Quy tắc hành vi thứ mười của Slytherin: vinh dự là trên hết
Tiệc tối qua đi, Hiệu trưởng Dumbledore như cũ tuyên bố một ít quy tắc của trường học, đơn giản là ở thời gian nghỉ giữa khóa không thể ở trong hành lang sử dụng phép thuật, hoặc là không được đi Rừng Cấm linh tinh, Draco cảm thấy được khó có thể tưởng tượng, anh nghe mấy lời cũ mèm này suốt sáu năm, mà tương lai còn phải nghe liên tục, bảy năm! A, Hiệu trưởng không có quên đặc biệt cường điệu khu vực cấm nguy hiểm ở hành lang lầu ba, đồng thời, Draco cảm giác cặp mắt dưới đôi kính nửa vầng trăng kia quét về phía Harry — đầu sư tử Gryffindor là người duy nhất ở bàn dài Slytherin đối với lệnh cấm này mỉm cười.
Draco ngáp dài nghe xong toàn bộ, sau đó ở dưới sự chỉ huy của Hiệu trưởng nhanh chóng ca hát, suốt thời gian sáu năm, đối với điều này hắn đã thành thói quen, bất quá hắn thấy sắc mặt của Harry có điểm xanh trắng.
Nên trở về phòng ngủ, Huynh Trưởng Frey Walker đứng lên, “Toàn bộ học sinh năm nhất đi theo tôi.”
Harry bắt lấy tay áo Draco, vừa đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên che cái trán, “Ôi!”
“Như thế nào?”
Harry kỳ quái chỉ chỉ trán mình, “ Vừa mới đây, giống như bị lửa đốt vậy.”
Draco lập tức ngẩng đầu, tất cả mọi người đều đi ra ngoài, giáo viên cũng không ngoại lệ, sau đó hắn thấy cái khăn mặt nạ ở ót của giáo sư Quirrel, trong truyền thuyết Chúa tể Hắc ám ở nhờ … cái gì cũng không nói.
Tầng hầm Slytherin, đầu tiên phải thông qua đại sảnh đi tới cửa lớn của tầng hầm, sau đó phải đi qua một cái thang lầu cong cong thật dài càng lúc càng đi xuống, còn có con đường lát gạch gần như khiến người lạc đường dẫn tới cửa của phòng sinh hoạt chung, đoạn đường này luôn luôn hướng hầm đi khó tránh khỏi có chút tối. Cho nên khi tới trước một bức tường, nếu không ai nói cho Harry, cậu nhất định không tìm thấy cửa, kia thoạt nhìn chính là một bức tường đá, đen sẫm thô ráp không chút đặc biệt. Bất quá khi Huynh Trưởng nói ra mệnh lệnh “Huy hoàng”, Harry ngạc nhiên phát hiện chỗ ấy mở ra một cánh cửa đá, xuyên thấu qua đầu người, lờ mờ có thể thấy được bên trong vô cùng sáng ngời, có vẻ như là một mảnh huy hoàng.
Draco–rất không–Malfoy đảo mắt một cái, cái từ “Huy hoàng” này nhanh như vậy đã bị Frey Walker lấy ra làm khẩu lệnh, sao anh ta không trực tiếp dùng “Potter” luôn đi.
Cửa chính của Phòng Sinh hoạt chung Slytherin có hai pho tượng rắn bạc, cao ngất gần bằng trần nhà, giống hai vị thần một trái một phải giữ cửa. Trần nhà là so từng khối đá tròn đen như mực hình thành, mặt trên lốm đa lốm đốm lóe ra ánh sáng xanh biếc cùng ánh bạc làm cho trần nhà thoạt nhìn như một quặng thạch anh khổng lồ. Trân mặt đất gần như dùng màu trắng của gỗ Bạch Hoa cùng màu xanh biếc của Thanh Quế ghép thành hoa văn của học viện, lửa trong lò sưởi hoàn toàn đuổi đi sự lạnh lẽo trong hầm, hơn nữa bốn phía của lò sưởi âm tường đều có trang sức được điêu khắc tỉ mỉ, dưới mỗi chiếc ghế đặt trước lò sưởi âm tường đều có lót thâm lông dê tinh khiết thật dày, còn có rất nhiều chỗ được trải đệm thoạt nhìn rất mềm mại, mỗi một cái đều được thêu hoa văn phức tạp lại không mất hoa lệ.
Bốn vách tưởng của Phòng Sinh hoạt chung được trang trí bởi những chiếc thảm tinh mỹ, trong thảm treo tường không biết đã trộn lẫn vào chất liệu tơ màu bạc gì, kia thoạt nhìn như ánh bạc ở thời khắc lưu động. mà ở giữa trần nhà hạ xuống một đèn treo hình xà với một vòng con rắn nhỏ xung quanh chiếu sáng cả phòng nghỉ, Harry thậm chí hoài nghi mắt của những con rắng kia là dùng bảo thạch tạo nên.
Nhóm học sinh lớn sau khi tiến vào Phòng Sinh hoạt chung đều lục tục theo hai đường lát gạch một trái một phải dẫn ra ngoài, thông vào chỗ càng sâu kia là phòng ngủ của bọn họ, bất quá những học sinh lớn mới có thể đi vào phòng ngủ trước, còn bọn họ thì phải chờ Viện trưởng phát biểu.
Cửa Phòng Sinh hoạt chung dần không còn bóng người ra vào, toàn bộ con rắn nhỏ cũng đã đứng ở vị trí của mình, lúc này, cửa lớn lại mở ra, tóc đen, mặt đen, áo chùng đen, giáo sư Snape, lấy thế “Thái Sơn áp đỉnh” từ cửa ‘lướt’ vào, cuối cùng đứng ở phía trước lò sưởi âm tường hoa lệ nhất trong phòng, bỗng nhiên xoay người, dùng khuôn mặt nghiêm khắc nhìn đám con rắn nhỏ vừa rồi còn đang cười cười nói nói.
Nháy mắt, âm thanh ong ong như muỗi vằn bay bên tai ở trong phòng hoàn toàn biến mất.
Giáo sư Snape nhìn quét một vòng, mở miệng, “Các trò đã đứng ở chỗ này, tôi đây không thể không nói, hoan nghênh.” Thanh âm của giáo sư trầm thấp cũng rất mềm nhẹ, lại giống một thanh dao găm sắc bén dán vào cổ họng của ngươi mà xẹt qua…Tất cả mọi người kìm lòng không được mà muốt nước miếng, dựng tóc gáy.
“Slytherin từ lúc bắt đầu xây dựng sẽ đem vinh dự xem là trên hết. Slytherin mang cho chúng ta kiêu ngạo, thanh danh, tôn trọng cùng kính ngưỡng đến từ bốn phương tám hướng vì thế chúng ta phải lấy hành động thực tế báo đáp lại, kéo dài sự vĩ đại cùng tôn quý suốt ngàn năm qua của Slytherin.”
Giáo sư Snape dùng đôi mắt đen như mực không chút ánh sáng lần lượt quét qua tất cả các con rắn nhỏ non nớt không biết trời cao đất dày này, hơi dừng lại trên người con đỡ đầu cùng người đứng cạnh con đỡ đầu, bảo đảm chắc chắn mỗi người đều hết sức chăm chú nghe rõ từng chữ mà mình nói, “Cho nên — trong Slytherin không có lỗ mãng, cuồng vọng! Không có đồ đần như bao cỏ! Cũng không có nhát gan cùng lùi bước!” Sau khi giáo sư Snape răn dạy, thanh âm lại khôi phục độ cao chỉ hơn thì thầm một chút, “Slytherin, cho phép ẩn nhẫn nhưng không cho phép yếu đuối, cho phép xuy sụp nhưng không chấp nhận buông tha, Slytherin, cẩn thận thiện mưu, nghĩ xong mới làm, chỉ làm một Slytherin, thời khắc nhớ kỹ ngươi cùng Salazar Slytherin cộng đồng quang vinh!”
Nhóm con rắn nhỏ đều bị chấn trụ.
Giáo sư Snape từng bước đi xuống, con rắn nhỏ bên dưới một mảnh nơm nớp lo sợ nhường ra một con đường, sau đó Bậc thầy Độc dược đứng ở trong phòng nghỉ, vẫy nhẹ đũa phép một chút, khiến vòng đèn treo bốn phía sáng thêm một ít, khiến cho tất cả bọn họ càng nhìn rõ thảm treo trên vách tường, “Quy tắc hành vi của Slytherin, nhớ kỹ!”
Oa!
Đây chính là phủ khắp bốn bức tường a, ít nhất hơn mười tấm, nhóm con rắn nhỏ mới rồi còn cảm thấy thảm treo tường thực hoa lệ, sắc mặt lúc này đều có màu xanh lét.
Bậc thầy Độc dược một lần cuối cùng đảo qua con đỡ đầu cùng người đứng cạnh con đỡ đầu, quay người lại, vạt áo màu đen cuồn cuộn hóa thành một mảnh cuộn sóng màu đen biến mất ở cửa của Phòng Sinh hoạt chung.
Huynh Trưởng Frey Walker lúc này mới từ một bên đứng lên, đem hồn của nhóm con rắn nhỏ bị hù dọa gọi trở về, bắt đầu phân chia phòng ngủ, thêm đặc biệt giải thích quy tắc trong ký túc xá của Slytherin.
Hai người một phòng ngủ, không thể nghi ngờ Harry cùng Draco chia nhau huởng dụng một phòng, vốn không phải an bài như vậy, hiện tại cũng là nam sinh đi theo đường lát gạch bên trái, thông đạo rộng rãi có thể cho bốn người đi song song, đuốc hai bên tường đem đường dưới chân chiếu sáng rõ ràng, Harry phát hiện rất khó thấy điểm cuối, không biết con đường này dài bao nhiêu.
Ký túc xá Slytherin xếp theo hình xương cá, một cái chủ lộ thông đến đáy, sau đó phía dưới mỗi cây đuốc đính lên hai cái bản, bên cạnh mỗi bản đều có một lối rẽ nhỏ, tận cùng bên trong là cửa ký túc xá. Nghe nói như vậy có thể hoàn mỹ ngăn cách toàn bộ tạp âm trên hành lang, Slytherin có học sinh xuất thân từ rất nhiều cấp bậc gia tộc, dưới điều kiện không thể nặng bên này nhẹ bên kia, an bài như vậy, vô luận là ai ở vị trí nào, đều có thể đối xử bình đẳng với riêng tư của mọi người. Dù sao chỗ của hầm Slytherin là ở dưới đất, địa bàn vô hạn.
Harry cảm giác mình đi vào một đoạn đường rất dài mới tìm được nhãn phòng ghi tên mình Draco dưới ánh đuốc, sau đó hai người sóng vai chuyển hướng đi vào trong lối rẽ, ít nhất đi vào không sâu lắm khoảng mười bước là tới cửa phòng ngủ của bọn họ, đẩy ra cửa gỗ nặng nề theo phong cách cổ xưa, Harry choáng váng — nếu như nói Phòng Sinh hoạt chung lộng lẫy trang hoàng như hoàng cung, như vậy phòng ngủ chính là một cái nhà lao, nơi đây rất rộng, nhưng trống rỗng cái gì cũng không có.
Lửa trong lò sưởi âm tường đặc biệt nhỏ, tiến đến gần cũng chỉ cảm giác lạnh lẽo như trước.
Bốn phía tường đầy bụi đất, có chỗ còn loang lổ, không có cửa sổ, được rồi, bọn họ ở dưới đất vốn sẽ không có cửa sổ.
Trên giường có bốn trụ gỗ màu xám bạc, nhìn qua giống như một cái bàn đánh bóng bàn làm từ xi-măng bị phong hóa thật lâu, không cần thử cũng biết là rất cứng.
Tủ chứa đồ màu xanh bạc xen nhau chính là loại ngăn tủ chật chội dành cho một người dùng, Harry không rõ vì sao trong phòng ngủ trống trải như vậy, sao không đem tủ biến lớn một chút?
Đèn treo cơ bản là một cái đèn dầu đơn giản được treo lên, ánh sáng thực mỏng manh.
Đến nỗi buồng vệ sinh, Harry cũng không biết phải đánh giá như thế nào, dù sao khi cậu mở vòi nước phát hiện bên trong có thể chảy ra nước ấm, Harry bỗng nhiên cho là mình hẳn là cảm thấy thực cảm động.
Được rồi, Harry không soi xét, bởi vì phòng xếp của cậu cũng không tốt hơn nơi này bao nhiêu, chỉ là do mới nhìn thấy phòng nghỉ xanh vàng rực rỡ, liền thấy tương phản quá lớn! Hành lang bên ngoài cũng hoa lệ hơn so với trong đây, “Draco…này, đây là “cần thích ứng” mà Huynh Trưởng Frey Walker nói sao?”
Draco ngắm nhìn bốn phía, đời trước, anh cơ hồ dùng cả một năm học mới có thể biến nơi này trở thành chỗ giống cho người ở, nhưng so với điều kiện trong nhà mình cách nhau có đến cả một eo biển nước Anh.
Draco không đáp mà hỏi lại, “Tôi đưa bản ghi chép kia cho cậu có nghiêm túc học không?”
“Ừm.” Harry thật to gật đầu, hai năm công phu, cậu đều học nát những thứ trong bản ghi chép kia, cậu có thể chép lại y hệt những gì trong đó ra.
“Vậy chúng ta thử một chút, cậu liền biết quyển ghi chép kia có ý nghĩa gì với cậu.” Draco xuất ra đũa phép, “Lấy đũa phép ra, trước cảm nhận ma lực trong cơ thể, xác định nó vững vàng lưu loát, sau đó vung lên như vầy, chỉ hướng lò sưởi đồng thời đọc ‘Incendio—’ nhớ kỹ thanh âm phải rõ ràng, trong lòng nghĩ đến hiệu quả mà cậu muốn đạt được, càng mãnh liệt càng tốt, càng rõ ràng càng tốt, hiểu chưa?”
Harry cầm đũa phép cảm nhận một chút, dưới sự trợ giúp của đũa phéo cậu cảm giác được cỗ ấm áp chuyển động quanh thân thể, vô cùng rõ ràng, Sau khi miệng đọc thần chú hai lần, cậu gật gật đầu, kìm nén không được kích động, “Có thể.”
“Được, vậy nghe khẩu lệnh của tôi, 1, 2, 3 —-”.
“Incendio.”
Hai cái thanh âm non nớt đồng thời vang lên, chỉ thấy một đạo ánh sáng chói mắt từ đũa phép bay ra đánh vào trong lò sưởi âm tường, oanh một cái, than củi trong lò mãnh liệt cháy lên, cố gắng tỏa nhiệt ra khắp phòng — là từ đũa phép Draco vọng lại, từ đũa phép Harry chỉ toát ra một chút tia lửa.
“Draco…” Đôi mắt xanh biếc chớp chớp.
Draco dùng đũa phép chỉa chỉa: Đèn treo chậu than — trên đỉnh đầu của hai người, “Đêm nay cái đó là của cậu!”
Sau đó Draco bắt đầu loạn chuyển khắp phòng, vì không làm phiền việc luyện tập của Harry, thần chú không tiếng động được ném ra bên ngoài, ném xong phòng ngủ, ném phòng rửa mặt, bề bộn đắc ý đến quên trời quên đất, mà động vật họ mèo có đôi mắt xanh biếc thì ngồi xổm xuống đất, dùng đũa phép từng chút đâm vào đèn treo chậu than trên đỉnh đầu, các loại ánh sáng từ đũa phép phun ra, ở trong không trung của phòng ngủ nở rộ, giống như pháo hoa trong đêm…
~*~
Ban đêm, lửa trong lò sưởi âm tường dần yếu xuống, đèn treo chậu than trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng vàng nhạt, ôn nhu bao trùm một mảnh, Harry nằm trên giường lớn thoải mái ấm áp, ôm một cái gối ôm hưng phấn lăn qua lăn lại, vừa rồi cậu dùng đũa phép của mình, lần đầu tiên thi chú thành công, ngọn lửa phép thuật màu đỏ cường đại —
Tuy rằng thiếu chút nữa đem đèn treo đốt cháy.
Mặc dù được Draco dùng phép thuật ngăn cản đúng lúc, mới cứu lại được tóc cùng quần áo của cậu không bị đốt trụi.
Tuy rằng một đoàn lộn xộn vẫn là do Draco thu thập sạch sẽ.
Tuy rằng Draco còn mắng cậu.
Chính là, đó cũng là lần đầu tiên của cậu!
“Draco,” Harry xuyên qua màn che thêu hoa nhìn về phía đối diện lờ mờ, cần tiếp tục xác định một lần, “Cái Bùa Chú kia thật sự chỉ có học sinh năm tư mới phát ra được?”
“Bởi vì cần tập trung pháp lực rồi phóng thích, tuổi còn nhỏ không thể làm được.”
Chính là cậu thi triển ra! Harry thực tự hào.
“Đều là do bản ghi chép kia?”
“Trợ giúp cậu khống chế pháp lực quá thịnh vượng xung quanh cậu, tránh dẫn đến pháp lực bạo động.” Draco bỗng nhiên dừng trong chốc lát, rồi nói thêm một câu, “Đây cũng là một trong những Nghệ thuật Hắc ám.”
Harry lập tức bật dậy, “Nghệ thuật Hắc ám? Đây không phải là tà ác sao?”
“Phép thuật không theo lệ thường kèm thêm tính nguy hiểm khống chế được gọi là Nghệ thuật Hắc ám. Nhưng do sự cố nguy hiểm không ngừng xảy ra, mọi người dần dần bắt đầu bóp méo nó.”
Harry chẳng hề để ý lẩm bẩm, “Đi đường tắt cũng không có gì không tốt, nó khiến cho mình đạt tới trình độ năm tư, mình nghĩ nếu trường học cũng có thể dạy như thế, chúng ta có thể tốt nghiệp sớm.”
“Trường học tồn tại với mục đích là vì nhiều người, phù thủy có tư chất bình thường cho dù làm theo những gì ghi trên bản ghi chép cũng sẽ không có hiệu quả, có khi còn biến thành Squib?”
“Squib?”
“Phù thủy đánh mất phép thuật. Biến thành giống như Muggle.”
Harry bắt đầu nghĩ lại mà sợ, chẳng thể trách bị gọi là Nghệ thuật Hắc ám, suy nghĩ một chút, nếu cậu hơi không cẩn thận, đây chẳng phải là tiếp tục cũng không có cách nào trở lại thế giới phù thủy sao?
“Nguy hiểm thật!” Harry nhịn không được cảm thán.
“Ngu ngốc! Pháp thuật của phù thủy giống như rượu, quả thật, theo thời gian tích lũy, đợi cho rượu tích lũy trong bình đủ số lượng có thể khiến người say, nhưng nếu thân mình là Whiskey có độ tinh khiết cao, cho dù chỉ có một ít ly, cũng có thể đạt tới hiệu quả đồng dạng. Cậu là người thừa kế của gia tộc Potter cổ xưa, có thể còn là hậu nhân của gia tộc Black, lúc sinh ra liền quyết định cậu là môt lọ Vodka Cực Quang, mà không phải là Bia bơ hạng ba, làm sao có thể biến thành Squib? Nếu quả thật bởi vậy mà biến thành Squib, cậu còn mặt mũi mà đi oán hận, thành thành thật thật làm Suib rồi mai danh ẩn tích cả đời mới không làm mất mặt nhà Potter!”
Lại bị mắng.
Harry – con mèo đen cắn cắn gối ôm hình xương cá ở trên giường xoay quanh trong chốc lát, lại bắt đầu khe khẽ cười rộ lên, dù cho nói thế nào, chính mình rất lợi hại là được rồi, lợi hại vượt qua phù thủy bình thường, ít nhất hiện tại cậu không cần lo lắng khi nhập học sẽ đứng cuối lớp — tiểu sư tử trời sinh đối với kết luận này rất hài lòng.
“Draco… cám ơn.”
“Nhắm mắt ngủ!”
“Ngủ ngon.”
“…Ngủ ngon.”
~*~
Tiệc tối qua đi, Hiệu trưởng Dumbledore như cũ tuyên bố một ít quy tắc của trường học, đơn giản là ở thời gian nghỉ giữa khóa không thể ở trong hành lang sử dụng phép thuật, hoặc là không được đi Rừng Cấm linh tinh, Draco cảm thấy được khó có thể tưởng tượng, anh nghe mấy lời cũ mèm này suốt sáu năm, mà tương lai còn phải nghe liên tục, bảy năm! A, Hiệu trưởng không có quên đặc biệt cường điệu khu vực cấm nguy hiểm ở hành lang lầu ba, đồng thời, Draco cảm giác cặp mắt dưới đôi kính nửa vầng trăng kia quét về phía Harry — đầu sư tử Gryffindor là người duy nhất ở bàn dài Slytherin đối với lệnh cấm này mỉm cười.
Draco ngáp dài nghe xong toàn bộ, sau đó ở dưới sự chỉ huy của Hiệu trưởng nhanh chóng ca hát, suốt thời gian sáu năm, đối với điều này hắn đã thành thói quen, bất quá hắn thấy sắc mặt của Harry có điểm xanh trắng.
Nên trở về phòng ngủ, Huynh Trưởng Frey Walker đứng lên, “Toàn bộ học sinh năm nhất đi theo tôi.”
Harry bắt lấy tay áo Draco, vừa đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên che cái trán, “Ôi!”
“Như thế nào?”
Harry kỳ quái chỉ chỉ trán mình, “ Vừa mới đây, giống như bị lửa đốt vậy.”
Draco lập tức ngẩng đầu, tất cả mọi người đều đi ra ngoài, giáo viên cũng không ngoại lệ, sau đó hắn thấy cái khăn mặt nạ ở ót của giáo sư Quirrel, trong truyền thuyết Chúa tể Hắc ám ở nhờ … cái gì cũng không nói.
Tầng hầm Slytherin, đầu tiên phải thông qua đại sảnh đi tới cửa lớn của tầng hầm, sau đó phải đi qua một cái thang lầu cong cong thật dài càng lúc càng đi xuống, còn có con đường lát gạch gần như khiến người lạc đường dẫn tới cửa của phòng sinh hoạt chung, đoạn đường này luôn luôn hướng hầm đi khó tránh khỏi có chút tối. Cho nên khi tới trước một bức tường, nếu không ai nói cho Harry, cậu nhất định không tìm thấy cửa, kia thoạt nhìn chính là một bức tường đá, đen sẫm thô ráp không chút đặc biệt. Bất quá khi Huynh Trưởng nói ra mệnh lệnh “Huy hoàng”, Harry ngạc nhiên phát hiện chỗ ấy mở ra một cánh cửa đá, xuyên thấu qua đầu người, lờ mờ có thể thấy được bên trong vô cùng sáng ngời, có vẻ như là một mảnh huy hoàng.
Draco–rất không–Malfoy đảo mắt một cái, cái từ “Huy hoàng” này nhanh như vậy đã bị Frey Walker lấy ra làm khẩu lệnh, sao anh ta không trực tiếp dùng “Potter” luôn đi.
Cửa chính của Phòng Sinh hoạt chung Slytherin có hai pho tượng rắn bạc, cao ngất gần bằng trần nhà, giống hai vị thần một trái một phải giữ cửa. Trần nhà là so từng khối đá tròn đen như mực hình thành, mặt trên lốm đa lốm đốm lóe ra ánh sáng xanh biếc cùng ánh bạc làm cho trần nhà thoạt nhìn như một quặng thạch anh khổng lồ. Trân mặt đất gần như dùng màu trắng của gỗ Bạch Hoa cùng màu xanh biếc của Thanh Quế ghép thành hoa văn của học viện, lửa trong lò sưởi hoàn toàn đuổi đi sự lạnh lẽo trong hầm, hơn nữa bốn phía của lò sưởi âm tường đều có trang sức được điêu khắc tỉ mỉ, dưới mỗi chiếc ghế đặt trước lò sưởi âm tường đều có lót thâm lông dê tinh khiết thật dày, còn có rất nhiều chỗ được trải đệm thoạt nhìn rất mềm mại, mỗi một cái đều được thêu hoa văn phức tạp lại không mất hoa lệ.
Bốn vách tưởng của Phòng Sinh hoạt chung được trang trí bởi những chiếc thảm tinh mỹ, trong thảm treo tường không biết đã trộn lẫn vào chất liệu tơ màu bạc gì, kia thoạt nhìn như ánh bạc ở thời khắc lưu động. mà ở giữa trần nhà hạ xuống một đèn treo hình xà với một vòng con rắn nhỏ xung quanh chiếu sáng cả phòng nghỉ, Harry thậm chí hoài nghi mắt của những con rắng kia là dùng bảo thạch tạo nên.
Nhóm học sinh lớn sau khi tiến vào Phòng Sinh hoạt chung đều lục tục theo hai đường lát gạch một trái một phải dẫn ra ngoài, thông vào chỗ càng sâu kia là phòng ngủ của bọn họ, bất quá những học sinh lớn mới có thể đi vào phòng ngủ trước, còn bọn họ thì phải chờ Viện trưởng phát biểu.
Cửa Phòng Sinh hoạt chung dần không còn bóng người ra vào, toàn bộ con rắn nhỏ cũng đã đứng ở vị trí của mình, lúc này, cửa lớn lại mở ra, tóc đen, mặt đen, áo chùng đen, giáo sư Snape, lấy thế “Thái Sơn áp đỉnh” từ cửa ‘lướt’ vào, cuối cùng đứng ở phía trước lò sưởi âm tường hoa lệ nhất trong phòng, bỗng nhiên xoay người, dùng khuôn mặt nghiêm khắc nhìn đám con rắn nhỏ vừa rồi còn đang cười cười nói nói.
Nháy mắt, âm thanh ong ong như muỗi vằn bay bên tai ở trong phòng hoàn toàn biến mất.
Giáo sư Snape nhìn quét một vòng, mở miệng, “Các trò đã đứng ở chỗ này, tôi đây không thể không nói, hoan nghênh.” Thanh âm của giáo sư trầm thấp cũng rất mềm nhẹ, lại giống một thanh dao găm sắc bén dán vào cổ họng của ngươi mà xẹt qua…Tất cả mọi người kìm lòng không được mà muốt nước miếng, dựng tóc gáy.
“Slytherin từ lúc bắt đầu xây dựng sẽ đem vinh dự xem là trên hết. Slytherin mang cho chúng ta kiêu ngạo, thanh danh, tôn trọng cùng kính ngưỡng đến từ bốn phương tám hướng vì thế chúng ta phải lấy hành động thực tế báo đáp lại, kéo dài sự vĩ đại cùng tôn quý suốt ngàn năm qua của Slytherin.”
Giáo sư Snape dùng đôi mắt đen như mực không chút ánh sáng lần lượt quét qua tất cả các con rắn nhỏ non nớt không biết trời cao đất dày này, hơi dừng lại trên người con đỡ đầu cùng người đứng cạnh con đỡ đầu, bảo đảm chắc chắn mỗi người đều hết sức chăm chú nghe rõ từng chữ mà mình nói, “Cho nên — trong Slytherin không có lỗ mãng, cuồng vọng! Không có đồ đần như bao cỏ! Cũng không có nhát gan cùng lùi bước!” Sau khi giáo sư Snape răn dạy, thanh âm lại khôi phục độ cao chỉ hơn thì thầm một chút, “Slytherin, cho phép ẩn nhẫn nhưng không cho phép yếu đuối, cho phép xuy sụp nhưng không chấp nhận buông tha, Slytherin, cẩn thận thiện mưu, nghĩ xong mới làm, chỉ làm một Slytherin, thời khắc nhớ kỹ ngươi cùng Salazar Slytherin cộng đồng quang vinh!”
Nhóm con rắn nhỏ đều bị chấn trụ.
Giáo sư Snape từng bước đi xuống, con rắn nhỏ bên dưới một mảnh nơm nớp lo sợ nhường ra một con đường, sau đó Bậc thầy Độc dược đứng ở trong phòng nghỉ, vẫy nhẹ đũa phép một chút, khiến vòng đèn treo bốn phía sáng thêm một ít, khiến cho tất cả bọn họ càng nhìn rõ thảm treo trên vách tường, “Quy tắc hành vi của Slytherin, nhớ kỹ!”
Oa!
Đây chính là phủ khắp bốn bức tường a, ít nhất hơn mười tấm, nhóm con rắn nhỏ mới rồi còn cảm thấy thảm treo tường thực hoa lệ, sắc mặt lúc này đều có màu xanh lét.
Bậc thầy Độc dược một lần cuối cùng đảo qua con đỡ đầu cùng người đứng cạnh con đỡ đầu, quay người lại, vạt áo màu đen cuồn cuộn hóa thành một mảnh cuộn sóng màu đen biến mất ở cửa của Phòng Sinh hoạt chung.
Huynh Trưởng Frey Walker lúc này mới từ một bên đứng lên, đem hồn của nhóm con rắn nhỏ bị hù dọa gọi trở về, bắt đầu phân chia phòng ngủ, thêm đặc biệt giải thích quy tắc trong ký túc xá của Slytherin.
Hai người một phòng ngủ, không thể nghi ngờ Harry cùng Draco chia nhau huởng dụng một phòng, vốn không phải an bài như vậy, hiện tại cũng là nam sinh đi theo đường lát gạch bên trái, thông đạo rộng rãi có thể cho bốn người đi song song, đuốc hai bên tường đem đường dưới chân chiếu sáng rõ ràng, Harry phát hiện rất khó thấy điểm cuối, không biết con đường này dài bao nhiêu.
Ký túc xá Slytherin xếp theo hình xương cá, một cái chủ lộ thông đến đáy, sau đó phía dưới mỗi cây đuốc đính lên hai cái bản, bên cạnh mỗi bản đều có một lối rẽ nhỏ, tận cùng bên trong là cửa ký túc xá. Nghe nói như vậy có thể hoàn mỹ ngăn cách toàn bộ tạp âm trên hành lang, Slytherin có học sinh xuất thân từ rất nhiều cấp bậc gia tộc, dưới điều kiện không thể nặng bên này nhẹ bên kia, an bài như vậy, vô luận là ai ở vị trí nào, đều có thể đối xử bình đẳng với riêng tư của mọi người. Dù sao chỗ của hầm Slytherin là ở dưới đất, địa bàn vô hạn.
Harry cảm giác mình đi vào một đoạn đường rất dài mới tìm được nhãn phòng ghi tên mình Draco dưới ánh đuốc, sau đó hai người sóng vai chuyển hướng đi vào trong lối rẽ, ít nhất đi vào không sâu lắm khoảng mười bước là tới cửa phòng ngủ của bọn họ, đẩy ra cửa gỗ nặng nề theo phong cách cổ xưa, Harry choáng váng — nếu như nói Phòng Sinh hoạt chung lộng lẫy trang hoàng như hoàng cung, như vậy phòng ngủ chính là một cái nhà lao, nơi đây rất rộng, nhưng trống rỗng cái gì cũng không có.
Lửa trong lò sưởi âm tường đặc biệt nhỏ, tiến đến gần cũng chỉ cảm giác lạnh lẽo như trước.
Bốn phía tường đầy bụi đất, có chỗ còn loang lổ, không có cửa sổ, được rồi, bọn họ ở dưới đất vốn sẽ không có cửa sổ.
Trên giường có bốn trụ gỗ màu xám bạc, nhìn qua giống như một cái bàn đánh bóng bàn làm từ xi-măng bị phong hóa thật lâu, không cần thử cũng biết là rất cứng.
Tủ chứa đồ màu xanh bạc xen nhau chính là loại ngăn tủ chật chội dành cho một người dùng, Harry không rõ vì sao trong phòng ngủ trống trải như vậy, sao không đem tủ biến lớn một chút?
Đèn treo cơ bản là một cái đèn dầu đơn giản được treo lên, ánh sáng thực mỏng manh.
Đến nỗi buồng vệ sinh, Harry cũng không biết phải đánh giá như thế nào, dù sao khi cậu mở vòi nước phát hiện bên trong có thể chảy ra nước ấm, Harry bỗng nhiên cho là mình hẳn là cảm thấy thực cảm động.
Được rồi, Harry không soi xét, bởi vì phòng xếp của cậu cũng không tốt hơn nơi này bao nhiêu, chỉ là do mới nhìn thấy phòng nghỉ xanh vàng rực rỡ, liền thấy tương phản quá lớn! Hành lang bên ngoài cũng hoa lệ hơn so với trong đây, “Draco…này, đây là “cần thích ứng” mà Huynh Trưởng Frey Walker nói sao?”
Draco ngắm nhìn bốn phía, đời trước, anh cơ hồ dùng cả một năm học mới có thể biến nơi này trở thành chỗ giống cho người ở, nhưng so với điều kiện trong nhà mình cách nhau có đến cả một eo biển nước Anh.
Draco không đáp mà hỏi lại, “Tôi đưa bản ghi chép kia cho cậu có nghiêm túc học không?”
“Ừm.” Harry thật to gật đầu, hai năm công phu, cậu đều học nát những thứ trong bản ghi chép kia, cậu có thể chép lại y hệt những gì trong đó ra.
“Vậy chúng ta thử một chút, cậu liền biết quyển ghi chép kia có ý nghĩa gì với cậu.” Draco xuất ra đũa phép, “Lấy đũa phép ra, trước cảm nhận ma lực trong cơ thể, xác định nó vững vàng lưu loát, sau đó vung lên như vầy, chỉ hướng lò sưởi đồng thời đọc ‘Incendio—’ nhớ kỹ thanh âm phải rõ ràng, trong lòng nghĩ đến hiệu quả mà cậu muốn đạt được, càng mãnh liệt càng tốt, càng rõ ràng càng tốt, hiểu chưa?”
Harry cầm đũa phép cảm nhận một chút, dưới sự trợ giúp của đũa phéo cậu cảm giác được cỗ ấm áp chuyển động quanh thân thể, vô cùng rõ ràng, Sau khi miệng đọc thần chú hai lần, cậu gật gật đầu, kìm nén không được kích động, “Có thể.”
“Được, vậy nghe khẩu lệnh của tôi, 1, 2, 3 —-”.
“Incendio.”
Hai cái thanh âm non nớt đồng thời vang lên, chỉ thấy một đạo ánh sáng chói mắt từ đũa phép bay ra đánh vào trong lò sưởi âm tường, oanh một cái, than củi trong lò mãnh liệt cháy lên, cố gắng tỏa nhiệt ra khắp phòng — là từ đũa phép Draco vọng lại, từ đũa phép Harry chỉ toát ra một chút tia lửa.
“Draco…” Đôi mắt xanh biếc chớp chớp.
Draco dùng đũa phép chỉa chỉa: Đèn treo chậu than — trên đỉnh đầu của hai người, “Đêm nay cái đó là của cậu!”
Sau đó Draco bắt đầu loạn chuyển khắp phòng, vì không làm phiền việc luyện tập của Harry, thần chú không tiếng động được ném ra bên ngoài, ném xong phòng ngủ, ném phòng rửa mặt, bề bộn đắc ý đến quên trời quên đất, mà động vật họ mèo có đôi mắt xanh biếc thì ngồi xổm xuống đất, dùng đũa phép từng chút đâm vào đèn treo chậu than trên đỉnh đầu, các loại ánh sáng từ đũa phép phun ra, ở trong không trung của phòng ngủ nở rộ, giống như pháo hoa trong đêm…
~*~
Ban đêm, lửa trong lò sưởi âm tường dần yếu xuống, đèn treo chậu than trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng vàng nhạt, ôn nhu bao trùm một mảnh, Harry nằm trên giường lớn thoải mái ấm áp, ôm một cái gối ôm hưng phấn lăn qua lăn lại, vừa rồi cậu dùng đũa phép của mình, lần đầu tiên thi chú thành công, ngọn lửa phép thuật màu đỏ cường đại —
Tuy rằng thiếu chút nữa đem đèn treo đốt cháy.
Mặc dù được Draco dùng phép thuật ngăn cản đúng lúc, mới cứu lại được tóc cùng quần áo của cậu không bị đốt trụi.
Tuy rằng một đoàn lộn xộn vẫn là do Draco thu thập sạch sẽ.
Tuy rằng Draco còn mắng cậu.
Chính là, đó cũng là lần đầu tiên của cậu!
“Draco,” Harry xuyên qua màn che thêu hoa nhìn về phía đối diện lờ mờ, cần tiếp tục xác định một lần, “Cái Bùa Chú kia thật sự chỉ có học sinh năm tư mới phát ra được?”
“Bởi vì cần tập trung pháp lực rồi phóng thích, tuổi còn nhỏ không thể làm được.”
Chính là cậu thi triển ra! Harry thực tự hào.
“Đều là do bản ghi chép kia?”
“Trợ giúp cậu khống chế pháp lực quá thịnh vượng xung quanh cậu, tránh dẫn đến pháp lực bạo động.” Draco bỗng nhiên dừng trong chốc lát, rồi nói thêm một câu, “Đây cũng là một trong những Nghệ thuật Hắc ám.”
Harry lập tức bật dậy, “Nghệ thuật Hắc ám? Đây không phải là tà ác sao?”
“Phép thuật không theo lệ thường kèm thêm tính nguy hiểm khống chế được gọi là Nghệ thuật Hắc ám. Nhưng do sự cố nguy hiểm không ngừng xảy ra, mọi người dần dần bắt đầu bóp méo nó.”
Harry chẳng hề để ý lẩm bẩm, “Đi đường tắt cũng không có gì không tốt, nó khiến cho mình đạt tới trình độ năm tư, mình nghĩ nếu trường học cũng có thể dạy như thế, chúng ta có thể tốt nghiệp sớm.”
“Trường học tồn tại với mục đích là vì nhiều người, phù thủy có tư chất bình thường cho dù làm theo những gì ghi trên bản ghi chép cũng sẽ không có hiệu quả, có khi còn biến thành Squib?”
“Squib?”
“Phù thủy đánh mất phép thuật. Biến thành giống như Muggle.”
Harry bắt đầu nghĩ lại mà sợ, chẳng thể trách bị gọi là Nghệ thuật Hắc ám, suy nghĩ một chút, nếu cậu hơi không cẩn thận, đây chẳng phải là tiếp tục cũng không có cách nào trở lại thế giới phù thủy sao?
“Nguy hiểm thật!” Harry nhịn không được cảm thán.
“Ngu ngốc! Pháp thuật của phù thủy giống như rượu, quả thật, theo thời gian tích lũy, đợi cho rượu tích lũy trong bình đủ số lượng có thể khiến người say, nhưng nếu thân mình là Whiskey có độ tinh khiết cao, cho dù chỉ có một ít ly, cũng có thể đạt tới hiệu quả đồng dạng. Cậu là người thừa kế của gia tộc Potter cổ xưa, có thể còn là hậu nhân của gia tộc Black, lúc sinh ra liền quyết định cậu là môt lọ Vodka Cực Quang, mà không phải là Bia bơ hạng ba, làm sao có thể biến thành Squib? Nếu quả thật bởi vậy mà biến thành Squib, cậu còn mặt mũi mà đi oán hận, thành thành thật thật làm Suib rồi mai danh ẩn tích cả đời mới không làm mất mặt nhà Potter!”
Lại bị mắng.
Harry – con mèo đen cắn cắn gối ôm hình xương cá ở trên giường xoay quanh trong chốc lát, lại bắt đầu khe khẽ cười rộ lên, dù cho nói thế nào, chính mình rất lợi hại là được rồi, lợi hại vượt qua phù thủy bình thường, ít nhất hiện tại cậu không cần lo lắng khi nhập học sẽ đứng cuối lớp — tiểu sư tử trời sinh đối với kết luận này rất hài lòng.
“Draco… cám ơn.”
“Nhắm mắt ngủ!”
“Ngủ ngon.”
“…Ngủ ngon.”
~*~