Qui tắc hành vi thứ sáu mươi lăm của Slytherin: trí tuệ có lẽ thuộc về một số ít người, nhưng lực lượng thì nhất định thuộc về số đông
Dường như trong một đêm, học sinh Hogwarts trong ký túc xá nổi lên truyền thống ăn mừng lễ Giáng Sinh, thứ Tư và thứ Bảy có rất nhiều người đều để sẵn tất ở đầu giường, sau đó bỏ vào tất mười hai đồng bạc Sickles, đợi đến thứ Hai thì những đồng bạc kia đã biến thành kẹo cúp cua.
Không đến hai tuần, hậu quả nghiêm trọng rốt cuộc cũng xảy ra, trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám có rất nhiều học sinh xuất hiện triệu chứng nôn mửa, hôn mê, phát sốt hoặc là chảy máu mũi nghiêm trọng. Ban đầu, chỉ có một vài học sinh, về sau càng ngày càng lan rộng ra, lúc đi học thì còn lại một ít người khỏe mạnh, điều này khiến cho vị giám sát viên cao cấp phải sứt đầu mẻ trán, đến mức không thể tiếp tục lên lớp được, đừng nói chi tới chuyện đi tìm hiểu, điều tra tình trạng dạy học của người khác.
Đã tiến hành tới bước này, Draco cầm kính hai mặt, nói chuyện với cậu Sirius, “Chào, cậu Sirius, về chuyện quảng cáo trên báo sao rồi?”
Sirius ở bên kia gương mang vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn giờ này đang ngồi vắt óc viết thư tình nè, “Tôi nói cậu chủ nhỏ nhà Malfoy à, con rốt cuộc muốn làm gì? Phí quảng cáo trên trang bìa của tờ Nhật báo Tiên tri đâu phải thấp, đã vậy con còn muốn mua đứt nguyên tháng — thứ mà cậu lo không phải về chi phí, dù sao cha con cũng bỏ tiền phân nửa — nhưng mà cậu thật sự chịu không nỗi, cứ cho là cậu mang tình cảm dạt dào, thắm thiết với Remus nhưng da mặt của cậu cũng không đủ dày, cũng không phải cậu chỉ mới có mười sáu, mười bảy tuổi đầu. Con xem, có vợ chồng già nhà ai mà viết thư tình đăng báo mỗi ngày không…” Sirius ở bên kia than vãn.
Đáng sợ hơn là, Sirius cũng không biết con gái bây giờ suy nghĩ gì nữa, hắn thổ lộ tình cảm đến chết không đổi với bạn đời của mình trên nữa trang đầu của báo, vậy mà nhờ thế có thể ngày ngày nhận được thư ái mộ — thật sự không hiểu gì luôn! Hơn nữa, hắn cảm thấy gần đây sắc mặt của Remus càng tươi hơn!
Draco không nhịn được cười, ngày nào anh cũng xem mục thư tình trên báo kia, tình thánh Black ngày xưa ở Hogwarts trong phương diện này quả thật là một thiên tài! Tốt lắm, giờ nói chuyện chính, Draco hắng giọng, “Vậy chuyện hợp đồng, cậu đã là xong chưa?”
“Xong rồi, một tháng thì một tháng, một ngày cũng không thiếu! Nói mua nửa trang đầu thì chính là nửa trang đầu, thiếu một tấc Anh cũng là vi phạm hợp đồng! Xin cậu chủ nhỏ hãy yên tâm.” Từ ngữ trong hợp đồng chặt chẽ, thận trọng, tất cả đều là do luật sư thương mại chuyên nghiệp soạn ra.
“Vậy là tốt rồi! Cậu Sirius, bắt đầu từ ngày mai, cậu có thể không cần viết thư tình, con sẽ nói cho cậu biết một việc, cậu nghĩ biện pháp trau chuốt lại một chút!” Giờ phút này Draco cười đặc biệt âm hiểm.
Bởi vì hiện tại tờ Nhật báo Tiên tri đã bị chính quyền của lão Fudge khống chế toàn bộ, đương nhiên sẽ không cho phép những tin tức chống đối chính phủ được xuất bản, như vậy bọn họ sẽ giảm thiểu thị phi dư luận. Vì vậy, Draco để cậu Sirius ra mặt, mua phí quảng cáo thì bọn họ nhất định sẽ không từ chối món tiền tự đưa tới cửa đâu — thêm vào đó, luật sư đại diện cho nhà Black đã phát biểu, đây là ‘ngài Black dũng cảm trung trinh’ cần ăn mừng kỷ niệm ba năm ngày kết hôn của mình với bạn đời, nên đặc biệt mua nửa trang đầu nổi bật nhất để thông báo!
Đối với tòa soạn mà nói, đây quả thật là chuyện tốt, vừa kiếm được tiền vừa thu hút chú ý của độc giả!
Nhưng ngài Black chỉ có một yêu cầu, cho dù có tin tức trọng đại gì trong ngày thì đều phải nhường cho mình nửa trang đầu, thay vào đó chi phí sẽ được trả với giá cao, nhưng một khi thủ tục mua bán hoàn tất thì nửa trang báo liền do cá nhân Sirius sắp đặt hết, đồng thời, nếu bên tòa soạn đơn phương vi phạm hợp đồng, thì số tiền bồi thường nhất định sẽ cao chót vót.
Vì thế, Chủ biên tờ Nhật báo Tiên tri tay sai của Bộ trưởng Fudge cứ như thế từng bước đi vào bẫy!
Sau khi mua được nửa trang đầu, liên tục mấy ngày viết thư thổ lộ khiến cho mọi người chú ý, hiện tại có rất nhiều người — đa số là phụ nữ — đặc biệt chờ mong được đọc những lời đường mật của Sirius dành cho bạn đời của mình, loại cảm giác về tình yêu lung linh khiến mọi người vừa ghen tỵ vừa hâm mộ, hơn nữa đều được mọi người chấp nhận, rốt cuộc thiên chi kiêu tử xuất thân từ gia tộc cổ xưa, cao quý lại tiếp tục nói những lời có cánh, thật sự vừa tuyệt diệu vừa êm tai, vừa chân thật vừa cảm động.
Nhưng hôm nay, giọng điệu của ngài Black lại đầy lo âu và chân thành tha thiết.
[Thật xin lỗi, Moony, vốn đã hứa rồi nhưng lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn làm vỡ kế hoạch. Chính cậu cũng đã nói Harry quan trọng cỡ nào đối với chúng ta, còn quan trọng hơn cả mạng sống của tôi, thằng bé cứ như là con của chúng ta. Sau khi cha mẹ thằng bé qua đời, lúc đó chúng ta lại buộc phải xa cách thằng bé suốt mười năm ròng rã, chúng ta thương yêu thằng bé, quan tâm thằng bé, thề phải bảo vệ thằng bé tuyệt đối. Ngày hôm nay trang báo đã tràn ngập lời yêu thương, chúc phúc của tôi dành cho cậu, vì vậy, tôi nghĩ nên dành cho Harry vài lời trấn an và cổ vũ.
Ở trường học, Harry đang lâm vào trạng thái lo âu, khổ sở, hơn nữa còn hoảng loạn.
Thằng bé đã nói cho tôi biết trong trường đang bị một căn bệnh khó hiểu quấy nhiễu, có rất nhiều học sinh bị chảy máu, phát sốt, nôn mửa với cấp độ khác nhau, thậm chí còn có ngất xỉu không rõ nguyên nhân. Thằng bé hoài nghi là do bệnh dịch nào đó, cũng có thể là do trúng độc hoặc do lời nguyền hắc ám, điềm báo xấu… Vì thế mà thằng bé rất lo lắng, hơn nữa cũng rất nghi hoặc.
Thằng bé đang nỗ lực cũng các bạn học và giáo sư cũng nhau tìm ra nguyên nhân.
Tôi chỉ hy vọng với lời chúc này sẽ giúp thằng bé thoát khỏi bệnh tật và lo âu;
Tôi hy vọng thằng bé có thể bình an, thằng bé và tất cả các học sinh Hogwarts đều bình an, vô lo.
Harry, cục cưng của chú, Sirius sẽ mãi đứng sau lưng con.]
Thế là tin tức được đưa ra, ngày hôm sau ngay lúc ăn sáng, Đại Sảnh Hogwarts đều bị bao phủ bởi thư cú thăm hỏi từ các bậc phụ huynh đầy lo lắng.
Cặp đôi Tấn thủ nhà Gryffindor cùng nhau cười vang, “Thế này làm sao mà điều tra cho được, đều là do trên lớp Phòng chống làm ầm ĩ mà ra!”
Lời này vừa thốt ra, khiến mọi người ngoài mặt ngu ngơ, bên trong tự hiểu lấy.
Phân nửa bọn rắn nhỏ đều hướng về cặp đôi gây rối, lòng mang thâm ý mà cười, Blaise rũ mắt xuống, “Tra không ra nguyên nhân hử?”
Công chúa điện hạ Ravenclaw bỏ tờ báo xuống, tiếp lời, “Đúng, cần phải điều tra thêm, lớp học Phòng chống sắp thành trung tâm dịch bệnh luôn rồi!”
Hufflepuff — nhóm tiểu hoan đều là người thật thà, chất phác, cho nên nói thẳng, đúng rồi!
Dù nói thế nào đi nữa, tuy rằng Sirius chẳng nói gì nhưng sau hôm nay, ít nhất cũng có một bộ phận phụ huynh bắt đầu cảnh giác đối với môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Hai ngày kế tiếp, sau khi biểu lộ tình cảm dịu dàng, ấm áp, ngài Black lại dùng giọng điệu sắc bén, phẫn nộ chất vấn Bộ Pháp thuật cứng rắn phái một giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đến Hogwarts là có ý gì?
[Tôi quả thật không thể nào tin được, Harry nói cho tôi biết kết quả điều tra được, mọi người căn bản sẽ không thể tưởng tượng được với tư cách là một người giám hộ mà nghe được tin tức như thế sẽ có tâm trạng như thế nào đâu — tất cả bệnh tình của bọn nhỏ hầu như đều là xuất hiện trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám!
Lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đó!
Umbridge, đồ con cóc xấu xí, mụ đã làm gì với bọn nhỏ của chúng tôi hả? Mụ muốn dạy bọn nhỏ thuật phòng chống hay là sử dụng Nghệ thuật Hắc ám lên người chúng vậy? Tại sao bọn nhỏ trên lớp của mụ lại bị bệnh như thế? Bên trong Bộ Pháp thuật của mấy người đã rối tinh rối mù, bây giờ lại muốn nhúng tay vào Hogwarts, nhắm vào bọn nhỏ của chúng tôi, có phải là các người có ý đồ xấu xa gì không?]
Bộ Pháp thuật vất vả lắm mới có được chút yên tĩnh, giờ này lại sắp sứt đầu mẻ trán.
“Thật xin lỗi, ngài Bộ trưởng, nếu phải hủy bỏ mục quảng cáo đó, chúng ta phải bồi thường một khoản tiền kếch xù — đúng vậy, đã được đoàn luật sư phân tích rồi — không, hãy tin tôi, ngài nhất định sẽ không muốn biết con số cụ thể đâu — được rồi, nếu ngài thật sự muốn biết, hậu quả có khả năng nhất là tòa soạn sẽ bị mấy gia tộc lớn thâu tóm — được rồi, bọn họ sẽ nắm giữ hết mọi cổ phần — đúng vậy, chính là gia tộc Black, có lẽ còn có Malfoy.”
“Đó là một cái bẫy!” Lão Fudge phẫn nộ ở trong phòng làm việc đập bàn.
Là một cái bẫy, chờ đến lúc lão nhận ra, mọi thứ cũng không kịp rồi.
Một tháng này, sau khi sự việc được công bố, trang báo Sirius dùng để kỷ niệm ba năm kết hôn sau đó biến thành chiến trường ngòi bút thể hiện sự phẫn nộ của các bậc phụ huynh đối với sắc lệnh giáo dục của Bộ Pháp thuật — ngài Black ‘chính nghĩa, trung trinh’ cho biết, ông có thể cảm nhận được sự khẩn trương và quan tâm của mọi người, ông có thể nhận thấy được sự lo lắng và khẩn trương của các bậc làm cha làm mẹ, bởi vì ông cũng là một thành viên trong đó, dưới tình huống như thế, ông vô cùng mong muốn được dùng chút sức của mình vì sự an toàn của bọn nhỏ.
Hơn nữa, bạn đời của ngài Black, ngài Moony, đã công khai đứng ra phát biểu, với thân phận giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám tiền nhiệm, có thể ra sức bảo vệ từng học sinh của mình, vì bảo vệ tất cả học sinh Hogwarts không bị thương tổn, đó chính là món quà tốt nhất mà Sirius dành cho mình nhân kỷ niệm ba năm kết hôn.
Chuyện đã đến nước này, nếu chờ hợp đồng thuê một tháng trên trang bìa của ngài Black chấm dứt, thì Bộ Pháp thuật cũng không dọn sạch nỗi hậu quả, cho nên, chuyện cần phải giải quyết không phải là phiền toái mà tin tức kia mang đến hay sự phẫn nộ của bậc phụ huynh, mà chính là chuyện tìm ra ngọn nguồn, vì sao các học sinh lại bị ngất, nôn mửa, sốt cao không giảm trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám?
Nhất định là có nguyên nhân!
Lão Fudge cố chống lại áp lực dư luận, ra lệnh cho mụ Umbridge trong thời gian ngắn nhất điều tra cho rõ chân tướng! Nắm rõ nguồn gốc vấn đề thì mới có thể thoát được cơn phẫn nộ của các bậc phụ huynh, giúp Bộ triệt để thoát khỏi đà tuột dốc.
Vì thế, chuyện mà Pansy từng lo lắng đã xảy ra, không thể tránh khỏi.
Cho nên, hai anh em sinh đôi và Harry bị nhân viên điều tra cấp cao gọi vào văn phòng của mụ ta.
WPW — huy hiệu ‘Anh em Weasley Potter’ chói lọi như vậy nằm trên tấm quảng cáo đang tỏa sáng, cả trường học có ai mà không biết chứ? Mụ Umbridge mặc dù mới mò ra, nhưng nếu muốn biết về lai lịch của thứ này cũng không khó, Hogwarts hơn một một ngàn học sinh và giáo viên, không thể nào bền chắc như sắt thép được.
Bọn Harry tiến vào văn phòng liền nhìn thấy trên tay mụ Umbridge cầm miếng quảng cáo mà bọn họ dán trên bảng thông báo, trên bàn của mụ ta còn có một lố sản phẩm pháo bông của WPW, trên bao bì còn có huy hiệu WPW thật to.
“Mấy thứ này là do các trò chế tạo ra?” Lúc này giọng nói của mụ Umbridge không còn vẻ ngọt xớt giống con gái, mà ngược lại mang nét bén nhọn, chói tai.
Fred nhìn thoáng qua mấy hộp pháo bông trên bàn, nở nụ cười, “Giáo sư, cảm ơn cô đã coi trọng mấy thứ đồ chơi vụn vặt này của bọn em.”
George thêm vào, “Nếu cô trực tiếp mua ở chỗ bọn em, thì bọn em sẽ chiết khấu hai phần cho cô đó.”
Harry nói tiếp, “Giáo sư, cô có thể cho tụi em một chút ý kiến về việc cải tiến không?”
“Tốt lắm, tốt lắm, mấy trò đã thừa nhận!” Sắc mặt mụ Umbridge xám xanh, biểu cảm không biết là do vui mừng hay phẫn nộ nữa, nhưng ngón tay chỉ vào mũi bọn Harry thì cứ run rẫy, “Mấy trò rốt cuộc cũng thừa nhận! Mấy trò đã thừa nhận sự việc trên lớp học là do mấy trò giở trò, tốt lắm, tốt lắm! Mấy trò sẽ phải trả giá đắt vì chuyện này, mấy trò sẽ bị đuổi học!”
“Đuổi học?”
“Vì sao chứ?”
“Dựa vào đâu?”
“Phá rối trên lớp, gây ra hỗn loạn, đầu độc bạn học, tạo thị phi dư luận… Chỉ cần một việc, một việc thôi!” Mụ Umbridge điên tiết lên, tròng mắt tràn ngập thống hận và vẻ khoái trá trên mặt như muốn thoát ra ngoài, “… Đều đủ khiến mấy trò bị tống vào ngục Azkaban!”
“Khoan đã, giáo sư, cô đang nói gì vậy?” Vẻ mặt Harry đặc biệt vô tội, “Chất lượng của mấy hộp pháo bông có vấn đề sao?”
“Đừng có mà làm bộ dạng vô tội!” Mụ Umbridge nhón chân, hét lên khiến mấy con mèo trong tranh đều trốn mất dạng, “Chúng ta ai cũng biết chính bọn bây là những kẻ ở sau lưng gây rối trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám…”
“Hửm! Có ai gây rối sao?”
“Việc này thì liên quan gì tới tụi em?”
“Giáo sư, cô đây là đang chối bỏ trách nhiệm!” Harry lớn tiếng phản bác, “Rõ ràng là do lỗi của cô đã dùng mùi hương chiết xuất từ cây thủy cần, khiến cho học sinh bị dị ứng dẫn tới ngộ độc!”
“Cái…Cái gì thủy cần?” Cổ họng của mụ Umbridge như nghẹn lại.
“Trên báo có nói, là phỏng đoán của nhà nghiên cứu Bellesone, bác của ông ta là một người chế tạo độc dược, một Bậc thầy Độc dược,” Thoạt nhìn Harry có vẻ dương dương tự đắc, “Ông ta suy đoán vừa có lý vừa có chứng cứ, đã có phụ huynh muốn đem cô đi cách ly hoàn toàn.”
“Vu khống, toàn bộ đều là vu khống, lăng mạ giáo sư, cấm túc, trò Potter!” Mụ Umbridge phẫn nộ đập bàn.
Harry nhún nhún vai, dáng vẻ không quan tâm, “Cũng đâu phải em nói, là trên báo viết vậy mà, cô đâu có quyền gì mà cấm túc. Hơn nữa, cứ cho là bị cấm túc, bản thân em cũng chả sao, nhưng mà nếu như em ở trong văn phòng cô vì bị dị ứng mà ngất xỉu hoặc là phát sốt, nôn mửa, chú Sirius, cha đỡ đầu của em, sẽ nói như thế nào đây, trên báo sẽ viết gì đây?”
Lần đầu tiên sắc mặt mụ Umbridge rốt cuộc đã đồng màu với bộ váy hồng phấn trên người mình, rồi trướng lên giống như gan heo. Cuối cùng, giáo sư Umbridge lôi bọn họ tới văn phòng Hiệu trưởng, hơn nữa còn gọi Viện trưởng hai nhà đến, mụ ta cho rằng lần này mình đã bắt được đầu sỏ gây nên vụ việc học sinh bị đầu độc!
“Dựa vào đâu mà nói là tụi em làm?”
“Căn bản chẳng hiểu ra sao cả!”
“Đúng là vô lý vu khống!”
Harry và cặp song sinh đồng thanh kêu oan, khiến văn phòng Hiệu trưởng y như cái chợ.
“Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ từng bước giải quyết.” Đôi mắt sau tròng kính bán nguyệt của vị Hiệu trưởng râu bạc tràn ngập cổ vũ và an ủi, ông vỗ tay một cái, “Dolores, vì sao cô lại nói phần lớn các học sinh bị nôn mửa, phát sốt là do Harry và hai cậu Weasley đây gây ra?”
Mụ Umbridge thoát khỏi trang thái tinh thần suy sụp lúc nãy, lấy hai túi kẹo cúp cua trong túi quần ra, vẻ mặt mang theo vẻ đắc thắng như vẫn còn con át chủ bài, “Người của tôi đã cung cấp mang mối, chính là từ sau ngày dán bảng quảng cáo, Tiếu Nghiễm dựa theo lời hướng dẫn trên đó mà cuối cùng phát hiện trong tất là loại kẹo này, trò ấy nói cho ta biết do loại kẹo này đã khiến đa số học sinh phát sốt và ngất xỉu! Nhìn xem, hộp pháo bông này và mấy gói kẹo bị phát hiện có cùng huy hiệu in trên đó, trò Weasley và trò Potter lúc nãy đã thừa nhận!”
“Hửm!” George bất mãn với lời nói nhảm nhí của mụ Umbridge, “Giáo sư Umbridge lúc nãy hỏi rằng hộp pháo bông này có phải là tụi em làm hay không, tụi em nhận, đó là món đồ vui đùa thành công nhất của ‘Anh em Weasley Potter’!”
Harry: “Tụi em hồi nghỉ hè cũng đã bán rồi!”
Fred: “Rất được hoan nghênh!”
George: “Niềm tự hào của tụi em đó!”
“Ta biết chứ,” Hiệu trưởng râu bạc gật gật đầu, “Các trò trong thời gian thử nghiệm cũng đã làm cháy một bộ áo chùng yêu thích nhất của ta, à, ta còn nhớ lúc đó giáo sư McGonagall đã phạt cấm túc các trò phải dọn dẹp vệ sinh — phải nói là, bình thường thì ta sẽ không để ý đến mấy trò tinh nghịch đầy sức sống vậy đâu, nhưng mà đó quả thật là một bộ áo chùng quý giá, là sản phẩm chỉ có bán nhân dịp một trăm năm mươi năm thành lập tiệm của Phu nhân Malkin, Phu nhân Malkin cũng có nói với ta, nó được làm từ tơ lụa phương Đông, bề mặt có thêu hoa văn cổ xưa của phương Đông có thể đem lại may mắn…”
“Khụ khụ….” Tiếng ho khan lần này là của giáo sư McGonagall.
Hiệu trưởng râu bạc phát hiện bởi vì lúc nãy mình lơ đi mụ ta nên mặt giáo sư Umbridge cứ như màu gan heo, nên thấy có lỗi, “A, thật xin lỗi, Dolores, cô nói tiếp đi.”
“Túi kẹo này,” Mụ Umbridge giơ lên túi kẹo cúp cua, dáng vẻ thắng lợi tới nơi, ánh mắt hưng phấn, “chính là chứng cứ cho việc gây rối trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám!”
“Việc đó không liên quan đến tụi em!” Cặp song sinh trăm miệng một lời.
“Không liên quan?” Mụ Umbridge giờ đã khôi phục lại giọng điệu ngọt xớt, ác ý cười, “Còn việc Tiếu Nghiễm tố cáo thì giải thích sao đây? Cả trường đều biết WPW chính là huy hiệu của đồ dùng vui đùa của mấy trò.”
“Cô nói đúng rồi!” Harry lập luận, “Cả trường đều biết hết! Hơn một ngàn học sinh biết huy hiệu này, nhưng cô dựa vào đâu mà nói đồ này là do tụi em làm? Những câu chữ này rất khó để giả mạo sao? Cô có nhìn thấy tụi em dán lên không?”
Tấn thủ thứ nhất nói: “Ai thấy tụi em làm?”
Tấn thủ thứ hai nói: “Ai thấy tụi em bán?”
Harry: “Cô có thấy tụi em nhét kẹo vào họng bọn họ không? Hay là bạn học kia chứng minh là bọn họ mua trực tiếp từ tay tụi em? Cho dù cô là giáo sư thì cô cũng không có quyền vô lý gán tội lên người tụi em! Chuyện này, em cũng không sợ cô điều tra!”
Cặp song sinh và Harry kẻ xướng người họa, luân phiên trách móc, kêu oan cũng là một mưu kế! Đây đều là bọn họ và Draco nghĩ ra lý do chối tội hoàn mỹ, có thể đủ đem mọi nhược điểm của bọn họ phủi sạch, cho nên vừa rống xong, Harry tranh thủ thời gian cẩn thận nhìn thoáng qua Xà vương bệ hạ sắc mặt không âm trầm, hơn nữa còn có vẻ là như có như không nhếch môi — thở phào một hơi.
Nhưng sắc mặt Umbridge đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ tía, rồi từ tím biến thành đen giống như là bị người khác bóp cổ, không thở được.
“Tôi nghĩ chuyện này đã rất rõ ràng,” Xà vương hay bao che khuyết điểm dùng giọng điệu nhỏ nhẹ, giống như một con mãng xà đang tao nhã lướt qua, “học sinh trong Nhà của tôi có kiêu ngạo, lòng tự trọng và vinh quang của mình, điều này mọi người đều đã công nhận, mà Harry Potter nhất định sẽ không làm chuyện có hại với bạn học, điều này cũng đã được công nhận. Trò ấy không có khả năng vọt tới từng lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, đến chỗ từng bạn học nhét những thứ này vào miệng họ!”
Sử tử vương bệ hạ nghiêm khắc cũng ra mặt, che chở hai chú sư tử lông đỏ phía sau, “Dolores, tôi cảm thấy suy luận của cô không đúng. Nếu loại kẹo này thật sự là nguyên nhân khiến học sinh bị bệnh thì các học sinh chấp nhận nuốt loại kẹo này cũng là người chịu trách nhiệm — cũng đâu phải là có người lấy đũa phép dọa nạt, cho dù có như vậy đi nữa thì có ai nhìn thấy không?”
Mụ Umbridge đột nhiên nghĩ ra một ý hay, “Chân Dược, Severus, tôi yêu cầu anh hãy cung cấp Chân Dược — với thân phận là điều tra viên cấp cao!” Mụ ta lập tức bổ sung, giống như cuối cùng đã tóm được nhược điểm, sắc mặt con cóc hồng liền phấn chấn lên.
Trong lòng Harry cứng đờ, vỡ ra từng mảnh!
Cậu không ngờ tới chuyện này!
Đúng vậy, cậu thật sự đã quên béng mất trên đời còn có Chân Dược! Cậu đương nhiên biết loại thuốc này, Chân Dược chính là một loại Độc dược cao cấp hiếm có, cũng đâu phải loại bán ngoài lề đường, ai mà nghĩ tới sẽ dùng Chân Dược?
Cho dù Draco có cẩn thận cấp mấy thì cũng để lại sơ sót, bọn họ đều đã quên mất sẽ còn có loại khả năng này!
Harry chột dạ, lại không dám để lộ chút biểu tình gì, chỉ có thể lén lướt mắt qua nhìn cặp song sinh, chỉ thấy hai người kia mang bộ dạng không cảm xúc — cậu đã quên, đối với môn Độc dược thì không thể trông cậy vào họ!
Cặp song sinh dửng dưng, nhưng giáo sư Snape thì đối với việc làm của bọn họ đã biết rõ từ lâu, vì vậy, trong một khắc này ánh mắt của giáo sư Snape trở nên nguy hiểm. Cho dù bề ngoài và giọng nói vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng rõ ràng Xà vương luôn bao che khuyết điểm đã muốn hiện ra khí thế tấn công hừng hực, “Chân Dược là một loại Độc dược có tính mẫn cảm, nguy hiểm cao, tôi phải nói rõ cho giáo sư Umbridge biết là, nó là loại thuốc nằm trong phạm vi quản chế nghiêm ngặt, cô nghĩ gì mà cho rằng tôi sẽ trữ một loại thuốc như vậy?”
Umbridge: “…”
“Lấy kinh nghiệm trình độ chuyên môn cùng kinh nghiệm rèn luyện hằng ngày của bản thân tôi, giáo sư Umbridge, để pha chế một liều Chân Dược mà không gây tác dụng phụ hay độc tính thì toàn bộ nước Anh, kể cả châu Âu cũng không quá hai mươi người có khả năng đó, hơn nữa, quá trình pha chế cần ít nhất một chu kỳ trăng tròn. Tôi còn muốn nhắc nhở thêm là, bởi vì Chân Dược có đặc tính gây thương tổn và xâm phạm cho nên pháp thuật đã cấm không được dùng trên người trẻ vị thành niên.” Giáo sư Snape nhìn thoáng qua cặp song sinh tóc đỏ, lại giải thích thêm, “Cho dù cần dùng lên người trưởng thành thì cũng cần phải báo cáo lên Hội đồng Phù thủy, nhận được giấy chứng nhận sức khỏe của Bệnh viện Thánh Mungo, quá trình bình thường cũng phải mất từ sáu tới mười tháng. Còn có,” Xà vương dời ánh mắt đến con cóc kia, “nếu thật sự bọn nhỏ là vô tội, cô sẽ chịu hết mọi trách nhiệm này trước pháp luật nỗi à, chính là cố ý gây thương tổn nghiêm trọng, ép bức và xâm phạm đến quyền riêng tư và tự do ngôn luận, việc đó sẽ bị tống vào ngục Azkaban đó, giáo sư Umbridge?”
Umbridge: “Anh…”
“Xin đừng nghi ngờ cảnh cáo của tôi,” Xà vương vĩ đại – người hội tụ đủ mọi phẩm chất cao quý của một Slytherin, nhướn mày, “Những quy định về việc hạn chế, kiểm soát việc sử dụng Chân Dược là do Ban Thi hành luật pháp của Bộ Pháp thuật đưa tới Ủy ban đánh giá, kiểm tra Độc dược, cấp cho mỗi Bậc thầy Độc dược có khả năng pha chế loại thuốc này một bảng thông báo chính thức, với mục đích nhắc nhở bọn tôi khi pha chế thuốc thì phải có ý thức, trách nhiệm không vi phạm pháp luật, mà những quy định này đều bắt nguồn từ Điều khoản Lập pháp tối cao không thể sửa đổi trong Luật Phù thủy.”
Sắc mặt mụ Umbridge xám xanh, so với Âm binh cũng không khác mấy, nhưng cặp mắt Harry thì sắp hiện lên hình ngôi sao lấp lánh khi nhìn Viện trưởng Snape vĩ đại của mình, nếu hiện tại không phải thời điểm thích hợp thì cậu đã nhào lên bái lạy Xà vương bệ hạ lợi hại không ai sánh bằng. Thật sự, thật sự là rất rất rất có phong cách!
~*~
Dường như trong một đêm, học sinh Hogwarts trong ký túc xá nổi lên truyền thống ăn mừng lễ Giáng Sinh, thứ Tư và thứ Bảy có rất nhiều người đều để sẵn tất ở đầu giường, sau đó bỏ vào tất mười hai đồng bạc Sickles, đợi đến thứ Hai thì những đồng bạc kia đã biến thành kẹo cúp cua.
Không đến hai tuần, hậu quả nghiêm trọng rốt cuộc cũng xảy ra, trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám có rất nhiều học sinh xuất hiện triệu chứng nôn mửa, hôn mê, phát sốt hoặc là chảy máu mũi nghiêm trọng. Ban đầu, chỉ có một vài học sinh, về sau càng ngày càng lan rộng ra, lúc đi học thì còn lại một ít người khỏe mạnh, điều này khiến cho vị giám sát viên cao cấp phải sứt đầu mẻ trán, đến mức không thể tiếp tục lên lớp được, đừng nói chi tới chuyện đi tìm hiểu, điều tra tình trạng dạy học của người khác.
Đã tiến hành tới bước này, Draco cầm kính hai mặt, nói chuyện với cậu Sirius, “Chào, cậu Sirius, về chuyện quảng cáo trên báo sao rồi?”
Sirius ở bên kia gương mang vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn giờ này đang ngồi vắt óc viết thư tình nè, “Tôi nói cậu chủ nhỏ nhà Malfoy à, con rốt cuộc muốn làm gì? Phí quảng cáo trên trang bìa của tờ Nhật báo Tiên tri đâu phải thấp, đã vậy con còn muốn mua đứt nguyên tháng — thứ mà cậu lo không phải về chi phí, dù sao cha con cũng bỏ tiền phân nửa — nhưng mà cậu thật sự chịu không nỗi, cứ cho là cậu mang tình cảm dạt dào, thắm thiết với Remus nhưng da mặt của cậu cũng không đủ dày, cũng không phải cậu chỉ mới có mười sáu, mười bảy tuổi đầu. Con xem, có vợ chồng già nhà ai mà viết thư tình đăng báo mỗi ngày không…” Sirius ở bên kia than vãn.
Đáng sợ hơn là, Sirius cũng không biết con gái bây giờ suy nghĩ gì nữa, hắn thổ lộ tình cảm đến chết không đổi với bạn đời của mình trên nữa trang đầu của báo, vậy mà nhờ thế có thể ngày ngày nhận được thư ái mộ — thật sự không hiểu gì luôn! Hơn nữa, hắn cảm thấy gần đây sắc mặt của Remus càng tươi hơn!
Draco không nhịn được cười, ngày nào anh cũng xem mục thư tình trên báo kia, tình thánh Black ngày xưa ở Hogwarts trong phương diện này quả thật là một thiên tài! Tốt lắm, giờ nói chuyện chính, Draco hắng giọng, “Vậy chuyện hợp đồng, cậu đã là xong chưa?”
“Xong rồi, một tháng thì một tháng, một ngày cũng không thiếu! Nói mua nửa trang đầu thì chính là nửa trang đầu, thiếu một tấc Anh cũng là vi phạm hợp đồng! Xin cậu chủ nhỏ hãy yên tâm.” Từ ngữ trong hợp đồng chặt chẽ, thận trọng, tất cả đều là do luật sư thương mại chuyên nghiệp soạn ra.
“Vậy là tốt rồi! Cậu Sirius, bắt đầu từ ngày mai, cậu có thể không cần viết thư tình, con sẽ nói cho cậu biết một việc, cậu nghĩ biện pháp trau chuốt lại một chút!” Giờ phút này Draco cười đặc biệt âm hiểm.
Bởi vì hiện tại tờ Nhật báo Tiên tri đã bị chính quyền của lão Fudge khống chế toàn bộ, đương nhiên sẽ không cho phép những tin tức chống đối chính phủ được xuất bản, như vậy bọn họ sẽ giảm thiểu thị phi dư luận. Vì vậy, Draco để cậu Sirius ra mặt, mua phí quảng cáo thì bọn họ nhất định sẽ không từ chối món tiền tự đưa tới cửa đâu — thêm vào đó, luật sư đại diện cho nhà Black đã phát biểu, đây là ‘ngài Black dũng cảm trung trinh’ cần ăn mừng kỷ niệm ba năm ngày kết hôn của mình với bạn đời, nên đặc biệt mua nửa trang đầu nổi bật nhất để thông báo!
Đối với tòa soạn mà nói, đây quả thật là chuyện tốt, vừa kiếm được tiền vừa thu hút chú ý của độc giả!
Nhưng ngài Black chỉ có một yêu cầu, cho dù có tin tức trọng đại gì trong ngày thì đều phải nhường cho mình nửa trang đầu, thay vào đó chi phí sẽ được trả với giá cao, nhưng một khi thủ tục mua bán hoàn tất thì nửa trang báo liền do cá nhân Sirius sắp đặt hết, đồng thời, nếu bên tòa soạn đơn phương vi phạm hợp đồng, thì số tiền bồi thường nhất định sẽ cao chót vót.
Vì thế, Chủ biên tờ Nhật báo Tiên tri tay sai của Bộ trưởng Fudge cứ như thế từng bước đi vào bẫy!
Sau khi mua được nửa trang đầu, liên tục mấy ngày viết thư thổ lộ khiến cho mọi người chú ý, hiện tại có rất nhiều người — đa số là phụ nữ — đặc biệt chờ mong được đọc những lời đường mật của Sirius dành cho bạn đời của mình, loại cảm giác về tình yêu lung linh khiến mọi người vừa ghen tỵ vừa hâm mộ, hơn nữa đều được mọi người chấp nhận, rốt cuộc thiên chi kiêu tử xuất thân từ gia tộc cổ xưa, cao quý lại tiếp tục nói những lời có cánh, thật sự vừa tuyệt diệu vừa êm tai, vừa chân thật vừa cảm động.
Nhưng hôm nay, giọng điệu của ngài Black lại đầy lo âu và chân thành tha thiết.
[Thật xin lỗi, Moony, vốn đã hứa rồi nhưng lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn làm vỡ kế hoạch. Chính cậu cũng đã nói Harry quan trọng cỡ nào đối với chúng ta, còn quan trọng hơn cả mạng sống của tôi, thằng bé cứ như là con của chúng ta. Sau khi cha mẹ thằng bé qua đời, lúc đó chúng ta lại buộc phải xa cách thằng bé suốt mười năm ròng rã, chúng ta thương yêu thằng bé, quan tâm thằng bé, thề phải bảo vệ thằng bé tuyệt đối. Ngày hôm nay trang báo đã tràn ngập lời yêu thương, chúc phúc của tôi dành cho cậu, vì vậy, tôi nghĩ nên dành cho Harry vài lời trấn an và cổ vũ.
Ở trường học, Harry đang lâm vào trạng thái lo âu, khổ sở, hơn nữa còn hoảng loạn.
Thằng bé đã nói cho tôi biết trong trường đang bị một căn bệnh khó hiểu quấy nhiễu, có rất nhiều học sinh bị chảy máu, phát sốt, nôn mửa với cấp độ khác nhau, thậm chí còn có ngất xỉu không rõ nguyên nhân. Thằng bé hoài nghi là do bệnh dịch nào đó, cũng có thể là do trúng độc hoặc do lời nguyền hắc ám, điềm báo xấu… Vì thế mà thằng bé rất lo lắng, hơn nữa cũng rất nghi hoặc.
Thằng bé đang nỗ lực cũng các bạn học và giáo sư cũng nhau tìm ra nguyên nhân.
Tôi chỉ hy vọng với lời chúc này sẽ giúp thằng bé thoát khỏi bệnh tật và lo âu;
Tôi hy vọng thằng bé có thể bình an, thằng bé và tất cả các học sinh Hogwarts đều bình an, vô lo.
Harry, cục cưng của chú, Sirius sẽ mãi đứng sau lưng con.]
Thế là tin tức được đưa ra, ngày hôm sau ngay lúc ăn sáng, Đại Sảnh Hogwarts đều bị bao phủ bởi thư cú thăm hỏi từ các bậc phụ huynh đầy lo lắng.
Cặp đôi Tấn thủ nhà Gryffindor cùng nhau cười vang, “Thế này làm sao mà điều tra cho được, đều là do trên lớp Phòng chống làm ầm ĩ mà ra!”
Lời này vừa thốt ra, khiến mọi người ngoài mặt ngu ngơ, bên trong tự hiểu lấy.
Phân nửa bọn rắn nhỏ đều hướng về cặp đôi gây rối, lòng mang thâm ý mà cười, Blaise rũ mắt xuống, “Tra không ra nguyên nhân hử?”
Công chúa điện hạ Ravenclaw bỏ tờ báo xuống, tiếp lời, “Đúng, cần phải điều tra thêm, lớp học Phòng chống sắp thành trung tâm dịch bệnh luôn rồi!”
Hufflepuff — nhóm tiểu hoan đều là người thật thà, chất phác, cho nên nói thẳng, đúng rồi!
Dù nói thế nào đi nữa, tuy rằng Sirius chẳng nói gì nhưng sau hôm nay, ít nhất cũng có một bộ phận phụ huynh bắt đầu cảnh giác đối với môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Hai ngày kế tiếp, sau khi biểu lộ tình cảm dịu dàng, ấm áp, ngài Black lại dùng giọng điệu sắc bén, phẫn nộ chất vấn Bộ Pháp thuật cứng rắn phái một giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đến Hogwarts là có ý gì?
[Tôi quả thật không thể nào tin được, Harry nói cho tôi biết kết quả điều tra được, mọi người căn bản sẽ không thể tưởng tượng được với tư cách là một người giám hộ mà nghe được tin tức như thế sẽ có tâm trạng như thế nào đâu — tất cả bệnh tình của bọn nhỏ hầu như đều là xuất hiện trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám!
Lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đó!
Umbridge, đồ con cóc xấu xí, mụ đã làm gì với bọn nhỏ của chúng tôi hả? Mụ muốn dạy bọn nhỏ thuật phòng chống hay là sử dụng Nghệ thuật Hắc ám lên người chúng vậy? Tại sao bọn nhỏ trên lớp của mụ lại bị bệnh như thế? Bên trong Bộ Pháp thuật của mấy người đã rối tinh rối mù, bây giờ lại muốn nhúng tay vào Hogwarts, nhắm vào bọn nhỏ của chúng tôi, có phải là các người có ý đồ xấu xa gì không?]
Bộ Pháp thuật vất vả lắm mới có được chút yên tĩnh, giờ này lại sắp sứt đầu mẻ trán.
“Thật xin lỗi, ngài Bộ trưởng, nếu phải hủy bỏ mục quảng cáo đó, chúng ta phải bồi thường một khoản tiền kếch xù — đúng vậy, đã được đoàn luật sư phân tích rồi — không, hãy tin tôi, ngài nhất định sẽ không muốn biết con số cụ thể đâu — được rồi, nếu ngài thật sự muốn biết, hậu quả có khả năng nhất là tòa soạn sẽ bị mấy gia tộc lớn thâu tóm — được rồi, bọn họ sẽ nắm giữ hết mọi cổ phần — đúng vậy, chính là gia tộc Black, có lẽ còn có Malfoy.”
“Đó là một cái bẫy!” Lão Fudge phẫn nộ ở trong phòng làm việc đập bàn.
Là một cái bẫy, chờ đến lúc lão nhận ra, mọi thứ cũng không kịp rồi.
Một tháng này, sau khi sự việc được công bố, trang báo Sirius dùng để kỷ niệm ba năm kết hôn sau đó biến thành chiến trường ngòi bút thể hiện sự phẫn nộ của các bậc phụ huynh đối với sắc lệnh giáo dục của Bộ Pháp thuật — ngài Black ‘chính nghĩa, trung trinh’ cho biết, ông có thể cảm nhận được sự khẩn trương và quan tâm của mọi người, ông có thể nhận thấy được sự lo lắng và khẩn trương của các bậc làm cha làm mẹ, bởi vì ông cũng là một thành viên trong đó, dưới tình huống như thế, ông vô cùng mong muốn được dùng chút sức của mình vì sự an toàn của bọn nhỏ.
Hơn nữa, bạn đời của ngài Black, ngài Moony, đã công khai đứng ra phát biểu, với thân phận giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám tiền nhiệm, có thể ra sức bảo vệ từng học sinh của mình, vì bảo vệ tất cả học sinh Hogwarts không bị thương tổn, đó chính là món quà tốt nhất mà Sirius dành cho mình nhân kỷ niệm ba năm kết hôn.
Chuyện đã đến nước này, nếu chờ hợp đồng thuê một tháng trên trang bìa của ngài Black chấm dứt, thì Bộ Pháp thuật cũng không dọn sạch nỗi hậu quả, cho nên, chuyện cần phải giải quyết không phải là phiền toái mà tin tức kia mang đến hay sự phẫn nộ của bậc phụ huynh, mà chính là chuyện tìm ra ngọn nguồn, vì sao các học sinh lại bị ngất, nôn mửa, sốt cao không giảm trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám?
Nhất định là có nguyên nhân!
Lão Fudge cố chống lại áp lực dư luận, ra lệnh cho mụ Umbridge trong thời gian ngắn nhất điều tra cho rõ chân tướng! Nắm rõ nguồn gốc vấn đề thì mới có thể thoát được cơn phẫn nộ của các bậc phụ huynh, giúp Bộ triệt để thoát khỏi đà tuột dốc.
Vì thế, chuyện mà Pansy từng lo lắng đã xảy ra, không thể tránh khỏi.
Cho nên, hai anh em sinh đôi và Harry bị nhân viên điều tra cấp cao gọi vào văn phòng của mụ ta.
WPW — huy hiệu ‘Anh em Weasley Potter’ chói lọi như vậy nằm trên tấm quảng cáo đang tỏa sáng, cả trường học có ai mà không biết chứ? Mụ Umbridge mặc dù mới mò ra, nhưng nếu muốn biết về lai lịch của thứ này cũng không khó, Hogwarts hơn một một ngàn học sinh và giáo viên, không thể nào bền chắc như sắt thép được.
Bọn Harry tiến vào văn phòng liền nhìn thấy trên tay mụ Umbridge cầm miếng quảng cáo mà bọn họ dán trên bảng thông báo, trên bàn của mụ ta còn có một lố sản phẩm pháo bông của WPW, trên bao bì còn có huy hiệu WPW thật to.
“Mấy thứ này là do các trò chế tạo ra?” Lúc này giọng nói của mụ Umbridge không còn vẻ ngọt xớt giống con gái, mà ngược lại mang nét bén nhọn, chói tai.
Fred nhìn thoáng qua mấy hộp pháo bông trên bàn, nở nụ cười, “Giáo sư, cảm ơn cô đã coi trọng mấy thứ đồ chơi vụn vặt này của bọn em.”
George thêm vào, “Nếu cô trực tiếp mua ở chỗ bọn em, thì bọn em sẽ chiết khấu hai phần cho cô đó.”
Harry nói tiếp, “Giáo sư, cô có thể cho tụi em một chút ý kiến về việc cải tiến không?”
“Tốt lắm, tốt lắm, mấy trò đã thừa nhận!” Sắc mặt mụ Umbridge xám xanh, biểu cảm không biết là do vui mừng hay phẫn nộ nữa, nhưng ngón tay chỉ vào mũi bọn Harry thì cứ run rẫy, “Mấy trò rốt cuộc cũng thừa nhận! Mấy trò đã thừa nhận sự việc trên lớp học là do mấy trò giở trò, tốt lắm, tốt lắm! Mấy trò sẽ phải trả giá đắt vì chuyện này, mấy trò sẽ bị đuổi học!”
“Đuổi học?”
“Vì sao chứ?”
“Dựa vào đâu?”
“Phá rối trên lớp, gây ra hỗn loạn, đầu độc bạn học, tạo thị phi dư luận… Chỉ cần một việc, một việc thôi!” Mụ Umbridge điên tiết lên, tròng mắt tràn ngập thống hận và vẻ khoái trá trên mặt như muốn thoát ra ngoài, “… Đều đủ khiến mấy trò bị tống vào ngục Azkaban!”
“Khoan đã, giáo sư, cô đang nói gì vậy?” Vẻ mặt Harry đặc biệt vô tội, “Chất lượng của mấy hộp pháo bông có vấn đề sao?”
“Đừng có mà làm bộ dạng vô tội!” Mụ Umbridge nhón chân, hét lên khiến mấy con mèo trong tranh đều trốn mất dạng, “Chúng ta ai cũng biết chính bọn bây là những kẻ ở sau lưng gây rối trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám…”
“Hửm! Có ai gây rối sao?”
“Việc này thì liên quan gì tới tụi em?”
“Giáo sư, cô đây là đang chối bỏ trách nhiệm!” Harry lớn tiếng phản bác, “Rõ ràng là do lỗi của cô đã dùng mùi hương chiết xuất từ cây thủy cần, khiến cho học sinh bị dị ứng dẫn tới ngộ độc!”
“Cái…Cái gì thủy cần?” Cổ họng của mụ Umbridge như nghẹn lại.
“Trên báo có nói, là phỏng đoán của nhà nghiên cứu Bellesone, bác của ông ta là một người chế tạo độc dược, một Bậc thầy Độc dược,” Thoạt nhìn Harry có vẻ dương dương tự đắc, “Ông ta suy đoán vừa có lý vừa có chứng cứ, đã có phụ huynh muốn đem cô đi cách ly hoàn toàn.”
“Vu khống, toàn bộ đều là vu khống, lăng mạ giáo sư, cấm túc, trò Potter!” Mụ Umbridge phẫn nộ đập bàn.
Harry nhún nhún vai, dáng vẻ không quan tâm, “Cũng đâu phải em nói, là trên báo viết vậy mà, cô đâu có quyền gì mà cấm túc. Hơn nữa, cứ cho là bị cấm túc, bản thân em cũng chả sao, nhưng mà nếu như em ở trong văn phòng cô vì bị dị ứng mà ngất xỉu hoặc là phát sốt, nôn mửa, chú Sirius, cha đỡ đầu của em, sẽ nói như thế nào đây, trên báo sẽ viết gì đây?”
Lần đầu tiên sắc mặt mụ Umbridge rốt cuộc đã đồng màu với bộ váy hồng phấn trên người mình, rồi trướng lên giống như gan heo. Cuối cùng, giáo sư Umbridge lôi bọn họ tới văn phòng Hiệu trưởng, hơn nữa còn gọi Viện trưởng hai nhà đến, mụ ta cho rằng lần này mình đã bắt được đầu sỏ gây nên vụ việc học sinh bị đầu độc!
“Dựa vào đâu mà nói là tụi em làm?”
“Căn bản chẳng hiểu ra sao cả!”
“Đúng là vô lý vu khống!”
Harry và cặp song sinh đồng thanh kêu oan, khiến văn phòng Hiệu trưởng y như cái chợ.
“Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ từng bước giải quyết.” Đôi mắt sau tròng kính bán nguyệt của vị Hiệu trưởng râu bạc tràn ngập cổ vũ và an ủi, ông vỗ tay một cái, “Dolores, vì sao cô lại nói phần lớn các học sinh bị nôn mửa, phát sốt là do Harry và hai cậu Weasley đây gây ra?”
Mụ Umbridge thoát khỏi trang thái tinh thần suy sụp lúc nãy, lấy hai túi kẹo cúp cua trong túi quần ra, vẻ mặt mang theo vẻ đắc thắng như vẫn còn con át chủ bài, “Người của tôi đã cung cấp mang mối, chính là từ sau ngày dán bảng quảng cáo, Tiếu Nghiễm dựa theo lời hướng dẫn trên đó mà cuối cùng phát hiện trong tất là loại kẹo này, trò ấy nói cho ta biết do loại kẹo này đã khiến đa số học sinh phát sốt và ngất xỉu! Nhìn xem, hộp pháo bông này và mấy gói kẹo bị phát hiện có cùng huy hiệu in trên đó, trò Weasley và trò Potter lúc nãy đã thừa nhận!”
“Hửm!” George bất mãn với lời nói nhảm nhí của mụ Umbridge, “Giáo sư Umbridge lúc nãy hỏi rằng hộp pháo bông này có phải là tụi em làm hay không, tụi em nhận, đó là món đồ vui đùa thành công nhất của ‘Anh em Weasley Potter’!”
Harry: “Tụi em hồi nghỉ hè cũng đã bán rồi!”
Fred: “Rất được hoan nghênh!”
George: “Niềm tự hào của tụi em đó!”
“Ta biết chứ,” Hiệu trưởng râu bạc gật gật đầu, “Các trò trong thời gian thử nghiệm cũng đã làm cháy một bộ áo chùng yêu thích nhất của ta, à, ta còn nhớ lúc đó giáo sư McGonagall đã phạt cấm túc các trò phải dọn dẹp vệ sinh — phải nói là, bình thường thì ta sẽ không để ý đến mấy trò tinh nghịch đầy sức sống vậy đâu, nhưng mà đó quả thật là một bộ áo chùng quý giá, là sản phẩm chỉ có bán nhân dịp một trăm năm mươi năm thành lập tiệm của Phu nhân Malkin, Phu nhân Malkin cũng có nói với ta, nó được làm từ tơ lụa phương Đông, bề mặt có thêu hoa văn cổ xưa của phương Đông có thể đem lại may mắn…”
“Khụ khụ….” Tiếng ho khan lần này là của giáo sư McGonagall.
Hiệu trưởng râu bạc phát hiện bởi vì lúc nãy mình lơ đi mụ ta nên mặt giáo sư Umbridge cứ như màu gan heo, nên thấy có lỗi, “A, thật xin lỗi, Dolores, cô nói tiếp đi.”
“Túi kẹo này,” Mụ Umbridge giơ lên túi kẹo cúp cua, dáng vẻ thắng lợi tới nơi, ánh mắt hưng phấn, “chính là chứng cứ cho việc gây rối trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám!”
“Việc đó không liên quan đến tụi em!” Cặp song sinh trăm miệng một lời.
“Không liên quan?” Mụ Umbridge giờ đã khôi phục lại giọng điệu ngọt xớt, ác ý cười, “Còn việc Tiếu Nghiễm tố cáo thì giải thích sao đây? Cả trường đều biết WPW chính là huy hiệu của đồ dùng vui đùa của mấy trò.”
“Cô nói đúng rồi!” Harry lập luận, “Cả trường đều biết hết! Hơn một ngàn học sinh biết huy hiệu này, nhưng cô dựa vào đâu mà nói đồ này là do tụi em làm? Những câu chữ này rất khó để giả mạo sao? Cô có nhìn thấy tụi em dán lên không?”
Tấn thủ thứ nhất nói: “Ai thấy tụi em làm?”
Tấn thủ thứ hai nói: “Ai thấy tụi em bán?”
Harry: “Cô có thấy tụi em nhét kẹo vào họng bọn họ không? Hay là bạn học kia chứng minh là bọn họ mua trực tiếp từ tay tụi em? Cho dù cô là giáo sư thì cô cũng không có quyền vô lý gán tội lên người tụi em! Chuyện này, em cũng không sợ cô điều tra!”
Cặp song sinh và Harry kẻ xướng người họa, luân phiên trách móc, kêu oan cũng là một mưu kế! Đây đều là bọn họ và Draco nghĩ ra lý do chối tội hoàn mỹ, có thể đủ đem mọi nhược điểm của bọn họ phủi sạch, cho nên vừa rống xong, Harry tranh thủ thời gian cẩn thận nhìn thoáng qua Xà vương bệ hạ sắc mặt không âm trầm, hơn nữa còn có vẻ là như có như không nhếch môi — thở phào một hơi.
Nhưng sắc mặt Umbridge đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ tía, rồi từ tím biến thành đen giống như là bị người khác bóp cổ, không thở được.
“Tôi nghĩ chuyện này đã rất rõ ràng,” Xà vương hay bao che khuyết điểm dùng giọng điệu nhỏ nhẹ, giống như một con mãng xà đang tao nhã lướt qua, “học sinh trong Nhà của tôi có kiêu ngạo, lòng tự trọng và vinh quang của mình, điều này mọi người đều đã công nhận, mà Harry Potter nhất định sẽ không làm chuyện có hại với bạn học, điều này cũng đã được công nhận. Trò ấy không có khả năng vọt tới từng lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, đến chỗ từng bạn học nhét những thứ này vào miệng họ!”
Sử tử vương bệ hạ nghiêm khắc cũng ra mặt, che chở hai chú sư tử lông đỏ phía sau, “Dolores, tôi cảm thấy suy luận của cô không đúng. Nếu loại kẹo này thật sự là nguyên nhân khiến học sinh bị bệnh thì các học sinh chấp nhận nuốt loại kẹo này cũng là người chịu trách nhiệm — cũng đâu phải là có người lấy đũa phép dọa nạt, cho dù có như vậy đi nữa thì có ai nhìn thấy không?”
Mụ Umbridge đột nhiên nghĩ ra một ý hay, “Chân Dược, Severus, tôi yêu cầu anh hãy cung cấp Chân Dược — với thân phận là điều tra viên cấp cao!” Mụ ta lập tức bổ sung, giống như cuối cùng đã tóm được nhược điểm, sắc mặt con cóc hồng liền phấn chấn lên.
Trong lòng Harry cứng đờ, vỡ ra từng mảnh!
Cậu không ngờ tới chuyện này!
Đúng vậy, cậu thật sự đã quên béng mất trên đời còn có Chân Dược! Cậu đương nhiên biết loại thuốc này, Chân Dược chính là một loại Độc dược cao cấp hiếm có, cũng đâu phải loại bán ngoài lề đường, ai mà nghĩ tới sẽ dùng Chân Dược?
Cho dù Draco có cẩn thận cấp mấy thì cũng để lại sơ sót, bọn họ đều đã quên mất sẽ còn có loại khả năng này!
Harry chột dạ, lại không dám để lộ chút biểu tình gì, chỉ có thể lén lướt mắt qua nhìn cặp song sinh, chỉ thấy hai người kia mang bộ dạng không cảm xúc — cậu đã quên, đối với môn Độc dược thì không thể trông cậy vào họ!
Cặp song sinh dửng dưng, nhưng giáo sư Snape thì đối với việc làm của bọn họ đã biết rõ từ lâu, vì vậy, trong một khắc này ánh mắt của giáo sư Snape trở nên nguy hiểm. Cho dù bề ngoài và giọng nói vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng rõ ràng Xà vương luôn bao che khuyết điểm đã muốn hiện ra khí thế tấn công hừng hực, “Chân Dược là một loại Độc dược có tính mẫn cảm, nguy hiểm cao, tôi phải nói rõ cho giáo sư Umbridge biết là, nó là loại thuốc nằm trong phạm vi quản chế nghiêm ngặt, cô nghĩ gì mà cho rằng tôi sẽ trữ một loại thuốc như vậy?”
Umbridge: “…”
“Lấy kinh nghiệm trình độ chuyên môn cùng kinh nghiệm rèn luyện hằng ngày của bản thân tôi, giáo sư Umbridge, để pha chế một liều Chân Dược mà không gây tác dụng phụ hay độc tính thì toàn bộ nước Anh, kể cả châu Âu cũng không quá hai mươi người có khả năng đó, hơn nữa, quá trình pha chế cần ít nhất một chu kỳ trăng tròn. Tôi còn muốn nhắc nhở thêm là, bởi vì Chân Dược có đặc tính gây thương tổn và xâm phạm cho nên pháp thuật đã cấm không được dùng trên người trẻ vị thành niên.” Giáo sư Snape nhìn thoáng qua cặp song sinh tóc đỏ, lại giải thích thêm, “Cho dù cần dùng lên người trưởng thành thì cũng cần phải báo cáo lên Hội đồng Phù thủy, nhận được giấy chứng nhận sức khỏe của Bệnh viện Thánh Mungo, quá trình bình thường cũng phải mất từ sáu tới mười tháng. Còn có,” Xà vương dời ánh mắt đến con cóc kia, “nếu thật sự bọn nhỏ là vô tội, cô sẽ chịu hết mọi trách nhiệm này trước pháp luật nỗi à, chính là cố ý gây thương tổn nghiêm trọng, ép bức và xâm phạm đến quyền riêng tư và tự do ngôn luận, việc đó sẽ bị tống vào ngục Azkaban đó, giáo sư Umbridge?”
Umbridge: “Anh…”
“Xin đừng nghi ngờ cảnh cáo của tôi,” Xà vương vĩ đại – người hội tụ đủ mọi phẩm chất cao quý của một Slytherin, nhướn mày, “Những quy định về việc hạn chế, kiểm soát việc sử dụng Chân Dược là do Ban Thi hành luật pháp của Bộ Pháp thuật đưa tới Ủy ban đánh giá, kiểm tra Độc dược, cấp cho mỗi Bậc thầy Độc dược có khả năng pha chế loại thuốc này một bảng thông báo chính thức, với mục đích nhắc nhở bọn tôi khi pha chế thuốc thì phải có ý thức, trách nhiệm không vi phạm pháp luật, mà những quy định này đều bắt nguồn từ Điều khoản Lập pháp tối cao không thể sửa đổi trong Luật Phù thủy.”
Sắc mặt mụ Umbridge xám xanh, so với Âm binh cũng không khác mấy, nhưng cặp mắt Harry thì sắp hiện lên hình ngôi sao lấp lánh khi nhìn Viện trưởng Snape vĩ đại của mình, nếu hiện tại không phải thời điểm thích hợp thì cậu đã nhào lên bái lạy Xà vương bệ hạ lợi hại không ai sánh bằng. Thật sự, thật sự là rất rất rất có phong cách!
~*~