Qui tắc hành vi thứ bảy mươi hai của Slytherin: mức độ áp lực thích hợp có thể tạo thành động lực
Dưới tác động của tình huống hiện tại buộc khả năng Bế quan Bí thuật của Harry đột nhiên tăng mạnh, không chỉ có tin tức vượt ngục, mà còn bị suy nghĩ của Voldemort trong đêm hôm đó quấy nhiễu, mặc dù là liên hệ ý nghĩ trong vô thức nhưng vẫn khiến Harry cảm thấy ghê tởm và dơ bẩn. Loại chán ghét đến cực điểm này đã kích thích Harry nỗ lực quyết tâm, sau đó, dưới tác động ngày càng tăng, cậu dường như cũng đã tìm được chút bí quyết trên con đường chinh phục môn Bế quan Bí thuật nâng cao.
[Vào tiết đầu ở lớp Độc dược, giáo sư đã cho thêm mười điểm…]
[Giáo sư lại đồng ý bãi bỏ lệnh cấm thi đấu Quidditch của cậu…]
[Pha chế Độc dược một cách xuất sắc, khóe miệng giáo sư hơi hơi nhếch lên…]
[Phiếu điểm môn Bùa chú với số điểm cao chót vót!]
[Cậu cùng Draco nửa đêm chạy tới khu vực hành lang cấm ở lầu ba, xém chút bị con chó ba đầu Fluffy cắn…]
—— ngừng!
Harry khẩn cấp khởi động Bế quan Bí thuật, ngăn chặn Chiết tâm Bí thuật của giáo sư Snape.
Bế quan bí thuật nâng cao chỉ đưa ra những thứ mà bản thân muốn cho đối phương thấy — Harry nhìn bản mặt tối sầm lại của giáo sư, liền biết kiểm tra lần này không được thông qua, chỉ thiếu chút nữa thôi!
“Lần sau kiểm tra tiếp, thứ Bảy, vào giờ này.” Sắc mặt của giáo sư không được tốt, nhưng thầy cũng không nói gì thêm.
“Dạ, thưa giáo sư!” Harry lớn tiếng đáp ứng, sau đó túm lấy túi sách của mình chạy mất dạng, năm năm lăn lộn dưới tay Xà vương làm sao mà cậu không hiểu được tính tình khó chịu của Viện trưởng mình cơ chứ?
Nếu bị phun nọc độc thì có nghĩa tâm tình giáo sư lúc đó khá là khó chịu;
Nếu như không có bị phun nọc độc thì chẳng khác nào được Xà vương khen ngợi;
Nếu được Xà vương công khai khen ngợi — vậy nhất định phải chuẩn bị áo giáp thôi, bởi vì đây là dấu hiệu cho cơn giông sắp đến!
Harry từ trong phòng Độc dược đi ra thì chạy thẳng tới Phòng Cần Thiết vì Draco đã vạch ra một kế hoạch đấu tay đôi nên bọn họ sẽ luyện tập với nhau. Lúc Harry bước vào, thì trong tay Draco đang vung sợi roi dài màu bạc, cử động linh hoạt, cao thấp, trái phải, xảo quyệt tấn công vào những vị trí trọng yếu, lần nào cũng tấn công trúng mục tiêu.
Draco đang thí nghiệm một loại Bùa Chú cao cấp mới, thì thấy Harry đến, cổ tay run lên, sợi roi ánh lên màu bạc lạnh lẽo cứ thế biến mất, trong tay cậu ta chỉ còn cây đũa phép mười tấc Anh.
Harry há hốc mồm, choáng váng, “Draco, sao cậu làm được vậy?”
“Một loại Bùa Chú tôi tự nghĩ ra, nhưng còn chưa thuần thục.” Draco có chút hụt hơi, anh mở nắp một lọ Độc dược đã chuẩn bị sẵn, hớp một ngụm, “Còn chờ cải thiện nữa, nguyên lý thực hiện loại Bùa chú này cũng giống như Lumos vậy, nhưng tốn rất nhiều sức lực và không dùng được trong một khoảng thời gian quá dài.”
“So với Lumos còn lợi hại hơn nhiều! Nếu đủ sức mạnh vốn cũng không cần chống đỡ trong thời gian quá lâu… Làm sao bỗng nhiên cậu lại nghĩ đến việc tạo ra Bùa Chú như vậy?” Harry thực rối rắm sờ sờ cây đũa phép có lõi là lông đuôi phượng hoàng đã được giấu trong cổ tay của mình, vốn cho rằng kỹ xảo đũa phép của mình đã đủ phong cách rồi, nhưng mà đũa phép của Draco càng tuyệt hơn!
“Quyển sách này nằm trong khu vực sách Nghệ thuật Hắc ám ở nhà Black.” Draco lấy ra một quyển sách cũ kỹ, giống như trên bìa sách ố vàng còn có vết máu loang lỗ, trên đó còn ghi ‘Nguyên lý đũa phép’.
Harry nhìn thấy thì yểu xìu, bĩu môi, quyển sách đó chính là được viết theo cổ ngữ Rune, đúng là môn học trong môn học, cậu xem không hiểu, Harry lắc đầu, “Chẳng trách ông Ollivander luôn lẩm bẩm, tiệm đũa phép của ổng thoạt nhìn cũng âm trầm là lạ, đũa phép là một loại đồ vật kỳ diệu!” Chỉ bằng câu ‘Đũa phép lựa chọn phù thủy’ thôi cũng đủ quỷ dị.
Draco gật đầu, tay cầm đũa phép run lên, đầu đũa phép cây táo gai dài mười tấc Anh của anh lại phóng ra một sợi roi dài màu bạc, còn thân đũa thì giống như biến thành thân kiếm lấp lánh. Nhưng ngay sau đó ánh sáng đều biến mất, Draco lắc đầu, “Rất hao sức, hơn nữa cũng không dùng — tốt lắm, chúng ta bắt đầu đi.” Anh kéo tay Harry, vẫn là luyện tập từng bước.
Có lẽ do ban ngày luyện tập khắc khổ quá, lúc tối hai người bọn họ trong Phòng Sinh hoạt chung làm hai bài luận văn, thêm một biểu đồ phân tích kết cấu của thiên thể. Đến lúc trở về phòng ngủ, Draco bỏ đồ dùng xuống, liền đi thẳng vào phòng tắm, dùng tinh dầu để thả lỏng tinh thần; còn Harry chuyện gì cũng không muốn làm, trực tiếp ngã vật xuống sô-pha đặt trước lò sưởi, mắt lim dim.
‘Cậu’ đứng trong một căn phòng đẹp đẽ, quý giá với bầu không khí âm u, những ngón tay gầy gò, tái nhợt đặt lên lưng một chiếc ghế dựa có chạm khắc hoa văn, trước mặt có một người mặc áo chùng màu đen. Nhờ vào ánh lửa chập chờn từ lò sưởi phát ra nên Harry chỉ có thể đoán được người kia là một người đàn ông vạm vỡ.
Lúc này, ‘Harry’ mở miệng nói chuyện, “Avery nói với ta, Barty sẽ lấy nó ra.”
Đây không phải là mình đang nói chuyện — Harry nhịn không được mà âm thầm giật thót, vì cậu cảm giác được là tiếng nói đó là từ trong miệng mình phát ra, nhưng mà giọng nói này không phải của cậu! Đây là một giọng nói thành thục, trầm thấp, thậm chí có thể cho là tao nhã, tuyệt đối không phải giọng của cậu, chưa kể giọng nói đó còn ẩn chứa nét lãnh khốc.
“Barty lấy không được, thưa chủ nhân, đây là quy tắc,” một người đàn ông hói đầu quỳ dưới đất mở miệng nói, có vẻ phát run, tư thế càng khúm núm, “Tôi… tôi dù sao cũng từng làm việc ở đó nên biết, người khác lấy không được, chỉ có người liên quan trực tiếp mới có thể lấy… Hắn nói láo, có thể hắn đang chống cự lại người nguyền Độc Đoán của Avery…”
Bọn họ đnag thảo luận… hình như là về… quả cầu tiên tri?
Harry nheo mắt, càng thận trọng quan sát người đàn ông hói đầu kia — người này tên… Rookwood, đúng rồi, chính là kẻ trước khi vào ngục đã từng là nhân viên công tác tại Bộ Pháp thuật… Biết được chuyện này, Harry liền thấy lo lắng!
Chết tiệt!
“Đứng lên, Rookwood.” Lúc này ‘Harry’ lại ngạo mạn hạ lệnh, khiến Harry âm thầm rùng mình, thật giống như bị một tia sét đánh trúng — là Voldemort!
Là Voldemort đang cùng thuộc hạ của hắn —— không, không, không —— ‘Cậu’ chính là Voldemort, bản thân Voldemort! Harry hoảng sợ nhìn Rookwood ở trước mặt hết sức lo sợ khom lưng, cảm thấy miệng mình khẽ đóng mở, hoàn toàn mất kiểm soát bắt đầu nói chuyện, “Ngươi báo cáo thật đúng lúc… Xem ra ta không cần lãng phí mấy tháng thời gian… Tốt lắm, hiện tại chúng ta sẽ dư dả thời gian đem tinh lực đặt vào nước Đức. Ta, Voldemort, cảm tạ ngươi, Rookwood… Lui ra đi, kêu Avery vào đây.”
Thông qua cặp mắt Voldemort nhìn thấy Hắn cùng thuộc hạ bàn bạc với nhau, miệng phát ra giọng nói lãnh khốc, cao ngạo, trước mặt là thuộc hạ của Voldemort nơm nớp lo sợ — là do mối liên hệ quỷ dị của vết sẹo! Hiện giờ, Harry đang cân nhắc không biết nên làm thế nào, cậu cẩn thận nín thở, nhìn thấy Rookwood khom người lui ra.
Hiện tại trong phòng chỉ còn lại ‘hai’ người bọn họ, Harry không biết cách ngăn chặn loại liên hệ này, cậu dường như đang bị kẹt trong thân thể của Voldemort. Một cử động nhỏ Harry cũng không dám, ngay cả thở cũng không dám, chỉ đành lẳng lặng ẩn náu trong đầu Hắn.
Voldemort giống như vô tình xoay người về một hướng, ở đó có đặt một tấm gương kiểu cổ, lớn và sáng bóng, Voldemort đi qua, hình dáng hắn dần phản chiếu trong gương, ngày càng rõ ràng ——
Đó là một người đàn ông trung niên anh tuấn, từng trải, có chút gầy yếu, màu da tái nhợt vì không thường xuyên ra nắng, có thể lờ mờ nhìn ra được bộ dạng Thủ Lĩnh Nam Sinh lúc trước, nhưng khí chất thì khác biệt. Đôi môi mỏng hơi mím lại, khóe môi nhếch lên theo một độ cong kiểu quý tộc, tuy mỉm cười nhưng vẫn không để lộ nét bình dị mà là phong thái cao quý hơn người của các bậc vua chúa thời xưa — tao nhã mà cao quý, nhưng thực chất là lạnh lùng xem mạng người như cỏ rác! Chẳng trách bọn họ gọi hắn là ‘Lord’, lần đầu tiên Harry lý giải rõ những lời Draco từng nói về lý do những gia tộc Slytherin lúc trước sẽ cam tâm tình nguyện đi theo hắn.
Voldemort cứ đi về hướng đó cho tới khi cách tấm gương rất gần mới dừng lại, gần như chạm vào tấm gương. Với khoảng cách gần như thế, giờ Harry chỉ có thể nhìn được đôi mắt của hắn, đôi mắt của Voldemort màu đỏ đậm, Harry cảm giác mình ‘híp mắt’, bởi vì thông qua tấm gương, cậu dường như, mơ hồ, nhìn vào đôi mắt đỏ đậm đó nhìn thấy một tia màu xanh lục, hình như là…
Bỗng nhiên, Harry hoảng hốt, lập tức giật mình tỉnh lại, căn phòng âm u đã biến mất, thay vào đó chính là một căn phòng trang trí với tông màu xanh bạc tao nhã, dịu dàng. Voldemort biến mất, thay vào đó là Draco với mái tóc vàng sáng bóng. Cậu ta cầm khăn mặt trong tay, đang kinh dị nhìn cậu bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng.
“Hắn thấy mình, hắn thấy mình rồi! Draco!” Lúc này, Harry mới suy nghĩ cẩn thận, rồi kinh hoảng túm lấy áo tắm của Draco, đồng tử màu đỏ đậm có ánh lên tia xanh lục không phải là của Voldemort, mà là của cậu, chỉ có cậu mới kế thừa được màu mắt xanh lục xinh đẹp của mẹ. “Voldemort đã nhận ra, hắn thông qua tấm gương đã nhìn thấy mình!”
“Cái gì?” Draco buông khăn lau tóc, ngồi xuống bên Harry, trước tiên làm Harry bình tĩnh lại, “Nói từ từ thôi, cậu nhìn thấy Chúa tể Hắc ám làm gì?”
“Hắn biết bí mật về quả cầu tiên tri! Hắn hỏi Rookwood – một tên Tử thần Thực tử từng làm việc ở Sở Bảo mật… Hắn còn nhắc tới nước Đức…” Cậu nhanh chóng đem mọi chuyện nhớ được kể lại cho Draco, thậm chí có cả hình dáng Rookwood và Voldemort, “Mình cảm thấy hắn đã phát hiện, hắn vốn ra lệnh cần gặp Avery, nhưng mà không hiểu sao lại đi đến chỗ tấm gương được đặt trong góc phòng, mình thậm chí quên cả thở, nhưng mà…”
Đương nhiên, đối phương là Chúa tể Hắc ám, đối với kiến thức về Nghệ thuật Hắc ám không biết hơn bọn họ bao nhiêu lần, hắn có thể cảm nhận được Harry, Draco cũng không lấy làm lạ. Trường Sinh Linh Giá luôn có mối liên hệ với nhau, chẳng qua Harry luôn nằm ở vị trí yếu thế nên mới luôn bị Chúa tể Hắn ám ảnh hưởng, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa Chúa tể Hắc ám không thể cảm nhận được Trường Sinh Linh Giá nằm trong linh hồn của Harry, chỉ cần hắn chú ý thêm chút nữa!
“Chuyện này cũng được rồi, Harry, cậu đã làm tốt nhất có thể rồi!”
“Đừng an ủi mình, Draco, mình làm không tốt, mình không thể dùng Bế quan Bí thuật phong bế lại tâm trí, mình đã bị hắn phát hiện, mọi người sẽ gặp nguy hiểm…” Hiện giờ, Harry vô cùng hoảng sợ, Voldemort đã phát hiện ra mối liên hệ giữa hai người thì hắn sẽ khống chế cậu như thế nào đây? Cậu bây giờ có phải là người cực kỳ nguy hiểm đối với tất cả mọi người không? Nhất là Draco…
“Không, Harry, không nên nghĩ như vậy.” Draco cười khổ, lý do lúc trước dùng để dọa Harry, buộc cậu ta cố gắng học Bế quan Bí thuật giờ đây ngược lại làm cậu ta sợ hãi, “Bế quan Bí thuật của cậu đã thành công cho nên hai người mới có thể cảm nhận lẫn nhau, bằng không thì cậu đã cho rằng mình bị biến thành Chúa tể Hắc ám, thậm chí cậu có thể cho rằng mình đã bị bắt cóc khỏi lâu đài, hoặc thành người thừa kế của Chúa tể Hắc ám chẳng hạn… Không, thực tế không phải như thế! Bởi vì Bế quan Bí thuật của cậu đã thành công nên hiện tại cậu mới có cơ hội điều khiển được bản thân, bảo vệ bản thân mình!”
“Là vậy à?” Harry cuộn người lên thân Draco, nghi hoặc, cậu thừa nhận những lời an ủi của Draco giống như hơi ấm từ lò sưởi khiến cho tứ chi cậu đang lạnh băng có cảm giác trở lại.
“Đúng vậy!” Draco dứt khoát khẳng định, “Bế quan Bí thuật của cậu còn chưa đến mức hoàn mỹ, Chúa tể Hắc ám từ trước tới giờ là phù thủy hắc ám quyền lực nhất, chỉ cần có một chút dấu vết để lại hắn cũng có thể nhận ra, nói chi hắn lại là cao thủ trong môn Chiết tâm Bí thuật. Chỉ cần cậu có chút sơ hở là hắn có thể nhận thấy sự khác thường, tuy thế những cũng không thể nói cố gắng của cậu là vô ích, hắn chỉ có thể thấy cậu nhưng hắn lại không thể gây thương tổn đến cậu.”
“Nhưng mà…” Harry dần bình tĩnh lại, cậu còn cơ hội để sửa sai sao? Chuyện vừa rồi thật sự khiến cậu sợ hãi, dù cho Draco an ủi cậu thế nào, nếu cậu Bế quan Bí thuật được thì sẽ không xảy ra cục diện như thế này. Harry siết tay thành nắm đấm, âm thầm cắn răng!
“Được rồi,” Draco kéo Harry tới phòng tắm, mở nước, lại chọn một lọ tinh dầu đổ một ít vào nước, nhất thời trong phòng tắm tràn ngập hương thơm nhè nhẹ, “Thả lỏng đi. Hắn không thể làm gì được chúng ta, đối sách thì đã có giáo sư giúp chúng ta phân tích.”
Sự tình đã đến nước này, Draco cũng không thấy ngoài ý muốn, hiện tại, mọi chuyện đều tiến hành theo kế hoạch. Chúa tể Hắc ám biết hắn và Harry có mối liên hệ này vừa khéo lại biết bí mật về quả cầu tiên tri, hắn định làm sao đây?
Hắn có thể làm gì?
Dụ dỗ một thiếu niên mười lăm tuổi đầy lòng hiếu kỳ đi đến Sở Bảo mật lấy quả cầu tiên tri, hắn thậm chí chỉ cần phái hai thủ hạ đợi ở đó rồi đoạt lấy quả cầu tiên tri — kế hoạch càng đơn giản, khả năng bị lộ càng thấp, kết quả càng mỹ mãn.
Quả cầu tiên tri thì Draco không lo, nhưng mà lúc nãy Harry có nhắc tới nước Đức…
Tại sao là nước Đức?
Ở Đức có Durmstrang, có Karkaroff, có nơi giam giữ Chúa tể Hắc ám đầu tiên, nơi đó gần như là cái nôi của Nghệ thuật Hắc ám, Draco thừa nhận, anh chưa bao giờ để ý đến nước Đức, những sự kiện có liên quan tới nước Đức ở kiếp trước… Hình như chỉ có Karkaroff của Học viện Durmstrang bị giết, chẳng lẽ… Chúa tể Hắc ám cần chiêu mộ thuộc hạ ở Đức?
Trong đầu Draco lọc qua hàng loạt chuyện cũ, nhớ tới những chuyện quan trọng.
Chúa tể Hắc ám hiện tại là từ Trường Sinh Linh Giá trong vương miện Ravenclaw sống lại, hắn sẽ càng hoài nghi, thận trọng, suy tính… Chuyện ngày hôm nay, dựa theo tính cách đa nghi của mình, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng loại liên hệ này, dù sao trước đây chưa từng có tiền lệ như vậy.
Chúa tể Hắc ám sẽ làm gì đây?
Mạo hiểm phỏng đoán, có lẽ nhiều nhất cũng khiến hắn vô cùng nghi ngờ mối liên hệ với Harry thôi. Muốn cho Chúa tể Hắc ám nhất định tin tưởng, cuối cùng bắt đầu dám dùng loại liên hệ này, hắn nhất định sẽ tự mình kiểm tra mối liên hệ này có thật hay không, kiểm tra mối liên hệ này có bền vững hay không — vậy sẽ kiểm tra như thế nào đây?
Nhất định sẽ phải cẩn thận gấp đôi, chỉ có tại… phương diện này mới có thể lấy được tín nhiệm của Chúa tể Hắc ám thì bọn họ mới có cơ hội là kẻ chiến thắng cuối cùng!
Hôm sau, giáo sư Snape đã biết từ đầu tới cuối chuyện Harry gặp trong giấc mơ, nét mặt có chút đơ ra.
Nhưng trong lúc học bổ túc vào thứ Bảy, giáo sư Snape vẫn mạnh mẽ xuất ra Chiết tâm Bí thuật, giáo sư theo dòng ký ức của tên nhóc mắt xanh rắc rối thấy được đủ loại ký ức vô dụng như được khen ngợi, mấy chuyện nghịch ngợm, quậy phá, phạm quy nửa đêm lẻn ra ngoài, còn có những loại quà vặt vui đùa… đến một mẩu tin tức quan trọng cũng không sờ tới được!
—— Bế quan Bí thuật nâng cao dưới sự kích thích, tác động của ngoại lực và nội lực, trải qua hai tháng thống khổ rốt cuộc Harry đã thành công học được.
Con mèo đen mắt xanh bị Bậc thầy Độc dược ném ra khỏi văn phòng, Xà vương mang tâm tình phức tạp phạt cấm túc cậu một tuần ở văn phòng Độc dược mà không có lý do.
~*~
Dưới tác động của tình huống hiện tại buộc khả năng Bế quan Bí thuật của Harry đột nhiên tăng mạnh, không chỉ có tin tức vượt ngục, mà còn bị suy nghĩ của Voldemort trong đêm hôm đó quấy nhiễu, mặc dù là liên hệ ý nghĩ trong vô thức nhưng vẫn khiến Harry cảm thấy ghê tởm và dơ bẩn. Loại chán ghét đến cực điểm này đã kích thích Harry nỗ lực quyết tâm, sau đó, dưới tác động ngày càng tăng, cậu dường như cũng đã tìm được chút bí quyết trên con đường chinh phục môn Bế quan Bí thuật nâng cao.
[Vào tiết đầu ở lớp Độc dược, giáo sư đã cho thêm mười điểm…]
[Giáo sư lại đồng ý bãi bỏ lệnh cấm thi đấu Quidditch của cậu…]
[Pha chế Độc dược một cách xuất sắc, khóe miệng giáo sư hơi hơi nhếch lên…]
[Phiếu điểm môn Bùa chú với số điểm cao chót vót!]
[Cậu cùng Draco nửa đêm chạy tới khu vực hành lang cấm ở lầu ba, xém chút bị con chó ba đầu Fluffy cắn…]
—— ngừng!
Harry khẩn cấp khởi động Bế quan Bí thuật, ngăn chặn Chiết tâm Bí thuật của giáo sư Snape.
Bế quan bí thuật nâng cao chỉ đưa ra những thứ mà bản thân muốn cho đối phương thấy — Harry nhìn bản mặt tối sầm lại của giáo sư, liền biết kiểm tra lần này không được thông qua, chỉ thiếu chút nữa thôi!
“Lần sau kiểm tra tiếp, thứ Bảy, vào giờ này.” Sắc mặt của giáo sư không được tốt, nhưng thầy cũng không nói gì thêm.
“Dạ, thưa giáo sư!” Harry lớn tiếng đáp ứng, sau đó túm lấy túi sách của mình chạy mất dạng, năm năm lăn lộn dưới tay Xà vương làm sao mà cậu không hiểu được tính tình khó chịu của Viện trưởng mình cơ chứ?
Nếu bị phun nọc độc thì có nghĩa tâm tình giáo sư lúc đó khá là khó chịu;
Nếu như không có bị phun nọc độc thì chẳng khác nào được Xà vương khen ngợi;
Nếu được Xà vương công khai khen ngợi — vậy nhất định phải chuẩn bị áo giáp thôi, bởi vì đây là dấu hiệu cho cơn giông sắp đến!
Harry từ trong phòng Độc dược đi ra thì chạy thẳng tới Phòng Cần Thiết vì Draco đã vạch ra một kế hoạch đấu tay đôi nên bọn họ sẽ luyện tập với nhau. Lúc Harry bước vào, thì trong tay Draco đang vung sợi roi dài màu bạc, cử động linh hoạt, cao thấp, trái phải, xảo quyệt tấn công vào những vị trí trọng yếu, lần nào cũng tấn công trúng mục tiêu.
Draco đang thí nghiệm một loại Bùa Chú cao cấp mới, thì thấy Harry đến, cổ tay run lên, sợi roi ánh lên màu bạc lạnh lẽo cứ thế biến mất, trong tay cậu ta chỉ còn cây đũa phép mười tấc Anh.
Harry há hốc mồm, choáng váng, “Draco, sao cậu làm được vậy?”
“Một loại Bùa Chú tôi tự nghĩ ra, nhưng còn chưa thuần thục.” Draco có chút hụt hơi, anh mở nắp một lọ Độc dược đã chuẩn bị sẵn, hớp một ngụm, “Còn chờ cải thiện nữa, nguyên lý thực hiện loại Bùa chú này cũng giống như Lumos vậy, nhưng tốn rất nhiều sức lực và không dùng được trong một khoảng thời gian quá dài.”
“So với Lumos còn lợi hại hơn nhiều! Nếu đủ sức mạnh vốn cũng không cần chống đỡ trong thời gian quá lâu… Làm sao bỗng nhiên cậu lại nghĩ đến việc tạo ra Bùa Chú như vậy?” Harry thực rối rắm sờ sờ cây đũa phép có lõi là lông đuôi phượng hoàng đã được giấu trong cổ tay của mình, vốn cho rằng kỹ xảo đũa phép của mình đã đủ phong cách rồi, nhưng mà đũa phép của Draco càng tuyệt hơn!
“Quyển sách này nằm trong khu vực sách Nghệ thuật Hắc ám ở nhà Black.” Draco lấy ra một quyển sách cũ kỹ, giống như trên bìa sách ố vàng còn có vết máu loang lỗ, trên đó còn ghi ‘Nguyên lý đũa phép’.
Harry nhìn thấy thì yểu xìu, bĩu môi, quyển sách đó chính là được viết theo cổ ngữ Rune, đúng là môn học trong môn học, cậu xem không hiểu, Harry lắc đầu, “Chẳng trách ông Ollivander luôn lẩm bẩm, tiệm đũa phép của ổng thoạt nhìn cũng âm trầm là lạ, đũa phép là một loại đồ vật kỳ diệu!” Chỉ bằng câu ‘Đũa phép lựa chọn phù thủy’ thôi cũng đủ quỷ dị.
Draco gật đầu, tay cầm đũa phép run lên, đầu đũa phép cây táo gai dài mười tấc Anh của anh lại phóng ra một sợi roi dài màu bạc, còn thân đũa thì giống như biến thành thân kiếm lấp lánh. Nhưng ngay sau đó ánh sáng đều biến mất, Draco lắc đầu, “Rất hao sức, hơn nữa cũng không dùng — tốt lắm, chúng ta bắt đầu đi.” Anh kéo tay Harry, vẫn là luyện tập từng bước.
Có lẽ do ban ngày luyện tập khắc khổ quá, lúc tối hai người bọn họ trong Phòng Sinh hoạt chung làm hai bài luận văn, thêm một biểu đồ phân tích kết cấu của thiên thể. Đến lúc trở về phòng ngủ, Draco bỏ đồ dùng xuống, liền đi thẳng vào phòng tắm, dùng tinh dầu để thả lỏng tinh thần; còn Harry chuyện gì cũng không muốn làm, trực tiếp ngã vật xuống sô-pha đặt trước lò sưởi, mắt lim dim.
‘Cậu’ đứng trong một căn phòng đẹp đẽ, quý giá với bầu không khí âm u, những ngón tay gầy gò, tái nhợt đặt lên lưng một chiếc ghế dựa có chạm khắc hoa văn, trước mặt có một người mặc áo chùng màu đen. Nhờ vào ánh lửa chập chờn từ lò sưởi phát ra nên Harry chỉ có thể đoán được người kia là một người đàn ông vạm vỡ.
Lúc này, ‘Harry’ mở miệng nói chuyện, “Avery nói với ta, Barty sẽ lấy nó ra.”
Đây không phải là mình đang nói chuyện — Harry nhịn không được mà âm thầm giật thót, vì cậu cảm giác được là tiếng nói đó là từ trong miệng mình phát ra, nhưng mà giọng nói này không phải của cậu! Đây là một giọng nói thành thục, trầm thấp, thậm chí có thể cho là tao nhã, tuyệt đối không phải giọng của cậu, chưa kể giọng nói đó còn ẩn chứa nét lãnh khốc.
“Barty lấy không được, thưa chủ nhân, đây là quy tắc,” một người đàn ông hói đầu quỳ dưới đất mở miệng nói, có vẻ phát run, tư thế càng khúm núm, “Tôi… tôi dù sao cũng từng làm việc ở đó nên biết, người khác lấy không được, chỉ có người liên quan trực tiếp mới có thể lấy… Hắn nói láo, có thể hắn đang chống cự lại người nguyền Độc Đoán của Avery…”
Bọn họ đnag thảo luận… hình như là về… quả cầu tiên tri?
Harry nheo mắt, càng thận trọng quan sát người đàn ông hói đầu kia — người này tên… Rookwood, đúng rồi, chính là kẻ trước khi vào ngục đã từng là nhân viên công tác tại Bộ Pháp thuật… Biết được chuyện này, Harry liền thấy lo lắng!
Chết tiệt!
“Đứng lên, Rookwood.” Lúc này ‘Harry’ lại ngạo mạn hạ lệnh, khiến Harry âm thầm rùng mình, thật giống như bị một tia sét đánh trúng — là Voldemort!
Là Voldemort đang cùng thuộc hạ của hắn —— không, không, không —— ‘Cậu’ chính là Voldemort, bản thân Voldemort! Harry hoảng sợ nhìn Rookwood ở trước mặt hết sức lo sợ khom lưng, cảm thấy miệng mình khẽ đóng mở, hoàn toàn mất kiểm soát bắt đầu nói chuyện, “Ngươi báo cáo thật đúng lúc… Xem ra ta không cần lãng phí mấy tháng thời gian… Tốt lắm, hiện tại chúng ta sẽ dư dả thời gian đem tinh lực đặt vào nước Đức. Ta, Voldemort, cảm tạ ngươi, Rookwood… Lui ra đi, kêu Avery vào đây.”
Thông qua cặp mắt Voldemort nhìn thấy Hắn cùng thuộc hạ bàn bạc với nhau, miệng phát ra giọng nói lãnh khốc, cao ngạo, trước mặt là thuộc hạ của Voldemort nơm nớp lo sợ — là do mối liên hệ quỷ dị của vết sẹo! Hiện giờ, Harry đang cân nhắc không biết nên làm thế nào, cậu cẩn thận nín thở, nhìn thấy Rookwood khom người lui ra.
Hiện tại trong phòng chỉ còn lại ‘hai’ người bọn họ, Harry không biết cách ngăn chặn loại liên hệ này, cậu dường như đang bị kẹt trong thân thể của Voldemort. Một cử động nhỏ Harry cũng không dám, ngay cả thở cũng không dám, chỉ đành lẳng lặng ẩn náu trong đầu Hắn.
Voldemort giống như vô tình xoay người về một hướng, ở đó có đặt một tấm gương kiểu cổ, lớn và sáng bóng, Voldemort đi qua, hình dáng hắn dần phản chiếu trong gương, ngày càng rõ ràng ——
Đó là một người đàn ông trung niên anh tuấn, từng trải, có chút gầy yếu, màu da tái nhợt vì không thường xuyên ra nắng, có thể lờ mờ nhìn ra được bộ dạng Thủ Lĩnh Nam Sinh lúc trước, nhưng khí chất thì khác biệt. Đôi môi mỏng hơi mím lại, khóe môi nhếch lên theo một độ cong kiểu quý tộc, tuy mỉm cười nhưng vẫn không để lộ nét bình dị mà là phong thái cao quý hơn người của các bậc vua chúa thời xưa — tao nhã mà cao quý, nhưng thực chất là lạnh lùng xem mạng người như cỏ rác! Chẳng trách bọn họ gọi hắn là ‘Lord’, lần đầu tiên Harry lý giải rõ những lời Draco từng nói về lý do những gia tộc Slytherin lúc trước sẽ cam tâm tình nguyện đi theo hắn.
Voldemort cứ đi về hướng đó cho tới khi cách tấm gương rất gần mới dừng lại, gần như chạm vào tấm gương. Với khoảng cách gần như thế, giờ Harry chỉ có thể nhìn được đôi mắt của hắn, đôi mắt của Voldemort màu đỏ đậm, Harry cảm giác mình ‘híp mắt’, bởi vì thông qua tấm gương, cậu dường như, mơ hồ, nhìn vào đôi mắt đỏ đậm đó nhìn thấy một tia màu xanh lục, hình như là…
Bỗng nhiên, Harry hoảng hốt, lập tức giật mình tỉnh lại, căn phòng âm u đã biến mất, thay vào đó chính là một căn phòng trang trí với tông màu xanh bạc tao nhã, dịu dàng. Voldemort biến mất, thay vào đó là Draco với mái tóc vàng sáng bóng. Cậu ta cầm khăn mặt trong tay, đang kinh dị nhìn cậu bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng.
“Hắn thấy mình, hắn thấy mình rồi! Draco!” Lúc này, Harry mới suy nghĩ cẩn thận, rồi kinh hoảng túm lấy áo tắm của Draco, đồng tử màu đỏ đậm có ánh lên tia xanh lục không phải là của Voldemort, mà là của cậu, chỉ có cậu mới kế thừa được màu mắt xanh lục xinh đẹp của mẹ. “Voldemort đã nhận ra, hắn thông qua tấm gương đã nhìn thấy mình!”
“Cái gì?” Draco buông khăn lau tóc, ngồi xuống bên Harry, trước tiên làm Harry bình tĩnh lại, “Nói từ từ thôi, cậu nhìn thấy Chúa tể Hắc ám làm gì?”
“Hắn biết bí mật về quả cầu tiên tri! Hắn hỏi Rookwood – một tên Tử thần Thực tử từng làm việc ở Sở Bảo mật… Hắn còn nhắc tới nước Đức…” Cậu nhanh chóng đem mọi chuyện nhớ được kể lại cho Draco, thậm chí có cả hình dáng Rookwood và Voldemort, “Mình cảm thấy hắn đã phát hiện, hắn vốn ra lệnh cần gặp Avery, nhưng mà không hiểu sao lại đi đến chỗ tấm gương được đặt trong góc phòng, mình thậm chí quên cả thở, nhưng mà…”
Đương nhiên, đối phương là Chúa tể Hắc ám, đối với kiến thức về Nghệ thuật Hắc ám không biết hơn bọn họ bao nhiêu lần, hắn có thể cảm nhận được Harry, Draco cũng không lấy làm lạ. Trường Sinh Linh Giá luôn có mối liên hệ với nhau, chẳng qua Harry luôn nằm ở vị trí yếu thế nên mới luôn bị Chúa tể Hắn ám ảnh hưởng, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa Chúa tể Hắc ám không thể cảm nhận được Trường Sinh Linh Giá nằm trong linh hồn của Harry, chỉ cần hắn chú ý thêm chút nữa!
“Chuyện này cũng được rồi, Harry, cậu đã làm tốt nhất có thể rồi!”
“Đừng an ủi mình, Draco, mình làm không tốt, mình không thể dùng Bế quan Bí thuật phong bế lại tâm trí, mình đã bị hắn phát hiện, mọi người sẽ gặp nguy hiểm…” Hiện giờ, Harry vô cùng hoảng sợ, Voldemort đã phát hiện ra mối liên hệ giữa hai người thì hắn sẽ khống chế cậu như thế nào đây? Cậu bây giờ có phải là người cực kỳ nguy hiểm đối với tất cả mọi người không? Nhất là Draco…
“Không, Harry, không nên nghĩ như vậy.” Draco cười khổ, lý do lúc trước dùng để dọa Harry, buộc cậu ta cố gắng học Bế quan Bí thuật giờ đây ngược lại làm cậu ta sợ hãi, “Bế quan Bí thuật của cậu đã thành công cho nên hai người mới có thể cảm nhận lẫn nhau, bằng không thì cậu đã cho rằng mình bị biến thành Chúa tể Hắc ám, thậm chí cậu có thể cho rằng mình đã bị bắt cóc khỏi lâu đài, hoặc thành người thừa kế của Chúa tể Hắc ám chẳng hạn… Không, thực tế không phải như thế! Bởi vì Bế quan Bí thuật của cậu đã thành công nên hiện tại cậu mới có cơ hội điều khiển được bản thân, bảo vệ bản thân mình!”
“Là vậy à?” Harry cuộn người lên thân Draco, nghi hoặc, cậu thừa nhận những lời an ủi của Draco giống như hơi ấm từ lò sưởi khiến cho tứ chi cậu đang lạnh băng có cảm giác trở lại.
“Đúng vậy!” Draco dứt khoát khẳng định, “Bế quan Bí thuật của cậu còn chưa đến mức hoàn mỹ, Chúa tể Hắc ám từ trước tới giờ là phù thủy hắc ám quyền lực nhất, chỉ cần có một chút dấu vết để lại hắn cũng có thể nhận ra, nói chi hắn lại là cao thủ trong môn Chiết tâm Bí thuật. Chỉ cần cậu có chút sơ hở là hắn có thể nhận thấy sự khác thường, tuy thế những cũng không thể nói cố gắng của cậu là vô ích, hắn chỉ có thể thấy cậu nhưng hắn lại không thể gây thương tổn đến cậu.”
“Nhưng mà…” Harry dần bình tĩnh lại, cậu còn cơ hội để sửa sai sao? Chuyện vừa rồi thật sự khiến cậu sợ hãi, dù cho Draco an ủi cậu thế nào, nếu cậu Bế quan Bí thuật được thì sẽ không xảy ra cục diện như thế này. Harry siết tay thành nắm đấm, âm thầm cắn răng!
“Được rồi,” Draco kéo Harry tới phòng tắm, mở nước, lại chọn một lọ tinh dầu đổ một ít vào nước, nhất thời trong phòng tắm tràn ngập hương thơm nhè nhẹ, “Thả lỏng đi. Hắn không thể làm gì được chúng ta, đối sách thì đã có giáo sư giúp chúng ta phân tích.”
Sự tình đã đến nước này, Draco cũng không thấy ngoài ý muốn, hiện tại, mọi chuyện đều tiến hành theo kế hoạch. Chúa tể Hắc ám biết hắn và Harry có mối liên hệ này vừa khéo lại biết bí mật về quả cầu tiên tri, hắn định làm sao đây?
Hắn có thể làm gì?
Dụ dỗ một thiếu niên mười lăm tuổi đầy lòng hiếu kỳ đi đến Sở Bảo mật lấy quả cầu tiên tri, hắn thậm chí chỉ cần phái hai thủ hạ đợi ở đó rồi đoạt lấy quả cầu tiên tri — kế hoạch càng đơn giản, khả năng bị lộ càng thấp, kết quả càng mỹ mãn.
Quả cầu tiên tri thì Draco không lo, nhưng mà lúc nãy Harry có nhắc tới nước Đức…
Tại sao là nước Đức?
Ở Đức có Durmstrang, có Karkaroff, có nơi giam giữ Chúa tể Hắc ám đầu tiên, nơi đó gần như là cái nôi của Nghệ thuật Hắc ám, Draco thừa nhận, anh chưa bao giờ để ý đến nước Đức, những sự kiện có liên quan tới nước Đức ở kiếp trước… Hình như chỉ có Karkaroff của Học viện Durmstrang bị giết, chẳng lẽ… Chúa tể Hắc ám cần chiêu mộ thuộc hạ ở Đức?
Trong đầu Draco lọc qua hàng loạt chuyện cũ, nhớ tới những chuyện quan trọng.
Chúa tể Hắc ám hiện tại là từ Trường Sinh Linh Giá trong vương miện Ravenclaw sống lại, hắn sẽ càng hoài nghi, thận trọng, suy tính… Chuyện ngày hôm nay, dựa theo tính cách đa nghi của mình, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng loại liên hệ này, dù sao trước đây chưa từng có tiền lệ như vậy.
Chúa tể Hắc ám sẽ làm gì đây?
Mạo hiểm phỏng đoán, có lẽ nhiều nhất cũng khiến hắn vô cùng nghi ngờ mối liên hệ với Harry thôi. Muốn cho Chúa tể Hắc ám nhất định tin tưởng, cuối cùng bắt đầu dám dùng loại liên hệ này, hắn nhất định sẽ tự mình kiểm tra mối liên hệ này có thật hay không, kiểm tra mối liên hệ này có bền vững hay không — vậy sẽ kiểm tra như thế nào đây?
Nhất định sẽ phải cẩn thận gấp đôi, chỉ có tại… phương diện này mới có thể lấy được tín nhiệm của Chúa tể Hắc ám thì bọn họ mới có cơ hội là kẻ chiến thắng cuối cùng!
Hôm sau, giáo sư Snape đã biết từ đầu tới cuối chuyện Harry gặp trong giấc mơ, nét mặt có chút đơ ra.
Nhưng trong lúc học bổ túc vào thứ Bảy, giáo sư Snape vẫn mạnh mẽ xuất ra Chiết tâm Bí thuật, giáo sư theo dòng ký ức của tên nhóc mắt xanh rắc rối thấy được đủ loại ký ức vô dụng như được khen ngợi, mấy chuyện nghịch ngợm, quậy phá, phạm quy nửa đêm lẻn ra ngoài, còn có những loại quà vặt vui đùa… đến một mẩu tin tức quan trọng cũng không sờ tới được!
—— Bế quan Bí thuật nâng cao dưới sự kích thích, tác động của ngoại lực và nội lực, trải qua hai tháng thống khổ rốt cuộc Harry đã thành công học được.
Con mèo đen mắt xanh bị Bậc thầy Độc dược ném ra khỏi văn phòng, Xà vương mang tâm tình phức tạp phạt cấm túc cậu một tuần ở văn phòng Độc dược mà không có lý do.
~*~