Qui tắc hành vi thứ sáu mươi chín của Slytherin: tránh quyết định vội vàng
Mấy loại kẹo sô-cô-la hoặc mấy thứ tương tự đối với quan hệ bạn bè thông thường mà nói luôn là phương án chọn quà Giáng Sinh một cách dễ dàng nhưng vẫn lịch sự. Như thường lệ, Harry luôn nhận được một đống quà như thế này, bình thường cũng đủ để cậu ăn tới lễ Phục Sinh, nhưng lúc này đây, đa số kẹo đều bị giáo viên tiền nhiệm môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, thầy Moody tịch thu.
“Không được ăn mấy món không rõ lai lịch!” Moody cảnh cáo đám nhóc bọn họ như vậy đó.
“Có thể…” Harry trơ mắt nhìn hộp kẹo sô-cô-la ‘đặc biệt’ có nhân rượu bị tước mất, đó là lần đầu tiên Fred có thể lấy thân phận người trưởng thành mua được sô-cô-la có nhân rượu mạnh với độ cồn cao đó nha!
Ron cũng đã suy nghĩ thật lâu, cho nên lập tức nhảy ra bênh vực lẽ phải, “Giáo sư Moody, đó không phải là hàng không rõ lai lịch, là quà Giáng Sinh anh Fred tặng cho Harry mà!”
“Từ lúc trong xưởng sản xuất sô-cô-la, đến cửa hàng, đến bưu cú, cho đến cú giao quà, rồi đến đây, trò có biết có bao nhiêu cơ hội để người khác thừa dịp bỏ gì đó bên trong hay đánh tráo không? Luôn phải đề cao cảnh giác!” Giáo sư Moody rít gào, sau đó đũa phép vung lên, đem tất cả tịch thu hết, nói rằng sau khi thầy ấy kiểm tra tính an toàn hết toàn bộ đống kẹo này mới trả về.
“Cậu nói xem thầy ấy làm sao để kiểm tra?”
“Cắn mỗi thứ một miếng?” Phỏng đoán của Ron luôn luôn có thể phá vỡ cực hạn thừa nhận của một Slytherin — cho dù là một Slytherin không hợp cách — Harry mang vẻ mặt xám ngắt chạy tới chỗ cây thông Nô-en tiếp tục mở quà.
Nói chung, mỗi người tặng quà cho Harry đều có đặc điểm riêng biệt, căn bản không giống như giáo sư Moody làm ra vẻ kinh ngạc như vậy.
Tựa như, bác Hagrid với phong cách ‘bụi bặm’ sẽ tặng ví tiền đầy răng nanh có thể cắn; Hermione tặng cuốn sổ ghi chú; George tặng quà là một mô hình Quidditch; vợ chồng bác Wealsey tặng một cái áo len màu xanh biếc có chữ H thật to trước ngực.
Harry còn nhận được một cái kim băng tao nhã bằng phỉ thúy — rất hợp với đôi mắt của cậu — không cần hỏi cũng biết nhất định là vợ chồng nhà Malfoy tặng; cặp chồng chồng nhà Black tặng Harry một quyển sách với tiêu đề ‘Pháp Thuật Phòng Vệ Thiết Thực và Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám’; Harry vui đến mức lâng lâng nhưng vẫn thấy mình nhận được lợi ích khá lớn; cuối cùng là quà tặng của Draco —
Ban đầu, Harry thật không nghĩ ra đó là thứ gì, thoạt nhìn rất giống vòng tay hoa lệ mà Draco thường đeo, nhưng nhìn rất quái, không phải vàng cũng không phải ngọc, cũng chắc chắn không phải chỉ là vòng tay đơn giản như vậy, vì Draco viết trên thư nói tặng thứ này là vì ‘nhanh chóng, dễ dàng rút ra đũa phép, mau lẹ phản kích…’
Sau đó, Harry dựa theo hướng dẫn đeo lên tay phải, rồi dùng tay trái lúng túng cầm đũa phép, dựa theo hướng dẫn trúc trắc đọc thần chú, hoàn toàn chẳng biết là đang đọc bùa chú gì, đồng thời huơ tay trái hai cái — Harry đang thực hiện giữa chừng chợt nhớ lời cảnh cáo trước đó của giáo sư Moody.
Nếu thầy Moody mà biết cậu đang dùng loạn một loại bùa chú không rõ lai lịch trên người mình, sẽ nói gì đây? Nếu quà tặng của Draco bị đánh tráo giữa đường, hoặc bị người khác ở bên ngoài bỏ thêm một lời nguyền rủa ác hiểm nào đó…
Harry không khỏi nhớ tới ba ba tóc bạch kim hung hăng, kiêu ngạo của nhà Draco.
Có nên tiếp tục hay không.
Muốn cẩn thận cũng không kịp rồi, chờ Harry khởi động lối suy nghĩ theo phong cách Slytherin thì cậu cũng đã niệm chú xong rồi.
Sau đó — Aha!
Vòng tay hoàn toàn bị cố định trên cổ tay, mà lỗ hổng trên vòng tay lại vừa vặn có thể đựng đũa phép, đây quả thật là một vị trí đáng ngạc nhiên. Harry thử vài lần, phát hiện cho dù cánh tay mình xoay trước xoay sau, gấp lại hay duỗi thẳng, bất cứ lúc nào chỉ cần cậu lắc nhẹ thì đũa phép cũng trượt vào lòng bàn tay mình — quả thật vô cùng kinh hỉ! Nhờ trải qua hai tháng huấn luyện Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám chân chính, hiện tại Harry đã biết rõ — rút đũa phép đúng lúc, nhanh nhẹn tránh né, đảm bảo thần chú phóng ra chính xác tính ra so với biết một đống bùa chú lòe loẹt thì có tác dụng hơn nhiều.
Trong thực tế quyết đấu, một câu thần chú Petrificus Totalus (Trói gô toàn thân) chưa chắc sẽ không hiệu quả bằng Crucio (Tra tấn), hoặc một câu thần chú tước khí giới đơn gian chưa chắc không thể đánh bại Lời nguyền Giết chóc, chỉ cần chúng ta nhanh chóng đánh bay đũa phép đối thủ thì chính là thắng lợi. Cho nên, mọi người xem, quà tặng của Draco vẫn luôn thiết yếu, thực tế, đáng kinh ngạc như vậy!
Nhưng mà sau đó Harry lại phát hiện chiếc vòng tay này còn có kèm theo một loạt bùa chú cường đại. Buồn bực cân nhắc cả buổi trưa về cách sử dụng chúng, sư tử con đã bị con công tóc bạch kim ảnh hưởng nên cũng theo lẽ thường chạy đến trước mặt người khác khoe khoang cho đã.
Trên bàn ăn, Harry lớn tiếng tỏ vẻ mình cần thể hiện tài năng, liền bỏ dao nĩa xuống, duỗi tay ra, chỉ vào vách tường đối diện dùng thần chú [Starry Winky] không tiếng động, chỉ thấy trên vách tường giống như bị phép thuật biến thành một mảnh tối, sau đó liền y như bầu trời đầy sao sáng nhấp nháy, một màn ảo thuật vô cùng tuyệt vời! Cho tới lúc toàn bộ vách tường đều biến thành màn đêm u tối, Harry mới dừng tay.
Chú Sirius cầm đầu đám sư tử cùng nhau phấn khích huýt gió, huýt sáo, chỉ có Hermione mới giữ được bình tĩnh mà cao giọng hỏi, “Harry, sao cậu không có đũa phép mà làm được?”
“Cái gì?”
“Hắc, Hermione, điều đó không thể nào — là thật nha! Harry?”
“Oa a! Tuyệt, sao cậu làm được vậy?”
“Khẳng định có vấn đề!”
“Thầy Moody?”
Giáo sư Moody chuyển động con mắt phép của mình, nhìn chằm chằm vào vòng tay của Harry, vì dường như người khác không thấy được nó, “Ẩn hình dưới da, bùa ảo ảnh, bùa lú lẩn, bùa đừng-chú-ý, có lời nguyền cố định dao động, không thấm nước, tôi nghĩ, à… có lẽ còn có bùa phòng hộ.” Giáo sư Moody dùng mắt phép phân tích xong, thật tán thưởng gật dầu, “Đồ vật vô cùng thực tế, vô cùng quyền lực.”
Nhưng mà nguyên bàn dài đã có không ít người giờ khắc này chuyển từ vẻ mặt kinh hỉ sang khinh bỉ.
Hermione trực tiếp nhất, “Còn tưởng cậu có thể không dùng đũa phép mà phóng bùa chú chứ, thì ra là dùng mánh khóe lừa bịp người!”
“Hì, Hermione, cậu phải công nhận thật thật giả giả cũng thật là có phong cách nha!” Ron thật hâm mộ nói.
“Theo góc độ trong chiến đấu mà nói,” chú Remus sửa lại hai quan niệm sai lầm của bọn họ, “thật tiện lợi để mang theo đũa phép, còn có thể bí mật ẩn dấu nó, do đó có thể đánh lừa tâm lý phòng bị của đối thủ, quả thật đó là một trang bị rất tuyệt. Harry, chú không phản đối con dùng nó để chơi đùa, hấp dẫn bạn học nữ, nhưng nếu con có thể giữ bí mật về chuyện này, có lẽ đến thời khác mấu chốt sẽ có tác dụng lớn.”
Mọi người cười vang, hiện tại chuyện Harry biết yêu đã nhanh chóng trở thành chủ đề trêu ghẹo của mọi người. Ngay cả Ginny nhỏ tuổi nhất cũng bắt đầu hẹn hò bạn trai, Harry từng oanh oanh liệt liệt trong ‘vụ tai tiếng tình ái’ thậm chí còn khiến Krum sớm vạch định kế hoạch dự tính tương lai, năm trước anh chàng Krum bắt đầu lo lắng đầu quân tới câu lạc bộ England. So sánh ở trên, tin tức Harry ‘chín muộn’ đã trở thành tin tức lớn ở Hogwarts.
Trên bàn cơm mọi người cùng nhau ồn ào trêu ghẹo Harry, còn Harry thì không giống trước đây giương nanh múa vuốt — cậu đang nhớ đến buổi chiều đó ‘chuyên gia tình yêu’ Blaise trưng cầu ý kiến. Hơn nữa cậu… được rồi, cậu thừa nhận mình có chút nhớ Draco. Cảm giác mà Draco đem đến cho cậu rất lạ, vượt qua khả năng cậu có thể dùng từ ngữ để hình dung — vì vậy, vấn đề này quá phức tạp, Harry cũng chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ để đón nhận bạn trai, vả lại, Draco cũng không quan tâm đến một người bạn trai.
Đây là chuyện có liên quan tới tình yêu, tình bạn, gia đình, tín nhiệm và cả chuyện chung thân đại sự trong tương lai — Harry đã suy xét vấn đề như vậy, Salazar đã dạy bọn họ là trước khi quyết định chuyện gì có liên quan đến tương lai, thì nhất định cũng phải dành thời gian ngẫm nghĩ cho kỹ càng. Huống chi, tình huống trước mắt có Voldemort chuẩn bị rục rịch, vậy nên cho dù như thế nào, hiện tại cậu cũng không nóng nảy về vấn đề bạn gái!
Kỳ nghỉ khá là vui, nhưng khi kỳ nghỉ kết thúc, Harry liền nhận thấy có mùi nguy hiểm sắp đến, nguyên nhân là, trong nhóm người hộ tống bọn họ có việc đột xuất. Theo như lúc trước đã nói, trong đội ngũ hộ tống có thầy Moody, ông bà Weasley, cặp chồng chồng Black, còn có hai Thần Sáng – cô Tonks và chú Kingsley, nhưng mà vào lúc sáng sớm, không khí có chút gì đó là lạ — Draco từ trong lò sưởi bước ra, bởi vì sáng sớm cha cậu ta nhận được tin của Bộ nên không có cách đưa cậu ta đi học, mà bên nhà Black thì ông Weasley cũng nhận được tin sớm như thế liền vội vàng đi mất, hai vị Thần Sáng cũng nối gót theo sau.
“Có chuyện gì vậy?” Ngay cả Ron một kẻ chậm tiêu vậy mà còn thấy có gì đó là lạ.
Mọi người quay sang người có khả năng nắm tin tức nhanh nhất là Draco, Draco lắc đầu tỏ vẻ không rành lắm, hôm nay cha rời đi vô cùng gấp gáp, “Cho dù xảy ra chuyện gì, nhất định là chuyện lớn, dù chuyện có lớn cỡ nào…” Draco và Harry nhìn nhau trao đổi ánh mắt thấu hiểu, “…đều không đến mức đặc biệt trọng yếu.”
—— quả cầu tiên tri vẫn an toàn.
Đội ngũ hộ tống tuy rằng bị xáo trộn, nhưng sau đó Dumbledore lại điều đến hai người lạ mặt khác để bổ sung. Hơn nữa, cặp song sinh cũng tính là đã trưởng thành, thực lực cũng khá, lại còn có nhóm học sinh năm thứ năm — Draco, Harry và Hermione vô cùng nổi trội trong hai tháng huấn luyện thực hành Phòng chống, thực lực không thể khinh thường, Ron thì năng lực ở tầm trung, Ginny tuổi còn nhỏ, nhưng trong đoàn hộ tống còn có Dobby và Kreacher phụ trách theo sau — nếu ai đó dám coi thường bọn chúng là gia tinh, thì Harry có thể dùng thực lực bản thân để chứng minh — tên đó nhất định phải chết!
Cho nên chuyến đi này bọn họ cùng cặp chồng chồng nhà Black và giáo sư Moody an toàn lên tàu tốc hành Hogwarts, sau đó, Harry tìm cơ hội cùng Draco phỏng đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Draco nhớ tới buổi nói chuyện cùng cha mình, cho dù như thế nào anh nhất định không để 50% khả năng kia xảy ra với Harry. Hơn nữa, khi anh làm người ở kiếp này, thái độ đã cố gắng hết mức như vậy rồi.
Nhưng làm sao có thể sắp đặt một cái bẫy cho Chúa tể Hắc ám đây, hơn nữa còn không để bị lộ tẩy, đảm bảo cho mình chiếm được lợi thế… Tất cả đều cần một kế hoạch tinh vi. Thật ra từ lâu Draco cũng đã có một ý tưởng, nhưng ý tưởng này có liên quan tới mối liên hệ giữa Harry và Chúa tể Hắc ám — trên thực tế, dựa vào ý tưởng kia của Draco, cần Harry phải mạo hiểm khá lớn — không chỉ có nguy hiểm khi đối mặt với Chúa tể Hắc ám, có lẽ còn có những thứ khác, cho nên Draco quyết đoán bỏ qua.
Draco muốn tìm cách khác, nhưng cứ chậm chạp không nghĩ được cách nào khác, anh cảm thấy càng lo lắng, sợ hãi, có lẽ vì thế nên anh càng phải dằn xuống tâm lý cảm thấy nguy cơ này, anh nhất định phải ổn định tâm lý lại để suy nghĩ, bàn bạc kỹ hơn nữa.
Nhưng chuyện không ngờ là rất nhanh Draco phát hiện bọn họ không có nhiều lựa chọn.
Về thái độ khác lạ của bậc phụ huynh, ba ngày sau, cuối cùng Draco cũng tìm được đáp án ở trên báo, là một mẩu tin rất nhỏ bị bảng thống kê hằng năm của cửa hàng quần áo của Phu nhân Malkin chèn xuống dưới —
[Sự kiện tử vong ngoài ý muốn khi xâm nhập trái phép vào Bộ Pháp thuật
Mundungus Fletcher, năm nay bốn mươi hai tuổi, không có chỗ ở cố định, không việc làm, có chứng cứ cho rằng là người buôn bán trái phép. Vào ngày 12 tháng 1, trong khu vực cấm của Bộ Pháp thuật đã phát hiện xác chết của người này, thông qua Sở Thần Sáng chuyên trách điều tra hiện trường vụ án, đã đưa ra suy đoán, ông Fletcher rõ ràng cố gắng xâm nhập vào một khu vực hàng lang cấm với ý đồ trộm cắp nên đã bị hệ thống pháp thuật phòng hộ của Bộ Pháp thuật cống kích mà chết. Thời gian tử vong suy đoán là vào khoảng một giờ sáng, người phát ngôn của Bộ pHáp thuật đối với sự việc lần này không đưa ra lời bình, tất cả các suy đoán và việc xử lý sẽ được tiến hành theo trình tự thường lệ.]
Draco đã biết.
Rõ ràng, hành lang kia là ở Sở Bảo mật, Mundungus canh gác ở đó hẳn là vì bảo vệ quả cầu tiên tri. Chúa tể Hắc ám phái người đi tấn công, nói cách khác, hiện tại Hắn còn chưa biết quả cầu tiên tri người khác lấy không được. Draco xoa xoa huyệt thái dương, lo lắng vấn đề thời gian.
Khép lại tờ báo, ném qua một bên, trên trang đầu bình thường sẽ là ảnh của ngài Bộ trưởng Fudge đáng ghét đang trong tư thế phát biểu, thì hôm nay trang đầu là đưa tin về việc Bộ Pháp thuật công bố Đạo luật Giáo dục thứ hai mươi bốn, hai mươi lăm — nội dung chẳng có gì mới, cứ y như cũ, Bộ Pháp thuật đang liều mạng giao quyền lực tối cao cho mụ Umbridge, cho phép bà ta có quyền can dự vào cơ chế vận hành của trường Hogwarts.
Có quyền quyết định hình phạt của giáo sư khác đối với học sinh, ra lệnh giải tán các câu lạc bộ của học sinh, có lẽ còn trên quyền của Chủ nhiệm các Nhà, chèn ép quyền hạn của Hiệu trưởng. Draco ngẩng đầu nhìn về phía mụ ta, vẻ mặt con cóc già hiện lên vẻ khoái trá rõ rệt.
A! Dĩ nhiên rồi!
Cho dù tin tức về cái chết của Mundungus được che dấu kỹ như thế nào, sự thật là, đã có chứng cớ xác thực là Dumbledore đã chọt tay vào dưới cái mũi của Bộ trưởng Fudge, vì vậy, lão mập lùn kia làm sao mà cam tâm cho được? Ban bố Đạo luật Giáo dục, tốt nhất là có thể tống khứ Dumbledore ra khỏi trường học, đây chính là đòn phản kích trả thù mà lão Fudge có thể nghĩ ra được.
Draco nhìn qua bên cạnh, Harry và Blaise, bọn họ đang cẩn thận nghiên cứu từ câu chữ trong Đạo luật, mà Lugatha thì mặt mày xanh mét, bởi vì dựa theo Đạo luật mới, đội Quidditch của bọn họ dường như phải giả tán để xây dựng lại. Còn những Nhà khác Draco không thèm dể ý, dù sao tất cả con rắn nhỏ bọn họ đều mang vẻ mặt phẫn nộ và căm ghét.
“Con cóc chết tiệt kia dựa vào đâu mà dám leo lên đầu Viện trưởng tác oai tác oái hả?” Pansy đè thấp giọng nói, rít lên.
Xà vương vĩnh viễn đều là vị thánh không thể xâm phạm.
~*~
Mấy loại kẹo sô-cô-la hoặc mấy thứ tương tự đối với quan hệ bạn bè thông thường mà nói luôn là phương án chọn quà Giáng Sinh một cách dễ dàng nhưng vẫn lịch sự. Như thường lệ, Harry luôn nhận được một đống quà như thế này, bình thường cũng đủ để cậu ăn tới lễ Phục Sinh, nhưng lúc này đây, đa số kẹo đều bị giáo viên tiền nhiệm môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, thầy Moody tịch thu.
“Không được ăn mấy món không rõ lai lịch!” Moody cảnh cáo đám nhóc bọn họ như vậy đó.
“Có thể…” Harry trơ mắt nhìn hộp kẹo sô-cô-la ‘đặc biệt’ có nhân rượu bị tước mất, đó là lần đầu tiên Fred có thể lấy thân phận người trưởng thành mua được sô-cô-la có nhân rượu mạnh với độ cồn cao đó nha!
Ron cũng đã suy nghĩ thật lâu, cho nên lập tức nhảy ra bênh vực lẽ phải, “Giáo sư Moody, đó không phải là hàng không rõ lai lịch, là quà Giáng Sinh anh Fred tặng cho Harry mà!”
“Từ lúc trong xưởng sản xuất sô-cô-la, đến cửa hàng, đến bưu cú, cho đến cú giao quà, rồi đến đây, trò có biết có bao nhiêu cơ hội để người khác thừa dịp bỏ gì đó bên trong hay đánh tráo không? Luôn phải đề cao cảnh giác!” Giáo sư Moody rít gào, sau đó đũa phép vung lên, đem tất cả tịch thu hết, nói rằng sau khi thầy ấy kiểm tra tính an toàn hết toàn bộ đống kẹo này mới trả về.
“Cậu nói xem thầy ấy làm sao để kiểm tra?”
“Cắn mỗi thứ một miếng?” Phỏng đoán của Ron luôn luôn có thể phá vỡ cực hạn thừa nhận của một Slytherin — cho dù là một Slytherin không hợp cách — Harry mang vẻ mặt xám ngắt chạy tới chỗ cây thông Nô-en tiếp tục mở quà.
Nói chung, mỗi người tặng quà cho Harry đều có đặc điểm riêng biệt, căn bản không giống như giáo sư Moody làm ra vẻ kinh ngạc như vậy.
Tựa như, bác Hagrid với phong cách ‘bụi bặm’ sẽ tặng ví tiền đầy răng nanh có thể cắn; Hermione tặng cuốn sổ ghi chú; George tặng quà là một mô hình Quidditch; vợ chồng bác Wealsey tặng một cái áo len màu xanh biếc có chữ H thật to trước ngực.
Harry còn nhận được một cái kim băng tao nhã bằng phỉ thúy — rất hợp với đôi mắt của cậu — không cần hỏi cũng biết nhất định là vợ chồng nhà Malfoy tặng; cặp chồng chồng nhà Black tặng Harry một quyển sách với tiêu đề ‘Pháp Thuật Phòng Vệ Thiết Thực và Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám’; Harry vui đến mức lâng lâng nhưng vẫn thấy mình nhận được lợi ích khá lớn; cuối cùng là quà tặng của Draco —
Ban đầu, Harry thật không nghĩ ra đó là thứ gì, thoạt nhìn rất giống vòng tay hoa lệ mà Draco thường đeo, nhưng nhìn rất quái, không phải vàng cũng không phải ngọc, cũng chắc chắn không phải chỉ là vòng tay đơn giản như vậy, vì Draco viết trên thư nói tặng thứ này là vì ‘nhanh chóng, dễ dàng rút ra đũa phép, mau lẹ phản kích…’
Sau đó, Harry dựa theo hướng dẫn đeo lên tay phải, rồi dùng tay trái lúng túng cầm đũa phép, dựa theo hướng dẫn trúc trắc đọc thần chú, hoàn toàn chẳng biết là đang đọc bùa chú gì, đồng thời huơ tay trái hai cái — Harry đang thực hiện giữa chừng chợt nhớ lời cảnh cáo trước đó của giáo sư Moody.
Nếu thầy Moody mà biết cậu đang dùng loạn một loại bùa chú không rõ lai lịch trên người mình, sẽ nói gì đây? Nếu quà tặng của Draco bị đánh tráo giữa đường, hoặc bị người khác ở bên ngoài bỏ thêm một lời nguyền rủa ác hiểm nào đó…
Harry không khỏi nhớ tới ba ba tóc bạch kim hung hăng, kiêu ngạo của nhà Draco.
Có nên tiếp tục hay không.
Muốn cẩn thận cũng không kịp rồi, chờ Harry khởi động lối suy nghĩ theo phong cách Slytherin thì cậu cũng đã niệm chú xong rồi.
Sau đó — Aha!
Vòng tay hoàn toàn bị cố định trên cổ tay, mà lỗ hổng trên vòng tay lại vừa vặn có thể đựng đũa phép, đây quả thật là một vị trí đáng ngạc nhiên. Harry thử vài lần, phát hiện cho dù cánh tay mình xoay trước xoay sau, gấp lại hay duỗi thẳng, bất cứ lúc nào chỉ cần cậu lắc nhẹ thì đũa phép cũng trượt vào lòng bàn tay mình — quả thật vô cùng kinh hỉ! Nhờ trải qua hai tháng huấn luyện Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám chân chính, hiện tại Harry đã biết rõ — rút đũa phép đúng lúc, nhanh nhẹn tránh né, đảm bảo thần chú phóng ra chính xác tính ra so với biết một đống bùa chú lòe loẹt thì có tác dụng hơn nhiều.
Trong thực tế quyết đấu, một câu thần chú Petrificus Totalus (Trói gô toàn thân) chưa chắc sẽ không hiệu quả bằng Crucio (Tra tấn), hoặc một câu thần chú tước khí giới đơn gian chưa chắc không thể đánh bại Lời nguyền Giết chóc, chỉ cần chúng ta nhanh chóng đánh bay đũa phép đối thủ thì chính là thắng lợi. Cho nên, mọi người xem, quà tặng của Draco vẫn luôn thiết yếu, thực tế, đáng kinh ngạc như vậy!
Nhưng mà sau đó Harry lại phát hiện chiếc vòng tay này còn có kèm theo một loạt bùa chú cường đại. Buồn bực cân nhắc cả buổi trưa về cách sử dụng chúng, sư tử con đã bị con công tóc bạch kim ảnh hưởng nên cũng theo lẽ thường chạy đến trước mặt người khác khoe khoang cho đã.
Trên bàn ăn, Harry lớn tiếng tỏ vẻ mình cần thể hiện tài năng, liền bỏ dao nĩa xuống, duỗi tay ra, chỉ vào vách tường đối diện dùng thần chú [Starry Winky] không tiếng động, chỉ thấy trên vách tường giống như bị phép thuật biến thành một mảnh tối, sau đó liền y như bầu trời đầy sao sáng nhấp nháy, một màn ảo thuật vô cùng tuyệt vời! Cho tới lúc toàn bộ vách tường đều biến thành màn đêm u tối, Harry mới dừng tay.
Chú Sirius cầm đầu đám sư tử cùng nhau phấn khích huýt gió, huýt sáo, chỉ có Hermione mới giữ được bình tĩnh mà cao giọng hỏi, “Harry, sao cậu không có đũa phép mà làm được?”
“Cái gì?”
“Hắc, Hermione, điều đó không thể nào — là thật nha! Harry?”
“Oa a! Tuyệt, sao cậu làm được vậy?”
“Khẳng định có vấn đề!”
“Thầy Moody?”
Giáo sư Moody chuyển động con mắt phép của mình, nhìn chằm chằm vào vòng tay của Harry, vì dường như người khác không thấy được nó, “Ẩn hình dưới da, bùa ảo ảnh, bùa lú lẩn, bùa đừng-chú-ý, có lời nguyền cố định dao động, không thấm nước, tôi nghĩ, à… có lẽ còn có bùa phòng hộ.” Giáo sư Moody dùng mắt phép phân tích xong, thật tán thưởng gật dầu, “Đồ vật vô cùng thực tế, vô cùng quyền lực.”
Nhưng mà nguyên bàn dài đã có không ít người giờ khắc này chuyển từ vẻ mặt kinh hỉ sang khinh bỉ.
Hermione trực tiếp nhất, “Còn tưởng cậu có thể không dùng đũa phép mà phóng bùa chú chứ, thì ra là dùng mánh khóe lừa bịp người!”
“Hì, Hermione, cậu phải công nhận thật thật giả giả cũng thật là có phong cách nha!” Ron thật hâm mộ nói.
“Theo góc độ trong chiến đấu mà nói,” chú Remus sửa lại hai quan niệm sai lầm của bọn họ, “thật tiện lợi để mang theo đũa phép, còn có thể bí mật ẩn dấu nó, do đó có thể đánh lừa tâm lý phòng bị của đối thủ, quả thật đó là một trang bị rất tuyệt. Harry, chú không phản đối con dùng nó để chơi đùa, hấp dẫn bạn học nữ, nhưng nếu con có thể giữ bí mật về chuyện này, có lẽ đến thời khác mấu chốt sẽ có tác dụng lớn.”
Mọi người cười vang, hiện tại chuyện Harry biết yêu đã nhanh chóng trở thành chủ đề trêu ghẹo của mọi người. Ngay cả Ginny nhỏ tuổi nhất cũng bắt đầu hẹn hò bạn trai, Harry từng oanh oanh liệt liệt trong ‘vụ tai tiếng tình ái’ thậm chí còn khiến Krum sớm vạch định kế hoạch dự tính tương lai, năm trước anh chàng Krum bắt đầu lo lắng đầu quân tới câu lạc bộ England. So sánh ở trên, tin tức Harry ‘chín muộn’ đã trở thành tin tức lớn ở Hogwarts.
Trên bàn cơm mọi người cùng nhau ồn ào trêu ghẹo Harry, còn Harry thì không giống trước đây giương nanh múa vuốt — cậu đang nhớ đến buổi chiều đó ‘chuyên gia tình yêu’ Blaise trưng cầu ý kiến. Hơn nữa cậu… được rồi, cậu thừa nhận mình có chút nhớ Draco. Cảm giác mà Draco đem đến cho cậu rất lạ, vượt qua khả năng cậu có thể dùng từ ngữ để hình dung — vì vậy, vấn đề này quá phức tạp, Harry cũng chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ để đón nhận bạn trai, vả lại, Draco cũng không quan tâm đến một người bạn trai.
Đây là chuyện có liên quan tới tình yêu, tình bạn, gia đình, tín nhiệm và cả chuyện chung thân đại sự trong tương lai — Harry đã suy xét vấn đề như vậy, Salazar đã dạy bọn họ là trước khi quyết định chuyện gì có liên quan đến tương lai, thì nhất định cũng phải dành thời gian ngẫm nghĩ cho kỹ càng. Huống chi, tình huống trước mắt có Voldemort chuẩn bị rục rịch, vậy nên cho dù như thế nào, hiện tại cậu cũng không nóng nảy về vấn đề bạn gái!
Kỳ nghỉ khá là vui, nhưng khi kỳ nghỉ kết thúc, Harry liền nhận thấy có mùi nguy hiểm sắp đến, nguyên nhân là, trong nhóm người hộ tống bọn họ có việc đột xuất. Theo như lúc trước đã nói, trong đội ngũ hộ tống có thầy Moody, ông bà Weasley, cặp chồng chồng Black, còn có hai Thần Sáng – cô Tonks và chú Kingsley, nhưng mà vào lúc sáng sớm, không khí có chút gì đó là lạ — Draco từ trong lò sưởi bước ra, bởi vì sáng sớm cha cậu ta nhận được tin của Bộ nên không có cách đưa cậu ta đi học, mà bên nhà Black thì ông Weasley cũng nhận được tin sớm như thế liền vội vàng đi mất, hai vị Thần Sáng cũng nối gót theo sau.
“Có chuyện gì vậy?” Ngay cả Ron một kẻ chậm tiêu vậy mà còn thấy có gì đó là lạ.
Mọi người quay sang người có khả năng nắm tin tức nhanh nhất là Draco, Draco lắc đầu tỏ vẻ không rành lắm, hôm nay cha rời đi vô cùng gấp gáp, “Cho dù xảy ra chuyện gì, nhất định là chuyện lớn, dù chuyện có lớn cỡ nào…” Draco và Harry nhìn nhau trao đổi ánh mắt thấu hiểu, “…đều không đến mức đặc biệt trọng yếu.”
—— quả cầu tiên tri vẫn an toàn.
Đội ngũ hộ tống tuy rằng bị xáo trộn, nhưng sau đó Dumbledore lại điều đến hai người lạ mặt khác để bổ sung. Hơn nữa, cặp song sinh cũng tính là đã trưởng thành, thực lực cũng khá, lại còn có nhóm học sinh năm thứ năm — Draco, Harry và Hermione vô cùng nổi trội trong hai tháng huấn luyện thực hành Phòng chống, thực lực không thể khinh thường, Ron thì năng lực ở tầm trung, Ginny tuổi còn nhỏ, nhưng trong đoàn hộ tống còn có Dobby và Kreacher phụ trách theo sau — nếu ai đó dám coi thường bọn chúng là gia tinh, thì Harry có thể dùng thực lực bản thân để chứng minh — tên đó nhất định phải chết!
Cho nên chuyến đi này bọn họ cùng cặp chồng chồng nhà Black và giáo sư Moody an toàn lên tàu tốc hành Hogwarts, sau đó, Harry tìm cơ hội cùng Draco phỏng đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Draco nhớ tới buổi nói chuyện cùng cha mình, cho dù như thế nào anh nhất định không để 50% khả năng kia xảy ra với Harry. Hơn nữa, khi anh làm người ở kiếp này, thái độ đã cố gắng hết mức như vậy rồi.
Nhưng làm sao có thể sắp đặt một cái bẫy cho Chúa tể Hắc ám đây, hơn nữa còn không để bị lộ tẩy, đảm bảo cho mình chiếm được lợi thế… Tất cả đều cần một kế hoạch tinh vi. Thật ra từ lâu Draco cũng đã có một ý tưởng, nhưng ý tưởng này có liên quan tới mối liên hệ giữa Harry và Chúa tể Hắc ám — trên thực tế, dựa vào ý tưởng kia của Draco, cần Harry phải mạo hiểm khá lớn — không chỉ có nguy hiểm khi đối mặt với Chúa tể Hắc ám, có lẽ còn có những thứ khác, cho nên Draco quyết đoán bỏ qua.
Draco muốn tìm cách khác, nhưng cứ chậm chạp không nghĩ được cách nào khác, anh cảm thấy càng lo lắng, sợ hãi, có lẽ vì thế nên anh càng phải dằn xuống tâm lý cảm thấy nguy cơ này, anh nhất định phải ổn định tâm lý lại để suy nghĩ, bàn bạc kỹ hơn nữa.
Nhưng chuyện không ngờ là rất nhanh Draco phát hiện bọn họ không có nhiều lựa chọn.
Về thái độ khác lạ của bậc phụ huynh, ba ngày sau, cuối cùng Draco cũng tìm được đáp án ở trên báo, là một mẩu tin rất nhỏ bị bảng thống kê hằng năm của cửa hàng quần áo của Phu nhân Malkin chèn xuống dưới —
[Sự kiện tử vong ngoài ý muốn khi xâm nhập trái phép vào Bộ Pháp thuật
Mundungus Fletcher, năm nay bốn mươi hai tuổi, không có chỗ ở cố định, không việc làm, có chứng cứ cho rằng là người buôn bán trái phép. Vào ngày 12 tháng 1, trong khu vực cấm của Bộ Pháp thuật đã phát hiện xác chết của người này, thông qua Sở Thần Sáng chuyên trách điều tra hiện trường vụ án, đã đưa ra suy đoán, ông Fletcher rõ ràng cố gắng xâm nhập vào một khu vực hàng lang cấm với ý đồ trộm cắp nên đã bị hệ thống pháp thuật phòng hộ của Bộ Pháp thuật cống kích mà chết. Thời gian tử vong suy đoán là vào khoảng một giờ sáng, người phát ngôn của Bộ pHáp thuật đối với sự việc lần này không đưa ra lời bình, tất cả các suy đoán và việc xử lý sẽ được tiến hành theo trình tự thường lệ.]
Draco đã biết.
Rõ ràng, hành lang kia là ở Sở Bảo mật, Mundungus canh gác ở đó hẳn là vì bảo vệ quả cầu tiên tri. Chúa tể Hắc ám phái người đi tấn công, nói cách khác, hiện tại Hắn còn chưa biết quả cầu tiên tri người khác lấy không được. Draco xoa xoa huyệt thái dương, lo lắng vấn đề thời gian.
Khép lại tờ báo, ném qua một bên, trên trang đầu bình thường sẽ là ảnh của ngài Bộ trưởng Fudge đáng ghét đang trong tư thế phát biểu, thì hôm nay trang đầu là đưa tin về việc Bộ Pháp thuật công bố Đạo luật Giáo dục thứ hai mươi bốn, hai mươi lăm — nội dung chẳng có gì mới, cứ y như cũ, Bộ Pháp thuật đang liều mạng giao quyền lực tối cao cho mụ Umbridge, cho phép bà ta có quyền can dự vào cơ chế vận hành của trường Hogwarts.
Có quyền quyết định hình phạt của giáo sư khác đối với học sinh, ra lệnh giải tán các câu lạc bộ của học sinh, có lẽ còn trên quyền của Chủ nhiệm các Nhà, chèn ép quyền hạn của Hiệu trưởng. Draco ngẩng đầu nhìn về phía mụ ta, vẻ mặt con cóc già hiện lên vẻ khoái trá rõ rệt.
A! Dĩ nhiên rồi!
Cho dù tin tức về cái chết của Mundungus được che dấu kỹ như thế nào, sự thật là, đã có chứng cớ xác thực là Dumbledore đã chọt tay vào dưới cái mũi của Bộ trưởng Fudge, vì vậy, lão mập lùn kia làm sao mà cam tâm cho được? Ban bố Đạo luật Giáo dục, tốt nhất là có thể tống khứ Dumbledore ra khỏi trường học, đây chính là đòn phản kích trả thù mà lão Fudge có thể nghĩ ra được.
Draco nhìn qua bên cạnh, Harry và Blaise, bọn họ đang cẩn thận nghiên cứu từ câu chữ trong Đạo luật, mà Lugatha thì mặt mày xanh mét, bởi vì dựa theo Đạo luật mới, đội Quidditch của bọn họ dường như phải giả tán để xây dựng lại. Còn những Nhà khác Draco không thèm dể ý, dù sao tất cả con rắn nhỏ bọn họ đều mang vẻ mặt phẫn nộ và căm ghét.
“Con cóc chết tiệt kia dựa vào đâu mà dám leo lên đầu Viện trưởng tác oai tác oái hả?” Pansy đè thấp giọng nói, rít lên.
Xà vương vĩnh viễn đều là vị thánh không thể xâm phạm.
~*~