Qui tắc hành vi thứ sáu mươi sáu của Slytherin: thức thời
Vì thế, sau vụ lời tiên tri, Draco trở lại phòng ngủ, nhận thấy lời Harry kể giống hệt như trong trí nhớ mà cậu ta rút ra cho cậu xem, trong đó, giấc mơ diễn ra ngắn ngủi với dãy hành lang dài xa lạ, hai bên là vách tường đá và có cánh cửa màu đen, ngoại trừ một hai giây cuối có cảnh tượng mơ hồ, nhưng Draco vẫn muốn tìm ra manh mối gì đó — hành lang kia chính là hành lang trong Sở Bảo mật ở Bộ Pháp thuật — hay là Chúa tể Hắc ám đang nhắm vào quả cầu tiên tri. Việc này cũng có thể lý giải được, hắn nhất định phải biết nguyên do mình thất bại để tránh lập lại cùng sai lầm. Đó là cách suy nghĩ điển hình của một Slytherin, hơn nữa, đây chỉ là một Trường Sinh Linh Giá cho nên nhất định hắn sẽ không biết nhiều bằng linh hồn chân chính, đương nhiên sẽ càng quyết tâm tra rõ mọi chuyện.
Việc kế tiếp càng dễ thực hiện, nếu Chúa tể Hắc ám không muốn bại lộ thân phận mà đích thân đến Bộ Pháp thuật lấy đi quả cầu tiên tri, như vậy ngoài Harry ra thì cho dù là ai cũng không lấy được nó và âm mưu của Hắn sẽ không thực hiện được… Bỗng nhiên trong đầu Draco lóe lên một ý nghĩ, nếu Chúa tể Hắc ám khao khát lời tiên tri như vậy, thì có nghĩa là bọn chúng sẽ dùng việc này làm mồi nhử để gài bẫy hay không? Trong chiến tranh, đi trước một bước, cơ hội này chỉ có thể gặp mà không thể cầu — Draco càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng đó, đương nhiên, anh cần phải cân nhắc thận trọng, vả lại còn cần phải thương lượng với cha và cha đỡ đầu của mình một chút.
Draco chưa nói ra suy nghĩ của mình cho nên sau khi Harry biết được lời tiên tri thì thấy yên tâm. Nếu quả cầu tiên tri kia chỉ có cậu và Voldemort mới có thể lấy được, thì chỉ cần cậu không đi lấy, còn Voldemort thì sẽ không mạo hiểm đi đoạt lấy nó dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của Bộ Pháp thuật để rồi làm lộ đuôi của mình, vậy cậu còn lo lắng gì đây?
Draco nói phần lớn thế lực Voldemort đã bị suy yếu, hắn muốn nổi dậy cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, vả lại còn có lời tiên tri mang tác dụng kìm chế. Vậy nên, Harry cho rằng chiến tranh bùng nổ là chuyện sau này, còn hiện tại việc khiến cậu lo lắng là bổ sung kiến thức nền tảng, qua được kì thi O.W.Ls và trận đấu Quidditch như lửa sém lông mày này.
Nhớ tới Quidditch, Harry lén liếc nhìn Draco một cái, buổi luyện tập Quidditch mới đây, cậu cảm thấy thái độ mọi người đối xử với cậu có chút — quái, dĩ nhiên là không phải theo hướng tiêu cực — bọn họ đối xử với cậu dường như rất thận trọng, cứ như sợ phát sinh xung đột quá khích vậy, mà Đội trưởng Lugatha thì gần như phải nói là nơm nớp lo sợ. Harry đã từng hỏi qua, nhưng Blaise đáp lại bằng câu: ‘Đến hỏi Draco đi.’
Harry ngẫm lại, “Draco, chiều nay mình có buổi tập Quidditch như thường lệ, cậu cũng đến xem phải không?”
“Tất nhiên, sao vậy?”
“Không có gì.” Harry lắc lắc đầu, không hiểu nỗi rốt cuộc Blaise có ý gì.
Quả thật cũng không có gì, chẳng qua chỉ là phản ứng bản năng của con ‘rồng’ nhỏ này thôi.
Chuyện xảy ra hồi mấy tuần trước, lần đầu tiên Harry tham gia huấn luyện thì ở trước mặt mọi người chứng minh mình hoàn toàn xứng đáng là một Tầm thủ tài năng phiên phú nhất trong vòng… một trăm năm trở lại đây của Hogwarts. Ngay cả trong lúc huấn luyện, Harry bay nhanh trong sân, tránh né đội viên, tránh thoát đối thủ, tránh thoát được cả vật từng là cơn ác mộng thiếu chút nữa đập bẹp cậu – trái Bludges và Quaffle, sau cùng bắt được trái Snitch vàng — tiếp đó lại thả ra, rồi tiếp tục bay, lại tìm kiếm, tránh né nguy hiểm, cuối cùng lần nữa tóm lấy. Luyện tập nửa ngày, Harry năm lần liên tiếp bắt được trái Snitch vàng, nhanh gọn không tưởng nỗi!
Vì vậy, Lugatha liền mừng như điên, sau khi kết thúc buổi luyện tập, anh ta trực tiếp cầm chổi bổ nhào qua áp đảo Harry, còn hung hăng hôn Harry một cái. Có Lugatha mở đầu, mấy thành viên khác trong đội với thân hình đô con giống nhau, mỗi người đều đi lên hung hăng ‘cắn’ trên mặt một chút, cuối cùng làm Harry vác bộ mặt đầy dấu răng đi vào Đại Sảnh ăn cơm thì khiến cho vị hoàng tử tao nhã cầm dao ăn đâm nát vỏ ốc — toàn bộ vỏ ốc nát bét hết.
“Harry,” Draco mỉm cười, trước mặt Harry cố dằn xuống tâm tình của mình, “Hôm nay là ngày đầu tiên, luyện tập thế nào rồi?”
“Vô cùng tốt, Draco, cậu biết không cảm giác bay trên không trung — mình rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được cảm giác của Viktor khi anh ta bay lượn trên bầu trời, cảm giác bản thân cùng không khí hòa làm một, giống như một mũi tên…”
Draco ngồi một bên gật đầu, dùng nĩa ăn đẩy vỏ ốc nát bét sang một bên, “Vậy mặt của cậu bị sao thế?”
“Là vui sướng ăn mừng thắng lợi!” Người nào đó vui vẻ vênh mặt khoe, nhưng mà cũng lúc cũng có chút mày ủ mặt ê buông dĩa ăn, xoa nhẹ má bên trái, “Tên đáng ghét, lại còn dùng răng cắn…”
Răng rắc!
“Draco?” Harry nghe thấy tiếng động lạ.
“Ồ, vậy cậu bắt được mấy lần? Ý tôi là nói — trái Snitch vàng.” Draco đại khái hiểu được dùng đề tài gì để lôi kéo sự chú ý của ai đó.
“Năm lần, mình lợi hại lắm luôn!” Harry hoàn toàn buông dao nĩa, cơm cũng không thèm ăn nữa, bắt đầu vui vẻ giảng giải từng lần bắt được trái Snitch, “…Cậu không thấy bộ dạng giật mình của Lugatha đâu, anh ấy nói mình là Tầm thủ giỏi nhất trong vòng hai trăm năm nay của Slytherin đó!”
“Đúng rồi, chuyện này cũng không có gì lạ, cha cậu luôn đạt được Cúp Quidditch suốt bảy năm liền giờ còn trưng bày ở trường kìa.” Draco nhìn Harry mỉm cười, còn thức ăn trong dĩa của anh thì so với thức ăn thừa của bọn khỉ đột châu Phi còn thê thảm hơn, “Vậy nên Lugatha liền mừng rỡ nổi điên, rồi… ‘cắn’ cậu…” Tầm mắt và ngón tay của Draco đều ở trên khuôn mặt xinh đẹp dầy dấu răng của Harry xoa xoa.
Harry nhún nhún vai, “Còn phải nói, ngoài anh ta ra mọi người trong đội cũng thừa cơ hội! Nhưng mà chính anh ta mới là người tiên phong.” Harry cũng có oán hận, thật muốn đánh tên đáng ghét này, cắn cậu đau quá!
Draco cúi đầu nhìn xuống dĩa thức ăn của mình, đũa phép vung lên, dọn dẹp sạch sẽ, anh nghĩ mình và Lugatha cần phải có một cuộc ‘trò chuyện’ nho nhỏ!
Sau đó xảy ra chuyện gì thì không ai biết cả, chỉ biết là khí lạnh lan tỏa, ăn cơm trưa xong, Draco liền ‘hẹn’ Đội trưởng Quidditch đi ra ngoài. Cả buổi chiều mất dạng cho tới bữa tối hai người mới trở về, hoàng tử của bọn họ thoạt nhìn quen thuộc hơn so với hồi trưa, nhưng Đội trưởng cường tráng của bọn họ có vẻ đi hơi khập khiễng, từ trong ra ngoài… hơi thở bi thương không thành lời.
Oái, từ đầu tới đuôi mọi người ai cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nhớ kỹ khẩu hiệu của trường là được rồi — [Đừng bao giờ chọc ghẹo một Draco đang ngủ!] (1)
Trận đấu Quidditch chính thức diễn ra sau lễ Halloween vài ngày, kẻ thù không đội trời chung Gryffindor đấu với Slytherin, Harry vì vậy mà vào một ngày nọ vào giờ ăn trưa đã hạ chiến thư cùng cặp sinh đôi Tấn thủ, nói khi thi đấu ‘nhất quyết sống mái’; còn phản ứng của cặp sinh đôi với tình huống này thì hung hăng, vênh váo ngước mặt lên trời cười dài, trước khi phát sinh thêm chuyện gì mất mặt, xấu hổ nữa thì Đội trưởng hai bên đã xách đội viên mình trở về.
Nhưng khi ngày thi đấu thật sự đã đến, sắc mặt Harry rõ ràng không tốt, vì sắp thi đấu mà trở nên khẩn trương — việc này Draco đã sớm biết, dù có thể pha chế cho Harry một chút Thuốc nước An thần, nhưng mà tâm lý sắp thi đấu đối với việc sau này bọn họ đương đầu trong chiến đấu cũng quan trọng như nhau. Draco hi vọng Harry không dựa vào tác dụng của thuốc trong khi trải nghiệm cảm giác thử sức lần đầu, nếu lần này thất bại thì chỉ là thua trận đấu thôi, nhưng sau này có lẽ chính là mất mạng.
“Ha! Đừng đùa, cưng à, cưng sẽ không nói là cưng đang khẩn trương nhé?” Lúc Blaise đến ngồi xuống ghế, tùy tiện vỗ vai Harry, sau đó hướng về dĩa đựng thức ăn của mình — cậu ta là Truy thủ, hơn nữa còn là đội viên kỳ cựu — bắt đầu ăn uống. Đùa à, Harry Potter mà khẩn trương sao? Sau khi đã cùng Chúa tể Hắc ám quyết đấu mấy lần?
“Harry, cậu phải ăn chút gì chứ.” Draco lấy trứng rán cho Harry, “Trận đấu đòi hỏi thể lực tốt, sức chịu đựng, sức bật, nhất định phải ăn gì đó!”
Draco chỉ vài thành viên chủ lực trong đội ngồi bên cạnh, trong dĩa của Blaise có xúc xích đầy sốt cà chua, trước mặt Lugatha là một xấp bánh mì nướng chừng một, hai, ba, bốn…mặc kệ là bao nhiêu, dù sao biết là một xấp dày là được rồi, hơn nữa bên trong còn kẹp hai lớp phó-mát, còn Blair thì đang ăn như hổ đói, thức ăn trong dĩa chất đầy như hòn núi nhỏ….
Nhưng giờ phút này sắc mặt Harry trông như muốn nôn tới nơi.
Daco ở bên cạnh một mặt khuyên giải, an ủi, mặt khác thì gắp thức ăn vào dĩa của Harry, sau đó nhìn thấy Harry ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn qua phía bên Gryffindor, Draco cũng nhìn theo thì lại thấy cặp Tấn thủ song sinh hướng Harry làm ra động tác ‘đánh banh chém giết’. Draco quay đầu lại, càng xui xẻo khiến Harry nhìn thấy bạn học vì cậu ta mà làm biểu ngữ thật lớn ‘Harry tất thắng’, ‘Slytherin tất thắng’ — Draco thấy thật bất đắc dĩ, nói thật anh cũng không biết là ai khiến tình huống của Harry tệ hơn nữa đây.
Từ hồi sáng sớm tới giờ Harry đều thẩn thờ, không biết mình ăn cái gì nữa, dù sao chờ đến lúc cậu có ý thức trở lại thì đã mặc xong đồng phục thi đấu, đứng bên ngoài phòng thay đồ cách sân thi đấu Quidditch chưa đầy mười bước. Trên khán đài, Lee Jordan dùng loa để bình luận trận đấu lấn át cả tiếng ồn ào của khán giả, giống như hiện tại đang nói đến cô nàng xinh đẹp nào đó còn có thêm nhiều tiếng ồn ào khác xen vào.
Rốt cuộc đã tỉnh táo lại, Harry cảm nhận được không khí trong sân thi đấu, cảm thấy như bụng mình mới bị đấm một quyền.
Tiếp đó, cậu nghe thấy giọng nói thật lớn vang lên, kêu tên của mình — cậu muốn nôn mấy thứ trong bụng ra hết.
“Tốt lắm, quý vị.” Lugatha khởi động, tựa như con gấu đang rít gào, “Hai tháng này, chúng ta đã luyện tập vô cùng khắc khổ!”
“Thật sự là vậy, tay áo của tôi rách tới ba lần.” Blaise than thở.
“Chúng ta rất dũng mãnh!”
“Lực lượng của chúng ta mạnh mẽ hơn bọn họ!”
“Chổi của chúng ta nhanh hơn của bọn họ!”
“Chúng ta có được Tầm thủ tài năng nhất trong vòng trăm năm qua!”
“Chúng ta sẽ chiến thắng!” Cuối cùng rống lớn một câu, Lugatha liên tục vỗ vỗ Harry, “Ngày hôm nay là của cậu, Cậu Bé Vàng thân mến!”
Trong giây phút này, Harry thật muốn quay đầu bỏ chạy.
Draco đứng ở cuối con đường được lát gạch, thấy Harry dẫn đầu đi ra, anh kéo Harry qua, “Lần đầu tiên đều như vậy cả, không có gì đặc biệt đâu. Tôi —” Draco do dự, nhưng anh vẫn thừa nhận, “Lần đầu tiên tôi chính thức tham gia, trước khi thi đấu còn nôn trong phòng vệ sinh — suỵt, đây là chuyện cực kì bí mật.” Draco nhìn thấy Harry mở to hai mắt nhìn mình thì nhướn mày, “Nhưng mà khi vào thi đấu thì tôi thật sự rất tốt, so với trước kia bay còn tốt hơn. Vì thế… cậu xem?”
Draco hiên giờ có thể thẳng thắn mà thừa nhận, bản thân mình lần đó bay thật sự rất tốt, tốt hơn những lần trước rất nhiều, nhưng cuối cùng lại thua.
Thua trong tay — nhược điểm trí mạng của mình, đó là ‘người mà cậu yêu quý nhất’.
Bởi vì Harry có tài năng bẩm sinh.
Cho nên khi Nhà mình lựa chọn Tầm thủ, Harry hoàn toàn xứng đáng.
Draco chứng kiến Harry kinh ngạc đi qua, sắc mặt cậu ta có chút tốt hơn, ánh mắt cũng dần sáng lên, sao đó giống như hồi sinh, quay lại ôm chặt lấy anh, rồi mới cầm theo Firebolt sải bước đầy tự tin đi ra ngoài.
Bình tĩnh quan sát mà nói, đúng là Ginny Weasley bay khá tốt, nhưng đối thủ là Harry Potter, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cho dù là Gryffindor hay Slytherin, Harry đều là Tầm thủ giỏi nhất trong trăm năm trở lại đây, nếu trình độ của Ginny còn cản không được Draco, thì cô nàng không có tư cách so với Harry. Vì thế, Lugatha nói không sai — chúng ta sẽ chiến thắng!
Trên khán đài, Lee Jordan vẫn như cũ dùng cách riêng của mình mà mở đầu màn bình luận, “Angelina cướp được Quaffle, một cô nàng quyến rũ, tôi nói đã nhiều năm như vậy rồi mà cô nàng vẫn không chịu hẹn hò với tôi — chỉ đùa chút thôi! Cô nàng đã tránh thoát được Warrington, hiện đang tiến tới Lugatha, cô nàng — ối — cô nàng đã bị trái Bludges đánh trúng từ phía sau…”
“— Warrrington của Slytherin đã cướp được Quaffle,” Lee Jordan rống vào loa phóng thanh, “Chuyền qua cho Zabini, Zabini vượt qua Alicia — Fred đã đánh văng một trái Bludges xinh xắn, không, là George, khụ, mặc kệ đi, dù sao cũng là một trong hai người bọn họ — ghi điểm! A, lại bị Lugatha chặn được — Angelina, cô nàng xinh đẹp của tôi, em có thể đuổi theo cậu ta — ôi, em không thể rồi — Katie Bell, oái, cũng không được… Hiện giờ, Lugatha đã có được trái Quaffle, Đội trưởng của Slytherin – Lugatha đã đoạt được Quaffle, đang ném đi — ghi điểm! Bốn mươi so với mười, Slytherin dẫn đầu với bốn mươi điểm so với mười —”
“Oa, xem kìa! Cây Firebolt của Harry!” Giọng nói của Lee Jordan trong lúc này trở nên cao vút, “Xem đường nét nó duyên dáng, trong trang bị của cây Firebolt có bộ phận phanh tự động, trong vòng mười giây có thể đạt tới vận tốc 150 dặm trên giờ, trong cuộc thi đấu Cúp Quidditch thế giới thì Firebolt luôn được các đội tuyển của nhiều quốc gia ưu tiên lực chọn, hơn nữa, khả năng cân bằng chính xác của Firebolt —”
Trong loa phát ra tiếng hét giận dữ của giáo sư McGonagall: “Jordan! Firebolt mời em quảng cáo hả!”
“Thông tin cơ bản, thưa cô, đó là thông tin …A, cậu ta đã phát hiện trái Snitch sao?” Lee Jordan lập tức rống to, khiến cho khán đài vang lên một trận cười, “Cậu ta đã thấy nó! Cậu ta hiện tại đang ở độ cao chừng năm mươi thước Anh lao xuống giống như mũi tên — a, tốc độ cây Sao Chổi của Ginny hoàn toàn không thể sánh kịp — trời ạ! Harry, cậu sẽ té gãy cổ!”
Dĩ nhiên là sẽ không té rồi!
Harry cách mặt đất chưa được khoảng ba thước Anh thì ngón tay đã bắt được trái banh vàng có hai cánh nhỏ, một giây sau đó liền bẻ lái cán chổi, từ trên tuột xuống, đáp vững vàng xuống đất, đồng thời giơ cao tay phải đang nắm lại!
Harry cảm thấy giây phút này, cả thế giới đang chúc mừng cậu!
“Harry, cục cưng của chú, con bay giống hệt cha con vậy đó, thật tốt quá, hoàn mỹ quá!”
Trong nháy mắt Harry bắt lấy trái Snitch vàng rồi đáp xuống, người thứ nhất xông ra sân chính là Sirius.
“Chú Sirius… chú Remus?” Harry ngọ nguậy nhấc đầu khỏi lòng ngực chú Sirius, “Hai người sao lại — hai người đến đây hồi nào vậy?”
“Đây là trận đấu đầu tiên của cục cưng Harry của chúng ta, bọn chú sao lại không đến xem đây?” Remus đứng bên cạnh cười nói.
“Làm khách ở căn chòi của Hagrid… đều tại con rắn nhỏ kia, nó nói nếu con trước khi thi đấu mà thấy chúng ta thì sẽ khẩn trương, ha ha ha, cục cưng của chú, con làm sao có thể khẩn trương được? Con bay cực kỳ giỏi!” Sirius ôm lấy Harry mà khen lấy khen để.
Tiếp đó, các thành viên Slytherin cưỡi chổi bay đến, từ trên cao nhìn xuống, có mười mấy người đồng phục giống nhau phóng tới chỗ Harry, cho dù lần này lại bị cắn, Harry cũng thấy rất vui — đúng vậy, cậu bay rất giỏi, ngay cả bản thân cậu cũng có thể không hề đỏ mặt mà thừa nhận, từ lúc bắt đầu trận đấu chưa được nửa tiếng, cậu đã bắt được trái Snitch rồi, giống như lúc luyện tập vậy, nhẹ nhàng, trực tiếp, thoải mái thành công.
Rất cảm kích Draco!
Cậu thật khờ, Draco lúc nào thì tham gia trận đấu chính thức? Vả lại, trước khi thi đấu còn nôn mửa, rõ ràng là dùng lời nói dối để dỗ dành cậu thôi, vậy mà cậu cũng tin!
((1) khẩu hiệu chính xác của trường là: “Đừng bao giờ đánh thức một con rồng đang ngủ”, từ ‘rồng’ tiếng Latin là Draconis, viết tắt là Draco)
~*~
Lời chủ nhà: Chú thích ở trên là của tác giả đó!
P/S: sẵn tiện nói luôn cho những bạn thắc mắc, nguyên văn tiếng Latin là: Draco dormiens nunquam titillandus (“Đừng bao giờ chọc lét một con rồng đang ngủ”)
~*~
Vì thế, sau vụ lời tiên tri, Draco trở lại phòng ngủ, nhận thấy lời Harry kể giống hệt như trong trí nhớ mà cậu ta rút ra cho cậu xem, trong đó, giấc mơ diễn ra ngắn ngủi với dãy hành lang dài xa lạ, hai bên là vách tường đá và có cánh cửa màu đen, ngoại trừ một hai giây cuối có cảnh tượng mơ hồ, nhưng Draco vẫn muốn tìm ra manh mối gì đó — hành lang kia chính là hành lang trong Sở Bảo mật ở Bộ Pháp thuật — hay là Chúa tể Hắc ám đang nhắm vào quả cầu tiên tri. Việc này cũng có thể lý giải được, hắn nhất định phải biết nguyên do mình thất bại để tránh lập lại cùng sai lầm. Đó là cách suy nghĩ điển hình của một Slytherin, hơn nữa, đây chỉ là một Trường Sinh Linh Giá cho nên nhất định hắn sẽ không biết nhiều bằng linh hồn chân chính, đương nhiên sẽ càng quyết tâm tra rõ mọi chuyện.
Việc kế tiếp càng dễ thực hiện, nếu Chúa tể Hắc ám không muốn bại lộ thân phận mà đích thân đến Bộ Pháp thuật lấy đi quả cầu tiên tri, như vậy ngoài Harry ra thì cho dù là ai cũng không lấy được nó và âm mưu của Hắn sẽ không thực hiện được… Bỗng nhiên trong đầu Draco lóe lên một ý nghĩ, nếu Chúa tể Hắc ám khao khát lời tiên tri như vậy, thì có nghĩa là bọn chúng sẽ dùng việc này làm mồi nhử để gài bẫy hay không? Trong chiến tranh, đi trước một bước, cơ hội này chỉ có thể gặp mà không thể cầu — Draco càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng đó, đương nhiên, anh cần phải cân nhắc thận trọng, vả lại còn cần phải thương lượng với cha và cha đỡ đầu của mình một chút.
Draco chưa nói ra suy nghĩ của mình cho nên sau khi Harry biết được lời tiên tri thì thấy yên tâm. Nếu quả cầu tiên tri kia chỉ có cậu và Voldemort mới có thể lấy được, thì chỉ cần cậu không đi lấy, còn Voldemort thì sẽ không mạo hiểm đi đoạt lấy nó dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của Bộ Pháp thuật để rồi làm lộ đuôi của mình, vậy cậu còn lo lắng gì đây?
Draco nói phần lớn thế lực Voldemort đã bị suy yếu, hắn muốn nổi dậy cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, vả lại còn có lời tiên tri mang tác dụng kìm chế. Vậy nên, Harry cho rằng chiến tranh bùng nổ là chuyện sau này, còn hiện tại việc khiến cậu lo lắng là bổ sung kiến thức nền tảng, qua được kì thi O.W.Ls và trận đấu Quidditch như lửa sém lông mày này.
Nhớ tới Quidditch, Harry lén liếc nhìn Draco một cái, buổi luyện tập Quidditch mới đây, cậu cảm thấy thái độ mọi người đối xử với cậu có chút — quái, dĩ nhiên là không phải theo hướng tiêu cực — bọn họ đối xử với cậu dường như rất thận trọng, cứ như sợ phát sinh xung đột quá khích vậy, mà Đội trưởng Lugatha thì gần như phải nói là nơm nớp lo sợ. Harry đã từng hỏi qua, nhưng Blaise đáp lại bằng câu: ‘Đến hỏi Draco đi.’
Harry ngẫm lại, “Draco, chiều nay mình có buổi tập Quidditch như thường lệ, cậu cũng đến xem phải không?”
“Tất nhiên, sao vậy?”
“Không có gì.” Harry lắc lắc đầu, không hiểu nỗi rốt cuộc Blaise có ý gì.
Quả thật cũng không có gì, chẳng qua chỉ là phản ứng bản năng của con ‘rồng’ nhỏ này thôi.
Chuyện xảy ra hồi mấy tuần trước, lần đầu tiên Harry tham gia huấn luyện thì ở trước mặt mọi người chứng minh mình hoàn toàn xứng đáng là một Tầm thủ tài năng phiên phú nhất trong vòng… một trăm năm trở lại đây của Hogwarts. Ngay cả trong lúc huấn luyện, Harry bay nhanh trong sân, tránh né đội viên, tránh thoát đối thủ, tránh thoát được cả vật từng là cơn ác mộng thiếu chút nữa đập bẹp cậu – trái Bludges và Quaffle, sau cùng bắt được trái Snitch vàng — tiếp đó lại thả ra, rồi tiếp tục bay, lại tìm kiếm, tránh né nguy hiểm, cuối cùng lần nữa tóm lấy. Luyện tập nửa ngày, Harry năm lần liên tiếp bắt được trái Snitch vàng, nhanh gọn không tưởng nỗi!
Vì vậy, Lugatha liền mừng như điên, sau khi kết thúc buổi luyện tập, anh ta trực tiếp cầm chổi bổ nhào qua áp đảo Harry, còn hung hăng hôn Harry một cái. Có Lugatha mở đầu, mấy thành viên khác trong đội với thân hình đô con giống nhau, mỗi người đều đi lên hung hăng ‘cắn’ trên mặt một chút, cuối cùng làm Harry vác bộ mặt đầy dấu răng đi vào Đại Sảnh ăn cơm thì khiến cho vị hoàng tử tao nhã cầm dao ăn đâm nát vỏ ốc — toàn bộ vỏ ốc nát bét hết.
“Harry,” Draco mỉm cười, trước mặt Harry cố dằn xuống tâm tình của mình, “Hôm nay là ngày đầu tiên, luyện tập thế nào rồi?”
“Vô cùng tốt, Draco, cậu biết không cảm giác bay trên không trung — mình rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được cảm giác của Viktor khi anh ta bay lượn trên bầu trời, cảm giác bản thân cùng không khí hòa làm một, giống như một mũi tên…”
Draco ngồi một bên gật đầu, dùng nĩa ăn đẩy vỏ ốc nát bét sang một bên, “Vậy mặt của cậu bị sao thế?”
“Là vui sướng ăn mừng thắng lợi!” Người nào đó vui vẻ vênh mặt khoe, nhưng mà cũng lúc cũng có chút mày ủ mặt ê buông dĩa ăn, xoa nhẹ má bên trái, “Tên đáng ghét, lại còn dùng răng cắn…”
Răng rắc!
“Draco?” Harry nghe thấy tiếng động lạ.
“Ồ, vậy cậu bắt được mấy lần? Ý tôi là nói — trái Snitch vàng.” Draco đại khái hiểu được dùng đề tài gì để lôi kéo sự chú ý của ai đó.
“Năm lần, mình lợi hại lắm luôn!” Harry hoàn toàn buông dao nĩa, cơm cũng không thèm ăn nữa, bắt đầu vui vẻ giảng giải từng lần bắt được trái Snitch, “…Cậu không thấy bộ dạng giật mình của Lugatha đâu, anh ấy nói mình là Tầm thủ giỏi nhất trong vòng hai trăm năm nay của Slytherin đó!”
“Đúng rồi, chuyện này cũng không có gì lạ, cha cậu luôn đạt được Cúp Quidditch suốt bảy năm liền giờ còn trưng bày ở trường kìa.” Draco nhìn Harry mỉm cười, còn thức ăn trong dĩa của anh thì so với thức ăn thừa của bọn khỉ đột châu Phi còn thê thảm hơn, “Vậy nên Lugatha liền mừng rỡ nổi điên, rồi… ‘cắn’ cậu…” Tầm mắt và ngón tay của Draco đều ở trên khuôn mặt xinh đẹp dầy dấu răng của Harry xoa xoa.
Harry nhún nhún vai, “Còn phải nói, ngoài anh ta ra mọi người trong đội cũng thừa cơ hội! Nhưng mà chính anh ta mới là người tiên phong.” Harry cũng có oán hận, thật muốn đánh tên đáng ghét này, cắn cậu đau quá!
Draco cúi đầu nhìn xuống dĩa thức ăn của mình, đũa phép vung lên, dọn dẹp sạch sẽ, anh nghĩ mình và Lugatha cần phải có một cuộc ‘trò chuyện’ nho nhỏ!
Sau đó xảy ra chuyện gì thì không ai biết cả, chỉ biết là khí lạnh lan tỏa, ăn cơm trưa xong, Draco liền ‘hẹn’ Đội trưởng Quidditch đi ra ngoài. Cả buổi chiều mất dạng cho tới bữa tối hai người mới trở về, hoàng tử của bọn họ thoạt nhìn quen thuộc hơn so với hồi trưa, nhưng Đội trưởng cường tráng của bọn họ có vẻ đi hơi khập khiễng, từ trong ra ngoài… hơi thở bi thương không thành lời.
Oái, từ đầu tới đuôi mọi người ai cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nhớ kỹ khẩu hiệu của trường là được rồi — [Đừng bao giờ chọc ghẹo một Draco đang ngủ!] (1)
Trận đấu Quidditch chính thức diễn ra sau lễ Halloween vài ngày, kẻ thù không đội trời chung Gryffindor đấu với Slytherin, Harry vì vậy mà vào một ngày nọ vào giờ ăn trưa đã hạ chiến thư cùng cặp sinh đôi Tấn thủ, nói khi thi đấu ‘nhất quyết sống mái’; còn phản ứng của cặp sinh đôi với tình huống này thì hung hăng, vênh váo ngước mặt lên trời cười dài, trước khi phát sinh thêm chuyện gì mất mặt, xấu hổ nữa thì Đội trưởng hai bên đã xách đội viên mình trở về.
Nhưng khi ngày thi đấu thật sự đã đến, sắc mặt Harry rõ ràng không tốt, vì sắp thi đấu mà trở nên khẩn trương — việc này Draco đã sớm biết, dù có thể pha chế cho Harry một chút Thuốc nước An thần, nhưng mà tâm lý sắp thi đấu đối với việc sau này bọn họ đương đầu trong chiến đấu cũng quan trọng như nhau. Draco hi vọng Harry không dựa vào tác dụng của thuốc trong khi trải nghiệm cảm giác thử sức lần đầu, nếu lần này thất bại thì chỉ là thua trận đấu thôi, nhưng sau này có lẽ chính là mất mạng.
“Ha! Đừng đùa, cưng à, cưng sẽ không nói là cưng đang khẩn trương nhé?” Lúc Blaise đến ngồi xuống ghế, tùy tiện vỗ vai Harry, sau đó hướng về dĩa đựng thức ăn của mình — cậu ta là Truy thủ, hơn nữa còn là đội viên kỳ cựu — bắt đầu ăn uống. Đùa à, Harry Potter mà khẩn trương sao? Sau khi đã cùng Chúa tể Hắc ám quyết đấu mấy lần?
“Harry, cậu phải ăn chút gì chứ.” Draco lấy trứng rán cho Harry, “Trận đấu đòi hỏi thể lực tốt, sức chịu đựng, sức bật, nhất định phải ăn gì đó!”
Draco chỉ vài thành viên chủ lực trong đội ngồi bên cạnh, trong dĩa của Blaise có xúc xích đầy sốt cà chua, trước mặt Lugatha là một xấp bánh mì nướng chừng một, hai, ba, bốn…mặc kệ là bao nhiêu, dù sao biết là một xấp dày là được rồi, hơn nữa bên trong còn kẹp hai lớp phó-mát, còn Blair thì đang ăn như hổ đói, thức ăn trong dĩa chất đầy như hòn núi nhỏ….
Nhưng giờ phút này sắc mặt Harry trông như muốn nôn tới nơi.
Daco ở bên cạnh một mặt khuyên giải, an ủi, mặt khác thì gắp thức ăn vào dĩa của Harry, sau đó nhìn thấy Harry ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn qua phía bên Gryffindor, Draco cũng nhìn theo thì lại thấy cặp Tấn thủ song sinh hướng Harry làm ra động tác ‘đánh banh chém giết’. Draco quay đầu lại, càng xui xẻo khiến Harry nhìn thấy bạn học vì cậu ta mà làm biểu ngữ thật lớn ‘Harry tất thắng’, ‘Slytherin tất thắng’ — Draco thấy thật bất đắc dĩ, nói thật anh cũng không biết là ai khiến tình huống của Harry tệ hơn nữa đây.
Từ hồi sáng sớm tới giờ Harry đều thẩn thờ, không biết mình ăn cái gì nữa, dù sao chờ đến lúc cậu có ý thức trở lại thì đã mặc xong đồng phục thi đấu, đứng bên ngoài phòng thay đồ cách sân thi đấu Quidditch chưa đầy mười bước. Trên khán đài, Lee Jordan dùng loa để bình luận trận đấu lấn át cả tiếng ồn ào của khán giả, giống như hiện tại đang nói đến cô nàng xinh đẹp nào đó còn có thêm nhiều tiếng ồn ào khác xen vào.
Rốt cuộc đã tỉnh táo lại, Harry cảm nhận được không khí trong sân thi đấu, cảm thấy như bụng mình mới bị đấm một quyền.
Tiếp đó, cậu nghe thấy giọng nói thật lớn vang lên, kêu tên của mình — cậu muốn nôn mấy thứ trong bụng ra hết.
“Tốt lắm, quý vị.” Lugatha khởi động, tựa như con gấu đang rít gào, “Hai tháng này, chúng ta đã luyện tập vô cùng khắc khổ!”
“Thật sự là vậy, tay áo của tôi rách tới ba lần.” Blaise than thở.
“Chúng ta rất dũng mãnh!”
“Lực lượng của chúng ta mạnh mẽ hơn bọn họ!”
“Chổi của chúng ta nhanh hơn của bọn họ!”
“Chúng ta có được Tầm thủ tài năng nhất trong vòng trăm năm qua!”
“Chúng ta sẽ chiến thắng!” Cuối cùng rống lớn một câu, Lugatha liên tục vỗ vỗ Harry, “Ngày hôm nay là của cậu, Cậu Bé Vàng thân mến!”
Trong giây phút này, Harry thật muốn quay đầu bỏ chạy.
Draco đứng ở cuối con đường được lát gạch, thấy Harry dẫn đầu đi ra, anh kéo Harry qua, “Lần đầu tiên đều như vậy cả, không có gì đặc biệt đâu. Tôi —” Draco do dự, nhưng anh vẫn thừa nhận, “Lần đầu tiên tôi chính thức tham gia, trước khi thi đấu còn nôn trong phòng vệ sinh — suỵt, đây là chuyện cực kì bí mật.” Draco nhìn thấy Harry mở to hai mắt nhìn mình thì nhướn mày, “Nhưng mà khi vào thi đấu thì tôi thật sự rất tốt, so với trước kia bay còn tốt hơn. Vì thế… cậu xem?”
Draco hiên giờ có thể thẳng thắn mà thừa nhận, bản thân mình lần đó bay thật sự rất tốt, tốt hơn những lần trước rất nhiều, nhưng cuối cùng lại thua.
Thua trong tay — nhược điểm trí mạng của mình, đó là ‘người mà cậu yêu quý nhất’.
Bởi vì Harry có tài năng bẩm sinh.
Cho nên khi Nhà mình lựa chọn Tầm thủ, Harry hoàn toàn xứng đáng.
Draco chứng kiến Harry kinh ngạc đi qua, sắc mặt cậu ta có chút tốt hơn, ánh mắt cũng dần sáng lên, sao đó giống như hồi sinh, quay lại ôm chặt lấy anh, rồi mới cầm theo Firebolt sải bước đầy tự tin đi ra ngoài.
Bình tĩnh quan sát mà nói, đúng là Ginny Weasley bay khá tốt, nhưng đối thủ là Harry Potter, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cho dù là Gryffindor hay Slytherin, Harry đều là Tầm thủ giỏi nhất trong trăm năm trở lại đây, nếu trình độ của Ginny còn cản không được Draco, thì cô nàng không có tư cách so với Harry. Vì thế, Lugatha nói không sai — chúng ta sẽ chiến thắng!
Trên khán đài, Lee Jordan vẫn như cũ dùng cách riêng của mình mà mở đầu màn bình luận, “Angelina cướp được Quaffle, một cô nàng quyến rũ, tôi nói đã nhiều năm như vậy rồi mà cô nàng vẫn không chịu hẹn hò với tôi — chỉ đùa chút thôi! Cô nàng đã tránh thoát được Warrington, hiện đang tiến tới Lugatha, cô nàng — ối — cô nàng đã bị trái Bludges đánh trúng từ phía sau…”
“— Warrrington của Slytherin đã cướp được Quaffle,” Lee Jordan rống vào loa phóng thanh, “Chuyền qua cho Zabini, Zabini vượt qua Alicia — Fred đã đánh văng một trái Bludges xinh xắn, không, là George, khụ, mặc kệ đi, dù sao cũng là một trong hai người bọn họ — ghi điểm! A, lại bị Lugatha chặn được — Angelina, cô nàng xinh đẹp của tôi, em có thể đuổi theo cậu ta — ôi, em không thể rồi — Katie Bell, oái, cũng không được… Hiện giờ, Lugatha đã có được trái Quaffle, Đội trưởng của Slytherin – Lugatha đã đoạt được Quaffle, đang ném đi — ghi điểm! Bốn mươi so với mười, Slytherin dẫn đầu với bốn mươi điểm so với mười —”
“Oa, xem kìa! Cây Firebolt của Harry!” Giọng nói của Lee Jordan trong lúc này trở nên cao vút, “Xem đường nét nó duyên dáng, trong trang bị của cây Firebolt có bộ phận phanh tự động, trong vòng mười giây có thể đạt tới vận tốc 150 dặm trên giờ, trong cuộc thi đấu Cúp Quidditch thế giới thì Firebolt luôn được các đội tuyển của nhiều quốc gia ưu tiên lực chọn, hơn nữa, khả năng cân bằng chính xác của Firebolt —”
Trong loa phát ra tiếng hét giận dữ của giáo sư McGonagall: “Jordan! Firebolt mời em quảng cáo hả!”
“Thông tin cơ bản, thưa cô, đó là thông tin …A, cậu ta đã phát hiện trái Snitch sao?” Lee Jordan lập tức rống to, khiến cho khán đài vang lên một trận cười, “Cậu ta đã thấy nó! Cậu ta hiện tại đang ở độ cao chừng năm mươi thước Anh lao xuống giống như mũi tên — a, tốc độ cây Sao Chổi của Ginny hoàn toàn không thể sánh kịp — trời ạ! Harry, cậu sẽ té gãy cổ!”
Dĩ nhiên là sẽ không té rồi!
Harry cách mặt đất chưa được khoảng ba thước Anh thì ngón tay đã bắt được trái banh vàng có hai cánh nhỏ, một giây sau đó liền bẻ lái cán chổi, từ trên tuột xuống, đáp vững vàng xuống đất, đồng thời giơ cao tay phải đang nắm lại!
Harry cảm thấy giây phút này, cả thế giới đang chúc mừng cậu!
“Harry, cục cưng của chú, con bay giống hệt cha con vậy đó, thật tốt quá, hoàn mỹ quá!”
Trong nháy mắt Harry bắt lấy trái Snitch vàng rồi đáp xuống, người thứ nhất xông ra sân chính là Sirius.
“Chú Sirius… chú Remus?” Harry ngọ nguậy nhấc đầu khỏi lòng ngực chú Sirius, “Hai người sao lại — hai người đến đây hồi nào vậy?”
“Đây là trận đấu đầu tiên của cục cưng Harry của chúng ta, bọn chú sao lại không đến xem đây?” Remus đứng bên cạnh cười nói.
“Làm khách ở căn chòi của Hagrid… đều tại con rắn nhỏ kia, nó nói nếu con trước khi thi đấu mà thấy chúng ta thì sẽ khẩn trương, ha ha ha, cục cưng của chú, con làm sao có thể khẩn trương được? Con bay cực kỳ giỏi!” Sirius ôm lấy Harry mà khen lấy khen để.
Tiếp đó, các thành viên Slytherin cưỡi chổi bay đến, từ trên cao nhìn xuống, có mười mấy người đồng phục giống nhau phóng tới chỗ Harry, cho dù lần này lại bị cắn, Harry cũng thấy rất vui — đúng vậy, cậu bay rất giỏi, ngay cả bản thân cậu cũng có thể không hề đỏ mặt mà thừa nhận, từ lúc bắt đầu trận đấu chưa được nửa tiếng, cậu đã bắt được trái Snitch rồi, giống như lúc luyện tập vậy, nhẹ nhàng, trực tiếp, thoải mái thành công.
Rất cảm kích Draco!
Cậu thật khờ, Draco lúc nào thì tham gia trận đấu chính thức? Vả lại, trước khi thi đấu còn nôn mửa, rõ ràng là dùng lời nói dối để dỗ dành cậu thôi, vậy mà cậu cũng tin!
((1) khẩu hiệu chính xác của trường là: “Đừng bao giờ đánh thức một con rồng đang ngủ”, từ ‘rồng’ tiếng Latin là Draconis, viết tắt là Draco)
~*~
Lời chủ nhà: Chú thích ở trên là của tác giả đó!
P/S: sẵn tiện nói luôn cho những bạn thắc mắc, nguyên văn tiếng Latin là: Draco dormiens nunquam titillandus (“Đừng bao giờ chọc lét một con rồng đang ngủ”)
~*~