Không lâu trước kia, hắn dựa theo kế hoạch đã được ước định từ trước, trước mặt Malfoy giết chết Dumbledore, hoàn thành ước định giữa hắn và lão liệu trưởng. Chính là cái tên Potter không biết rõ đầu đuôi kia xúc động lỗ mãng muốn chết truy đuổi phía sau một đám Tử Thần Thực Tử.
Điều này khiến cho Snape phải hung hăng giáo huấn một trận, phát tiết tâm tình không xong đến cực điểm của hắn.
Tuy rằng nhất thời sảng khoải, nhưng là tâm tình không xong đến cự điểm của Snape vẫn tăng lên theo mức lũy thừa.
Do đó, Snape càng trở nên nóng nảy dễ tức giận, làm cho con chuột đáng ghét vẫn luôn ở bên cạnh giám thị hắn cũng không thể không tạm tránh mũi nhọn, đến chỗ Chúa Tể Hắc Ám tích cực nhận nhiệm vụ mới, biến khỏi địa bàn của hắn.
Sau khi Dumbledore chết đi, người biết mối quan hệ ái muội như gần như xa giữa hắn và Ngu Đạt không còn, làm cho trong lòng Snape càng thêm bi thống chết lặng.
Hơn nữa sự tình Snape tự tay giết chết Dumbledore bị Harry Potter báo cho người của Hội Phượng Hoàng, khiến cho tên chó điên Sirius kia triệt để có lý do cầm đũa phép đuổi giết hắn.
Snape ngồi ở trên ghế mềm trong căn nhà ở Đường Bàn Xoay, yên lặng nhìn vào khoảng không trống rỗng.
Bước an bài tiếp theo của Voldermort cũng không khó đoán, thẩm thấu Bộ Pháp Thuật, hoàn toàn nắm giữ Hogwarts, vô cùng có khả năng kì sau hắn sẽ được ủy nhiệm làm hiệu trưởng.
Vừa nghĩ tới bức họa của Dumbledore lúc này đã được treo tại phòng làm việc của hiệu trưởng, phải nhìn thấy lão nhân chán ghét mà mình không thể không giết này làm Snape áp lực đến mức khó thở, phi thường kháng cự bước vào nơi đã từng là văn phòng của lão nhân kia.
Snape vươn ra đũa phép vung lên một cái, yên lặng phóng ra một cái thần chú thần bảo hộ.
Ánh sáng màu trắng bạc phun ra từ đũa phép của hắn, một con rồng béo mập là bản nhỏ của Lam long xuất hiện, xoay quanh ở trong phòng làm việc. Snape nhìn không chớp mắt vào con rồng mập đang tự mình vỗ cánh truy đuổi cái đuôi béo tròn của mình, xuyên thấu qua nó nhìn đến ngoại hình giống nhau như đúc của chủ nhân nó, hắn giống như nhìn thấy Ngu Đạt tuy bề ngoài hung hãn cường đại nhưng ngay đến cả phi hành đều vụng về đến rớt xuống.
Lam long phiên bản nhỏ hồn nhiên không phát hiện ra chủ nhân của nó đang đắm chìm trong hồi ức, nó bay tới. Thần hộ mệnh màu bạc phát ra ánh sáng nhu hòa làm Snape phái chú ý tới nó, hắn vươn tay chỉ, mặt không đổi sắc ấn ở trên trán nó một chút, lam long mê người nhất thời bị đẩy một cái té ngã ra sau, xoay trong không trung mấy vòng.
Khóe miệng của Snape nhếch lên một chút, bộ dáng ngu xuẩn này, thực sự là giống hệt chủ nhân của nó.
Mỉm cười ngắn ngủi biến mất ở trên miệng của hắn, Snape cúi đầu hít một hơi.
Hắn thực sự vô cùng hối hận, vì cái gì lại do dự không quyết, lo trước lo sau mà bỏ qua phần tình cảm này với Ngu Đạt, vì cái gì đến khi không có cách nào vãn hồi, mới biết hối hận, làm cho Ngu Đạt ôm tâm tình không xác định như vậy mà rời khỏi nhân gian.
Loại hối hận cùng tự trách này vẫn luôn không ngừng quay cuồng trong tâm trí hắn.
Hắn đã từng không chỉ một lần hy vọng, nếu như có thể quay trở lại buổi tối lúc hắn và Ngu Đạt ở trong phòng làm việc ý loạn tình mê mà hôn môi thì thật tốt, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không lại làm cho cậu thương tâm, nói ra lời nói tuyệt tình như vậy, xoay người lại để cho Ngu Đạt phải rời đi một mình.
Không có ma lực liên tục duy trì, lam long mê người màu bạc thản nhiên biến mất ở trong không khí.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa đầy do dự. Snape không kiên nhẫn nhíu mày. Cái tiết tấu do sự, âm thanh gõ lộn xộn này làm cho lửa giận của Snape dâng lên.
Cái con chuột chết tiệt này! Sao không ôm đùi chủ tử của gã, dốc sức lấy lòng đi? Tại sao lại tòm đến chỗ này của hắn tìm ngược làm gì?!
Snape nổi giận đùng đùng đứng lên, quyết định cho tên gia hỏa khiến người ta ghê tởm này một cái giáo huấn suốt đời không thể quên, cho gã biết lĩnh vực tư nhân của người nào là tuyệt đối không thể xâm chiếm!
Snape biểu tình dữ tợn đại cất bước đi đến trước cửa, hắn phun ra một hơi, làm cho mặt mình lại một lần nữa khôi phục bộ dáng không biểu tình.
Hắn mở ra cửa.
Ngu Đạt thấp thỏm đứng ở trước cửa, ngốc hồ hồ giơ tay, xem bộ dáng là tính toán lại gõ cửa một lần nữa.
Cậu bất an lộ ra một cái tươi cười, không xác định Snape có thể tiếp thu chuyện cậu xác chết vùng dậy hay không, như là cậu thực sự không thể đợi được để đi gặp hắn.
Snape biểu tình trống rỗng nhìn cậu, trong nháy mắt từ trống rỗng liền biến thành kinh sợ, thống hận.
Ngu Đạt kinh hãi, Snape thế nhưng bởi vì cậu chết mà sống lại mà tức giận như vậy?
Động tác rút đũa phép của Snape nhanh đến nỗi Ngu Đạt không nhìn rõ, hắn chỉ vào cậu hung hăng phóng ra một cái chú ngữ: “Tốc tốc cấm cố (Colloportus)!!”
Đây chính là điều Ngu Đạt không dự kiến được, nhưng là cũng may ở trong cảm giác của cậu, cuộc chiến kịch kiệt kia còn không có đi qua lâu lắm, phản ứng chiến đấu còn chưa bị thụt lùi.
Một ánh sáng quay quanh Ngu Đạt, cậu đã xua tan cái ma pháp định thân này.
Snape thấy một màn như vậy, biểu tình hoàn toàn cứng lại.
Hắn trước đó một lòng nghĩ giáo huấn Peter Pettigrew, nhưng là vừa mở cửa ra lại nhìn thấy Ngu Đạt rõ ràng đã chết rồi đứng ở trước cửa. Bi đánh sau vào tâm hồn đến mức không thể nghĩ gì nữa, hắn cho rằng tên gia hỏa ghê tởm này cũng dám biến thành bộ dáng của người mình thích, càng thêm làm hắn tức giận không kiềm chế được.
Nhưng là bộ dáng Ngu Đạt giải trừ ma chú này lại quen thuộc đến vậy. Thời điểm mà hắn từng tập huấn cho Ngu Đạt, đã từng rất nhiều lần nhìn thấy bộ dáng này, tuyệt đối không thể nhầm được đây là ma pháp của Ngu Đạt! Cho dù có người nghĩ cách biến thành bộ dáng của Ngu Đạt, cũng tuyệt đối không có khả năng dùng pha pháp của thể giới kia.
Nhận thức được điểm này, đại não của Snape lại một lần nữa trống rỗng.
Ngu Đạt cũng không biết trong lòng Snape nghĩ như thế nào, cậu lại cho rằng Snape là tức giận đến mức muốn đánh cậu.
Cậu trộm lui về phía sau một bước, nhìn lại gương mặt trống rỗng của Snape một lần nữa, cẩn thận xin lỗi: “Thực xin lỗi, Severus, em cũng không phải cố ý muốn dọa ngài. Kỳ thật, đây là bởi vì…”
Ngu Đạt liếm môi một cái, kiên trì nói: “Đây là đặc tính của chúng em tại thế giới kia, bởi vì khi đi vào thế giới này em vẫn không xác định được có giống như thế giới kia không, chính là… Một số người của thế giới chúng em, nếu như chết một cách không bình thường thì có thể sống lại. Đương nhiên! Đây không phải nói là chúng em bất tử, sau khi cơ năng của cơ thể biến chất, chúng em cũng sẽ chết đi, lần này là chết thực sự, sẽ không còn khả năng sống lại nữa. Tuy rằng đây là kì quái một chút, nhưng là em cảm thấy so với Nicolas Flamel của thế giới của ngài… Ngô???”
Ngu Đạt ánh mắt trừng lớn, đầu không rõ, không biết vì sao Snape ném đũa phép xuống liền một phen cầm bả vai cậu, nắm chặt cằm cậu mà bắt đầu hôn.
Môi của Ngu Đạt bị va vào rất đau, cậu bị Snape áp bách mạnh mẽ cũng không thể động. Động tác của Snape thô bạo, thực nhanh Ngu Đạt có thể nếm được hương vị của rỉ sắt.
Ngu Đạt bị Snape một tay giữ, cái tay còn lại đặt tại cái ót của cậu. Hai tay của cậu luống cuống múa may một chút, không biết là bây giờ nên đẩy Snape ra hỏi đây là ý tứ gì, hay là giả bộ hồ đồ mà ôm lấy hắn.
Ngay khi Ngu Đạt trợn tròn mắt trừng Snape bởi vì khoảng cách quá gần mà có chút mơ hồ nhìn không rõ mặt, phía sau bỗng có hai cậu bé cưỡi xe đạp khoan khoái chạy qua.
Snape bị kinh động, hắn rời đi môi của Ngu Đạt, nhìn người đang bị cái hôn bất thình lình của hắn làm cho sợ ngây người.
Tay hắn rũ xuống, ngón tay mở ra, đũa phép bay đến lòng bàn tay của hắn, hắn đem Ngu Đạt kéo vào trong cửa.
Cửa đóng lại ở bên người Ngu Đạt, Ngu Đạt nhìn không chuyển mắt vào Snape đang nhìn mặt của cậu. Snape lấy một loại ánh mắt nghiêm túc trước nay chưa từng có mà nhìn cậu, chân thành tha thiết nhiệt liệt, tràn ngập tình cảm.
“Đây là kì tích mà Merlin cho ta sao?” thanh âm Snape vang lên, bay vào trong lỗ tai của Ngu Đạt.
“Severus…” Ngu Đạt thì thào kêu tên của hắn.
“Y Đạt, ta quả thực không thể tin được…” Snape thở dài một tiếng, hắn vươn tay chặt chẽ ôm thắt lưng của cậu, khuôn mặt kề mặt của cậu, Ngu Đạt nhắm hai mắt lại.
Nụ hôn lúc này tràn đầy tình cảm mãnh liệt, Snape say mê chìm đắm trong cảm giác vui sướng vì mất đi rồi lại có được, trong ngực ôm thân thể ấm áp đầy tính dẻo dai của người trẻ tuổi, hơi thở dồn dập của Ngu Đạt lướt qua mặt hắn đều làm tim của hắn đập kịch liệt như sắp nhảy ra từ ***g ngực.
Sau khi chấm dứt nụ hôn dài, Snape cùng Ngu Đạt đều thở hổn hển.
Ngu Đạt nửa dựa nửa ôm thân thể Snape, cậu mở to đôi mắt bị nước mắt sinh lý làm bóng ướt, ngập tràn chờ mong, hỏi: “Severus, ngài là cái ý tứ kia sao? Lần này không là em lại nghĩ sai ý đi?”
“Không phải, Y Đạt.” Snape thở dài một tiếng, bàn tay to vuốt ve tóc Ngu Đạt, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai Ngu Đạt: “Trong mấy ngày em không ở đây, ta nghĩ em, ta thật sự, rất nhớ em…”
Ngu Đạt không dám xác định, có phải hay không cậu nghe được thanh âm nghẹn ngào trong giọng nói của Snape.
“Severus…” Ngu Đạt giống như nằm mơ vậy, không nghĩ tới sự tình mà mình vẫn mong ước tha thiết lại đột nhiên xảy ra như vậy.
“Ân.” Bên trong xoang mũi của Snape hừ một cái âm tiết dễ nghe, hai tay của hắn chặt chẽ ôm Ngu Đạt,, tại trên người của cậu cao thấp dao động, giống như là muốn xác định đây có phải là ảo giác của hắn hay không.
Cảm xúc của Snape càng thêm kích động, hắn cúi đầu tìm được môi Ngu Đạt, nóng bỏng hôn môi.
Nhưng là điều này đã không thể thỏa mãn nội tâm tràn ngập lửa nóng của Snape, hắn đem Ngu Đạt ôm chặt, trong nháy mắt, hai người liền từ trước cửa tầng một đi tới phòng ngủ ở tầng hai. đã kinh thỏa mãn không hiện tại Snape nội tâm lửa nóng tình cảm, hắn đem Ngu Đạt chặt chẽ ôm, chính là trong nháy mắt, hai người liền từ lầu một môn khẩu, đi tới lầu hai phòng ngủ.
Ngu Đạt thẳng đến khi bị Snape đặt ở trên giường của hắn, mới kịp phản ứng. Snape căn bản là không cho Ngu Đạt có sơ hội đổi ý, hắn động tác nhanh chóng thái độ cường ngạnh đem quần áo của Ngu Đạt cởi ra.
“Từ từ một chút!” Ngu Đạt thất kinh ngăn cản Snape, này quá đột nhiên, cậu trước kia căn bản sẽ không nghĩ đến sẽ có một ngày như thế.
“Ta đã không thể chờ đợi được nữa.” Snape đè lại tay cậu, hai mắt ngăm đen nhìn chăm chú vào ánh mắt có chút bất An Như của Ngu Đạt “Ta đã khát vọng lâu lắm.”
Ngu Đạt chớp chớp đôi mắt, đối mặt với một Snape như vậy, cậu còn có thể nói cái gì?
Snape thấp giọng mặc niệm chú ngữ, y phục trên người liền chia năm xẻ bảy, nơi nơi đều là mảnh vụn, Ngu Đạt trừng mắt, thầm hận loại chức nghiệp phù thủy này, như thế nào ở loại thời điểm như thế này lại tiện lợi như thế đâu?
Snape cũng không để cho Ngu Đạt có tinh lực đi suy nghĩ miên man nữa.
Snape hút duẫn bờ môi của cậu, liếm khoang miệng của cậu, làm cho Ngu Đạt chỉ có thể giống như một con cá rời đi nước, giương miệng thở dốc. Tâm tình của Snape khiến cho hắn vội vàng khát cầu Ngu Đạt, điều này làm cho động tác của hắn không ôn nhu như vậy.
Ngu Đạt bị lật người lại, cậu dồn dập hô hấp, trái tim nhảy lên thực nhanh. Snape chính là hơi khai thác một chút, liền cứ như vậy đem nhiệt tình tiến vào thân thể của Ngu Đạt.
Ngu Đạt run rẩy, cậu nắm chặt đệm dưới thân, mồ hôi trên người chảy xuống giống như mưa, cả người bị lần đầu tiên mang theo huyết tinh này làm mất đi cảm giác. Trong sự đau đớn đến tột cùng, cậu chỉ có thể bị động bị động tác kịch liệt của Snape đỉnh hướng về phía trước một cái rồi lại tiếp tục bị đỉnh hướng về phía trước. Snape quỳ gối phía sau cậu, hai tay của hắn chặt chẽ nắm phần eo Ngu Đạt, không cho cậu đường trốn.
Trong cơn hoảng hốt, cậu chỉ có thể nghe thấy thanh âm của tiếng mạch máu đâp thình thịch bên tai, còn có tiếng rên rỉ mang theo tiếng khóc nức nở của bản thân và tiếng thở dốc cùng gầm nhẹ của Snape.
REVIEW 85
Trên người Ngu Đạt mặc một bộ áo choàng phù thủy nhạt màu, có chút nặng, cái độ ấm này, quần áo dày như vậy làm cậu hơi nóng. Ngu Đạt nhíu lông mày một chút.
Đó cũng không phải là bất kì bộ quần áo nào của cậu, cậu rõ ràng nhớ rõ trước kia cậu mặc bộ đồ T3 trong túi.
Sau đó Ngu Đạt ý thức được đây là có người sau này đem y phục của cậu đổi cái khác, nghĩ đến tình huống này làm sắc mặt của cậu nhất thời trở nên không dễ nhìn. Sắc mặt của cậu thực khó coi nhìn mộ bia của chính mình, đoán mình hiện tại bộ quần áo mình mặc trên người bây giờ chẳng lẽ là nằm trên người của “chính mình” nằm trong quan tài?!
Sống lại của Ma thú thế giới rất có ý tứ, nếu ngoạn gia muốn sống lại nhanh chóng, như vậy liền sẽ lấy vị trí linh hồn của ngoạn gia để mà sống lại. Cũng không nhất định phải đứng ở vị trí bam đầu chết đi, như vậy cũng là thuận tiện ngoạn gia càng thêm linh động khi chết ở thời điểm dã ngoại hoặc PK. Sau khi ngoạn gia sống lại, nguyên lai thi thể phơi thây trên mặt đất cũng không biến mất, ngược lại chính là biến thành xương trắng.
Đương nhiên, Ngu Đạt chơi là một bản cũ rất hài hòa, bởi vì xương trắng đầy đất rất bất lợi với cả thân thể lẫn tinh thần của trẻ vị thành niên, vì thế nhóm lão đại đó vung tay lên, những đám xương trắng đó liền biến thành nấm mồ. Mà Ngu Đạt hiện tại sau khi sống lại, có sẵn phần mộ ở đây nên cũng sẽ không xuất hiện một cái mộ khác.
Mà khi cậu chết rõ ràng mặc bộ đồ T3, hiện tại lại biến thành một bộ quần áo như vậy, cái này không thể không làm cho Ngu Đạt nghĩ nhiều. Nghĩ đến hiện tại trên người mặc thực có thể là ở trên người của “thi thể” đã được mai táng của cậu —— tuy rằng đó là thi thể của chính mình, cũng làm cho cậu có một loại không được tự nhiên vì mặc vào quần áo của người chết.
Điều này làm cho cậu buồn bực đến hỏng mất, cậu nhanh chóng mở ba lô trong trò chơi ra. Bộ đồ của cậu cùng với những trang bị khác đều nguyên vẹn nằm trong đó, cậu không nghĩ nhiều, trực tiếp liền đem bộ quần áo vốn chuẩn bị cho chuyến du hành ở rừng rậm Albania ra để thay.
Cậu thay quần áo cũng không cần thoát ra mặc vào, trực tiếp ấn chuột vào bộ quần áo muốn thay ở trong ba lô là có thể đổi trang phục.
Thay đổi quần áo xong, Ngu Đạt còn đem kiện quần áo kia từ trong ba lô lấy ra ném xuống đất.
Cậu nhìn mộ bia, phỏng đoán bên trong có phải hay không còn có một khối “thi thể”. Mà hiện tại, cậu đã không biết là mới đi qua nửa năm, vẫn là đã qua nhiều năm. Tưởng tượng giống “Chính mình” ở bên trong đã bị hủ hóa, vẻ mặt của cậu càng trở nên phấn khích.
Bị tưởng tượng của mình làm cho ghê tởm, Ngu Đạt lắc lắc lắc lắc tiêu sái rời đi, cậu không bao giờ muốn đứng ở trước mộ phần của mình não bổ cảnh mình sau khi chết!
Ngu Đạt tinh thần thực tiêu sái, cái khu mộ này thực lớn, đại đa số mộ bia đều thực hoa lệ, giữ gìn cũng phi thường tốt. Ngu Đạt phỏng đoán đây là mộ địa của người có tiền.
Cậu đứng ở cái địa phương xa lạ này, không khỏi cảm thán, cảm tạ hệ thống trò chơi phúc hậu đem linh hồn của cậu đáp xuống chỗ này. Vậy đại khái là vì truyền thống của thế giới này, u linh đều ở xung quanh phần mộ của chính mình. Nếu thật sự là muốn giống như trong hệ thống trò chơi, người chơi sau khi chết đi, linh hồn sẽ bay đến mộ địa gần đấy, như vậy liền sẽ đem cậu đưa đến mộ địa gần thôn Hogsmeade hoặc là Hẻm Xéo. Như vậy nếu cậu muốn tìm lại thi thể của mình, cậu cần phải trèo non lội suối, nếu thật sự phải như vậy, cậu còn không bằng lựa chọn mạo hiểm trực tiếp tìm thiên sứ tỷ tỷ suy yếu sống lại.
Ngu Đạt mặc loại quần áo dành cho cuối thu đầu đông, xác thực rất nóng, cậu cân nhắc muốn nhanh chóng trở lại nhà mình đi lấy một bộ quần áo mùa hè.
Kỳ thật biện pháp nhanh nhất vẫn là dùng lô thạch trở lại quán bar Đầu Heo, nhưng là Ngu Đạt nghĩ tới chính mình đã từng đã đáp ứng Aberforth không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không dùng lại dùng lô thạch. Mà lần trước dùng cũng chính là vì bất đắc dĩ, cũng không biết có hay không đem lão đầu này làm sợ. Lúc này đây nếu chỉ vì nhanh chóng thay một bộ quần áo mà dùng lô thạch đi qua, đột nhiên có một người chết sống lại xuất hiện trước mặt lão, mặc kệ lão lần trước có phải bị kinh hách hay không, lúc này chắc chắn sẽ bị dọa cho rụng hồn.
Suy sét một lúc, Ngu Đạt phải nghĩ biện pháp khác đi trở về. Vì để xác nhận vị trí của mình, cậu mở ra bản đồ.
Nhìn liếc qua vị trí khu mộ trên bản đồ rồi nhìn đến một vị trí khác bên cạnh đó, địa điểm hiện ra trước mặt cậu cũng là Luân Đôn. Nguyên lai cái khu mộ này là ở Luân Đôn.
Nghĩ nghĩ, trở về thôn Hogsmeade còn không bằng trực tiếp đi đến số 12 quảng trường Grimmauld, hoặc là đi Hẻm Xéo.
Hẻm Xéo hiện tại không biết như thế nào, lần trước đi Knockturn liền xui xẻo gặp Tử Thần Thực Tử, điều này làm cho Ngu Đạt không dám tùy tiện đi Hẻm Xéo sử dụng lò sưởi âm tường của nơi đó nữa. Như vậy lựa chọn duy nhất chính là đi số 12 quảng trường Grimmauld.
Ngu Đạt nhìn bốn phía không người, triệu hồi ra một con ngựa.
Hiện tại cậu cũng chỉ có thể lựa chọn ngựa, nếu muốn là những thứ tọa kỵ khác hoặc là tọa kỵ,phi hành thì trong trường hợp không có phù thủy khác phóng thích thần chú xem nhẹ cho cậu thì nghênh đón cậu không phải là đạn pháo thì cũng là vòng vây tầng tầng lớp lớp truy đuổi. Một người nam nhân ăn mặc kì quái lại còn cưỡi ngựa như thế này, nếu bị người bắt gặp thì cũng có thể nói là quay TV.
Ngu Đạt che che lấp lấp tiêu sái đi ra khỏi khu mộ, mồ hôi đầm đìa, mỏi mệt không thể chịu được, chủ yếu là bởi vì những người nước Anh tò mò kia thường thường vây lại, thậm chí còn có du khách ngăn đón cậu để chụp ảnh chung.
Cảm tạ thời điểm này còn không có internet, di động cũng vẫn không thể chụp ảnh quá rõ nét, làm cho những người này cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn ngạc nhiên.
Ngu Đạt trong lòng có một chút thấp thỏm, cậu còn không biết nên giải thích như thế nào chuyện cậu chết mà sống lại.
Tại số 12 quảng trường Grimmauld, trước cửa bồi hồi một chút, Ngu Đạt cứng ngắc mở cửa đi vào.
Ngoài dự liệu của cậu là, bên trong nhà cũ Black nhà không có một bóng người, ngay cả gia tinh Kreacher cũng không thấy bóng dáng.
Ngu Đạt thực nghi hoặc, không rõ chuyện gì đã xảy ra làm tổng bộ hội Phượng Hoàng vườn không nhà trống như thế.
Trong lòng của cậu nảy lên một dự cảm rất xấu, cái chỗ này thực khả năng không an toàn, cho nên mới bị buông tha. Ngu Đạt vọt tới chỗ lò sưởi âm tường ở bên cạnh, nắm lên bột Floo nói ra địa chỉ phòng ở của mình ở thôn Hogsmeade liền chui vào.
Thiên tân vạn khổ rốt cục trở lại nhà mình, Ngu Đạt lúc này mới cảm thấy an toàn, không có cái cảm giác sợ hãi như vừa rồi nữa.
Tắm rửa một cái đem mình thu thập sạch sẽ, ngồi ở trên bàn làm cơm trong phòng bếp lầu một, Ngu Đạt mở ra trang thành viên của nghiệp đoàn, tính toán nhìn xem tình thế hiện tại như thế nào, những thành viên khác của hội Phượng Hoàng đều đã chạy tới nơi nào.
Cậu liếc mắt nhìn qua danh sách, đến khi nhìn thấy tên của Dumbledore tên biến thành màu xám thì sửng sốt một chút, chờ đến khi cậu nhìn đến tên của lãnh tụ hội Phượng Hoàng thật đúng là ở trạng thái không online, sắc mặt Ngu Đạt nháy mắt liền biến trắng.
Albus • Dumbledore cư nhiên chết!
Trong đầu Ngu Đạt trở nên lộn xộn, không thể tin được đây là sự thật.
Chờ đến một lúc sau, khi xác nhận Dumbledore thật sự đã chết rồi, cậu mới suy sụp ngồi tựa vào ghế.
Cảm giác áy náy bám chặt vào trong tâm tưởng của cậu, nếu không phải cậu ‘chết’, Dumbledore cũng sẽ không phải chết.
Sau khi Ngu Đạt chết, không có người cung cấp ma pháp hệ thần thánh để chế tác độc dược kéo dài sự sống cho Dumbledore, cái chết của cụ là điều có thể đoán được.
Điều này làm cho cậu cũng không có tâm tư ăn cái gì, cậu đứng lên, nhìn đến địa phương Dumbledore chết, tìm đến.
Hogwarts.
Trường học tựa hồ là nghỉ, Ngu Đạt mang theo mũ chùm đầu, cửa lớn của trường đóng chặt, cậu không có cách nào vượt qua cánh cửa cao như vậy.
Nhưng là cậu không nhất định phải đi vào từ cửa. Ngu Đạt triệu hồi ra tọa kỵ của mình, từ trên bầu trời phía trên Rừng Cấm bay vào trường học.
Ngu Đạt không biết mình bây giờ còn tới nơi này là khát vọng nhìn đến cái gì. Làm hiệu trưởng, chết ở trường học của cụ tựa hồ là một sự tình vô cùng tốt đẹp.
Ngu Đạt tưởng tượng không được bộ dáng trước khi lâm chung của Dumbledore, có lẽ cụ là cố nén thống khổ lại còn dùng ngữ khí hiền lành nói những lời an ủi mọi người, tử vong bất quá là một cuộc mạo hiểm đầy vĩ đại.
Ngu Đạt cưỡi ấu long xoay quanh ở trên không trung tại Hogwarts, trong trường học giống như thật sự không có một người, ngay cả Hagrid cùng Filch cũng nhìn không thấy bóng dáng.
Chờ đến khi cậu bay đến Hogwarts, ngoài ý muốn thấy được một đồ vật màu trắng giống như một khối đá to.
BẢO VỆ: REVIEW 84
[Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca - Chapter 84
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tâm tình vủa Snape gần đây càng thêm tăm tối.
Không lâu trước kia, hắn dựa theo kế hoạch đã được ước định từ trước, trước mặt Malfoy giết chết Dumbledore, hoàn thành ước định giữa hắn và lão liệu trưởng. Chính là cái tên Potter không biết rõ đầu đuôi kia xúc động lỗ mãng muốn chết truy đuổi phía sau một đám Tử Thần Thực Tử.
Điều này khiến cho Snape phải hung hăng giáo huấn một trận, phát tiết tâm tình không xong đến cực điểm của hắn.
Tuy rằng nhất thời sảng khoải, nhưng là tâm tình không xong đến cự điểm của Snape vẫn tăng lên theo mức lũy thừa.
Do đó, Snape càng trở nên nóng nảy dễ tức giận, làm cho con chuột đáng ghét vẫn luôn ở bên cạnh giám thị hắn cũng không thể không tạm tránh mũi nhọn, đến chỗ Chúa Tể Hắc Ám tích cực nhận nhiệm vụ mới, biến khỏi địa bàn của hắn.
Sau khi Dumbledore chết đi, người biết mối quan hệ ái muội như gần như xa giữa hắn và Ngu Đạt không còn, làm cho trong lòng Snape càng thêm bi thống chết lặng.
Hơn nữa sự tình Snape tự tay giết chết Dumbledore bị Harry Potter báo cho người của Hội Phượng Hoàng, khiến cho tên chó điên Sirius kia triệt để có lý do cầm đũa phép đuổi giết hắn.
Snape ngồi ở trên ghế mềm trong căn nhà ở Đường Bàn Xoay, yên lặng nhìn vào khoảng không trống rỗng.
Bước an bài tiếp theo của Voldermort cũng không khó đoán, thẩm thấu Bộ Pháp Thuật, hoàn toàn nắm giữ Hogwarts, vô cùng có khả năng kì sau hắn sẽ được ủy nhiệm làm hiệu trưởng.
Vừa nghĩ tới bức họa của Dumbledore lúc này đã được treo tại phòng làm việc của hiệu trưởng, phải nhìn thấy lão nhân chán ghét mà mình không thể không giết này làm Snape áp lực đến mức khó thở, phi thường kháng cự bước vào nơi đã từng là văn phòng của lão nhân kia.
Snape vươn ra đũa phép vung lên một cái, yên lặng phóng ra một cái thần chú thần bảo hộ.
Ánh sáng màu trắng bạc phun ra từ đũa phép của hắn, một con rồng béo mập là bản nhỏ của Lam long xuất hiện, xoay quanh ở trong phòng làm việc. Snape nhìn không chớp mắt vào con rồng mập đang tự mình vỗ cánh truy đuổi cái đuôi béo tròn của mình, xuyên thấu qua nó nhìn đến ngoại hình giống nhau như đúc của chủ nhân nó, hắn giống như nhìn thấy Ngu Đạt tuy bề ngoài hung hãn cường đại nhưng ngay đến cả phi hành đều vụng về đến rớt xuống.
Lam long phiên bản nhỏ hồn nhiên không phát hiện ra chủ nhân của nó đang đắm chìm trong hồi ức, nó bay tới. Thần hộ mệnh màu bạc phát ra ánh sáng nhu hòa làm Snape phái chú ý tới nó, hắn vươn tay chỉ, mặt không đổi sắc ấn ở trên trán nó một chút, lam long mê người nhất thời bị đẩy một cái té ngã ra sau, xoay trong không trung mấy vòng.
Khóe miệng của Snape nhếch lên một chút, bộ dáng ngu xuẩn này, thực sự là giống hệt chủ nhân của nó.
Mỉm cười ngắn ngủi biến mất ở trên miệng của hắn, Snape cúi đầu hít một hơi.
Hắn thực sự vô cùng hối hận, vì cái gì lại do dự không quyết, lo trước lo sau mà bỏ qua phần tình cảm này với Ngu Đạt, vì cái gì đến khi không có cách nào vãn hồi, mới biết hối hận, làm cho Ngu Đạt ôm tâm tình không xác định như vậy mà rời khỏi nhân gian.
Loại hối hận cùng tự trách này vẫn luôn không ngừng quay cuồng trong tâm trí hắn.
Hắn đã từng không chỉ một lần hy vọng, nếu như có thể quay trở lại buổi tối lúc hắn và Ngu Đạt ở trong phòng làm việc ý loạn tình mê mà hôn môi thì thật tốt, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không lại làm cho cậu thương tâm, nói ra lời nói tuyệt tình như vậy, xoay người lại để cho Ngu Đạt phải rời đi một mình.
Không có ma lực liên tục duy trì, lam long mê người màu bạc thản nhiên biến mất ở trong không khí.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa đầy do dự. Snape không kiên nhẫn nhíu mày. Cái tiết tấu do sự, âm thanh gõ lộn xộn này làm cho lửa giận của Snape dâng lên.
Cái con chuột chết tiệt này! Sao không ôm đùi chủ tử của gã, dốc sức lấy lòng đi? Tại sao lại tòm đến chỗ này của hắn tìm ngược làm gì?!
Snape nổi giận đùng đùng đứng lên, quyết định cho tên gia hỏa khiến người ta ghê tởm này một cái giáo huấn suốt đời không thể quên, cho gã biết lĩnh vực tư nhân của người nào là tuyệt đối không thể xâm chiếm!
Snape biểu tình dữ tợn đại cất bước đi đến trước cửa, hắn phun ra một hơi, làm cho mặt mình lại một lần nữa khôi phục bộ dáng không biểu tình.
Hắn mở ra cửa.
Ngu Đạt thấp thỏm đứng ở trước cửa, ngốc hồ hồ giơ tay, xem bộ dáng là tính toán lại gõ cửa một lần nữa.
Cậu bất an lộ ra một cái tươi cười, không xác định Snape có thể tiếp thu chuyện cậu xác chết vùng dậy hay không, như là cậu thực sự không thể đợi được để đi gặp hắn.
Snape biểu tình trống rỗng nhìn cậu, trong nháy mắt từ trống rỗng liền biến thành kinh sợ, thống hận.
Ngu Đạt kinh hãi, Snape thế nhưng bởi vì cậu chết mà sống lại mà tức giận như vậy?
Động tác rút đũa phép của Snape nhanh đến nỗi Ngu Đạt không nhìn rõ, hắn chỉ vào cậu hung hăng phóng ra một cái chú ngữ: “Tốc tốc cấm cố (Colloportus)!!”
Đây chính là điều Ngu Đạt không dự kiến được, nhưng là cũng may ở trong cảm giác của cậu, cuộc chiến kịch kiệt kia còn không có đi qua lâu lắm, phản ứng chiến đấu còn chưa bị thụt lùi.
Một ánh sáng quay quanh Ngu Đạt, cậu đã xua tan cái ma pháp định thân này.
Snape thấy một màn như vậy, biểu tình hoàn toàn cứng lại.
Hắn trước đó một lòng nghĩ giáo huấn Peter Pettigrew, nhưng là vừa mở cửa ra lại nhìn thấy Ngu Đạt rõ ràng đã chết rồi đứng ở trước cửa. Bi đánh sau vào tâm hồn đến mức không thể nghĩ gì nữa, hắn cho rằng tên gia hỏa ghê tởm này cũng dám biến thành bộ dáng của người mình thích, càng thêm làm hắn tức giận không kiềm chế được.
Nhưng là bộ dáng Ngu Đạt giải trừ ma chú này lại quen thuộc đến vậy. Thời điểm mà hắn từng tập huấn cho Ngu Đạt, đã từng rất nhiều lần nhìn thấy bộ dáng này, tuyệt đối không thể nhầm được đây là ma pháp của Ngu Đạt! Cho dù có người nghĩ cách biến thành bộ dáng của Ngu Đạt, cũng tuyệt đối không có khả năng dùng pha pháp của thể giới kia.
Nhận thức được điểm này, đại não của Snape lại một lần nữa trống rỗng.
Ngu Đạt cũng không biết trong lòng Snape nghĩ như thế nào, cậu lại cho rằng Snape là tức giận đến mức muốn đánh cậu.
Cậu trộm lui về phía sau một bước, nhìn lại gương mặt trống rỗng của Snape một lần nữa, cẩn thận xin lỗi: “Thực xin lỗi, Severus, em cũng không phải cố ý muốn dọa ngài. Kỳ thật, đây là bởi vì…”
Ngu Đạt liếm môi một cái, kiên trì nói: “Đây là đặc tính của chúng em tại thế giới kia, bởi vì khi đi vào thế giới này em vẫn không xác định được có giống như thế giới kia không, chính là… Một số người của thế giới chúng em, nếu như chết một cách không bình thường thì có thể sống lại. Đương nhiên! Đây không phải nói là chúng em bất tử, sau khi cơ năng của cơ thể biến chất, chúng em cũng sẽ chết đi, lần này là chết thực sự, sẽ không còn khả năng sống lại nữa. Tuy rằng đây là kì quái một chút, nhưng là em cảm thấy so với Nicolas Flamel của thế giới của ngài… Ngô???”
Ngu Đạt ánh mắt trừng lớn, đầu không rõ, không biết vì sao Snape ném đũa phép xuống liền một phen cầm bả vai cậu, nắm chặt cằm cậu mà bắt đầu hôn.
Môi của Ngu Đạt bị va vào rất đau, cậu bị Snape áp bách mạnh mẽ cũng không thể động. Động tác của Snape thô bạo, thực nhanh Ngu Đạt có thể nếm được hương vị của rỉ sắt.
Ngu Đạt bị Snape một tay giữ, cái tay còn lại đặt tại cái ót của cậu. Hai tay của cậu luống cuống múa may một chút, không biết là bây giờ nên đẩy Snape ra hỏi đây là ý tứ gì, hay là giả bộ hồ đồ mà ôm lấy hắn.
Ngay khi Ngu Đạt trợn tròn mắt trừng Snape bởi vì khoảng cách quá gần mà có chút mơ hồ nhìn không rõ mặt, phía sau bỗng có hai cậu bé cưỡi xe đạp khoan khoái chạy qua.
Snape bị kinh động, hắn rời đi môi của Ngu Đạt, nhìn người đang bị cái hôn bất thình lình của hắn làm cho sợ ngây người.
Tay hắn rũ xuống, ngón tay mở ra, đũa phép bay đến lòng bàn tay của hắn, hắn đem Ngu Đạt kéo vào trong cửa.
Cửa đóng lại ở bên người Ngu Đạt, Ngu Đạt nhìn không chuyển mắt vào Snape đang nhìn mặt của cậu. Snape lấy một loại ánh mắt nghiêm túc trước nay chưa từng có mà nhìn cậu, chân thành tha thiết nhiệt liệt, tràn ngập tình cảm.
“Đây là kì tích mà Merlin cho ta sao?” thanh âm Snape vang lên, bay vào trong lỗ tai của Ngu Đạt.
“Severus…” Ngu Đạt thì thào kêu tên của hắn.
“Y Đạt, ta quả thực không thể tin được…” Snape thở dài một tiếng, hắn vươn tay chặt chẽ ôm thắt lưng của cậu, khuôn mặt kề mặt của cậu, Ngu Đạt nhắm hai mắt lại.
Nụ hôn lúc này tràn đầy tình cảm mãnh liệt, Snape say mê chìm đắm trong cảm giác vui sướng vì mất đi rồi lại có được, trong ngực ôm thân thể ấm áp đầy tính dẻo dai của người trẻ tuổi, hơi thở dồn dập của Ngu Đạt lướt qua mặt hắn đều làm tim của hắn đập kịch liệt như sắp nhảy ra từ ***g ngực.
Sau khi chấm dứt nụ hôn dài, Snape cùng Ngu Đạt đều thở hổn hển.
Ngu Đạt nửa dựa nửa ôm thân thể Snape, cậu mở to đôi mắt bị nước mắt sinh lý làm bóng ướt, ngập tràn chờ mong, hỏi: “Severus, ngài là cái ý tứ kia sao? Lần này không là em lại nghĩ sai ý đi?”
“Không phải, Y Đạt.” Snape thở dài một tiếng, bàn tay to vuốt ve tóc Ngu Đạt, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai Ngu Đạt: “Trong mấy ngày em không ở đây, ta nghĩ em, ta thật sự, rất nhớ em…”
Ngu Đạt không dám xác định, có phải hay không cậu nghe được thanh âm nghẹn ngào trong giọng nói của Snape.
“Severus…” Ngu Đạt giống như nằm mơ vậy, không nghĩ tới sự tình mà mình vẫn mong ước tha thiết lại đột nhiên xảy ra như vậy.
“Ân.” Bên trong xoang mũi của Snape hừ một cái âm tiết dễ nghe, hai tay của hắn chặt chẽ ôm Ngu Đạt,, tại trên người của cậu cao thấp dao động, giống như là muốn xác định đây có phải là ảo giác của hắn hay không.
Cảm xúc của Snape càng thêm kích động, hắn cúi đầu tìm được môi Ngu Đạt, nóng bỏng hôn môi.
Nhưng là điều này đã không thể thỏa mãn nội tâm tràn ngập lửa nóng của Snape, hắn đem Ngu Đạt ôm chặt, trong nháy mắt, hai người liền từ trước cửa tầng một đi tới phòng ngủ ở tầng hai. đã kinh thỏa mãn không hiện tại Snape nội tâm lửa nóng tình cảm, hắn đem Ngu Đạt chặt chẽ ôm, chính là trong nháy mắt, hai người liền từ lầu một môn khẩu, đi tới lầu hai phòng ngủ.
Ngu Đạt thẳng đến khi bị Snape đặt ở trên giường của hắn, mới kịp phản ứng. Snape căn bản là không cho Ngu Đạt có sơ hội đổi ý, hắn động tác nhanh chóng thái độ cường ngạnh đem quần áo của Ngu Đạt cởi ra.
“Từ từ một chút!” Ngu Đạt thất kinh ngăn cản Snape, này quá đột nhiên, cậu trước kia căn bản sẽ không nghĩ đến sẽ có một ngày như thế.
“Ta đã không thể chờ đợi được nữa.” Snape đè lại tay cậu, hai mắt ngăm đen nhìn chăm chú vào ánh mắt có chút bất An Như của Ngu Đạt “Ta đã khát vọng lâu lắm.”
Ngu Đạt chớp chớp đôi mắt, đối mặt với một Snape như vậy, cậu còn có thể nói cái gì?
Snape thấp giọng mặc niệm chú ngữ, y phục trên người liền chia năm xẻ bảy, nơi nơi đều là mảnh vụn, Ngu Đạt trừng mắt, thầm hận loại chức nghiệp phù thủy này, như thế nào ở loại thời điểm như thế này lại tiện lợi như thế đâu?
Snape cũng không để cho Ngu Đạt có tinh lực đi suy nghĩ miên man nữa.
Snape hút duẫn bờ môi của cậu, liếm khoang miệng của cậu, làm cho Ngu Đạt chỉ có thể giống như một con cá rời đi nước, giương miệng thở dốc. Tâm tình của Snape khiến cho hắn vội vàng khát cầu Ngu Đạt, điều này làm cho động tác của hắn không ôn nhu như vậy.
Ngu Đạt bị lật người lại, cậu dồn dập hô hấp, trái tim nhảy lên thực nhanh. Snape chính là hơi khai thác một chút, liền cứ như vậy đem nhiệt tình tiến vào thân thể của Ngu Đạt.
Ngu Đạt run rẩy, cậu nắm chặt đệm dưới thân, mồ hôi trên người chảy xuống giống như mưa, cả người bị lần đầu tiên mang theo huyết tinh này làm mất đi cảm giác. Trong sự đau đớn đến tột cùng, cậu chỉ có thể bị động bị động tác kịch liệt của Snape đỉnh hướng về phía trước một cái rồi lại tiếp tục bị đỉnh hướng về phía trước. Snape quỳ gối phía sau cậu, hai tay của hắn chặt chẽ nắm phần eo Ngu Đạt, không cho cậu đường trốn.
Trong cơn hoảng hốt, cậu chỉ có thể nghe thấy thanh âm của tiếng mạch máu đâp thình thịch bên tai, còn có tiếng rên rỉ mang theo tiếng khóc nức nở của bản thân và tiếng thở dốc cùng gầm nhẹ của Snape.