Qui tắc hành vi thứ bảy mươi của Slytherin: tìm một người đáng giá dùng cả sinh mệnh của mình để bảo vệ
Vài ngày sau, khi làm bài tập trong Phòng Sinh hoạt chung, Draco ngồi không yên vì một mặt phải tham dự vào việc bàn bạc xây dựng lại câu lạc bộ, mặt khác thì xem xét thư hồi âm của cha.
Nói chung, tình huống thật sự xảy ra trong đêm đó khác xa với những thông tin ít ỏi ‘phức tạp và nguy hiểm’ mà trên báo đã nói. Hành lang trong Sở Bảo mật đầy những dấu vết do bùa chú để lại, có thể đều là do đũa phép của Mundungus tạo ra nhằm phòng vệ, phản kích, mà đối thủ của ông ta thì cuối cùng đã thành công để lại vết thương trí mạng trên người ông ta — chỗ gần động mạch trên cổ của Mundungus có vết cắn thật lớn — căn cứ kinh nghiệm bản thân và quan sát của Lucius, dựa vào độ lớn của vết cắn, xung quanh miệng vết thương rõ ràng thấy được có dấu vết của độc tính ăn mòn, vậy nên có thể phán đoán được nhưng dấu vết này vô cùng giống với vết thương do sủng vật Nagini của Chúa tể Hắc ám gây ra.
Nagini, trợ thủ vô cùng đắc lực của Chúa tể Hắc ám, to lớn, hung ác, nọc độc chết người — có lẽ ngoại trừ không thể dùng ánh mắt giết người thì sức chiến đấu cũng không xê xích gì nhiều so với Tử xà. Đây tuyệt đối là một đối thủ không thể khinh thường, đáng sợ hơn nữa là, nó không bao giờ phản bội lại Chúa tể Hắc ám! Draco nhịn không được mà cắn móng tay mình, chết tiệt, xem đi, Chúa tể Hắc ám cứ như hổ thêm cánh.
Draco chợt nhớ tới một sự kiện, nếu anh không lầm, Nagini luôn ẩn trốn trong rừng rậm ở Albania, luôn đi theo Chúa tể Hắc ám ‘chân chính’, nhưng mà chủ hồn đã chết rồi, thì mảnh hồn phiến sống lại kia làm sao có thể biết đi đâu mà tìm Nagini đây? Chủ hồn lúc trước đi giết một nhà Potter chỉ đi một mình, sau đó, chạy trốn cũng không ai biết được, nếu không như thế thì đám người như dì Bella cũng đâu có giống lũ chó dại nổi điên chạy cắn loạn khắp nơi vì không tìm thấy tung tích của Hắn.
Draco có cảm giác giống như anh đã bỏ qua việc gì.
Bộp ——
Đột nhiên, Draco đập bàn, khiến đám người ngồi xung quanh bàn làm bài tập hết hồn! Có lẽ Draco quá nhập tâm nên không có chú ý tới giờ phút này trên mặt mình hiện lên vẻ dữ tợn cỡ nào!
“Draco…” Harry kéo cánh tay Draco, còn sờ sờ trán nữa, “Cậu là sao vậy? Đây là…” Harry thề, cậu không cố ý nhìn lén, chẳng qua trong đoạn đầu của bức thư có viết ‘Sở Bảo mật trực thuộc Bộ Pháp thuật’ bằng chữ in hoa, muốn không chú ý cũng khó. Sau đó, cậu cũng nhìn thấy trong thư có nhắc tới tên Mundungus.
“Dạ dày có chút khó chịu, tôi trở về phóng ngủ trước. Harry, có thể giúp tôi thu dọn tập sách một chút không?”
“Dĩ nhiên là được.” Trong lòng Harry thấy nhẹ nhõm, ôm đồ dùng của hai người bọn họ, chân trước chân sau chạy về phòng ngủ.
Vừa về tới phòng ngủ, Draco trước hết lấy ký ức về ‘giấc mơ trong hàng lang ở Sở Bảo mật’ mà Harry đã đưa lúc khai giảng, xem lại một lần. Từng cảnh vật lóe lên rồi biến mất, khiến bọn họ không thể hiểu nỗi, cho tới khi thấy được con đường bằng đá — thì sắc mặt Draco khá khó coi, là anh ngu ngốc, quá rối rắm với trí nhớ kiếp trước — đây chính là con đường bằng đá trong ngục Azkaban, chết tiệt!
Cậu đã quên mất Pettigrew!
A, anh thật sự rất ngu mà, Pettigrew là người cuối cùng Chúa tể Hắc ám đã gặp trong kiếp trước, tất cả mọi chuyện mà chủ hồn đã trải qua đến phút cuối chỉ có Pettigrew mới là người biết rõ nhất. Chỉ bằng mảnh hồn phiến trong Vương miện Ravenclaw sống lại thành Chúa tể Hắc ám hiện tại thì làm sao Hắn có thể bỏ qua tin tức trọng yếu như thế này? Hiện tại, Draco còn có đầy đủ lý do để nghi ngờ, Đuôi Trùn vượt ngục thành công cũng là nhờ Chúa tể Hắc ám giúp một tay — việc này không khó, chỉ cần hỏi thăm cha anh xem thử coi có ai trước đó đã đến thăm Đuôi Trùn không thì biết liền.
Sau việc Đuôi Trùn vượt ngục, có hai mục đích chính: tìm hiểu rốt cuộc trước đây chủ hồn đã gặp phải chuyện gì và cứu thoát bọn Tử thần Thực tử còn đang bị nhốt trong ngục Azkaban. Dưới tình trạng bất ổn này, Đuôi Trùn đương nhiên sẽ không mạo hiểm mà lẻn vào Hogwarts có phòng thủ kiên cố với ý đồ bắt cóc Harry Potter!
Draco lau trán, những xu hướng có thể phát sinh mà lúc trước anh đã nghĩ tất cả đều sai hết rồi, từ đầu cho tới giờ, chỗ ngục Azkaban mới luôn là nơi mà Chúa tể Hắc ám nhắm đến! Lời tiên tri tuy rằng cũng rất quan trọng nhưng Chúa tể Hắc ám vẫn khát vọng nhất là khôi phục thế lực, lực lượng hùng mạnh. Cứ nhìn vào lực lượng hiện tại của Hắn thì biết, so với tổng lực lượng của Hội Phượng Hoàng thì đúng là không cùng một cấp bậc, Chúa tể Hắc ám sao có thể dưới tình huống như vậy mà còn lỗ mãng và tùy tiện đem mục tiêu đặt ở hành lang trong Sở Bảo mật trước mắt bao người, ý đồ cùng Dumbledore lấy cứng đối cứng chứ?
Quả cầu tiên tri ở Bộ Pháp thuật — chẳng qua chỉ là mồi dụ của Chúa tể Hắc ám! Bọn chúng giờ đã rút lui vì đã thành công với kế hoạch mượn dao giết người — mà lão già Fudge ngu xuẩn kia hiện tại giống như đã nổi điên dùng toàn lực chú ý nhằm phòng bị Dumbledore và Hội Phượng Hoàng!
Sắc mặt Draco đã đổi mấy lần, cho dù như thế nào, nhiệm vụ thứ nhất của Pettigrew đã thành công, thậm chí gã còn từ rừng rậm Albania tìm Nagini về rồi. Nagini tuyệt đối là trợ thủ không thể thiếu của Chúa tể Hắc ám, mà bọn trợ thủ còn lại đã số đều còn trong ngục Azkaban, vả lại, nếu Draco nhớ không lầm thì trong bọn Tử thần Thực tử có tên gọi là Rookwood, một kẻ từng làm việc tại Sở Bảo mật ở Bộ Pháp thuật, nếu bọn chúng vượt ngục thành công, Chúa tể Hắc ám rất nhanh sẽ biết được người bình thường căn bản sẽ không lấy được quả cầu tiên tri.
Lúc này, Harry vừa xem xong bức thư, liền ngã người ra sô-pha, cậu không phải chưa từng xem qua tin báo tử, nhưng tin này so với tin tức trên báo hoàn toàn có cảm giác khác nhau. Nhất là tin báo tử của người quen, cậu thậm chí còn nhớ rõ bọn họ đã từng đùa giỡn lúc ăn cơm, nhớ rõ vẻ mặt bất đắc dĩ của ông ta khi bị bọn họ ép giá bán Yên Quỷ… Một người còn đang sống rành rành… bởi vì cậu mà chết đi! Lại còn là chết không minh bạch, thậm chí sau khi chết thanh danh còn bết bát như vậy.
Vì sao lại như vậy?
Không nên như vậy!
“Draco, chuyện này vốn không nên xảy ra!” Harry gắt gao cắn môi mình, lại không kìm được mà hít hít mũi, “… cũng tại mình!”
“Không, Harry! Đây là chiến tranh!” Draco đem thư ném vào lò sưởi trong tường, nhìn nó cháy thành tro, huy diệt là quá trình nhanh chóng mà đơn giản, còn sinh tồn cần phải trả một cái giá đắt và gian khổ. “Chính là như vậy, trong tương lai sẽ có chết chóc, máu chảy, tàn khốc, hắc ám… chúng ta sẽ phải trải qua rất nhiều lần như vậy, lựa chọn của chúng ta phải trả giá bằng sinh mệnh, hết lần này tới lần khác, chúng ta phải gánh vác sứ mệnh, cần hoàn thành tất cả việc có thể làm, nhưng chỉ có một chuyện chúng ta không thể làm —” Ánh mắt xanh lam của Draco lạnh băng như sắt, kiên định như núi, “— đó là khóc!”
Cả người Harry chấn động, sau đó, cậu hít hít cái mũi, lau đi nhưng vệt nước mắt trên khuôn mặt, ép mình ngẩng đầu, giọng nói run run nhưng vẫn toát lên vẻ kiên cường, “Mình đã hiểu, Draco. Mình biết chúng ta phải làm những việc gì mà.”
Móng tay Draco bấu sâu vào lòng bàn tay, vẫn giữ im lặng.
Đột nhiên, Harry giật thót, cậu nheo mắt lại, “Draco? Cậu có kế hoạch gì rồi phải không?” Cậu biết rõ tính cậu ấy mà.
“Không…”
“Cậu có!” Harry cắt lời cậu ấy.
Draco tránh né ánh mắt của Harry.
“Draco —” Harry đến ngồi xuống bên cạnh Draco, cậu mở những ngón tay trắng bệch do bị siết chặt thành nắm đấm kéo ra, vuốt vuốt, “Cậu có kế hoạch! Nói cho mình biết đi.”
Draco nhìn chằm chằm lò sưởi bên cạnh cũng không liếc mắt nhìn Harry một cái, “Rất nguy hiểm, Harry — cực kỳ, cực kỳ nguy hiểm…”
“Mình không sợ!”
Nhưng tôi sợ.
Draco quay qua nhìn Harry chằm chằm, khoảng cách lúc này giữa bọn họ chưa tới một cánh tay, thậm chí gần tới mức Draco có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong tròng mắt Harry, nôn nóng, mờ mịt, sợ hãi, còn có… yêu.
Hai kẻ chỉ có thể thể sống một — cha anh nói rất đúng, anh không thể vì sợ hãi mà né tránh loại khả năng kia có thể xảy ra.
Draco cảm giác được hơi thở ấm áp của Harry vờn trên môi, anh có thể đếm được từng sợi lông mi của cậu ta, còn có cả những vệt nước mắt còn sót lại trên mặt. Anh chỉ muốn hơi nghiêng về trước là có thể chạm được… sau đó, chính là lửa nóng, tình cảm mãnh liệt, tràn ngập ấm áp và lãng mạn — khiến cho bọn họ tạm thời quên đi tất cả, quên đi chết chóc, bóng tối, bi thương và đẫm máu, quên đi cả tương lai đầy gian khổ và nguy hiểm, chỉ nắm chặt lấy hiện tại, chỉ cần tận hưởng niềm lạc thú trước mắt. Ít nhất là như vậy, cho dù tương lai ra sao, anh còn có thể lưu lại gì đó an ủi mình — chỉ trong giây phút nhưng vĩnh viễn không quên.
Chỉ cần anh hơi nghiêng về trước, chỉ cần…
Cuối cùng, Draco chậm rãi đẩy Harry ra, đứng dậy, xoay người trở về phòng của mình.
Thứ anh cần là cả đời, anh muốn lúc mình già đến nỗi không thể đi được thì bên cạnh vẫn có đôi tay để nắm lấy, sau đó, cùng nhau đón chào ánh nắng mặt trời sau buổi trưa trong khu vườn hoa hồng ở trang viên.
Malfoy theo đuổi hoàn mỹ tuyệt đối, cho dù có trở ngại gì đi nữa.
Ngày hôm sau, Draco rời phòng thì thấy Harry đang ngồi trong phòng khách, chờ mình.
Harry đã suy ngẫm thật lâu, thấy Draco xuất hiện, bình tĩnh xoay qua, “Draco, cậu nghĩ kỹ chưa?”
Draco gục đầu xuống, bây giờ có thể nói gì đây? “Trả lời tôi trước đi, Harry, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi, cho dù đối mặt nguy hiểm như thế nào, cho dù tương lai có bao nhiêu gian khổ.”
“Tốt lắm!”
Draco quay người trở lại phòng ngủ, đem một quyển sách dày cộm bao bằng da rắn, đưa tới, “Harry, nếu trong vòng hai tháng cậu không thể thực hiện được việc này, thì coi như kế hoạch kia vô dụng, sau đó, chúng ta cũng chẳng có gì để bàn cãi nữa.”
Harry nhận lấy và nhìn thoáng qua, là ‘Bế quan Bí thuật nâng cao’, “nhưng mà…” Harry có chút nghi hoặc, không phải cậu đã học được Bế quan Bí thuật rồi hay sao?
“Hiện tại, cậu có cách gì để ngăn chặn sự xâm nhập mạnh mẽ, đó mới chỉ là Bế quan Bí thuật nhập môn căn bản thôi, cậu nghĩ lại xem, nếu loại Bế quan Bí thuật có thể dễ dàng ngăn cản lối suy nghĩ thăm dò của người khác một cách đơn giản như vậy mà có thể khiến giáo sư Snape lọt vào vòng thân tín của Chúa tể Hắc ám được sao? Chúa tể Hắc ám nếu như ngay cả gián điệp dưới tay mình mà cũng không biết, cái gì cũng dò xét không ra thì liệu Hắn có dám tin tưởng người đó hay không?”
Harry nhíu mày, có vẻ hiểu được đôi chút rồi.
“Hướng dẫn cậu cách dùng trí nhớ của chính mình để lừa bịp kẻ địch cố xâm nhập tâm trí của mình, đây mới là Bế quan Bí thuật tinh túy, thậm chí là ở trình độ cao nhất. Cậu có thể tạo ký ức giả để bày ra cho kẻ xâm nhập vào đại não của cậu xem, đánh lừa bọn họ. Sở dĩ nói Bế quan Bí thuật khó học vô cùng, mấu chốt là ở chỗ — thu phóng tự nhiên!”
Harry gật gật đầu, giờ cậu đã hiểu được. Đem quyển sách đó cất kỹ, Harry còn muốn biết kế hoạch tiếp theo của Draco, “Vậy sau khi mình học xong thì thế nào?”
“Sao cậu không thắc mắc lỡ cậu học không xong thì thế nào đây?” Draco hỏi lại.
Harry nhún nhún vai, làm sao có thể!
Draco nắm lấy bả vai Harry, nhịn không được mà lắc lắc, “Harry, nghe nè! Nếu bây giờ cậu quyết định muốn học, thì cậu nhất định phải hết sức chăm chỉ, không được bỏ bê. Lần này không giống như những lần trước, nó đặc biệt nguy hiểm — đặc biệt, đặc biệt nguy hiểm! Nhất là sau này khi mà Chúa tể Hắc ám bắt đầu hành động. Cậu đang trong quá trình học tập thì tâm trí cậu sẽ tạm thời rơi vào trạng thái không thể bảo vệ — còn nhớ mong ước ban đầu của chúng ta khi học Bế quan Bí thuật không?”
Harry sửng sốt, mất một lúc sau cậu mới thu hết vẻ ngạo mạn vào trong lòng, hít sâu một hơi, sau đó từ từ thở ra. Tốt lắm, hiện tại cứ theo mục tiêu mà tiến hành, cậu đã hiểu được vì sao trước đó Draco không muốn nói kế hoạch cho cậu biết trước. Nếu học tập Bế quan Bí thuật là một bước bắt buộc để bắt đầu, vậy quá trình thật sự rất nguy hiểm, thậm chí khiến lòng Harry run lên. Harry vĩnh viễn cũng không quên được cơn ác mộng hồi kì nghỉ trước, lúc đó cậu cảm thấy được cơn thịnh nộ của Voldemort, vô cùng tà ác, tàn nhẫn. Dưới mức độ ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy, cậu thậm chí thấy được cảm xúc của mình dường như bị xâm lấn hết, cậu cảm thấy lúc đó đã bị cảm giác phẫn nộ lấn át, cảm thấy cậu như tên bạo chúa ngang ngược không chút do dự dùng Crucio lên kẻ khác.
Cậu hiểu được Draco lo lắng điều gì, có lẽ, chỉ với một sơ sót nhỏ thì cậu có thể sẽ bị Chúa tể Hắc ám ảnh hưởng, khống chế — mọi cố gắng trước đó của cậu sẽ uổng phí hết, nhưng nếu đây là bước đầu tiên chuẩn bị cho chiến tranh, cậu sẽ cố gắng!
“Draco, mình nhất định sẽ học thật giỏi, nhất định!”
Draco ngắm nhìn Harry, rồi hôn lên vết sẹo trên trán của cậu ta, nỗi sợ hãi trong lòng không ai có thể hiểu được.
Vì lập kế hoạch để cài bẫy Chúa tể Hắc ám, lúc ở nhà thì Draco đã suy nghĩ hết mấy ngày liền, nghĩ từ chuyện quá khứ, chuyện tương lai nhằm tạo ra một quá trình vô cùng bí mật, không để lộ sơ hở. Nếu thật sự muốn qua mặt được Chúa tể Hắc ám như đã nói thì nhất định không được để sót một kẽ hở nào hết. Trong khoảng thời gian này, Draco đã phát hiện được một sơ hở khiến anh chảy mồ hôi lạnh ròng ròng trong nháy mắt.
Là giấc mơ của Harry về Chúa tể Hắc ám!
Trước khi tìm được hướng giải quyết, Draco đã hỏi qua cậu Sirius, lúc trước khi Harry gặp ác mộng thì chỉ có cậu Sirius ở bên cạnh, cho nên, Draco muốn xác định mọi chuyện về những cơn ác mộng đó cậu Sirius đã nói cho những ai, nói nhiều hay ít!
Kết quả là không ngoài dự tính của cậu, Sirius đã đem chuyện này kể cho giáo sư Người Sói — điều này là đương nhiên, vốn hai người là bầu bạn nên sẽ tin tưởng và nương tự lẫn nhau. Nhưng đồng thời, cậu Sirius cũng nói cho thầy Hiệu trưởng Dumbledore biết, Sirius chính là hy vọng Hiệu trưởng có thể trợ giúp, ít ra thì cũng tìm được cách xoa dịu bệnh đau đầu của Harry, cả quá trình miêu tả đến mức có thể nói là, ‘Nói mà không suy nghĩ kỹ’.
Có lẽ hành động này của cậu Sirius cũng không tạo thành hậu quả gì lớn, nhưng mà lúc ấy Draco đã nói cho Harry biết phỏng đoán về Trường Sinh Linh Giá, vả lại còn trong tình huống tinh thần hoảng loạn, luống cuống, anh đã yêu cầu cậu ta phải học tập Bế quan Bí thuật. Hiện tại nghĩ lại mới thấy, lúc đó anh quá vội vàng, lí do thoái thác cũng không đủ chặt chẽ, hợp lý, nếu như trước đó không có những giả thuyết làm người ta có khả năng liên tưởng đến thì có lẽ còn lừa gạt được, nhưng mà hiện nay — đối với Dumbledore mà nói, yêu cầu này là một loại dấu hiệu nào đây?
Dumbledore biết anh có nghiên cứu chuyên sâu về lĩnh vực linh hồn, biết anh có hiểu biết rất rõ về Trường Sinh Linh Giá, biết anh là người chủ động đòi học Bế quan Bí thuật và cũng đã được ông ta gật đầu chấp thuận — Draco còn mong chờ lão già Gryffindor điên điên kia hoàn toàn chẳng nghi ngờ gì về khả năng trong linh hồn Harry có chứa một mảnh linh hồn của Chúa tể Hắc ám hay sao?
Nếu Dumbledore đã biết, ông ta sẽ tính toán làm như thế nào?
Ông ta, ông ta sẽ giết Harry nhằm diệt trừ hậu hoạn sao?
Dumbledore là chỗ dựa lớn nhất mà bọn họ có thể dựa để giành thắng lợi trong trận chiến lần này, là người duy nhất có thể đấu ngang tay với Chúa tể Hắc ám mà không sợ thất bại, nếu tòa núi này cũng biến thành một mối nguy hiểm như đã nói thì… Draco thấy ý nghĩ này thật đáng sợ, nhưng mà đã đến nước này, anh biết thật ra anh và Harry đã không còn lựa chọn nào khác. Về bước đi trong tương lai của Chúa tể Hắc ám, Draco có thể phân tích được một chút tình thế thì người khác cũng có thể làm được như vậy — Hiệu trưởng, Viện trưởng, cha anh, thậm chí đến cả cậu Black đầu óc đơn giản, có ai là kẻ vô dụng đâu!
Cha anh nói rất đúng, trên đời này không có thành lũy nào có phòng ngự hoàn mỹ, không sơ hở, cứ nhìn Chúa tể Hắc ám nguyện ý trả một cái giá đắt như thế nào thì biết. Azkaban, không thể nghi ngờ đó là cái giá vô cùng đắt mà Chúa tể Hắc ám phải trả — vượt ngục với quy mô lớn chẳng qua chỉ là sớm hay muộn thôi, cũng như Hắn biết quả cầu tiên tri có thể dựa vào tay Harry Potter để lấy, cũng là chuyện sớm muộn.
Nếu đã biết chuyện cuối cùng cũng sẽ xảy ra, tại sao bọn họ không tận dụng đúng lúc một cách tốt nhất?
Hai kẻ chỉ có thể sống một — ít ra, trước lúc đối mặt với Dumbledore thì bọn họ phải sống sót sau khi vượt qua Voldemort và bọn thuộc hạ của hắn trước đã!
Harry cần tiếp tục học Bế quan Bí thuật, sau khi Harry tỏ thái độ kiên quyết nhận lấy quyển sách, thì Draco đi thẳng đến văn phòng của giáo sư Snape, nếu trong lâu đài này còn có ai để Draco yên tâm xin trợ giúp, thậm chí để lộ ra vẻ yếu ớt và hoảng loạn thì cũng chỉ có một mình giáo sư Snape.
“Cha đỡ đầu, con … con đã hứa với cha con,” Draco không thể không hất cằm lên, khiến giọng nói mình trở nên kiên định, “nhưng mà, cho dù như thế nào đi nữa, con cũng sẽ không để loại khả năng kia xảy ra, bất chấp đối thủ là Chúa tể Hắc ám hay… là bất cứ ai!”
Trên khuôn mặt giáo sư Snape chẳng để lộ cảm xúc gì, hoặc là nói, không biết nên có vẻ mặt như thế nào. Draco đoán rằng, đối với một Bậc thầy Độc dược, một học giả được trao tặng Huân chương Merlin mà nói cũng không phải không hiểu được chuyện tình cảm, hơn nữa, giáo sư Snape cũng biết khái niệm về Trường Sinh Linh Giá.
“Draco, việc này rất nguy hiểm.”
“Nhưng mà con đã không còn lựa chọn nào rồi, cha đỡ đầu, nếu cuối cùng cũng phải đối mặt thì con phải thừa lúc Chúa tể Hắc ám còn chưa hùng mạnh mà nắm lấy thời cơ.”
Giáo sư Snape đứng trước bàn làm việc quay lưng về phía Draco, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng phất tay, “Con còn tiết phải học, không được muộn.”
“Vâng, thưa cha đỡ đầu.”
“Kế hoạch có lẽ khả thi.” Giáo sư vẫn không quay đầu lại, “— nhưng trước hết. Potter phải học được Bế quan Bí thuật nâng cao.”
“Cậu ta nhất định sẽ học được, cha đỡ đầu.”
Giáo sư nhìn lọ nước màu xanh trên bàn, giọng điệu cứng rắn, “… Có lẽ.”
Trong phòng chỉ còn lại một mình giáo sư Snape, ông đứng trước bàn làm việc, đứng thẳng tắp, qua một lúc rất lâu sau, trong văn phòng mới truyền tới một giọng nói thì thào cực nhỏ,
“Lily, I swear —— ” (Lily, tôi thề ——)
~*~
Lời chủ nhà: Phải công nhận là tác giả chen vô câu tiếng Anh làm tụt cảm xúc dễ sợ lun ~ Không hiểu sao càng edit càng thấy bất mãn với truyện này ghê TT^TT… sắp xong rồi, cố lê lết tới đích mới được!
~*~
Vài ngày sau, khi làm bài tập trong Phòng Sinh hoạt chung, Draco ngồi không yên vì một mặt phải tham dự vào việc bàn bạc xây dựng lại câu lạc bộ, mặt khác thì xem xét thư hồi âm của cha.
Nói chung, tình huống thật sự xảy ra trong đêm đó khác xa với những thông tin ít ỏi ‘phức tạp và nguy hiểm’ mà trên báo đã nói. Hành lang trong Sở Bảo mật đầy những dấu vết do bùa chú để lại, có thể đều là do đũa phép của Mundungus tạo ra nhằm phòng vệ, phản kích, mà đối thủ của ông ta thì cuối cùng đã thành công để lại vết thương trí mạng trên người ông ta — chỗ gần động mạch trên cổ của Mundungus có vết cắn thật lớn — căn cứ kinh nghiệm bản thân và quan sát của Lucius, dựa vào độ lớn của vết cắn, xung quanh miệng vết thương rõ ràng thấy được có dấu vết của độc tính ăn mòn, vậy nên có thể phán đoán được nhưng dấu vết này vô cùng giống với vết thương do sủng vật Nagini của Chúa tể Hắc ám gây ra.
Nagini, trợ thủ vô cùng đắc lực của Chúa tể Hắc ám, to lớn, hung ác, nọc độc chết người — có lẽ ngoại trừ không thể dùng ánh mắt giết người thì sức chiến đấu cũng không xê xích gì nhiều so với Tử xà. Đây tuyệt đối là một đối thủ không thể khinh thường, đáng sợ hơn nữa là, nó không bao giờ phản bội lại Chúa tể Hắc ám! Draco nhịn không được mà cắn móng tay mình, chết tiệt, xem đi, Chúa tể Hắc ám cứ như hổ thêm cánh.
Draco chợt nhớ tới một sự kiện, nếu anh không lầm, Nagini luôn ẩn trốn trong rừng rậm ở Albania, luôn đi theo Chúa tể Hắc ám ‘chân chính’, nhưng mà chủ hồn đã chết rồi, thì mảnh hồn phiến sống lại kia làm sao có thể biết đi đâu mà tìm Nagini đây? Chủ hồn lúc trước đi giết một nhà Potter chỉ đi một mình, sau đó, chạy trốn cũng không ai biết được, nếu không như thế thì đám người như dì Bella cũng đâu có giống lũ chó dại nổi điên chạy cắn loạn khắp nơi vì không tìm thấy tung tích của Hắn.
Draco có cảm giác giống như anh đã bỏ qua việc gì.
Bộp ——
Đột nhiên, Draco đập bàn, khiến đám người ngồi xung quanh bàn làm bài tập hết hồn! Có lẽ Draco quá nhập tâm nên không có chú ý tới giờ phút này trên mặt mình hiện lên vẻ dữ tợn cỡ nào!
“Draco…” Harry kéo cánh tay Draco, còn sờ sờ trán nữa, “Cậu là sao vậy? Đây là…” Harry thề, cậu không cố ý nhìn lén, chẳng qua trong đoạn đầu của bức thư có viết ‘Sở Bảo mật trực thuộc Bộ Pháp thuật’ bằng chữ in hoa, muốn không chú ý cũng khó. Sau đó, cậu cũng nhìn thấy trong thư có nhắc tới tên Mundungus.
“Dạ dày có chút khó chịu, tôi trở về phóng ngủ trước. Harry, có thể giúp tôi thu dọn tập sách một chút không?”
“Dĩ nhiên là được.” Trong lòng Harry thấy nhẹ nhõm, ôm đồ dùng của hai người bọn họ, chân trước chân sau chạy về phòng ngủ.
Vừa về tới phòng ngủ, Draco trước hết lấy ký ức về ‘giấc mơ trong hàng lang ở Sở Bảo mật’ mà Harry đã đưa lúc khai giảng, xem lại một lần. Từng cảnh vật lóe lên rồi biến mất, khiến bọn họ không thể hiểu nỗi, cho tới khi thấy được con đường bằng đá — thì sắc mặt Draco khá khó coi, là anh ngu ngốc, quá rối rắm với trí nhớ kiếp trước — đây chính là con đường bằng đá trong ngục Azkaban, chết tiệt!
Cậu đã quên mất Pettigrew!
A, anh thật sự rất ngu mà, Pettigrew là người cuối cùng Chúa tể Hắc ám đã gặp trong kiếp trước, tất cả mọi chuyện mà chủ hồn đã trải qua đến phút cuối chỉ có Pettigrew mới là người biết rõ nhất. Chỉ bằng mảnh hồn phiến trong Vương miện Ravenclaw sống lại thành Chúa tể Hắc ám hiện tại thì làm sao Hắn có thể bỏ qua tin tức trọng yếu như thế này? Hiện tại, Draco còn có đầy đủ lý do để nghi ngờ, Đuôi Trùn vượt ngục thành công cũng là nhờ Chúa tể Hắc ám giúp một tay — việc này không khó, chỉ cần hỏi thăm cha anh xem thử coi có ai trước đó đã đến thăm Đuôi Trùn không thì biết liền.
Sau việc Đuôi Trùn vượt ngục, có hai mục đích chính: tìm hiểu rốt cuộc trước đây chủ hồn đã gặp phải chuyện gì và cứu thoát bọn Tử thần Thực tử còn đang bị nhốt trong ngục Azkaban. Dưới tình trạng bất ổn này, Đuôi Trùn đương nhiên sẽ không mạo hiểm mà lẻn vào Hogwarts có phòng thủ kiên cố với ý đồ bắt cóc Harry Potter!
Draco lau trán, những xu hướng có thể phát sinh mà lúc trước anh đã nghĩ tất cả đều sai hết rồi, từ đầu cho tới giờ, chỗ ngục Azkaban mới luôn là nơi mà Chúa tể Hắc ám nhắm đến! Lời tiên tri tuy rằng cũng rất quan trọng nhưng Chúa tể Hắc ám vẫn khát vọng nhất là khôi phục thế lực, lực lượng hùng mạnh. Cứ nhìn vào lực lượng hiện tại của Hắn thì biết, so với tổng lực lượng của Hội Phượng Hoàng thì đúng là không cùng một cấp bậc, Chúa tể Hắc ám sao có thể dưới tình huống như vậy mà còn lỗ mãng và tùy tiện đem mục tiêu đặt ở hành lang trong Sở Bảo mật trước mắt bao người, ý đồ cùng Dumbledore lấy cứng đối cứng chứ?
Quả cầu tiên tri ở Bộ Pháp thuật — chẳng qua chỉ là mồi dụ của Chúa tể Hắc ám! Bọn chúng giờ đã rút lui vì đã thành công với kế hoạch mượn dao giết người — mà lão già Fudge ngu xuẩn kia hiện tại giống như đã nổi điên dùng toàn lực chú ý nhằm phòng bị Dumbledore và Hội Phượng Hoàng!
Sắc mặt Draco đã đổi mấy lần, cho dù như thế nào, nhiệm vụ thứ nhất của Pettigrew đã thành công, thậm chí gã còn từ rừng rậm Albania tìm Nagini về rồi. Nagini tuyệt đối là trợ thủ không thể thiếu của Chúa tể Hắc ám, mà bọn trợ thủ còn lại đã số đều còn trong ngục Azkaban, vả lại, nếu Draco nhớ không lầm thì trong bọn Tử thần Thực tử có tên gọi là Rookwood, một kẻ từng làm việc tại Sở Bảo mật ở Bộ Pháp thuật, nếu bọn chúng vượt ngục thành công, Chúa tể Hắc ám rất nhanh sẽ biết được người bình thường căn bản sẽ không lấy được quả cầu tiên tri.
Lúc này, Harry vừa xem xong bức thư, liền ngã người ra sô-pha, cậu không phải chưa từng xem qua tin báo tử, nhưng tin này so với tin tức trên báo hoàn toàn có cảm giác khác nhau. Nhất là tin báo tử của người quen, cậu thậm chí còn nhớ rõ bọn họ đã từng đùa giỡn lúc ăn cơm, nhớ rõ vẻ mặt bất đắc dĩ của ông ta khi bị bọn họ ép giá bán Yên Quỷ… Một người còn đang sống rành rành… bởi vì cậu mà chết đi! Lại còn là chết không minh bạch, thậm chí sau khi chết thanh danh còn bết bát như vậy.
Vì sao lại như vậy?
Không nên như vậy!
“Draco, chuyện này vốn không nên xảy ra!” Harry gắt gao cắn môi mình, lại không kìm được mà hít hít mũi, “… cũng tại mình!”
“Không, Harry! Đây là chiến tranh!” Draco đem thư ném vào lò sưởi trong tường, nhìn nó cháy thành tro, huy diệt là quá trình nhanh chóng mà đơn giản, còn sinh tồn cần phải trả một cái giá đắt và gian khổ. “Chính là như vậy, trong tương lai sẽ có chết chóc, máu chảy, tàn khốc, hắc ám… chúng ta sẽ phải trải qua rất nhiều lần như vậy, lựa chọn của chúng ta phải trả giá bằng sinh mệnh, hết lần này tới lần khác, chúng ta phải gánh vác sứ mệnh, cần hoàn thành tất cả việc có thể làm, nhưng chỉ có một chuyện chúng ta không thể làm —” Ánh mắt xanh lam của Draco lạnh băng như sắt, kiên định như núi, “— đó là khóc!”
Cả người Harry chấn động, sau đó, cậu hít hít cái mũi, lau đi nhưng vệt nước mắt trên khuôn mặt, ép mình ngẩng đầu, giọng nói run run nhưng vẫn toát lên vẻ kiên cường, “Mình đã hiểu, Draco. Mình biết chúng ta phải làm những việc gì mà.”
Móng tay Draco bấu sâu vào lòng bàn tay, vẫn giữ im lặng.
Đột nhiên, Harry giật thót, cậu nheo mắt lại, “Draco? Cậu có kế hoạch gì rồi phải không?” Cậu biết rõ tính cậu ấy mà.
“Không…”
“Cậu có!” Harry cắt lời cậu ấy.
Draco tránh né ánh mắt của Harry.
“Draco —” Harry đến ngồi xuống bên cạnh Draco, cậu mở những ngón tay trắng bệch do bị siết chặt thành nắm đấm kéo ra, vuốt vuốt, “Cậu có kế hoạch! Nói cho mình biết đi.”
Draco nhìn chằm chằm lò sưởi bên cạnh cũng không liếc mắt nhìn Harry một cái, “Rất nguy hiểm, Harry — cực kỳ, cực kỳ nguy hiểm…”
“Mình không sợ!”
Nhưng tôi sợ.
Draco quay qua nhìn Harry chằm chằm, khoảng cách lúc này giữa bọn họ chưa tới một cánh tay, thậm chí gần tới mức Draco có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong tròng mắt Harry, nôn nóng, mờ mịt, sợ hãi, còn có… yêu.
Hai kẻ chỉ có thể thể sống một — cha anh nói rất đúng, anh không thể vì sợ hãi mà né tránh loại khả năng kia có thể xảy ra.
Draco cảm giác được hơi thở ấm áp của Harry vờn trên môi, anh có thể đếm được từng sợi lông mi của cậu ta, còn có cả những vệt nước mắt còn sót lại trên mặt. Anh chỉ muốn hơi nghiêng về trước là có thể chạm được… sau đó, chính là lửa nóng, tình cảm mãnh liệt, tràn ngập ấm áp và lãng mạn — khiến cho bọn họ tạm thời quên đi tất cả, quên đi chết chóc, bóng tối, bi thương và đẫm máu, quên đi cả tương lai đầy gian khổ và nguy hiểm, chỉ nắm chặt lấy hiện tại, chỉ cần tận hưởng niềm lạc thú trước mắt. Ít nhất là như vậy, cho dù tương lai ra sao, anh còn có thể lưu lại gì đó an ủi mình — chỉ trong giây phút nhưng vĩnh viễn không quên.
Chỉ cần anh hơi nghiêng về trước, chỉ cần…
Cuối cùng, Draco chậm rãi đẩy Harry ra, đứng dậy, xoay người trở về phòng của mình.
Thứ anh cần là cả đời, anh muốn lúc mình già đến nỗi không thể đi được thì bên cạnh vẫn có đôi tay để nắm lấy, sau đó, cùng nhau đón chào ánh nắng mặt trời sau buổi trưa trong khu vườn hoa hồng ở trang viên.
Malfoy theo đuổi hoàn mỹ tuyệt đối, cho dù có trở ngại gì đi nữa.
Ngày hôm sau, Draco rời phòng thì thấy Harry đang ngồi trong phòng khách, chờ mình.
Harry đã suy ngẫm thật lâu, thấy Draco xuất hiện, bình tĩnh xoay qua, “Draco, cậu nghĩ kỹ chưa?”
Draco gục đầu xuống, bây giờ có thể nói gì đây? “Trả lời tôi trước đi, Harry, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi, cho dù đối mặt nguy hiểm như thế nào, cho dù tương lai có bao nhiêu gian khổ.”
“Tốt lắm!”
Draco quay người trở lại phòng ngủ, đem một quyển sách dày cộm bao bằng da rắn, đưa tới, “Harry, nếu trong vòng hai tháng cậu không thể thực hiện được việc này, thì coi như kế hoạch kia vô dụng, sau đó, chúng ta cũng chẳng có gì để bàn cãi nữa.”
Harry nhận lấy và nhìn thoáng qua, là ‘Bế quan Bí thuật nâng cao’, “nhưng mà…” Harry có chút nghi hoặc, không phải cậu đã học được Bế quan Bí thuật rồi hay sao?
“Hiện tại, cậu có cách gì để ngăn chặn sự xâm nhập mạnh mẽ, đó mới chỉ là Bế quan Bí thuật nhập môn căn bản thôi, cậu nghĩ lại xem, nếu loại Bế quan Bí thuật có thể dễ dàng ngăn cản lối suy nghĩ thăm dò của người khác một cách đơn giản như vậy mà có thể khiến giáo sư Snape lọt vào vòng thân tín của Chúa tể Hắc ám được sao? Chúa tể Hắc ám nếu như ngay cả gián điệp dưới tay mình mà cũng không biết, cái gì cũng dò xét không ra thì liệu Hắn có dám tin tưởng người đó hay không?”
Harry nhíu mày, có vẻ hiểu được đôi chút rồi.
“Hướng dẫn cậu cách dùng trí nhớ của chính mình để lừa bịp kẻ địch cố xâm nhập tâm trí của mình, đây mới là Bế quan Bí thuật tinh túy, thậm chí là ở trình độ cao nhất. Cậu có thể tạo ký ức giả để bày ra cho kẻ xâm nhập vào đại não của cậu xem, đánh lừa bọn họ. Sở dĩ nói Bế quan Bí thuật khó học vô cùng, mấu chốt là ở chỗ — thu phóng tự nhiên!”
Harry gật gật đầu, giờ cậu đã hiểu được. Đem quyển sách đó cất kỹ, Harry còn muốn biết kế hoạch tiếp theo của Draco, “Vậy sau khi mình học xong thì thế nào?”
“Sao cậu không thắc mắc lỡ cậu học không xong thì thế nào đây?” Draco hỏi lại.
Harry nhún nhún vai, làm sao có thể!
Draco nắm lấy bả vai Harry, nhịn không được mà lắc lắc, “Harry, nghe nè! Nếu bây giờ cậu quyết định muốn học, thì cậu nhất định phải hết sức chăm chỉ, không được bỏ bê. Lần này không giống như những lần trước, nó đặc biệt nguy hiểm — đặc biệt, đặc biệt nguy hiểm! Nhất là sau này khi mà Chúa tể Hắc ám bắt đầu hành động. Cậu đang trong quá trình học tập thì tâm trí cậu sẽ tạm thời rơi vào trạng thái không thể bảo vệ — còn nhớ mong ước ban đầu của chúng ta khi học Bế quan Bí thuật không?”
Harry sửng sốt, mất một lúc sau cậu mới thu hết vẻ ngạo mạn vào trong lòng, hít sâu một hơi, sau đó từ từ thở ra. Tốt lắm, hiện tại cứ theo mục tiêu mà tiến hành, cậu đã hiểu được vì sao trước đó Draco không muốn nói kế hoạch cho cậu biết trước. Nếu học tập Bế quan Bí thuật là một bước bắt buộc để bắt đầu, vậy quá trình thật sự rất nguy hiểm, thậm chí khiến lòng Harry run lên. Harry vĩnh viễn cũng không quên được cơn ác mộng hồi kì nghỉ trước, lúc đó cậu cảm thấy được cơn thịnh nộ của Voldemort, vô cùng tà ác, tàn nhẫn. Dưới mức độ ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy, cậu thậm chí thấy được cảm xúc của mình dường như bị xâm lấn hết, cậu cảm thấy lúc đó đã bị cảm giác phẫn nộ lấn át, cảm thấy cậu như tên bạo chúa ngang ngược không chút do dự dùng Crucio lên kẻ khác.
Cậu hiểu được Draco lo lắng điều gì, có lẽ, chỉ với một sơ sót nhỏ thì cậu có thể sẽ bị Chúa tể Hắc ám ảnh hưởng, khống chế — mọi cố gắng trước đó của cậu sẽ uổng phí hết, nhưng nếu đây là bước đầu tiên chuẩn bị cho chiến tranh, cậu sẽ cố gắng!
“Draco, mình nhất định sẽ học thật giỏi, nhất định!”
Draco ngắm nhìn Harry, rồi hôn lên vết sẹo trên trán của cậu ta, nỗi sợ hãi trong lòng không ai có thể hiểu được.
Vì lập kế hoạch để cài bẫy Chúa tể Hắc ám, lúc ở nhà thì Draco đã suy nghĩ hết mấy ngày liền, nghĩ từ chuyện quá khứ, chuyện tương lai nhằm tạo ra một quá trình vô cùng bí mật, không để lộ sơ hở. Nếu thật sự muốn qua mặt được Chúa tể Hắc ám như đã nói thì nhất định không được để sót một kẽ hở nào hết. Trong khoảng thời gian này, Draco đã phát hiện được một sơ hở khiến anh chảy mồ hôi lạnh ròng ròng trong nháy mắt.
Là giấc mơ của Harry về Chúa tể Hắc ám!
Trước khi tìm được hướng giải quyết, Draco đã hỏi qua cậu Sirius, lúc trước khi Harry gặp ác mộng thì chỉ có cậu Sirius ở bên cạnh, cho nên, Draco muốn xác định mọi chuyện về những cơn ác mộng đó cậu Sirius đã nói cho những ai, nói nhiều hay ít!
Kết quả là không ngoài dự tính của cậu, Sirius đã đem chuyện này kể cho giáo sư Người Sói — điều này là đương nhiên, vốn hai người là bầu bạn nên sẽ tin tưởng và nương tự lẫn nhau. Nhưng đồng thời, cậu Sirius cũng nói cho thầy Hiệu trưởng Dumbledore biết, Sirius chính là hy vọng Hiệu trưởng có thể trợ giúp, ít ra thì cũng tìm được cách xoa dịu bệnh đau đầu của Harry, cả quá trình miêu tả đến mức có thể nói là, ‘Nói mà không suy nghĩ kỹ’.
Có lẽ hành động này của cậu Sirius cũng không tạo thành hậu quả gì lớn, nhưng mà lúc ấy Draco đã nói cho Harry biết phỏng đoán về Trường Sinh Linh Giá, vả lại còn trong tình huống tinh thần hoảng loạn, luống cuống, anh đã yêu cầu cậu ta phải học tập Bế quan Bí thuật. Hiện tại nghĩ lại mới thấy, lúc đó anh quá vội vàng, lí do thoái thác cũng không đủ chặt chẽ, hợp lý, nếu như trước đó không có những giả thuyết làm người ta có khả năng liên tưởng đến thì có lẽ còn lừa gạt được, nhưng mà hiện nay — đối với Dumbledore mà nói, yêu cầu này là một loại dấu hiệu nào đây?
Dumbledore biết anh có nghiên cứu chuyên sâu về lĩnh vực linh hồn, biết anh có hiểu biết rất rõ về Trường Sinh Linh Giá, biết anh là người chủ động đòi học Bế quan Bí thuật và cũng đã được ông ta gật đầu chấp thuận — Draco còn mong chờ lão già Gryffindor điên điên kia hoàn toàn chẳng nghi ngờ gì về khả năng trong linh hồn Harry có chứa một mảnh linh hồn của Chúa tể Hắc ám hay sao?
Nếu Dumbledore đã biết, ông ta sẽ tính toán làm như thế nào?
Ông ta, ông ta sẽ giết Harry nhằm diệt trừ hậu hoạn sao?
Dumbledore là chỗ dựa lớn nhất mà bọn họ có thể dựa để giành thắng lợi trong trận chiến lần này, là người duy nhất có thể đấu ngang tay với Chúa tể Hắc ám mà không sợ thất bại, nếu tòa núi này cũng biến thành một mối nguy hiểm như đã nói thì… Draco thấy ý nghĩ này thật đáng sợ, nhưng mà đã đến nước này, anh biết thật ra anh và Harry đã không còn lựa chọn nào khác. Về bước đi trong tương lai của Chúa tể Hắc ám, Draco có thể phân tích được một chút tình thế thì người khác cũng có thể làm được như vậy — Hiệu trưởng, Viện trưởng, cha anh, thậm chí đến cả cậu Black đầu óc đơn giản, có ai là kẻ vô dụng đâu!
Cha anh nói rất đúng, trên đời này không có thành lũy nào có phòng ngự hoàn mỹ, không sơ hở, cứ nhìn Chúa tể Hắc ám nguyện ý trả một cái giá đắt như thế nào thì biết. Azkaban, không thể nghi ngờ đó là cái giá vô cùng đắt mà Chúa tể Hắc ám phải trả — vượt ngục với quy mô lớn chẳng qua chỉ là sớm hay muộn thôi, cũng như Hắn biết quả cầu tiên tri có thể dựa vào tay Harry Potter để lấy, cũng là chuyện sớm muộn.
Nếu đã biết chuyện cuối cùng cũng sẽ xảy ra, tại sao bọn họ không tận dụng đúng lúc một cách tốt nhất?
Hai kẻ chỉ có thể sống một — ít ra, trước lúc đối mặt với Dumbledore thì bọn họ phải sống sót sau khi vượt qua Voldemort và bọn thuộc hạ của hắn trước đã!
Harry cần tiếp tục học Bế quan Bí thuật, sau khi Harry tỏ thái độ kiên quyết nhận lấy quyển sách, thì Draco đi thẳng đến văn phòng của giáo sư Snape, nếu trong lâu đài này còn có ai để Draco yên tâm xin trợ giúp, thậm chí để lộ ra vẻ yếu ớt và hoảng loạn thì cũng chỉ có một mình giáo sư Snape.
“Cha đỡ đầu, con … con đã hứa với cha con,” Draco không thể không hất cằm lên, khiến giọng nói mình trở nên kiên định, “nhưng mà, cho dù như thế nào đi nữa, con cũng sẽ không để loại khả năng kia xảy ra, bất chấp đối thủ là Chúa tể Hắc ám hay… là bất cứ ai!”
Trên khuôn mặt giáo sư Snape chẳng để lộ cảm xúc gì, hoặc là nói, không biết nên có vẻ mặt như thế nào. Draco đoán rằng, đối với một Bậc thầy Độc dược, một học giả được trao tặng Huân chương Merlin mà nói cũng không phải không hiểu được chuyện tình cảm, hơn nữa, giáo sư Snape cũng biết khái niệm về Trường Sinh Linh Giá.
“Draco, việc này rất nguy hiểm.”
“Nhưng mà con đã không còn lựa chọn nào rồi, cha đỡ đầu, nếu cuối cùng cũng phải đối mặt thì con phải thừa lúc Chúa tể Hắc ám còn chưa hùng mạnh mà nắm lấy thời cơ.”
Giáo sư Snape đứng trước bàn làm việc quay lưng về phía Draco, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng phất tay, “Con còn tiết phải học, không được muộn.”
“Vâng, thưa cha đỡ đầu.”
“Kế hoạch có lẽ khả thi.” Giáo sư vẫn không quay đầu lại, “— nhưng trước hết. Potter phải học được Bế quan Bí thuật nâng cao.”
“Cậu ta nhất định sẽ học được, cha đỡ đầu.”
Giáo sư nhìn lọ nước màu xanh trên bàn, giọng điệu cứng rắn, “… Có lẽ.”
Trong phòng chỉ còn lại một mình giáo sư Snape, ông đứng trước bàn làm việc, đứng thẳng tắp, qua một lúc rất lâu sau, trong văn phòng mới truyền tới một giọng nói thì thào cực nhỏ,
“Lily, I swear —— ” (Lily, tôi thề ——)
~*~
Lời chủ nhà: Phải công nhận là tác giả chen vô câu tiếng Anh làm tụt cảm xúc dễ sợ lun ~ Không hiểu sao càng edit càng thấy bất mãn với truyện này ghê TT^TT… sắp xong rồi, cố lê lết tới đích mới được!
~*~