Quy tắc hành vi thứ hai mươi sáu: bắt lấy linh cảm thoáng hiện
Giọng nói nghiêm khắc của giáo sư McGonagall truyền khắp trường học, ra lệnh cho tất cả các học sinh mau chóng trở về Phòng Sinh hoạt chung, lúc đó giáo sư Snape còn đang đọc sách trong phòng làm việc của mình, khi ông ta còn chưa kịp đặt sách xuống đứng dậy thì lại nghe giáo sư McGonagall đặc biệt nhấn mạnh toàn bộ các Huynh Trưởng lãnh trách nhiệm của mình trở lại Phòng Sinh hoạt chung kiểm tra sỉ số, bảo đảm toàn bộ học sinh đều đủ.
Điều này làm giáo sư Snape không trì hoãn dù chỉ một giây lao ra khỏi văn phòng, chuyện người khác ông ta không xen vào, nhưng trong tầng hầm của ông ta có hai con rắn nhỏ tuyệt đối không chịu an phận, một đứa nhìn có vẻ cẩn thận kỳ thật lại có chủ ý so với người khác còn nhiều hơn, một đứa thì nhìn có vẻ ngoan ngoãn nghe lời kỳ thật so với người khác lại to gan hơn hết!
Giáo sư tiếp tục rảo bước đến phòng sinh hoạt chung của Slytherin, nơi Xà vương vĩnh viễn có quyền uy, “Vậy…trò Malfoy đâu?’’
“Mới vừa trở về phòng ngủ, thưa giáo sư.’’ Zabini đứng thẳng tắp quay đầu lại chỉ.
“Vậy còn Potter…’’
“Không thấy đâu, không biết có phải đã ở trong phòng ngủ hay không nữa, thưa giáo sư!’’ Zabini nhanh chóng báo cáo, còn chưa nói xong, vạt áo của giáo sư đã muốn biến mất ở hành lang lát gạch rồi.
Snape vừa vào phòng, bất chấp phấn khích thưởng thức thành quả mở rộng không gian của con đỡ đầu, ông ta đảo qua mọi nơi, tốt lắm, trong phòng không có ai.
Khứu giác của Bậc thầy Độc dược nhạy bén mẫn tuệ dị thường ngửi thấy trong không khí có mùi hương thảo dược quen thuộc, phương vị chuẩn xác, duỗi cánh tay ra nắm lấy, ở trong không khí rõ ràng đụng đến chất liệu mềm mại bóng loáng, dùng sức kéo ra — lộ ra cậu chủ nhỏ nhà Malfoy đang đi đến cạnh cửa, giáo sư trầm mặt tay nắm Áo Tàng Hình.
“Cha đỡ đầu, Harry ở phòng truyền thống, còn chưa có trở về…’’ Trong lòng Draco biết chắc có cuộc tấn công, bên ngoài tuyệt đối không an toàn, ở dưới ánh mắt giết người của cha đỡ đầu, cậu càng nói âm thanh càng nhỏ.
“Ở yên chỗ này!’’ Giáo sư Snape cứng rắn ném một câu, xoay người rời đi, tới Phòng Sinh hoạt chung đối với mọi sự nghi hoặc cùng xì xào bàn tán của nhóm con rắn nhỏ, giáo sư dùng mắt đảo qua một lần, ném ra một câu, “Frey Walker, lo nhiệm vụ Huynh Trưởng của mình!” Sau đó, an tâm thoải mái không quay đầu lại mà đi tìm một con rắn nhỏ duy nhất không nghe lời.
Lại bị hóa đá!
Bà Pomfrey từ lò sưởi mà biết được tin tức, ruột gan đều thắt lại, ngoài việc chuẩn bị tốt giường cho đứa nhỏ đáng thương ra thì bà cũng bất lực chẳng giúp được gì. Một cuộc tấn công, nhưng lúc này bị hóa đá không phải là một con mèo mà là một học sinh nhà Hufflepuff! Bà nhìn thấy Hiệu trưởng, giáo sư McGonagall còn có giáo sư Sprout dùng Bùa Bay đem học sinh bị hóa đá đến Bệnh Thất, nước mắt rơi ra.
“Một cuộc tấn công kinh hoàng, ông Albus!” Sắc mặt giáo sư McGonagall tái nhợt, còn giáo sư Sprout thì trộm lau nước mắt.
“Mật thất đã được mở ra lần nữa, hiện tại chỉ sợ tôi phải nói như vậy.” Phản chiếu dưới mắt kính nửa vầng trăng của cụ Dumbledore là ánh mắt nghiêm túc, “Nhất định phải duy trì bình tĩnh, Minerva, nhất định phải nghiêm khắc cảnh cáo học sinh thích dạ du…”
Cạch——
Cửa lớn của Bệnh Thất bỗng nhiên bị mở ra, giáo sư Snape nhanh tiến vào Bệnh Thất, trên người tỏa ra sát khí, bên cạnh ông ta trôi lơ lửng một học sinh cùng ông ta tiến vào, Bà Pomfrey che miệng kêu lên sợ hãi, sắc mặt tái nhợt rất giống bệnh nhân kia sắp được bà chữa trị, “Hai lần tấn công?”
“Là Harry!” Cụ Dumbledore thấy được người trôi lơ lửng kia thì giọng nói cũng mất đi sự ôn hòa vốn có.
“Ở ngoài phòng truyền thống, nước lau nhà văng đầy mặt đất!” Ánh mắt của giáo sư Snape giờ phút này trở nên trỗng rỗng, khuôn mặt cứng ngắc, không thể nào hình dung được cảm giác của ông ta khi ở phía xa xa nhìn thấy Harry nằm trên mặt đất không một tiếng động.
“Không, không giống.” Sau đó cụ Dumbledore kiểm tra, “Harry không có bị hóa đá, nhưng lại bị thương rất nặng, Poppy, bà đến xem đi, bà có thể chữa lành cho trò ấy!”
Harry được đặt cẩn thận trên giường bệnh, Bà Pomfrey vội vàng nhanh chống kiểm tra, đúng vậy, Hiệu trưởng nói không sai, hình như là có lời nguyền cường đại ác ý bắn trúng ngực Harry, tạo nên va chạm mạnh làm cho xương ngực gãy, mặt khác còn có chút nguyền rủa hôn mê, nhưng không hề nghi ngờ trò ấy chỉ cần phải uống đúng loại thuốc, nghỉ ngơi thật tốt và dùng Bùa Chữa Lành đối với mấy cái xương gãy kia, còn hôn mê thì phỏng chừng nhanh nhất một ngày, chậm nhất thì tới ngày kia là có thể tỉnh lại.
Còn đỡ hơn…đỡ hơn…học sinh năm thứ tư nhà Hufflepuff nằm trên giường kế trò ấy, không hề nghi ngờ việc Harry trọng thương coi như cũng là gặp may hơn — học sinh bị hóa đá kia, do giáo sư McGonagall phát hiện cách văn phòng của mình không xa tròn góc hành lang, một học sinh nhà Hufflepuff ngã vào một bộ giáp phía trước, trong tay còn cầm bài tập môn Biến hình.
Trong vòng một ngày xuất hiện hai cuộc tấn công trong trường học tạo nên đợt sóng to, hơn nữa trong đó một người là Harry Potter!
Mặc dù phương thức tấn công hai người đó đều hoàn toàn khác nhau không có nhiều người biết, nhưng khi có người chú ý cũng kèm theo lời lý giải rất hợp lí, hung thủ có khả năng hóa đá những đối tượng có khả năng chống cự yếu ớt, một đứa Hufflepuff (trước đó là một con mèo), nhưng lúc gặp phải Đứa-bé-sống-sót Harry Potter cường đại, đã đánh bại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, nên hai người liền quyết đấu. Sau đó, bọn họ rút đũa phép ra đại chiến trăm trận ở hành lang lầu ba máu tung tóe khắp nơi trên đất (nhưng thật ra là nước bẩn), cuối cùng kết thúc người kia biến mất mà Harry Potter thì bị thương, từ đầu tới đuôi câu chuyện được kể lại, giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Lockhart cùng ở tại lầu ba cung cấp thêm chứng cứ ủng hộ lời đồn, ông ta lấy phương thức anh hùng bất đắc dĩ để kết thúc — “Đương nhiên, tôi phải nói nếu không sợ ngộ thương Harry và lại phải đem Harry đến Bệnh Thất, tôi nhất định sẽ tiêu diệt tên phù thủy tà ác kia, điều này, giống như hồi tôi ở Tây Tạng gặp phải Người Tuyết…”
Người bị hóa đá tạm thời vẫn chưa có cách chữa, nhưng Harry sau khi tỉnh lại, bọn họ ắt hẳn có thể biết được chuyện bị tấn công là như thế nào, hầu hết các giáo sư đều nghĩ như vậy.
Hai ngày sau đó, Harry tỉnh.
“Harry đều đó không có khả năng, gia tinh không thể tấn công phù thủy.” Ánh nắng chiếu lên mái tóc Sirius ngồi bên giường bệnh lo lắng suốt hai ngày, sau khi nghe Harry kể lại hắn quả thực không thể tin được.
“Nếu đầu óc của anh còn có chức năng suy nghĩ trước khi nói, anh có thể nghĩ ra nó đã tấn công rồi, trừ khi anh ở đây nghi ngờ y thuật của Bà Pomfrey khi anh cho là con đỡ đầu của mình nói láo.” Giáo sư Snape ở bên cạnh lạnh lùng mở miệng, quay mặt về phía Sirius giống như đang nhìn bài tập Độc dược của Longbottom.
Lông tóc Sirius đều dựng đứng cả lên giống như một con chó dữ bị xâm phạm địa bàn, “Câm miệng, đồ mũi thò lò, đều do anh bắt Harry lau dọn sạch sẽ cả tòa lâu đài, đê tiện thâm hiểm…”
“Chú Sirius!” Harry tóm lấy góc áo, vịn cánh tay của cha đỡ đầu, đem lực chú ý của chú ấy trở về. Không biết có phải là do tính khí Gryffindor không hợp hay không, chú Sirius vừa xuất hiện liền cùng với giáo sư Snape cãi nhau cho dù là chỉ là chuyện vặt vãnh, “Chú Sirius, nó nói nó bởi vì cứu con, làm con cùng Draco thiếu điều bị trái banh đâm chết! Nó cho rằng đây là một loại bảo vệ!”
“Có lẽ, chúng ta cần phải nhìn chúng. Harry, nếu con không để ý.” Cụ Dumbledore ôm tới một chậu đá, Harry quay đầu hỏi Sirius.
“Xem?” Harry không rõ.
Sirius giải thích cho cậu, “Nhớ lại chuyện xảy ra vào ngày đó, sau đó không cần chống cự, đừng có sợ không khó chịu đâu.” Hắn chỉ vào đầu.
Một sợi màu bạc bị cụ Dumbledore dùng đũa phép chậm rãi từ trong đầu Harry rút ra, Hiệu trưởng đem vật đó đặt vào chậu Tưởng ký khuấy khuấy.
Bất quá đợi sau khi mọi người lục đục xem xong, không thừa nhận lời lý giải của Harry cũng không được, đúng là con gia tinh tự do bị thần kinh kia tự cho hành vi bảo vệ của mình là đúng, nhưng mà rõ ràng nó không biết cái gì là bảo vệ, cái gì là ăn hại — việc này đối với vấn đề bị hóa đá cũng không giúp được gì. Điều đáng chút ý duy nhất chính là con gia tinh đó không phải của Hogwarts, sự cảnh cáo cùng bảo vệ của nó để lộ ra điểm không tầm thường. Mọi người không ai thấy được bộ mặt thâm trầm của cậu chủ Malfoy.
“Thật là kỳ quái, gia tinh là từ nơi nào đến,” Harry đã bình phục quay trở lại tầng hầm, trên đường đi nhịn không được lấy chuyện này ra mà thảo luận, “Thì ra gia tinh cũng có thể lôi thôi đến như vậy, một chút cũng không giống mấy gia tinh sạch sẽ chỉnh tề của nhà cậu, bất quá, Draco, trước kia cậu đem so sánh cách ăn mặc của mình giống với bọn nó thiệt có chút không đúng…Đồ keo kiệt, chủ nhân của nó nhất định cũng không có tốt lành gì!”
Sắc mặt Draco càng thêm thâm trầm, sau đó viết một lá thư bí mật gửi về cho cha, trong thư đại khái nói qua những chuyện xảy ra cũng thận trọng đề nghị cha mình cần đảm bảo một cách chắc chắn con gia tinh phản nghịch kia nên ở đúng vị trí của nó, không nên nhúng tay vào việc nó không có liên quan. Bên cạnh đó, còn nhắc nhở cha mình phải chú ý vấn đề an toàn của trang viên Malfoy cùng người nhà, dù sao, cho tới bây giờ phù thủy cũng không có sự đề phòng đối với gia tinh, cho dù một con bị ‘gắn mác’ phản nghịch cũng có thể có cách biết được nhiều bí mật của chủ nhân, chỉ cần nó có tâm tư này.
Sau đó, chuyện này tựa hồ trở thành quá khứ.
Từ lúc Harry khỏe mạnh rời khỏi Bệnh Thất, sự lo lắng bao phủ trường học trong mấy ngày nay liền tan thành mây khói, tuy rằng còn có một người bị công kích không có…chuyển biến tốt lên được chút nào, nhưng hiển nhiên Harry Potter bị thương đã khỏi hẳn đã làm no mắt mọi người, đa số mọi người đều mau quên đi học sinh nhà Hufflepuff không may kia.
Nhưng Draco không quên, Harry cũng không quên, hơn nữa, sau đó kẻ kế vị Slytherin không biết danh tính kia bắt đầu xuống tay đối với học sinh xuất thân Muggle, hiện tại Hermione cũng không tiếp tục khinh thường vấn đề này nữa. Tuy rằng nguyên nhân bởi vì Draco và Harry, dân Slytherin dựa vào huyết thống để đánh giá người, coi như khinh thường Hermione, cuối cùng cũng không nói điều gì ác ý nhắm vào cô nàng, chính là nữ phù thủy nhỏ vẫn có chút nôn nóng, giơ tay bức tóc vò đầu rối bù, hai con mắt đều thấy tơ máu cũng không có kết quả gì.
“Mình tra tất cả các bộ sách, cũng tìm không thấy nguyền rủa hóa đá có sức mạnh lớn tới như vậy được ghi chép lại. Harry cậu biết không? Một con mèo thì có thể không tính, nhưng đem một phù thủy hóa đá đến cái dạng này, mình dám cá cho dù là ‘người kia’ cũng không thể dễ dàng làm được…”
Hermione sau lại buồn bực nói mãi không ngừng có chút tưng tửng, nhưng Harry giống như bị hóa đá, ngẩn ngờ một hồi lâu rồi sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, “Mình nghĩ là mình biết rồi!” Cậu kéo túi sách quải lên vai, chọc trúng Bà Pince ở phía sau cầm chổi lông gà gầm lên giận dữ.
“Draco mình nghĩ mình biết mật thất ở đâu rồi!” Harry thở không ra hơi vọt vào phòng ngủ.
Draco thật đúng là may mắn vừa mới làm xong vật kia bằng không lại bị Harry làm hỏng, “Lại đây!” Draco cầm trên tay vật gì đó tinh xảo, trắng tinh trong sáng từ trong phòng thí nghiệm đi ra, vẫy tay với Harry.
“Draco, mình nói…”
“Im lặng!” Draco giơ tay tóm lấy con mèo đen nhỏ có ánh mắt xanh lá thật thà, sau đó lấy máu từ ngón tay Harry nhỏ vào cái vật trang sức kia, rồi lấy lông đuôi của bạch kỳ mã đã được bện lại thành sợi dây đeo vào cổ Harry.
“Cái gì vậy?” Harry sờ sờ.
“Miêu Linh Đang!” Draco tức giận nói, “Lễ Giáng Sinh cậu đừng mong sẽ có quà!”
Cúi đầu cảm động, Harry xoay người chạy đến phòng ngủ soi gương (Cái gương to mắc dịch: ôi, chủ nhân thân mến của tôi, ánh mắt của người như mùa xuân tươi mới tràn ngập sức sống, màu tóc của người giống như bầu trời đêm sâu thẳm, đến cả ngôi sao đều say mê người, trang sức trắng tinh lấp lánh người vừa đeo vào trước ngực, tuyệt đối giúp người thêm thuần khiết…)
Đó là một thứ trang sức rất tốt, con bạch kỳ mã hơi cúi đầu nâng lên một chân trước, ánh trăng chiếu xuống bị một nhánh cây xanh che mất chỉ nhìn rõ được nửa phần thân, thoạt nhìn có vẻ rất thánh khiết an bình, thậm chí nắm ở trong tay Harry cảm giác được một loại ấm áp và thoải mái không thể diễn tả bằng lời, rõ ràng là nó không phải là một loại trang sức đơn giản như thế.
“Là vật gì vậy?”
“Một cái bùa hộ mệnh, dùng họa tiết của gia tộc Potter mà ta tìm được trong cuốn Sự cao quý của tự nhiên: Bản phả hệ của phù thủy”. Vốn là định dùng làm quà Giáng Sinh, không ngờ lại xảy ra vụ tấn công và hóa đá, thực tế cho tới bây giờ bùa hộ mệnh đều dùng để loại bỏ ngăn chặn tai họa, cho nên Draco cũng mặc kệ có phải ngày lễ hay không đều đem tặng trước.
Harry vuốt bùa hộ mệnh, lại thắc mắc, “Tại sao lại là bạch kỳ mã vậy? Mình nghĩ là trái Snitch vàng mới phải chứ.” Ba cậu chơi Quidditch tốt như thế mà!
Draco lau trán, anh cảm thấy hai bên thái dương đều đau.
“Bởi vì gia tộc Potter hầu như qua mấy đời đều là con một, ý nghĩa rất đơn giản là lợi hại giống như bạch kỳ mã, đồ ngốc!” Draco với bộ dạng hung tợn vỗ lên đầu Harry, “Không muốn chết thì mau đeo nó vào người, đừng có mà đem mấy cái loại hàng nhái gạt người kia gom vào chung loại!” Trước đó, ở trường học bùa hộ mệnh được điên cuồng lén lút mua bán trao đổi.
“Đương nhiên, Malfoy luôn luôn tặng đồ tốt nhất!” Harry xoay người đáp, cậu không có để ý đến từ ngữ hung ác của cậu ấy đâu! Mỗi lần Draco đều giận dỗi như thế, cậu ấy càng quý trọng cái gì thì cậu ấy càng hung dữ.
Mặc kệ bùa hộ mệnh này có thể ngăn chặn được nguyền rủa tà ác hay không, chỉ cần có hình gia huy gia tộc Potter là Harry đã thật thận trọng cất giữ rồi!
Vui mừng, phấn chấn, ngây ngất đem bùa hộ mệnh cất kỹ bên người, Harry chợt tới chuyện lúc nãy, lôi kéo Draco ngồi xuống, “Mình đoán biết được mật thất là ở nơi nào rồi, Draco, vẫn là Hermione đã nhắc nhở mình, dùng Bà Norris,” Harry thực nghiêm túc phân tích cho anh, “Lần đầu gây án, thường là ngẫu nhiên hơn là có mưu đồ, đừng có nhìn mình như vậy, đó là phim tài liệu điều tra tội phạm của dân Muggle nói: đa số địa điểm đầu tiên xảy ra vụ án là manh mối cực kỳ quan trọng. Cậu xem, hai lần bị hóa đá đều xảy ra ở hành lang lầu hai, hơn nữa vụ Bà Norris lần đó, nếu như kẻ kia chỉ muốn dùng lời nói tuyên chiến với chúng ta, thì hắn không có khả năng vì một câu tuyên bố của mình mà đi khắp tòa lâu đài đặc biệt chỉ hóa đá một con mèo, sau đó đem treo nó lên cán đuốc, Bà Norris nhất định là ngẫu nhiên đụng phải hắn, vì thế, hắn thuận tay liền…” Harry cố sức khoa tay múa chân diễn tả.
Draco lấy ra Bản đồ Đạo Tặc, “Tôi trân trọng thề rằng tôi không làm chuyện tốt!”
Từ trên bản đồ bọn họ tìm được nơi Bà Norris bị hóa đá, mà cái hành lang đó lại trống trơn, chỉ có một cái phòng vệ sinh nằm đối diện, chính là chỗ của con ma Myrtle Khóc Nhè kia, Draco sửng sốt trừng mắt nhìn cái phòng vệ sinh một hồi, anh thật muốn hung hăng đánh đầu mình, học sinh xuất thân Muggle chết năm mươi năm trước! Như thế chẳng lẽ, trong cuộc đời anh thật sự đã cùng đổi não với quỷ khổng lồ rồi sao?
Draco nhịn không được lờ mờ nói, “Harry, căn phòng vệ sinh bỏ hoang này có con ma, gọi là con ma Khóc Nhè Myrtle, chắc hẳn chính là học sinh chết cách đây năm mươi năm.”
“A?” Harry lần này thật sự có thể xác định vị trí của mật thất!
Hai con rắn nhỏ đưa mắt nhìn nhau chằm chằm, miệng Harry há to, nửa ngày cũng không nói được từ nào.
Draco bỗng nhiên che mặt, ngã xuống giường khóc thét: “Không ——”
Harry với ánh mắt phức tạp nhìn cái chấm nhỏ chỗ cái căn phòng vệ sinh kia trên bản đồ, miệng thì thào, “Salazar…Thân là một quý tộc, ông ta lại có thể xây dựng mật thất ở nhà vệ sinh nữ …”
~*~
Lời của editor: Đây là quà Tết ta tặng mọi người (mặc dù hơi trễ), nếu ta có đủ sức thì sẽ ráng edit và post tiếp còn không thì cứ từ từ mỗi tuần 1 chương như cũ vậy.
Ngoài ra ta còn có vài lời muốn trao đổi với mọi người, tên của truyện này là ‘Sinh mà cao quý’ theo như trong bản convert và chưa được dịch chính xác nên ta cũng không biết làm thế nào cho nên ta giữ nguyên. Nhưng hiện tại, trong chương này ta phát hiện có cuốn sách có tựa là “Sự cao quý của tự nhiên: Bản phả hệ của phù thủy” (nguồn tên sách là do ta tự tìm dựa theo truyện HP do Lý Lan dịch và theo bản sách gốc với tên tiếng anh), và ta nghi ngờ là ‘Sinh mà cao quý’ chính là có nghĩa ‘Sự cao quý của tự nhiên’. Vậy mọi người nghĩ sao về điều này? Ta có nên đổi tên truyện lại hay giữ nguyên trong bản convert???
~*~
Giọng nói nghiêm khắc của giáo sư McGonagall truyền khắp trường học, ra lệnh cho tất cả các học sinh mau chóng trở về Phòng Sinh hoạt chung, lúc đó giáo sư Snape còn đang đọc sách trong phòng làm việc của mình, khi ông ta còn chưa kịp đặt sách xuống đứng dậy thì lại nghe giáo sư McGonagall đặc biệt nhấn mạnh toàn bộ các Huynh Trưởng lãnh trách nhiệm của mình trở lại Phòng Sinh hoạt chung kiểm tra sỉ số, bảo đảm toàn bộ học sinh đều đủ.
Điều này làm giáo sư Snape không trì hoãn dù chỉ một giây lao ra khỏi văn phòng, chuyện người khác ông ta không xen vào, nhưng trong tầng hầm của ông ta có hai con rắn nhỏ tuyệt đối không chịu an phận, một đứa nhìn có vẻ cẩn thận kỳ thật lại có chủ ý so với người khác còn nhiều hơn, một đứa thì nhìn có vẻ ngoan ngoãn nghe lời kỳ thật so với người khác lại to gan hơn hết!
Giáo sư tiếp tục rảo bước đến phòng sinh hoạt chung của Slytherin, nơi Xà vương vĩnh viễn có quyền uy, “Vậy…trò Malfoy đâu?’’
“Mới vừa trở về phòng ngủ, thưa giáo sư.’’ Zabini đứng thẳng tắp quay đầu lại chỉ.
“Vậy còn Potter…’’
“Không thấy đâu, không biết có phải đã ở trong phòng ngủ hay không nữa, thưa giáo sư!’’ Zabini nhanh chóng báo cáo, còn chưa nói xong, vạt áo của giáo sư đã muốn biến mất ở hành lang lát gạch rồi.
Snape vừa vào phòng, bất chấp phấn khích thưởng thức thành quả mở rộng không gian của con đỡ đầu, ông ta đảo qua mọi nơi, tốt lắm, trong phòng không có ai.
Khứu giác của Bậc thầy Độc dược nhạy bén mẫn tuệ dị thường ngửi thấy trong không khí có mùi hương thảo dược quen thuộc, phương vị chuẩn xác, duỗi cánh tay ra nắm lấy, ở trong không khí rõ ràng đụng đến chất liệu mềm mại bóng loáng, dùng sức kéo ra — lộ ra cậu chủ nhỏ nhà Malfoy đang đi đến cạnh cửa, giáo sư trầm mặt tay nắm Áo Tàng Hình.
“Cha đỡ đầu, Harry ở phòng truyền thống, còn chưa có trở về…’’ Trong lòng Draco biết chắc có cuộc tấn công, bên ngoài tuyệt đối không an toàn, ở dưới ánh mắt giết người của cha đỡ đầu, cậu càng nói âm thanh càng nhỏ.
“Ở yên chỗ này!’’ Giáo sư Snape cứng rắn ném một câu, xoay người rời đi, tới Phòng Sinh hoạt chung đối với mọi sự nghi hoặc cùng xì xào bàn tán của nhóm con rắn nhỏ, giáo sư dùng mắt đảo qua một lần, ném ra một câu, “Frey Walker, lo nhiệm vụ Huynh Trưởng của mình!” Sau đó, an tâm thoải mái không quay đầu lại mà đi tìm một con rắn nhỏ duy nhất không nghe lời.
Lại bị hóa đá!
Bà Pomfrey từ lò sưởi mà biết được tin tức, ruột gan đều thắt lại, ngoài việc chuẩn bị tốt giường cho đứa nhỏ đáng thương ra thì bà cũng bất lực chẳng giúp được gì. Một cuộc tấn công, nhưng lúc này bị hóa đá không phải là một con mèo mà là một học sinh nhà Hufflepuff! Bà nhìn thấy Hiệu trưởng, giáo sư McGonagall còn có giáo sư Sprout dùng Bùa Bay đem học sinh bị hóa đá đến Bệnh Thất, nước mắt rơi ra.
“Một cuộc tấn công kinh hoàng, ông Albus!” Sắc mặt giáo sư McGonagall tái nhợt, còn giáo sư Sprout thì trộm lau nước mắt.
“Mật thất đã được mở ra lần nữa, hiện tại chỉ sợ tôi phải nói như vậy.” Phản chiếu dưới mắt kính nửa vầng trăng của cụ Dumbledore là ánh mắt nghiêm túc, “Nhất định phải duy trì bình tĩnh, Minerva, nhất định phải nghiêm khắc cảnh cáo học sinh thích dạ du…”
Cạch——
Cửa lớn của Bệnh Thất bỗng nhiên bị mở ra, giáo sư Snape nhanh tiến vào Bệnh Thất, trên người tỏa ra sát khí, bên cạnh ông ta trôi lơ lửng một học sinh cùng ông ta tiến vào, Bà Pomfrey che miệng kêu lên sợ hãi, sắc mặt tái nhợt rất giống bệnh nhân kia sắp được bà chữa trị, “Hai lần tấn công?”
“Là Harry!” Cụ Dumbledore thấy được người trôi lơ lửng kia thì giọng nói cũng mất đi sự ôn hòa vốn có.
“Ở ngoài phòng truyền thống, nước lau nhà văng đầy mặt đất!” Ánh mắt của giáo sư Snape giờ phút này trở nên trỗng rỗng, khuôn mặt cứng ngắc, không thể nào hình dung được cảm giác của ông ta khi ở phía xa xa nhìn thấy Harry nằm trên mặt đất không một tiếng động.
“Không, không giống.” Sau đó cụ Dumbledore kiểm tra, “Harry không có bị hóa đá, nhưng lại bị thương rất nặng, Poppy, bà đến xem đi, bà có thể chữa lành cho trò ấy!”
Harry được đặt cẩn thận trên giường bệnh, Bà Pomfrey vội vàng nhanh chống kiểm tra, đúng vậy, Hiệu trưởng nói không sai, hình như là có lời nguyền cường đại ác ý bắn trúng ngực Harry, tạo nên va chạm mạnh làm cho xương ngực gãy, mặt khác còn có chút nguyền rủa hôn mê, nhưng không hề nghi ngờ trò ấy chỉ cần phải uống đúng loại thuốc, nghỉ ngơi thật tốt và dùng Bùa Chữa Lành đối với mấy cái xương gãy kia, còn hôn mê thì phỏng chừng nhanh nhất một ngày, chậm nhất thì tới ngày kia là có thể tỉnh lại.
Còn đỡ hơn…đỡ hơn…học sinh năm thứ tư nhà Hufflepuff nằm trên giường kế trò ấy, không hề nghi ngờ việc Harry trọng thương coi như cũng là gặp may hơn — học sinh bị hóa đá kia, do giáo sư McGonagall phát hiện cách văn phòng của mình không xa tròn góc hành lang, một học sinh nhà Hufflepuff ngã vào một bộ giáp phía trước, trong tay còn cầm bài tập môn Biến hình.
Trong vòng một ngày xuất hiện hai cuộc tấn công trong trường học tạo nên đợt sóng to, hơn nữa trong đó một người là Harry Potter!
Mặc dù phương thức tấn công hai người đó đều hoàn toàn khác nhau không có nhiều người biết, nhưng khi có người chú ý cũng kèm theo lời lý giải rất hợp lí, hung thủ có khả năng hóa đá những đối tượng có khả năng chống cự yếu ớt, một đứa Hufflepuff (trước đó là một con mèo), nhưng lúc gặp phải Đứa-bé-sống-sót Harry Potter cường đại, đã đánh bại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, nên hai người liền quyết đấu. Sau đó, bọn họ rút đũa phép ra đại chiến trăm trận ở hành lang lầu ba máu tung tóe khắp nơi trên đất (nhưng thật ra là nước bẩn), cuối cùng kết thúc người kia biến mất mà Harry Potter thì bị thương, từ đầu tới đuôi câu chuyện được kể lại, giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Lockhart cùng ở tại lầu ba cung cấp thêm chứng cứ ủng hộ lời đồn, ông ta lấy phương thức anh hùng bất đắc dĩ để kết thúc — “Đương nhiên, tôi phải nói nếu không sợ ngộ thương Harry và lại phải đem Harry đến Bệnh Thất, tôi nhất định sẽ tiêu diệt tên phù thủy tà ác kia, điều này, giống như hồi tôi ở Tây Tạng gặp phải Người Tuyết…”
Người bị hóa đá tạm thời vẫn chưa có cách chữa, nhưng Harry sau khi tỉnh lại, bọn họ ắt hẳn có thể biết được chuyện bị tấn công là như thế nào, hầu hết các giáo sư đều nghĩ như vậy.
Hai ngày sau đó, Harry tỉnh.
“Harry đều đó không có khả năng, gia tinh không thể tấn công phù thủy.” Ánh nắng chiếu lên mái tóc Sirius ngồi bên giường bệnh lo lắng suốt hai ngày, sau khi nghe Harry kể lại hắn quả thực không thể tin được.
“Nếu đầu óc của anh còn có chức năng suy nghĩ trước khi nói, anh có thể nghĩ ra nó đã tấn công rồi, trừ khi anh ở đây nghi ngờ y thuật của Bà Pomfrey khi anh cho là con đỡ đầu của mình nói láo.” Giáo sư Snape ở bên cạnh lạnh lùng mở miệng, quay mặt về phía Sirius giống như đang nhìn bài tập Độc dược của Longbottom.
Lông tóc Sirius đều dựng đứng cả lên giống như một con chó dữ bị xâm phạm địa bàn, “Câm miệng, đồ mũi thò lò, đều do anh bắt Harry lau dọn sạch sẽ cả tòa lâu đài, đê tiện thâm hiểm…”
“Chú Sirius!” Harry tóm lấy góc áo, vịn cánh tay của cha đỡ đầu, đem lực chú ý của chú ấy trở về. Không biết có phải là do tính khí Gryffindor không hợp hay không, chú Sirius vừa xuất hiện liền cùng với giáo sư Snape cãi nhau cho dù là chỉ là chuyện vặt vãnh, “Chú Sirius, nó nói nó bởi vì cứu con, làm con cùng Draco thiếu điều bị trái banh đâm chết! Nó cho rằng đây là một loại bảo vệ!”
“Có lẽ, chúng ta cần phải nhìn chúng. Harry, nếu con không để ý.” Cụ Dumbledore ôm tới một chậu đá, Harry quay đầu hỏi Sirius.
“Xem?” Harry không rõ.
Sirius giải thích cho cậu, “Nhớ lại chuyện xảy ra vào ngày đó, sau đó không cần chống cự, đừng có sợ không khó chịu đâu.” Hắn chỉ vào đầu.
Một sợi màu bạc bị cụ Dumbledore dùng đũa phép chậm rãi từ trong đầu Harry rút ra, Hiệu trưởng đem vật đó đặt vào chậu Tưởng ký khuấy khuấy.
Bất quá đợi sau khi mọi người lục đục xem xong, không thừa nhận lời lý giải của Harry cũng không được, đúng là con gia tinh tự do bị thần kinh kia tự cho hành vi bảo vệ của mình là đúng, nhưng mà rõ ràng nó không biết cái gì là bảo vệ, cái gì là ăn hại — việc này đối với vấn đề bị hóa đá cũng không giúp được gì. Điều đáng chút ý duy nhất chính là con gia tinh đó không phải của Hogwarts, sự cảnh cáo cùng bảo vệ của nó để lộ ra điểm không tầm thường. Mọi người không ai thấy được bộ mặt thâm trầm của cậu chủ Malfoy.
“Thật là kỳ quái, gia tinh là từ nơi nào đến,” Harry đã bình phục quay trở lại tầng hầm, trên đường đi nhịn không được lấy chuyện này ra mà thảo luận, “Thì ra gia tinh cũng có thể lôi thôi đến như vậy, một chút cũng không giống mấy gia tinh sạch sẽ chỉnh tề của nhà cậu, bất quá, Draco, trước kia cậu đem so sánh cách ăn mặc của mình giống với bọn nó thiệt có chút không đúng…Đồ keo kiệt, chủ nhân của nó nhất định cũng không có tốt lành gì!”
Sắc mặt Draco càng thêm thâm trầm, sau đó viết một lá thư bí mật gửi về cho cha, trong thư đại khái nói qua những chuyện xảy ra cũng thận trọng đề nghị cha mình cần đảm bảo một cách chắc chắn con gia tinh phản nghịch kia nên ở đúng vị trí của nó, không nên nhúng tay vào việc nó không có liên quan. Bên cạnh đó, còn nhắc nhở cha mình phải chú ý vấn đề an toàn của trang viên Malfoy cùng người nhà, dù sao, cho tới bây giờ phù thủy cũng không có sự đề phòng đối với gia tinh, cho dù một con bị ‘gắn mác’ phản nghịch cũng có thể có cách biết được nhiều bí mật của chủ nhân, chỉ cần nó có tâm tư này.
Sau đó, chuyện này tựa hồ trở thành quá khứ.
Từ lúc Harry khỏe mạnh rời khỏi Bệnh Thất, sự lo lắng bao phủ trường học trong mấy ngày nay liền tan thành mây khói, tuy rằng còn có một người bị công kích không có…chuyển biến tốt lên được chút nào, nhưng hiển nhiên Harry Potter bị thương đã khỏi hẳn đã làm no mắt mọi người, đa số mọi người đều mau quên đi học sinh nhà Hufflepuff không may kia.
Nhưng Draco không quên, Harry cũng không quên, hơn nữa, sau đó kẻ kế vị Slytherin không biết danh tính kia bắt đầu xuống tay đối với học sinh xuất thân Muggle, hiện tại Hermione cũng không tiếp tục khinh thường vấn đề này nữa. Tuy rằng nguyên nhân bởi vì Draco và Harry, dân Slytherin dựa vào huyết thống để đánh giá người, coi như khinh thường Hermione, cuối cùng cũng không nói điều gì ác ý nhắm vào cô nàng, chính là nữ phù thủy nhỏ vẫn có chút nôn nóng, giơ tay bức tóc vò đầu rối bù, hai con mắt đều thấy tơ máu cũng không có kết quả gì.
“Mình tra tất cả các bộ sách, cũng tìm không thấy nguyền rủa hóa đá có sức mạnh lớn tới như vậy được ghi chép lại. Harry cậu biết không? Một con mèo thì có thể không tính, nhưng đem một phù thủy hóa đá đến cái dạng này, mình dám cá cho dù là ‘người kia’ cũng không thể dễ dàng làm được…”
Hermione sau lại buồn bực nói mãi không ngừng có chút tưng tửng, nhưng Harry giống như bị hóa đá, ngẩn ngờ một hồi lâu rồi sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, “Mình nghĩ là mình biết rồi!” Cậu kéo túi sách quải lên vai, chọc trúng Bà Pince ở phía sau cầm chổi lông gà gầm lên giận dữ.
“Draco mình nghĩ mình biết mật thất ở đâu rồi!” Harry thở không ra hơi vọt vào phòng ngủ.
Draco thật đúng là may mắn vừa mới làm xong vật kia bằng không lại bị Harry làm hỏng, “Lại đây!” Draco cầm trên tay vật gì đó tinh xảo, trắng tinh trong sáng từ trong phòng thí nghiệm đi ra, vẫy tay với Harry.
“Draco, mình nói…”
“Im lặng!” Draco giơ tay tóm lấy con mèo đen nhỏ có ánh mắt xanh lá thật thà, sau đó lấy máu từ ngón tay Harry nhỏ vào cái vật trang sức kia, rồi lấy lông đuôi của bạch kỳ mã đã được bện lại thành sợi dây đeo vào cổ Harry.
“Cái gì vậy?” Harry sờ sờ.
“Miêu Linh Đang!” Draco tức giận nói, “Lễ Giáng Sinh cậu đừng mong sẽ có quà!”
Cúi đầu cảm động, Harry xoay người chạy đến phòng ngủ soi gương (Cái gương to mắc dịch: ôi, chủ nhân thân mến của tôi, ánh mắt của người như mùa xuân tươi mới tràn ngập sức sống, màu tóc của người giống như bầu trời đêm sâu thẳm, đến cả ngôi sao đều say mê người, trang sức trắng tinh lấp lánh người vừa đeo vào trước ngực, tuyệt đối giúp người thêm thuần khiết…)
Đó là một thứ trang sức rất tốt, con bạch kỳ mã hơi cúi đầu nâng lên một chân trước, ánh trăng chiếu xuống bị một nhánh cây xanh che mất chỉ nhìn rõ được nửa phần thân, thoạt nhìn có vẻ rất thánh khiết an bình, thậm chí nắm ở trong tay Harry cảm giác được một loại ấm áp và thoải mái không thể diễn tả bằng lời, rõ ràng là nó không phải là một loại trang sức đơn giản như thế.
“Là vật gì vậy?”
“Một cái bùa hộ mệnh, dùng họa tiết của gia tộc Potter mà ta tìm được trong cuốn Sự cao quý của tự nhiên: Bản phả hệ của phù thủy”. Vốn là định dùng làm quà Giáng Sinh, không ngờ lại xảy ra vụ tấn công và hóa đá, thực tế cho tới bây giờ bùa hộ mệnh đều dùng để loại bỏ ngăn chặn tai họa, cho nên Draco cũng mặc kệ có phải ngày lễ hay không đều đem tặng trước.
Harry vuốt bùa hộ mệnh, lại thắc mắc, “Tại sao lại là bạch kỳ mã vậy? Mình nghĩ là trái Snitch vàng mới phải chứ.” Ba cậu chơi Quidditch tốt như thế mà!
Draco lau trán, anh cảm thấy hai bên thái dương đều đau.
“Bởi vì gia tộc Potter hầu như qua mấy đời đều là con một, ý nghĩa rất đơn giản là lợi hại giống như bạch kỳ mã, đồ ngốc!” Draco với bộ dạng hung tợn vỗ lên đầu Harry, “Không muốn chết thì mau đeo nó vào người, đừng có mà đem mấy cái loại hàng nhái gạt người kia gom vào chung loại!” Trước đó, ở trường học bùa hộ mệnh được điên cuồng lén lút mua bán trao đổi.
“Đương nhiên, Malfoy luôn luôn tặng đồ tốt nhất!” Harry xoay người đáp, cậu không có để ý đến từ ngữ hung ác của cậu ấy đâu! Mỗi lần Draco đều giận dỗi như thế, cậu ấy càng quý trọng cái gì thì cậu ấy càng hung dữ.
Mặc kệ bùa hộ mệnh này có thể ngăn chặn được nguyền rủa tà ác hay không, chỉ cần có hình gia huy gia tộc Potter là Harry đã thật thận trọng cất giữ rồi!
Vui mừng, phấn chấn, ngây ngất đem bùa hộ mệnh cất kỹ bên người, Harry chợt tới chuyện lúc nãy, lôi kéo Draco ngồi xuống, “Mình đoán biết được mật thất là ở nơi nào rồi, Draco, vẫn là Hermione đã nhắc nhở mình, dùng Bà Norris,” Harry thực nghiêm túc phân tích cho anh, “Lần đầu gây án, thường là ngẫu nhiên hơn là có mưu đồ, đừng có nhìn mình như vậy, đó là phim tài liệu điều tra tội phạm của dân Muggle nói: đa số địa điểm đầu tiên xảy ra vụ án là manh mối cực kỳ quan trọng. Cậu xem, hai lần bị hóa đá đều xảy ra ở hành lang lầu hai, hơn nữa vụ Bà Norris lần đó, nếu như kẻ kia chỉ muốn dùng lời nói tuyên chiến với chúng ta, thì hắn không có khả năng vì một câu tuyên bố của mình mà đi khắp tòa lâu đài đặc biệt chỉ hóa đá một con mèo, sau đó đem treo nó lên cán đuốc, Bà Norris nhất định là ngẫu nhiên đụng phải hắn, vì thế, hắn thuận tay liền…” Harry cố sức khoa tay múa chân diễn tả.
Draco lấy ra Bản đồ Đạo Tặc, “Tôi trân trọng thề rằng tôi không làm chuyện tốt!”
Từ trên bản đồ bọn họ tìm được nơi Bà Norris bị hóa đá, mà cái hành lang đó lại trống trơn, chỉ có một cái phòng vệ sinh nằm đối diện, chính là chỗ của con ma Myrtle Khóc Nhè kia, Draco sửng sốt trừng mắt nhìn cái phòng vệ sinh một hồi, anh thật muốn hung hăng đánh đầu mình, học sinh xuất thân Muggle chết năm mươi năm trước! Như thế chẳng lẽ, trong cuộc đời anh thật sự đã cùng đổi não với quỷ khổng lồ rồi sao?
Draco nhịn không được lờ mờ nói, “Harry, căn phòng vệ sinh bỏ hoang này có con ma, gọi là con ma Khóc Nhè Myrtle, chắc hẳn chính là học sinh chết cách đây năm mươi năm.”
“A?” Harry lần này thật sự có thể xác định vị trí của mật thất!
Hai con rắn nhỏ đưa mắt nhìn nhau chằm chằm, miệng Harry há to, nửa ngày cũng không nói được từ nào.
Draco bỗng nhiên che mặt, ngã xuống giường khóc thét: “Không ——”
Harry với ánh mắt phức tạp nhìn cái chấm nhỏ chỗ cái căn phòng vệ sinh kia trên bản đồ, miệng thì thào, “Salazar…Thân là một quý tộc, ông ta lại có thể xây dựng mật thất ở nhà vệ sinh nữ …”
~*~
Lời của editor: Đây là quà Tết ta tặng mọi người (mặc dù hơi trễ), nếu ta có đủ sức thì sẽ ráng edit và post tiếp còn không thì cứ từ từ mỗi tuần 1 chương như cũ vậy.
Ngoài ra ta còn có vài lời muốn trao đổi với mọi người, tên của truyện này là ‘Sinh mà cao quý’ theo như trong bản convert và chưa được dịch chính xác nên ta cũng không biết làm thế nào cho nên ta giữ nguyên. Nhưng hiện tại, trong chương này ta phát hiện có cuốn sách có tựa là “Sự cao quý của tự nhiên: Bản phả hệ của phù thủy” (nguồn tên sách là do ta tự tìm dựa theo truyện HP do Lý Lan dịch và theo bản sách gốc với tên tiếng anh), và ta nghi ngờ là ‘Sinh mà cao quý’ chính là có nghĩa ‘Sự cao quý của tự nhiên’. Vậy mọi người nghĩ sao về điều này? Ta có nên đổi tên truyện lại hay giữ nguyên trong bản convert???
~*~