Ngu Đạt không nhanh không chậm đi vào trước cửa của quán rượu kia, rút ra đũa phép cũ ấn ở trên cửa, đánh tiết tấu ám hiệu.
Một trận vặn vẹo, trước mắt Ngu Đạt nhoáng lên một cái, cậu liền đến bên trong cái quày bar này.
Cậu đã một mình đi đến Albania không dưới năm lần, cho nên trên cơ bản đã quen thuộc. Cậu đứng vững cước bộ, dừng một chút, hướng quầy bar đi đến.
Ngu Đạt vừa mới đứng ở quầy bar, chợt nghe đến một tiếng nổ mạnh kịch liệt.
Mọi người trong quán rượu nhất thời kinh hãi hét ầm lên, một đám người mặc áo choàng màu đen đội mặt nạ quái dị bước vào.
Đi đầu chính là người mà Ngu Đạt đã từng mấy lần giao đấu, đúng là người thiếu chút nữa hại chết Sirius, Bellatrix • Lestrange!
Cái quán rượu ở dưới lòng đất này không thiếu hắc phù thủy tội ác chồng chất, bọn họ so với người bình thường có lá gan lớn hơn, cũng không có ngồi chờ chết, ngược lại là rút ra đũa phép cảnh giác nhìn Tử Thần Thực Tử gần đây vô cùng nổi bật.
Ngu Đạt cũng không ngoại lệ rút ra đũa phép.
Bellatrix cười phi thường tà ác, đũa phép trong tay mụ vuốt lòng bàn tay kia, một lúc sau một người nam nhân không mang mặt nạ đi ra hướng về phía những người ở trong quán rượu nói: “Các vị phù thủy ở đây, Chúa Tể Hắc Ám cao quý mời các ngươi đến địa phương của ngài ấy làm khách.”
Một phù thủy có một đầu tóc quăn dài màu nâu nói: “Nếu chúng ta không đi đâu?”
Bellatrix dữ tợn nở nụ cười một chút, âm trầm nói: “Ta khuyên các ngươi tốt nhất không cần!”
Xem ra hai vợ chồng này lần này là một cái xướng mặt đen một cái mặt trắng, Bellatrix ngữ mang uy hiếp nói xong, trượng phu của mụ —— cũng chính là nam nhân không mang mặt nạ kia nói: “Chúng ta không ác ý, Bộ Pháp Thuật ai cũng ghét kia luôn đêm các ngươi đuổi đến trốn đông trốn tây, sống không thể nào yên ổn, vĩ đại Chúa Tể Hắc Ám lập chí muốn thành lập một cái trật tự mới, tại thế giới đó các ngươi không cần che đầu chắn mặt nữa. Đương nhiên nếu muốn có một ngày có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người thì các ngươi yêu cầu phải xuất một phần khí lực.”
Đám người tao động một chút, một nữ nhân chần chờ hỏi: “Ý của ngươi là Chúa Tể Hắc Ám muốn cho chúng ta gia nhập Tử Thần Thực Tử?”
Bellatrix cao ngạo hất cằm lên nhìn nàng một cái, nói: “Chỉ cần ngươi đối hắc ma vương trung thành và tận tâm, như vậy ngươi có lẽ có cơ hội làm người hầu của ngài ấy.”
“A ——” nữ nhân rên rỉ một tiếng, mắt của nàng lộ ra sự cuồng nhiệt hướng phía Tử Thần Thực Tử đi qua.
Một cái Tử Thần Thực Tử mang mặt nạ nhanh chóng giơ đũa phép trong tay chỉ vào nàng, Bellatrix Lestrange phát ra một tiếng kêu quái dị, quát bảo Tử Thần Thực Tử lỗ mãng này dừng lại.
Chỉ thấy nữ nhân kia đứng ở trước mặt bọn họ, dùng một loại ngữ khí mộng ảo nói rằng: “Tại rất nhiều năm trước kia, ta đã từng may mắn gặp qua Chúa Tể Hắc Ám một lần, đến nay ta còn khó có thể quên bộ dáng lúc ấy của ngài ấy…”
Bellatrix Lestrange hiểu rõ lại khó chịu nhìn nàng một cái.
Nữ nhân kia không hề phát hiện nói tiếp: “Có thể trở thành một thành viên của Tử Thần Thực Tử, ta phi thường vinh hạnh.”
Bellatrix vang dội phát ra một cái âm xoang mũi, sau đó ngạo mạn nói: “Này cũng không nhất định, ai biết ngươi có thể hay không thông qua khảo nghiệm.”
“Ta đương nhiên có thể.” Nữ nhân nóng bỏng nói.
“Như vậy…” Rodolphus • Lestrange tha thật dài âm tiết, dùng ngữ khí tràn ngập ám chỉ nói: “Còn có vị nào nguyện ý đi làm khách?”
Lục tục, lại từ trong đám người đi ra vài người.
“Ha ha ha.” Bellatrix hưng phấn lại đắc ý nhìn nhìn những người này, sau đó quay đầu nhìn những người dư lại không chịu di động cước bộ, uy hiếp nói: “Các ngươi còn đang chờ cái gì?”
Những người này tuy rằng sa đọa ở trong hắc ám, nhưng là cũng không phải mọi người đều nguyện ý gia nhập đội ngũ của Chúa Tể Hắc Ám. Phù thủy tóc quăn màu nâu chính là như thế, hắn thái độ kiên quyết nói: “Ta cho tới bây giờ cũng không quan tâm có thể hay không quang minh chính đại. Chúa Tể Hắc Ám cùng Dumbledore đấu tranh ta cũng không nguyện ý cuốn vào trong đó. Đương nhiên, ta cũng sẽ không gia nhập Dumbledore cùng Chúa Tể Hắc Ám đối nghịch.”
Rodolphus • Lestrange nheo lại ánh mắt, hắn nói: “Ý của ngươi là cự tuyệt?”
Phù thủy tóc nâu quăn chần chờ một chút, ngữ khí kiên định nói rằng: “Đúng vậy, ta cự tuyệt.”
“Đây là một cái quyết định sai lầm, ta thật sự phi thường tiếc nuối.” Rodolphus • Lestrange tiếc hận nói.
Bellatrix đột nhiên ra tay: “Avada Kedavra!”
Căn bản là không kịp trốn tránh, phù thủy tóc quăn màu nâu hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt của hắn vĩnh viễn dừng lại ở hình ảnh đó, sau đó hắn ngã xuống.
Trong quán rượu lại vang lên tiếng thét.
Thực nhanh đã có những phù thủy không lựa chọn đi qua hướng về phía Tử Thần Thực Tử phóng ra thần chú ác độc, song phương bắt đầu đánh nhau.
Ngu Đạt cẩn thận lui lại mấy bước, đây là cậu lần đầu tiên nhìn thấy Tử Thần Thực Tử đi mời chào hắc phù thủy. Không may, bởi vì lần tập kích này phát sinh tại Knockturn, hội Phượng Hoàng căn bản là không thể nào tới ngay.
Lẻ loi một mình Ngu Đạt, sáng suốt lựa chọn tạm thời lảng tránh, hiện trường quá mức hỗn loạn, hai bên chiến đấu cũng không phải người tốt. Ngu Đạt tùy tiện gia nhập chiến đấu, ma pháp kỳ lạ đặc biệt của cậu sẽ trở thành địch nhân của cả hai bên mà thôi.
“A ” Fenrir• Greyback dùng sức lay động cái mũi một cái, phát ra một tiếng tán thưởng: “Cái hương vị này cỡ nào quen thuộc a Rodolphus, ở chỗ này thậm chí có một vị lão bằng hữu của chúng ta!”
“Cái gì? Ai?” Rodolphus kinh ngạc nhìn hắn.
“Để ta xem xem ——” Fenrir• Greyback cũng không xác định cụ thể là ai, hắn chẳng qua là đã từng ngửi được loại hương vị này, một loại hương thơm không giống máu của người thường, phi thường phi thường mỹ vị.
Làm hắn khó quên, chẳng qua bởi vì mỗi một lần đều là ngửi thấy khi cùng Hội Phượng Hoàng chiến đấu, nên hắn xác định đây là hương vị của thành viên hội Phượng Hoàng.
“Là người hội Phượng Hoàng!” Hắn xác định nói.
Bellatrix vừa cười vừa dùng chú ngữ đánh bay một phù thủy đối đàu với mụ, mụ nghe đến câu đấy thì đẩy ra trượng phu, ngữ khí không quá nhiệt tình đối với Fenrir nói: “Lỗ mũi của ngươi đáng tin sao?”
Fenrir nhếch môi, lộ ra răng nanh sắc nhọn đến phát hoảng của hắn: “Tin tưởng ta, tuyệt đối không sai.”
Chiếm được đáp án khẳng định, ba người này không lại đem trọng điểm đặt ở những người giãy giụa phản kháng nữa, ngược lại tìm tòi mọi nơi.
Ngu Đạt thâm hút một hơi, nắm chặt đũa phép, lòng bàn tay đều khẩn trương toát mồ hôi.
“Đừng động!” Một thanh âm tại phía sau cậu vang lên, đũa phép trạc sống lưng của cậu.
Đúng là lão bản của nơi này, Ngu Đạt kinh ngạc thấp giọng hỏi: “Ngươi điên rồi?”
“Câm miệng đừng có nói!” lão bản quầy bar hung tợn gầm nhẹ, “Bọn họ là đi theo ngươi tới, ai biết các ngươi có phải là một phe hay không.”
Ngu Đạt không thể tin được cư nhiên sẽ có người có suy đoán thái quá như vậy
“Ta đương nhiên không phải là người của bọn họ!” Ngu Đạt nói, “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng lấy đũa phép chỉa vào người của ta!”
“Hừ!” Lão bản hừ lạnh một tiếng, hắn xê dịch cước bộ.
Ngu Đạt bật người phát hiện ý đồ của hắn, nguyên lai lão bản là muốn muốn chạy trốn. Bất quá cửa ngầm của hắn bị đánh mở nên có thể thấy được, lúc này mới bắt Ngu Đạt, tưởng muốn bắt cậu làm tấm chắn, lâm thời kéo dài một chút thời gian.
Lão bản thấp giọng niệm một cái thần chú hôn mê, bởi vì hắn ở sau lưng tập kích, Ngu Đạt lập tức trúng chiêu, bất quá cậu có thể giải trừ ma pháp, không đến 1 giây liền giải trừ thần chú hôn mê.
Lão bản cũng không kịp đi kéo dây thừng, hắn kinh ngạc trừng mắt, nhìn Ngu Đạt xoay người lại đối mặt với hắn.
Ánh mắt lão bản đột nhiên nhìn về phía bên cạnh cậu, Ngu Đạt nhíu lại lông mày, hướng về bên cạnh linh mẫn né tránh.
Một đạo hồng quang hiện lên, đánh vào quầy bar, lão bản lập tức lui đến bên trong quầy bar.
“Nguyên lai ngươi trốn ở chỗ này.” Bellatrix thần kinh cười.
“Lạc đơn thành viên hội Phượng Hoàng xuất hiện ở quán bar dưới lòng đất, cái này làm đầu đề trang nhất của nhật báo tiên tri thì thế nào?” Rodolphus làm bộ làm tịch nói.
Fenrir không nói chuyện, chính là biểu tình thèm rỏ rãi nhìn phần quần áo lộ ra bên ngoài của Ngu Đạt.
REVIEW 78
Người trong lòng của mình ngoài dự đoán hôn môi cậu, cái này thuyết minh đối phương là đối cậu có ý tứ, chính là cố tình hắn lại không thừa nhận.
Chuyện này làm Ngu Đạt thực buồn bực.
Thái độ của Snape thực rõ ràng, liền tính hắn có một chút ý tứ như vậy, cũng không có ý tưởng cùng cậu khai triển đoạn tình cảm này.
Điều này làm cho Ngu Đạt phá lệ ưu sầu. Cậu không biết là mình nên tiếp tục cố gắng một phen, nghĩ cách thay đổi Snape ý tưởng, tôn trọng lựa chon của đối phương, rõ ràng cứ như vậy tạm thời nhẫn nại, chờ đến một cái thời cơ càng tốt, hoặc là tùy ý để đoạn tình cảm này lạnh đi, dần dần nhạt mất, như vậy bỏ qua lẫn nhau.
Nhưng là thực nhanh cậu liền không có tâm tư suy nghĩ sự tình phức tạp ấy.
Hành động của Hội Phượng Hoàng cứ như thủy triều vậy, hết lớp này đến lớp khác, đây hoàn toàn đều là bởi vì Tử Thần Thực Tử bắt đầu liên tiếp chế tạo các loại sự tình, mang đến cho mọi người sợ hãi.
Ngu Đạt không có cách nào đuổi kịp phương thức chạy như máy của nhóm phù thủy, không có khả năng mỗi lần dời đi đều có người vừa vặn nhớ rõ mang theo cậu. Càng nhiều thời điểm, Ngu Đạt chỉ có thể đi theo các thành viên của hội Phượng Hoàng tiến hành lần đầu tiên đả kích, nếu chiến đấu theo kiểu truy kích, Ngu Đạt cũng chỉ có thể buông tha.
Dù sao thân phận của cậu ở trong hội Phượng Hoàng đã không còn là bí mật, nhưng là giới phù thủy Anh quốc vẫn là không biết.
Rất nhiều công kích của Tử Thần Thực Tử đều là nhằm vào phù thủy phổ thông, bởi vì đặc tính của phù thủy, mỗi một lần chiến đấu cũng giống như là tiến công chớp nhoáng, bắt đầu rất đột nhiên. Cái này dẫn đến hội Phượng Hoàng chỉ có thể đi theo phía sau vây bắt.
Ngu Đạt làm một cái mục sư xuất thân từ chức nghiệp trị liệu, mỗi một lần đều sẽ gắt gao nhìn chằm chằm cột máu của đội hữu, cam đoan bên ta không có thương vong quá lớn.
Có Ngu Đạt, thần sáng cùng tiền thần sáng càng thêm không sợ chết cùng Tử Thần Thực Tử quyết đấu, biến thành Ngu Đạt tâm tình buộc chặt trong một đoạn thời gian dài nên vô cùng tiều tụy, cậu thật sự là sợ hãi có một ngày sẽ xuất hiện sai lầm, thực xin lỗi những người đã đem sinh mệnh phó thác cho cậu.
Moody ngược lại vì loại ý tưởng này của cậu mà cười nhạt, hắn nói: “Tại trên chiến trường, bảo trụ tánh mạng của mình, là mỗi người đều phải làm. Nếu như mình không cẩn thận, phản ứng không đủ nhanh, cho dù là có cậu ở cũng vẫn sẽ chết.”
Những người này biểu hiện dũng mãnh nhất ngược lại là Sirius đang mang trong mình trạng thái suy yếu, thường xuyên bị thương trở về tìm Ngu Đạt trị liệu.
Hắn như vậy, làm Remus cùng Ngu Đạt phi thường lo lắng, Ngu Đạt càng là sinh khí đối hắn nói: “Cậu không cần bởi vì tớ là một trị liệu mục sư, cảm thấy bị thương trị liệu thập phần phương tiện, liền không lấy an nguy của mình cho là một việc quan trọng! Nếu không đến trễ cậu sẽ vứt bỏ cái mạng nhỏ của cậu đấy.”
Sirius ngược lại nói rằng: “Một cái thân của tớ chính là nhặt trở về, đương nhiên phải làm một ít sự tình càng có ý nghĩa mới tốt.”
Ngu Đạt nghe xong lời này thực bực mình, lãnh mặt đánh hắn một cái. Đánh xong, cậu còn nghiêm mặt nói: “Nếu về sau cậu còn dám bị thương bởi những chuyện không tất yếu như vậy, tớ liền đem cậu giao cho Severus trị liệu!”
Sirius nhất thời kêu thảm một tiếng: “Ngu Đạt cậu vẫn là huynh đệ tốt của tớ đấy chứ? Thế nhưng nói muốn cho cái kia Snivellus trị liệu tớ! Hắn cũng không phải trị liệu sư!”
Ngu Đạt hừ lạnh một tiếng: “Dù sao độc dược chữa được cho cậu thì tốt rồi, có phải trị liệu sư hay không cũng không hề gì, trị không hết cậu liền giữ bộ dáng nửa sống nửa chết như thế đi, đúng không, Remus?”
Remus cười mà không nói, sáng suốt tỏ vẻ không trộn lẫn vào.
Sirius liền giống như một con chó to bị chủ nhân vứt bỏ đáng thương nức nở một tiếng.
Ngu Đạt biết Sirius bất quá là giả đáng thương tranh thủ cậu mềm lòng, bất quá cậu sẽ không mắc mưu. Cậu lãnh đạm nhìn Sirius.
Sirius vừa thấy Ngu Đạt thật sự sinh khí, nghĩ nghĩ biến thành một con chó màu đen.
Thần sắc Ngu Đạt thay đổi một cái, sau đó lại mặt không đổi sắc nhìn Sirius.
Con chó to màu đen hộc đầu lưỡi “Uông uông uông” gọi, lấy lòng lắc lắc thân thể đi cọ chân Ngu Đạt.
“Nha ” ánh mắt màu nân của Sirius ướt sũng nhìn cậu, vươn ra chân trước đi lay áo choàng phù thủy của cậu.
Rất không biết xấu hổ! Biết rõ Ngu Đạt thích loại chó lớn, đối loại chó lớn này không có sức chống cự, Sirius liền vô sỉ lợi dụng chính mình thú hóa, dùng sức bán manh.
Hành động làm ra vẻ ta đây này làm cho Remus đều nhìn không được, hắn cố nén cười, đối Ngu Đạt nói: “Tonks có lẽ sẽ tìm ta, ta trước đi xuống.”
Nói xong không đợi Ngu Đạt phản ứng, hắn liền xoay thân đi mất.
Ngu Đạt trừng đại cẩu màu đen, cái đuôi tráng kiện của nó dùng sức phe phẩy.
Ngu Đạt nhẫn nhẫn, nhịn không được vươn ra móng vuốt cong xuống.
Sirius bán manh thành công, Ngu Đạt ôm cái đầu lông xù của đại cẩu màu đen chơi tiếp.
Sau khi Sirius biến thành cẩu, có vẻ phi thường trẻ con, hắn cùng Ngu Đạt hai người lăn thành một đoàn đem Ngu Đạt đùa thoải mái cười to.
Một lát sau, Sirius biến trở về người, nói với Ngu Đạt đang tựa vào một bên: “Cậu cuối cùng cũng nở nụ cười, gần đây cậu đang phát sầu vì sự tình gì vậy? Luôn mặt co mày cáu, mây đen dày đặc.”
Ngu Đạt nhìn hắn một cái, biết rõ hắn không phải một đối tượng tốt để tâm sự, chính là hắn là người duy nhất để nói, Ngu Đạt mở miệng đối hắn nói: “Là sự tình về Severus.”
Sirius vừa nghe đến tên của hắn, nhướng mày: “Như thế nào? Cậu còn không có buông tha?”
Ngu Đạt nhấp một chút miệng, cậu thở dài một tiếng.
Cậu buồn bã ỉu xìu nói: “Tớ hiện tại không làm rõ được nên làm cái gì bây giờ?”
“Cái gì làm như thế nào?” Sirius tò mò nhìn cậu: “Nói ra tớ giúp cậu tham mưu một chút.”
Cái này tham mưu một chút, là giúp ở bên nhau vẫn là muốn chia rẽ, Sirius không dám cam đoan.
Ngu Đạt u buồn nhíu mày, cậu nói: “Severus đối tớ cũng không phải không một chút hảo cảm, chính là hắn lại biểu hiện thái độ chối bỏ, phủ định đối với tớ.”
“Cái gì?” Sirius nháy mắt, không biết rõ: “Thái độ phủ định là một cái có ý tứ gì?”
Ngu Đạt nhìn hắn một cái, đương nhiên sẽ không nói kĩ càng sự việc cho hắn, chỉ nói là: “Ý là hắn biết hai người chúng tớ đều có loại ý tứ này đối với đối phương, chính là hắn lại không thừa nhận, thậm chí không nguyện ý tiến thêm một bước phát triển.”
“Tên hỗn đản này!” Sirius lòng đầy căm phẫn mắng một câu, “Cậu đối hắn có ý tứ, hắn cư nhiên còn dám không chấp nhận!”
Mặc kệ hắn cỡ nào không thích Snape, bạn tốt của hắn thích hắn, mà hắn cư nhiên dám cự tuyệt, điều này làm cho Sirius phá lệ sinh khí.
Dưới đạo lý mãnh liệt của Sirius, Ngu Đạt có thể không thích tên quỷ chán ghét kia, tên quỷ chán ghét kia lại không thể cự tuyệt bằng hữu của mình.
“Người nhát gan!” Sirius chưa hết giận lại bỏ thêm một câu.
Lần này Ngu Đạt không đối Sirius mắng Snape trợn mắt cãi lại, hiển nhiên cậu đã bất mãn đối với hành động của Snape.
“Muốn hay không tớ đi giúp cậu giáo huấn hắn.” Sirius xoa tay nói.
Nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử của hắn, Ngu Đạt nguýt hắn một cái: “Cậu là không là quên trên người mình còn có một cái trạng thái suy yếu đấy chứ, cậu hiện tại đi giáo huấn ngài ấy? Tớ xem cậu chỉ là đưa lên cửa tìm đánh thôi.”
Sirius nghe vậy nhất thời nhụt chí, ma lực của hắn bị suy yếu dẫn đến hắn hiện tại hơi một chút là sẽ không có ma lực, muốn chật vật tránh né ma chú của định nhân, lúc này mới để cho cả người đều là thương.
“Muốn tớ nói, cậu làm sao lại chon một người âm dương quái khí như hắn?” Sirius nói thầm nói.
“A ” Ngu Đạt cười khổ một chút, “Tớ cũng không biết, chính là thích người nào lại không phải mình có thể lựa chọn.”
Tuy rằng tìm Sirius nói hết đã định trước không chiếm được đề nghị nào có giá trị, nhưng là đem chuyện này nói ra làm Ngu Đạt thoải mái nhiều.
Dù cho có tiếp tục rối rắm vì chuyện này như thế nào, một sự tình Ngu Đạt cũng sẽ không quên.
Năm trước còn không biết sinh nhật của hắn, vì thế liền bỏ lỡ. Năm nay biết rồi, Ngu Đạt tỉ mỉ vì hắn chuẩn bị quà sinh nhật.
Ủy thác yêu tinh xong, Ngu Đạt ly khai Hẻm Xéo, cậu kéo xuống mũ áo choàng đi vào Knockturn.
Ma quỷ lan là một loại tài liệu ma pháp rất ít gặp trong chế tác độc dược, toàn bộ ma quỷ lan của giới phù thủy Anh quốc đều bị giáo sư cướp đoạt đi rồi, cửa hàng cung cấp khẩn cấp phân phối mấy lần cũng không đủ Snape dùng.
Vì thế Ngu Đạt không thể không gánh chịu gánh nặng đó, chính mình chạy đến Rừng rậm hắc ám tìm kiếm.
Ngay từ đầu khi tự mình đi Ngu Đạt còn thực thấp thỏm, thẳng đến toàn bộ mùa hoa của ma quỷ lan đều qua, cũng không xuất hiện cái vấn đề lớn nào, làm lá gan của Ngu Đạt càng lúc càng lớn.
Cậu ngẩng cao đầu tiêu sái đi qua thông đạo chật hẹp của Knockturn, không nhìn phù thủy nhìn chằm chằm cậu đang tránh ở trong góc phòng âm u. Xuất ra một bộ “Dám đi lên chịu chết sẽ thanh toàn ngươi” khí phái, cậu bình an xuyên qua thông đạo không an toàn nhất của Knockturn.
Đối với mình từ ngay từ đầu chỉ có thể theo sát Snape nhắm mắt theo đuôi đi đến nơi đó, cả người gắt gao phòng bị, lại đến hiện tại tràn ngập tự tin, không thể không nói cậu trưởng thành đến ngay cả mình đều không dám tin.
REVIEW 77
Phù mệt thật!! Cuối cùng cũng đã xong. ==!