Bây giờ, tuy Draco đã có suy đoán và nhận định về thân phận của Chúa tể Hắc ám rồi, nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn dựa vào phỏng đoán được, tốt hơn hết là có thể tìm được chứng cớ để xác thực. Bất quá việc này đối với một pháp sư mới mười ba tuổi đầu mà nói thì rất khó, nên việc điều tra làm rõ chuyện này, Draco muốn nhờ cha giúp đỡ.
Mặt khác, Draco cũng có chút oán trách cha mình lúc trước không chịu điều tra rõ thân thế của Chúa tể Hắc ám mà hấp tấp đâm đầu vào, cam tâm tình nguyện bán mạng cho một kẻ như vậy! Kết quả thì sao, vinh quang qua nhiều thế kỉ của gia tộc Malfoy lại bị hủy trong tay một kẻ như thế, thiệt là bất cẩn, không có phong cách Slytherin!
Mùa hè này Harry còn phải quay về và ở lại nhà dì ở đường Privet Drive cho đến lúc sinh nhật mới có thể rời đi, chuyện này là ngài Hiệu trưởng Dumbledore đề nghị thậm chí còn thuyết phục được Sirius không mấy vui vẻ.
“Harry, mẹ của trò đã hy sinh bản thân để tạo thành pháp thuật bảo vệ cường đại thông qua huyết thống bảo vệ trò, có lẽ trò không muốn quay về nhà dì, nhưng như vậy chẳng khác nào phụ lòng yêu thương của mẹ trò, trước khi đủ tuổi để cho huyết thống của mẹ bảo vệ trò, như thế không tốt sao?” Cụ Dumbledore một phen khuyên nhủ làm Harry rơm rớm nước mắt, gật đầu chấp nhận quay về khu phố Muggle, bất quá Sirius đã hứa biến thành một con chó lông đen to lớn mỗi ngày đều đến chơi với cậu.
Draco cũng đã nhận lời đến dự sinh nhật của Harry ở Quảng trường Grimmauld.
Sau đó, ai về nhà nấy.
Lucius ở nhà ga nhìn thấy con mình đi ra với sắc mặt không được tốt lắm — không giống bộ dạng thường ngày, nhưng là người trưởng thành, ông vẫn bảo trì phong thái hoàn mỹ của mình. Nhưng khi về đến nhà, ông lại không thể tiếp tục bảo trì được nữa, liền xách con mình đem đến thư phòng, thật sự thì ông đã muốn nói chuyện với con mình đã lâu rồi — về chuyện chọn môn học, còn có một con bé Máu Bùn nhà Ravenclaw — rất kì lạ!
Lucius quyết định trước hết nên chọn một cách thích hợp để vào đề, “Draco, ta nghe cha đỡ đầu của con nói, con đã chọn hết tất cả các môn học cho năm sau?”
“Vâng, thưa cha.”
“Có cả ‘Muggle học’ sao?”
Nếu Draco không có nghe nhầm thì ba từ kia là cha cậu nghiến răng mà nói, sắc mặt của Lucius bệ hạ đã sắp đạt tới mức độ báo động bão cấp mười hai trên biển rồi.
“Dạ, đúng vậy!” Draco vẻ mặt bình thản nói, “Con biết chuyện này thế nào cha đỡ đầu nhất định cũng nói cho cha biết, nói thật, chắc là hồi ở trường nhất cử nhất động của con, cha đỡ đầu cũng kịp lúc báo lại với cha rồi. Bất quá, con hơi bị bất ngờ khi việc nho nhỏ này lại làm cha hiếu kỳ, con còn tưởng cha sẽ cùng con trai vĩ đại của cha thảo luận về chuyện mật thất trong truyền thuyết của Slytherin chứ?”
Ánh mắt của Lucius chợt lóe lên, nhìn nụ cười tiêu chuẩn và bộ dạng tự tin của con trai mình, vấn đề về Muggle trong nháy mắt văng đâu mất, ông hé mắt, “Mật thất của Slytherin? Việc đó — là về mấy cuộc tấn công ồn ào huyên náo hồi đầu học kì sao?”
“Dạ, đúng, tụi con, con và Harry, cuối cùng tìm được mật thất của Slytherin, mở nó ra và đã biết được bí mật của nó.” Draco giữ nụ cười với khóe miệng cong mười lăm độ hoàn mỹ.
Con ngươi màu xám trong mắt Lucius lóe lên màu xanh, tay ông khẽ gõ mặt bàn chờ giải thích, lại phát hiện Draco cố tính không chịu giải thích — nó là muốn dùng tin này để trao đổi?
Không hổ là con trai của mình, tốt lắm, rất là Malfoy!
Bệ hạ Lucius thực cao hứng vung tay lên, “Được rồi, Draco, ta cho rằng có lẽ con đã đủ khả năng tự quyết định một số việc rồi, như là việc chọn môn học. Lúc này ta tôn trọng quyết định của con, vậy thì chúng ta có thể trước tiên thảo luận về chuyện mật thất Slytherin?”
“Dĩ nhiên là được, thưa cha.” Draco mỉm cười thỏa mãn, “Việc này trước tiên phải nói đến một cuốn nhật kí hồi năm mươi năm trước, nhật kí của Tom Riddle.”
Ban đầu, Lucius còn tưởng con mình đã phát hiện cuốn nhật kí kia từng có ở trang viên Malfoy, muốn oán trách mình không cẩn thận ném đi một vật hắc ám, nhưng sau đó càng nghe Draco kể, Lucius càng thấy kinh hãi. Khi mà ông biết Tom Riddle chính là Chúa tể Hắc ám, Lucius quả thật một thân đổ mồ hôi lạnh, cuốn sổ của Muggle kia lại là đồ vật của Chúa tể Hắc ám lúc trẻ? Nó lại là ký ức vinh quang của Chúa tể Hắc ám?
Sau khi khôi phục tâm tình, Lucius lại chú ý đến một việc khác, hơn nữa lại càng thấy nghi hoặc, “Riddle? Nên biết là — nếu ta không nhớ nhầm — giới phù thủy thuần huyết không có họ Riddle.”
Nói tới chuyện này trong lòng Draco liền tính toán, “Đúng vậy, thưa cha, điều này cũng làm con thấy nghi hoặc, ba ngày trước con cũng ở thư viện trường tra hết tất cả hồ sơ của giáo viên, học sinh và niên giám tốt nghiệp của Hogwarts, tìm được cha của Tom Marvolo Riddle tên là Tom Riddle, mẹ hắn tên là Merope Gaunt. Về họ Gaunt, con cảm thấy có chút ấn tượng, nhưng đáng tiếc là con tìm không thấy hồ sơ ghi chép về Merope Gaunt, cho nên con không có khả năng nói cho cha biết tin tức về chuyện này.”
Sắc mặt Lucius lúc này hoàn toàn tái mét, ngay cả nụ cười khóe miệng cong mười lăm độ cũng biến mất, tuy trước mắt còn chưa có bằng chứng xác thực nhưng chỉ cần dựa theo suy đoán chuẩn xác mười phần của Draco cũng đủ làm cho Lucius nổi giận. Rõ ràng là một khi điều đó là sự thật thì có nghĩ là dòng họ Malfoy tôn quý bị vũ nhục, tôn nghiêm cao quý của gia tộc phù thủy thuần huyết bị chà đạp, thậm chí cá nhân ông cũng đã bị một kẻ siêu cấp nói dối lừa gạt trong một thời gian dài!
Thật nực cười, không ai dám gọi thẳng tên hắn, thì ra không giống như Lucius đã nghĩ, hắn không hề tôn sùng Slytherin cường đại tôn quý mà chỉ vì hắn muốn che dấu chân tướng sự thật, che dấu xuất thân thấp hèn của chính mình — một kẻ thô bỉ, yếu đuối sẵn sàng vứt bỏ dòng họ gia tộc của mình như vậy nếu đem so với một tên máu lai thì Slytherin càng không thể dung thứ!
Slytherin coi trọng người thân, Slytherin trung thành với gia đình, đây là việc Salazar cho rằng rất quan trọng, vả lại đây cũng chính là một trong mười quy tắc hành vi đứng đầu của Slytherin!
Chuyện này ông sẽ điều tra rõ ràng!
A, đương nhiên, nhất định phải tra cho rõ!
Gia chủ Malfoy phẫn nộ đích thân ra tay, dùng toàn lực, hơn nữa lại còn quyết tâm kiên định, không tiếc vận dụng tất cả nguồn nhân lực tiền tài, như vậy cho dù bí mật đã được che dấu mấy chục năm trước cũng có thể đào ra được. Thêm vào đó, hiện tại đã biết được một số manh mối, như là Tom Riddle đã từng ở cô nhi viện, lịch sử về sự xuống dốc của gia tộc Gaunt, còn có chuyện hai người đàn ông cuối cùng mang họ Gaunt đã vào ngục Azkaban (ông ngoại và cậu của Tom Riddle), mà ngài Malfoy lại nằm trong Hội đồng Ban quản trị trường Hogwarts, có thể tra được một số thông tin mà Draco không thể tìm được… Bằng mọi giá đều có thể tìm được manh mối rõ ràng để xác minh.
Cho nên, một tháng sau, bệ hạ Lucius cuối cùng đựa vào chứng cứ xác thực trước mắt mà biết được bản thân mình từng quỳ gối thề nguyện trung thành trước một kẻ là con của một tên Muggle dơ bẩn cùng với ả Squib ngu ngốc, yếu đuối. Hơn nữa, bản thân mình còn từng thành kính hôn vạt áo của hắn, cho phép hắn để lại Dấu Hiệu trên cánh tay, sắc mặt ông giờ này cực kỳ khó coi.
Bệ hạ Lucius với tâm tình phẫn nộ cùng vạn phần phức tạp thậm chí tự thân đi một chuyến tới cô nhi viện, đi tới nhà của tên Muggle Riddle chính mắt xác nhận đống người kia đã sớm chết mất đất rồi, cuối cùng đến nhà của hậu duệ cuối cùng của Slytherin ở gần đó – nhà Gaunt – một gian nhà cũ kỹ mục nát.
Bằng việc nhà của gia tộc Gaunt là một căn nhà rách nát, không có người ở, hoàn toàn mất đi dấu hiệu vinh quang của Slytherin đến nỗi chuồng ngựa ở phủ Malfoy cũng không bằng, nhưng bởi vì đây là một nhánh huyết mạch cuối cùng của Slytherin nên Lucius cũng tôn trọng điều đó. Việc không ngờ tới chính là lúc Lucius cẩn thận tránh né, đặt chân lên mặt đất đầy bùn cùng cỏ dại gần tới gian nhà của Gaunt nhưng lại đụng phải lớp phòng hộ của nó. Trên người ông luôn mang theo gia huy bỗng nhiên vang lên tiếng cảnh báo the thé sắc lạnh, thế nên vốn đang lúc nổi nóng, bệ hạ Lucius theo bản năng ném ra một câu thần chú Lửa Quỷ (1) cường đại.
Trên người Lucius luôn mang theo gia huy hộ mệnh, một vật pháp thuật trân quý cường đại gia truyền của gia tộc Malfoy cấp cho người đứng đầu gia tộc, cho nên an toàn, không có việc gì. Lucius luôn rất tôn trọng và tín nhiệm vào bùa hộ mệnh gia truyền của mình, cho nên ông không sợ phải đối mặt với lớp phòng hộ làm cái gia huy hét chói tai, và không hề do dự dùng đến Lửa Quỷ.
Vì vậy, cuối cùng bất hạnh chính là nhà cũ của Gaunt, ước chừng sâu dưới ba thước đất cũng đã cháy sạch đến mức một mảnh nhỏ cũng không còn.
Sau khi dùng pháp thuật phát tiết xong, Lucius cũng đã bớt phẫn nộ quay về phủ Malfoy, ông hoàn toàn không biết chính mình đã ở chỗ nhà Gaunt cũ hủy diệt một vật tà ác đáng sợ, một vật chỉ có trong truyền thuyết bên trong chứa một trong bảy mảnh Trường Sinh Linh Giá.
Cho đến bây giờ, những chủ đề về Chúa tể Hắc ám hay Voldemort đều trở thành chuyện cấm kị ở phủ Malfoy — điều này đại biểu việc gia chủ đương nhiệm tộc Malfoy trong quá khứ từng ngu xuẩn, nhục nhã thế nào, đương nhiên, trên cánh tay còn có một dấu hiệu y như dấu hiệu nhục nhã của nô lệ làm cho bệ hạ Lucius cảm thấy thật buồn nản. Bất quá vẫn là những chân dung tổ tiên treo trên tường trong thư phòng là sáng suốt, “Đó chỉ là một dấu hiệu đáng tiếc thôi, Lucius, lạc lối mà biết quay đầu là kẻ có can đảm, là một Slytherin phải dũng cảm đối mặt với sai lầm, dũng cảm thừa nhận sai lầm, hơn nữa phải can đảm sửa sai, đây không phải là một điều nhục nhã, con của ta, mà chính là dựa vào dũng khí, tín ngưỡng cùng kiên trì.”
Được tổ tiên an ủi làm tâm tình Lucius cũng được cải thiện phần nào, cho nên khi tỉnh táo lại gia chủ Malfoy càng thấy vui mừng và tín nhiệm con trai của mình, nó còn trẻ mà đã có thể đưa ra được lựa chọn chính xác. Ban đầu bởi vì Draco chọn môn Muggle học làm cho ông tức giận đến mức hủy cả phần thưởng trưởng thành của nó, giờ thì có thể bù lại rồi.
Phủ Malfoy to như vậy nhưng Lucius biết con trai ông nếu không phải ở phòng sách của mình thì cũng ở trong tàng thư Malfoy. Vì vậy, một ngày nắng đẹp, Lucius cầm theo quyển sách ‘Thanh xuân vỡ lòng’ đưa cho đứa con đã muốn bước vào thời kỳ trưởng thành của mình.
Trong phòng sách vắng hoe, nhưng con gia tinh Lache báo cáo là cậu chủ đã đi tàng thư lấy sách, sẽ nhanh chóng trở lại, vì vậy bệ hạ Lucius quyết đinh tốt nhất là đợi ở đây. Nhưng ngay lúc đó, Lucius phát hiện một quyển sách cũ kỹ có lẽ là của thời trước nằm ở trên bàn — bây giờ ông đối với những cuốn sách cổ vẫn có tâm lý e ngại, cho nên ông phải kiểm tra cho kỹ, phải đảm bảo an toàn cho con trai của mình.
Lật xem tựa sách:
Luôn đặt ra nghi vấn, từ trong khó khăn mà tiến bộ
—— Salazar Slytherin
Bệ hạ Lucius gần như không thở nổi…
Lucius dùng hết lực nhịn xuống, tay run rẩy cẩn thận nâng lên…quyển sổ ghi chép đầy những dòng Cổ ngữ với nét chữ tinh tế, sau đó cẩn thận tìm tòi nghiên cứu nó, ánh mắt lam xám nhấp nháy sáng lên, ông hiện tại cần phải cùng con mình nói chuyện cho rõ, tất nhiên là về bản chi chép tay của Salazar Slytherin rồi — một vật trân quý, có giá trị nhất từ trước đến nay trong phủ Malfoy.
“Cha?” Draco tay ôm hai quyển sách cổ to dày tiến vào phòng.
“Draco!” Lucius cẩn thận giở bản ghi chép trân quý trong tay lên, “Salazar Slytherin?”
“Đúng ạ.” Draco xác nhận.
Gia chủ Malfoy cảm giác đầu mình có chút choáng váng, cần phải ngồi xuống.
“Cha, hôm nay cha đến tìm con là —” Draco bỏ sách xuống đi đến đỡ cha mình, bất quá anh liền thấy cuốn ‘Thanh xuân vỡ lòng’ bị vứt bên cạnh chậu hoa, đầu đầy hắc tuyến nhớ lại chuyện mình trải qua thời kì giáo dục trưởng thành. Theo như lúc trước, anh thừa nhận rằng chuyện đó rất hưng phấn, thẹn thùng, bất an và rất nóng lòng muốn thử, nhưng mà hiện tại thì sao? Muốn anh cùng sinh vật ma pháp mị hoặc huyền ảo, nhưng bản chất lại rất nhỏ mọn, bộ dạng xấu xí kia thể nghiệm cảm giác trưởng thành, thì miễn dùm!
Giờ phút này Lucius làm sao có thể còn quan tâm tới sức mê hoặc của thời kỳ trưởng thành đối với thiếu niên được cơ chứ?
Ông chỉ muốn biết là tại sao bản ghi chép tay quý giá của Salazar lại nằm trong tay con mình?
Hơn nữa rõ ràng là con mình đã nghiên cứu bản ghi chép này đã lâu rồi, vậy mà một chữ cũng không thèm nói qua với ông! Còn có chuyện mật thất nữa, hiện tại bệ hạ Lucius có đầy đủ lý do để hoài nghi con rắn nhỏ đã không kể hết tất cả các chi tiết.
“Draco, ta nghĩ chúng ta nên thảo luận vấn đề mật thất thêm lần nữa.” Lucius thông báo.
Đương nhiên, Draco vừa nhìn thấy ánh mắt của cha mình khi xem bản ghi chép của Salazar thì liền biết, nếu hôm nay không hết từ đầu tới cuối cho rõ ràng, thì lão cha thân mến sẽ liên hợp với cha đỡ đầu ‘nghiêm hình bức cung’. Vì vậy, Draco nhặt lên cuốn ‘Thanh xuân vỡ lòng’, “Cha, con cũng đã biết chuyện này rồi, con nghĩ chắc con cũng không cần ở dưới tầng hầm trải nghiệm loại sinh vật ma pháp như vậy đâu.” Thiệt nực cười, nếu anh thật sự muốn, thì đã chọn một trong những nữ phù thủy xinh đẹp trong trường đang xếp hàng dài chờ Hoàng tử Slytherin chọn lựa rồi!
Bệ hạ Lucius gật đầu chấp thuận, “Có thể!”
Cho nên — thủ tục trao đổi đã xong!
Ngay sau đó, Lucius trực tiếp ra lệnh cho Lache đem chậu Tưởng ký trong phòng sách của mình lại đây, quá trình cụ thể Lucius muốn tận mắt nhìn một chút, ông đã không còn tin vào những lý do thoái thác của con rắn nhỏ. Lần này ông muốn nhìn thấy từ đầu tới cuối, đỡ phải cùng Draco tính toán chi li từng câu nói với ý đồ bắt lấy nhược điểm của ông đem ra bàn điều kiện.
Draco rút đoạn ký ức lúc ở dưới mật thất ra, sau đó cùng cha mình đi vào ký ức đó. Lúc chứng kiến Harry nói Xà ngữ, Lucius liền kinh sợ, Draco cảm thấy thật bất đắc dĩ, “Cha, chẳng lẽ cha chưa từng hoài nghi vì sao Harry mở được mật thất Slytherin sao?”
Nhảm nhí, lúc ấy Lucius còn đang sợ bóng sợ gió, tâm tư luôn đặt vào quyển nhật kí của Tom Riddle, hơi đâu mà nghĩ đến việc đó? Hơn nữa, Draco lúc ấy luôn nhấn mạnh là cha đỡ đầu của cậu luôn ở bên cạnh, Lucius cho rằng nếu Snape không có đặc biệt viết thư nói cho ông biết thì cho dù tin tức về mật thất được đồn đại như thế nào ông cũng không tin đâu.
Sau đó, Lucius thấy được sinh vật truyền thuyết sống trong mật thất.
Tuy rằng ký ức về trận đấu trong mật thất của Draco không được hấp dẫn, phấn khích như trong ký ức của lão Dumbledore, phải nói là rất buồn tẻ, nhưng những lời anh nói với Harry tuyệt đối có khí phách, có hàm ý sâu xa! Hơn nữa, hiện giờ Lucius có thể bình tĩnh suy nghĩ, mặc dù không hiểu Harry dùng Xà ngữ nói cái gì, không nhìn thấy trận chiến khốc liệt ở bên kia, nhưng đối với cái khế ước thủ hộ kia cuối cùng phát ra tác dụng quyết định to lớn, trong lòng liền cảm thấy mờ mịt.
Loại khế ước thủ hộ nào có thể phá vỡ liên hệ giữa vật chủ và sinh vật chịu khế ước?
Người có thân phận như thế nào mới có thể chỉ hủy xà quái của Chúa tể Hắc ám tấn công chính chủ nhân của nó?
Bất kể ra sao, tuyệt đối không tầm thường chút nào.
Vì thế, Draco lại cho cha mình nhìn thêm ký ức lúc anh và Harry tìm thấy cơ quan mật trong Phòng Sinh hoạt chung, sau đó bắt đầu hoài nghi nhân cách của Salazar, rồi ngẩn người, tâm tình tuột dốc cho đến cái đêm ‘trong họa được phúc kia’.
Sau khi xem xong đoạn ký ức kia hai cha con cùng nhau rời khỏi chậu Tưởng ký.
“Cha, về chuyện khế ước Hogwarts…Tụi con, con và Harry, cuối cùng quyết định đem nó niêm phong cất trở lại, bởi vì bọn con không có ý định để cho người không có tư cách mà cũng mò đến Slytherin.” Mặc dù Harry lỡ miệng nói cho Hiệu trưởng Dumbledore biết, nhưng nếu có người muốn buộc cậu ta mở thảm treo tường lấy khế ước, Harry sẽ tuyệt đối không làm trái quyết định của Salazar. Mà lão già đầu bạc tưng tửng kia, mặc kệ lập trường của lão ta là gì, thì lão cũng sẽ không cho phép Bộ Pháp thuật nhúng tay vào trường học, chuyện này không thể nghi ngờ.”
Vì vậy, lúc này Draco phải nhắc nhở cha mình cho thật rõ ràng.
Lucius làm sao mà còn quan tâm đến mấy việc vặt đó nữa? Tinh thần gia chủ Malfoy đã suy sụp mấy ngày nhưng lúc này đã hoàn toàn phấn chấn lên, tùy thời chuẩn bị khoe mẽ, “Làm rất đúng, Draco!” Lucius nâng cằm, bày ra tư thế gia chủ Malfoy kinh điển, không hề keo kiệt mà khen ngợi cách xử lý mọi chuyện của con mình.
Đương nhiên rồi!
Một khế ước quan trọng như vậy — khế ước đất đai, mua bán, ma pháp khế ước — nếu để cho lũ tham lam ở Bộ Pháp thuật biết được, làm sao mà đòi lại được?
Hiện tại tốt rồi, chính con trai của mình cũng được Salazar gật đầu thừa nhận là người thừa kế Hogwarts, thừa kế tòa lâu đài Hogwarts sau đó là mảng Rừng Cấm rộng lớn sát bên, tài sản bất động sản không thể đánh giá chính xác được, mà trong lâu đài còn có những món đồ quý giá khác nữa, hơn nữa còn 70,000 galleon vàng quỹ tiền dành cho giáo dục hàng năm của Bộ Pháp thuật, tiền lợi tức của trường học nữa chứ…Toàn bộ đều trở thành tài sản riêng của con trai mình (oa!).
Căn cứ vào lối suy nghĩ theo hướng có lợi của nhà Malfoy, Lucius cảm thấy chuyện này quả thật làm rất đúng!
Không thể tìm ra sai sót nào!
Con trai của mình, oàn toàn xứng đáng là người thừa kế của nhà Malfoy!
~*~
Chú giải:
(1) Lửa Quỷ: Fiendfyre, là ngọn lửa mà Crabbe dùng đốt cháy trong Phòng Cần Thiết ở tập 7 trong truyện gốc.
~*~
Mặt khác, Draco cũng có chút oán trách cha mình lúc trước không chịu điều tra rõ thân thế của Chúa tể Hắc ám mà hấp tấp đâm đầu vào, cam tâm tình nguyện bán mạng cho một kẻ như vậy! Kết quả thì sao, vinh quang qua nhiều thế kỉ của gia tộc Malfoy lại bị hủy trong tay một kẻ như thế, thiệt là bất cẩn, không có phong cách Slytherin!
Mùa hè này Harry còn phải quay về và ở lại nhà dì ở đường Privet Drive cho đến lúc sinh nhật mới có thể rời đi, chuyện này là ngài Hiệu trưởng Dumbledore đề nghị thậm chí còn thuyết phục được Sirius không mấy vui vẻ.
“Harry, mẹ của trò đã hy sinh bản thân để tạo thành pháp thuật bảo vệ cường đại thông qua huyết thống bảo vệ trò, có lẽ trò không muốn quay về nhà dì, nhưng như vậy chẳng khác nào phụ lòng yêu thương của mẹ trò, trước khi đủ tuổi để cho huyết thống của mẹ bảo vệ trò, như thế không tốt sao?” Cụ Dumbledore một phen khuyên nhủ làm Harry rơm rớm nước mắt, gật đầu chấp nhận quay về khu phố Muggle, bất quá Sirius đã hứa biến thành một con chó lông đen to lớn mỗi ngày đều đến chơi với cậu.
Draco cũng đã nhận lời đến dự sinh nhật của Harry ở Quảng trường Grimmauld.
Sau đó, ai về nhà nấy.
Lucius ở nhà ga nhìn thấy con mình đi ra với sắc mặt không được tốt lắm — không giống bộ dạng thường ngày, nhưng là người trưởng thành, ông vẫn bảo trì phong thái hoàn mỹ của mình. Nhưng khi về đến nhà, ông lại không thể tiếp tục bảo trì được nữa, liền xách con mình đem đến thư phòng, thật sự thì ông đã muốn nói chuyện với con mình đã lâu rồi — về chuyện chọn môn học, còn có một con bé Máu Bùn nhà Ravenclaw — rất kì lạ!
Lucius quyết định trước hết nên chọn một cách thích hợp để vào đề, “Draco, ta nghe cha đỡ đầu của con nói, con đã chọn hết tất cả các môn học cho năm sau?”
“Vâng, thưa cha.”
“Có cả ‘Muggle học’ sao?”
Nếu Draco không có nghe nhầm thì ba từ kia là cha cậu nghiến răng mà nói, sắc mặt của Lucius bệ hạ đã sắp đạt tới mức độ báo động bão cấp mười hai trên biển rồi.
“Dạ, đúng vậy!” Draco vẻ mặt bình thản nói, “Con biết chuyện này thế nào cha đỡ đầu nhất định cũng nói cho cha biết, nói thật, chắc là hồi ở trường nhất cử nhất động của con, cha đỡ đầu cũng kịp lúc báo lại với cha rồi. Bất quá, con hơi bị bất ngờ khi việc nho nhỏ này lại làm cha hiếu kỳ, con còn tưởng cha sẽ cùng con trai vĩ đại của cha thảo luận về chuyện mật thất trong truyền thuyết của Slytherin chứ?”
Ánh mắt của Lucius chợt lóe lên, nhìn nụ cười tiêu chuẩn và bộ dạng tự tin của con trai mình, vấn đề về Muggle trong nháy mắt văng đâu mất, ông hé mắt, “Mật thất của Slytherin? Việc đó — là về mấy cuộc tấn công ồn ào huyên náo hồi đầu học kì sao?”
“Dạ, đúng, tụi con, con và Harry, cuối cùng tìm được mật thất của Slytherin, mở nó ra và đã biết được bí mật của nó.” Draco giữ nụ cười với khóe miệng cong mười lăm độ hoàn mỹ.
Con ngươi màu xám trong mắt Lucius lóe lên màu xanh, tay ông khẽ gõ mặt bàn chờ giải thích, lại phát hiện Draco cố tính không chịu giải thích — nó là muốn dùng tin này để trao đổi?
Không hổ là con trai của mình, tốt lắm, rất là Malfoy!
Bệ hạ Lucius thực cao hứng vung tay lên, “Được rồi, Draco, ta cho rằng có lẽ con đã đủ khả năng tự quyết định một số việc rồi, như là việc chọn môn học. Lúc này ta tôn trọng quyết định của con, vậy thì chúng ta có thể trước tiên thảo luận về chuyện mật thất Slytherin?”
“Dĩ nhiên là được, thưa cha.” Draco mỉm cười thỏa mãn, “Việc này trước tiên phải nói đến một cuốn nhật kí hồi năm mươi năm trước, nhật kí của Tom Riddle.”
Ban đầu, Lucius còn tưởng con mình đã phát hiện cuốn nhật kí kia từng có ở trang viên Malfoy, muốn oán trách mình không cẩn thận ném đi một vật hắc ám, nhưng sau đó càng nghe Draco kể, Lucius càng thấy kinh hãi. Khi mà ông biết Tom Riddle chính là Chúa tể Hắc ám, Lucius quả thật một thân đổ mồ hôi lạnh, cuốn sổ của Muggle kia lại là đồ vật của Chúa tể Hắc ám lúc trẻ? Nó lại là ký ức vinh quang của Chúa tể Hắc ám?
Sau khi khôi phục tâm tình, Lucius lại chú ý đến một việc khác, hơn nữa lại càng thấy nghi hoặc, “Riddle? Nên biết là — nếu ta không nhớ nhầm — giới phù thủy thuần huyết không có họ Riddle.”
Nói tới chuyện này trong lòng Draco liền tính toán, “Đúng vậy, thưa cha, điều này cũng làm con thấy nghi hoặc, ba ngày trước con cũng ở thư viện trường tra hết tất cả hồ sơ của giáo viên, học sinh và niên giám tốt nghiệp của Hogwarts, tìm được cha của Tom Marvolo Riddle tên là Tom Riddle, mẹ hắn tên là Merope Gaunt. Về họ Gaunt, con cảm thấy có chút ấn tượng, nhưng đáng tiếc là con tìm không thấy hồ sơ ghi chép về Merope Gaunt, cho nên con không có khả năng nói cho cha biết tin tức về chuyện này.”
Sắc mặt Lucius lúc này hoàn toàn tái mét, ngay cả nụ cười khóe miệng cong mười lăm độ cũng biến mất, tuy trước mắt còn chưa có bằng chứng xác thực nhưng chỉ cần dựa theo suy đoán chuẩn xác mười phần của Draco cũng đủ làm cho Lucius nổi giận. Rõ ràng là một khi điều đó là sự thật thì có nghĩ là dòng họ Malfoy tôn quý bị vũ nhục, tôn nghiêm cao quý của gia tộc phù thủy thuần huyết bị chà đạp, thậm chí cá nhân ông cũng đã bị một kẻ siêu cấp nói dối lừa gạt trong một thời gian dài!
Thật nực cười, không ai dám gọi thẳng tên hắn, thì ra không giống như Lucius đã nghĩ, hắn không hề tôn sùng Slytherin cường đại tôn quý mà chỉ vì hắn muốn che dấu chân tướng sự thật, che dấu xuất thân thấp hèn của chính mình — một kẻ thô bỉ, yếu đuối sẵn sàng vứt bỏ dòng họ gia tộc của mình như vậy nếu đem so với một tên máu lai thì Slytherin càng không thể dung thứ!
Slytherin coi trọng người thân, Slytherin trung thành với gia đình, đây là việc Salazar cho rằng rất quan trọng, vả lại đây cũng chính là một trong mười quy tắc hành vi đứng đầu của Slytherin!
Chuyện này ông sẽ điều tra rõ ràng!
A, đương nhiên, nhất định phải tra cho rõ!
Gia chủ Malfoy phẫn nộ đích thân ra tay, dùng toàn lực, hơn nữa lại còn quyết tâm kiên định, không tiếc vận dụng tất cả nguồn nhân lực tiền tài, như vậy cho dù bí mật đã được che dấu mấy chục năm trước cũng có thể đào ra được. Thêm vào đó, hiện tại đã biết được một số manh mối, như là Tom Riddle đã từng ở cô nhi viện, lịch sử về sự xuống dốc của gia tộc Gaunt, còn có chuyện hai người đàn ông cuối cùng mang họ Gaunt đã vào ngục Azkaban (ông ngoại và cậu của Tom Riddle), mà ngài Malfoy lại nằm trong Hội đồng Ban quản trị trường Hogwarts, có thể tra được một số thông tin mà Draco không thể tìm được… Bằng mọi giá đều có thể tìm được manh mối rõ ràng để xác minh.
Cho nên, một tháng sau, bệ hạ Lucius cuối cùng đựa vào chứng cứ xác thực trước mắt mà biết được bản thân mình từng quỳ gối thề nguyện trung thành trước một kẻ là con của một tên Muggle dơ bẩn cùng với ả Squib ngu ngốc, yếu đuối. Hơn nữa, bản thân mình còn từng thành kính hôn vạt áo của hắn, cho phép hắn để lại Dấu Hiệu trên cánh tay, sắc mặt ông giờ này cực kỳ khó coi.
Bệ hạ Lucius với tâm tình phẫn nộ cùng vạn phần phức tạp thậm chí tự thân đi một chuyến tới cô nhi viện, đi tới nhà của tên Muggle Riddle chính mắt xác nhận đống người kia đã sớm chết mất đất rồi, cuối cùng đến nhà của hậu duệ cuối cùng của Slytherin ở gần đó – nhà Gaunt – một gian nhà cũ kỹ mục nát.
Bằng việc nhà của gia tộc Gaunt là một căn nhà rách nát, không có người ở, hoàn toàn mất đi dấu hiệu vinh quang của Slytherin đến nỗi chuồng ngựa ở phủ Malfoy cũng không bằng, nhưng bởi vì đây là một nhánh huyết mạch cuối cùng của Slytherin nên Lucius cũng tôn trọng điều đó. Việc không ngờ tới chính là lúc Lucius cẩn thận tránh né, đặt chân lên mặt đất đầy bùn cùng cỏ dại gần tới gian nhà của Gaunt nhưng lại đụng phải lớp phòng hộ của nó. Trên người ông luôn mang theo gia huy bỗng nhiên vang lên tiếng cảnh báo the thé sắc lạnh, thế nên vốn đang lúc nổi nóng, bệ hạ Lucius theo bản năng ném ra một câu thần chú Lửa Quỷ (1) cường đại.
Trên người Lucius luôn mang theo gia huy hộ mệnh, một vật pháp thuật trân quý cường đại gia truyền của gia tộc Malfoy cấp cho người đứng đầu gia tộc, cho nên an toàn, không có việc gì. Lucius luôn rất tôn trọng và tín nhiệm vào bùa hộ mệnh gia truyền của mình, cho nên ông không sợ phải đối mặt với lớp phòng hộ làm cái gia huy hét chói tai, và không hề do dự dùng đến Lửa Quỷ.
Vì vậy, cuối cùng bất hạnh chính là nhà cũ của Gaunt, ước chừng sâu dưới ba thước đất cũng đã cháy sạch đến mức một mảnh nhỏ cũng không còn.
Sau khi dùng pháp thuật phát tiết xong, Lucius cũng đã bớt phẫn nộ quay về phủ Malfoy, ông hoàn toàn không biết chính mình đã ở chỗ nhà Gaunt cũ hủy diệt một vật tà ác đáng sợ, một vật chỉ có trong truyền thuyết bên trong chứa một trong bảy mảnh Trường Sinh Linh Giá.
Cho đến bây giờ, những chủ đề về Chúa tể Hắc ám hay Voldemort đều trở thành chuyện cấm kị ở phủ Malfoy — điều này đại biểu việc gia chủ đương nhiệm tộc Malfoy trong quá khứ từng ngu xuẩn, nhục nhã thế nào, đương nhiên, trên cánh tay còn có một dấu hiệu y như dấu hiệu nhục nhã của nô lệ làm cho bệ hạ Lucius cảm thấy thật buồn nản. Bất quá vẫn là những chân dung tổ tiên treo trên tường trong thư phòng là sáng suốt, “Đó chỉ là một dấu hiệu đáng tiếc thôi, Lucius, lạc lối mà biết quay đầu là kẻ có can đảm, là một Slytherin phải dũng cảm đối mặt với sai lầm, dũng cảm thừa nhận sai lầm, hơn nữa phải can đảm sửa sai, đây không phải là một điều nhục nhã, con của ta, mà chính là dựa vào dũng khí, tín ngưỡng cùng kiên trì.”
Được tổ tiên an ủi làm tâm tình Lucius cũng được cải thiện phần nào, cho nên khi tỉnh táo lại gia chủ Malfoy càng thấy vui mừng và tín nhiệm con trai của mình, nó còn trẻ mà đã có thể đưa ra được lựa chọn chính xác. Ban đầu bởi vì Draco chọn môn Muggle học làm cho ông tức giận đến mức hủy cả phần thưởng trưởng thành của nó, giờ thì có thể bù lại rồi.
Phủ Malfoy to như vậy nhưng Lucius biết con trai ông nếu không phải ở phòng sách của mình thì cũng ở trong tàng thư Malfoy. Vì vậy, một ngày nắng đẹp, Lucius cầm theo quyển sách ‘Thanh xuân vỡ lòng’ đưa cho đứa con đã muốn bước vào thời kỳ trưởng thành của mình.
Trong phòng sách vắng hoe, nhưng con gia tinh Lache báo cáo là cậu chủ đã đi tàng thư lấy sách, sẽ nhanh chóng trở lại, vì vậy bệ hạ Lucius quyết đinh tốt nhất là đợi ở đây. Nhưng ngay lúc đó, Lucius phát hiện một quyển sách cũ kỹ có lẽ là của thời trước nằm ở trên bàn — bây giờ ông đối với những cuốn sách cổ vẫn có tâm lý e ngại, cho nên ông phải kiểm tra cho kỹ, phải đảm bảo an toàn cho con trai của mình.
Lật xem tựa sách:
Luôn đặt ra nghi vấn, từ trong khó khăn mà tiến bộ
—— Salazar Slytherin
Bệ hạ Lucius gần như không thở nổi…
Lucius dùng hết lực nhịn xuống, tay run rẩy cẩn thận nâng lên…quyển sổ ghi chép đầy những dòng Cổ ngữ với nét chữ tinh tế, sau đó cẩn thận tìm tòi nghiên cứu nó, ánh mắt lam xám nhấp nháy sáng lên, ông hiện tại cần phải cùng con mình nói chuyện cho rõ, tất nhiên là về bản chi chép tay của Salazar Slytherin rồi — một vật trân quý, có giá trị nhất từ trước đến nay trong phủ Malfoy.
“Cha?” Draco tay ôm hai quyển sách cổ to dày tiến vào phòng.
“Draco!” Lucius cẩn thận giở bản ghi chép trân quý trong tay lên, “Salazar Slytherin?”
“Đúng ạ.” Draco xác nhận.
Gia chủ Malfoy cảm giác đầu mình có chút choáng váng, cần phải ngồi xuống.
“Cha, hôm nay cha đến tìm con là —” Draco bỏ sách xuống đi đến đỡ cha mình, bất quá anh liền thấy cuốn ‘Thanh xuân vỡ lòng’ bị vứt bên cạnh chậu hoa, đầu đầy hắc tuyến nhớ lại chuyện mình trải qua thời kì giáo dục trưởng thành. Theo như lúc trước, anh thừa nhận rằng chuyện đó rất hưng phấn, thẹn thùng, bất an và rất nóng lòng muốn thử, nhưng mà hiện tại thì sao? Muốn anh cùng sinh vật ma pháp mị hoặc huyền ảo, nhưng bản chất lại rất nhỏ mọn, bộ dạng xấu xí kia thể nghiệm cảm giác trưởng thành, thì miễn dùm!
Giờ phút này Lucius làm sao có thể còn quan tâm tới sức mê hoặc của thời kỳ trưởng thành đối với thiếu niên được cơ chứ?
Ông chỉ muốn biết là tại sao bản ghi chép tay quý giá của Salazar lại nằm trong tay con mình?
Hơn nữa rõ ràng là con mình đã nghiên cứu bản ghi chép này đã lâu rồi, vậy mà một chữ cũng không thèm nói qua với ông! Còn có chuyện mật thất nữa, hiện tại bệ hạ Lucius có đầy đủ lý do để hoài nghi con rắn nhỏ đã không kể hết tất cả các chi tiết.
“Draco, ta nghĩ chúng ta nên thảo luận vấn đề mật thất thêm lần nữa.” Lucius thông báo.
Đương nhiên, Draco vừa nhìn thấy ánh mắt của cha mình khi xem bản ghi chép của Salazar thì liền biết, nếu hôm nay không hết từ đầu tới cuối cho rõ ràng, thì lão cha thân mến sẽ liên hợp với cha đỡ đầu ‘nghiêm hình bức cung’. Vì vậy, Draco nhặt lên cuốn ‘Thanh xuân vỡ lòng’, “Cha, con cũng đã biết chuyện này rồi, con nghĩ chắc con cũng không cần ở dưới tầng hầm trải nghiệm loại sinh vật ma pháp như vậy đâu.” Thiệt nực cười, nếu anh thật sự muốn, thì đã chọn một trong những nữ phù thủy xinh đẹp trong trường đang xếp hàng dài chờ Hoàng tử Slytherin chọn lựa rồi!
Bệ hạ Lucius gật đầu chấp thuận, “Có thể!”
Cho nên — thủ tục trao đổi đã xong!
Ngay sau đó, Lucius trực tiếp ra lệnh cho Lache đem chậu Tưởng ký trong phòng sách của mình lại đây, quá trình cụ thể Lucius muốn tận mắt nhìn một chút, ông đã không còn tin vào những lý do thoái thác của con rắn nhỏ. Lần này ông muốn nhìn thấy từ đầu tới cuối, đỡ phải cùng Draco tính toán chi li từng câu nói với ý đồ bắt lấy nhược điểm của ông đem ra bàn điều kiện.
Draco rút đoạn ký ức lúc ở dưới mật thất ra, sau đó cùng cha mình đi vào ký ức đó. Lúc chứng kiến Harry nói Xà ngữ, Lucius liền kinh sợ, Draco cảm thấy thật bất đắc dĩ, “Cha, chẳng lẽ cha chưa từng hoài nghi vì sao Harry mở được mật thất Slytherin sao?”
Nhảm nhí, lúc ấy Lucius còn đang sợ bóng sợ gió, tâm tư luôn đặt vào quyển nhật kí của Tom Riddle, hơi đâu mà nghĩ đến việc đó? Hơn nữa, Draco lúc ấy luôn nhấn mạnh là cha đỡ đầu của cậu luôn ở bên cạnh, Lucius cho rằng nếu Snape không có đặc biệt viết thư nói cho ông biết thì cho dù tin tức về mật thất được đồn đại như thế nào ông cũng không tin đâu.
Sau đó, Lucius thấy được sinh vật truyền thuyết sống trong mật thất.
Tuy rằng ký ức về trận đấu trong mật thất của Draco không được hấp dẫn, phấn khích như trong ký ức của lão Dumbledore, phải nói là rất buồn tẻ, nhưng những lời anh nói với Harry tuyệt đối có khí phách, có hàm ý sâu xa! Hơn nữa, hiện giờ Lucius có thể bình tĩnh suy nghĩ, mặc dù không hiểu Harry dùng Xà ngữ nói cái gì, không nhìn thấy trận chiến khốc liệt ở bên kia, nhưng đối với cái khế ước thủ hộ kia cuối cùng phát ra tác dụng quyết định to lớn, trong lòng liền cảm thấy mờ mịt.
Loại khế ước thủ hộ nào có thể phá vỡ liên hệ giữa vật chủ và sinh vật chịu khế ước?
Người có thân phận như thế nào mới có thể chỉ hủy xà quái của Chúa tể Hắc ám tấn công chính chủ nhân của nó?
Bất kể ra sao, tuyệt đối không tầm thường chút nào.
Vì thế, Draco lại cho cha mình nhìn thêm ký ức lúc anh và Harry tìm thấy cơ quan mật trong Phòng Sinh hoạt chung, sau đó bắt đầu hoài nghi nhân cách của Salazar, rồi ngẩn người, tâm tình tuột dốc cho đến cái đêm ‘trong họa được phúc kia’.
Sau khi xem xong đoạn ký ức kia hai cha con cùng nhau rời khỏi chậu Tưởng ký.
“Cha, về chuyện khế ước Hogwarts…Tụi con, con và Harry, cuối cùng quyết định đem nó niêm phong cất trở lại, bởi vì bọn con không có ý định để cho người không có tư cách mà cũng mò đến Slytherin.” Mặc dù Harry lỡ miệng nói cho Hiệu trưởng Dumbledore biết, nhưng nếu có người muốn buộc cậu ta mở thảm treo tường lấy khế ước, Harry sẽ tuyệt đối không làm trái quyết định của Salazar. Mà lão già đầu bạc tưng tửng kia, mặc kệ lập trường của lão ta là gì, thì lão cũng sẽ không cho phép Bộ Pháp thuật nhúng tay vào trường học, chuyện này không thể nghi ngờ.”
Vì vậy, lúc này Draco phải nhắc nhở cha mình cho thật rõ ràng.
Lucius làm sao mà còn quan tâm đến mấy việc vặt đó nữa? Tinh thần gia chủ Malfoy đã suy sụp mấy ngày nhưng lúc này đã hoàn toàn phấn chấn lên, tùy thời chuẩn bị khoe mẽ, “Làm rất đúng, Draco!” Lucius nâng cằm, bày ra tư thế gia chủ Malfoy kinh điển, không hề keo kiệt mà khen ngợi cách xử lý mọi chuyện của con mình.
Đương nhiên rồi!
Một khế ước quan trọng như vậy — khế ước đất đai, mua bán, ma pháp khế ước — nếu để cho lũ tham lam ở Bộ Pháp thuật biết được, làm sao mà đòi lại được?
Hiện tại tốt rồi, chính con trai của mình cũng được Salazar gật đầu thừa nhận là người thừa kế Hogwarts, thừa kế tòa lâu đài Hogwarts sau đó là mảng Rừng Cấm rộng lớn sát bên, tài sản bất động sản không thể đánh giá chính xác được, mà trong lâu đài còn có những món đồ quý giá khác nữa, hơn nữa còn 70,000 galleon vàng quỹ tiền dành cho giáo dục hàng năm của Bộ Pháp thuật, tiền lợi tức của trường học nữa chứ…Toàn bộ đều trở thành tài sản riêng của con trai mình (oa!).
Căn cứ vào lối suy nghĩ theo hướng có lợi của nhà Malfoy, Lucius cảm thấy chuyện này quả thật làm rất đúng!
Không thể tìm ra sai sót nào!
Con trai của mình, oàn toàn xứng đáng là người thừa kế của nhà Malfoy!
~*~
Chú giải:
(1) Lửa Quỷ: Fiendfyre, là ngọn lửa mà Crabbe dùng đốt cháy trong Phòng Cần Thiết ở tập 7 trong truyện gốc.
~*~