Ngu Đạt chỉ là dựa vào thân phận thực tập đề cử sinh của bệnh viện St Mungo để vào trường mà thôi, chính là Poppy cũng không biết. Cho nên, Ngu Đạt hằng ngày cũng giống như những tiểu phù thủy phải ngồi trên lớp nghe giảng kia, tiến hành qua trình học tập tuyệt không thoải mái.
Tiến vào St Mungo bệnh viện làm một cái trị liệu sư, chính là yêu cầu hàng năm vượt qua cuộc thi cuối cùng tương đối khó khăn của phù thủy ở đây với số điểm xuất sắc.
Khó khăn tuyệt không thoải mái hơn so với thi đại học.
Tổng cộng yêu cầu có độc dược học, biến hình học, ma chú học… Toàn bọ các môn thành tích đều là O mới được.
St Mungo bệnh viện còn gọi St Mungo ma pháp thương bệnh bệnh viện, là địa phương phi thường khó để vào.
Nhưng là Ngu Đạt cùng với những phù thủy đi con đường bình thường này là không giống, cậu có ưu thế bẩm sinh. Tuy rằng hiện tại thân phận của cậu vẫn là một bí mật, nhưng là lão hiệu trưởng đã sớm vì thanh niên bây giờ còn ngây thơ này tính toán tương lai rất chu đáo.
Ma pháp hệ thần thánh mà cậu nắm giữ nên phát huy tác dụng tại chỗ này.
Cứ việc hiện tại thân phận thực tập đề cử sinh là để che dấu, nhưng là quả thật trải qua St Mungo bệnh viện viện trưởng phê chuẩn.
Bởi vì cậu sẽ chế tác những băng vải đó, sử dụng ở tình huống cấp cứu sẽ có tác dụng trọng yếu đối với người bệnh đang trong tình huống khẩn cấp.
Xét thấy tình huống đặc biệt của cậu, thậm chí St Mungo viện trưởng đáp ứng, cậu có thể một bên thực tập một bên học tập, thẳng đến cậu trở thành một cái trị liệu sư đủ tư cách mới thôi.
Mà chuyện này hiện tại Ngu Đạt còn không biết, cậu chính là buồn rầu mỗi ngày đi theo Poppy học tập những sự cố ngoài ý muốn mà tiểu phù thủy thường xuyên hội ngộ đến, còn có một ít chứng bệnh.
Cho dù cậu không thể sử dụng chú ngữ trị liệu, cũng yêu cầu cậu phải biết gặp được loại tình huống này, cậu nên dùng cái gì chú ngữ cùng độc dược trị liệu.
Sau đó, có một chút bệnh không cần dùng đến thần chú mà có thể sử dụng độc dược sử dụng độc dược, Poppy thậm chí sẽ làm cậu tự mình đi lấy độc dược cấp người bệnh.
Ngu Đạt đi theo Poppy chính thức tiến vào đến học tập mới biết được nữ sĩ hiền lành này ở sự tình có liên quan tới chữa bệnh, nghiêm khắc không thua gì Snape.
Nàng đối với những người bệnh không tuân theo lời dạy của bác sĩ, tổng là thực nghiêm khắc phê bình, đối đãi với người dò hỏi quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi —— mặc kệ là ai, cũng sẽ không chút khách khí đuổi ra chữa bệnh thất.
Ngu Đạt kính sợ nhưng cũng hiểu được vị tiền bối này rất đáng để cậu học tập. Một lúc nào đó cậu cũng có loại uy nghiêm này thì tốt rồi, hâm mộ a.
Poppy cấp Ngu Đạt bố trí một ít sách, nàng đối Ngu Đạt nói, tại thư viện ở tầng năm có thể tìm đến những quyển sách đó.
Vì thế, Ngu Đạt khi không có việc gì, liền sẽ đi thư viện đi xem những quyển sách được Poppy chỉ dịnh này.
“Độc dược bộ sách còn không có nhìn xong đâu, cái này lại tới …” Ngu Đạt mày ủ mặt ê tại thang lầu thượng đi tới.
Cậu cẩn thận vượt qua một cái bậc thang ma pháp sẽ làm người ta rơi, oán giận nói: “Vì cái gì không đem này đó bẫy rập loại bỏ đâu?”
“Đây là bởi vì nếu có một ngày tòa thành này bị người xâm lấn, những bẫy rập đó liền sẽ làm địch nhân xâm lấn ngã xuống a! Ha ha ha!” Peeves đột nhiên cầu thang tầng dưới xông lên, hướng về phía cậu cười to.
Ngu Đạt giật mình.
Ngày khai giảng, cậu đã nhìn thấy những quỷ hồn màu trắng trong suốt này từ khoảng cách rất xa, đây là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy nhìn đến một người trong đó.
Bất đồng với những nữ yêu bên trong trò chơi, những quỷ hồn sinh tồn tại bên trong cổ bảo dều có tính cách rất khác nhau.
Peeves là một người đặc biệt nhất trong đó.
Ngu Đạt cảnh giác nhìn Peeves, tới nơi này không vài ngày, cậu đã có thể biết đại danh của vị này.
Peeves yêu nhất đùa dai, cơ hồ mỗi một đệ tử đều bị nó từng đùa bỡn qua, cũng chỉ có những giáo sư còn khiến nó tôn kính chút.
Peeves hướng về phía cậu làm mặt quỷ, nó có một cái mặt rất to, có ánh mắt tròn tròn, thân nó mặc một bộ quần áo màu sắc sặc sỡ, trên đầu mang theo một cái mũ.
Nó bay trên không trung, hướng về phía mặt Ngu Đạt ném lại một đống giấy vụn.
Cũng không biết là tấm da dê thừa của học sinh nào viết, tất cả đều bị nó nhặt đến.
“Ngươi làm gì?” Ngu Đạt dùng cánh tay chắn mặt.
Peeves hi hi ha ha, căn bản là không để ý tới Ngu Đạt chất vấn, thời gian này học sinh của cả bảy năm học, không là đang lên lớp chính là đang tại thư viện đọc sách. Có lẽ Peeves là thật sự tìm không thấy đối tượng có thể trêu cợt, lúc này mới lấy Ngu Đạt khai đao.
Tượng đất cũng có ba phần tính nóng, huống chi là một người tuổi còn trẻ như Ngu Đạt đâu.
Cậu chịu đựng lửa giận nói: “Ngươi không dừng tay, ta sẽ không khách khí với ngươi.”
“A?!” Peeves hướng cậu làm một cái mặt quỷ, bay lượn trước mặt “Một người không xuất ra nổi một cái thần chú Y Đạt Ngu nói hắn sẽ đối Peeves không khách khí, này cũng thật buồn cười a! Hắn như thế nào đối Peeves không khách khí?”
Ngực Ngu Đạt phập phồng một chút, cậu nhìn bức họa treo dọc theo bốn phía.
Nhân vật bên trong vừa lúc hiếu kỳ nhìn bọn họ.
Không thể ở trong này.
Ngu Đạt buồn không lên tiếng, dưới chân nhanh hơn ly khai cái chỗ này, đi tới lầu bốn.
“Y Đạt Ngu là một cái người nhát gan! Người nhát gan! Hắn không chỉ là cái người nhát gan, hắn còn là một da trâu Đại vương!” Peeves không được như ý thì dây dưa không bỏ bay tới bay lui trên đầu của cậu.
Ngu Đạt đi vào một cái góc không người. Hogwarts thật sự là quá lớn, cũng không phải chỗ nào đều có bức họa tồn tại, nếu muốn một nơi không có bất luận đồ trang sức nào thì chỉ có đoạn đường ở phía vách tường, những chỗ đó có rất nhiều ở bên trong tòa thành này.
Ngu Đạt còn sợ hãi khó giữ được bí mật, đẩy ra một cái cửa gỗ đi vào.
Peeves đi theo trên đỉnh đầu của cậu, còn tại cười nhạo cậu.
Ngu Đạt đóng cửa cửa gỗ, lộ ra một cái nguy hiểm tươi cười.
“Đến a đến a! Peeves chờ ngươi a, về sau gọi ngươi da trâu ngu thế nào?” Peeves lôi kéo miệng, hộc đầu lưỡi hướng về phía cậu làm biểu tình cổ quái.
“Không được tốt lắm.” Ngu Đạt trở về một miệng, sau đó rút ra chính mình đũa phép —— chính là làm bộ dáng, sau đó trong miệng làm bộ làm tịch hàm hồ một câu: “Trói buộc vong linh!”
Trói buộc vong linh: trói buộc vong linh đối địch, nhiều nhất duy trì liên tục 50 giây. Vong linh bị trói buộc vô pháp di động, công kích hoặc thi pháp. Bất luận hành vi nào thương tổn tới vông linh đều sẽ giải trừ trói buộc. Một cái mục sư tại cùng một thời gian chỉ có thể trói buộc một mục tiêu.
Ngắn ngủn 1. 5 giây đi qua, “Bá” một tiếng, kim sắc xiềng xích từ trên trời giáng xuống. “Đông” một chút, Peeves đã bị từ không trung kéo xuống dưới, chặt chẽ định ở trên mặt đất không thể động đậy.
“A!” Peeves sợ hãi kêu một tiếng.
Sau đó nó ngạc nhiên phát hiện mình cư nhiên bị mấy cái kí hiệu kim sắc từ huyền ảo hiện ra chặt chẽ quy định phạm vi hoạt động.
“Ngươi làm cái gì?! Ngươi cái này người nhát gan! Da trâu Đại vương!” Peeves nói năng lộn xộn nói.
“A?” Ngu Đạt hảo lấy đũa phép cũ gõ lòng bàn tay của mình, vòng quanh Peeves thưởng thức bộ dáng của ma chú trói buộc lần đầu tiên hiện hóa ra, đây có thể nói là xinh đẹp hơn rất nhiều so với hình dáng bên trong trò chơi a.
Peeves cảnh giác nhìn cậu vừa di chuyển xung quanh vừa nhìn nó.
“Ta đem ngươi vây ở chỗ này? Ta còn là một cái người nhát gan sao? Ta chính là nói, ngươi không dừng tay, ta sẽ không khách khí.” Ngu Đạt khẩu khí cường ngạnh nói.
“Mau đưa ta thả ra.” Peeves giơ chân cũng làm không được, chỉ có thể giương nanh múa vuốt hướng cậu huy tay.
“Không được. Vừa rồi ngươi chính là không nghe ta.” Ngu Đạt lạnh lùng nhìn nó.
Mắt thấy muốn tới thời gian trói buộc vong linh hết tác dụng, Ngu Đạt lại yên lặng một lần nữa phóng ra một lần.
Peeves tính cách làm nó không có khả năng thành thành thật thật ngoan ngoãn đứng ở một chỗ động cũng không động, đây quả thực chính là một loại tra tấn lớn nhất với nó. .
“Mau thả ta!” Peeves phát điên hô.
“Không có khả năng!” Ngu Đạt nói như đinh chém sắt.
Kế tiếp thời gian, Ngu Đạt không ngừng bổ sung trói buộc vong linh ma pháp, Peeves vẫn luôn la to.
Ngu Đạt cũng không có ở thời điểm bổ sung ma pháp làm Peeves phát giác ma pháp này chỉ có thể đủ duy trì thời gian liên tục ngắn ngủn không đến một phút đồng hồ.
“Ngươi nói… Ta đem ngươi khóa tại bên trong cái xiềng xích này, bao lâu sau mới có người phát hiện ngươi bị vây ở chỗ này?” Ngu Đạt phô trương thanh thế nói.
Hẳn là thật lâu đều không có người sẽ phát giác, trừ phi ngày nào đó có học sinh xông vào cái chỗ này.
Peeves mất tích, cũng không có người sẽ hảo tâm đi tìm nó.
Peeves vì cái phỏng đoán này mà hoảng sợ run rẩy một cái.
“Thật sự là đáng tiếc.” Ngu Đạt hung hăng nhìn nó nói: “Hiện tại ta còn là một cái người nhát gan sao?”
Peeves lui cổ lắc đầu.
“Ta là da trâu Đại vương sao?” Ngu Đạt lại hỏi.
“Không là…” Peeves uể oải nói.
“Thực tốt.” Ngu Đạt vừa lòng ôm cánh tay, cậu nhìn quần áo màu sắc sặc sỡ của Peeves, đột nhiên cảm thấy tò mò: “Ngươi thấy thế nào cùng những thứ quỷ hồn khác không giống?”
“Ta không là quỷ hồn.” Peeves ủ rũ nói, “Ta là đùa dai quỷ.”
“Đùa dai quỷ?” Ngu Đạt lặp lại đạo, “Ngươi không là người chết lưu lại vong linh sao?”
“Không phải, ” Peeves ngẩng đầu, thân hình của nó thật sự thực thấp bé, “Ta là sinh ra từ năng lượng trong lòng các học sinh từ ngàn năm qua. Hàng năm bởi vì các loại áp lực tra tấn những học sinh kia nên đáy lòng tổng là sẽ tồn tại một ít cảm xúc nóng nảy không thể phát tiết ra, vì thế liền hình thành ta.”
“Khó trách.” Ngu Đạt bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách Peeves nhan sắc như vậy sáng rõ, nó thậm chí còn có thể cầm đồ vật ném cậu, nguyên lai nó không phải là chân chính sinh mệnh quỷ hồn mà là từ tâm linh lực lượng dựng dục ra.
Trách không được nó vẫn như cũ như vậy sinh long hoạt hổ, mà những quỷ hồn khác đều khó tránh khỏi dáng vẻ già nua nặng nề
REVIEW 36
Trở lại ký túc xá, Ngu Đạt lập tức mở ra túi của mình.
Bắt đầu lật xem cái nào có thể lấy ra làm lễ vật nhận tội.
Ngu Đạt buồn rầu nhìn túi của mình, thảo dược cùng dược tề đã từng lộ mặt trước bậc thầy độc dược, mà băng vải cũng đã giao cho đối phương, lấy cái gì tốt đây.
Tuy rằng dược tề cùng thảo dược còn có vài loại hình, nhưng là Ngu Đạt sợ hãi này đó không đủ mới mẻ, không đủ để khiến người nam nhân nghiêm khắc kia nguôi giận.
“A ” Ngu Đạt ai thán một tiếng, “Nếu như có thể đi Gringotts mở ra kho hàng trong ngân hàng thì tốt rồi.”
Đồ vật trong túi, trên cơ bản đều là cậu tại bên trong trò chơi sẽ thường thường dùng đến, mà đồ vật bên trong ngân hàng, thì càng thêm phong phú một ít.
Ngu Đạt nhất nhất tuần tra đồ vật bên trong túi, sau đó cậu dừng mắt tại một dạng đồ vật.
Tử huyết chi độc
Vật phẩm cấp bậc:85
Không buộc định
Tiêu hao phẩm
Yêu cầu cấp bậc:80
Sử dụng, trí mạng độc tố tràn ngập dòng máu của ngươi. Cho nên khi ngươi tiến hành cận chiến công kích địch nhân có khả năng bị nhiễm độc tố của ngươi, trong vòng 8 giây bị 2000 thương tích.
“Có lẽ cái này có thể khiến cho hắn hứng thú.” Ngu Đạt đem cái chai có màu xanh lá mạ kia lấy ra.
Cái đồ vật này đều là cận chiến chức nghiệp dùng, cậu sở dĩ mang ở trên người, hoàn toàn là bởi vì đây là một trong những tài liệu chế tạo thuốc hay dùng trong chiến đấu đoàn đội—— Chiến đấu bát tô.
Tử huyết chi độc có thể khiến cho bậc thầy độc dược hứng thú là ở chỗ hắn ăn vào, có thể khiến cho địch nhân sử dụng công kích đối với hắn bị nhiễm độc tố, đây là một cái hiện tượng rất thú vị.
“Trong độc dược của phù thủy hẳn là không loại hình này.” Ngu Đạt nghĩ nghĩ những phối phương mà cậu nhìn thấy, xác định quả thật như thế, lúc này mới yên tâm đem cái Tử huyết chi độc làm lễ vật.
Ngu Đạt viết dược hiệu của Tử huyết chi độc, tìm từ thành khẩn thỉnh Snape tiến hành nghiên cứu. Nói lời giải thích cậu cảm thấy vẫn là giáp mặt nói càng thêm có thành ý, nhưng là cậu thật sự không biết giáp mặt đưa đi, có thể hay không ăn một cái không cho khách vào nhà, vì thế cậu đến chỗ đỉnh tháp phía tây lấy một con cú mèo.
Cái chỗ này thực lớn, bốn phía không có cửa sổ, có điều kiện thông gió rất tốt.
Cho nên, cho dù nơi này là nơi cư trú của tất cả con cú mèo của trường cùng sủng vật cú mèo của học sinh cũng không có mùi gì khó ngửi.
Nhìn thấy cậu tiến vào, nhóm sinh vật huyền bí cũng không có phản ứng gì kinh hoảng, ngược lại thực cảm thấy hứng thú nhìn cậu.
Khi có con cú mèo nhìn đến bao trong tay cậu, càng kích động kêu to một tiếng.
Điều này càng là khiến cho những nhóm tiểu tử kia chú ý, chúng nó nhìn Ngu Đạt, mỗi cái đều mang bộ dáng nóng lòng muốn thử, tựa hồ là hết sức muốn cho cậu lựa chọn nó.
Tinh thần phục vụ mãnh liệt của nhóm người đưa thư khiến Ngu Đạt buồn cười cũng cảm thấy bội phục một chút.
Ánh mắt Ngu Đạt tại trên người nhóm cú mèo nhìn nhìn, sau đó cậu đi tới con cú mèo màu nâu đang đứng đối diện.
“Liền ngươi đi, không cần rất chú ý.” Ngu Đạt đem gói đồ buộc vào chân con cú mèo đang giơ chân ra khi vừa nhìn thấy cậu đi về phía nó.
Vị trí mà cạu buộc tương đối cao, như vậy liền sẽ không gây trở ngại đối phương bay.
“Thỉnh giúp ta đưa đến hầm trong phòng làm việc của giáo sư Snape, giao cho Severus • Snape tiên sinh.” Ngu Đạt nhìn con cú mèo nói.
Cậu cũng không có dùng qua con cú mèo truyền tin, cho nên cũng không biết những phù thủy kia là như thế nào sử dụng chúng nó.
Nhưng là đối với con cú mèo, nói ra địa chỉ cùng người nhận chính xác tóm lại là sẽ không phân biệt sai.
Con cú mèo hướng về phía cậu kêu to một tiếng, tinh thần hưng phấn vỗ vỗ cánh xuất phát.
Ngu Đạt tại đỉnh tháp đứng đứng, nhóm con cú mèo nhìn đến cậu đã đưa đồ cho một con cú mèo, không hứng thú tiếp tục chú ý cậu, tiếp tục công việc cũ chơi chính mình, hoặc là nghỉ ngơi.
Sau khi thư của Ngu Đạt phát ra ngoài, một ngày căn bản là không có động tĩnh, điều này làm cho Ngu Đạt rất là thấp thỏm.
Không biết là con cú mèo đưa đến hay không, vẫn là Tử huyết chi độc cũng không đủ lấy lòng Snape.
Rốt cục tại buổi chiều ngày hôm sau, Ngu Đạt đã thấy tờ giấy của Snape.
Nội dung tờ giấy là để sau khi cậu ăn xong cơm chiều, đến phòng làm việc của hắn, tiến hành học tập dược tề mới.
Tuy rằng giữa những hàng chữ chính là phong cách không chút nào dong dài của Snape, nhưng là để cho Ngu Đạt yên tâm nhẹ nhàng thở ra.
Buổi chiều ngày đó, cơ hồ là vừa mới vừa bắt đầu giờ ăn cơm, Ngu Đạt liền chạy vội đến lớn lễ đường ăn xong cơm chiều.
Sau đó, lại đợi một hồi, mới hướng về hầm đi đến.
Bên người là các học sinh đi lại, có thân thiết cùng cậu đánh tiếp đón, cũng có người lạnh lùng sát bên người mà qua.
Trong số những học sinh này, có rất nhiều người cậu đều thấy qua khi còn ở Hogsmeade.
Dù sao cửa hàng Davish and Banges tại Hogsmeade là một trong số những địa phương ít ỏi có thể mua sắm cùng tiêu khiển.
Cũng từng có học sinh tò mò hỏi cậu, tại sao lại đi tới trường học chữa bệnh thất đương thực tập sinh, không ở trong cửa hàng.
Rất nhiều người còn không biết ông chủ cửa hàng đã qua đời, chưa tới tuần được đi thăm Hogsmeade, bọn họ cũng không biết cái của hàng đã kinh doanh rất nhiều năm này đã đóng cửa không tiếp tục kinh doanh nữa.
Tuần đầu tiên đến trường học đã bị hỏi vấn đề này, Ngu Đạt chỉ có thể cười khổ trả lời bọn họ, nói bởi vì vấn đề của cửa hàng, cậu chỉ có thể đổi nghề.
Harry Potter cùng tiểu thư nhiều vấn đề còn có người con trai nhỏ nhất của nhà Weasley-Ron, cũng thường xuyên tìm đến cậu nói chuyện.
Đây tựa hồ là bởi vì bọn họ đều tại nghỉ hè đều ở trong tổng bộ của Hội Phượng Hoàng, ba cái hài tử này cho rằng bọn họ là một phe.
Kết quả cậu bị cô bé thập phần yêu học tập Hermione • Granger phát giác kĩ năng đọc của cậu tựa hồ thực có vấn đề, cô bé đầy lòng nhiệt tình này muốn cùng cậu tạo thành một tiểu tổ học tập. Đây không phải là kết quả mà cậu muốn a!
Ngu Đạt thật là có điểm sợ hãi cô học sinh học năm thứ năm yêu học tập này, tuy rằng nàng chỉ có mười lăm, chính là tại mỗ ta phương diện, hoàn toàn thành niên Ngu Đạt cũng là hoàn toàn không có cách nào chống đỡ.
Hermione sở dĩ nhiệt tình quá độ, một mặt là bởi vì lòng tốt của nàng, ở một phương diện khác càng là vì quyển sách kia của cậu là bút ký của Snape – vị đuộc dược đại sư trẻ tuổi nhất thế kỷ này!
Đây chính là tư liệu rất trân quý, như thế nào không khiến cho cô bé yêu học tập đến mức thắng hết tất cả mọi thứ này lâm vào điên cuồng.
Ngu Đạt lại cảm thấy, đứa bé này cùng với nói là yêu học tập, chi bằng nói là lòng hiếu kỳ cùng tò mò quá mức lớn, từ nàng ngay cả cái ma pháp đồ chơi như linh miêu ma sủng đều có thể hỏi ra một đống vấn đề là có thể nhìn ra được.
Ngu Đạt đi vào hầm, đứng ở trước cửa văn phòng, cậu không ngừng cho mình khuyến khích. Sau đó, cậu mới một hơi báo nói ra lệnh, đẩy cửa đi vào.
“Buổi tối tốt lành, … Severus.” Ngu Đạt ân cần thăm hỏi.
Snape cũng không ngồi ở phía sau bàn công tác phê chữa bài tập, ngược lại là đang ngồi ở trên chiếc ghế sô pha cầm sách đọc.
“… Buổi tối tốt lành.” Snape thản nhiên nói, sau đó đem sách trên tay khép lại.
Hắn đứng lên, đi đến góc phòng nơi chế tác độc dược.
“Đừng đứng ngốc ở đấy! Lại đây!” Snape sắc bén cho cậu liếc mắt một cái.
Bị đối đãi không thân thiện như vậy, ta cư nhiên cảm giác tiết tấu nên là như vậy!
Ngu Đạt chân tâm cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, cậu đều phải bị ngược thành M.
Ngu Đạt đi đến bên cạnh Snape, Snape đã bắt đầu bắc vạc lên.
Ngu Đạt vừa thấy, trên bàn để hai phân tài liệu độc dược đã được xử lý tốt..
Trong tim của cậu vừa động, nhịn không được nhìn về phía Snape mặt không đổi sắc đứng kia.
Người này, thật đúng là thập phần mâu thuẫn.
Muốn nói hắn không tốt ở chung, đôi khi lại thập phần làm người suy nghĩ, luôn luôn trước tiên chuẩn bị tốt hết thảy muốn nói hắn dễ ở chung… Hắn quả thực chính là một cái băng sơn không để cho người tới gần!
Ngu Đạt hút hút cái mũi, nghiêm túc đi theo nổi lửa lên, đi theo từng bước từng bước một dựa theo thao tác mà Snape đã dạy, không suy nghĩ vấn đề khiến người ta đau đầu này thêm nữa.
Buổi dạy học này, hai người trên cơ bản đều không nói gì dư thừa, làm xong dược tề, Ngu Đạt nghĩ không thể liền như vậy mà rời đi a.
Chờ đến lần này Snape cất kỹ dược tề, Ngu Đạt đứng ở trước mặt hắn.
Snape lông mày nhíu lại, nhìn cậu một cái.
“Thực xin lỗi, Severus. Ngày đó là em rất lỗ mãng, đột nhiên hỏi ngài cái loại sự tình này.” Ngu Đạt chăm chú nhìn ánh mắtmàu đen của hắn giải thích.
Snape lông mày đều phải nhíu ở cùng một chỗ, người này như thế nào liền không thể buông tha chuyện này, cứ cho qua như vậy không phải là tốt rồi sao.
Một lát sau, Ngu Đạt vẫn là chấp nhất đứng ở trước mặt hắn, nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, giống như Snape không nói một câu, cậu liền muốn đứng thành hoá thạch.
Snape chậm rãi nói: “Liền không thể trông cậy vào cậu làm một ít thành thục sự tình…”
Ngu Đạt run lên.
“Ta đã tiếp nhận lễ vật giải thích của cậu.” Snape đi đến một bên ngồi xuống.
Ngu Đạt luống cuống nhìn hắn.
Snape dùng thần chú biến hình đem một cái chén trà trên bàn biến thành một cái ghế sô pha màu xanh lục.
“Ngồi.” Hắn lạnh nhạt nói.
Ngu Đạt lúc này mới ngồi xuống.
Hai người mặt đối mặt ngồi một hồi, ngay khi Ngu Đạt cho rằng hắn sẽ không nói cái gì, Snape mở miệng nói: “Ở trong một lần chiến tranh, ta có một vị bằng hữu, bởi vì khuyết điểm của ta, chết ở trong tay kẻ thần bí …”
Ngu Đạt kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới hắn cư nhiên sẽ nói cho cậu biết.
Cũng không nghĩ tới, bằng hữu của hắn là bởi vì khuyết điểm của hắn mà chết.
“Có thể nói là ta hại chết nàng…” Ánh mắt Snape nhìn bên cạnh, không nhìn Ngu Đạt.
Ngu Đạt cơ hồ trở nên áy náy, vì cậu làm hại đối phương nhớ lại loại quá khú thống khổ này: “Em thật xin lỗi.”
Snape cơ hồ lấy biên độ nhìn không thấy lay động một chút đầu, nếu không bởi vì tóc của hắn rung động một chút, Ngu Đạt đều phát hiện không được đó là một cái động tác lắc đầu.
“Chúng ta nhất định sẽ đả bại hắn!” Ngu Đạt kiên định nói.
Snape quay đầu nhìn cậu, tựa hồ là không rõ cậu lấy loại tự tin này từ chỗ nào.
Ngu Đạt trộm ở trong lòng nói rằng, bởi vì đây là vận mệnh tất nhiên.
Cuộc nói chuyện này tuy rằng không dài, nhưng là Ngu Đạt cảm thấy xét về mặt quan hệ, giao tình giữa cậu cùng vị giáo sư này chính là đã khá nhiều.
Ít nhất ở khoảng thời gian sau khi Ngu Đạt làm xong độc dược, cậu có thể ở trong văn phòng giết thời gian—— tuy rằng rất nhiều thời điểm, bị đối phương trảo đồng thời nghiên cứu Azeroth dược tề cùng độc dược.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Snape đồng ý cùng cậu tiến hành loại đối thoại này, thuyết minh hai người quan hệ, vào một bước dài.
Nhưng là, như thế nào vẫn là một chút JQ dấu hiệu cũng không có đâu?!
Mặc dù là chậm nhiệt, nhưng là chậm thành như vậy, ta cũng không nghĩ tới = =
REVIEW 35