Snape mặt không đổi sắc bình tĩnh nhìn Ngu Đạt, thật giống như là bị người ấn vào nút tạm dừng vậy, ngay cả hô hấp đều yên lặng. Một lát sau hắn mới chớp mắt một cái.
“Severus?” Bởi vì nằm úp sấp ngẩng cổ, thanh âm của Ngu Đạt nghe có vẻ không rõ lắm.
Snape dùng đũa phép chỉ huy chén cùng bình rượu bay tới trên bàn làm việc, hắn khom lưng xuống nắm bả vai Ngu Đạt, đem cậu kéo lên.
Chân của Ngu Đạt giống như là sợi mì mềm nhũn không có khí lực, cả người lệch sang một bên.
Cậu tựa hồ là cảm thấy như vậy rất thú vị, hướng về phía Snape cười ngây ngô một chút.
Snape hôm nay sở dĩ không trở về đúng thời gian, hoàn toàn chính là bởi vì cùng Dumbledore nổi lên tranh chấp. Cùng với nói là tranh chấp, không bằng nói là hắn đơn phương hướng về phía Dumbledore rống to.
Hắn đã thật lâu thật lâu không mất đi khống chế như vậy, chỉ vì sự tình Dumbledore hôm nay nói với hắn.
Bởi vì Lucius • Malfoy bị bị bắt vào Azkaban, Voldemort vì trừng phạt cùng tra tấn Malfoy vợ chồng, ngoại lệ để cho nam hài kiêu ngạo Draco kia gia nhập Tử Thần Thực Tử. Ngay từ đầu y còn cảm thấy phi thường hưng phấn cùng vinh hạnh, chính là chờ đến khi y nghe được Chúa Tể Hắc Ám giao cho y một cái nhiệm vụ tuyệt đối không thể hoàn thành, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt.
Hắn cùng Dumbledore cũng biết cái nhiệm vụ kia chính là muốn hắn giết chết Dumbledore.
Thậm chí vì nhiệm vụ này Narcissa còn đi nhà của hắn, dưới sự chứng kiến của Bellatrix, Snape còn cùng nàng lập lời thề không thể phá nổi, nếu Draco không hoàn thành nhiệm vụ này, như vậy hắn sẽ thay thế y hoàn thành, mà nếu hắn không làm như vậy, như vậy hắn sẽ bởi vì vi phạm lời thề mà mất đi sinh mệnh.
Tuy rằng hắn ngao chế ra độc dược có thể trì hoãn tử vong của Dumbledore, chính là Dumbledore như trước không thay đổi ước nguyện ban đầu, yêu cầu Snape tự tay giết cụ, vì tiến thêm một bước trong sự tín nhiệm của Chúa Tể Hắc Ám.
Snape không rõ hiện tại Dumbledore đã không phải không thể không chết, vì cái gì còn muốn vì để Voldemort tín nhiệm hắn thêm mà bắt hắn phải tự mình động thủ, chẳng lẽ là bởi vì lời thề không thể phá nổi?
Hắn cùng Ngu Đạt từng nghiên cứu qua, đây là một loại ma pháp tác dụng tại trên người của hắn, mà Ngu Đạt trùng hợp có thể giải trừ loại ma pháp này. Nhưng là bởi vì hiện tại giải trừ ma pháp này, nhân chứng cùng một bên khác của khế nhất định sẽ phát hiện nó đã bị xua tan.
Dưới sự ép hỏi của hắn, Dumbledore rốt cục nói ra sự tình Harry là một cái trường sinh linh giá của Voldemort. Mà vì chân chính giết chết Voldemort, Harry phải chết. Còn phải là từ Voldemort tự mình đi động thủ.
Snape lúc ấy cảm thấy giống như một cái gì đó vẫn luôn chống đỡ hắn bỗng dưng bị sập xuống, cả người đều lâm vào cảm xúc không dám tin.
Dumbledore yêu cầu hắn phải giết chết cụ, vì bảo đảm Voldemort cuối cùng sẽ thất bại.
Snape lúc ấy là nở nụ cười. Cỡ nào buồn cười, Dumbledore cùng Harry Potter đều chết, Voldemort do ai tới giết chết đâu? Tuy rằng hắn vẫn luôn không thừa nhận, nhưng là không thể không nói Harry Potter mỗi năm lại làm thay đổi quan niệm của hắn, y đúng làngười trong lời tiên đoán có thể đả bại Chúa Tể Hắc Ám, là cứu thế chủ.
Hiện tại ngay cả Harry Potter đều biến hóa nhanh chóng thành trường sinh linh giá, phải chết, như vậy Chúa Tể Hắc Ám phải đả bại như thế nào?
Lời nói của Dumbledore lúc ấy còn ở bên tai hắn: “Người chết vì trận chiến tranh này còn thiếu sao? Ta cùng Harry cũng chỉ là hai người trong số đó mà thôi. Mà chỉ cần tất cả trường sinh linh giá đều bị tiêu hủy, như vậy luôn luôn sẽ có người dũng cảm đứng ra giết chết Voldemort.”
Snape nguy hiểm nhìn cụ, tuy rằng Dumbledore nói bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng là giống như vì phải hy sinh tính mạng của Harry Potter mà áy náy, trong lòng Dumbledore tồn tại ý nghĩ muốn chết.
Dumbledore muốn chết, như vậy nhất định phải từ hắn động thủ sao? Snape nhịn không được hướng về phía cụ gào thét.
Mà Dumbledore chỉ có thể áy náy mà lại đau thương nhìn hắn.
Hai người tan rã trong không vui, Snape trở lại hầm cũng đã bỏ lỡ giai đoạn kế tiếp của độc dược.
Trong nội tâm Snape cười lạnh một tiếng, Dumbledore đều không quan tâm, hắn hà tất còn phí công ngao chế độc dược cho hắn?
Ngu Đạt ở đây, làm cho tâm tình của Snape không đến mức u ám, rốt cục nhịn không được hắn vẫn là giữ lại cậu uống một chén, mà không phải đem cậu đuổi đi.
Chính là nhìn người kia, chẳng qua là vài hớp thế nhưng liền say vựng vựng hồ hồ còn chết cũng chịu không thừa nhận.
Nhìn bộ dáng té trên mặt đất buồn cười của Ngu Đạt, làm cho tâm tình của Snape tốt hơn nhiều.
Nhưng là Ngu Đạt nâng ánh mắt nhìn hắn kêu đau làm cho hắn cảm giác đến rung động đã lâu chưa từng có. Hắn kéo Ngu Đạt, Ngu Đạt ngã vào trên người của hắn hướng về phía hắn ngây ngô cười, Snape vươn tay xoa mặt của cậu.
Ngu Đạt vì xúc cảm này mà nghi hoặc nhìn hắn, Snape hít vào một hơi liền cứ như vậy cúi đầu hôn lên.
Ngu Đạt kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Cái hôn này cũng không ôn nhu, thậm chí còn có chút thô bạo. Bàn tay to của Snape đè lại ót của Ngu Đạt, môi dùng sức ma sát cánh môi Ngu Đạt.
Ngu Đạt “Ngô” hừ một tiếng, ngược lại không đẩy ra hắn, tương phản cậu do dự một chút ôm lấy bả vai Snape, đứng vững vàng thân thể của chính mình. Snape lấy cái tay còn lại nguyên vẹn hướng Ngu Đạt thể hiện khống chế dục của hắn, hắn vươn ra cánh tay đem Ngu Đạt chặt chẽ vây quanh.
Ánh mắt Ngu Đạt đóng lại, bắt đầu đáp lại hắn.
Có Ngu Đạt đáp lại, cái hôn này rốt cục bắt đầu trở nên ôn nhu, Snape nghiêng đầu, thay đổi một cái góc độ chà đạp đôi môi mềm mại của Ngu Đạt.
Phát triển ngoài ý muốn này là Ngu Đạt nằm mơ cũng không nghĩ tới, cho nên cậu càng thêm mơ màng.
Snape dùng đôi môi ngậm môi dưới của Ngu Đạt đùng sức hút, hô hấp ồ ồ của xoang mũi đều quanh quẩn trên mặt của cậu.
Tay Ngu Đạt không tự chủ được hướng cổ Snape di động, ngón tay mở ra gắt gao nắm chặt tóc của hắn.
Ngu Đạt kích động làm cho Snape tim đập nhanh hơn, động tác trở nên hung ác.
Đối đãi lúc mềm nhẹ lúc thô bạo này làm cho Ngu Đạt triệt để mất hồn, chân bắt đầu nhũn ra.
Cậu hừ một tiếng, thở không nổi mở ra miệng, bị Snape bắt lấy thời cơ tiến thêm một bước công phá.
Chưa từng trải qua loại chuyện làm cho người ta mặt đỏ tim đập này, Ngu Đạt chỉ có thể ôm chặt Snape, không để cho mình quá mức dọa người.
Tác phong làm việc của Snape luôn luôn cường ngạnh, mà ngay cả hôn môi cũng giống như vậy, hoàn toàn không cấp Ngu Đạt một chút cơ hội, chỉ có thể bị động đi theo miệng lưỡi của hắn khởi vũ.
Chờ đến khi Snape từ cánh môi của Ngu Đạt rời đi, đôi môi của Ngu Đạt đã hoàn toàn sưng đỏ, mang theo vẻ ướt át.
Snape nhìn Ngu Đạt nhắm mắt lại, trên mặt đỏ ửng không ngừng thở gấp, có chút cảm giác mờ mịt.
Chờ đến khi lý trí của hắn chậm rãi thu hồi, lông mày của hắn nhíu lại.
Hắn đứng thẳng thân thể, kéo hai tay của Ngu Đạt ra, vươn ra hai tay của mình ấn bờ vai của cậu làm cho cậu cùng chính mình kéo rớt ra một chút khoảng cách.
Ngu Đạt không hiểu nổi mở to mắt nhìn hắn.
Snape sầm mặt, đối với Ngu Đạt nói như đinh chém sắt: “Cậu say!”
Cái gì? Ngu Đạt mờ mịt nhìn hắn.
Miệng của cậu đóng mở một chút, thanh âm khàn khàn nói: “Em không có say.”
Cậu thật sự không có đạt tới mức say, ý thức đều rất thanh tỉnh, huống chi qua một đoạn thời gian như vậy, trạng thái say rượu của cậu cũng hoàn toàn biến mất.
Snape vươn tay nắm cằm của cậu, làm cho cậu nhìn hai mắt của mình, khẩu khí chân thật đáng tin nói: “Cậu quả thật say, hiểu chưa?”
Ngu Đạt nhìn thấy sự kiên định trong mắt của cậu, chậm rãi ý thức được, ý của Snape khi nói tới cái này.
“Ý của ngài là vừa rồi em say, sự tình gì đều không phát sinh, đây đều là lỗi giác của em sao?” Ngu Đạt thanh âm không xong nói.
Snape kéo khóe miệng, không thừa nhận cũng không có phủ nhận.
Máu của Ngu Đạt vốn là bởi vì nụ hôn này mà trở nên hưng phấn rốt cục cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Snape buông ra Ngu Đạt, nhìn thoáng qua dấu vết do bị hắn nắm trên cằm của Ngu Đạt, biệt mở nói: “Thời gian không còn sớm cậu trở về đi.”
Ngu Đạt che đầu, làm cho Snape dao động một chút, sau đó hắn củng cố lại tâm tình của mình, rời đi văn phòng đi về phía phòng ngủ của hắn.
Ngu Đạt nhìn Snape thân ảnh biến mất tại phía sau cửa, hắn ngã ngồi tại tay vịn ghế.
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Snape vì cái gì hôn cậu, vừa muốn phủ nhận hết thảy.
Snape đã cực lực đi khống chế số lần mình đi gặp Ngu Đạt, nhưng lại bất đắc dĩ phát giác ngay cả hiện thực đều không giúp hắn.
Phối phương mới cuối cùng cũng đã xác định được, yêu cầu một cái thành phần trọng yếu chính là ma pháp hệ thần thánh của Ngu Đạt.
Chờ đến khi Snape đứng ở căn nhà ở thôn Hogsmeade của Ngu Đạt nghiêm túc giải thích rõ ràng cho cậu nghe vì cái gì phối phương mới lại cần ma pháp hệ thần thánh của cậu, Ngu Đạt tự đáy lòng bội phục bậc thầy độc dược ở phương diện này đúng là thiên tài.
Snape thế nhưng nghĩ ra đem ma lực hệ thần thánh coi như tài liệu độc dược, thời điểm ngao chế để cho Ngu Đạt phóng thích thuật trị liệu vào trong độc dược, sau đó Snape đem ma lực phong ấn rồi phóng đến trong vạc, thẳng đến khi độc dược hoàn toàn hấp thu ma lực hệ thần thánh đó.
Snape vì thành quả cuối cùng của dược tề này là một màu xanh lá mạ tràn đầy sức sống nên gọi loại dược tề mới này là sinh mệnh dược tề.
Loại dược tề này có năng lực khôi phục sinh mệnh lực vô cùng cường đại, nó không chỉ cấp người bệnh bổ huyết, còn có thể bổ sung tinh lực. Tại trên người Dumbledore nó cũng có tác dụng nhất định, nó có thể làm cho trạng thái đảo ngược trên người Dumbledore yên lặng bảy ngày.
Bảy ngày là một chu kỳ, mà ngao chế độc dược này cũng cần thời gian là cũng là mấy ngày.
Vì không chậm trễ công tác của Snape, địa điểm ngao chế độc dược là ở văn phòng trong hầm của Snape. Bởi vì văn phòng Snape luôn là sẽ có một ít “Bái phỏng giả”, hắn không thể không tiến hành trong thời gian cấm đi lại ban đêm.
Snape không thể lại đây, Ngu Đạt cũng chỉ có thể đi qua. Dumbledore hiện tại yêu cầu khai thông một cái phi lộ tuyến, Bộ Pháp Thuật căn bản là không có bất luận cái gì can thiệp. Cứ như vậy, cứ cách một tuần, Ngu Đạt sẽ ở thời gian cấm đi lại ban đêm bái phỏng văn phòng Snape một lần.
Thời gian đã nhanh chóng vào đến cuối thu, tối hôm đó, Ngu Đạt lại một lần nữa đi tới bên trong hầm của Snape.
Mà Snape thế nhưng không có ở đấy, Ngu Đạt có chút kỳ quái, cậu bước nhanh đến đài chế tác độc dược cúi đầu nhìn độc dược bên trong vạc.
Cậu có chút luống cuống, tuy rằng cậu đã nhìn các bước hôm nay sẽ làm, nhưng là bản thân cậu không biết phong ấn ma pháp hệ thần thánh a.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Snape vẫn là không trở về.
Chính là độc dược chậm trễ là không được, Ngu Đạt ưu sầu nhìn chất lỏng đang nổi lên những bọt nước ùng ục ùng ục và phát ra hương vị cổ quái. Cậu vươn tay, đối với độc dược này phóng ra một cái cường hiệu trị liệu thuật.
Không có Snape ở bên người, thuật này của Ngu Đạt trực tiếp tác dụng đến trên người của cậu.
Ngu Đạt vẫn là chưa từ bỏ ý định, tiếp tục thử, muốn đem ma pháp hệ thần thánh phóng tới trong vạc, cậu thậm chí điều động ma lực của mình muốn chân chính sử dụng ma pháp của phù thủy ở nơi đây, cho dù là bắt chước cũng được, ít nhất có thể đem ma pháp hệ thần thánh cho vào trong vạc.
“Cậu đang làm gì đó?” thanh âm Snape đột nhiên vang lên, dọa Ngu Đạt nhảy dựng.
“Ngài trở lại. Em đang phóng cường hiệu trị liệu thuật.” Ngu Đạt méo miệng, “Đáng tiếc luôn thất bại.”
Snape vẻ mặt thực khó coi, hắn nhìn thoáng qua độc dược, đối Ngu Đạt nói: “Vạc độc dược này đã bỏ qua thời cơ tiến hành giai đoạn kế tiếp rồi, phế đi.”
Nói xong câu đó, hắn không lưu tình chút nào quơ quơ đũa phép, đem dược nước đã không còn hữu dụng biến mất vô tung vô ảnh.
Ngu Đạt đáng tiếc “A” một tiếng, mắt mở trừng trừng nhìn thành quả vài ngày cứ biến mất như vậy.
Snape cũng không thèm liếc mắt một cái tới đài chế tác độc dược, hắn đi đến chỗ ghế mềm ngồi xuống, thật dài hít một hơi.
“Ngài làm sao vậy? Severus?” Ngu Đạt nhíu mày nhìn bộ dáng vô cùng mệt mỏi của hắn.
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng buồn bã ỉu xìu của Snape như vậy, hắn cho tới bây giờ đều là ngẩng cao cằm, tuyệt đối sẽ không biểu hiện một chút yếu ớt nào ra ngoài.
Snape hiện tại cùng với nói là trên thân thể, càng như là tinh thần không chịu nổi mỏi mệt.
“Phát sinh chuyện gì?” Ngu Đạt nhẹ giọng dò hỏi.
Khuôn mặt của Snape được che giấu trong ánh sáng mờ mờ, Ngu Đạt thấy không rõ vẻ mặt của hắn.
“Cùng uống một chén?” Snape không trả lời Ngu Đạt, ngược lại là toát ra một câu nói như vậy.
Cái mời này hoàn toàn ra ngoài dự kiến của Ngu Đạt.
Trừ bỏ một lần Ngu Đạt tại quán bar Đầu Heo mời Snape cùng uống một ly, còn có bên ngoài xuất lữ hành cùng ăn vài bữa cơm, bọn họ không còn có lần nào cùng ăn cơm hoặc là cùng uống nữa.
Không thể không nói Snape dùng câu này nói sang chuyện khác phi thường thành công, Ngu Đạt căn bản là cự tuyệt không nổi.
“Được a.” Cậu gật gật đầu.
Snape đứng dậy, đi đến bên cạnh một cái tủ, hắn mở ra nó, từ bên trong lấy ra một cái bình rượu.
“Em không biết nơi này của giáo sư còn có rượu.” Ngu Đạt ngạc nhiên nhìn Snape cầm rượu cùng hai cái chén lại đây.
Một người giáo sư thế nhưng sẽ ở trong phòng làm việc phóng một bình rượu, Ngu Đạt quả thực không thể tin được, trong phòng làm việc của Snape sẽ có rượu.
Khóe miệng của Snape nhếch một chút, hắn tựa hồ khôi phục một chút tinh thần, lại có khí lực đả kích Ngu Đạt: “Phòng làm việc của ta sẽ đến một ít tôn quý khách nhân như là giáo đổng, ta cũng không có khả năng luôn lấy hồng trà đến chiêu đãi. Một chút rượu, không ảnh hưởng toàn cục.”
Ngu Đạt ngượng ngùng cười cười, quốc gia Âu Mĩ cùng tổ quốc của cậu tựa hồ tại phương diện xã giao có rất nhiều chỗ không giống, cậu có lẽ lại làm trò cười.
Snape để cho Ngu Đạt ngồi trên một cái ghế mềm mới mua, hắn ngồi ở đối diện. Snape mở nắp bình, rót rượu vào hai chén.
“Xin lỗi, không chuẩn bị khối băng.” Snape không có gì thành ý nói.
“Không quan hệ.” Ngu Đạt vươn tay cầm lấy chén rượu, “Vi sựkhỏe mạnh của ngài?”
Snape hừ nở nụ cười một tiếng, nâng cốc giơ lên bên miệng uống một hơi. Ngu Đạt thấy thế cũng uống một hơi.
Rượu này là màu hổ phách, đi vào thế giới này, Ngu Đạt uống nhiều nhất là bia bơ —— đó là Mark yêu nhất, duy nhất một lần uống rượu mạnh vẫn là bình băng hỏa long lưỡi lan kia.
Nhưng là vị của chai rượu này cùng cây thùa có khác biệt rất lớn, vị mềm mại, màu xinh đẹp, phi thường cay, còn có một cỗ mùi của quả tử bồ đào.
Bất quá rượu này số ghi không nhỏ, Ngu Đạt uống xuống mới cảm giác được bên trong dạ dày có cảm giác ấm áp.
“Thật là ngon, đây là loại rượu gì vậy?” Ngu Đạt hỏi.
“Brandy.” Snape một bàn tay chống trán, ánh mắt màu đen nhìn chằm chằm vào cậu: “Phinney, một phường rượu phi thường nhiều năm.”
Ngu Đạt chậm nửa nhịp mới hiểu được, đây là phù thủy sản xuất.
“Các ngài uống không uống rượu Muggle?” Ngu Đạt tò mò hỏi.
“Cơ bản… Không uống.” ánh mắt Snape ảm đạm một chút.
“Nhưng là, hẳn là cũng không khó uống đi?” Ngu Đạt không thế nào xác định nói.
“Dù sao hai cái thế giới vẫn là có chút ngăn cách.” Snape lại bưng chén rượu lên uống một hơi.
“Em cảm thấy các ngài đôi khi quá cổ hủ, đều không thế nào tiếp xúc một cái thế giới khác.” Ngu Đạt oán giận nói.
Tuy rằng thế giới phù thủy phi thường kỳ diệu, chính là cậu vẫn là tưởng niệm gia dụng đồ điện.
“Những lời này, tại cái thời kì này, cậu tốt nhất chính là ở trong này nói.” Snape lẳng lặng nói.
“Em biết, dù sao hiện tại Tử Thần Thực Tử khuếch trương rất lợi hại, ai cũng không biết phù thủy bên người là địch vẫn là hữu.” Ngu Đạt cảm thán một tiếng, “Thật hy vọng trận chiến tranh này nhanh chóng chấm dứt.”
Hiện tại cậu cũng dùng chiến tranh để xưng hô trận chiến giữa hai phe phù thủy này, tuy rằng nhân số thiếu, nhưng là quy mô tuyệt đối không nhỏ, thậm chí lực phá hoại có thể so với viên đạn cùng đạn đạo. Hắc phù thủy hơi một chút liền tạc bay một đống phòng ốc.
Từ mùa hè bắt đầu, Nhật báo tiên tri quả thực trở thành chuyên bản tuyên bố báo tang, hôm nào cũng đăng tin tức nơi nào đã bị tập kích, chết người nào.
Snape trầm mặc không nói, chính là uống rượu.
Tâm tình của hắn rõ ràng phi thường không tốt, rất có xu thế muốn đem mình quá chén, Ngu Đạt làm sao có thể khuyên bảo hắn, đôi khi uống rượu cũng là một loại phát tiết. Cậu cũng chỉ có thể liều mình cùng bồi.
Tuy rằng Ngu Đạt có tâm nguyện này, nhưng là hệ thống say rượu trong trò chơi vô cùng không cấp sức, thực nhanh dưới tác dụng của rượu, cậu bắt đầu cảm giác vựng vựng hồ hồ đồng thời những thời những thứ ở trong tầm mắt bắt đầu lúc ẩn lúc hiện.
“Y Đạt?” Snape nhìn bộ dáng hai mắt mơ hồ của cậu, không thể tin được cậu lúc này mới uống chưa nhiều thế nhưng liền dám cho hắn say!
“Ân?” Ngu Đạt hừ một tiếng, hướng về phía Snape lộ ra một cái tươi cười.
“Cậu uống say.” Snape khẳng định nói.
“Ha hả.” Ngu Đạt nở nụ cười một tiếng, “Em mới uống một tí liền say, điều đó không có khả năng!”
Cậu cũng biết điều đó không có khả năng? Snape không dám tin nhìn bộ dáng chết không thừa nhận của cậu.
“Sự thật là cậu say.” Snape chỉ ra.
“Không.” Ngu Đạt không cao hứng nhấp một chút miệng.
Cậu cảm thấy cậu thật không có say, chẳng qua là cảm giác phi thường thả lỏng, hơn nữa những cái vựng hồ hồ lúc ẩn lúc hiện đó hoàn toàn chính là hệ thống tạo thành, cùng bản thân của cậu một chút quan hệ cũng không có!
Vi chứng minh chính mình thật sự không có say, Ngu Đạt đứng lên: “Em còn có thể đi thẳng tắp, ngài xem!”
Ngu Đạt thẳng tắp hướng về phía cái bàn nhỏ để rượu đi qua, lập tức đụng phải nó.
Snape bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ kịp cứu lại bình rượu cùng chén rượu, mà Ngu Đạt trực tiếp liền đụng ngã cái bàn.
“Cậu quả thật có thể đi thẳng tắp, chẳng qua tầm mắt của cậu là nghiêng!” Snape tức giận nói.
Ngu Đạt nửa người ghé vào trên bàn nâng lên đầu, cực kỳ vô tội nhìn hắn, một lúc lâu nhổ ra một chữ: “Đau.”
REVIEW 75