Điều này làm cho Ngu Đạt hoảng sợ.
Bởi vì kí túc xá của Ngu Đạt là ở sau lưng tòa thành, cho nên trong phòng của cậu có một cái lò sưởi.
Hiện tại vừa mới tới mùa thu, tuy rằng đã bắt đầu hạ nhiệt độ, các học sinh đều mặc vào áo sơmi dài tay, đến thời điểm lạnh nhất, trong lò sưởi của Ngu Đạt sẽ đốt lửa một chút.
Nhưng là cái này không cần Ngu Đạt chính mình đi quan tâm, tự nhiên sẽ có những gia tinh ở trong tòa thành tri kỷ hỗ trợ.
Cho nên khi lò sưởi vẫn còn tro tàn đột nhiên toát ra một ngọn lửa màu xanh lục, sau đó là khuôn mặt của Sirius Black ló ra, làm cho Ngu Đạt vẫn chưa chuẩn bị tâm lý kinh sợ không ngừng.
Cậu “Quang” một chút liền bao quanh mình một cái xác trứng, cả người buộc chặt cảnh giác nhìn cái đầu màu xanh kia.
“Hắc, bằng hữu, chớ khẩn trương. Là tớ.” Sirius hướng về phía cậu nhẹ giọng hô.
“Sirius, ” Ngu Đạt nhìn nhìn hắn, đi đến gần ngồi xổm xuống, “Cậu như thế nào lại toát ra từ lò sưởi âm tường.”
“Đó cũng là một phương pháp sử dụng phi lộ võng.” Sirius đắc ý nói.
Ngu Đạt nhíu mày nhìn hắn, hắn so với thời điểm cậu cùng bọn Harry rời đi có vẻ gầy hơn một chút, hiển nhiên trong khoảng thời gian này sống không được tốt lắm
“Tớ cho rằng phi lộ võng kí túc xá là đóng cửa.” Ngu Đạt chậm rãi nói.
Trước kia cậu mấy lần tới bằng lò sưởi, nhưng là sau này cậu mới biết, Hogwarts mở ra phi lộ lò sưởi chỉ có phòng làm việc của hiệu trưởng cùng viện trưởng, nếu muốn vào bái phỏng, đầu tiên yêu cầu bọn họ cho phép mới được. Lò sưởi bên trong kí túc xá của những học sinh kia là không cho phép mở ra hệ thống lò sưởi.
“Đây là một kĩ xảo nhỏ.” Sirius không nhiều lời, ngược lại là nói lên mục đích tới, “Tớ nghe Harry nói qua, cám ơn cậu giúp y, còn cấp y những băng vải đó.”
“A.” Ngu Đạt kinh ngạc mở to hai mắt, cậu nửa quỳ trên thảm trải sàn trước lò sưởi, ánh mắt cùng hai mắt ngưỡng mộ của Sirius đối diện: “Đây chỉ là tiện tay mà thôi.”
“Nếu không là bởi vì cậu giúp y, nói không chừng Harry thẳng đến cuối cùng cũng không chịu nói cho tớ biết.” Sirius nói cái này có chút không cao hứng.
Cái này ngược lại rất có thể, ai kêu Harry chính ở vào phản nghịch kỳ đâu.
“Là quan viên Bộ Pháp Thuật quá đáng.” Ngu Đạt nói.
“Không sai!” Sirius nghiến răng nghiến lợi, “Fudge cái này đồ vô dụng, hiện tại hắn cản trở nên Hội Phượng Hoàng hoạt động càng thêm gian nan.”
Ngu Đạt hiểu rõ nhìn hắn, từ khi Umbridge xuất hiện tại Hogwarts, liều mạng biểu hiện quyền uy của nàng, liền đủ để nhìn ra được Fudge có bao nhiêu khẩn trương.
“Người khác hiện tại đang làm những gì đâu?” Ngu Đạt hỏi.
Cậu rất ngạc nhiên, cái đoàn thể do những người tự nguyện này tạo thành —— không có một cái tổ chức chính quy, là như thế nào đối phó cái người như phần tử khủng bố là Chúa Tể Hắc Ám đâu.
“Theo chúng ta biết, hiện tại Voldemort đã tụ tập rất nhiều thủ hạ.” Sirius trịnh trọng nói, ” Nhóm Tử Thần Thực Tử của hắn!”
Cái từ Tử Thần Thực Tử này, Ngu Đạt vẫn là lần đầu tiên nghe nói đến.
“Những thủ hạ trước kia của hắn bây giờ lại được hắn gọi về dưới tay, tiếp tục vì hắn bán mạng.” Sirius sắc mặt âm trầm, ánh sáng màu xanh làm sắc mặt của hắn thoạt nhìn khó coi cực kỳ, “Ở lần chiến tranh trước, không phải tất cả Tử Thần Thực Tử đều bị bắt vào Azkaban, còn có một ít người che giấu sự thật mà chạy thoát phẩm phán.”
Ngu Đạt nhíu mày, bờ môi của cậu gắt gao mím lại, tâm tình cũng đi theo trở nên trầm trọng.
“Tớ tin tưởng Voldemort thực nhanh sẽ chiêu binh mãi mã, hắn phi thường giỏi về cổ động nhân tâm.” Sirius ánh mắt tràn ngập thần sắc kiên định, hắn nói: “Đương nhiên, chúng ta cũng sẽ không phải là không có một đồng minh nhiệt tình chiến đấu, tìm kiếm minh hữu cũng là yêu cầu của chúng ta.”
“Cái gì minh hữu?” Ngu Đạt nhịn không được hỏi, “Nếu mọi người tin tưởng Voldemort sống lại, rất nhiều người đều sẽ gia nhập chúng ta, tớ tin chắc vào điều đấy. Chính là chuyện bây giờ bị Fudge lẫn lộn, mọi người đều cho rằng giáo sư Dumbledore cùng Harry điên rồi, ai còn chịu làm minh hữu của Hội Phượng Hoàng đâu?”
Sirius liệt nhếch miệng, hắn nói: ” Ít nhất làm cho những người đó không cần đứng ở đối diện đi. Hagrid —— cậu còn không có gặp qua hắn, hắn đi bộ lạc người khổng lồ, mà Remus… Remus kỳ thật là một cái lang nhân, hắn đi bọ lạc lang nhân, ý đồ ngăn cản Voldemort ở nơi đó mở rộng ảnh hưởng của hắn…”
Nghe cũng không tệ lắm, nhưng là Ngu Đạt lại không quá lạc quan, bởi vì tình cảnh hiện tại của bọn họ thật sự không ổn.
Hai người lại hàn huyên sự tình về Hội Phượng Hoàng trong chốc lát.
Sirius tựa hồ thực nhàm chán, bởi vì khi đưa Harry đến trường không cẩn thận, hắn bị người phát hiện thân phận. Hiện tại bị Dumbledore ra lệnh, phải thành thành thật thật ở tại Black nhà cũ, bởi vì Thần Sáng đang nơi nơi truy nã hắn.
Sirius chỉ có thể đau khổ nhìn những thành viên khác của xã đoàn bận rộn —— cứ việc bên trong có vài vị Thần Sáng, buồn khổ không thôi.
“Sirius.” Ngu Đạt như có điều suy nghĩ đánh gãy Sirius đang say sưa lải nhải oán giận những người khác đều đang bận rộn, chỉ có hắn nhàn đến hoảng, sắp mốc meo, “Cậu cảm thấy tớ đem cửa hàng lại mở cửa thế nào?”
“Cửa hàng?” Sirius chớp chớp mắt, lục sắc ngọn lửa làm cho ánh mắt màu nâu của hắn biến sắc nghiêm trọng, có vẻ có chút buồn cười, “Cậu là nói Davish and Banges cửa hàng?”
“Đúng vậy, đóng cửa cửa hàng đối với các học sinh còn có cư dân tạo thành không phức tạp không nhỏ.” Ngu Đạt ưu sầu nói.
“Ân…” Sirius trầm tư một chút, nói: “Cửa hàng kia vào lúc tớ đến trường liền tồn tại, không có nó quả thật tuần đến Hogsmeade sẽ mất đi một cái lạc thú. Chính là, cậu hiện tại như thế nào đem cửa hàng khai trương? Phải biết nếu cậu đi ra bên ngoài, chính là một cái bia ngắm rất tốt, dù sao Voldemort đã biết cậu là người bên Dumbledore.”
Ngu Đạt tuy rằng cùng hắn tiến hành quyết đấu huấn luyện, nhưng là Sirius thật tâm cho rằng, nếu cậu gặp Tử Thần Thực Tử kinh nghiệm đầy mình thì những thành quả huấn luyện chỉ cần phát huy đến sáu phần là đã không tồi rồi.
“Tớ không có tính tự mình ra mặt.” Ngu Đạt hiển nhiên đã suy nghĩ lâu rồi, “Tớ tính toán mời một cái nhân viên tạm thời, thậm chí tớ sẽ không tự mình ra mặt, chính là đem cửa hàng giao cho người khác kinh doanh một đoạn thời gian.”
“A?” Sirius lông mày nhướng lên.
“Tớ đều nghĩ tốt rồi, nếu lo lắng nhân viên tạm thời không đáng tin, tớ thậm chí có thể không cần loại hình thức cố chủ cùng nhân viên tạm thời này, tớ có thể đem cửa hàng cho thuê.” Ngu Đạt nói cái này, thần thái sáng láng, “Tớ chỉ cần thu một số tiền thuê nhất định, còn lại hoàn toàn mặc kệ.”
“Chính là như vậy, sẽ so với chính mình tự kinh doanh tổn thất rất nhiều.” Lông mày Sirius nhíu lại.
“Không quan hệ.” Ngu Đạt nhẹ giọng nói, “Ta chỉ muốn cửa hàng tiếp tục tồn tại, vì mọi người cung cấp phục vụ.”
Trầm mặc một hồi, Sirius thở dài nói: “Cậu đã quyết định như vậy, tớ duy trì cậu.”
Nói xong chuyện này, Sirius liền cáo biệt, sau khi đầu của hắn biến mất, ngọn lửa màu xanh liền tắt, bên trong lò sưởi như trước là một bãi tro tàn.
Nếu đã tính toán tốt, như vậy Ngu Đạt mà bắt đầu thu xếp công việc để khai trương cửa hàng.
Sau đó cậu mấy lần bái phỏng văn phòng Dumbledore, cụ lại không ở đấy.
Ngu Đạt nghi hoặc, lão hiệu trưởng phải đi nơi nào?
Không có biện pháp, cậu đành phải đem chuyện này, sau khi học xong một lần độc dược, nói với Snape .
“Cậu nói cậu muốn một lần nữa kinh doanh cửa hàng Davish and Banges?” Snape cất kỹ dược tề, quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt của hắn đạm mạc, thanh âm cũng thực bình thản.
Nhìn không ra phản ứng của hắn đối chuyện này, Ngu Đạt nói: “Đúng vậy, em hiện tại tuy rằng không tiện ra mặt, nhưng em nghĩ thuê một người, hoặc là đem cửa hàng toàn bộ cho một người đáng tin cậy thuê.”
Snape từ chối cho ý kiến, hắn thản nhiên hỏi: “Cái gọi là tin cậy của cậu là như thế nào?”
“Chính là sẽ không đem cửa hàng phá sản, một người có chút đầu óc kinh thương, ” Ngu Đạt không cần nghĩ ngợi nói, “Vẫn không thể là một người nhân phẩm bại hoại làm nhân phẩm của cửa hàng trở nên xấu đi.”
Snape tỏ vẻ hiểu được gật gật đầu.
Ngu Đạt được đến khẳng định, phấn chấn nói: “Người này còn muốn có thể quản lý tốt cửa hàng, không cần biến nó thành mơ hồ hỏng bét. Tốt nhất là có chút trụ cột, bởi vì em không có cách nào ra mặt dạy hắn.”
Snape ngồi vào ghế, Ngu Đạt tựa vào đài chế tác độc dược.
Snape hai tay giao nhau, ánh mắt màu đen của hắn nhìn cậu, “Như vậy, cậu tìm Albus làm như thế nào?”
Ngu Đạt ngẩn ra, chần chờ nói: “Em đối giới phù thủy nước Anh không quen thuộc, cũng không nhận thức bao nhiêu người, là muốn Dumbledore từ những người tốt nghiệp rồi giới thiệu một người, dù sao phù thủy toàn Anh quốc có thể nói đều là tốt nghiệp Hogwarts.”
Snape cảm thấy hứng thú, hắn nói: “Cậu là nghĩ muốn cụ cho cậu đề cử một người?”
“Đúng vậy. Em không thể đăng báo chỉ vì tìm một người đi? Em không có thời gian, cũng không có cách nào đi phỏng vấn những người đó. Hơn nữa, kia cũng không an toàn.” Ngu Đạt buồn rầu nói.
Snape bình tĩnh nhìn cậu, đột nhiên nói: “Nếu như vậy, ta đề cử một người cho cậu.”
Ngu Đạt kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên không nghĩ tới Snape sẽ hiệu suất như vậy giải quyết chuyện này.
“Barlett Lynn.” Snape nói ra một cái tên, “Năm nay 20 tuổi, năm 93 tốt nghiệp. Ta nghĩ hắn có thể đảm nhiệm việc kinh doanh một cửa hàng.”
Ngu Đạt tò mò nhìn Snape, không nghĩ ra hắn vì sao sẽ đột nhiên nhiệt tình như vậy.
“Ngài vì cái gì lại đề cử người này?”
Snape cau mày, giống như có chút căm tức, nhưng là Ngu Đạt đem chính là cố chủ hoặc là chủ cho thuê nhà, đối với hắn hỏi rõ ngọn ngành cũng là việc phải làm.
“Hắn là Slytherin học sinh.” Snape hít sâu một cái, không tình nguyện nói: “.Ở trong cuộc thi cuối cấp, thành tích của hắn là 5 cái O.”
Nhìn bộ dáng mờ mịt của cậu, Snape không vui quăng cho cậu một cái mắt đao: “Outstanding ( ưu tú), O!”
Ngu Đạt không được tự nhiên nở nụ cười một chút, rụt lui cổ.
“Kia thành tích của hắn rất tốt a.” Ngu Đạt chột dạ nói, “Loại này thành tích tốt nghiệp hẳn là có rất nhiều địa phương muốn đi?”
Snape sắc mặt trở nên âm trầm.
Hắn chậm rãi nói: “Đôi khi mọi người có một ít thành kiến, sẽ làm bọn họ căn bản là không nhìn bản chất sự thật. Lynn là một học sinh hết sức ưu tú, chính là bởi vì hắn xuất thân không tốt, cho nên tại phương diện vào nghề không có lựa chọn tốt.”
REVIEW 38
Peeves làm cho Ngu Đạt càng thêm nhận thức đến sự thần kỳ của thế giới này.
Cậu hướng Peeves uy hiếp một phen, không cho nó đem sự tình cậu dùng ma pháp này để cho bất luận người nào biết, bằng không cậu liền đem Peeves tìm một chỗ khóa lại cả đời.
Peeves nén giận, không thể không đáp ứng.
Ngu Đạt nhìn Peeves nhanh chóng bay đi giống như rất sợ Ngu Đạt sẽ đổi ý
Ngu Đạt kiều khóe miệng nhìn thân ảnh Peeves biến mất.
Cũng không biết người kia sẽ giữ cơ mật này trong khoảng bao lâu, nhưng là chỉ cần khi cậu ở trường học không bị mọi người biết là được rồi.
Ngu Đạt tiếp tục hướng về thư viện đi đến.
“Này thật sự là rất không xong, ” “A, lão bản của cửa hàng thật sự là rất bất hạnh …”
Khi Ngu Đạt sắp đi tới cửa thư viện, tại hành lang bên ngoài nhìn đến vài người đứng ở nơi đó khe khẽ nói nhỏ.
Mà cậu không cẩn thận nghe được một vài lời nói trong đó.
Ngu Đạt nhìn thoáng qua, đó là vài cái học sinh nhà Hufflepuff, bọn họ mặc giáo phục kết hợp với chiếc cà vạt màu vàng đại biểu cho màu sắc của học viện của mình.
“Tuần đến Hogsmeade, mất đi một địa phương có thể đến chơi.”
“Về sau nổ mạnh bài phải mua ở chỗ nào đây, ”
“Đừng có ngốc, cậu còn có thể thư đặt hàng…”
Cước bộ của Ngu Đạt dừng một chút, sau đó đi qua sát bên người bọn họ, vội vàng tiêu sái bước vào thư viện.
Ngu Đạt mẫn cảm ý thức được, sau khi được đến Hogsmeade, những học sinh này khẳng định sẽ phát hiện đến cửa hàng Davish and Banges đã không tiếp tục kinh doanh, sau đó khẳng định cũng nghe nói sự tình của Mark.
Tuy rằng hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, nhưng là đột nhiên nghe được người khác đàm luận, vẫn khiến cho Ngu Đạt cảm giác dạ dày của cậu khó chịu như bị cái gì bóp chặt lại.
Ngu Đạt đến gần thư viện yên tĩnh, lần trước cậu đã từng ở trong này đọc sách, tự nhiên rất quen thuộc tìm đến vị trí.
“A! Là Ngu. Chúc anh một ngày tốt lành.” Một học sinh mặc giáo phục của nhà Ravenclaw cùng cậu chào hỏi.
“Ngươi hảo.” Ngu Đạt cũng nhỏ giọng trả lời một tiếng.
“Vừa lúc anh ở trong này.” Ravenclaw học sinh lo lắng lo lắng hỏi cậu, ” Anh có biết khi nào cửa hàng Davish and Banges mở của buôn bán trở lại không? Vẫn là nó về sau sẽ không mở nữa?”
“… Anh không biết.” Ngu Đạt cười khổ một chút, nói.
Cửa hàng tuy rằng đã để lại cho, nhưng là cậu đã bao giờ học quản lý một cửa hàng đâu.
“Phải không. Ai…” Học sinh kia thở dài một tiếng, nói tiếp: “Cửa hàng đóng cửa, đối chúng em mà nói kỳ thật rất không có phương tiện, dù sao nếu gửi con cú mèo đặt hàng cũng không thể tự tay chọn lựa tốt a, hơn nữa có đồ vật còn muốn thêm phí dụng đặt hàng.. Chúng em hiện tại là thất niên cấp học sinh, thỉnh thoảng có thể dùng một cây bút có thể sửa lỗi a…”
Học sinh kia bất tri bất giác cùng Ngu Đạt oán giận rất nhiều thứ, thẳng đến cậu ta kinh giác thời gian đã không còn sớm, mà cậu ta còn muốn đi lên lớp, lúc này mới im miệng, vội vàng rời đi.
Ngu Đạt như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng của cậu ta.
Cửa hàng Davish and Banges, tại Hogsmeade có rất nhiều năm lịch sử, không có nó, có thể hay không các thôn dân cũng hiểu được thực không thuận tiện đâu?
Hôm nay Ngu Đạt đem sách mượn trở về ký túc xá nhìn, chính là cậu không có nhìn vào một chữ, chính là ở nơi đó ngẩn người.
Sau, cậu cảm thấy hẳn là nghe một chút ý kiến những người khác, vì thế cậu rời đi ký túc xá, ở trường học hành lang đi lại, rốt cục tại đại sảnh lầu một gặp Harry Potter còn có Hermione Granger.
“Buổi tối tốt lành.” Ngu Đạt đầu tiên nói.
“Buổi tối tốt lành!” Hermione thấy cậu ánh mắt liền sáng lên, nàng vội vàng chạy tới, từ túi sách lấy ra một tấm da dê “Y Đạt, đây là em đối bút ký một ít nghi vấn, anh giúp em nhìn một chút.”
Ngu Đạt sửng sốt một chút, bản bút ký kia cậu mới nhìn mở đầu, đều không có gì tiến triển lớn, mà vị tiểu thư này cư nhiên xem xong rồi không nói, còn làm nghi vấn bút ký!
“Chính là anh không hiểu a, em hỏi anh cũng là vô dụng.” Ngu Đạt xấu hổ xua tay.
Hermione rõ ràng thực thất vọng, Ron không thèm để ý thấu lại đây nói rằng: “Này có cái gì quan hệ, anh làm bộ là nghi vấn của anh, cầm hỏi Snape không được sao.”
“Là giáo sư Snape…” Hermione dùng ngữ khí nhẫn nại nói.
Nàng hiện tại sau khi nhìn bút ký của vị giáo sư này, độ sùng bái đối với giáo sư lên tới độ cao trước nay chưa từng có.
Ron quay đầu, hướng về phía vách tường phiên cái xem thường.
“Anh chỉ sợ này không được, ” Ngu Đạt áy náy nói, “Trên bản bút ký kia có từ đơn anh thậm chí đều không biết, làm sao có thể còn đề xuất nghi vấn.”
Tay Hermione cầm tấm da dê hạ xuống.
Ngu Đạt không đành lòng nhìn nàng nói: “Không bằng em trước đưa cho anh, anh nếu có cơ hội, sẽ giúp em hỏi.”
“Vậy được rồi, cũng chỉ có thể như vậy.” Hermione nghĩ nghĩ, đem tấm da dê giao cho cậu.
“Có một việc anh nghĩ hỏi các em một chút.” Ngu Đạt chần chờ một chút, nói.
“Cái gì?” Harry vẫn luôn không nói chuyện, lúc này mới lên tiếng hỏi.
“Các em cảm thấy không đến cửa hàng Davish and Banges có phải hay không đối với các em ảnh hưởng rất lớn?” Ngu Đạt dò hỏi.
“Ân… em cảm thấy không sao đi, dù sao đồ vật trong *** bán em có thể mua ở cửa hàng đùa dai.” Ron nói.
“Đó là bởi vì cậu chỉ biết chú ý những cái tiểu xiếc!” Hermione tức giận nói, “Cửa hàng đóng cửa, một ít đồ dùng học tập, nói thí dụ như mực nước cái gì… Hiện tại mới vừa khai giảng hoàn hảo, chờ đến qua một thời gian ngắn, nhất định là yêu cầu. Mà cửa hàng đùa dai mực nước chỉ có thể dùng để đùa dai, tại sao có thể đủ dùng đến viết luận văn? Phải biết từ ba năm cấp, em liền không còn thói quen mua rất nhiều mực nước ở Hẻm Xéo mang đến trường học.”
Ngu Đạt gật gật đầu, xem ra Hermione cùng cái kia Ravenclaw học sinh ý kiến là nhất trí.
Trừ bỏ kinh doanh đồ dùng học sinh, cửa hàng của Mark còn bán một ít món đồ chơi —— đương nhiên chính là mấy thứ, mặt khác còn có một ít đồ vật sinh hoạt hằng ngày dùng đến, nói thí dụ như đèn ma pháp cùng bột Floo linh tinh tạp hoá.
Hiện tại ngẫm lại, cửa hàng Davish and Banges cứ việc không lớn, chính là vật phẩm kinh doanh đã có mấy trăm loại, lập tức đóng cửa một nhà cửa hàng như vậy, trường học cùng thôn trang tất nhiên sẽ phải chịu ảnh hưởng.
“Anh như thế nào đột nhiên hỏi cái này?” Harry hỏi.
“Là anh tại sau khi Mark qua đời kế thừa cửa hàng kia, cho nên anh suy nghĩ có phải hay không còn muốn tiếp tục kinh doanh.” Ngu Đạt nói.
“Đương nhiên!” Hermione nói rằng, “Nếu cửa hàng có thể lại khai trương, kia coi như là giúp đại ân a”
“Anh cư nhiên kế thừa một nhà cửa hàng?” Ron hiển nhiên chưa nghe nói qua chuyện này, đương nhiên, rất nhiều người đều chưa nghe nói qua, hắn cứng họng.
Một lúc lâu mới giật mình cảm thán: “Đây chính là giá trị rất nhiều tiền. Bạn hữu, anh phát tài.”
Hermione nghe vậy đối hắn trợn mắt nhìn
“Tay em như thế nào vậy?” Ngu Đạt ánh mắt ngưng trọng, đột nhiên chú ý tới mu bàn tay Harry cư nhiên có vết thương hồng hồng có hình dáng chữ viết.
Harry cả kinh, mãnh liệt che bàn tay của mình.
“Vì cái gì không đi chữa bệnh thất?” Ngu Đạt cau mày, khẩu khí không tốt nói, giống như Poppy khi phát hiện ra việc bệnh nhân đang giấu bệnh vậy.
Xem ra lời nói và việc làm mẫu mực nhanh nhẹn của Poppy ngay tại trên người cậu nổi lên tác dụng, làm cho cậu đã đối với những học sinh thường xuyên bị thương nghiêm nghị lại.
“Đó cũng không phải là vết thương đặc biệt nghiêm trọng.” Harry chắp tay sau đít không được tự nhiên nói, xem ra bởi vì chuyện này mà bị Ngu Đạt nhìn chăm chú nhượng y thập phần không tình nguyện.
“Nhượng anh xem tay của em.” Ngu Đạt kiên nhẫn nói.
Harry chần chờ một chút, đem tay y lộ ra.
Ngu Đạt giật mình nhìn những dòng chữ khắc vào trong bàn tay.
“Đây là như thế nào tạo thành?” Cậu cúi đầu nhìn “Ta không thể nói dối”.
Harry gắt gao ngậm miệng, không chịu để lộ một chữ.
“Là Umbridge!” Ron tức giận nói, “Nàng phạt Harry cấm túc, phạt cậu ấy sao chép những lời này, sau đó này đó chữ liền một lần lại một lần xuất hiện tại trên tay cậu ấy.”
Ngu Đạt kinh ngạc nhìn ba người bọn họ
“Điều này được ma pháp giới cho phép?” Ngu Đạt bất khả tư nghị nói, theo cậu thì đây là trừng phạt càng thêm nghiêm trọng hơn so với việc lão sư đánh học sinh.
“Đương nhiên không đồng ý, cũng không có khả năng đồng ý.” Hermione nói.
“Vì cái gì không nói cho viện trưởng của em? Harry?” Ngu Đạt quan tâm hỏi.
Tại bên trong trường học có kí túc như thế này, viện trưởng liền tương đương với người giám hộ của bọn họ, bị đối đãi như vậy, theo lý thường hẳn phải là nói cho viện trưởng mới đúng.
“Ta không nghĩ cho nàng thiêm phiền toái…” Harry than thở, “Cái kia Umbridge… Giáo sư, tại đây chút thiên lý không ít cho bọn hắn tìm tra.”
Ngu Đạt nhìn cậu bé này quả thực không biết nên nói như thế nào mới tốt, y quả thực có chút quá thiện lương.
“Harry, em không thể cứ như vậy thay nàng giấu diếm khuyết điểm của nàng.” Ngu Đạt nhìn đôi mắt màu xanh của Harry, “Hôm nay nàng có thể đối em như vậy, có một ngày nàng phạt các học sinh khác cấm túc cũng có khả năng đối đãi các học sinh khác như vậy. Đến lúc đó sẽ có càng nhiều học sinh bị nàng dùng phương thức như vậy trừng phạt.”
“Y Đạt nói đúng.” Hermione nhìn Harry, “Tớ cảm thấy cậu hẳn là đem chuyện này nói cho giáo sư McGonnagal.”
Harry chần chờ nhìn nhìn Ngu Đạt, lại nhìn nhìn Hermione, hiển nhiên là bị khuyên bảo dao động.
“Được rồi, tớ sẽ nói cho giáo sư McGonnagal.” Harry nói.
Nhưng là, kết quả của chuyện này cũng không đình chỉ giống như trong dự kiến của Ngu Đạt.
Sau đó, cậu nghe Hermione hiện trường tiếp sóng cho cậu cuộc tranh luận ở trong hành lang về “ dùng cách xử phạt về thể xác “ của giáo sư McGonnagal cùng Umbridge.
Hiển nhiên, Umbridge sẽ không nghe khuyên nhủ đình chỉ loại hành động khác người này, nàng còn đắc ý cực kỳ.
Ngu Đạt chỉ là nghe nói liền đủ bực mình.
Ngu Đạt đành phải đem Harry đưa đến ký túc xá của mình, y chết sống không muốn đi chữa bệnh thất.
“Anh giúp em xử lý một chút.” Ngu Đạt cúi đầu, cầm tay của Harry.
“Chính là, anh không phải sẽ không dùng ma chú sao?” Ron thắc mắc.
“Ron!” Hermione cho cậu ta một cái khuỷu tay.
Ngu Đạt ngẩng đầu nhìn bọn họ nở nụ cười, “Nhưng là anh còn có biệt biện pháp nha, bằng không bọn họ vì cái gì đồng ý để anh làm đề cử sinh đâu.”
Ngu Đạt xuất ra một cái tơ lụa băng vải, nhẹ nhàng cuốn nó xung quanh cánh tay bị thương của Harry.
Thực nhanh, không đến 1 giây, ánh sáng màu vàng bỗng nhiên xuất hiện, băng vải dần dần tiêu thất, những ánh sáng màu vàng đó tập trung vào chỗ miệng vết thương.
Ngay sau đó, ba cái hài tử ngạc nhiên phát hiện, mu bàn tay của Harry đã hoàn toàn tốt.
“Oa a!” Ron ngạc nhiên kêu một tiếng.
“Đây là cái gì?” Hermione tò mò hỏi.
“Này quá tuyệt vời!” Tối kinh dị chính là Harry, y cao hứng nói: “Tay tuyệt không đau, em hiện tại cảm giác thật tốt.”
“Đây là ma pháp băng vải.” Ngu Đạt nhìn ba người bọn họ cười nói, sau đó cậu lại từ tủ bát bên trong ký túc xá lấy ra vài cái băng vải.
“Này đó cho em Harry.” Ngu Đạt nhét vào trên tay Harry, “Nếu không có biện pháp ngăn cản nữ phù thủy đáng ghét kia, anh cũng chỉ có thể cho em thứ này.”
“Cám ơn anh, Y Đạt.” Harry cảm động tiếp nhận băng vải.
“Anh cũng chỉ có thể cho em băng vải đó, cấm túc của em vẫn chưa xong đâu.” Ngu Đạt bất đắc dĩ nói, “Trở lại toà tháp của các em, giống như vừa rồi anh mở ra cuốn lên tay la được rồi.”
Chuyện này qua đi không vài ngày, Sirius đột nhiên từ lò sưởi trong ký túc xá toát ra đầu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Harry đôi khi chính là quá mức làm người suy nghĩ, tổng là không nghĩ phiền toái người khác = =
Điều này cũng có lẽ là vì tuổi trẻ quật cường đi…
REVIEW 37