Cậu đã từng ở một nơi nào đó nhìn thấy một câu, thích ngươi là chuyện của ta, cùng với những người khác không quan hệ.
Ngu Đạt cảm thấy chính mình hiện tại phi thường đồng ý những lời này, cậu có thể đối một người sinh ra hảo cảm, cũng có thể chôn ở trong lòng không nói. Một mình hưởng thụ cảm thụ đươn phương yêu mến, có lẽ khoái hoạt vui vẻ, có lẽ thống khổ khổ sở. Mà hết thảy những cái này, người kia sẽ không biết.
Snape cũng không giống như là một đối tượng thực tốt. Cậu biết hắn vẫn là độc thân, cậu cũng không xác định chính mình là loại hình mà đối phương thích.
Mà hiện tại, Ngu Đạt chính là biểu hiện hết thảy như thường, giống như cái gì đều không có phát sinh, cũng không có bất luận cái gì thay đổi.
Chậm rãi chờ đợi thời gian trôi qua, làm phần hảo cảm này biến thành loại tình cảm càng thêm khắc sâu, hoặc là giống như một đoạn thầm mến, tại một ngày nào đó đột nhiên biến mất.
Điều mà cậu có thể làm đối với đối tượng mà cậu sinh ra hảo cảm cũng chẳng qua là tăng mạnh hệ số an toàn của đối phương, pháp bào chính là vì nguyên nhân, bị cho là lễ vật giáng sinh bị đưa ra ngoài.
Cái bố giáp này mang một màu sắc khói bụi là sự tương giao giữa hai màu đen và xám, rất phù hợp với phong cách điệu thấp của Snape, thâm trầm mà không chói mắt.
Ngu Đạt thấy Snape cởi áo choàng ra vẫn mặc một bộ quần áo bình thường như vậy, không khỏi thất vọng hỏi ý kiến.
Snape nhướng mày, trào phúng nói: “Chỉ sợ ta còn chưa có thói quen tại thời điểm thông thường cũng muốn mặc một bộ lễ phục hoa lệ như vậy nơi nơi chạy loạn.”
Ngu Đạt giật mình nhìn hắn, nói: “Đó chính là thông thường quần áo, như thế nào chính là lễ phục?”
Snape nghiêm túc nhìn cậu một cái, phát giác cậu có thể là thật sự nghĩ như vậy, mới chậm rãi nói: ” Tiêu chuẩn hằng ngày của Ngu tiên sinh, theo tiêu chuẩn hằng ngày của thế giới chúng ta có nhiều bất đồng. Trong mắt của ta, kiện lễ phục kia chính là tiêu chuẩn yến hội.”
Ngu Đạt bả vai cúi xuống dưới, cậu uể oải nói: “Ngài bình thường không mặc nó, chờ đến khi gặp được nguy hiểm lại thay liền không còn kịp rồi.”
Phải biết Snape cũng không như là cậu có thể trực tiếp đổi trang bị trong hệ thống game, khi gặp được nguy hiểm thì làm gì có thời gian cho hắn thay quần áo a!!!
“Cám ơn ý tốt của cậu.” Snape ánh mắt phức tạp nhìn cậu, thanh âm trầm thấp hòa hoãn nói: “Đó là một bộ áo choàng phù thủy vô cùng cường đại.”
“Ngài mặc rồi?” Ngu Đạt ngẩng đầu nhìn hắn.
Snape gật gật đầu: “Giống như đũa phép kia của cậu, kiện áo choàng phù thủy kia có thể khiến cho người dư thừa tinh lực và ma lực, nhưng là nếu luôn mặc cái quần áo này, thói quen ỷ lại ngoại vật mà không để mắt đến tự thân năng lực, như vậy cũng chỉ có thể tự rước hại mà thôi.”
Ngu Đạt nghĩ nghĩ nói: “Tuy rằng ngài nói rất có đạo lý, chính là võ trang cũng là một phần thực lực.”
“Ta đồng ý.” Snape thản nhiên gật đầu, “Có vũ khí là yêu cầu che dấu mãi cho đến đến thời khắc mấu chốt mới có thể sử dụng.”
Ngu Đạt suy nghĩ, Snape trầm mặc không nói. Vừa lúc đó, Sirius xuất hiện, hắn nhìn đến Snape liền hướng lại đây.
“Ngươi tới làm gì?” Sirius không khách khí hỏi.
“Nếu có thể, ta thật sự không nghĩ bước vào nơi này một bước!” Snape chán ghét nói.
“Ha!” Sirius vang dội phát ra một cái âm tiết, “Vậy ngươi có thể lăn.”
“Đáng tiếc chính là Dumbledore để cho ta tới, ta nghĩ ngươi không quyền lợi nói lời như thế.” Snape khinh miệt nhìn hắn một cái, “Ta tới nơi này đương nhiên là có nhiệm vụ, không giống mỗ ta người, chỉ có thể vô dụng co đầu rút cổ tại cái phòng ở rách nát này.”
“Ngươi nói ai vô dụng!” Sirius móc ra đũa phép.
“Sirius!” Ngu Đạt không đồng ý nhìn hắn, “Tớ đưa cậu đũa phép cũng không phải là để cậu làm cái này!”
Sirius cầm đũa phép đúng là lễ vật giáng sinh Ngu Đạt đưa hắn, một cái đũa phép cố ý định chế, dựa theo thuộc tính của cái đũa phép trước kia của hắn mà làm ra. Đây chính là cậu dùng con cú mèo trong trường học bay đến tiệm đũa phép ở Đức đặt hàng, bởi vì Ollivander có thể dựa theo tính chất mà đoán ra chủ nhân của đũa phép nên Ngu Đạt cũng không dám tìm hắn làm.
Tầm mắt của Snape ở trên đũa phép mới của Sirius liếc một cái, Sirius đũa phép hướng về phía hắn khoa tay múa chân một chút, mới hừ một tiếng bắt nó thu hồi.
“Cậu đi gọi Harry xuống dưới.” Snape quay đầu nói.
Ngu Đạt thế mới biết, Snape là vì Harry Potter mới đến, tâm tình của cậu có chút suy sụp, nhưng là trên mặt lại vẫn là trấn định gật đầu, quay đầu đi đến phòng khách tầng hai gọi người.
Harry đang cùng Ron chơi cờ phù thủy, nguyên bản rất vui vẻ, sau khi nghe Ngu Đạt nói Snape tìm y bật người liền biến thành một bộ dáng gặp quỷ.
Ngu Đạt nhìn bộ dáng kia của y, cảm thấy buồn cười: “Mau đi đi, giáo sư Snape tìm em nhất định là có chuyện rất trọng yếu.”
Harry mây đen đầy đầu đi xuống lầu, mà trong phòng Snape cùng Sirius hai người ngồi ở hai đầu của chiếc bàn, ai cũng không phản ứng ai.
Snape tới nơi này là tới truyền đạt yêu cầu của Dumbledore, sau khi Harry khai giảng, phải buổi tối đi theo hắn học Bế quan Bí thuật.
Ngu Đạt tựa vào một bên, có thể nhìn ra, Harry phi thường mâu thuẫn.
Ngu Đạt im lặng không lên tiếng nhìn Sirius cùng Snape đối chọi gay gắt, vào lúc bọn họ thiếu chút nữa lại đánh nhau, cùng Harry hai người một người một cái ngăn lại bọn họ.
Harry tự nhiên là che ở trước mặt cha đỡ đầu nhà mình, mà Ngu Đạt thì ngừng thở tiến đến trước người Snape đem hắn đẩy về phía sau.
Có hai người ngăn cách, hai người còn không chịu yếu thế cho nhau châm chọc.
Harry cùng Ngu Đạt vẻ mặt đau khổ liếc nhau, không thể không chịu đựng hai người không chịu ngừng “Chiến tranh”.
May mắn, Weasley tiên sinh xuất hiện giải cứu hai người.
Hắn xuất viện.
Nhóm Weasley đông đúc tràn vào, Sirius cùng Snape không thể không thu hồi đũa phép.
Ngày hôm sau, Tonks đưa bọn họ ngồi kỵ sĩ bus đi đến trường, bọn họ có thể tại Hogsmeade xuống xe, sau đó đi bộ tới trường học.
Harry kéo dài kéo chầm chậm chầm chậm, cặp mắt màu xanh của y có vẻ đáng thương hề hề nhìn Sirius cùng Ngu Đạt, giống như một cái tiểu hài tử cự tuyệt đi học trường tiểu học.
“Đừng lo lắng, Harry.” Ngu Đạt không thể không an ủi y, “Giáo sư Snape tuy rằng thoạt nhìn thập phần nghiêm khắc, nhưng là kỳ thật rất không tồi.”
Nghe được cậu nói như vậy, mặt Sirius cùng Harry vặn vẹo một chút.
“Khụ ” Ngu Đạt ho khan một chút, cực lực đánh mất sự không tình nguyện của Harry, “Chỉ cần em làm được yêu cầu của giáo sư, như vậy ngài ấy cũng không có cách nào với em đúng không?”
Harry nghĩ nghĩ, tựa hồ là như vậy, dưới sự thúc giục của Tonks, y bước lên xe bus.
Grimmauld quảng trường trống rỗng, người đều đi hết sạch, nơi này lại biến thành chỉ có cậu cùng Sirius hai người.
Nhưng là lúc này đây, bởi vì Sirius không cẩn thận bại lộ hình thái thú hóa của hắn, hắn cũng chỉ có thể ở tại trong phòng, không thể ra đi một bước.
May mắn lần này Ngu Đạt lưu lại, có ít nhất cái bạn.
Ngu Đạt đẩy ra phòng ngủ vốn là của Black phu nhân, hiện tại Buckbeak phòng ngủ, cậu vội tới đưa cho Buckbeak thực vật. Ngu Đạt đoán sở dĩ vì Buckbeak an bài gian phòng này là vì nó đủ lớn.
Nghỉ hè, bởi vì cảm xúc Ngu Đạt không tốt, không thể nào quan tâm nó, chính là mấy ngày nay đi theo Sirius tới chiếu cố nó.
Buckbeak bị nhốt ở trong này là bởi vì giống như cậu cùng Sirius, là tội phạm bỏ trốn bị Bộ Pháp Thuật truy nã.
Lần đầu tiên nghe được tin tức này, Ngu Đạt còn thực kinh ngạc, cảm thấy thật là chủ nhân có bộ dạng thế nào nuôi sủng vật bộ dạnh thế ấy.
Sirius lại nói cho cậu biết, Buckbeak không phải sủng vật của hắn, hắn bắt nó trốn ở chỗ này chỉ là bởi vì nó đã cứu hắn.
Ngu Đạt phi thường thích Buckbeak, nó là một cái Bằng Mã, đầu giống đầu chim ưng, phía dưới lại là thân ngựa, chẳng qua ở vị trí trên bả vai có một đôi cánh rộng lớn mà cường tráng.
Buckbeak là một loại động vật có lòng tự trọng phi thường cao ngạo, tập tính phải cùng nó cho nhau cúi chào mới có thể tới gần nó làm Ngu Đạt mới lạ không thôi.
Đáng thương Buckbeak, Sirius cũng không phải là một người chiếu cố tốt, trước kia nó thậm chí chính mình bắt chuột để ăn.
“Cậu ở trong này.” Sirius đẩy cửa ra, đi đến.
“Tớ đang uy Buckbeak.” Ngu Đạt ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn Buckbeak cúi đầu cắn xé thịt gà, ngẩng đầu nhìn hắn cười nói.
“Ta hôm nay đã cho nó ăn rồi.” Sirius đi tới, vuốt ve sống lưng Buckbeak.
“Ngẫu nhiên vẫn là muốn cho nó cải thiện sinh hoạt một chút.” Ngu Đạt hàm hồ nói, trước Buckbeak chính là ăn một ít xương gà sao?! Cái này có thể ăn no sao?
Ngu Đạt đứng lên, đi đến bên cạnh Sirius, cậu giống như vô ý hỏi: “Tớ nghe nói, cậu cùng Snape là tốt nghiệp cùng một năm?”
“Đúng vậy, như thế nào đột nhiên nói cái này?” Sirius nghi hoặc quay đầu nhìn cậu.
Ngu Đạt cực lực trấn định, ánh mắt nhìn chằm chằm Buckbeak, không nhìn hắn nói: “Tớ chỉ là có chút tò mò, sinh hoạt vào thời điểm các cậu còn là học sinh có gì không giống với sinh hoạt của các học sinh trong trường bây giờ?”
“Ngô…” Sirius nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Không có gì là không giống cả, chương trình học đều là giống nhau, thậm chí viện trưởng của chúng tớ cùng hiệu trưởng đều là một người.”
“Khi còn là học sinh, các cậu là dạng gì?” Ngu Đạt hỏi.
Sirius không có nghe được cái từ các cậu này là chỉ hắn cùng Snape, hắn trực tiếp liền liên tưởng đến năm tháng xanh mướt của mình —— Chân Nhồi Bông, Gạc Nai, Mộng Mơ, còn có tên phản đồ kia, Đuôi Trùn.
Sirius đương nhiên đối cái đề tài này thực cảm thấy hứng thú, vì thế tựa vào cửa sổ thao thao bất tuyệt cấp Ngu Đạt giảng lại thời điểm sinh hoạt vườn trường khoái hoạt của bọn họ.
Bọn họ ở thời điểm đó vẫn là nhân vật phong vân, ba ba của Harry vẫn là một tầm thủ, giống như vị trí hiện tại của Harry, hơn nữa hắn cùng mẹ của Harry vẫn là chủ tịch của hội học sinh của nam và nữ.
Ngu Đạt đầu hắc tuyến nhìn hưng trí bừng bừng Sirius, cậu cũng không phải là muốn nghe cái này!
“Tớ là muốn hỏi… thời điểm đó, Snape là dạng gì?” Ngu Đạt không thể không trực tiếp hỏi.
“Snivellus?” Sirius mặt mày hớn hở bật người liền xụ xuống, “Cậu như thế nào hỏi hắn?”
Sirius hồ nghi nhìn khuôn mặt không được tự nhiên của Ngu Đạt.
REVIEW 49
Ngã tu đường nơi đó hiển nhiên là một địa phương tập trung tương đôi nhiều của hàng, bất quá bởi vì hôm nay là lễ Giáng Sinh, trên đường cơ hồ không có người. Moody dẫn bọn họ đi đến trước của một cái cửa hàng bách hóa treo biển ngừng kinh doanh. Ngu Đạt nhìn đến những con ma nơ canh ở bên trong tủ kính ngã trái ngã phải, bên trong tích đầy bụi bẩn.
Remus tiến đến trước mặt một con ma nơ canh mặc bộ quần áo màu xanh thấp giọng nói gì đó, sau đó Ngu Đạt liền thấy hắn đứng thẳng thân thể, con ma nơ canh gật đầu một cách rất nhẹ đến mức cơ hồ không thể nhận ra.
Mọi người nối đuôi nhau xuyên qua tủ kính đi vào.
Ngu Đạt mở to hai mắt nhìn, Harry đứng ở bên cạnh cậu, “Chỉ cần đi xuyên qua là được, cái này giống như tàu tốc hành Hogwarts, chính là một cái thủ thuật che mắt.”
Ngu Đạt cẩn thận gật gật đầu, đứng ở sau lưng Harry, khi mà thân ảnh của y biến mất tại tủ kính, cũng cố lấy dũng khí đi vào.
Trong và ngoài tủ kính là hai cảnh tượng rất khác nhau, nơi này tuyệt không rách nát, thoạt nhìn là một phòng chờ khám bệnh, chật ních người đến xem bệnh.
Ngu Đạt nhìn những bệnh nhân mang bệnh trạng so với trong trường học càng thêm cổ quái đang ngồi ở trên băng ghế.
“Y Đạt? Đuổi kịp!” Remus quay đầu tìm cậu.
“Được.” Ngu Đạt gật gật đầu, đi theo mọi người xuyên qua lầu một đông đúc, bắt đầu đi thang lầu.
Phòng bệnh của Arthur • Weasley tiên sinh ở lầu hai, khoi thương tổn do sinh vật phép thuật gây nên.
Khi Ngu Đạt đi vào phòng bệnh, cũng không thấy Moody, mà Remus cũng không có chen vào, chính là tại trước cửa cùng Weasley tiên sinh bắt chuyện.
“A! Thật cao hứng cháu tới xem ta, y đạt.” Weasley rất nhiệt tình nói.
“Giáng sinh vui vẻ, Weasley tiên sinh.” Ngu Đạt đứng ở bên cạnh hắn, nhìn băng vải lộ ra bên trong quần áo hắn “Ngài tốt một chút nào không?”
“Anh thay đổi băng vải?” Molly kinh ngạc hỏi, “Không là ngày mai mới đổi sao?”
“Chú cảm giác tốt hơn nhiều… Cái gì? Molly? A, băng vải…” Trên mặt Weasley tiên sinh hiện lên một tia không được tự nhiên, “Anh chỉ là muốn muốn nếm thử một chút phùng tuyến… Là St Mungo một vị thực tập thầy thuốc nói ra … Em biết đấy, phương pháp trị liệu của Muggle nhóm…”
“Phùng tuyến?!” Molly thanh âm cao đứng lên, “Anh đem làn da mình trở thành cái gì? Còn muốn phùng sao!”
Ngu Đạt xấu hổ nhìn Molly bắt đầu quở trách Weasley tiên sinh mang vẻ mặt uể oải, mà phía sau cậu, Ron thấp giọng hỏi Hermione cùng Harry cái gì là phùng tuyến.
Molly tiếng nói cao đến muốn nhấc lên nóc nhà, hài tử lớn nhất của nhà Weasley thông minh nói hắn đi lấy một ly trà liền trốn không thấy bóng người, mà sau Harry Hermione còn có Ron cũng không phúc hậu sử dụng chiêu lấy trà này.
Ngu Đạt bỏ lỡ thời cơ, chỉ có thể đứng ở nơi đó chân tay luống cuống nhìn Weasley tiên sinh tội nghiệp lui cổ, Molly thẳng đến khi xác định làm Weasley tiên sinh mất đi cái suy nghĩ ngốc nghếch này mới đình chỉ.
“A bọn nhỏ đâu?” Molly mờ mịt nhìn căn phòng đã giảm bớt hơn phân nửa số người, hỏi Ngu Đạt đang cô linh linh đứng trước giường bệnh.
Remus nén cười đi tới, hắn dường như không có việc gì tiêu sái đến bên cạnh giường bệnh, làm bộ không phát hiện bộ dáng quẫn bách của Weasley tiên sinh.
“Thật sự là ngại ngùng. Arthur đối Muggle hết thảy đều quá mức mê muội, ta phải nói mấy cái đồ vật đấy có tốt đâu… Đương nhiên ta không phải nói tất cả đồ vạt của Muggle đều không tốt, chẳng qua phùng tuyến…” Molly nhịn không được hướng Ngu Đạt oán giận.
“Không phải nói bệnh viện có một loại tân băng vải sao? Như thế nào không nếm thử một chút.” Ngu Đạt đau đầu, thừa dịp Molly nói chuyện mới hỏi.
“Cái loại cấp cứu băng vải này sao?” Arthur tinh thần đứng lên, hắn hưng trí bừng bừng nói: “Đương nhiên cho chú dùng, cái kia nếu so sánh với bổ huyết tề thì rẻ hơn nhiều, trước vẫn luôn sử dụng chính là cái loại băng vải này, nếu không phải miệng vết thương hiện tại còn dư độc, chú đã sớm có thể xuất viện.”
Vừa nghe đến hắn nói rằng dư độc, Ngu Đạt lắp bắp kinh hãi, cậu còn tưởng rằng xà độc đã bị giải trừ. Cậu mở ra không gian trò chơi, xem xét trạng thái cùng máu của Arthur.
Arthur bình máu không phải đầy, mà trong mắt của Ngu Đạt còn đang thong thả rụng huyết, phía dưới máu của hắn còn có một cái kí hiệu trúng độc.
Ngu Đạt nhíu mày, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy trạng thái trúng độc của nhóm phù thủy ở thế giới này.
Đáng tiếc cậu là cái mục sư, chỉ có thể bị xua tan ma pháp cùng loại trừ tật bệnh, không thể giải độc.
Trong phòng bệnh còn có những người khác, Ngu Đạt cũng không có thể bộc lộ ra sự đặc biệt của cậu giúp Weasley tiên sinh thêm máu.
Cậu nắm nắm tay, đối với trạng thái hiện tại chỉ có thể che giấu sự đặc biệt mà không thể giúp người khác rất là không vừa lòng.
Cậu thở dài một tiếng, cũng không biết đến khi nào cậu mới có thể quang minh chính đại sử dụng những kia năng trò chơi của cậu mà không bị người khác uy hiếp.
Tại trong phòng bệnh nói chuyện phiếm, bọn nhỏ thật lâu sau mới trở về, cảm xúc cũng không được tốt lắm.
Ngu Đạt kỳ quái nhìn nhìn bọn họ, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em mới biết được cha mẹ Neville cư nhiên cũng ở trong bệnh viện.” Ron suy sụp nói.
“Chúng em vừa rồi gặp Neville Longbottom, cậu ấy ở tầng năm, cùng bà của cậu ấy đến vấn an cha mẹ của cậu ấy.” Harry thấy Ron nói, đơn giản trực tiếp nói cho Ngu Đạt.
“Cha mẹ em ấy làm sao vậy?” Ngu Đạt hỏi.
“Longbottom vợ chồng bị Tử Thần Thực Tử Bellatrix • Lestrange dùng toàn tâm đoan cốt tra tấn điên.” Molly đi tới, “Thời điểm Kẻ thần bí lần đầu tiên biến mất, thuộc hạ trung thành của lão không tín lão thất bại, Bellatrix • Lestrange muốn từ trong miệng vợ chồng Longbottom đáng thương biết được nơi chủ tử của nàng biến mất”
Chuyện này làm cho con đường trở về của bọn họ càng thêm trầm trọng.
Thẳng đến khi trở lại số 12 quảng trường Grimmauld, đến bữa tối giáng sinh, không khí mới một lần nữa tốt hơn.
Sau ngày nghỉ giáng sinh, bọn họ trải qua vẫn luôn rất khoái trá, Ngu Đạt thậm chí cùng Ron học tập như thế nào chơi cờ phù thủy.
Phải biết, cờ phù thủy thật đúng là một loại cò cực kì có ý tứ.
Các người chơi cùng quân cờ đối thoại là có thể đảm đương quân cờ kia, đúng ra loại cờ này cùng loại với cò vua nhưng đến thời điểm căng thẳng những người chơi mặc kệ quy tắc, phân phối nhân vật như ong vỡ tổ nhằm về phía đối phương mà đánh.
Ngày nghỉ cuối cùng của giáng sinh, Snape đến.
Ngu Đạt thật cao hứng có thể ở trong này nhìn thấy hắn, phải biết cậu đã vài ngày không nhìn thấy hắn.
“Giáng sinh khoái hoạt, tuy rằng chậm, Severus.” Ngu Đạt cười hướng hắn nói.
Snape khoác áo choàng vốn là một khuôn mặt không bao giờ đổi sắc, thấy cậu liền dịu đi một ít.
“Giáng sinh khoái hoạt.” Hắn chậm rãi nói.
“Cám ơn ngài đưa em đũa phép bộ.” Ngu Đạt ấn vị trí của đũa phép bộ trong quần áo “Nó phi thường hữu dụng.”
“Không khách khí.” Snape cởi bỏ áo choàng, khoát lên trên cánh tay.
Ngu Đạt nhìn đến bên trong lại là một bộ áo phù thủy tối như mực, cậu không khỏi hỏi: “Em đưa cho ngài pháp bào ngài không vui sao? Tại sao ngài không có mặc đâu?”
Đúng vậy, Ngu Đạt đưa cho Snape chính là một bộ áo choàng xuất thân từ thế giới ma thú —— dũ tâm trường bào.
Cái dũ tâm trường bào này là áo giáp không tồi một chút nào ở trong số các bộ áo giáp được tạo thành từ ki năng may vá.
Dũ tâm trường bào
Vật phẩm cấp bậc:306
Trang bị buộc định
Sau khi mặc vào:
+312 sự chịu đựng
+208 trí lực
+139 bạo đánh
+139 gia tốc
Đây là Ngu Đạt chính mình làm, bởi vì trong ngày thường cậu cũng sẽ tích góp từng tí một một ít tài liệu làm áo giáp cấp bậc tím hoặc là các loại dồ vật phụ trợ đem đi bán đấu giá, cho nên bên trong ngân hàng của cậu có mấy khuôn vải cùng vật liệu may vá, chỉ kim tuyến cũng có mấy cuộn. Vì thế cậu liền động thủ làm một kiện bố giáp đưa cho Snape làm quà.
Khi cậu ý thức được chính mình hao hết tâm tư vì Snape làm lễ vật giáng sinh, cậu liền hiểu được địa vị của Snape ở trong tim của cậu đã bất đồng với người khác.
Cậu biết chính mình có thể là có chút thích vị giáo sư độc dược độc mồm độc miệng này.
Khi phát hiện ra điểm này, Ngu Đạt trực tiếp ngã vào trên giường kí túc xá, ôm đầu rên rỉ.
Vì cái gì cậu mỗi lần đều phải tự ngược như vậy đâu?
Ngu Đạt biết tính hướng của mình cùng đại bộ phận người không giống nhau.
Khi vẫn còn học trung học, cậu thầm mến một vị học trưởng ở trong trường, hắn là một đội viên của đội bóng rổ, một cái kiện tướng thể dục thể thao. Bởi vì đường đến trường của cậu cùng vị học trưởng này giống nhau nên Ngu Đạt mỗi ngày đều chế tạo ra một hồi tình cờ gặp nhau cùng đi đến trường.
Sau khi học trưởng tốt nghiệp trung học, Ngu Đạt cố lấy dũng khí hướng hắn thông báo. Những càng không xong chính là, đối phương cự tuyệt cậu thì không nói làm gì, đằng này hắn còn cho rằng cậu có vấn đề. May mắn vị học trưởng này không đem tính hướng của cậu tuyên truyền mọi người đều biết, hắn chính là bướng bỉnh cho rằng Ngu Đạt là nhận thức sai lầm, hắn nhất định phải làm cho cậu thẳng lại.
Hắn cảm thấy này có thể là bởi vì Ngu Đạt quá mức không có khí khái nam tử, vì thế, Ngu Đạt bắt đầu một đoạn nghỉ hè nam tử khí khái “Huấn luyện”, học trưởng chính là không ngừng dẫn cậu cùng đi phòng tập thể thao đánh quyền.
Nói là đối luyện, Ngu Đạt cảm giác chính là hành vi bạo lực đơn phương mà thôi.
Cái thời điểm kia, Ngu Đạt mỗi ngày đều mang thương về nhà, mẹ của cậu quá sợ hãi, cậu không thể không cùng nàng nói cậu chẳng qua là cùng học trưởng luyện quyền, kỳ thật chính là bị đánh.
Dưới hành vi bạo lực như thế này, một chút lửa của Ngu Đạt về điểm này thực nhanh liền tan thành mây khói, không đợi đến khi đối phương khai giảng chạy lấy người, cậu liền trực tiếp trốn qua nahf bà ngoại.
Đây là nguyên nhân Ngu Đạt chán ghét bạo lực, dã man, sợ hãi tranh đấu.
Bởi vì tính hướng cùng đại bộ phận người không giống, bị học trưởng trước mặt nói không có khí khái nam tử, Ngu Đạt liền có một loại ẩn ẩn tự ti. Hăng hái thi đậu trọng điểm đại học, Ngu Đạt độc lai độc vãng, sau đó ở trong võng du tìm được an ủi, ở trên cái thế giới này, người người đều là khoác áo giáp, ai cũng không biết phía sau máy tính là người nào.
Mà sau khi đến đến thế giới này, cậu cư nhiên đối với một nam nhân không thể nào thân cận như vậy sinh ra hảo cảm.
Cậu đây là mang một loại tinh thần tự ngược nào a, phải biết trước kia cứ mỗi tuần cậu còn bị hắn đánh một lần đâu!
Ngu Đạt hấp thu một lần giáo huấn, cũng không dám biểu hiện ra cái gì, phải biết vị giáo sư này chính là so với học trưởng kia có lực công kích cao hơn nhiều, mặc kệ là tại mặt ma pháp vẫn là tại mặt tinh thần.
REVIEW 48