thấy người lạ, không phải chó hoang lại còn có tên thì chắc hẳn là chó lạc.
“ Lại đây, cẩu cẩu” Vừa kêu Ngu Đạt vừa ngồi xuống,lấy ra điểm tâm mà mình đã chuẩn bị hồi chiều, dụ hoặc đại hắc cẩu tới gần. Nhìn con chó kia nửa ngày vẫn dõi mắt nhìn theo cậu, Ngu Đạt mới kịp phản ứng, đổi thành tiếng Anh rồi nói lại lần thứ hai.
Đại cẩu qua lại trái phải như đi dạo, đánh giá tính nguy hiểm của người trước mắt. Cuối cùng vẫn là không chống cự nổi sự dụ hoặc của thức ăn mà đi tới, nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay Ngu Đạt, đứng gần cậu không động đậy.
“ Nha uông uông” Vẫn không gọi được đại cẩu đến, tay cầm đồ ăn của cậu đã bắt đầu mỏi.
Hai bên giằng co một lúc lâu. Đại cẩu vì cái bụng của mình rốt cuộc thỏa hiệp, lấy đồ ăn trong tay Ngu Đạt, lui về phía sau hai bước rồi vùi đầu vào ăn.
Thực hiện được kế hoạch, Ngu Đạt cười hắc hắc hai tiếng, tiến lại gần sờ lưng đại cẩu. Khi tay của cậu chạm vào người nó, thân thể cẩu cẩu bỗng trở nên buộc chặt, hai lỗ tai đứng thẳng.
“Tính cảnh giác thật là cao, ngươi đã có tên thì ta sẽ không giúp ngươi đặt tên nữa. Không bằng ta gọi ngươi là Bố Bố đi. Ngươi cảm thấy thể nào? Bố Bố.” Từ khi lên đại học phải xa nhà, cậu rất ít khi nhìn thấy đại cẩu nên nhiệt tình trong lòng phóng thích hết vào con cẩu màu đen này. Nếu như đại cẩu nghe hiểu được tiếng Trung khẳng định sẽ không được tốt lắm, nào có con cẩu nào trông uy mãnh như thế lại được gọi bằng cái tên loli như vậy.
Đại cẩu màu đen ăn xong đồ ăn, liếm liếm miệng ngẩng đầu nhìn Ngu Đạt đang vươn một bàn tay khác, mở ra trước mắt đại cẩu. Khi nó đang mê hoặc thì thấy miệng cậu bật ra một từ đơn:” Bắt tay.”
Đại cẩu nhất thời cứng ngắc, giống như có thể thấy đầu của nó đầy hắc tuyến.
Ngu Đạt thấy cẩu cẩu tuyệt không phối hợp, liền vươn tay kéo chân trước của nó, chộp vào trong lòng bàn tay, nhìn từng miệng vết thương lộ ra bên trong bộ lông rối tung.
“Ngươi là đi săn thú sao? Mùa này cũng không phải là mùa tốt để săn thú, trách không được ngươi gầy đến như vậy.” Không nói nữa, bàn tay đang đặt trên sống lưng đại cẩu nhấc lên, ở thời điểm nó chưa kịp phản ứng cậu đã ném ra một cái thuật khôi phục.
Đại cẩu bị trúng phải ma pháp, vào thời điểm âm hiệu của game cùng với ánh sáng màu vàng bay lên lả tả, ngao ngao cổ họng nhảy lên mãnh liệt rồi như một cơn gió nhảy vào trong bụi rậm. Ngu Đạt vào lúc đại cẩu tránh thoát bị va chạm mạnh. Nhìn đến vết thương trên tay, cậu cứng ngắc dở khóc dở cười.
Phản ứng có cần kich liệt như vậy sao?
Có lẽ là bởi vì thức ăn mà cũng có lẽ do được chữa thương miễn phí, bình thường nhóm cẩu cẩu đều là loại động vật nhớ ăn mà không nhớ đánh. Dù sao con cẩu màu đen kia sau khi hoảng sợ vài ngày vẫn luôn qua lại bên cạnh Ngủ Đạt. Bình thường, Ngu Đạt mấy lần đi ra ngoài gây họa cho bọn động vật nhỏ vào buổi trà chiều đều gặp phải đại cẩu mấy lần, điểm tâm chuẩn bị vì mình đều phải đút cho nó
Có mấy lần, đại cẩu thậm chí cố ý mang theo vết thương chạy đến chỗ Ngu Đạt để cậu thí nghiệm kĩ năng làm cậu không khỏi hoài nghi đây vẫn là một con chó sao? Như vậy cũng không khỏi quá thông minh đi, vì đổi khẩu phần thức ăn dĩ nhiên mang vết thương chạy đến đây.
Bởi vì đối với đại cẩu sinh ra nghi ngờ, Ngu Đạt không có tiếp tục dùng kĩ năng game của cậu thí nghiệm. Thế nhưng ôm tâm lý may mắn cậu vẫn như cũ cùng với đại cẩu lui tới không chỉ vào thời gian buổi trà chiều mà có khi còn gặp nó vào giờ cơm trưa.
“Được rồi, được rồi đừng gấp Bố Bố” Ngu Đạt nâng lên cánh tay ôm túy thức ăn, chỉ lo đại cẩu màu đen quá hưng phấn xông lên va ngã cậu.
Đối với cẩu cẩu thở dài hai tiếng, nó liền quy củ ngồi ở một bên, đàng hoàng cờ Ngu Đạt, cái đuôi hưng phấn vung một cái rồi lại một cái.
“May là tiền game của ta vẫn có thể sử dụng ở đây, Mark mới không phải vì ngươi mà phá sản” Ngu Đạt từ trong túi thức ăn lấy ra bánh mì dài dành cho đại cẩu. Nhìn đến đồ ăn, cái đuôi cảu đại cẩu lắc càng mạnh.
“Đến ăn cơm trưa của ngươi đi” Cậu đẩy một khối bánh mì to đến trước mặt đại cẩu. Hiện tại cẩu cẩu đối với cậu đã không còn xa lạ, ăn ngay đồ ăn trong tay của cậu thậm chí còn đưa ra chân trước lay lay cổ tay của cậu kéo về phía mình.
Có đồ ăn cung cấp đúng giờ, đại cẩu màu đen đã không còn dáng vẻ chật vật như lúc mới gặp, bộ lông khô héo đã lần thứ hai khôi phục ánh sáng, thậm chí lông trên da đã bắt đầu khôi phục vẻ bồng bềnh làm cho nó trông không quá gầy yếu như trước nữa.
Hầu hạ đại cẩu ăn xong từng khối từng khối bánh mì, thừa dịp lúc cẩu cấu liếm miệng, Ngu Đạt lại đưa tay vò lông nó. Vẫn là loại khuyển cỡ lớn vuốt sướng nhất a, vừa hạnh phúc cảm thán, Ngu Đạt vừa đem đầu vùi vào bên trong lông của đại cẩu.
Đại cẩu đã thích ứng với người ngày càng thích vò lông đùa giỡn nó nên ngồi thờ ơ liếm lông.
“ Ha thu—-” Đột nhiên Ngu Đạt hắt hơi một cái.
Hấp hấp cái mũi, Ngu Đạt buông ra đại cẩu để đứng lên, ôm lấy túy thức ăn bên cạnh, vò vò đầu đại cẩu.
“Ta phải đi rồi, ngươi thực sự không muốn ta thu dưỡng ngươi sao?” Cậu nhìn chăm chú vào đại cẩu màu đen hỏi bằng tiếng anh.
Đại cẩu màu đen nghiêng đầu nhìn Ngu Đạt như không hiểu cậu đang nói gì.
“Được rồi vậy thì bye bye. Mark vẫn còn đang chờ ta ăn cơm đâu” Phất tay một cái, Ngu Đạt trước tiên đi rồi, bước vào trong cửa hàng,cậu quay đầu lại thì thấy đuôi của đại cẩu đã biến mất ở trong ngõ hẻm.
Một ngày bận rộn trôi qua, tắm rửa xong xuôi, Ngu Đạt nằm trên giường mà bụng đầy tâm sự. Trong lòng cậu mây đen dày đặc.
Sơ xuất quá, cũng bởi vì biết cậu trọng sinh đến Anh quốc năm 1995, cũng không phải xuyên qua đến đại lục khác làm cho cậu thả lỏng căng thẳng. Với cái thế giới này mà nói, cậu là một người hoàn toàn không có hộ khẩu, hoàn toàn chính là bỗng dưng rơi xuống.
Không thành viên trong gia đình, không có ghi chép sinh ra, càng không được trải qua quá trình đến trường. Vết tích của cậu ở thế giới này một chút cũng không có. Làm sao không làm cho chính phủ ban ngành hoài nghi đây. Đừng nói cậu mơ mộng trở lại Trung Quốc, ở nước Anh cậu là nửa bước cũng khó đi. Tựa như thời điểm lúc trước cục hợp tác ma pháp quốc tế xử lý chuyện của cậu, đối với người có hồ sơ họ trực tiếp đưa về nước. Cục hợp tác cũng là bất đắc dĩ mới có thể đem cậu ở lại nước Anh.
Bởi vì tiếp xúc đến một mặt không muốn người biết của thế giới này, sợ bị xem là khác loại, cậu liền cẩn thận từng li từng tí một sưu tầm một ít tư liệu. Chậm rãi hiểu rõ vị trí của cậu là một phù thủy quần thế cùng với người bình thường ngăn cách sinh hoạt. Phù thủy đại bộ phận đều là tuy ngoài miệng không nói nhưng lại tự coi mình là tài trí hơn người, hơn người bình thường một bậc, mà người bình thường trên cơ bản là bị lừa gạt ở trong suy nghĩ. Điều này làm cậu cảm thấy nguy hiểm muốn thoát khỏi nới đây quay trở lại cuộc sống quen thuộc. Thế nhưng cậu lại bị liệt vào danh sách đen của cục di dân, bị giám thị. Hôm nay cậu ngủi được một hương vị lạ ở trên người đại cẩu.
Bại lộ.
Lúc đó trong đầu cậu chỉ lấp lóe ý niệm này. Con chó hoang nào sẽ dùng sữa tắm để tắm rửa.
“Quá ngu xuẩn” Cậu vỗ tủ đầu giường rồi tự chửi mình.
Bởi vì vượt qua mấy tháng một cách bình yên nên cậu đã thả lỏng cảnh giác. Mặc dù đối với thế giới này có vài đồ vật là do game số liệu hóa thế nhưng cậu không coi trọng. Trên đỉnh đầu mỗi người đều có biểu hiện tên tuổi thậm chí còn có tin tức liên quan ví dụ như Mark, bởi vì là phù thủy nên bọn họ đều có đường kẻ màu lam làm trị số phép thuật. Mà động vật trong thôn ngoại trừ gia cầm, những con chó mèo thậm chí con cú mèo nếu như có chủ nhân đều biểu thị XXX sủng vật.
Thời điểm nhìn thấy Sirius Black mang theo đường màu lam cậu không có ý thức đến hắn là một phù thủy. Cậu không biết phù thủy có thể biến thành một loại động vật khác trong một thời gian dài như vậy, bởi vì các thợ săn ở thế giới ma thú đều sẽ đặt cho sủng vật của mình đủ loại tên rất hoa mỹ, thậm chí các loại truyền kì tinh anh quái dã ngoại đều có tên tuổi, vì lẽ đó cậu quên. Chỉ cho rằng đó là một chú chó lang thang.
Thế nhưng đây không phải game, cũng không có các loại dã quái sẽ dùng xà phòng thơm để tắm rửa.
Cậu nhìn thấy thậm chí cảm thụ được phép thuật hệ thần thánh. Hắn sẽ thế nào, sẽ báo cáo với Bộ Pháp Thuật sao?
Trải qua một quãng thời gian để hiểu rõ, Ngu Đạt biết kĩ năng game của mình cùng hệ thống pháp thuật của phù thủy là không giống, bọn họ cũng chưa bao giờ nghe qua việc xuất hiện của loại phép thuật này.
Nếu như bị bắt được, bọn họ sẽ bố trí mình như thế nào, đối với khác loại, tuyệt đối không phải là một điều gì đó tốt đẹp.
Trốn, cậu có thể trốn đi đâu chứ? Cậu không thể sử dụng phương thức đi lại của phù thủy, đi bộ chạy trốn có thể chạy được bao xa?
Cả buổi tối, Ngu Đạt cân nhắc chuyện này rất nhiều lần nên không thể đi vào trong giấc ngủ được.Ngày kế tiếp, quả nhiên đại hắc cẩu không xuất hiện nữa. Lo lắng đề phòng vài ngày, cuối cùng cũng đã đến cuối tuần.
Bởi vì Sirius Black, gần đây cậu vẫn luôn đề phòng nhân viên của bộ pháp thuật xuất hiện, phá lệ chú ý tin tức của mỗi người để tránh xuất hiện tình huống trở tay không kịp.Tuần đi ra ngoài mua sắm đã đến, các học sinh mà đã bị nghẹn một tuần không được ra ngoài nay đến đầy cửa hàng ‘Dervish and Banges’ để mua sắm, Mark không thể không đi ra trước cửa để ứng phó với đợt sóng tiêu thụ này.
Tuy rằng Mark luôn có một quyển ma pháp sổ sách ghi chép nhưng Ngu Đạt dùng không được. Sau khi Mark rời khỏi đây, cậu chỉ có thể ghi chép từng cái từng cái một.Ngu Đạt đang cúi đầu ghi chép thì chợt nghe tiếng có người đẩy cửa vào:”Hoan nghênh đến với cửa hàng chúng tôi”
Cậu vừa nhấc đầu, ánh mắt liền chú ý ngay tới bộ râu mép trắng bóng rủ xuống bên hông của người nọ, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh đầu của cụ. Albus Dumbledore
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Y Đạt ngươi bại lộ thật là nhanh a, đại cẩu mới quan sát ngươi được có vài ngày.
Ai, đây là cái tin tức thật thật thất bại nha, ngươi đều bị lão nhân gia điều tra từ đầu đến đuôi nha.
Tối không xong chính là tiểu Y Đạt là một cái không có chứng tích.
Trợ giúp nhỏ hôm nay: huyết điều: tại ma thú thế giới, bên cạnh hình cái đầu của nhân vật còn có hai cái hàng, cái bên trên là màu lục, thể hiện lượng máu của nhân vật game, tại thế giới này là biểu thị sinh mệnh lực.
Lam điều: hàng màu lam ở bên cạnh hình cái đầu của nhân vật, đại diện cho giá trị phép thuật của nhân vật game. Ở đây có thể coi như ma lực.
Kỳ thật là do biểu hiện bằng tỉ lệ phần trăm lại không có tổ đội nên nhìn không ra tỉ lệ huyết cùng lam của các nhân vật trong Hp. Chỉ có thể nhìn thấy hài lòng hay không, tỉ lệ phần trăm nhiều hay ít chứ trị số cụ thể là không biết.