“Hắn còn sống, hắn còn chưa có chết, ” Ngu Đạt lớn tiếng hô.
Tonks lo lắng nhìn cậu, đại khái cho rằng cậu thương tâm quá độ.
“Hắn thật sự còn chưa có chết,” Ngu Đạt vội vàng cường điệu.
Lúc này mọi người bởi vì Harry chạy đi ra ngoài cũng đã sôi nổi rời đi phòng tử hình này, ở tại chỗ này liền dư lại hai người Tonks cùng Moody mà thôi, mà ngay cả bọn nhỏ cũng bị nhóm Thần Sáng đưa lên phòng bên trên chuẩn bị rời đi nơi này. Cho nên lời nói của cậu không có tiếng vọng, không để cho càng nhiều người kinh ngạc.
Moody biểu tình nghiêm túc, con mắt ma pháp quỷ dị chuyển động.
Hắn trầm ổn nói, “Ngu, thanh tỉnh một chút đi, hắn đã chết.”
“Không,” Ngu Đạt dồn dập nói, “Ta xác định hắn bây giờ còn còn sống, nhưng là một lúc nữa thì không chừng sẽ chết thật!”
Moody vẻ mặt hoài nghi, Ngu Đạt nôn nóng không thôi.
Cậu nhìn hai người mang vẻ mặt hoài nghi như là cậu điên rồi, buông tha tìm bọn họ hỗ trợ, tính toán chính mình làm.
Cậu đi đến bên cạnh màn che, Tonks cảnh giác đi tới cương ngạnh giữ chặt tay của cậu: “Cậu không thể đi vào!”
Ngu Đạt dừng bước, tâm bình khí hòa nói: “Ta sẽ không đi vào.”
Cậu đứng ở nơi đó, bắt đầu suy tư, như thế nào đem Sirius từ bên trong kéo ra.
Bọn họ đã nói người đi vào chỗ này cho tới bây giờ đều ra không được, nói cách khác bên trong không nhất định là không gian thông đến địa phương nào đó.
Ngu Đạt di động chuột máy tính, phóng tới hình cái đầu của Sirius, đảo qua đảo lại một chút phát giác cái biểu hiện kia dĩ nhiên là “Hư không”.
Hư không!
Địa phương cho dù người chơi ngã xuống cũng chỉ có một con đường chết.
Ngu Đạt nhất thời đánh mất suy nghĩ đi vào.
Như thế nào đem một cái đội viên từ một cái không gian khác kéo trở về?
Ngu Đạt suy nghĩ một chút, sau đó nở nụ cười. Cậu thật sự là bị tử vong sợ cháng váng, đây không phải là một sự tình vô cùng đơn giản hay sao?
Cậu kiên định nhìn nhìn Tonks cùng Moody có vẻ không kiên nhẫn tính toán tránh ra.
“Tổ chức thành đoàn thể xuất phát!” Ngu Đạt lớn tiếng hô một tiếng.
Nếu như là phiên bản cũ, có lẽ cậu sẽ thực sự bó tay không có cách nào. Nhưng là sau khi phiên bản 4. 0 ra đời, công ty Bạo Tuyết tăng thêm một cái kỹ năng để giúp cho ngoại gia tiện lợi hơn, đó chính là tổ chức thành đoàn thể xuất phát.
Tổ chức thành đoàn thể xuất phát là một kỹ năng phú lợi nghiệp doàn, chỉ cần có kỹ năng này thì mặc kệ là tại chỗ nào đều có thể kéo tới đội hữu, ngoạn gia chơi PVP cùng PVE đều yêu nó.
Hai tay Ngu Đạt phát ra một đoàn quang mang màu vàng chói lọi.
Thời gian thi pháp của tổ chức thành đoàn thể xuất phát kéo dài đến 10 giây, hai luồng ánh sáng màu vàng rực rỡ suýt chút nữa làm cho con mắt ma pháp của Moody rơi ra, Tonks cũng kinh ngạc che miệng lại.
Ngu Đạt chưa từng cảm thấy 10 giây lâu đến vậy, “Đương ——” một âm thanh báo hiệu vang lên, kỹ năng tổ chức thành đoàn thể xuất phát của cậu liền ở trong trạng thái làm lạnh, lần tiếp theo muốn sử dụng kỹ năng này là một giờ sau.
Ngu Đạt ngừng thở, trái tim bùm bùm đập, hai tay cậu nắm cùng một chỗ cầu nguyện, thuật sống lại mất đi tác dụng, ít nhất làm cho tổ chức thành đoàn thể có tác dụng, van cầu cậu, Sirius, đừng chết trước mặt tớ như vậy.
Thời gian từng giây từng phút đi qua, mồ hôi của Ngu Đạt từng gioạt từng giọt rơi xuống đất.
Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, hắn từ hư ảo đến chân thật.
Bóng người kia trực tiếp đứng ở vị trí của Ngu Đạt, đem Ngu Đạt lập tức đẩy ngã.
“Sirius!!” Ngu Đạt lảo đảo đứng vững, còn không kịp cao hứng đã bị thảm trạng của Sirius kinh hách.
Sirius sắc mặt là xanh tím, tóc của hắn cùng với đuôi lông mày đều bị hàn băng bao trùm, trên mặt cũng là bị cái đó làm xước ra, lượng máu trên đỉnh đầu hắn đang thong thả rụng huyết, một cái trị số thương tổn lặng lẽ xuất hiện.
“Ta Merlin!” Tonks kêu sợ hãi một tiếng, chạy đến.
Moody đem gậy chống vứt xuống, chân giả dẫm lên mặt đất, hắn khập khiễng chạy tới.
Ngu Đạt nâng Sirius lung lay sắp đổ, hắn nâng lên khuôn mặt như bị bong hết da, suy yếu lộ ra một cái mỉm cười: “Ngu Đạt… Cậu gọi về tớ?”
“Đúng vậy!”Cái mũi của Ngu Đạt lên men, hốc mắt trở nên ươn ướt.
Biểu hiện của kỹ năng ‘Tổ chức thành đoàn thể xuất phát’ trước mặt các ngoạn gia khác đúng là nội dung “Ngoạn gia XX muốn đem ngươi gọi về đến chỗ XX”, nói vậy Sirius đúng là nghe được hoặc là cảm nhận được cái gì, mới có thể thông qua gọi về mà đến nơi này.
Cậu đưa tay phóng ra một cái thuật trị liệu, đem máu của Sirius thêm đầy.
“Cậu đã cứu tớ?” trong mắt Sirius rất sáng, hắn cảm kích nhìn bằng hữu của hắn, “Cám ơn, tớ cảm giác tốt hơn nhiều.”
Ngu Đạt lại không lạc quan như vậy, bởi vì cậu phát hiện tại phía dưới hình đầu của Sirius treo hai cái đồ án.
Mà hắn hiện tại tuy rằng tinh thần một tí, chính là còn đang rụng huyết.
Ngu Đạt nhìn hai cái đồ án, đều là không có thời hạn, một cái là suy yếu, một cái lại là trúng độc!
Cậu nhíu mày, xem ra tuy rằng cậu đem Sirius kéo trở về, chính là khoảng thời gian Sirius ở trong hư không lại cấp ch hắn một thương tổn không thể xóa nhòa.
Con mắt ma pháp của Moody cùng con mắt lành lặn của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngu Đạt, tìm tòi nghiên cứu nhìn cậu.
Hắn mở miệng nói: “Cậu dùng là loại ma pháp nào? Trước cậu dùng ma pháp ta cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua, cậu rốt cuộc là ai?”
“Moody…” Tonks lo lắng nhìn Moody gây sự chất vấn, Moody chính là một tiền thần sáng có lòng nghi ngờ vô cùng lớn, số lượng hắc phù thủy mà hắn đã bắt về là nhiều vô kể.
“Cái này ngài có thể đi hỏi Dumbledore.” Ngu Đạt trấn định nói, “Ít nhất ta đem Sirius lộng trở lại không phải sao? Hiện tại không phải lúc để truy cứu sự tình này, tình huống của Sirius phi thường không tốt, hắn yêu cầu trị liệu.”
“Ta cam đoan, Ngu Đạt là một người rất giỏi.” Sirius miễn cưỡng giơ tay lên vỗ vỗ cánh tay của Ngu Đạt.
Ngu Đạt càng lo lắng, hắn ngay cả việc nâng cánh tay còn lao lực như vậy có thể thấy được hắn đã suy yếu thành bộ dáng như thế nào.
Sirius chính mình không thể tự đi được, Moody liền dùng một cái cáng chú ngữ, làm cho Sirius nổi lơ lửng bay về phía bên ngoài của cục thần bí.
Con mắt phép của Moody có thể giúp cho bọn họ thông qua con đường ngắn nhất để đi qua cục thần bí. Trong thang máy không đủ rộng cho Sirius, vì vậy Ngu Đạt cùng Tonks không thể không đem hắn dựng thẳng lên, đỡ hai cánh tay của hắn.
“Ta hiện tại cảm giác không tốt lắm…” Sirius mơ mơ màng màng nói.
“Tớ nghĩ tốt nhất là có thể tìm một trị liệu sư của St Mungo đến nhìn hắn một chút.” Ngu Đạt lo lắng nói.
“Điều đó không có khả năng.” Con mắt phép của Moody nhìn chăm chú vào không trung, vẻ mặt hắn ngưng trọng: “Hiện tại lệnh truy nã của hắn còn không có bị hủy bỏ.”
“Bên trong St Mungo không có người đối Hội Phượng Hoàng hữu hảo sao sao?” Ngu Đạt hỏi hắn.
“Chúng ta không thể mạo hiểm như vậy.” Moody lãnh khốc nói.
Ngu Đạt thở dài một tiếng, đưa tay lại cấp Sirius một cái khôi phục thuật.
“Không dùng ma pháp của cậu.” Moody quay đầu cảnh cáo, “Bên ngoài đến rất nhiều người.”
“Xảy ra chuyện gì?” Ngu Đạt cảnh giác, “Sirius thì như thế nào?”
Moody quay đầu, mân môi, hắn nói: “Chỉ có thể cho hắn phóng thích một cái thần chú ẩn thân.”
Sirius bị đặt xuống dưới, hắn lay động một chút, giãy dụa mở mắt.
Ngu Đạt cho rằng đây đối với hắn có chút tàn nhẫn, chính là vì không để hắn lại bị bắt đi, đành phải làm như vậy.
Ba người xúm lại cùng một chỗ, đem Sirius che ở trung gian, đi theo đội hình tam giác.
Moody nhất định là dùng mắt phép của hắn nhìn thấy được tình huống bên trong, bên trong đại sảnh của Bộ Pháp Thuật mọi người lớn tiếng tranh cãi ầm ĩ.
Ngu Đạt nghi hoặc nhìn bộ dáng hoảng sợ của mọi người, có người vẻ mặt buộc chặt, có người cuồng loạn kêu to, càng vó người quơ cánh tay cao giọng nói cái gì.
Pho tượng ở đại sảnh lầu một bị hư hao rất lợi hại, nơi nơi là dấu vết chiến đấu.
Ngu Đạt nhìn trong đám người, Dumbledore đang ôm bả vãi của Harry vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận đứng ở nơi đó, Harry biểu tình đờ đẫn, đối diện bọn họ là Fudge sắc mặt tái nhợt co rúm lại.
Ba người không có tò mò nơi này xảy ra chuyện gì, chính là vắt óc tìm mưu kế che giấu Sirius lén lút ngồi lên buồng điện thoại để ra khỏi Bộ Pháp Thuật.
Chờ đến khi bọn họ đã an toàn lên tới mặt đất, mới phát giác một vấn đề càng thêm ưu sầu là làm thế nào đem Sirius đưa trở về quảng trường Grimmauld.
Moody cùng Tonks đều không có biện pháp tốt nào, tình huống của Sirius quá kém, không thể tiếp thu độn thổ.
“Được rồi, không cần phải giấu diếm nữa.” Ngu Đạt cho mình khuyến khích, cậu đối với Moody nói: “Nếu muốn dùng một cái công cụ không thích hợp bị người thường nhìn thấy mang theo Sirius, ngài có đề nghị nào tốt không?”
Moody nhìn nhìn biểu tình nghiêm túc của Ngu Đạt, khô khốc lên tiếng: “Ta đây cũng cũng chỉ có thể cho cậu phóng thích một cái thần chú xem nhẹ.”
Thần chú xem nhẹ Ngu Đạt đã từng thấy qua một lần khi được Remus lần đầu tiên đưa đến quảng trường Grimmauld, mọi người căn bản là nhìn không tới bọn họ.
“Tốt rồi.” Ngu Đạt ấn vào ô sủng vật cùng tọa kỵ của mình, đem hỏa tiễn lấy ra, hỏa tiễn vừa xuất hiện, Ngu Đạt liền tự động đi lên…
Một cái hỏa tiễn giống như vệ tinh của nhân loại xuất hiện ở trước mặt mọi người, cái hỏa tiễn này thô ráp hơn rất nhiều so với sản phẩm công nghệ cao làm công tinh tế.
Nó giống như là một món đồ chơi ở trong cửa hàng đồ chơi, màu vàng sáng của đồng, phần đuôi phun ra một ngon lửa, còn có hai chỗ ngồi để ngang nơi đó, Ngu Đạt đang ngồi vào cái phía trước.
“Sirius, lên đây đi.” Ngu Đạt quay đầu đối với Sirius nói.
REVIEW 56
Đứng ở trong thang máy, Ngu Đạt nhìn chằm chằm hàng rào của cửa thang máy, thần kinh trở nên căng thẳng, đầu của cậu có chút mênh mông, tốc độ di động của máu bắt đầu nhanh hơn, tim đập cũng trở nên nhanh hơn.
“Cậu phải nhớ kỹ,” Moody nhìn phía trước, bất quá con mắt phép của hắn lại hướng sang bên cạnh nhìn dáng vẻ khẩn trương của cậu, ” ý chí của cậu nhất định phải kiên định, đây là không phải là cuộc chiến ngươi chết thì ta sống, chỉ cần cậu đứng ở chỗ này chính là chiến hữu của chúng ta, không cần kéo chân của bất luận kẻ nào, chúng ta là một đoàn đội, đôi khi phía sau lưng chiến hữu liền giao cho cậu bảo hộ, ”
Trong lòng bàn tay của Ngu Đạt bắt đầu có mồ hôi, cậu sát sát lòng bàn tay, chặt chẽ nắm chặt cây đũa phép cũ kia, trả lời một tiếng: “Được! Ta nhất định sẽ không kéo chân bất luận người nào!”
“Thực tốt! Làm tốt chuẩn bị chiến đấu!” Moody quát một tiếng.
Thang máy đã tới cục thần bí, trong thang máy vang lên thanh âm báo hiệu.
Hàng rào rầm một tiếng mở ra, Moody dựng thẳng lên đũa phép liền xông ra ngoài.
Bị Moody cảnh tỉnh, Ngu Đạt vẫn luôn bị vây vào trạng thái khẩn trương cuối cùng đã bình tĩnh lại đem cột trạng thái máu của mọi người mở ra. Cậu còn tận lực đem lượng máu của địch nhân cũng biểu hiện ra.
Khi ở trong phó bản, những người chịu trách nhiệm phụ trợ cùng MT thường xuyên mở ra những bảng như vậy để thuận tiện cho việc trị liệu.
Khi mở ra chức năng như vậy, trừ bỏ tên nhân vật ra, trên đầu bọn họ sẽ xuất hiện một hàng biểu thị lượng máu cùng lượng phép thuật của bọn họ. Nếu đối phương là đội hữu, như vậy là màu xanh lục, nếu đối phương là địch nhân thì là màu đỏ như máu.
Ngu Đạtsau khi mở ra công năng này, lúc này mới phát giác ra một biến hóa phi thường ngoài ý muốn của cậu.
Phía dưới kí hiệu cái đầu của cậu, ở bên trái còn xuất hiện bốn cái đầu khác.
Ngu Đạt trong lòng cả kinh. Đây không phải là thanh công cụ chỉ xuất hiện khi ở bên trong một tổ đội nào đó ở trong trò chơi sao? Bốn người kia chính là những đội hữu cùng đội của cậu.
Thậm chí không chỉ là như thế, Ngu Đạt còn tại cột tin tức nhìn đến một văn tự của hệ thống gợi ý cậu đã gia nhập đoàn đội của Moody.
Ngu Đạt kinh ngạc không thôi, căn bản là không biết đây là có chuyện gì.
Sau đó cậu thực nhanh nghĩ đến, vừa rồi Moody đối với cậu nói bọn họ là một cái đoàn đội bọn họ là chiến hữu. Chẳng lẽ câu này được hệ thống trò chơi phán định đây là một lời mời tổ đội sao?
Moody là làm đoàn đội lãnh tụ mời cậu, trong phán định của hệ thống, lần này thành viên Hội Phượng Hoàng đi vào bộ phép thuật ngoài cậu ra, đều lấy NPC thân phận tự nhiên bị phân chia trở thành một cái đoàn đội.
Vừa nãy cậu nói đúng, vì thế hệ thống liền đem cậu gia nhập Moody đoàn đội.
Ngu Đạt vừa mừng vừa sợ, lập tức mở ra trang đoàn đội, quả nhiên ở trên phát hiện càng nhiều tên thành viên hội Phượng Hoàng!
“Quá tuyệt vời!” Ngu Đạt cao hứng cực kỳ, nếu tổ đội có thể sử dụng, như vậy có rất nhiều kỹ năng quần thể thêm huyết có thể sử dụng.
Ngu Đạt thuần thục đem kí hiệu của từng thành viên đoàn đội điều chỉnh đến vị trí cậu quen, làm nó bán trong suốt bay ở trong tầm mắt thuận lợi cho việc cậu có thể tùy thời quan sát lượng máu của người khác.
Thời gian đã không kịp để cho Ngu Đạt nghiên cứu dưới sự đưa đẩy nào của duyên phận gây ra công năng tổ đội, Ngu Đạt đã thấy máu của đội hữu đang giảm xuống rất lớn, trị số phép thuật cũng đang giảm.
Hiện tại đã không thể nói là đội hữu, Moody nói, bọn họ bây giờ là chiến hữu đem phía sau lưng giao cho cậu!
Ngu Đạt ánh mắt kiên định, chạy tới phương hướng chỉ thị địa điểm của đội hữu trên bản đồ thu nhỏ trước mặt.
Nhìn bản đồ nhỏ, Ngu Đạt không chút do dự xuyên qua hành lang màu đen thật dài, đi tới một căn phòng hình tròn, trong phòng này có mười hai cái cửa.
“Là cái nào?” Ngu Đạt lo lắng nhìn những cái cửa đó.
Mười hai cái cửa giống nhau như đúc.
Ngu Đạt ý thức được cái gì, cậu nhìn thoáng qua bản đồ nhỏ, điều chỉnh một chút phương vị của chính mình, đẩy ra cái cửa có nhiều chấm tròn nhất, đi vào.
Nơi này biên hiển nhiên trải qua một hồi đại chiến.
Nơi nơi đều là giá gỗ bị sập còn có thủy tinh vỡ ở khắp nơi, giống như là có vô số u linh bị phóng ra, một cỗ khói trắng trên không trung vặn vẹo, vô số thanh âm giống như đang khe khẽ nói nhỏ.
Ngu Đạt nhíu mày, nhìn mặt đất không thể nào đặt chân, trực tiếp phóng ra một cái thuật trôi nổi, bán nổi tại không trung, thổi qua toàn bộ phòng.
Trôi nổi thuật là một kỹ năng chỉ có mục sư mới có, loại kỹ năng này cùng loại với kỹ năng vũ lạc thuật của pháp sư.
Nó có thể để cho người ta từ trên cao rơi xuống mà không phải chịu một chút thương tổn nào, có thể phiêu ở trên mặt nước mà không làm ướt một chút quần áo nào.
Khi Ngu Đạt vẫn còn chơi game, thường xuyên dùng cái kỹ năng này phiêu trên mặt sông câu cá.
Một thanh âm đọc chú vang lên, Ngu Đạt phản xạ có điều kiện làm chắn.
Thời điểm thuật trôi nổi có tác dụng không thể sử dụng bất luận động tác phóng ra phép thuật nào, nếu không phép thuật này sẽ thất bại.
Trôi nổi thuật mất đi hiệu lực, Ngu Đạt trực tiếp hạ xuống.
“Khép lại đảo ngôn!” Ngu Đạt cấp trên người của mình tăng thêm kỹ năng, phòng ngừa ngũ ngữ đánh tới trên người cậu khi lá chắn bị phá.
Phía sau vang lên thanh âm giao phong kich liệt, ánh sáng hồng của chú ngữ bay đến bay đi, Ngu Đạt ở trong hắc ám căn bản là nhìn không rõ lắm, chỉ có thể xuyên thấu qua biểu tượng tên của đoàn đội mà phát hiện kia là Remus Lupin.
Điều này thuyết minh hắn ở trong phạm vi thi pháp của cậu.
Ngu Đạt điểm vào tên của hắn, trên khung cho thấy hình cái đầu của Remus, Ngu Đạt cho hắn một cái thuật khôi phục.
Giống như là bị kinh hách bởi ánh sáng màu vàng đột ngột hiện ra giữa đêm tối, đối thủ của hắn bị Remus rõ ràng lưu loát đánh ngã.
“Remus?” Ngu Đạt hướng về phía cột máu màu xanh chói lọi hô.
Ở trong hắc ám, một đoàn ánh sáng sáng hiện ra, mặt Remus xuất hiện.
Hắn nghi hoặc nhìn Ngu Đạt: “Đây là cậu phóng ma pháp sao?”
“Đúng vậy, hệ thần thánh.” Ngu Đạt gật đầu nói.
“Thực thần kỳ, ta cùng đi nhanh đi, bọn họ đều ở cái phòng bên cạnh.” Remus biết Ngu Đạt đến từ một thế giới khác, đây là hắn lần đầu tiên cảm thụ nó, không thể không nói cảm giác phi thường không tồi.
Hai người từ cách cửa kia bước ra, ra khỏi cái phòng kia có một căn phòng rất to, thật giống như giảng đường vẫn chưa thi công xong, vị trí trung tâm có mấy đài cao, bên trên có một đám cổng vòm còn treo một cái màn che rách nát.
Ngu Đạt chính là nhìn lướt qua, liền nhảy xuống, bên trong chiến đấu kịch liệt, cậu đã không tính toán giấu diếm sự thần kì của ma pháp hệ thần thánh của mình.
Cho dù là bị Voldemort biết, còn có thể tồi tệ hơn sao?
Cậu luôn sống trong cảnh trốn trốn tránh tránh, dù sao Voldemort tìm không thấy hội Phượng Hoàng tổng bộ.
“Chân ngôn thuật: lá chắn!” Ngu Đạt cấp những người trong tầm mắt một cái lá chắn, sau đó tiếp tục phóng thuật khôi phục.
‘Khép lại đảo ngôn’ bị cậu phóng xuất ra.
Thời điểm phóng thích kỹ năng này giống như rung một cái chuông vậy, phát ra thanh âm dễ nghe, nó có thể trợ giúp mọi người tại thời điểm bị thương trị thương một lần, sau đó cái kỹ năng này sẽ tự động chuyển tới một cái mục tiêu bất kỳ nào đó. Thẳng đến 5 giây sau mới biến mất
Không phải là không có người công kích cậu, bất quá một cái tâm linh tiếng rít làm người đó sợ hãi chạy xa.
Sau đó cái gia hỏa đen đủi này bị một cái mơ màng ngã xuống đất của Tonks đánh bại.
Cái cô nương này còn hướng cậu phóng ra một ánh mắt tán dương.
Vừa lúc đó, Bellatrix hướng về Sirius bắn ra một đạo chú ngữ, Ngu Đạt dưới sự hét chói tai niệm chú của nàng cấp Sirius một cái lá chắn.
Sirius không phân tâm, chuyên chú vào chiến đấu, hắn cười nhạo Bellatrix Lestrange, nhưng mà vừa lúc đó Bellatrix đột nhiên lại phóng ra một cái chú ngữ.
Nụ cười trên mặt Sirius biến mất,biểu tình của hắn trở nên hoảng sợ.
Ngu Đạt đưa tay phóng ra một cái ‘Bảo hộ chi hồn’, một cái cánh thiên sứ thật lớn xuất hiện tại sau lưng Sirius, chính là cái này lại không có cách nào ngăn cản Sirius bị lực lượng của chú ngữ đẩy về phía sau màn che.
Chiến đấu phía xa vẫn còn tiếp tục, nhưng mà khu vực này lại bởi vì Dumbledore đã đến mà Tử Thần Thực Tử bắt đầu chạy trốn bốn phía.
“Sirius!!!” Harry kêu to.
Ngu Đạt không hiểu nhìn thân ảnh Sirius chậm rãi rơi vào trong màn, động tác này cũng quá thong thả, có chút kỳ quái.
Vì thế Ngu Đạt muốn dùng ‘tín ngưỡng nhảy vọt’ đem Sirius kéo đến bên cạnh mình đến.
Chính là, cái kỹ năng này lại thất bại, Ngu Đạt kinh ngạc nhìn gợi ý không nhìn thấy.
Rõ ràng Sirius là ở chỗ này vì cái gì lại nói cậu không nhìn thấy?
Remus tiến lên ôm lấy Harry.
Harry bắt đầu tê tâm liệt phế kêu tên Sirius.
Một cỗ khủng hoảng của tử vong làm Ngu Đạt bất an, cậu chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì?” Ngu Đạt hỏi.
Remus không có tâm tư trả lời cậu, chính là muốn cản Harry lỗ mãng vọt vào màn che.
“Không! Harry! Đã chậm ——” Remus hướng về phía lỗ tai của Harry hô.
Thiếu niên này liều mạng giãy dụa, y gọi: “Chú ấy chính là đi qua thôi! Chỉ cần đem chú ấy lôi ra—— ”
“Không còn kịp rồi ——” Remus ngăn đón y không cho y đi.
Ngu Đạt không rõ, cậu tính toán xuyên qua cái màn che kia nhìn xem.
Remus hoảng sợ mở lớn mắt, hướng về phía cậu gào thét: “Đừng đi qua!!!”
“Vì cái gì?” Ngu Đạt nghi hoặc, “Sirius tại bên trong.”
Remus thống khổ nói: “Hắn không về được! Cái chỗ này là phòng tử hình, người rơi vào màn che—— ”
Hắn dừng lại, gian nan nói: “Đều chết!”
Ngu Đạt mở to hai mắt nhìn, mờ mịt chiếm cứ đầu óc của cậu.
Harry tru lên một tiếng, đuổi theo Bellatrix lao ra.
“Nàng giết Sirius —— ta muốn giết nàng!!”
Tonks bi thương đứng ở nơi đó, Ngu Đạt nhéo nàng hỏi: “Sirius chết?”
“Đúng vậy.” Tonks nói rằng.
Ngu Đạt nhìn chằm chằm màn che, không thể tin được một cái màn của cái cửa rách nát kia lại có thể lấy mệnh của con người!
Cậu thật không thể tin được, Sirius sẽ mạc danh kỳ diệu chết như vậy, tầm mắt của cậu di động đến khung đoàn đội.
Cái khung đó không có biểu hiện trạng thái tử vong màu xám nào cả, hệ thống cũng không có gợi ý Sirius chết trận.
Ngu Đạt kinh hỉ phát hiện, Sirius tuy rằng chỉ có nửa bình máu, còn đang không ngừng rụng máu, nhưng là hắn quả thật còn sống!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bảo hộ chi hồn có thể giúp ngoạn gia ngăn cản một lần hẳn phải chết công kích, tín ngưỡng nhảy vọt có thể cho mục sư đem người ở địa phương hắn thấy được kéo đến bên cạnh mình.
REVIEW 55