Cửa hàng đũa phép này hiển nhiên là đã kinh doanh từ rất lâu, cửa hàng trông bụi bặm và treo đầy những trang sức. Quầy tiếp khách nhỏ hẹp cùng cùng với hàng giá được chồng đến kín mít làm cho Ngu Đạt liên tưởng đến Ngũ Kim *** trên quảng trường cũ ở quê hương cậu, cũng chật chội âm u như thế.
“Hoan nghênh, các tiên sinh.” Ngoại trừ thời gian trước khai giảng, thông thường chủ cửa tiệm Ollivander một năm đều đều rất an nhàn. Ông cảm thấy rất hứng thú với khuôn mặt mới này.:” Buổi sáng tốt lành, ngài Maddox Adams. Gỗ cây sung, dài mười tấc, lông chim Phượng Hoàng làm tâm, đũa phép của ngài có khỏe không?”
“Có, hắn rất tốt” Mark cùng ông ta chào hỏi “Ngày hôm nay chúng ta tới là vì cậu bé này mua một cái đũa phép” Dứt lời hắn xoay người ngồi vào một chiếc ghế sa lông, không biết có phải vì ảo giác hay không nhà Ngu Đạt nhìn thấy vào thời điểm Mark xoay người vung áo choàng ngồi xuống ghế có tro bụi bay lên.
“Được rồi, tất nhiên. Cậu có khỏe không, ta hiển nhiên chưa từng nhìn thấy cậu. Tên của cậu là?” Ollivander cấp tốc đến ngồi gần Ngu Đạt, dùng con mắt nhạt màu nhìn kĩ cậu, đũa phép của toàn bộ phù thủy Anh quốc hầu như đều từ ông chế tạo, vị thanh niên chừng 20 tuổi này ông chưa từng thấy bao giờ.
“Đúng vậy, cháu là người nước ngoài, ta tên Y Đạt Ngu. Năm ngoái cháu xảy ra một chút bất ngờ nên hiện tại cháu tạm thời ở Hogsmeade. Cháu nghĩ cháu cần một cái đũa phép.”
“Đương nhiên rồi, chỉ cần là phù thủy liền không thể rời khỏi đũa phép. Cậu quen dùng tay nào?”
“Tay phải” Ngu Đạt cũng không biết mua đũa phép cần phải chú ý nhiều như vậy, cho rằng chỉ cần tùy tiện mua một cái là được. Oliivander lấy ra thước cuốn tự động xoay quanh cậu đo đạc số liệu, nhìn số liệu đã đo đạc ra, ông xoay người đi đến một giá hàng cạnh quầy.
Ngu Đạt đột nhiên phát hiện, thước cuộn còn đang tự động đo đạc, ở trên người cậu đo đến đo đi. Cậu cảm giác được một trận ghê tởm, cả người căng thẳng. Trời ạ! Này thật giống như một con rắn đang ở trên người cậu quay tới quay lui.
Ollivander bước lên trên bậc thang, rút ra một chiếc hộp từ tầng tầng lớp lớp những cái hộp.
“Thử cái này xem, gỗ sầm, lông của thú một sừng, dài mười hai và một phần ba tấc.” Vào thời điểm Ollivander đi tới, thước cuộn tự động cuốn vào rời xuống bên chân của cậu, Ngu Đạt thở phào một hơi.
Ngu Đạt nhìn cây đũa phép được đánh bóng loáng trong hộp rốt cuộc cảm thấy hưng phấn. Vừa bắt đầu cậu cảm thấy cuộc mua sắm này cùng với việc đi mua văn phòng phẩm trước khai giảng cũng giống nhau, nhưng khi bắt đầu thấy cây đũa phép này cảm giác kia bỗng dưng thay đổi. Thời điểm nhìn thôn dân trong trấn sử dụng đũa phép cậu không phải là không ước ao thế nhưng cậu sợ bại lộ nên chưa từng tới gần đũa phép của người nào. Hiện tại rốt cuộc cậu cũng có đũa phép của mình.
Nhưng vào thời điểm cậu đưa tay ra đón lấy đũa phép, Ollivander đột nhiên thu hồi lại và đóng nắp hộp:” Không, không phải cây này”
Ngu Đạt xám xịt mặt mày nhìn ông lão này, đây là cái gì, trêu cậu sao?
Ollivander thả cái hộp kia về chỗ cũ, lại bắt đầu tìm kiếm tiếp.
“Không phải lo lắng” Mark hiển nhiên cho rằng Ngu Đạt đang lo lắng:” Đũa phép của Ollivander đều có những loại tài liệu bộ phận cường đại nên đũa phép của ông ta đều tốt vô cùng, nhất định có thể tìm được đũa phép thuộc về con.”
“Đúng, không cần lo lắng.” Vào lúc này, Ollivander lại cầm một cái hộp đến:” Thử cái này xem, gỗ tử sam, dây thần kinh của rồng, dài mười tấc.”
Lần này Ngu Đạt nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy cây đũa phép này, đũa phép được đánh bóng loáng cầm trong tay rất thoải mái. Chưa kịp để cậu có thêm nhiều cảm thụ, Ollivander liền đem đũa phép cướp đi.
“Cái này cũng không phải”
“?” Ngu Đạt đầu đầy chấm hỏi. Đây rốt cuộc là chọn kiểu gì a? Tùy tiện nắm một cái không phải là được sao.
“Cùng một người cầm nhưng đũa phép khác nhau thì cũng phát huy công dụng khác nhau, có mạnh có yếu. Con chỉ có tìm được đũa phép thích hợp nhất mới phát huy được tối đa phép thuật.” Như là biết Ngu Đạt nghĩ gì, Mark giải thích cho cậu nghe.
“Kỳ thực là đũa phép chọn phù thủy mà không phải là phù thủy chọn đũa phép.” Lần này Ollivander đem ba cái hộp lại đây.
Linh cảm quá trình lần này sẽ không thuận lợi, Ngu Đạt cầm lấy đũa phép. Cái thứ nhất, cậu giơ tay lên, sau đó lại bị lấy đi rồi. Cái thứ hai, cậu nắm ở trong lòng bàn tay rồi nhìn Ollivander. Ollivander ra hiệu cho cậu vung một cái. Cậu đưa tay vung đũa phép, không phản ứng. Cái thứ ba, rốt cuộc có một chút phản ứng, cậu vừa cầm lấy đũa phép nó liền phun ra một luồng sáng, phát ra một tiếng như tiếng động cơ máy kéo.
Ollivander không có vì lần này phí công mà nhụt chí, trái lại ông lại càng hưng phấn, khiêu chiến như thế khiến ông ngày càng có tinh thần.
Ông đưa tay đem mất cái hộp trở lại trên giá, lại một lần nữa đi vào trong.
Ngu Đạt nhìn những hàng giá kia, đũa phép chọn phù thủy là phải để phù thủy thử hết từng cái từng cái? Ở đây có tới vài ngàn hộp, cậu phải thử đến khi nào?
Nếu là đũa phép chọn phù thủy thì tại sao đũa phép không tự mình nhảy ra?
Vừa phản bác trong lòng, Ngu Đạt vừa cầm lấy từng cái đũa phép Ollivander đưa đến để thí nghiệm.
Nhưng hiển nhiên những cái đũa phép này cũng không phải cái thuộc về cậu, không phải không khống chế được thì cũng là bốc lên đủ loại mùi hôi thối và âm thanh quái dị.
Thời điểm thí nghiệm đến ba mươi mấy cái, Mark còn đang tràn đầy phấn khởi, đến lúc hơn 100 cây hắn đã tỏ vẻ không còn cảm xúc gì, đến cây thứ 300, hắn đã chống tay xuống ghế sa lông ngủ gà ngủ gật.
Cánh tay của Ngu Đạt đã không nhấc lên nổi, Ollivander cũng đã bắt đầu thở hồng hộc.
“Không, không cần lo lắng, nhất định có thể tìm được một cây đũa phép thuộc về cậu.” Ollivander một mặt tỏ vẻ không sao cả trở về giá hàng, một mặt thở hồng hộc, bước chân đã bắt đầu tập tễnh.
“Không có phương pháp nào có hiệu suất cao một chút sao?” Ngu Đạt mở miệng, cậu thực sự là không đành lòng nhìn một ông lão đã một bó tuổi như vậy rồi lại còn bò lên bò xuống nhưng là cậu không thể tự đi tìm, cậu căn bản là không biết tìm kiểu gì.
Trong quá trình dùng thử, cậu đã phát hiện các loại thành phần của đũa phép mà Ollivander đưa ra, chậm rãi tập trung vào vài loại, các loại bị loại bỏ là không có một chút phản ứng gì.
“Này không nên a” Ollivander vừa thở dốc vừa nói:” Thể chất của cậu xứng với loại gỗ nào ta đã lấy ra, phù hợp với tính cách của cậu ta cũng đã chọn, phù thủy bình thường chọn nhiều như vậy đũa phép hẳn là đã tìm được rồi. Thế nhưng phản ứng của đũa phép đối với cậu không phải là yếu đến không có thì cũng là mạnh đến không khống chế được.”
“Vậy thì nghỉ ngơi một tí đi.” Cánh tay của cậu thực sự là không nhấc lên nổi, mà ông lão này chắc cũng chịu không nổi nữa rồi.
Ollivander nghe nói vậy thì như là một con thỏ đồ chơi bị tháo pin, ngồi xuống đất không đứng lên được.
Đợi đến khi hai người lấy lại được sức lực, Ngu Đạt liền gọi Mark dậy đi ăn trưa.
Ăn xong cơm, bởi vì áy náy vì không chọn được đũa phép thích hợp, ông lão chết sống đòi tiếp tục, Ngu Đạt phải khuyên can đủ đường mới tạm thời làm ông bỏ đi được ý nghĩ ấy. Ollivander cam đoan ông sẽ nghiên cứu cẩn thận vấn đề này, đồng thời lấy ra một cái đũa phép cũ có thuộc tính ôn hòa ra để cậu tạm sử dụng.
Hoạt động mua bán lần này bị Ollivander coi là một vết bẩn lớn trong sự nghiệp, ngay cả tiền mua đũa phép cũng không chịu lấy.
Dưới bối cảnh Ollivander thề son sắt sẽ tìm được cho Ngu Đạt một cây đũa phép thích hợp, Ngu Đạt rốt cuộc cũng cảm thấy vấn đề về đũa phép đã được giải quyết liền hộ tống Mark về cửa hàng.
Sớm nói, đũa phép cũ có thể giải quyết vấn đề này, mà cậu cũng không cần dùng một cây đũa phép mới, không xứng đôi thì không xứng đôi đi, có thể sử dụng tàm tạm là được.
Trải qua kinh nghiệm thử 300 cây đũa phép, Ngu Đạt cũng không muốn cái gì đũa phép của mình nữa.
Buổi chiều, Mark đi mở cửa hàng, Ngu Đạt ngủ trưa. Cậu thực sự là quá mệt mỏi.
Tỉnh ngủ, cậu rửa mặt xong liền lấy ra đũa phép mới.
Đây là một cái đũa phép được làm từ gỗ Bạch Dương, dài mười tấc. Tuy rằng tay cầm bị chủ nhân trước làm mòn, thế nhưng hình dáng thì cũng không tệ lắm. Ollivander nói ông đối với cây đũa phép này vẫn rất giữ gìn.
Trước hết Ngu Đạt đem cái túi cậu để trong game mang ra, Mark từng nói với cậu bình thường phù thủy đều đem đũa phép của mình để ở túi tiền trong áo choàng phù thủy, cái túi này là chuyên môn dùng để đựng đũa phép. Thế nhưng Ngu Đạt cảm thấy đem đũa phép đặt trong cái túi của mình vẫn là càng thuận tiện hơn, cậu luôn cảm thấy bên trong áo mà có một cái gậy dài chắc chắn sẽ không thoải mái. Vạn nhất té ngã chọc vào thì làm sao bây giờ?
Suy nghĩ vấn đề này, Ngu Đạt vô thức mở ra cái túi của mình. Đồ dùng game của cậu là đặt trong một cái ba lô của nhân vật game có sẵn rộng 16 ngăn cùng với 4 cái túi rộng 22 ngăn do cậu tự chế tác mà thành, tổng cộng có 104 ngăn. Hiện nay trong ba lô có hơn một nửa không gian là đầy, bên trong có bộ trang phục của mục sư hệ thần thánh của cậu, còn có hắc ám hệ mục sư trang phục, đồng thời cậu làm phụ trách hậu cần tăng BUFF cho đoàn đội nên thuốc còn có một đống, còn lại có một ít món quà nhỏ ngày lễ mà hệ thống tặng cho, một chút bảo thạch, thảo dược linh tinh.
Lúc mới tỉnh dậy, cậu vô tình phát hiện được thế giới ma thú cùng với thế giới này có sự kết hợp một cách ảo diệu, khi cậu nhìn kĩ bà chủ quán Ba cây chổi, vào thời điểm muốn giao dịch sẽ hiện ra một tờ giấy của NPC, bên trong tờ giấy ấy chính là hàng hóa do quán Ba Cây Chổi cung cấp, sau khi cậu mua bia mỡ bò thì cậu phát hiện ra tiền vàng trong túi giảm nhiều đồng thời trong túi lại nhiều thêm một ly bia mỡ bò, điều kỳ diệu chính là bà chủ không hề có cảm giác hay phản ứng nào. Sau khi cậu đã thử cùng tất cả thôn dân giao dịch qua, cậu rút ra kết luận không phải thôn dân nào cũng có thể giao dịch mà chỉ những ai có hiện ra tờ giấy thôi.
Sau đó cậu ở ngân hàng phù thủy—-Gringotts giao dịch với yêu tinh (cậu thấy yêu tình này thế nào cũng không so được với yêu tinh trong game), mở ra chính là tờ giấy ngân hàng ở trong game.
Ngày hôm nay ở chỗ Ollivander, khi cậu cảm thấy thiếu kiên nhẫn mà mở ra tờ giấy giao dịch lại phát hiện cái tờ giấy kia cậu không thể mở đến cuối được, đũa phép chồng chất trong cửa hàng thực sự rất nhiều làm cậu xem đến mờ mắt.
Tâm tư từ không cẩn thận thất thần đến tận phía chân trời kéo về, cậu phát hiện theo tâm tư dao động không ổn định, con trỏ chuột đứng ở một vị trí của mấy đồ vật lạ.
Tầm mắt cậu đảo qua mấy cái trang bị kia, nhìn thấy một đồ vật trong đó thì dừng lại.
Đốt ngón tay của Zuo Nuozi.
[Đũa phép]
+ 172 trí lực.
+259 sức chịu đựng.
Đẳng cấp trang bị: 410
Trang bị: Tăng 120 điểm sức lực.
Trang bị: Tăng 106 điểm nhanh nhẹn
Có thể….
REVIEW 8.
Được an bài thân phận xong, Ngu Đạt rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Có gốc rễ, có thân phận mới có năng lực tính toán cho tương lai.
Kỳ thực từ khi cậu phát hiện tiền vàng mang đến từ game khi lấy ra liền trực tiếp biến thành tiền của thế giới này ——- Gold Galleon, Ngu Đạt liền nghĩ ra đủ loại ý tưởng về cuộc sống sinh hoạt sau này. Thế nhưng cậu không có thân phận, kể cả các tổ chức linh tinh chuyên môn làm giả giấy tờ cậu cũng không có biện pháp tìm được. Cậu đúng là đã từng nghe nói qua hẻm Knockturn có một vài nơi làm loại sinh ý này nhưng tùy tiện tìm đến đó sẽ bị trở thành dê béo giết chết. Theo như cậu nhìn thấy, cột biểu thị tiền trong game của cậu có trị số là 46378 vàng 65 bạc 24 đồng, nhưng không thể đổi thấy thứ cần thiết, thống khổ a.
“Đúng rồi” Tâm tình Sirius bắt đầu trùng xuống “Chúng ta đã tìm rất kĩ lão sư dạy cậu học tập. Ngày mai sẽ trực tiếp gửi cú mèo cho cậu thông báo thời gian học”
“Nhanh như vậy?” Ngu Đạt không thể ngờ được, cậu biết bởi vì cuộc thi Tam phép thuật, nhiệm vụ của các lão sư ở Hogwarts tăng lên rất nhiều, không chỉ là dạy và quản lý học sinh hai trường khác mà còn muốn đuổi tiến độ linh tinh, dù sao cuộc thi quan trọng của học sinh năm năm và năm bảy không thể vì cuộc thi Tam phép thuật mà kéo dài. Vào thời điểm như thế này, cậu còn cho rằng học tập của cậu cũng phải kéo dài đến kì sau mới bắt đầu được.
“Luôn là có một số người rảnh rỗi——-“ Sirius khinh thường nói “Bởi vì thân phận của cậu là một bí mật cho nên nhất định phải tìm một người có thể tin tưởng được. Nếu không phải do Bộ Pháp Thuật còn đang truy nã ta, như thế nào cũng không đến phiên người kia! Dumbledore thế nhưng đi tin tưởng cái tên Slytherin kia, đem thân phận của cậu đều nói cho hắn biết.”
“Người nào?” Bí mật mà có hai người biết trở nên thì sẽ không gọi là bí mật nữa. Đối với số người biết chuyện của cậu lại gia tăng, Ngu Đạt rất là tức giận, cậu bây giờ đối với tình huống tiếp theo có nguy hiểm đến an toàn của cậu hay không cảm thấy rất bất an.
Sirius quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt của cậu “Dumbledore hiệu trưởng nói hắn là một người có thể tin được. Severus Snape – Slytherin viện trưởng.”
Ngu Đạt chú ý tới thời điểm hắn nói từ Slytherin thì vẻ mặt rất là chán ghét, nhắc cậu nhớ tới cái người trông giống Hắc Vô Thường kia chờ bọn họ ở văn phòng của Dumbledore. Vào thời điểm đó xuất hiện ở văn phòng chỉ có thể là tâm phúc của Dumbledore. Học viện Slytherin là một trong tứ đại học viện của Hogwarts. Đại khái chắc là cũng giống phân viện của đại học đi? Cậu nghĩ rằng có thể làm viện trưởng nói vậy học thức hẳn là rất xuất sắc. Nhớ tới viện trưởng của khoa bọn cậu ở đại học, năng lực chuyên nghiệp là không tồi. Có người như vậy để giáo dục học sinh học tập phép thuật, xem ra Dumbledore đối với chuyện này vẫn rất coi trọng.
Về phần Sirius khi nói tới Severus Snape đều tỏ rõ vẻ xem thường bị cậu bỏ qua không nhìn. Vừa thấy đã giương cung bạt kiếm, nói bọn họ chưa từng có khúc mắc ai tin đây.
“Anh vừa mới nói anh bị truy nã? Anh là tội phạm?”
“!” Thân thể Sirius cứng lại rồi.
Sau đó là đoạn thời gian Sirius thao thao bất tuyệt giảng giải cho cậu nghe sự tích làm sao một nhân tài của giới phép thuật trở thành một người tà ác không thể nói tên cùng với con chuột thủ hạ của lão và chuyện hắn làm sao lại bị truy nã.
Ngu Đạt vì bị Sirius tuyên truyền Slytherin là tà ác hắc vu sư mà sinh ra hoài nghi, bình thường nhìn học sinh Slytherin rất bình thường, hình tượng Slytherin bình thường trong lòng cậu cứ như vậy bị lung lay.
Dưới loại tâm tình này, Ngu Đạt nhận được cú mèo của Severus Snape. Tối thứ hai và thứ bảy mỗi tuần đến phòng làm việc của hắn, lò sưởi âm tường đã mở. Kí tên là S.S.
Buổi tối hôm đó, thông qua lò sưởi, đến đúng giờ Ngu Đạt liền lần thứ hai nhìn thấy nam nhân đã khắc sâu ấn tượng trong lòng cậu.
“Tên của ta là Severus Snape, cậu có thể gọi ta là Snape giáo sư” Snape vẻ mặt nghiêm túc, một thân màu đen, hai tay ôm ngực, tựa vào cạnh bàn làm việc nói thẳng.
Không có lời dạo đầu khách sáo, Snape giáo sư đi thẳng tới vấn đề làm trong đầu Ngu Đạt lóe qua từ thầy chủ nhiệm, Diệt Tuyệt sư thái.
“Xin chào giáo sư Snape,em tên là Y Đạt-Ngu, giáo sư có thể gọi em là Y Đạt” Cuộc đời quanh năm đi học làm khi Ngu Đạt đối mặt với người đàn ông này thì tự dưng đứng thẳng, ra vẻ là một học sinh duyên dáng.
“Rất tốt, như vậy Mr Ngu, chúng ta bắt đầu đi” Hắn không để ý một chút nào đến sự lấy lòng của Ngu Đạt, Snape trực tiếp tiến vào hình thứ học tập. “lấy ra đũa phép của cậu”
“…” Cậu có thể nói không có sao?
“Làm sao?”Giáo sư Snape ném ánh mắt sắc như dao về phía cậu. Thầy giáo chính là không thích nhất cái loại học sinh không phối hợp này.
“Chờ đã” Ngu Đạt giơ tay lên ra hiệu STOP “Giáo sư Dumbledore nói cùng ngài nói như thế nào vậy? Cụ chưa nói qua tình huống của em có chút đặc thù?”
“Ta biết điểm bí mật nhỏ này của cậu, đối với cái này ta cũng không quan tâm. Cái ta cần phải làm là dạy dỗ phép thuật ở nơi này, còn cậu chỉ cần phối hợp với ta nghiên cứu phép thuật của cậu và độc dược là được rồi.”
Nếu không phải là Dumbledore lấy cái này là điều kiện trao đổi, Snape mới không đáp ứng một cách sảng khoái như vậy. Dù sao đối với một người là một nhà nghiên cứu phép thuật hắc ám cùng phép thuật lý luận thâm sâu đồng thời là một đại sư độc dược thì một thế giới phép thuật xa lạ chưa từng biết đến quả thực là quá hấp dẫn. Dumbledore đối với việc thuyết phục Snape làm công cũng dễ chẳng khác gì ăn cháo vậy, dù sao thành viên đáng để tin cậy trong Hội Phượng Hoàng ngoài hắn ra cũng chỉ có Gryffindor viện trưởng Minerva, mà nàng còn quan tâm dũng sĩ Tam cường tranh bá tái Harry Potter hơn.
“Được rồi nếu giáo sư đã biết tình huống của em thì ở Azeroth phép thuật không cần dùng đũa phép để triển khai.” Ngu Đạt giơ tay lên cho mình một cái tăng thêm BUFF.
Một cái đồ đằng hình chữ thập hiện ra cùng với một cột sáng màu trắng và âm thanh của nhạc hiệu, rõ ràng không giống với phép thuật của phù thủy. Điều này lập tức gây nên hứng thú cho Snape.
Bởi vì Ngu Đạt chưa có đũa phép nên việc học tập phép thuật bản thổ liền phải để lại chờ sau khi cậu mua đũa phép thì tiếp tục. Ngày hôm nay sẽ bắt đầu nghiên cứu vấn đề phép thuật mà giáo sư hứng thú. Thế nhưng đối với một cái giáo sư chuyên nghiêp truy hỏi không ngừng nghỉ, chỉ có thể dùng kĩ năng mà không biết lý luận Ngu Đạt thực sự là bị ép hỏi đến nổ đầu rồi.
“Em thực sự là không rõ ràng…” Cậu đều nhanh khóc đi ra. Cậu vẫn không thể nói dối để qua ải này a, dù sao với cấp bậc của cậu bọn họ sẽ không thấy được nhưng nếu tương lai lòi ra thì hậu quả càng thêm nghiêm trọng, không bằng bây giờ nói thật a.
Ánh mắt giáo sư Snape sáng lên vẻ hoài nghi “ Giáo dục cậu đã nhận được đều đem trả lại đạo sư của cậu rồi? Hay vẫn là đầu óc của cậu nhét đầy rơm rạ?” Ánh mắt khinh thường kia chiếu đến làm trái tim của cậu đều nhanh vỡ nát.
“Em nói rồi,” Ngu Đạt nghiến răng nghiến lợi “ hai thế giới của chúng ta là không giống nhau “ đầu óc vận chuyển nhanh chóng “chúng em muốn sử dụng phép thuật nhất định phải có quy luật, cái này quy luật là do ai đặt ra em không biết, em còn không tiếp xúc với chuyện như vậy. Chỉ cần đạt đến tiêu chuẩn của quy luật thì chuyện sử dụng phép thuật là chuyện đương nhiên, lý luận cái gì chúng em ở nơi đó thực sự không dạy.” Vì lẽ đó ngài cứ đi hỏi những lão sư có lẽ có kia đi, không nên ép ta.
Vào thời điểm kiên nhẫn của Snape bị hành hạ, rốt cuộc hắn tiếc nuối đưa ra một kết luận, ngoại trừ bản thân Ngu Đạt, người của thế giới này không học được phép thuật của thế giới kia. Vì đại khái là cái quy luật thần kỳ kia có lẽ chỉ tồn tại trên người cậu. Tiếp theo, Snape rời đi mục tiêu nghiên cứu, dùng bản thổ phép thuật như thế nào để đạt được tương đồng hiệu quả phép thuật.
Hắn sai khiến Ngu Đạt phóng thích từng loại từng loại phép thuật lên con vật thí nghiệm đáng thương vừa chộp được—-một con thỏ trắng. Mấy tiếng chỉ có công việc phóng thích phép thuật khô khan làm Ngu Đạt sắp nổ. Cuối cùng cậu phải tự cứu lấy bản thân mình bằng cách ném ra một lọ thuốc nước phép thuật từ trong cái bọc mà cái bọc này trên thực tế là miệng túi của cậu, cậu mặc kệ là đổi loại quần áo gì đều có thể tiếp xúc được đến cái túi này. Mà trang bị trước kia của cậu đều ở trong cái túi này, cậu cũng không dám lấy cái túi này ra đeo vì nó cùng trang phục nơi này có phong cách rất khác nhau.
Nhìn thấy cái lọ to bằng bàn tay này, đôi mắt của Snape sáng lên.
Không để mình vướng thêm nhiều phiền toái nữa, Ngu Đạt ân cần giới thiệu:” Cái này là độc dược của chúng em, cái này gọi là Thần Long Tâm Trí. Công dụng của nó là trong vòng một tiếng tăng lên đến mức tối đa phép thuật của người sử dụng.”
Snape hầu như là đoạt lấy chai thuốc này “Ngày hôm nay liền đến đây thôi, cậu về trước đi, tuần sau đến học nhớ mua một cây đũa phép cho mình.” Ánh mắt cũng không nhìn Ngu Đạt một cái, phất tay ra hiệu cho cậu rời đi.
Nhìn người đàn ông này cuồng nhiệt vùi đầu vào nghiên cứu mà không biết phải nói gì, Ngu Đạt thông qua lò sưởi để trở về cửa hàng, uể oải muốn chết bò lên giường đi ngủ.
Ngày tiếp theo, cậu liền nói chuyện phải đi mua đũa phép với Mark, Mark hưng phấn không thôi. Đối với mỗi đứa trẻ, đũa phép đều là do trưởng bối dẫn đi mua vào tuổi 11 nên Mark đối với chuyện này luôn ước ao không ngừng. Ăn xong điểm tâm, ngay cả cửa của cửa hàng cũng không mở, Mark lôi cậu đến cửa hàng bán đũa phép duy nhất của Hẻm Xéo.
REVIEW 7.
[Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca - Chapter 7
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cửa hàng đũa phép này hiển nhiên là đã kinh doanh từ rất lâu, cửa hàng trông bụi bặm và treo đầy những trang sức. Quầy tiếp khách nhỏ hẹp cùng cùng với hàng giá được chồng đến kín mít làm cho Ngu Đạt liên tưởng đến Ngũ Kim *** trên quảng trường cũ ở quê hương cậu, cũng chật chội âm u như thế.
“Hoan nghênh, các tiên sinh.” Ngoại trừ thời gian trước khai giảng, thông thường chủ cửa tiệm Ollivander một năm đều đều rất an nhàn. Ông cảm thấy rất hứng thú với khuôn mặt mới này.:” Buổi sáng tốt lành, ngài Maddox Adams. Gỗ cây sung, dài mười tấc, lông chim Phượng Hoàng làm tâm, đũa phép của ngài có khỏe không?”
“Có, hắn rất tốt” Mark cùng ông ta chào hỏi “Ngày hôm nay chúng ta tới là vì cậu bé này mua một cái đũa phép” Dứt lời hắn xoay người ngồi vào một chiếc ghế sa lông, không biết có phải vì ảo giác hay không nhà Ngu Đạt nhìn thấy vào thời điểm Mark xoay người vung áo choàng ngồi xuống ghế có tro bụi bay lên.
“Được rồi, tất nhiên. Cậu có khỏe không, ta hiển nhiên chưa từng nhìn thấy cậu. Tên của cậu là?” Ollivander cấp tốc đến ngồi gần Ngu Đạt, dùng con mắt nhạt màu nhìn kĩ cậu, đũa phép của toàn bộ phù thủy Anh quốc hầu như đều từ ông chế tạo, vị thanh niên chừng 20 tuổi này ông chưa từng thấy bao giờ.
“Đúng vậy, cháu là người nước ngoài, ta tên Y Đạt Ngu. Năm ngoái cháu xảy ra một chút bất ngờ nên hiện tại cháu tạm thời ở Hogsmeade. Cháu nghĩ cháu cần một cái đũa phép.”
“Đương nhiên rồi, chỉ cần là phù thủy liền không thể rời khỏi đũa phép. Cậu quen dùng tay nào?”
“Tay phải” Ngu Đạt cũng không biết mua đũa phép cần phải chú ý nhiều như vậy, cho rằng chỉ cần tùy tiện mua một cái là được. Oliivander lấy ra thước cuốn tự động xoay quanh cậu đo đạc số liệu, nhìn số liệu đã đo đạc ra, ông xoay người đi đến một giá hàng cạnh quầy.
Ngu Đạt đột nhiên phát hiện, thước cuộn còn đang tự động đo đạc, ở trên người cậu đo đến đo đi. Cậu cảm giác được một trận ghê tởm, cả người căng thẳng. Trời ạ! Này thật giống như một con rắn đang ở trên người cậu quay tới quay lui.
Ollivander bước lên trên bậc thang, rút ra một chiếc hộp từ tầng tầng lớp lớp những cái hộp.
“Thử cái này xem, gỗ sầm, lông của thú một sừng, dài mười hai và một phần ba tấc.” Vào thời điểm Ollivander đi tới, thước cuộn tự động cuốn vào rời xuống bên chân của cậu, Ngu Đạt thở phào một hơi.
Ngu Đạt nhìn cây đũa phép được đánh bóng loáng trong hộp rốt cuộc cảm thấy hưng phấn. Vừa bắt đầu cậu cảm thấy cuộc mua sắm này cùng với việc đi mua văn phòng phẩm trước khai giảng cũng giống nhau, nhưng khi bắt đầu thấy cây đũa phép này cảm giác kia bỗng dưng thay đổi. Thời điểm nhìn thôn dân trong trấn sử dụng đũa phép cậu không phải là không ước ao thế nhưng cậu sợ bại lộ nên chưa từng tới gần đũa phép của người nào. Hiện tại rốt cuộc cậu cũng có đũa phép của mình.
Nhưng vào thời điểm cậu đưa tay ra đón lấy đũa phép, Ollivander đột nhiên thu hồi lại và đóng nắp hộp:” Không, không phải cây này”
Ngu Đạt xám xịt mặt mày nhìn ông lão này, đây là cái gì, trêu cậu sao?
Ollivander thả cái hộp kia về chỗ cũ, lại bắt đầu tìm kiếm tiếp.
“Không phải lo lắng” Mark hiển nhiên cho rằng Ngu Đạt đang lo lắng:” Đũa phép của Ollivander đều có những loại tài liệu bộ phận cường đại nên đũa phép của ông ta đều tốt vô cùng, nhất định có thể tìm được đũa phép thuộc về con.”
“Đúng, không cần lo lắng.” Vào lúc này, Ollivander lại cầm một cái hộp đến:” Thử cái này xem, gỗ tử sam, dây thần kinh của rồng, dài mười tấc.”
Lần này Ngu Đạt nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy cây đũa phép này, đũa phép được đánh bóng loáng cầm trong tay rất thoải mái. Chưa kịp để cậu có thêm nhiều cảm thụ, Ollivander liền đem đũa phép cướp đi.
“Cái này cũng không phải”
“?” Ngu Đạt đầu đầy chấm hỏi. Đây rốt cuộc là chọn kiểu gì a? Tùy tiện nắm một cái không phải là được sao.
“Cùng một người cầm nhưng đũa phép khác nhau thì cũng phát huy công dụng khác nhau, có mạnh có yếu. Con chỉ có tìm được đũa phép thích hợp nhất mới phát huy được tối đa phép thuật.” Như là biết Ngu Đạt nghĩ gì, Mark giải thích cho cậu nghe.
“Kỳ thực là đũa phép chọn phù thủy mà không phải là phù thủy chọn đũa phép.” Lần này Ollivander đem ba cái hộp lại đây.
Linh cảm quá trình lần này sẽ không thuận lợi, Ngu Đạt cầm lấy đũa phép. Cái thứ nhất, cậu giơ tay lên, sau đó lại bị lấy đi rồi. Cái thứ hai, cậu nắm ở trong lòng bàn tay rồi nhìn Ollivander. Ollivander ra hiệu cho cậu vung một cái. Cậu đưa tay vung đũa phép, không phản ứng. Cái thứ ba, rốt cuộc có một chút phản ứng, cậu vừa cầm lấy đũa phép nó liền phun ra một luồng sáng, phát ra một tiếng như tiếng động cơ máy kéo.
Ollivander không có vì lần này phí công mà nhụt chí, trái lại ông lại càng hưng phấn, khiêu chiến như thế khiến ông ngày càng có tinh thần.
Ông đưa tay đem mất cái hộp trở lại trên giá, lại một lần nữa đi vào trong.
Ngu Đạt nhìn những hàng giá kia, đũa phép chọn phù thủy là phải để phù thủy thử hết từng cái từng cái? Ở đây có tới vài ngàn hộp, cậu phải thử đến khi nào?
Nếu là đũa phép chọn phù thủy thì tại sao đũa phép không tự mình nhảy ra?
Vừa phản bác trong lòng, Ngu Đạt vừa cầm lấy từng cái đũa phép Ollivander đưa đến để thí nghiệm.
Nhưng hiển nhiên những cái đũa phép này cũng không phải cái thuộc về cậu, không phải không khống chế được thì cũng là bốc lên đủ loại mùi hôi thối và âm thanh quái dị.
Thời điểm thí nghiệm đến ba mươi mấy cái, Mark còn đang tràn đầy phấn khởi, đến lúc hơn 100 cây hắn đã tỏ vẻ không còn cảm xúc gì, đến cây thứ 300, hắn đã chống tay xuống ghế sa lông ngủ gà ngủ gật.
Cánh tay của Ngu Đạt đã không nhấc lên nổi, Ollivander cũng đã bắt đầu thở hồng hộc.
“Không, không cần lo lắng, nhất định có thể tìm được một cây đũa phép thuộc về cậu.” Ollivander một mặt tỏ vẻ không sao cả trở về giá hàng, một mặt thở hồng hộc, bước chân đã bắt đầu tập tễnh.
“Không có phương pháp nào có hiệu suất cao một chút sao?” Ngu Đạt mở miệng, cậu thực sự là không đành lòng nhìn một ông lão đã một bó tuổi như vậy rồi lại còn bò lên bò xuống nhưng là cậu không thể tự đi tìm, cậu căn bản là không biết tìm kiểu gì.
Trong quá trình dùng thử, cậu đã phát hiện các loại thành phần của đũa phép mà Ollivander đưa ra, chậm rãi tập trung vào vài loại, các loại bị loại bỏ là không có một chút phản ứng gì.
“Này không nên a” Ollivander vừa thở dốc vừa nói:” Thể chất của cậu xứng với loại gỗ nào ta đã lấy ra, phù hợp với tính cách của cậu ta cũng đã chọn, phù thủy bình thường chọn nhiều như vậy đũa phép hẳn là đã tìm được rồi. Thế nhưng phản ứng của đũa phép đối với cậu không phải là yếu đến không có thì cũng là mạnh đến không khống chế được.”
“Vậy thì nghỉ ngơi một tí đi.” Cánh tay của cậu thực sự là không nhấc lên nổi, mà ông lão này chắc cũng chịu không nổi nữa rồi.
Ollivander nghe nói vậy thì như là một con thỏ đồ chơi bị tháo pin, ngồi xuống đất không đứng lên được.
Đợi đến khi hai người lấy lại được sức lực, Ngu Đạt liền gọi Mark dậy đi ăn trưa.
Ăn xong cơm, bởi vì áy náy vì không chọn được đũa phép thích hợp, ông lão chết sống đòi tiếp tục, Ngu Đạt phải khuyên can đủ đường mới tạm thời làm ông bỏ đi được ý nghĩ ấy. Ollivander cam đoan ông sẽ nghiên cứu cẩn thận vấn đề này, đồng thời lấy ra một cái đũa phép cũ có thuộc tính ôn hòa ra để cậu tạm sử dụng.
Hoạt động mua bán lần này bị Ollivander coi là một vết bẩn lớn trong sự nghiệp, ngay cả tiền mua đũa phép cũng không chịu lấy.
Dưới bối cảnh Ollivander thề son sắt sẽ tìm được cho Ngu Đạt một cây đũa phép thích hợp, Ngu Đạt rốt cuộc cũng cảm thấy vấn đề về đũa phép đã được giải quyết liền hộ tống Mark về cửa hàng.
Sớm nói, đũa phép cũ có thể giải quyết vấn đề này, mà cậu cũng không cần dùng một cây đũa phép mới, không xứng đôi thì không xứng đôi đi, có thể sử dụng tàm tạm là được.
Trải qua kinh nghiệm thử 300 cây đũa phép, Ngu Đạt cũng không muốn cái gì đũa phép của mình nữa.
Buổi chiều, Mark đi mở cửa hàng, Ngu Đạt ngủ trưa. Cậu thực sự là quá mệt mỏi.
Tỉnh ngủ, cậu rửa mặt xong liền lấy ra đũa phép mới.
Đây là một cái đũa phép được làm từ gỗ Bạch Dương, dài mười tấc. Tuy rằng tay cầm bị chủ nhân trước làm mòn, thế nhưng hình dáng thì cũng không tệ lắm. Ollivander nói ông đối với cây đũa phép này vẫn rất giữ gìn.
Trước hết Ngu Đạt đem cái túi cậu để trong game mang ra, Mark từng nói với cậu bình thường phù thủy đều đem đũa phép của mình để ở túi tiền trong áo choàng phù thủy, cái túi này là chuyên môn dùng để đựng đũa phép. Thế nhưng Ngu Đạt cảm thấy đem đũa phép đặt trong cái túi của mình vẫn là càng thuận tiện hơn, cậu luôn cảm thấy bên trong áo mà có một cái gậy dài chắc chắn sẽ không thoải mái. Vạn nhất té ngã chọc vào thì làm sao bây giờ?
Suy nghĩ vấn đề này, Ngu Đạt vô thức mở ra cái túi của mình. Đồ dùng game của cậu là đặt trong một cái ba lô của nhân vật game có sẵn rộng 16 ngăn cùng với 4 cái túi rộng 22 ngăn do cậu tự chế tác mà thành, tổng cộng có 104 ngăn. Hiện nay trong ba lô có hơn một nửa không gian là đầy, bên trong có bộ trang phục của mục sư hệ thần thánh của cậu, còn có hắc ám hệ mục sư trang phục, đồng thời cậu làm phụ trách hậu cần tăng BUFF cho đoàn đội nên thuốc còn có một đống, còn lại có một ít món quà nhỏ ngày lễ mà hệ thống tặng cho, một chút bảo thạch, thảo dược linh tinh.
Lúc mới tỉnh dậy, cậu vô tình phát hiện được thế giới ma thú cùng với thế giới này có sự kết hợp một cách ảo diệu, khi cậu nhìn kĩ bà chủ quán Ba cây chổi, vào thời điểm muốn giao dịch sẽ hiện ra một tờ giấy của NPC, bên trong tờ giấy ấy chính là hàng hóa do quán Ba Cây Chổi cung cấp, sau khi cậu mua bia mỡ bò thì cậu phát hiện ra tiền vàng trong túi giảm nhiều đồng thời trong túi lại nhiều thêm một ly bia mỡ bò, điều kỳ diệu chính là bà chủ không hề có cảm giác hay phản ứng nào. Sau khi cậu đã thử cùng tất cả thôn dân giao dịch qua, cậu rút ra kết luận không phải thôn dân nào cũng có thể giao dịch mà chỉ những ai có hiện ra tờ giấy thôi.
Sau đó cậu ở ngân hàng phù thủy—-Gringotts giao dịch với yêu tinh (cậu thấy yêu tình này thế nào cũng không so được với yêu tinh trong game), mở ra chính là tờ giấy ngân hàng ở trong game.
Ngày hôm nay ở chỗ Ollivander, khi cậu cảm thấy thiếu kiên nhẫn mà mở ra tờ giấy giao dịch lại phát hiện cái tờ giấy kia cậu không thể mở đến cuối được, đũa phép chồng chất trong cửa hàng thực sự rất nhiều làm cậu xem đến mờ mắt.
Tâm tư từ không cẩn thận thất thần đến tận phía chân trời kéo về, cậu phát hiện theo tâm tư dao động không ổn định, con trỏ chuột đứng ở một vị trí của mấy đồ vật lạ.
Tầm mắt cậu đảo qua mấy cái trang bị kia, nhìn thấy một đồ vật trong đó thì dừng lại.