Gia quy thứ tư của nhà Malfoy: nắm giữ vận mệnh của mình
Lễ Giáng Sinh vừa qua, hiện tại bữa sáng mỗi ngày chính là cơn ác mộng. Ban đầu khi còn trong kì nghỉ lễ Giáng Sinh, ả Rita Skeeter kia luôn trong tình trạng phấn khích đến mức bút lông ngỗng rực rỡ đủ màu sắp nổ tung khi vẽ ra cuộc tình tay ba đầy tai tiếng, nhưng khi kì nghỉ đã qua rốt cục cũng phát triển thành cuộc tình tay bốn càng thu hút sự chú ý của độc giả, hơn nữa nhân vật quan trọng bị cuốn vào kia vẫn là Viktor Krum, Cầu thủ Quidditch đẳng cấp quốc tế, một trong ba vị Dũng sĩ!
Một lần nữa nhìn thấy cái cảnh thư tín cứ như tuyết rơi liên tục trên bàn, Draco thuận tay biến ra một cái rương sắt bự tổ chảng, sau đó chẳng thèm quan tâm là thư của ai liền vung đũa quét đống thư trên bàn vào trong rương, tiếp theo Hoàng tử Slytherin mặt lạnh phóng ra một cái bùa Incendio (Đốt cháy) trước sự chứng kiến của toàn trường khiến cho đống thư kia biến mất.
Draco ổn định chỗ ngồi, quét ánh mắt lạnh băng khắp Đại Sảnh, thấy được vẻ mặt khó coi của rất nhiều nữ sinh, thậm chí còn thấy được vẻ mặt thất vọng mà Astoria tận lực che dấu, anh thầm khinh bỉ trong lòng! Bởi vì hồi Vũ hội Giáng Sinh anh mới bất đắc dĩ phải mời Astoria làm bạn nhảy thôi. Hai tuần trước có một tạp chí mới ra đời cùng với tuần san giải trí nhảm nhí nào đó hứng thú bàn luận về khả năng trong tương lai hai gia tộc lớn là Malfoy và Greengrass sẽ thiết lập mối quan hệ thân thiết hơn.
Đừng tưởng anh không biết có kẻ đứng ở phía sau trợ giúp, đừng tưởng rằng anh sẽ cho phép loại sự tình này xảy ra trên người mình, để cho một tên đầu óc rỗng tuếch, trừ bỏ danh tiếng gia tộc thì chỉ là một cái bình hoa — mà còn là một cái bình hoa lốm đốm — bước vào phủ Malfoy trở thành nữ chủ nhân tương lai của cả gia tộc Malfoy. Mộng của bọn họ thật đẹp quá đi, Greengrass, bọn họ vĩnh viễn cũng không có cơ hội này đâu!
Harry xoay người đem một phong thư màu đỏ còn sót lại, rơi ngay chân mình, làm nó bay lơ lửng đến chỗ cái rương kia, quan tâm chi đến lễ nghi làm quái gì! Bọn họ nên sớm làm như vậy mới phải, không nên giống như trước kia một thân quý tộc mình đầy lễ nghĩa mà đem thư tín cất kỹ cho đến khi đến phòng ngủ mới ném hết vào lò sưởi — hiện tại cậu chỉ nhận lấy thư từ Hedwig đem đến thôi.
Hermione đang trong trạng thái kinh sợ trước sự im lặng trong Đại Sảnh, bỗng nhiên vung đũa phép lên khiến cho đống thư trước mặt bị cuốn đi như lốc xoáy tới chỗ cái rương sắt kia, cô nàng thậm chí sẽ không phiền nếu ngọn lửa pháp thuật màu đen kia nuốt chửng chúng đâu — vì ngày hôm qua có người còn lén bỏ dung dịch cây Củ U vào thư khiến cho chân trước của mèo cưng Crookshanks bị thương đến giờ vẫn còn nằm ở Bệnh Thất. Ngày hôm qua, trong phạm vi mười thước xung quanh Công chúa Ravenclaw không có ai dám lại gần, nhóm con ưng nhỏ đều sợ đến không dám thở thì nói gì đến chuyện ghen ghét. Hermione lập tức đứng dậy ôm lấy túi sách của mình, nâng cằm lên mà đi ra ngoài.
Tiếp đó, cả Đại Sảnh đường chìm vào im lặng, một lát sau, Harry chịu không nỗi bầu không khí đầy áp lực trong Đại Sảnh, nhỏ giọng nói với Draco một câu rồi xoay người đi ra ngoài. Nhưng mà ở ngoài Đại Sảnh cậu lại đụng phải Krum.
Harry vừa nhìn thấy anh ta, trong lòng đầy mâu thuẫn, toàn bộ biến thành rối rắm.
“Harry Potter, tôi có thể gọi cậu là Harry không? Tôi muốn nói chuyện với cậu.” Krum nói tiếng Anh mang đậm khẩu âm Bulgaria, anh ta đeo túi sách cũng đi tới chỗ thư viện, giống như bọn họ đi chung đường, nhưng Harry biết có thể anh ta cố tình chờ ở chỗ này — bởi vì trên báo người ta có vẻ đề nghị hai người họ nên quyết đấu.
Harry lập tức dừng bước, quay sang anh ta, “Có chuyện gì? Nói luôn đi.” Quyết đấu hả, cậu mà sợ à?
“Cậu… Cậu cùng Hermy… Cậu là bạn trai của cô ấy sao?”
“Tôi so với bạn trai của cô ấy còn thân hơn! Cô ấy so với bạn gái của tôi còn quan trọng hơn!” Con mèo đen nhỏ Harry lông mao sau lưng dựng thẳng lên cảnh giác, phòng bị nhìn Krum, mặc dù Hermione không phải bạn gái cậu cũng không có nghĩa là cậu liền đứng đó nhìn Hermione bị người không ra gì cướp đi. “Cô ấy giống như chị của tôi, cô ấy là người thông minh, tốt bụng, xinh đẹp nhất, cô ấy xứng đáng có được người tốt nhất!” Con mèo đen nhỏ vểnh tai, ưỡn người lên, nhe răng nanh nhỏ, biến thành trạng thái công kích — hứ! Làm như cậu muốn xin chữ ký anh ta lắm vậy, làm như cậu muốn cùng anh ta trao đổi nhật ký lắm á!
Krum nhìn thấy bộ dạng khiêu khích, lần đầu tiên không có trước mặt Harry mà bày vẻ mặt thâm trầm, trên thực tế, anh ta còn nở nụ cười khiến cho nét mặt cứng rắn nhu hòa một chút. Krum nắm tay vỗ vỗ ngực mình, sau đó lại chìa ngón cái chỉ vào ngực, còn dùng giọng Anh không chuẩn khẳng định, “Tôi, chính là tốt nhất!”
Harry hung hăng trừng mắt nhìn Krum, nói bậy, Draco mới là người tốt nhất! Cứ như thế, chuyện tình rối rắm ngày đó dường như lại quay trở lại, con mèo đen nhỏ buồn bực lắc lắc đầu, ép mình không được nghĩ tới nữa, sau đó nhắm hướng thư viện mà đi.
Mặc kệ Krum có thân phận gì, người theo đuổi Hermione, hay là siêu sao thần tượng, thì trong lúc thi đấu Tam Pháp thuật anh ta vẫn là đối thủ của Hogwarts, ít nhất không thể để anh ta hạ thấp Dũng sĩ của Hogwarts. Harry nóng lòng rồi, có một lần cậu và Hermione thừa dịp có tiết học trống, ngồi bên Hồ Đen trao đổi ghi chú, Harry tận mắt thấy Krum chỉ mặc quần bơi, đứng trên mép chiếc thuyền to màu đen của Durmstrang nhảy xuống Hồ Đen.
Harry không thèm để ý việc Hermione kinh ngạc vì hiện tại thời tiết rét lạnh hay thân hình khỏe đẹp, cân đối của ngôi sao vàng của làng thể thao, nhưng Harry biết, nhất định là Krum cũng đã đoán được bí mật trong quả trứng vàng và anh ta đang luyện tập trong nước. Trái lại, Dũng sĩ Hogwarts, điện hạ của bọn họ thì vẫn ngày ngày ngâm mình ở thư viện hoặc trong phòng ngủ, phòng học, không thôi thì ở phòng Độc dược. Draco thậm chí còn không thèm luyện tập trong bồn tắm một chút nào!
Harry lo lắng cho Draco, bọn họ cho đến bây giờ cũng không biết quyền hạn của khế ước Hogwarts rốt cuộc là gồm những qui tắc nào, cái mệnh lệnh quyền lực của Tinh linh kia thực sự có tồn tại sao? Cho dù Harry từng cho rằng Draco được Chiếc Cốc Lửa chọn bởi vì có khế ước, nhưng mà sau khi trận thi đấu thứ nhất kết thúc, cậu dùng đầu ngón tay cũng dám khẳng định, Chiếc Cốc Lửa chọn Drao là bởi vì cậu ấy là người thích hợp nhất, nói sao đi nữa thì quyền hạn của khế ước chưa chắc đối phó được với Người cá – sinh vật pháp thuật có chỉ số IQ cao, Draco cũng không thể nào tự mình mò mẫm vượt qua được. Đáng tiếc, mỗi lần Harry lo lắng nhắc tới chủ đề này, sắc mặt Draco dường như so với cậu càng tệ hơn, chưa nói được ba câu thì cậu ấy không phải giam mình trong phòng học thì chính là quay đầu đi đến thư viện.
Draco đã có chủ ý.
Cỏ mang cá, trước hết thì chúng có vẻ là một lựa chọn không tồi, nhưng mà không đủ nhanh — ai biết dưới đáy nước có xuất hiện những sinh vật gây cản trở hay không, ví dụ như Grindylow, thật ra Người cá cũng không phải là sinh vật thân thiện gì, việc này cũng làm tốn thời gian, đồng thời Draco với thân phận là người có khế ước, nhưng tuyệt đối sẽ không đem chuyện quan trọng như vậy mà phó thác vào khế ước khiến cho Người cá hay con mực khổng lồ đi giúp cậu hoàn thành — Malfoy phải nắm giữ chính vận mệnh của mình!
Cho nên từ những điều trên tổng hợp lại, vào một đêm trước ngày thi đấu thứ hai, trong khi Harry chẳng hiểu mô tê gì thì một con rắn nhỏ năm hai truyền lời nhắn kêu cậu lập tức đến tầng hầm của Xà vương mà không kèm lời giải thích nào, Draco móc từ trong túi quần ra một vật giống như viên cầu thủy tinh.
“Giáo sư Snape muốn mình ên mình đi thôi à?” Harry thu dọn lại một bàn đầy sách tham khảo, bộ dáng khẩn trương, mờ mịt, “Mình thề gần đây mình không có làm quái gì mà, thậm chí mỗi lần mình đi Phòng Cần Thiết tìm cặp sinh đôi làm thí nghiệm đều mặc Áo Tàng hình tới tận cửa, hồi đầu năm mới ngày đó xui xẻo đụng phải Hiệu trưởng mới bị cấm túc, sau đó… Đây là cái gì vậy?” Harry nhận lấy viên cầu màu hồng nhạt Draco đưa, xoa xoa bóp bóp trong tay, mềm mềm, bên ngoài giống rong biển, bên trong ước chừng là chứa độc dược.
“Thuốc giảm đau, để cậu chờ một thời gian dài cũng không bị đau mông.”
“Cái gì?”
“Nuốt vào, không cần nhai.”
Harry nghi hoặc nhìn nhìn món đồ chơi nhỏ này, một phát ném vào miệng, suýt nữa mắc nghẹn, Draco phải giúp cậu vuốt vuốt lưng mới có thể dễ dàng nuốt xuống, Harry khó khăn thở ra một hơi, “Draco, cậu không muốn nói đây là thứ gì sao, lần tới cậu có thể đem thứ này biến nhỏ một chút không?”
“Không có lần sau, mau đi đi, Viện trưởng có lẽ không thích chờ người khác!” Draco nhìn theo dáng đi lững thững, thoải mái của Harry đến chỗ bậc cửa Phòng Sinh hoạt chung, sau đó biến mất ở cửa, không biết nguy hiểm đang chờ đợi mình, mà anh cũng sẽ cố hết sức mình.
Bảo bối mà anh yêu mến nhất.
~*~
Hạng mục thi đấu thứ hai, trong ban giám khảo có chút thay đổi, ngài Barty Crouch bị bệnh, cho nên với thân phận trợ lý Percy Weasley sẽ thay ông ta làm giám khảo, Ludo Bagman vẫn làm người dẫn chương trình. Chút thay đổi nhỏ đó cũng không làm người khác chú ý, tất cả mọi người đều tập trung nhìn trận đấu. Draco nghe được tin tức này không nhịn được nhíu mày, ở kiếp trước cũng bị giống vậy, trước cáo bệnh, sau lại không chịu đi làm, càng về sau lại không có tin tức gì tốt, chẳng hạn như bị sát hại hay phát điên rồi — anh cũng không nhớ rõ, dù sao kết cục là Chúa tể Hắc ám sống lại có liên quan đến con trai ông ta.
Tuy rằng lần này không có người nào lén lút ếm bùa gian lận lên Chiếc Cốc Lửa, trên người Harry cũng không phát sinh chuyện gì kì quái, nhưng hiện tại xem ra anh đã yên tâm quá sớm rồi, sự việc quay đi quay lại cũng chỉ có mấy dấu hiệu cũ. Được rồi, hiện giờ không phải thời gian để thảo luận chuyện này, Draco nén buồn bực, xoay người đứng lại tại vị trí phòng thủ, nếu thật sự không biết được sự việc từ chỗ nào xảy ra biến hóa thì anh hiện tại chỉ có thể làm là đảm bảo Harry an phận chờ anh giải cứu. Về chuyện Barty Crouch thì sau này sẽ viết thư cho cha để thăm dò.
Thật ra trận thi đấu thứ hai còn lâu mới phấn khích bằng cuộc tranh tài ở kiếp trước, bởi vì trận đấu được tiến hành dưới nước nên người xem đều ở bên hồ chờ suốt một giờ mà không nhìn thấy được gì, còn đối với đa số người mà nói, ai cũng không muốn nhảy vào hồ nước lạnh như băng vào tháng hai. Dựa vào việc cái mục ‘Bảo bối bị đoạt đi của các Dũng sĩ’ càng thu hút sứ chú ý của người khác — do tin tức đó ban tặng, thời điểm trước khi các Dũng sĩ thi đấu, trên khán đài đã bắt đầu nổi lên xôn xao, bởi vì mọi người dường như chú ý đến sự vắng mặt của Hermione và Harry.
Khi tiếng còi cất lên, Fleur và Krum đều lấy phương pháp nhẹ nhàng hoặc mạnh mẽ nhảy xuống nước, bóng dáng nhanh chóng biến mất, nhưng mà Dũng sĩ Hogwarts dường như không có ý định xuống nước, trên thực tế, Draco dùng đũa phép Triệu hồi cây chổi Firebolt của mình, bay cao cao trên mặt hồ. Được rồi, cả đám người nhìn thân ảnh của vị Dũng sĩ này cũng tỏ vẻ hưng phấn cùng tò mò, nhưng mà dù sao bảo bối của Hoàng tử điện hạ là ở trong nước chứ không phải trong không khí, đúng không?
Chỉ có một giờ, nếu không sẽ biến mất vĩnh viễn đó.
Draco bay cách mặt hồ một khoảng rất cao, sau đó giơ đũa phép ra thăm dò, hơn nữa đối với sự thắc mắc của mọi người cũng chả băn khoăn, nhưng có thể cảm nhận được Hoàng tử điện hạ từ phạm vị tìm kiếm rộng lớn đã thu hẹp lại, bởi vì anh đã thu hẹp lại phạm vi, độ cao cũng đã hạ xuống, ở giữa không trung từ xa nhìn đến lại giống như một con ong mật tuân theo quỹ đạo bay… Hai mươi phút trôi qua, Draco lần nữa bay cao lên trên mặt Hồ Đen.
Ở phút thứ hai mươi mốt, Draco dừng lại trên mặt hồ, đứng yên tại chỗ. Sau đó, mọi người ở bên bờ hồ cũng hiểu ra rồi, bảo bối trân quý của Draco Malfoy đang ở bên dưới chân cậu ta, sâu trong hồ nước — cậu ta tìm được rồi!
Tiếp đến, thân mình Draco không dính chút nước, mà toàn bộ người xem bên hồ cũng bắt đầu tung hô.
Đúng vậy, Draco tìm được rồi, tìm được ‘Nguyệt thần chỉ dẫn’ kia ở trong bụng Harry, xác định vị trí, ước tính độ sâu của nước, lại còn vì bản thân mà phóng thêm hai cái bùa tránh nước, sau đó chợt bay lên cao, đũa phép trong tay vẫy ra một bùa chú phức tạp, sắc bén phóng đi.
Hồ nước quay cuồng, không ngừng quay cuồng, bọt nước tầng này chồng lên tầng kia tách ra hai bên, giống như có thứ gì vô hình từ trên trời bổ xuống, khiến toàn bộ sinh vật nhỏ bé đều phải tránh ra tạo thành một lối đi.
“Oa, trời ơi! Cậu ta giống như Moses tách Hồng Hải!” Một cô gái xuất thân Muggle lớn tiếng sợ hãi than.
Tuy rằng có rất nhiều phù thủy không biết truyện cổ trong Kinh Thánh, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bọn họ không nhìn thấy sự thật trước mắt. Nước trong Hồ Đen cứ như bị bảo kiếm vô hình bổ đôi ra, cho dù sống ở trường học này lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy được tình huống này. Ở sâu, rất sâu bên dưới, ít nhất cũng bằng với chiều cao của tòa tháp Thiên văn, thế mà lại có một ngôi làng, căn bản là làng của Người cá, ở đây quả thực là rất khác biệt, gió bão mưa to gây sức ép mà ngôi làng kia vẫn bình an tồn tại dưới nước, không có chút gì bị quấy nhiễu. Nhưng mà bọn Người cá dường như trục tiếp nhìn thấy màn rẽ nước từ trên trời xuống này, ban đầu đang còn ca hát sôi nổi, giờ lại thẹn thùng trốn sang hai bên.
Bên cạnh ngôi làng có một loạt tượng đá đứng lặng đó, tương đá của Người cá, ba người bị đưa đi thực ra đang ngủ say ở đấy.
Khi nhìn đến Harry, trong khoảnh khắc này Draco mới biết ý nghĩ của mình ngu đến mức nào, Dumbledore làm sao có thể khiến Cậu Bé Vàng chết trong tình huống ngoài ý muốn đây? Bọn họ đương nhiên sẽ được bảo vệ hoàn hảo, cứ cho là các Dũng sĩ thất bại thì các con tin cũng chẳng xảy ra chuyện.
Draco nhìn thấy Harry, nhắm thẳng đũa phép về hướng đó, bỗng nhiên lại thả người rớt xuống, giống như hóa thành mũi tên vàng bay thẳng tắp xuyên qua mặt nước, nhảy vào đáy hồ — Dũng sĩ Hogwarts rốt cuộc ở giây phút này đã vào trong nước. Nhưng người xem lại không biết là, với thân phận người ký khế ước, Draco có thể mở ra hồ nước nhưng lại không thể làm hại đến những sinh vật pháp thuật cư trú trong phạm vị trường học, nhiệm vụ của anh còn phải bảo vệ chúng, bảo vệ chúng không bị nguy hiểm gì tổn hại, cho dù ban đầu là do bọn chúng ‘xâm phạm’ đến mình.
Dùng bùa chú cắt đứt sợi rong cột lấy chân của Harry, Draco ôm cậu ta, quay người dùng phương pháp tương tự thoát khỏi hồ nước, trở về không trung, cả quá trình nhanh như chớp. Draco thậm chí còn không thèm dùng bùa bảo vệ cho mình. Sau đó, với tác dụng của bùa Bay trôi nổi trên không, bọn họ mỗi lần bay cao một chút thì hồ nước dưới chân họ không theo quy tắc hợp lại từng tầng, thẳng đến lúc họ thoát khỏi mặt nước, hồ nước dưới chân họ liền khôi phục lại hình dạng ban đầu, phẳng như gương.
Ôm Harry, Draco chỉ có thể ngồi nghiêng một bên trên cây Firebolt, anh dùng đũa phép phóng ra một cái bùa định hướng phương vị, đem mình cùng Harry cuối cùng vững vàng bay tới bờ.
Đến khí hai chân Draco đứng vững trên mặt đất, Harry mới từ trong hôn mê tỉnh lại, Đầu tiên nhìn thấy Draco, Harry chớp chớp mắt, rõ ràng còn mơ màng ngủ, đánh giá Draco bằng vẻ mặt mơ màng. Hơn nữa, khi cậu nhìn thấy nhóm cổ động viên Hogwarts đã muốn lâm vào tình trạng điên cuồng, rõ ràng rất đinh tai nhức óc, giống như tiếng học sinh la hét khản cả cổ cùng sự ồn ào, lớn giọng của Ludo Bagman kích động rống lên.
Nhưng mà —
“Cậu hoàn thành xong rồi hả?”
“Ừ.”
“Trong một giờ?”
“Đúng vậy, sự thực là —” Draco nhìn thoáng qua đồng hồ lớn trong trận đấu, “ba mươi bảy phút.”
Harry ôm cổ Draco, tỏ vẻ càng nghi hoặc, “Draco, sao trên người cậu không bị ướt?”
Rốt cục đi tới lều sơ cứu, Draco nở nụ cười, “Bởi vì tôi biết giáo sư pha chế thuốc chống cảm lạnh dự phòng này có hương vị đáng sợ cỡ nào!”
Harry còn chưa tỉnh táo hoàn toàn đột nhiên cảm giác được bản thân mình bị xách lên, bà Pomfrey cầm một khăn lông cừu lớn quấn cậu lại như xác ướp, còn không cho nói gì đã bắt cậu uống một ly Thuốc Ớt, uống xong lỗ tai cậu muốn xịt cả khói, chống cảm lạnh.
“Quidditch — sau đó lại đem Rồng lửa đến đây — vào tháng Hai thì cho nhảy vào hồ nước lạnh như băng — bọn họ không muốn sống nữa sao —” Sắc mặt của bà Pomfrey khá khó coi, “Trò Malfoy, trò cũng phải uống!”
“Nhưng mà Phu nhân Pomfrey, cô xem con —”
“Trò muốn tự uống hay để ta rót cho trò!” Bà Pomfrey chống nạnh, tại… lều sơ cứu này bà ấy chính là Merlin!
Draco cũng bị cưỡng chế uống một liều chống cảm lạnh, làm hai lỗ tai xịt ra khói, quả thật có chút buồn cười, có lẽ là do anh nhìn thấy Harry bọc chăn, quả đầu xù như nhím, một thân chật vật nhưng lại dám cười nhạo anh, cho nên Draco lại mạnh mẽ nhéo mặt cậu ta một phen, cho tới khi bảo bối mắt xanh của anh phải mở miệng xin tha.
~*~
Lời chủ nhà: Dạo này ta mệt quá xá! Không có hứng edit nhưng vẫn ráng edit 1 chương /tuần, mọi người khỏi nói ta cũng biết mình edit rùa bò vậy mà vẫn than vãn hoài (=.=’’). Dự định trong tháng 12 tiễn bộ này xong luôn, nhưng xét tình hình hiện tại chắc cũng không xong rồi. Thật có lỗi!
~*~
Lễ Giáng Sinh vừa qua, hiện tại bữa sáng mỗi ngày chính là cơn ác mộng. Ban đầu khi còn trong kì nghỉ lễ Giáng Sinh, ả Rita Skeeter kia luôn trong tình trạng phấn khích đến mức bút lông ngỗng rực rỡ đủ màu sắp nổ tung khi vẽ ra cuộc tình tay ba đầy tai tiếng, nhưng khi kì nghỉ đã qua rốt cục cũng phát triển thành cuộc tình tay bốn càng thu hút sự chú ý của độc giả, hơn nữa nhân vật quan trọng bị cuốn vào kia vẫn là Viktor Krum, Cầu thủ Quidditch đẳng cấp quốc tế, một trong ba vị Dũng sĩ!
Một lần nữa nhìn thấy cái cảnh thư tín cứ như tuyết rơi liên tục trên bàn, Draco thuận tay biến ra một cái rương sắt bự tổ chảng, sau đó chẳng thèm quan tâm là thư của ai liền vung đũa quét đống thư trên bàn vào trong rương, tiếp theo Hoàng tử Slytherin mặt lạnh phóng ra một cái bùa Incendio (Đốt cháy) trước sự chứng kiến của toàn trường khiến cho đống thư kia biến mất.
Draco ổn định chỗ ngồi, quét ánh mắt lạnh băng khắp Đại Sảnh, thấy được vẻ mặt khó coi của rất nhiều nữ sinh, thậm chí còn thấy được vẻ mặt thất vọng mà Astoria tận lực che dấu, anh thầm khinh bỉ trong lòng! Bởi vì hồi Vũ hội Giáng Sinh anh mới bất đắc dĩ phải mời Astoria làm bạn nhảy thôi. Hai tuần trước có một tạp chí mới ra đời cùng với tuần san giải trí nhảm nhí nào đó hứng thú bàn luận về khả năng trong tương lai hai gia tộc lớn là Malfoy và Greengrass sẽ thiết lập mối quan hệ thân thiết hơn.
Đừng tưởng anh không biết có kẻ đứng ở phía sau trợ giúp, đừng tưởng rằng anh sẽ cho phép loại sự tình này xảy ra trên người mình, để cho một tên đầu óc rỗng tuếch, trừ bỏ danh tiếng gia tộc thì chỉ là một cái bình hoa — mà còn là một cái bình hoa lốm đốm — bước vào phủ Malfoy trở thành nữ chủ nhân tương lai của cả gia tộc Malfoy. Mộng của bọn họ thật đẹp quá đi, Greengrass, bọn họ vĩnh viễn cũng không có cơ hội này đâu!
Harry xoay người đem một phong thư màu đỏ còn sót lại, rơi ngay chân mình, làm nó bay lơ lửng đến chỗ cái rương kia, quan tâm chi đến lễ nghi làm quái gì! Bọn họ nên sớm làm như vậy mới phải, không nên giống như trước kia một thân quý tộc mình đầy lễ nghĩa mà đem thư tín cất kỹ cho đến khi đến phòng ngủ mới ném hết vào lò sưởi — hiện tại cậu chỉ nhận lấy thư từ Hedwig đem đến thôi.
Hermione đang trong trạng thái kinh sợ trước sự im lặng trong Đại Sảnh, bỗng nhiên vung đũa phép lên khiến cho đống thư trước mặt bị cuốn đi như lốc xoáy tới chỗ cái rương sắt kia, cô nàng thậm chí sẽ không phiền nếu ngọn lửa pháp thuật màu đen kia nuốt chửng chúng đâu — vì ngày hôm qua có người còn lén bỏ dung dịch cây Củ U vào thư khiến cho chân trước của mèo cưng Crookshanks bị thương đến giờ vẫn còn nằm ở Bệnh Thất. Ngày hôm qua, trong phạm vi mười thước xung quanh Công chúa Ravenclaw không có ai dám lại gần, nhóm con ưng nhỏ đều sợ đến không dám thở thì nói gì đến chuyện ghen ghét. Hermione lập tức đứng dậy ôm lấy túi sách của mình, nâng cằm lên mà đi ra ngoài.
Tiếp đó, cả Đại Sảnh đường chìm vào im lặng, một lát sau, Harry chịu không nỗi bầu không khí đầy áp lực trong Đại Sảnh, nhỏ giọng nói với Draco một câu rồi xoay người đi ra ngoài. Nhưng mà ở ngoài Đại Sảnh cậu lại đụng phải Krum.
Harry vừa nhìn thấy anh ta, trong lòng đầy mâu thuẫn, toàn bộ biến thành rối rắm.
“Harry Potter, tôi có thể gọi cậu là Harry không? Tôi muốn nói chuyện với cậu.” Krum nói tiếng Anh mang đậm khẩu âm Bulgaria, anh ta đeo túi sách cũng đi tới chỗ thư viện, giống như bọn họ đi chung đường, nhưng Harry biết có thể anh ta cố tình chờ ở chỗ này — bởi vì trên báo người ta có vẻ đề nghị hai người họ nên quyết đấu.
Harry lập tức dừng bước, quay sang anh ta, “Có chuyện gì? Nói luôn đi.” Quyết đấu hả, cậu mà sợ à?
“Cậu… Cậu cùng Hermy… Cậu là bạn trai của cô ấy sao?”
“Tôi so với bạn trai của cô ấy còn thân hơn! Cô ấy so với bạn gái của tôi còn quan trọng hơn!” Con mèo đen nhỏ Harry lông mao sau lưng dựng thẳng lên cảnh giác, phòng bị nhìn Krum, mặc dù Hermione không phải bạn gái cậu cũng không có nghĩa là cậu liền đứng đó nhìn Hermione bị người không ra gì cướp đi. “Cô ấy giống như chị của tôi, cô ấy là người thông minh, tốt bụng, xinh đẹp nhất, cô ấy xứng đáng có được người tốt nhất!” Con mèo đen nhỏ vểnh tai, ưỡn người lên, nhe răng nanh nhỏ, biến thành trạng thái công kích — hứ! Làm như cậu muốn xin chữ ký anh ta lắm vậy, làm như cậu muốn cùng anh ta trao đổi nhật ký lắm á!
Krum nhìn thấy bộ dạng khiêu khích, lần đầu tiên không có trước mặt Harry mà bày vẻ mặt thâm trầm, trên thực tế, anh ta còn nở nụ cười khiến cho nét mặt cứng rắn nhu hòa một chút. Krum nắm tay vỗ vỗ ngực mình, sau đó lại chìa ngón cái chỉ vào ngực, còn dùng giọng Anh không chuẩn khẳng định, “Tôi, chính là tốt nhất!”
Harry hung hăng trừng mắt nhìn Krum, nói bậy, Draco mới là người tốt nhất! Cứ như thế, chuyện tình rối rắm ngày đó dường như lại quay trở lại, con mèo đen nhỏ buồn bực lắc lắc đầu, ép mình không được nghĩ tới nữa, sau đó nhắm hướng thư viện mà đi.
Mặc kệ Krum có thân phận gì, người theo đuổi Hermione, hay là siêu sao thần tượng, thì trong lúc thi đấu Tam Pháp thuật anh ta vẫn là đối thủ của Hogwarts, ít nhất không thể để anh ta hạ thấp Dũng sĩ của Hogwarts. Harry nóng lòng rồi, có một lần cậu và Hermione thừa dịp có tiết học trống, ngồi bên Hồ Đen trao đổi ghi chú, Harry tận mắt thấy Krum chỉ mặc quần bơi, đứng trên mép chiếc thuyền to màu đen của Durmstrang nhảy xuống Hồ Đen.
Harry không thèm để ý việc Hermione kinh ngạc vì hiện tại thời tiết rét lạnh hay thân hình khỏe đẹp, cân đối của ngôi sao vàng của làng thể thao, nhưng Harry biết, nhất định là Krum cũng đã đoán được bí mật trong quả trứng vàng và anh ta đang luyện tập trong nước. Trái lại, Dũng sĩ Hogwarts, điện hạ của bọn họ thì vẫn ngày ngày ngâm mình ở thư viện hoặc trong phòng ngủ, phòng học, không thôi thì ở phòng Độc dược. Draco thậm chí còn không thèm luyện tập trong bồn tắm một chút nào!
Harry lo lắng cho Draco, bọn họ cho đến bây giờ cũng không biết quyền hạn của khế ước Hogwarts rốt cuộc là gồm những qui tắc nào, cái mệnh lệnh quyền lực của Tinh linh kia thực sự có tồn tại sao? Cho dù Harry từng cho rằng Draco được Chiếc Cốc Lửa chọn bởi vì có khế ước, nhưng mà sau khi trận thi đấu thứ nhất kết thúc, cậu dùng đầu ngón tay cũng dám khẳng định, Chiếc Cốc Lửa chọn Drao là bởi vì cậu ấy là người thích hợp nhất, nói sao đi nữa thì quyền hạn của khế ước chưa chắc đối phó được với Người cá – sinh vật pháp thuật có chỉ số IQ cao, Draco cũng không thể nào tự mình mò mẫm vượt qua được. Đáng tiếc, mỗi lần Harry lo lắng nhắc tới chủ đề này, sắc mặt Draco dường như so với cậu càng tệ hơn, chưa nói được ba câu thì cậu ấy không phải giam mình trong phòng học thì chính là quay đầu đi đến thư viện.
Draco đã có chủ ý.
Cỏ mang cá, trước hết thì chúng có vẻ là một lựa chọn không tồi, nhưng mà không đủ nhanh — ai biết dưới đáy nước có xuất hiện những sinh vật gây cản trở hay không, ví dụ như Grindylow, thật ra Người cá cũng không phải là sinh vật thân thiện gì, việc này cũng làm tốn thời gian, đồng thời Draco với thân phận là người có khế ước, nhưng tuyệt đối sẽ không đem chuyện quan trọng như vậy mà phó thác vào khế ước khiến cho Người cá hay con mực khổng lồ đi giúp cậu hoàn thành — Malfoy phải nắm giữ chính vận mệnh của mình!
Cho nên từ những điều trên tổng hợp lại, vào một đêm trước ngày thi đấu thứ hai, trong khi Harry chẳng hiểu mô tê gì thì một con rắn nhỏ năm hai truyền lời nhắn kêu cậu lập tức đến tầng hầm của Xà vương mà không kèm lời giải thích nào, Draco móc từ trong túi quần ra một vật giống như viên cầu thủy tinh.
“Giáo sư Snape muốn mình ên mình đi thôi à?” Harry thu dọn lại một bàn đầy sách tham khảo, bộ dáng khẩn trương, mờ mịt, “Mình thề gần đây mình không có làm quái gì mà, thậm chí mỗi lần mình đi Phòng Cần Thiết tìm cặp sinh đôi làm thí nghiệm đều mặc Áo Tàng hình tới tận cửa, hồi đầu năm mới ngày đó xui xẻo đụng phải Hiệu trưởng mới bị cấm túc, sau đó… Đây là cái gì vậy?” Harry nhận lấy viên cầu màu hồng nhạt Draco đưa, xoa xoa bóp bóp trong tay, mềm mềm, bên ngoài giống rong biển, bên trong ước chừng là chứa độc dược.
“Thuốc giảm đau, để cậu chờ một thời gian dài cũng không bị đau mông.”
“Cái gì?”
“Nuốt vào, không cần nhai.”
Harry nghi hoặc nhìn nhìn món đồ chơi nhỏ này, một phát ném vào miệng, suýt nữa mắc nghẹn, Draco phải giúp cậu vuốt vuốt lưng mới có thể dễ dàng nuốt xuống, Harry khó khăn thở ra một hơi, “Draco, cậu không muốn nói đây là thứ gì sao, lần tới cậu có thể đem thứ này biến nhỏ một chút không?”
“Không có lần sau, mau đi đi, Viện trưởng có lẽ không thích chờ người khác!” Draco nhìn theo dáng đi lững thững, thoải mái của Harry đến chỗ bậc cửa Phòng Sinh hoạt chung, sau đó biến mất ở cửa, không biết nguy hiểm đang chờ đợi mình, mà anh cũng sẽ cố hết sức mình.
Bảo bối mà anh yêu mến nhất.
~*~
Hạng mục thi đấu thứ hai, trong ban giám khảo có chút thay đổi, ngài Barty Crouch bị bệnh, cho nên với thân phận trợ lý Percy Weasley sẽ thay ông ta làm giám khảo, Ludo Bagman vẫn làm người dẫn chương trình. Chút thay đổi nhỏ đó cũng không làm người khác chú ý, tất cả mọi người đều tập trung nhìn trận đấu. Draco nghe được tin tức này không nhịn được nhíu mày, ở kiếp trước cũng bị giống vậy, trước cáo bệnh, sau lại không chịu đi làm, càng về sau lại không có tin tức gì tốt, chẳng hạn như bị sát hại hay phát điên rồi — anh cũng không nhớ rõ, dù sao kết cục là Chúa tể Hắc ám sống lại có liên quan đến con trai ông ta.
Tuy rằng lần này không có người nào lén lút ếm bùa gian lận lên Chiếc Cốc Lửa, trên người Harry cũng không phát sinh chuyện gì kì quái, nhưng hiện tại xem ra anh đã yên tâm quá sớm rồi, sự việc quay đi quay lại cũng chỉ có mấy dấu hiệu cũ. Được rồi, hiện giờ không phải thời gian để thảo luận chuyện này, Draco nén buồn bực, xoay người đứng lại tại vị trí phòng thủ, nếu thật sự không biết được sự việc từ chỗ nào xảy ra biến hóa thì anh hiện tại chỉ có thể làm là đảm bảo Harry an phận chờ anh giải cứu. Về chuyện Barty Crouch thì sau này sẽ viết thư cho cha để thăm dò.
Thật ra trận thi đấu thứ hai còn lâu mới phấn khích bằng cuộc tranh tài ở kiếp trước, bởi vì trận đấu được tiến hành dưới nước nên người xem đều ở bên hồ chờ suốt một giờ mà không nhìn thấy được gì, còn đối với đa số người mà nói, ai cũng không muốn nhảy vào hồ nước lạnh như băng vào tháng hai. Dựa vào việc cái mục ‘Bảo bối bị đoạt đi của các Dũng sĩ’ càng thu hút sứ chú ý của người khác — do tin tức đó ban tặng, thời điểm trước khi các Dũng sĩ thi đấu, trên khán đài đã bắt đầu nổi lên xôn xao, bởi vì mọi người dường như chú ý đến sự vắng mặt của Hermione và Harry.
Khi tiếng còi cất lên, Fleur và Krum đều lấy phương pháp nhẹ nhàng hoặc mạnh mẽ nhảy xuống nước, bóng dáng nhanh chóng biến mất, nhưng mà Dũng sĩ Hogwarts dường như không có ý định xuống nước, trên thực tế, Draco dùng đũa phép Triệu hồi cây chổi Firebolt của mình, bay cao cao trên mặt hồ. Được rồi, cả đám người nhìn thân ảnh của vị Dũng sĩ này cũng tỏ vẻ hưng phấn cùng tò mò, nhưng mà dù sao bảo bối của Hoàng tử điện hạ là ở trong nước chứ không phải trong không khí, đúng không?
Chỉ có một giờ, nếu không sẽ biến mất vĩnh viễn đó.
Draco bay cách mặt hồ một khoảng rất cao, sau đó giơ đũa phép ra thăm dò, hơn nữa đối với sự thắc mắc của mọi người cũng chả băn khoăn, nhưng có thể cảm nhận được Hoàng tử điện hạ từ phạm vị tìm kiếm rộng lớn đã thu hẹp lại, bởi vì anh đã thu hẹp lại phạm vi, độ cao cũng đã hạ xuống, ở giữa không trung từ xa nhìn đến lại giống như một con ong mật tuân theo quỹ đạo bay… Hai mươi phút trôi qua, Draco lần nữa bay cao lên trên mặt Hồ Đen.
Ở phút thứ hai mươi mốt, Draco dừng lại trên mặt hồ, đứng yên tại chỗ. Sau đó, mọi người ở bên bờ hồ cũng hiểu ra rồi, bảo bối trân quý của Draco Malfoy đang ở bên dưới chân cậu ta, sâu trong hồ nước — cậu ta tìm được rồi!
Tiếp đến, thân mình Draco không dính chút nước, mà toàn bộ người xem bên hồ cũng bắt đầu tung hô.
Đúng vậy, Draco tìm được rồi, tìm được ‘Nguyệt thần chỉ dẫn’ kia ở trong bụng Harry, xác định vị trí, ước tính độ sâu của nước, lại còn vì bản thân mà phóng thêm hai cái bùa tránh nước, sau đó chợt bay lên cao, đũa phép trong tay vẫy ra một bùa chú phức tạp, sắc bén phóng đi.
Hồ nước quay cuồng, không ngừng quay cuồng, bọt nước tầng này chồng lên tầng kia tách ra hai bên, giống như có thứ gì vô hình từ trên trời bổ xuống, khiến toàn bộ sinh vật nhỏ bé đều phải tránh ra tạo thành một lối đi.
“Oa, trời ơi! Cậu ta giống như Moses tách Hồng Hải!” Một cô gái xuất thân Muggle lớn tiếng sợ hãi than.
Tuy rằng có rất nhiều phù thủy không biết truyện cổ trong Kinh Thánh, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bọn họ không nhìn thấy sự thật trước mắt. Nước trong Hồ Đen cứ như bị bảo kiếm vô hình bổ đôi ra, cho dù sống ở trường học này lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy được tình huống này. Ở sâu, rất sâu bên dưới, ít nhất cũng bằng với chiều cao của tòa tháp Thiên văn, thế mà lại có một ngôi làng, căn bản là làng của Người cá, ở đây quả thực là rất khác biệt, gió bão mưa to gây sức ép mà ngôi làng kia vẫn bình an tồn tại dưới nước, không có chút gì bị quấy nhiễu. Nhưng mà bọn Người cá dường như trục tiếp nhìn thấy màn rẽ nước từ trên trời xuống này, ban đầu đang còn ca hát sôi nổi, giờ lại thẹn thùng trốn sang hai bên.
Bên cạnh ngôi làng có một loạt tượng đá đứng lặng đó, tương đá của Người cá, ba người bị đưa đi thực ra đang ngủ say ở đấy.
Khi nhìn đến Harry, trong khoảnh khắc này Draco mới biết ý nghĩ của mình ngu đến mức nào, Dumbledore làm sao có thể khiến Cậu Bé Vàng chết trong tình huống ngoài ý muốn đây? Bọn họ đương nhiên sẽ được bảo vệ hoàn hảo, cứ cho là các Dũng sĩ thất bại thì các con tin cũng chẳng xảy ra chuyện.
Draco nhìn thấy Harry, nhắm thẳng đũa phép về hướng đó, bỗng nhiên lại thả người rớt xuống, giống như hóa thành mũi tên vàng bay thẳng tắp xuyên qua mặt nước, nhảy vào đáy hồ — Dũng sĩ Hogwarts rốt cuộc ở giây phút này đã vào trong nước. Nhưng người xem lại không biết là, với thân phận người ký khế ước, Draco có thể mở ra hồ nước nhưng lại không thể làm hại đến những sinh vật pháp thuật cư trú trong phạm vị trường học, nhiệm vụ của anh còn phải bảo vệ chúng, bảo vệ chúng không bị nguy hiểm gì tổn hại, cho dù ban đầu là do bọn chúng ‘xâm phạm’ đến mình.
Dùng bùa chú cắt đứt sợi rong cột lấy chân của Harry, Draco ôm cậu ta, quay người dùng phương pháp tương tự thoát khỏi hồ nước, trở về không trung, cả quá trình nhanh như chớp. Draco thậm chí còn không thèm dùng bùa bảo vệ cho mình. Sau đó, với tác dụng của bùa Bay trôi nổi trên không, bọn họ mỗi lần bay cao một chút thì hồ nước dưới chân họ không theo quy tắc hợp lại từng tầng, thẳng đến lúc họ thoát khỏi mặt nước, hồ nước dưới chân họ liền khôi phục lại hình dạng ban đầu, phẳng như gương.
Ôm Harry, Draco chỉ có thể ngồi nghiêng một bên trên cây Firebolt, anh dùng đũa phép phóng ra một cái bùa định hướng phương vị, đem mình cùng Harry cuối cùng vững vàng bay tới bờ.
Đến khí hai chân Draco đứng vững trên mặt đất, Harry mới từ trong hôn mê tỉnh lại, Đầu tiên nhìn thấy Draco, Harry chớp chớp mắt, rõ ràng còn mơ màng ngủ, đánh giá Draco bằng vẻ mặt mơ màng. Hơn nữa, khi cậu nhìn thấy nhóm cổ động viên Hogwarts đã muốn lâm vào tình trạng điên cuồng, rõ ràng rất đinh tai nhức óc, giống như tiếng học sinh la hét khản cả cổ cùng sự ồn ào, lớn giọng của Ludo Bagman kích động rống lên.
Nhưng mà —
“Cậu hoàn thành xong rồi hả?”
“Ừ.”
“Trong một giờ?”
“Đúng vậy, sự thực là —” Draco nhìn thoáng qua đồng hồ lớn trong trận đấu, “ba mươi bảy phút.”
Harry ôm cổ Draco, tỏ vẻ càng nghi hoặc, “Draco, sao trên người cậu không bị ướt?”
Rốt cục đi tới lều sơ cứu, Draco nở nụ cười, “Bởi vì tôi biết giáo sư pha chế thuốc chống cảm lạnh dự phòng này có hương vị đáng sợ cỡ nào!”
Harry còn chưa tỉnh táo hoàn toàn đột nhiên cảm giác được bản thân mình bị xách lên, bà Pomfrey cầm một khăn lông cừu lớn quấn cậu lại như xác ướp, còn không cho nói gì đã bắt cậu uống một ly Thuốc Ớt, uống xong lỗ tai cậu muốn xịt cả khói, chống cảm lạnh.
“Quidditch — sau đó lại đem Rồng lửa đến đây — vào tháng Hai thì cho nhảy vào hồ nước lạnh như băng — bọn họ không muốn sống nữa sao —” Sắc mặt của bà Pomfrey khá khó coi, “Trò Malfoy, trò cũng phải uống!”
“Nhưng mà Phu nhân Pomfrey, cô xem con —”
“Trò muốn tự uống hay để ta rót cho trò!” Bà Pomfrey chống nạnh, tại… lều sơ cứu này bà ấy chính là Merlin!
Draco cũng bị cưỡng chế uống một liều chống cảm lạnh, làm hai lỗ tai xịt ra khói, quả thật có chút buồn cười, có lẽ là do anh nhìn thấy Harry bọc chăn, quả đầu xù như nhím, một thân chật vật nhưng lại dám cười nhạo anh, cho nên Draco lại mạnh mẽ nhéo mặt cậu ta một phen, cho tới khi bảo bối mắt xanh của anh phải mở miệng xin tha.
~*~
Lời chủ nhà: Dạo này ta mệt quá xá! Không có hứng edit nhưng vẫn ráng edit 1 chương /tuần, mọi người khỏi nói ta cũng biết mình edit rùa bò vậy mà vẫn than vãn hoài (=.=’’). Dự định trong tháng 12 tiễn bộ này xong luôn, nhưng xét tình hình hiện tại chắc cũng không xong rồi. Thật có lỗi!
~*~